|
Anh ngẩng đầu, kiên định nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh muốn mở cánh cửa đó, cũng sẽ vì em mà thay đổi, anh không muốn em phải khổ sở trong thế giới tối tăm lạnh lẽo đó nữa.”
Cô mỉm cười sung sướng: “Em nhận ra rồi.”
Anh nhìn đôi mắt đẹp đẽ chất chứa tình yêu thương sâu nặng của cô, bất giác có chút ngượng ngùng, quay đi chỗ khác.
“Cái này, là món quà anh tặng cho em.”
“Quà gì vậy?”, coo nhìn theo hướng anh chỉ, hơi thở đột nhiên trở nên khó khăn.
Ở một góc của căn phòng kê một chiếc đệm đôi rộng rãi, phía trên rủ một chiếc rèm công chúa vừa lộng lẫy vừa lãng mạn.
“Đây là…”, cô che miệng trầm trồ, tiến lại bên chiếc rèm trong cõi mộng ấy, thò đầu vào, đỉnh rèm chi chít những ngôi sao bằng giấy màu vàng màu bạc. đây chính là bầu trời trong thần thoại.
Cô cảm động không nói nên lời, nhìn anh bằng đôi mắt lonh lanh nhòa lệ: “Đây là một chiếc lều phải không?”
“Ừ.”
Anh đã dựng cho cô một chiếc lều ngay giữa nhà.
Cô lao vào vòng tay anh, ôm anh thật chặt, thật chặt, khuôn mặt dụi vào bờ ngực vững chãi khiến cô yên lòng.
“Em có thích không?”, anh hỏi.
“Em thích, rất thích!”, cô liến thoắng trả lời, “Không ngờ anh cũng có khi lãng mạn thế này”. Ngừng một chút, cô hỏi: “Anh sẽ ngủ cùng em trong chiếc lều kia chứ?”
Cô thể anh cứng lại: “Ừ, thi thoảng thì cũng được, nhưng đừng thường xuyên qua..”
“Tại sao lại không thể thường xuyên?”, cô ngẩng đầu nhõng nhẽo: “Anh không cảm thấy ngủ trong đó rất thú vị sao?”
“Ừ, cái đó…”, anh không nói được lí do.
Nhưng cô đã hiểu tại sao anh lại lúng túng như thế, cứ nghĩ mà xem, một người đàn ông to lớn chững chạc chui vào cái lều công chúa đó, thật là buồn cười.
Đôi môi anh đào của cô khẽ cong lên.
Anh nhìn ra vài phần giễu cợt trong nụ cười đó, biết là cô cố tình chọc mình nhưng cũng đành bó tay.
Cô bật cười: “Nào, chúng ta vào đó nằm thử đi.” Cô kéo tay anh, không cần biết ý kiến của anh ra sao, lôi anh vào trong lều, nằm xuống chiếc đệm êm ái.
Hai người tay trong tay, cai kề vai, giống hai đứa nhóc nằm trên thảm cỏ thích thú ngắm nghía trời đêm.
“Hệt như trong mơ vậy!”, cô cười vui vẻ.
Anh rất cảm động, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt yêu kiều của cô.
Cô chisng là giấc mơ của anh, anh rất sợ giấc mơ này sẽ tan biến, nhưng anh chắc chắn sẽ tìm ra cách để nuôi dưỡng nó, để nó mọc mầm, lớn lên cứng cáp khỏe khoắn.
“Vệ Tương”, tiếng họi êm dịu kéo anh về hiện thực.
“Chuyện gì hả em?”
“Chúng ta sinh một em bé nhé? Em rấ t muốn sinh cho anh một thiên thần, một thiên thần của riêng hai chúng ta.”
Cô nhìn anh, cười vui vẻ hồn nhiên, cô không biết rằng, chỉ cần nhìn thấy nụ cười đó của cô, anh liền cảm thấy…
Hạnh phúc, đang gõ cửa.
|
|