Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Pim
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại] Lòng Tham | Bách Xuyên Ngư Hải (DROP)

  [Lấy địa chỉ]
121#
Đăng lúc 3-5-2013 19:42:31 | Chỉ xem của tác giả
Pim gửi lúc 26-3-2013 21:36
Mục lục:

Chương 1: Nghiệt duyên nảy mầm

WOA WOA WOA
{:412:}
hố mới của Pim ah? Lòng tham nên nàng cũng tham nhỉ?
tích cực ủng hộ, ủng hộ
đọc cái văn án thấy hấp dẫn quá
trong khi chờ đợi, Mông Lạnh ra tay thì nhảy thôi
khởi động nhảy nào{:423:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

122#
Đăng lúc 4-5-2013 10:51:27 | Chỉ xem của tác giả
Mình cũng đang ngồi hóng bên nhà Chạy đâu cho thoát thì lại nhảy nhầm sang cái hố này. Hu hu nhảy rồi mới biết hố này còn dã man hơn cả hố kia. Yêu Pim thế! Đọc truyện này ưng anh Liêu quá í. Mong các mem SR vào comment nhiều nhiều ủng hộ Pim để thớt này thành bài hay post nhìu nhìu đọc cho đã!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

123#
Đăng lúc 6-5-2013 09:59:26 | Chỉ xem của tác giả
mình thấy tiêu đề chương 12 mà không thấy nội dung đâu là sao?
ẩn hả ta, đang không biết túm lại anh chàng Tô Liêu là biết Phán Phán từ khi nào?
cô nàng đang điên tiết, không biết sẽ trút giận đi đâu nữa. Rốt cục anh rể là ai???

Bình luận

bbx
mình cứ ngỡ là mắt có vấn đề, cứ ngây người nhìn rồi nghĩ mãi... :D  Đăng lúc 6-5-2013 02:05 PM
Pim đổi title nhưng mình chưa onl để post được ngay lúc ấy, trễ chút thôi mà ^^  Đăng lúc 6-5-2013 11:34 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

124#
Đăng lúc 6-5-2013 10:21:07 | Chỉ xem của tác giả
Chương 12: Ôi, bạn cũ trở về.


Editor: Hina




"Là người nhà?" Đàn anh Triệu kinh ngạc, đẩy Chung Tĩnh Trúc, " Em gái nhỏ, để anh lấy khẩu cung hai tên này, em và người kia, à... anh rể về trước nghỉ ngơi uống trà trò chuyện đi." Đàn anh Triệu nói xong liền đi, lúc đi còn không quên len lén nói nhỏ với Chung Tĩnh Trúc là tách trà Long Tĩnh trên bàn sếp Lưu là trà mới đó.

"Trong sở không có trà hay sao, anh đi mà uống." Chung Tĩnh Trúc ra vẻ vội vội vàng vàng, người ngoài nhìn cứ ngỡ cô khá nhiệt tình chào đón nhưng thật ra trong lòng cô lúc này vô cùng rối loạn.

"Không ngờ em thật sự hoàn thành được nguyện vọng của chú Chung, làm cảnh sát." Người đàn ông kia có đôi mắt khá sắc bén, không biết trong con ngươi màu đen ấy đang ẩn chứa niềm ưu tư gì.

"Thành tích của em không tốt lắm, thi rớt Đại Học, còn thi cảnh sát cũng phải đến hai lần mới đậu." Chung Tĩnh Trúc hơi xấu hổ nói, tâm trạng vốn đang rối như tơ vò nháy mắt vì câu nói này của anh ta mà bình tĩnh lại.

"Em mặc đồ cảnh sát rất hợp." Ánh mắt người đàn ông ấy khi nói câu nói này rõ ràng đã lướt sang người cô, Chung Tĩnh Trúc đột nhiên cảm thấy cả người nóng bừng, tay không biết tại sao lại vò lấy gấu áo.

