|
“Đủ rồi, đủ rồi!”, anh đột nhiên ôm chặt lấy cô, xót xa vỗ về cô trong lòng mình. “Em đã cố gắng quá nhiều rồi, người có lỗi là anh! Là anh đã làm tổn thương em, là anh làm cho em đau khổ, đều do anh không tốt, người phải nói lời xin lỗi là anh mới đúng!”
Anh run rẩy nâng cằm cô, nhìn thẳng vào đôi mắt sũng nước ấy: “Là do anh quá khó chịu, anh không quen tâm sự với người khác. Bá Thâm nói rất đúng, tính cách anh quả thật rất đáng ghét, là anh không đúng, là anh không tốt.”
“Vệ Tương”, cô lắc đầu, sụt sùi gọi tên anh, tim anh như thắc lại.
“Anh không thích Miêu Thanh Tú, một chút cũng không, anh hẹn hò với cô ta là cố ý muốn chọc tức em, lúc cùng cô ta khiêu vũ người anh nghĩ đến chính là em, anh… anh…” Anh thở sâu, ánh mắt sáng rực, má nóng ran, dù đã tự dặn bản thân, là một thằng đàn ông thì phải đứt khoát hiên ngang, nhưng lúc này đây, khi phải nói ra những lời yêu thương anh vẫn thấy sợ hãi.
“Anh làm sao cơ?”, cô nhìn anh, run rẩy nói.
Anh không dám nhìn cô, một lần nữa ghì chặt cô vào lòng, để chiếc cằm xinh xắn của cô tựa lên vai mình, cố ý lẩn tránh ánh mắt dịu dàng làm trái tim anh không ngừng run rẩy.
“…Anh vẫn luôn nghĩ về em”, anh thì thầm từng tiengs, “Mười một năm nay, vẫn luôn như vậy.”
***
Cô lại bước vào căn gác bốn bề là kính của anh.’một lần nữa tiến lên nơi cao làm cô sợ hãi nhưng đồng thời cũng hấp dẫn cô, tiếp tục tình yêu cùng anh.
Ân Hải Tường ngồi trên sô pha, chăm chú ngắm nhìn người đàn ông đang đứng cạnh bức tường kính, anh biết cô sợ độ cao nên đã đặc biệt chuyển vị trí chiếc sô pha, kéo nó xa cửa sổ hơn một chút.
Còn anh, một tay đút trong túi quần tây, một tay nghịch chiếc kính thiên văn, yên lặng nhìn cô.
“Chiếc kính đó… không phải là chiếc mà em đã tặng anh đúng không?”, cô khẽ hỏi.
Anh gật đầu, ngập ngừng đáp: “Chiếc mà em tặng đã vỡ rồi, xin lỗi.”
“Vỡ rồi à?”, cô chạnh lòng.
Anh cúi mặt, không dám nhìn biểu cảm thất vọng trên khuôn mặt cô: “Hôm nhận được đơn ly hôn của em, anh giận quá đã ném vỡ rồi.”
Thì ra là thế.
Cô quan sát sắc mặt buồn bã của anh, nỗi xót xa biến mất, thay vào đó là sự thương cảm mãnh liệt.
Lúc đó chắc là anh đau khổ lắm, anh ném vỡ chiếc kính không phải vì coi thường món quà của cô mà là đau đớn đến nỗi không cho phép mình nhìn vật lại nhớ đến người.
“Chiếc kính này anh mua khi đã sang Mỹ làm được hai năm, hôm đó anh được thăng chức, tăng lương nên đã mua nó coi như tự chúc mừng bản thân.”
|
|