|
“Vâng, bản nhạc này em rất thích, chúng ta khiêu vũ chút đi.” Nói đoạn, Miêu Thanh Tú chẳng bận tâm anh đồng ý hay không, tự động quàng tay anh, tiến vào sàn nhảy.
Anh ngơ ngác nhìn những cặp đôi nhẹ nhàng duyên dáng lướt qua lướt lại trước mắt mình.
Khiêu vũ?
Không, anh không thể nhảy, anh không biết nhảy, anh là thằng mù nhạc, hoàn toàn không cảm nhận được các nhịp điệu.
“Anh là một kẻ nhát gan, anh sợ bị mất mặt.”
Anh thanh mềm mại vang lên trong đầu anh, cô đang chế nhạo anh, nhưng không có ác ý, ngược lại còn là sự trìu mến âu yếm nồng nàn.
“Anh không biết nhảy thì em sẽ dạy anh, nào, nghe em đếm: một, hai, ba, một, hai, ba…”
Anh không nghe thấy tiếng nhạc, chỉ nghe thấy âm thanh dịu dàng của cô cùng những tiếng vỗ nhịp đều đặn như mưa rơi, từng chút từng chút tưới lên trái tim khô cằn của anh.”
“Anh nhảy hay quá! Anh hay đi nhảy lắm à?”, Miêu Thanh Tú thích thú tán thưởng.
Anh bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra mình đang đứng giữa sàn nhảy, nhớ lại tiếng vỗ nhịp của Hải Tường và cùng nhảy với Thanh Tú.
Anh ang khiêu vũ, không tin được là anh lại có thể khiêu vũ trước đám đông.
Hơn nữa chẳng có ai cười nhạo anh cả, cũng không có ánh mắt kỳ lạ nào bình phẩm về anh, không ai nhận ra anh chỉ là một con sâu khốn khổ đang vật lộn, sợ hãi bước nhầm dù chỉ một động tác.
Vệ Tương sững sờ, ánh mắt bất giác tìm kiếm khắp nơi, ngay lập tức, anh phát hiện ra cô.
Cô đứng rất gần sàn nhảy, đôi môi anh đào đang mỉm cười, hai tay khe khẽ vỗ nhịp, dường như đang đếm nhịp giùm anh, lệ long lanh nơi đáy mắt.
Giọt nước mắt đó như một vệt sao băng bốc cháy quét ngang trời đêm, rơi xuống lồng ngực anh, anh cố đè nén nỗi đau, bất giác buông tay Thanh Tú ra.
“Sao vậy?”, Thanh Tú ngạc nhiên hỏi anh.
“Xin lỗi.” Anh vội vàng xin lỗi, không kịp giải thích gì, chỉ muốn nhanh chóng bay đến bên cạnh người phụ nữ của đời anh.
Ân Hải Tường phát hiện ra hnahf động bất thường của Vệ Tương, hình như có chút sợ hãi, theo phản xạ quay người lại, lao ra ngoài.
Một chạy trốn, một đuổi theo, hai người mặc kệ những ánh mắt khó hiểu đang tập trung lên mình, giãy giụa trong lưới tình không lối thoát.
“Hải Tường, em chờ đã!”
Anh đuổi theo đến tận góc sâu nhất của khu vườn, cũng là nơi hẻo lánh nhất.
“Anh đừng qua đây!”
Cô không tìm được chỗ nấp, chỉ có thể trốn sau một gốc cây to, không cho anh tiến lại.
“Anh có chuyện muốn nói với em.” Sợ cô không vui, anh lịch sự đứng lại phía bên kia gốc cây.
“Anh không cần nói, em biết cả rồi.”
“Em biết gì cơ?”
“Em biết anh muốn nói lời xin lỗi với em, không cần đâu, em không trách anh.” Cô nhỏ nhẹ nói, giọng nói đượm nét u sầu, hình như còn mang chút nghẹn ngào.
|
|