Lúc còn bé, Chung Tĩnh Trúc thường mặc quân phục của ba cô rồi chạy tán loạn khắp nơi, vì bộ quần áo quá lớn nên trông cô như hát tuồng, mọi người xung quanh đều thấy cô rất buồn cười nhưng chỉ có anh, lần nào cũng nghiêm túc nói: "Phán Phán mặc quân phục rất đẹp." Anh nói nhiều đến nỗi cô thật sự tin điều ấy là thật.

"Anh rể, anh..." Chung Tĩnh Trúc thật sự không tìm được chủ đề gì để trò chuyện, khó khắn lắm mới nói được từng chữ từng chữ: "Sau này anh đừng gọi tên lúc nhỏ của em nữa, người ngoài sẽ hiểu lầm."
Đôi mày của người đàn ông kia hơi giật giật, "Về sau cứ gọi tên anh."

Chung Tĩnh Trúc bất ngờ mở to mắt, đây là lần đầu tiên anh chối bỏ xưng hô thế này. "Vẻ mặt của em là ý gì đấy, đừng nói là quên cả tên của anh rồi ?" Ngữ điệu có vẻ như là lời trêu chọc nhưng lại đầy phiền muộn.

"Sao có thể? Làm sao em có thể quên anh!" Chung Tĩnh Trúc vội vàng bác bỏ, nhưng nói xong lại nhận ra mình lỡ lời, cô che miệng không biết nên làm sao bây giờ, dáng vẻ lúng túng của cô lại làm người đàn ông kia có chút xúc động.

"Phán Phán, anh đã về." Người đàn ông kia đứng lên, từ từ kéo Chung Tĩnh Trúc vào lòng, hơi thở của anh hoàn toàn không giống vẻ ngoài lạnh lùng kia, rất nóng, nó lướt qua mặt cô khiến cô hốt hoảng không thôi.

"Em gái nhỏ, chuyện bên này anh đã..." Mấy người trong sở của cô đều thuộc dạng hấp tấp bộp chộp, lần nào bước vào phòng cũng không gõ cửa, lần này cũng không ngoại lệ, đàn anh Triệu vừa bước vào liền thấy hai người đang ôm nhau trong phòng, anh sợ đến mức suýt tí nữa hét ầm lên.

Cả người Chung Tĩnh Trúc khẽ run, cô đưa tay đẩy Lương Trì ra, không dám ngẩng đầu, lúc này chỉ có thể thấy vầng trán đỏ bừng của cô, nhưng bấy nhiêu cũng đủ biết hiện nay gương mặt cô so với khỉ mông đỏ còn muốn rực rỡ hơn. Lương Trì cũng rất phối hợp, anh nghiêng người tránh sang một bên, tuy nhiên khoảng cách của hai người cũng không có xa lắm.

"Hai người bên ngoài anh đã thẩm vấn xong rồi, chỉ còn cận một chút ý kiến của..." Đàn anh Triệu đang nói bỗng ậm ừ không biết xưng hô người đàn ông kia như thế nào.
"Tôi họ Lương, Lương Trì." Lương Trì khiêm tốn nhã nhặn đưa tay ra, có điều vẻ mặt vẫn lạnh lùng khiến người sợ hãi không dám đến gần.

"Xin chào Lương tiên sinh." Khi đàn anh Triệu bắt tay với anh ta liền cảm thấy dường như có một luồng khí băng lạnh lẽo từ bàn tay kia truyền sang cơ thể mình, khiến lục phủ ngũ tạng như muốn đóng băng hết, anh nhanh chóng buông tay người kia ra, lòng thầm khâm phục em gái nhỏ dám can đảm ôm lấy anh chàng băng giá này, đúng là lạnh như gấu bắc cực mà.

Hai tên du côn đang ngồi xổm cạnh mép bàn, đôi tay bị còng vào chân bàn, cả người nghiêng về trước, nhưng vẫn cố ra vẻ ngậm miệng không nói, dáng vẻ cực kỳ tức cười.

