|
Người mệt phải là cô mới đúng. “Không mệt”
“Tiếp tục chứ?”
Cô vẫn còn sức mà tiếp tục sao? “Tùy em.”
“Vậy thì chúng ta ôn lại một chút, anh hiếm khi mới có thời gian rảnh mà.” Cô nháy mắt tinh nghịch, bước lại gần anh, lại bắt đầu nhảy: “Một, hai, ba, một, hai, ba…”
Cô lại đếm nhịp nhưng anh phát hiện ra bản thân đã không còn dũng khí để nghe nữa.
“Em không cần đếm nữa”, anh đột ngột ngưng động tác khiêu vũ vụng về lại, “Họng em không đau sao?”
“Không đâu”, cô lắc đầu.
Nói dối. anh quan sát khóe miệng cứng đờ của cô.
“Không sao đâu, chúng ta tập tiếp, anh đã tiến bộ nhiều rồi, thêm chút nữa chúng ta có thể bật nhạc nhảy được.”
“Tôi không muốn nhảy.” Anh đẩy cô ra.
“Tại sao?”
Còn hỏi nữa? Bổi vì đã đủ rồi! Bởi vì anh đã giày vò cô đủ rồi, bởi vì khi anh cố tình làm tổn thương cô, lại bàng hoàng nhận ra bản thân anh cũng đau đớn theo.
Anh trợn mắt nhìn cô, không giải thích, tự thấy chán ghét bản thân.
“Có phải anh mệt rồi không?”, âm thanh mềm mại như suối chảy vang bên tai anh: “Hay là chúng ta bật nhạc, nhảy thử một lần xem sao?”
Nói đoạn, cô không quan tâm ý kiến của anh, chạy lại bật nhạc rồi lôi tay anh.
“Nếu anh sợ tiếng nhạc làm anh loạn nhịp thì đừng để ý nó nữa, chỉ cần nghe em đếm nhịp là được, vậy sẽ không sao nữa”, cô dịu dàng nhắc anh. “Nào, chúng ta bắt đầu.”
Một, hai, ba, một hai, ba…
Cô tiếp tục đếm, từng tiếng từng tiếng một như đang gõ thẳng vào trái tim anh, giọng nói khàn khàn đó, có sức mạnh như một hố đen giữa vũ trụ thăm thẳm, hút trọn linh hồn anh.
Anh thẫn thờ nhìn chăm chú vào bờ môi không ngừng khép vào mở ra của cô.
Bờ môi mịn màng, căng mọng như cánh hoa anh đào đó khiến bất kì người đàn ông nào nhìn thấy cũng khao khát được bảo vệ nâng niu, chỉ có anh là tàn nhẫn muốn cắn nát.
Anh thấy kì quái, tại sao cô không oán trách, không giận dữ, tại sao cô lại cam tâm chịu đựng cơ mặt đang căng cứng lại vì hoạt động liên tục?
Anh cũng thấy bản thân kì quái, nhìn vào bờ môi đó, khát khao gần gũi lại dấy lên…
Cô cảm thấy đôi mắt sâu thẳm của anh không hề rời khỏi anh, ánh mắt đó làm cô xao xuyến, cô không còn cách nào, ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt họ chạm vào nhau.
Cô nhìn thấy khát khao của anh, anh nhìn thấy sự hoảng loạn trong cô, ánh mắt họ bám chặt lấy nhau, cơn nóng lan dần trên những phần da thịt đang tiếp xúc với nhau.
Cô đột nhiên buông tay anh ra, muốn lùi về sau, nhưng anh không để cô chạy trốn, anh cúi đầu, đặt môi mình lên môi cô.
Cô sững người, để mặc cánh tay anh ôm lấy cổ mình, tay kia vòng qua eo.
Cô tưởng anh sẽ tấn công mãnh liệt, sẽ thô lỗ chiếm đoạt, nhưng không, anh chỉ nhẹ nhàng, âu yếm, cẩn thận hôn bờ môi cô.
Nói nghiêm túc thì đó không phải là một nụ hôn, anh không cắn cũng không mút, cũng không tách hai ờ môi cô ra, chỉ đơn giản là dùng môi anh, chạm vào môi cô.
Thay vì nói là hôn, có lẽ nó giống một sự vuốt ve hơn, dường như biết được môi cô rất mệt, rất đau, nên anh muốn dịu dàng an ủi một chút.
Nụ hôn trong im lặng tựa như tiếng lòng đang thổn thức, muốn nói lời xin lỗi với cô chăng? Hay nói rằng anh rất xót xa bờ môi này?
Không hiểu tại sao, Ân Hải Tường cảm thấy muốn khóc, nước mắt buồn tủi sắp tràn khỏi khóe mắt, cô ra sức đè nén, hơi thở lại trở nên khó khăn…
Với người đàn ông này, rốt cuộc cô phải làm thế nào mới tốt đây?
|
|