|
“Tình yêu là bông hoa hồng đầy gai nhộn, đôi tình nhân nắm chặt nó trong tay, khát khao lại gần cánh hoa diễm lệ ấy, nhưng càng đến gần cả hai lại càng đau đớn. Có những đôi học được cách chữa lành vết thương cho nhau, an ủi chăm sóc bảo vệ đối phương, cuối cùng, từng chiếc gai nhọn cũng rơi rụng dần…”
Buổi chiều, ánh nắng ấm áp rực rỡ bao trùm những ô cửa kính to rộng, trong quán, khách khứa ngồi chật kín, vừa say sưa nhấm nháp sâm banh vừa lắng nghe lời chúc phúc dành cho cô dâu chú rể.
Hai đôi nam nữ ngồi sát cửa sổ phía cuối đều là người nhà và bạn bè thân thiết của cặp nhân vật chính hôm nay.
“Không hổ danh là người trong giới nghệ thuật, chúc mừng hôn lễ cũng đầy chất thơ”, Lộ Bá Thâm làm ra vẻ châm chọc thở dài, thích thú nhìn về phía đôi uyên ương đang ôm nhau thắm thiết.
Anh rất vui sướng, cuối cùng người bạn hay ra vẻ lạnh lùng bí ẩn của anh đã tìm lại được tình yêu đích thực.
“Cái tên Vệ Tương đó, chưa bao giờ anh thấy hắn cười vui vẻ như thế này!”
“Thật sao?”, Ân Điềm Vũ ngồi bên cạnh anh hiếu kì hỏi.
“Không thấy hắn cười rất ngốc nghếch, rất hạnh phúc sao?”, Lộ Bá Thâm mỉm cười vợ yêu và hai người kia: “Mọi người không biết đấy thôi, hắn lúc nào cũng thích ra vẻ lạnh lùng, chường cái bản mặt như người chết ấy.”
“Tôi biết”, Lý Tương Tư nhẹ nhàng trả lời, ngón tay mảnh mai đùa nghịch ly rượu.
Lộ Bá Thâm sững người: “Đúng rồi, suýt nữa thì quên Vệ Tương là ân nhân của chị, hai người đã quen nhau bao nhiêu năm rồi còn gì.”
Gần đây anh mới biết về quan hệ giữa Vệ Tương và Lý Tương Tư. Vệ Tương thừa nhận đã nhờ Lý Tương Tư dùng một số thủ đoạn để ép anh và Ân Điềm Vũ phải li hôn.
Lúc mới nghe, Bá Thâm nổi giận đùng đùng, thẳng tay đập cho Vệ Tương một trận, hai người tí nữa đã tuyệt giao luôn.
“Xin lỗi”, Lý Tương Tư nhạy bén nhận ra sự khác thường trong ánh mắt anh, “Anh vẫn còn giận sao?”
“Chuyện đã qua thì cho qua luôn đi”, anh hơi nhướng mày, “Chỉ là có chút không công bằng với Điềm Vũ.”
“Em không sao cả”, Ân Điềm Vũ hồ hởi tuyên bố, đôi mắt cô cũng sáng bừng như giọng nói của cô vậy. Cô nhìn Lý Tương Tư, thẳng thắn bộc lộ: “Nói thật thì, khi đó em rất khổ sở vì chị cố tình tiếp cận Bá Thâm, nhưng bây giờ em hiểu rằng, người chị yêu là anh trai em, còn người duy nhất Bá Thâm yêu chính là em”. Cô ngừng một chút, lại cười thản nhiên: “Thực ra em phải cám ơn chị mới đúng, nếu không nhờ có chị, Bá Thâm cũng sẽ không nhận ra tình cảm thực sự mà anh ấy dành cho em.”
Sự khoan dung khẳng khái của cô làm Lý Tương Tư rất cảm kích, cô nhìn sang Ân Phàn Á, anh ôm lấy eo cô, mỉm cười khích lệ.
Nhờ đó cô có thêm dũng khí để nói lời xin lỗi chân thành với cô em chồng đã từng bị cô làm tổn thương: “Xin lỗi em, Điềm Vũ, chị cũng cảm ơn em nữa.”
|
|