"Anh Triệu, bọn họ làm sao đấy?" Chung Tĩnh Trúc không hiểu.
"Bọn họ sống chết gì cũng không chịu mở miệng, có điều lát sau nghiện thuốc lá muốn hút một điếu, rồi đồng ý đổi khẩu cung lấy thuốc hút, còn lúc này, à thì đại khái là đang cố lấy bật lửa." Đàn anh Triệu nhún vai, dáng vẻ ta đây là người rất giữ lời, tiền trao thì cháo múc.

Chung Tĩnh Trúc lặng người, đàn anh Triệu của sở cô nổi tiếng xảo quyệt, anh hứa với người ta nhưng lại đặt bật lửa ở đối diện, lại còn canh chính xác ở ngay nơi với tay kiểu gì cũng không đến được.

Hai người kia bực bội đá vào bàn, đàn anh Triệu thấy thế hùng hùng hổ hổ bước sang chất vấn: "Đồ của phòng cảnh sát cũng dám đá?" Hai người kia đành tức giận ngồi lại như cũ.

"Tao đã khai rồi còn gì, tao không có cướp giật cái gì hết vậy mà còn bị đánh, bắt tao tội gì?"
Một trong hai người kia phun một ngụm nước miếng nói, "Tao có người chống lưng đấy, mày liệu mà nhanh chóng thả người."

"Chưa cướp giật thành công, chúng tôi cũng không có chứng cứ nhưng có quyền tạm giam các ngươi một buổi tối." Đàn anh Triệu lạnh lùng nói, anh đã làm cảnh sát được vài năm rồi, người dữ dằn anh đã gặp không ít, chỉ có vài câu đơn giản như thế mà muốn dọa anh sao?

"Mày... mày chờ đó." Người kia tức giận thở hổn hển, thuốc không chịu mồi lửa, người thì không thả.
"Chúng ta đều là đàn ông, đừng nói những lời kinh tởm buồn nôn như thế." Đàn anh Triệu cười chế nhạo, rồi đưa tay đặt chân chân bàn, người nọ giống như tu luyện Cáp Mô Công (võ còn ếch) ngã nhào xuống đấy, đang vẻ vô cùng khôi hài, ngay cả bạn của hắn cũng không kiềm được mà bật cười ra tiếng, bị hắn tức giận đá cho một cước.

"Muộn rồi, ở đây cũng không cò việc gì, để em tiễn anh ra ngoài." Chung Tĩnh Trúc ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì giật mình thấy đã hơn mười một giờ đêm. Lương Trì gật đầu, hai gã du côn kia quay sang trừng mắt nhìn Lương Trì, ý như muốn nói: Thù này không trả không phải quân tử.

Lương Trì vốn là một người vô cùng phong độ, Chung Tĩnh Trúc thấy thế quay đầu trừng mắt nhìn hai gã côn đồ với vẻ dữ tợn, dọa bọn họ sợ chết khiếp. Sau đó dương dương đắc ý quay đầu đi, lúc này cô mới phát hiện Lương Trì đang nghiêng đầu nhìn mình, nhất thời hai má lại đỏ bừng.

Một chiếc BMW màu đen dừng ngay trước cổng đồn cảnh sát, chiếc xe màu đen dường như muốn hòa vào màn đem âm u, là phong cách từ trước đến nay của Lương Trì. Bên trong xe, ngay chỗ kính chắn gió dường như có đặt một con khỉ nhỏ màu hồng nhạt, Chung Tĩnh Trúc vừa trông thấy liền ngẩng người, cô biết rất rõ, khi xe di chuyển, con khỉ be bé đó sẽ vẫy tay rất đáng yêu.

