|
CHƯƠNG 8
Nữ chủ nhân của Chu gia ai dám khi dễ?
Thành phố B có một con đường rất nổi tiếng, có người gọi đó là đường Trường An. Cũng có người gọi nó là con đường số một Thần Châu. Nó có vị trí tượng trưng trong lòng người Trung Quốc. Từ chỗ Khổng Lập Thanh đến chỗ ở của Chu Diệp Chương phải đi qua con đường Trường An nổi tiếng này.
Trong đêm chưa tối hẳn, bốn bề là những ngọn đèn yếu ớt. Con phố sạch sẽ dài hàng trăm mét bắt đầu rực rỡ ánh đèn. Một chiếc ô tô chạy như bay trên đường, đèn sau tạo thành một vầng sáng trong bức tranh đêm.
Chiếc Cadillac sang trọng nổi bật hòa vào dòng xe cộ. Xen lẫn trước sau là những chiếc ô tô đang chạy một cách trật tự. Chu Diệp Chương ngồi bên ghế lái, tay phải chống lên cửa xe, ngón tay khẽ chạm cằm, mắt nhìn những tòa nhà rộng lớn chợt hiện lên rồi biến mất ngoài cửa sổ. Anh luôn tao nhã như vậy. Trong cuộc sống của anh, tao nhã đã trở thành một thói quen ăn sâu vào máu. Mọi hành động hiện ra đều mang dáng vẻ hết sức tự nhiên.
Ánh sáng trong xe mờ ảo hắt lên mặt anh lúc sáng lúc tối. Với những phụ nữ có con mắt tinh tường thì anh quả là người đàn ông có sức hấp dẫn mạnh mẽ. A Thần lái xe để lộ ra khuôn mặt trung tính. Anh ta đẹp trai là điều không có gì phải nghi ngờ nhưng khi đi cùng với Chu Diệp Chương thì hai vẻ đẹp đó lại là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, như việc dùng rượu để hình dung về bọn họ. Một người giống với loại rượu đỏ được ủ trong hầm nhiều năm, màu sắc thâm trầm, hương vị đậm đà mềm mại. Còn người kia liều lĩnh tựa như loại sâm panh phun bọt đẹp đẽ, màu sắc chói lóa, ngọt ngào.
Trong xe rất yên tĩnh, A Thần đang ngập ngừng giữa việc gạt cần số và đạp phanh xe, biểu hiện khi ấy có gì đó rất mờ ám, có thể nhìn ra tính cách anh ta không phải là người biết kiên nhẫn. Trong lúc chờ đèn đỏ, A thần không ít lần quay sang nhìn Chu Diệp Chương cho đến khi không nhịn được, anh ta đành mở miệng: “ Chu tiên sinh, cô gái ấy không đẹp”. Anh ta nói tiếng phổ thông không chuẩn, nghe kỹ có thể nhận ra âm điệu Quảng Đông trong đó.
Chu Diệp Chương vẫn không nhúc nhích, đăm chiêu nói: “ Như vậy không tốt sao?”.
Ngón tay A Thần nhịp nhịp lên vô lăng, ném cái nhìn về phía trước, giọng nói hờ hững: “ Hơn nữa hình thức cũng không hấp dẫn”.
Chu Diệp Chương quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt xem ra rất muốn cười : “ Việc này tôi tin cậu”.
Dòng xe bắt đầu chuyển động. A Thần chậm rãi thả chân ga đi tiếp. Anh ta thờ ơ nhìn phía trước: “ Cô ấy có vẻ hiền lành, làm nữ chủ nhân của Chu gia không hợp”.