Đó là khi Lương Trì vừa thi đậu bằng lái xe, cô tìm khắp các cửa hàng lưu niệm mới mua được, cô vui mừng buộc Lương Trì phải đặt ở trong xe không được lấy ra, thế mà vài ngày sau, con khỉ đáng yêu đó đã bốc hơi mất tích, thay vào đó là một lọ nước hoa chuyên dùng cho xe oto, những món đồ thanh nhã như vậy, cô vừa nhìn đã biết là của ai, nhưng không có cách nào tranh cãi.

"Anh về nước làm gì? Định ở bao lâu? Khi nào thi đi?" Chung Tĩnh Trúc liên tục hỏi một loạt câu hỏi, giống như muốn xoa dịu bầu không khí buồn tẻ giữa hai người.

"Không đi nữa." Lương Trì nhìn cô, ánh mắt không hẳn là dịu dàng nhưng rất kiên định, "Phán Phán, anh đã về, thì không bao giờ... đi nữa." Chỉ một câu đã khiến Chung Tĩnh Trúc sững sờ hóa đá.

"Em trở vào đi, bên ngoài trời rất lạnh." Lương Trì đưa tay vuốt mái tóc Chung Tĩnh Trúc, cô theo bản năng tránh đi, vì thế tay của anh chỉ kịp lướt nhẹ qua vài sợi tóc, thoáng chút mất mát.

"Lái xe cẩn thận." Chung Tĩnh Trúc miễn cưỡng nói một câu rồi bước lui về phía đồn cảnh sát, lúc đi còn vấp phải đá lảo đảo, chỉ có thể vẫy tay che giấu sự xấu hổ của mình.

"Phán Phán, hẹn gặp lại." Lương Trì mở cửa xe, nhìn cô nói.

"Em gái nhỏ, người ban nãy rốt cuộc là ai?" Đàn anh Triệu từ ngay biết chuyện của cô và Lệ Tô Liêu bỗng dưng bắt đầu đổi tính bà tám.

"Là anh rể.... của em." Cô khẽ nói, trong câu nói kia dường như ẩn chưa một chút không cam lòng và trốn tránh.
"Em còn có chị gái sao?" Đàn anh Triệu vừa nghe cô xác định xong trông cứ như vừa phát hiện được một bí mật kinh thiên động địa, anh kéo ghế ngồi xuống chuẩn bị truy hỏi tiếp.

"Còn hỏi nữa, chẳng phải anh xem ảnh rồi sao?" Chung Tĩnh Trúc lấy ví ra, chiếc ví màu xanh lam đã phai màu gần như thành màu xanh trắng rồi, bên trên có thêu hai chữ cái L và C, vừa nhìn đã biết là hàng kém chất lượng. "Đây, lúc ấy các anh còn truyền tay nhau xem còn gì?"

Nhắc đến chuyện này Chung Tĩnh Trúc lại tức không chịu nổi. Có một lần cô đánh rơi ví, vì chiếc ví này cô đã dùng khá lâu rồi nên nút gài bị lỏng, vừa rơi xuống liền bật mở, để lộ ra bức hình rực rỡ ở bên ngoài. Lúc ấy cũng chính vị đàn anh Triệu này nhặt được, anh vừa xem hình liền bật cười ha hả, sau đó truyền tay mọi người cùng xem. Có gì đặc biệt đâu chứ, chẳng qua cô bé trong bức hình kia có gương mặt tròn mũm mĩm như quả trứng gà thôi mà? Lần ấy đàn anh Từ là thảm nhất, anh cười đến ngã lăn xuống đất, trật cổ, phải làm người máy gần cả tuần lễ.

"Đây không phải là mẹ, em và ông ngoại sao?" Đàn anh từ vừa hỏi vừa nín cười.
Chung Tĩnh Trúc nghiếng răng, vẻ mặt như muốn nói, anh thử cười xem, anh mà cười em sẽ làm thịt anh, "Đây là em, chị và ba của em."