Chu Diệp Chương bật cười ha hả rồi hướng mắt nhìn ra ngoài cửa xe, giọng nói trầm tư: “ A Thần, cậu có biết mẹ tôi trước kia làm gì không?”. Hiển nhiên anh nghĩ A Thần không thể trả lời được nên tự mình nói tiếp: “ Tuy là nữ chủ nhân của Chu gia nhưng khi chưa lấy cha tôi, bà chỉ là một cô giáo dạy tiểu học, là một cô gái đến con gà cũng không dám giết. Vậy mà vì cha tôi, bà đã phải dính dáng đến đao thương khiến người khác phải thay đổi suy nghĩ. Nếu bây giờ chủ mẫu của Chu gia vẫn còn thì bà nội của tôi vốn dĩ là một diễn viên điện ảnh không quá nổi danh ở bến Thượng Hải. Những người phụ nữ của Chu gia đều có xuất thân không có gì đặc biệt”.
A Thần không ngừng gõ tay lên vô lăng, tiếng Trung trọ trẹ: “ Đúng là không có gì khác biệt. Chẳng qua tôi nhìn tính cách của cô ấy, sợ rằng tương lai nếu đến Chu gia sẽ phải chịu không ít khi dễ”.
Khóe miệng Chu Diệp Chương mang đậm ý cười: “ Nữ chủ nhân của Chu gia ai dám khi dễ?”.
A Thần nhìn vẻ tươi cười của Chu Diệp Chương, anh ta dửng dưng nhún vai coi như mình chưa hề nói gì. Trong xe không khí yên lặng trở lại. Dưới ánh đèn đường, chiếc xe quét thành một đường cong rồi dần biến mất trong màn đêm.
Vận mệnh con người thật kỳ diệu, mới nháy mắt lơ đãng một chút đã rẽ ngoặt sang hướng khác. Mùa hè nóng bức năm ấy sẽ trở nên bình thường nếu số phận của Khổng Lập Thanh không trải qua buổi tối hôm đó. Một buổi tối vô cùng ý nghĩa mà sau này về già Khổng Lập Thanh sẽ nhớ mãi không quên, chẳng qua khi ấy cô đã không nhận ra mà thôi.
Chẳng hiểu sao chỉ sau một đêm, cuộc sống hiện tại của cô bỗng dưng thuận lợi hơn hẳn. Nơi cô đang làm việc chia làm ba khoa, là khoa sản, phụ khoa và khoa kế hoạch hóa gia đình. Cô làm ở phòng khám sản, công việc tương đối thoải mái, hàng ngày chỉ tiếp xúc với một kiểu người, tất cả đều là những phụ nữ có thai. Công việc cô làm mỗi ngày là thăm khám cho các sản phụ. Nếu có vấn đề nghiêm trọng, cô sẽ cho họ trực tiếp nhập viện mà không phải gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì. Hơn nữa cương vị của cô ngoài việc qua lại phòng khám sản và phòng kế hoạch hóa gia đình thì bệnh nhân khi nhập viện đã có bác sĩ thăm khám. Với công việc này cô tỏ ra khá kiên trì và trở thành nhân viên có kinh nghiệm. Bình thường bệnh viện không có việc gì lớn, lãnh đạo cũng không tới từng phòng khám để kiểm tra cho nên Khổng Lập Thanh trừ hai ngày cuối tuần ở nhà ra thì cô mới chỉ gặp phó chủ nhiệm khoa, còn các lãnh đạo khác cô chưa từng gặp qua. Cô thấy rất thoải mái khi hàng ngày đúng 9 giờ mới đi làm, không phải trực đêm và cũng không phải tăng ca.
Khổng Lập Thanh đã từng thấy kỳ lạ. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng thế giới này lại có sự may mắn lớn đến thế. Hoàn cảnh hiện tại càng khiến cô tin tưởng cuộc sống có luật nhân quả. Nhưng cô là người đã được rèn luyện ý chí mạnh mẽ, không muốn dò hỏi soi mói việc mà mình chưa hiểu rõ vấn đề. Đối với chuyện này, cô lựa chọn cách im lặng và chờ đợi.
Khổng Lập Thanh chờ đến cuối tuần, cuối cùng luật nhân quả cũng đã tới.
Thời tiết tháng bảy nắng hè vẫn chói chang. Hôm đó, Khổng Lập Thanh vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện. Mặc dù mặt trời đã ngả về tây nhưng không khí vẫn nóng hừng hực. Vừa rời khỏi chiếc điều hòa trong bệnh viện, ngay lập tức trên người cô rịn đầy một lớp mồ hôi.
Cổng lớn của bệnh viện lúc nào cũng náo nhiệt, theo quy định thì cổng chính không được phép đỗ xe. Nhưng khi Khổng Lập Thanh vừa bước xuống bậc thềm thì nhìn thấy ngay một chiếc Lincoln dài đỗ chình ình, kiểu dáng xe cưới không phải là loại xe thường thấy trên đường. Tuy Khổng Lập Thanh không hiểu lắm về xe nhưng cô cũng nhìn ra được điểm khác nhau. Chiếc xe này màu đen, kiểu dáng sang trọng, thân xe bóng như mặt gương, phản chiếu ánh sáng chói mắt. Chiếc xe đỗ ở đây khiến người đi qua đi lại đều phải ngắm nhìn.
Khổng Lập Thanh hơi mẫn cảm, cô dừng chân nhìn cửa kính xe tối đen một lúc rồi đi qua. Trong vài giây ấy, tấm kính thủy tinh có màu sắc kín đáo và trầm tĩnh phía sau bỗng chuyển động. Cô cảm thấy bản thân trở nên ngốc nghếch. Trong khi cô đang ngập ngừng định dịch chân bước về phía trước, cửa xe liền mở ra.
“ Khổng tiểu thư xin dừng bước”.
Khổng Lập Thanh quay về phía người gọi. Đó là một cô gái trẻ tuổi đang đứng cạnh cửa xe vừa mở. Cô gái đi đôi giày cao gót mũi nhọn, bên trong mặc chiếc áo trắng như tuyết kết hợp với bộ váy công sở tối màu kiểu cách đơn giản, vòng eo nhỏ nhắn vừa một vòng tay. Gương mặt không quá xinh đẹp được trang điểm nhã nhặn, sống mũi cao, ánh mắt nhìn thẳng, mái tóc được búi gọn cẩn thận tỉ mỉ, đầu ngẩng cao trên chiếc cổ thon dài. Đây quả là một cô gái có uy lực lợi hại.
Vì đứng ở dưới bậc thềm nên cô gái phải ngước lên nhìn Khổng Lập Thanh nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến khí thế mà ngược lại cô gái càng ngẩng cao đầu thể hiện vẻ cao ngạo: “ Tôi được phân phó đến tìm cô có việc để thương lượng. Cô có thể cho tôi chút ít thời gian không?”. Nét mặt cô gái vừa nói vừa mang theo ý cười. Từ ánh mắt phức tạp ấy, Khổng Lập Thanh đọc ra mùi vị khinh thường trong đó.
Khổng Lập Thanh nhìn xuống chân mình không hỏi câu gì, cứ như vậy cúi đầu đi xuống bậc thềm. Cô gái mở cửa xe rồi lui qua một bên, cô cúi người bước thẳng vào trong.
Không gian trong xe rất rộng, hai chiếc sô pha khá dài đủ cho hai người đàn ông cao lớn có thể ngồi lên mà đầu gối không đụng vào nhau. Cô gái bước vào sau cũng đã yên vị ngồi đối diện với Khổng Lập Thanh. Sau khi cánh cửa đóng lại, không gian bên trong trở nên kín mít, tấm kính thủy tinh đã được dựng lên ngăn cách với lái xe.
Cô gái sau khi ổn định chỗ ngồi ngay lập tức thẳng lưng, vắt chéo hai chân sang một bên, cử chỉ tao nhã không chê vào đâu được.