"Em gái nhỏ, anh vốn tưởng em thế này là béo, hóa ra so với trước kia phải gọi là gầy như que củi nha.!" Đàn anh Triệu khoa trương nói, Chung Tĩnh Trúc giật lại chiếc ví, cẩn nhận nhét bức hình vào." Anh mới gầy trơ xương, các đàn anh ai cũng gầy trơ xương."

Đàn anh Triệu không ngờ lại gật đầu đồng ý, nghiêm túc nói: "Nếu so với em thì tất cả chúng ta đều là gầy trơ xương!" Chung Tĩnh Trúc bị trêu tức muốn ói máu.

"Có điều, chị gái của em thật xinh đẹp." Đàn anh Triệu cười híp mắt nói, vừa ăn khuya vừa bắt đầu nói hưu nói vượn, anh liếc mắt nhìn Chung Tĩnh Trúc nói tiếp: "Em được nhặt về phải không? Sao chẳng giống gì hết."

"Anh mới là con nhặt về! Các đàn anh trong sở đều là con được nhặt về." Chung Tĩnh Trúc tức giận nói, "Em là con ruột!"
"Anh không có nói em không phải con ruột, em và ba em giống như khuôn đúc, anh nói là chị em cơ." Lời này ngầm nói, sao hai người dáng vẻ tầm thường như vậy mà có người chị/con xinh đẹp như thế?

"Em và chị em một người giống ba một người giống mẹ... trước giờ hẳng ai tin hai người là chị em ruột." Chung Tĩnh Trúc bỗng nhiên không tức giận nữa mà nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Em gái nhỏ, chúng ta là cảnh sát, càng phải đặc biệt tuân thủ luật pháp kỷ cương... chúng ta không thể tùy tiện vi phạm đúng không?" Đàn anh Triệu đặt chiếc thìa trên tay xuống, nghiêm túc nói.

"Vâng..." Chung Tĩnh Trúc cầm lấy hộp thức ăn, gật đầu, kế đến ngồi chen xuống cạnh đàn anh Triệu, suýt chút nữa đẩy người ta ngã xuống ghế.

"Vậy Lương tiên sinh kia là anh rể của em, ban nãy hai người vừa mới..." Đàn anh Triệu trước nay vốn chuyên về mặt đả kích, sỉ vả, chế giễu người khác, giờ bảo anh khuyên bảo dạy dỗ người khác thật có chút khó khăn, anh khoa chân múa tay một lúc lâu mà vẫn không thể nói được một câu trọn vẹn.

"Anh ấy... và chị em... không còn ở cùng một chỗ." Chung Tĩnh Trúc vừa nghe đã hiểu ý của đàn anh Triệu là gì, lòng cô lại bắt đầu loạn cả lên, cô giận cá chém thớt, nói: "Này, người như anh không thể hiểu thế nào là mối tình đầu đâu?" Đàn anh Triệu đỏ mặt, anh bị nói ức nhưng không thể đáp trả, ai bảo anh bị chọc đúng chỗ yếu cơ chứ?

Đồn cảnh sát của bọn họ quá nhỏ, ngay cả phòng ngủ trực ban cũng không có. Tuy nhiên Chung Tĩnh Trúc dù sao cũng là nữ cảnh sát duy nhất ở đây, đàn anh Triệu tuy cẩu thả nhưng cũng biết chăm sóc người khác, anh ghép ghế tạo thành một cái giường nhỏ, nhường cho Chung Tĩnh Trúc nghỉ ngơi, từ nửa đêm về sáng chỉ cần một mình anh trực là đủ rồi.

Chung Tĩnh Trúc cũng không khách sáo, cô biết kiểu gì đàn anh Triệu cũng sẽ ngủ gục, mà chuyện này cũng bình thường, vì thật ra trách nhiệm gác đêm không phải là của mấy người cảnh sác bọn họ mà là của Triệu đại gia giữ cửa kia. Mọi người thường trêu hắn là cảnh sát ngoài biên chế, hắn nghe thấy vậy còn có vẻ thích thú nữa.

Bình thường Chung Tĩnh Trúc vốn rất dễ ngủ, chỉ cần nằm xuống, nhắm mắt, thế là chìm vào giấc ngủ, có thể xem cô là người vô tư vô lo cũng được, từ trước đến nay rất ít khi cô bị khó ngủ chứ đừng nói là mất ngủ.

Vậy mà tối đêm nay, cô nằm mãi mà cũng không thấy buồn ngủ, chuyện này thật quá khó tin, mất ngủ sao?

Lương Trì đã trở về... Cô nhớ ngày anh đi, hai người không nói với nhau câu nào. Mãi đến khi tiễn anh đến sân bay, cô mới không kiềm được mà hỏi: "Anh rể, khi nào anh trở về?"

Khóe môi anh khẽ giật giật, một lúc lâu không trả lời, lát sau, một tiếng nói thật khẽ vang lên: "Anh mãi mãi sẽ không trở về." Khi cô nghe thấy câu nói đó, cô cảm nhận được, trong lòng cô, mọi thứ đã vỡ nát tan tành.

Nếu Lương Trì không trở về, cô gần như đã quên mất mình còn một người chị gái, so với một người vô dụng như cô, chị cô, Chung Ninh Lan lại là người được cả nhà cô đặt rất nhiều kỳ vọng.

Chung Ninh Lan là một cô gái vô cùng xuất sắc, xinh đẹp và thông minh, rõ ràng chị cô chỉ lớn hơn cô hai tuổi vậy mà hơn cô rất nhiều. Chị cô đặc biệt có thiên phú về mặt âm nhạc, chị biết đàn Piano, biết nhảy múa, là một vũ công trời sinh, cô thậm chí còn biết viết thư pháp, biết vẽ tranh, không có gì là Chung Ninh Lan không làm được.

Người bên ngoài mỗi khi hỏi đến cô đều gọi là em gái của Chung Ninh Lan, chưa bao giờ gọi Chung Ninh Lan là chị gái của Chung Tĩnh Trúc. Lúc bé cô cũng không hiểu chuyện này là thế nào, còn vui mừng hưởng thụ nó, mãi đến khi mẹ cô sắp qua đời, hai người một người 10 tuổi, một người tám tuổi, mẹ cô kéo lấy tay chị cô dặn dò chị cố gắng học tập khiêu vũ, tương lai nhất định sẽ là một vũ công nổi tiếng. Khi nhìn đến cô, chỉ dặn dò cô phải nghe lời chị. Chung Tĩnh Trúc khi ấy không hề cảm thấy tức giận, nhưng lòng lại có chút xa cách.

Sau đó, ba cô bị tai nạn lao động phải về hưu sớm, thu nhập trong nhà chợt kém, chỉ có thể tiếp tục lo cho một người, khi đó ba cô nói với cô rằng: "Nhảy múa là tất cả của Lan Lan, không thể để chị buông bỏ được, Phán Phán, cơ hội này tặng cho chị được không?" Cô gật đầu, lòng lại ganh tị phát khóc. Nhưng vẫn thầm nói với bản thân, chỉ cần chị cô càng ngày càng xuất sắc là được.

Vậy mà chị của cô chỉ làm những việc mình thích, không quan tâm đến kỳ vọng của cả nhà, tùy ý sửa đội nguyện vọng, bỏ qua trường học dạng khiêu vũ tốt nhất mà chọn học kế toán. Khi ấy, ba cô không những không trách mắng chị cô mà ngược lại còn cảm thấy tự hào, bảo rằng chị cô là niềm tự hào của nhà họ Chung.

Chỉ có Chung Tĩnh Trúc là giận đến run người, cô vì chị mà từ bỏ thứ mình yêu thích nhất, vậy mà chị cô lại có thể tiện tay vứt bỏ, căn bản là không cần đến nó.

Từ khi đó, Chung Tĩnh Trúc bắt đầu nổi loạn, học hút thuốc, chơi với bạn xấu, thành tích học tập vốn không cao vậy mà còn tuột dốc không phanh.