Khổng Lập Thanh nhìn đôi chân thon mịn của cô gái ngồi đối diện một hồi rồi lặng lẽ thu đôi chân đang đi giày thể thao của mình lại.
“ Tôi tên là Âu Hành Thư. Cô có thể gọi tôi là Âu tiểu thư hoặc Hành Thư đều được”. Cô gái chống hai tay lên thành ghế sô pha nhìn Khổng Lập Thanh đang im lặng bỗng lên tiếng.
Khổng Lập Thanh hai tay đặt trước ngực, nắm lấy dây đeo của chiếc túi sách không nói gì chỉ nín thinh chờ đợi câu tiếp theo.
Ánh mắt Âu Hành Thư nhìn Khổng Lập Thanh quét một lượt từ trên xuống dưới. Tuy cái nhìn không quá sắc sảo nhưng mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu. Hai người lặng im vài giây, rốt cuộc Âu Hành Thư lần thứ hai mở miệng trước: “ Khổng tiểu thư, ông chủ của tôi là Chu Diệp Chương. Tôi là trợ lý đặc biệt của ngài ấy”. Khi nói câu này, cô ta hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt phức tạp nhìn Khổng Lập Thanh: “ Tôi vô cùng xin lỗi vì những điều tôi sắp nói đây, đối với cô không biết là chuyện tốt hay xấu”.
Khổng Lập Thanh chăm chú nhìn cô gái, thản nhiên nói: “ Cô nói đi”.
Âu Hành Thư bỗng nhiên cảm thấy hơi xấu hổ. Thực ra, trước kia cô ta đã không ít lần xử lý những chuyện như vậy và đã đối phó với rất nhiều cô gái có đẳng cấp. Những cô gái từng được ông chủ của cô ta coi trọng cơ bản đều là những người có gương mặt xinh đẹp, tính cách khôn khéo thông minh. Với loại chuyện này, cô ta chỉ cần nói qua là tự nhiên nước sẽ chảy thành sông. Đây là lần đầu tiên cô ta phải ứng phó với một cô gái hiền lành như Khổng Lập Thanh.
Âu Hành Thư che miệng ho nhẹ rồi nói liền một hơi: “ Là như vậy, Chu tiên sinh hi vọng cô sẽ trở thành bạn gái của ngài ấy ở thành phố B”.
Khổng Lập Thanh thừ người ra khi nghe xong câu nói của Âu Hành Thư. Một lát sau cô cúi đầu, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt tà váy.
Âu Hành Thư lẳng lặng nhìn cô, ngữ khí bỗng trở nên nhu hòa: “ Nếu cô làm bạn gái của Chu tiên sinh, mỗi tháng ngài ấy sẽ cung cấp cho cô 5 vạn tệ để chi tiêu. Sau khi mối quan hệ này kết thúc sẽ có phí chia tay, số tiền cũng khá lớn”.
Âu Hành Thư nhìn cô gái trước mặt cúi đầu trầm mặc, khi cô ta nói ra câu cuối cùng, giọng điệu có ý muốn an ủi.
Khổng Lập Thanh không nói lời nào, bàn tay không ngừng cọ vào váy, thấm ra một vệt mồ hôi dài.
“ Cô có hiểu ý của tôi không?”. Âu Hành Thư nghiêng người về phía trước cơ hồ như muốn nắm lấy tay Khổng Lập Thanh nhưng cuối cùng cô ta vẫn ngồi sát trên ghế.
Như vậy không phải là làm gái bao sao? Khổng Lập Thanh cúi đầu, mắt ngập nước.
Thật lâu sau, giọng cô vang lên, nhỏ gần như không thể nào nghe thấy: “Tôi có thể không đồng ý không?”.
“Không thể, tôi nhận đươc lệnh, vào lúc mấu chốt phải chặt đứt đường lui của cô.” Âu Hành Thư ngồi dựa vào lưng ghế, nói chắc như đinh đóng cột.
Hai giọt nước mắt chuếnh choáng rơi xuống váy Khổng Lập Thanh. Âu Hành Thư như có ảo giác nghe thấy thanh âm của giọt nước mắt rơi trên váy. Cô ta nhắm mắt, có một chút áy náy trào dâng. Theo như tư liệu thì cô ta không rõ lắm về người phụ nữ 27 tuổi này là người như thế nào mà có phẩm hạnh lương thiện và thuần khiết như vậy.
Khổng Lập Thanh chỉ cho phép mình rơi hai giọt nước mắt, cô cố gắng chớp mắt ép mình thôi khóc, cuối cùng ngẩng đầu lên hỏi: “ Dương tiểu thư ở đối diện nhà tôi không phải là bạn gái của Chu tiên sinh sao?”.
Âu Hành Thư sửng sốt gật gật đầu: “ Đúng vậy nhưng hiện tại thì không phải”
Khổng Lập Thanh nghe xong câu nói ấy thoáng thở dài nhẹ nhõm. Cô tiếp tục hỏi thẳng: “ Chu tiên sinh có đánh người không?”.
Cô trợ lý ngây ngẩn cả người, sau đó máy móc trả lời: “Chu tiên sinh không đánh phụ nữ.”
Nghe xong, Khổng Lập Thanh không hỏi gì, cuối cùng trả lời: “Được, tôi đồng ý”. Nói xong cô liền dịch người đặt tay lên chốt cửa, nhìn nét mặt có chút kinh ngạc của Âu Hành Thư: “ Tôi đồng ý rồi, sau này còn cần tôi làm gì nữa không?”.
“ Không cần cô làm gì cả. Chỉ cần cuối tuần này cô chuyển đến ở nhà Chu tiên sinh ở thành phố B”.
Khổng Lập Thanh rụt tay lại, ánh mắt phòng bị nhìn Âu Hành Thư: “ Tôi và đứa bé không thể xa nhau”.
“ Hai người không phải tách ra, đương nhiên là cô có thể mang theo đứa bé”. Âu Hành Thư bình tĩnh đáp lời.
Khổng Lập Thanh thở hắt ra: “ Nếu xong rồi thì tôi phải đi bây giờ. Tôi còn phải đi đón đứa bé”. Cô đẩy cửa chuẩn bị xuống xe.
Âu Hành Thư chìa tay ngăn cô lại: “ Khổng tiểu thư, cô không cần vội, để tôi đưa cô về”.
Một chân Khổng Lập Thanh đã bước ra ngoài, rốt cuộc vẫn ngừng lại, cô quay đầu nói với Âu Hành Thư: “ Ở đây tôi đi bằng xe buýt. Nếu đi xe của cô về thì ngày mai tôi sẽ phải bắt xe buýt đi làm. Cô có biết vào giờ cao điểm ở thành phố B bắt các phương tiện công cộng rất khó không?”. Giọng điệu của cô bình tĩnh, không già mồm cãi cố chống đối mà còn có ý giải thích rõ ràng.
Âu Hành Thư nhìn Khổng Lập Thanh một lúc rồi thu tay lại, gật đầu mỉm cười với cô. Khổng Lập Thanh im lặng, vội vàng xuống xe, ngay cả câu chào cũng không nói liền đóng cửa xe rồi đi về phía trạm dừng xe buýt.
Âu Hành Thư vẫn ngồi trong xe nhìn bóng dáng vội vàng của Khổng Lập Thanh biến mất trong tầm mắt. Cô ta bỗng nhiên hiểu được một chút lý do vì sao Chu Diệp Chương lại coi trọng người phụ nữ này. Cô ta mơ hồ dự cảm người phụ nữ đó không giống như suy nghĩ ban đầu chỉ đơn giản là đóng một vai diễn mà còn lờ mờ cảm nhận chính cô gái này đối với Chu Diệp Chương sẽ có ảnh hưởng hết sức sâu xa. |
|