                                                                                                      

Bình luận

thx bạn, LTL cũng kiu CTT là PP, vậy LTL cũng biết PP từ nhỏ à??  Đăng lúc 6-5-2013 09:42 PM
ghét bà chị này kinh khủng, ích kỉ, chỉ biết đến bản thân mình >.<  Đăng lúc 6-5-2013 11:52 AM
bbx
vậy là "treo cờ trước lễ"... làm nãy giờ mình cứ tưởng mắt mũi kèm nhèm...  Đăng lúc 6-5-2013 11:13 AM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
Pim + 5 Cảm ơn bạn

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

125#
Đăng lúc 6-5-2013 11:25:06 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Hình như là có JQ giữa hai người này nha.
Chị Trúc hồi xưa yêu anh rễ mình hả. Mà ta có người chị như của chị Trúc vậy ta cũng không thích. Chỉ biết nghị cho bản thân mình.
Anh Liêu chuẩn bị tinh thần đối đầu với tình địch đi nhá. Đối thủ ni của anh cũng khó đấy. Hihi
Thanks các cô nhé
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

126#
Đăng lúc 6-5-2013 13:31:07 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Chết anh Ba rùi x chừng tình địch này hơi bị nặng kí ah
Anh chuẩn bị tinh thần đi là vừa
Chắc a rể này là tình đầu của chị đây nhưng mà bị vướng phải cô chị haiz hình như hơi bị câut huyết ah
Nhưng mà sao tới người ba thương chị mà cũng kêu chị nhường cho chị gái là sao
Sao anh ba chưa lên sàn z cẩn thận mất người yêu cho coi
Thanks nha
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

127#
Đăng lúc 6-5-2013 17:20:14 | Chỉ xem của tác giả
Tình địch của anh Liêu xuất hiện rồi mà còn là tình đầu của chị Phán Phán nữa ! hic....anh Liêu sẽ có những hành động nào tiếp theo đây ? hô...hô....lót dép hóng phần tiếp theo đê ! cái ngày mà chị Phán Phán cảm anh Liêu chắc hơi bị xa đóa nha ! đang rất tò mò muốn biết về quá khứ của chị ấy quá !
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

128#
Đăng lúc 6-5-2013 19:51:02 | Chỉ xem của tác giả
Ta ko thích tý nào cả
Ta thích Phán Phán và Anh Ba là mối tình đầu của nhau cơ
Anh rể đã nói ko bao giờ về còn vác mặt về làm gì cơ chứ
Ủng hộ anh Ba, ném tên anh Rể kia xa tít đi
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

129#
Đăng lúc 6-5-2013 20:30:57 | Chỉ xem của tác giả
Đoc chương này thấy hình như trước kia anh rể Lương Trì và Tĩnh Trúc có một đoạn tình cảm nào đó. Mình nghĩ có lẽ đây là mối tình đầu của Tĩnh Trúc rồi. Thấy trước kia anh Lệ Tô Liêu cũng có biết chị Tĩnh Trúc rồi, có lẽ cũng biết luôn anh Lương Trì chứ nhỉ.
Vẫn luôn ủng hộ anh Tô Liêu và chị Tĩnh Trúc cơ {:311:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

130#
Đăng lúc 6-5-2013 20:43:34 | Chỉ xem của tác giả
haizzzz, không biết là do mấy ngày nay đọc nhiều truyện quá hay là do chờ chương này quá lâu mà bây giờ mình không nhớ gì tình tiết của chương trước cả, sao tự nhiên lại xuất hiện 1 anh "anh rể" thế này
Lệ Thiếu đâu rồi, cứ tập nào mà ko thấy nam hoặc nữ chính là lại thấy hụt hững
tập này dc 1 cái hài là cười đến gãy cả cổ, mình cũng muốn xem tấm ảnh đó quá :)))
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách