|
“Dì Khánh Khánh, sao giờ dì mới dậy thế, dì còn thích ngủ nướng hơn ba con nữa!”
Giọng nói vui vẻ của Liễu Liễu kéo cô trở về hiện thực, Trầm Khánh Khánh ngồi xổm bên bờ: “Con đã chơi rồi à, vui vẻ thế rồi kìa.”
Liễu Liễu vịn vào bờ cười tít mắt: “Ha ha, ba ba nói mấy ngày này con muốn chơi thế nào cũng được.”
Trầm Khánh Khánh ngẩng đầu, đúng lúc Trữ Mạt Ly cúi đầu, ánh mắt trời dịu dàng rọi trên mặt anh, cô đứng hình không biết phải làm sao, nghĩ tới ánh hào quanh trong mắt anh lại cảm thấy khó chịu.
“Bữa sáng ở trên bàn trong nhà ăn.” Trữ Mạt Ly không chút để ý nói.
Trầm Khánh Khánh yên lặng đi ăn sáng, nhận thấy nơi này phục vụ rất cẩn thận, vậy mà toàn món cô thích, cà phê cũng không đắng không ngọt vừa đủ nóng. Bởi vậy, khi Trần Đạo hỏi cô: “Ngủ như thế nào, ăn như thế nào? Bày trí trong nhà thật sự dụng tâm đó.”
Trầm Khánh Khánh đeo kính râm, thản nhiên trả lời: “Ừ, nơi này phục vụ không tồi.”
Trần Đạo không kịp phản ứng: “Hả? Đây không phải…”
Trữ Mạt Ly lại cắt ngang lời anh ta nói: “Từ đây đến vườn chim mất bao lâu?”
“Khoảng nửa tiếng, tôi có thể giới thiệu một chút tình hình nơi đó cho mọi người.”
Vị hướng dẫn viên du lịch Hoa kiều này bắt đầu thao thao bất tuyệt, nhưng vừa nói lại phát hiện ba người nhà này rất không cho anh ta thể diện, mặc kệ anh ta khua môi múa mép như thế nào, đều không có phản ứng gì. Ngày trước khi tiếp nhận công việc này, anh ta vốn nghĩ là làm một người phiên dịch, tưởng là rất thoải mái, ai biết gặp phải người quái gở như vậy.
Rơi vào bước đường cùng, anh ta kể vài truyện cười muốn giải tỏa không khí. Mới vừa nói xong, nữ chủ nhân chợt nở nụ cười, mắt anh ta rực sáng, thấy được tia hy vọng.
“Thú vị hơn truyện của anh đấy, bắt chước đi.” Trầm Khánh Khánh liếc nhìn Trữ Mạt Ly.
“Em thích truyện “đen tối” à, thì ra là như vậy.” Trữ Mạt Ly gật đầu bí hiểm.
“… Truyện “đen tối” cũng hay hơn truyện cười lạnh của anh.”
Bé con bất thình lình ngẩng đầu, khờ dại hỏi: “Ba ba, cái gì là truyện đen tối ạ?”
“…”
Bella: nguyên văn là truyện thô tục, dâm ô, dâm loạn. Nhưng mình thấy nói thẳng như thế thì hơi í ẹ tý T.T nên để là truyện đen tối.
Vì thế đòn sát thủ của hướng dẫn viên du lịch Trần Đạo cuối cùng cũng bị cướp đoạt dứt khoát.
Hai ngày đầu, vẫn duy trì trạng thái giằng co này. Tuy Trầm Khánh Khánh không để ý tới sắc mặt Trữ Mạt Ly, nhưng đáp trả hắn không lưu tình, thỉnh thoảng nói vài câu cũng là ý ở ngoài lời, trong bông có kim. Ngạc nhiên là, thế nhưng Trữ Mạt Ly lại bỏ qua tất cả. Ba người chậm bước trên ngã tư đường của đảo bali tràn ngập phong tình, vốn là bức tranh cảnh một nhà ba người ấm áp thân mật, nhưng bây giờ ngoại trừ khuôn mặt bé con tươi cười là thật, vẻ mặt hai người lớn kia đều thật sự rất giả. Giả đến mức ngay cả máy ảnh cũng chộp được, hiển nhiên chụp ra ảnh không hòa hợp.
“Tôi đi mua đồ uống, hai người đi trước đi.” Chụp ảnh xong, Trầm Khánh Khánh lập tức mất tự nhiên rời khỏi người Trữ Mạt Ly nói.
“Bọn anh chờ em.”
“Không cần, tôi sẽ đuổi kịp hai người nhanh thôi, không phải Liễu Liễu muốn đi mua váy sao, anh đi cùng bé trước đi.”
Trữ Mạt Ly suy xét một chút, gật đầu.
Liễu Liễu vẫy bàn tay nhỏ bé: “Dì Khánh Khánh phải nhanh nhé!”
Trầm Khánh Khánh mua coca ở một siêu thị nhỏ, lại tiện tay chọn ít đồ ăn vặt. Sau đó, cô đi về phía trước dọc theo đường đi, đi tới đi lui chợt nhận thấy có phần không thích hợp.
Trần Đạo nói rẽ ở ngã ba? Sao ngã ba vẫn là ngã tư?
Trầm Khánh Khánh đi vào chỗ ngoặt, đi được một đoạn đường thì lại không thấy ai, vì thế lại lộn ra, vẫn là không đúng.
Trầm Khánh Khánh hoàn toàn chóng mặt rồi, ngay cả phương hướng cũng không biết, cô không thể không thừa nhận, cô đã lạc đường.
Cô bình tĩnh an ủi bản thân, không liên quan, có thể gọi điện thoại. Mới vừa sờ tới ví tiền, cô chợt nhớ ra hình như lúc ra ngoài đã để lại trong phòng. Cô đành phải thử hỏi đường, lại phát hiện toàn là gà nghe vịt giảng, tiếng anh của cô đã kém, đối phương còn kém hơn.
Những khuôn mặt và ngôn ngữ xa lạ xung quanh cuối cùng cũng gọi dậy cảm giác khẩn trương của Trầm Khánh Khánh.
Ấn ấn thái dương, cô không khỏi lau mồ hôi trên trán, đành trở lại đường cũ, đôi chân bước vội qua từng khuôn mặt.
Lúc ấy thời gian càng dài, thì cảm giác khẩn trương càng tăng tốc độ bùng nổ.
Cô không thích cảm giác bị lạc, nguyên nhân từ bóng ma thời thơ ấu, khi cô đi khỏi mẹ, mẹ cô không tìm được cô, cô ngây người ở cục cảnh sát hai ngày. Sau đó, ngày yêu nhau, cô với Quý Hàm bị lạc nhau trong hội bắn pháo hoa, điện thoại bị trộm, mà cô suýt nữa bị dòng người chen chúc đẩy xuống hồ, Quý Hàm không tìm thấy cô, cô đợi nửa ngày, cuối cùng một mình đi về nhà.
Trầm Khánh Khánh đứng tại chỗ, khao khát nhìn thấy Trữ Mạt Ly với gương mặt chán ghét kia, hoặc nghe được giọng nói làm người ta phiền lòng ấy, hình như thật sự có người gọi tên cô để cứu mạng cô.
Ở đầu đường nước ngoài, không khí mang theo hơi thở mặn chát của hòn đảo nhiệt đới, người qua đường dù là tóc vàng mắt xanh hay tóc đen da đen đều lướt qua trước mắt, lúc này bọn họ đều nhìn về một người, ở đối diện con phố, người kia không ngừng gọi tên, người đàn ông châu Á ấy cứ xông ra đường như vậy.
Cô chợt nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Anh là một con sói bạc dưới ánh trăng nhìn xuống chúng sinh, cao ngạo, lạnh lùng, tuấn mỹ, ánh trăng là tình nhân của anh, gió lạnh là bạn thân của anh, trên thế giới chỉ có một Trữ Mạt Ly, Trữ Mạt Ly không bao giờ thất thố.
Vậy nên, anh sẽ không chen chúc giữa đám người, tháo kính đen xuống, vừa đi vừa gọi tên một người, không để ý ánh mắt người ngoài, không để ý mồ hôi thấm vào áo sơ mi trắng.
Chỉ là, nếu cô không nghe lầm, trong miệng anh gọi tên, là Trầm Khánh Khánh, ngữ điệu còn rất dữ, nhưng không thể che dấu lo lắng thật tâm.
Ba chữ, giờ phút này tình cảnh này, chỉ có một người nghe hiểu.
Quân Quân nói, bây giờ cô hoàn toàn giống đám con gái đang yêu.
Quân Quân còn nói, đừng nhìn sự thật mơ hồ, cô thích hoàng đế là chuyện bình thường.
Thích Trữ Mạt Ly là một chuyện thật dễ dàng, so với học hít thở, lại càng dễ hơn.
An Thiến nói, cô là “vật thay thế.”
An Thiến cũng nói, là ai tận lực trả giá vì cô, rồi lại không cho cô biết, thậm chí còn muốn cô nghĩ rằng anh ta mặc kệ cô sống chết.
Đúng vậy, người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô bây giờ, chính là anh.
Anh là thiên sứ là tà ác, là dịu dàng là lạnh lùng, vẫn không thể thay đổi quan hệ của họ.
Khi đó bọn họ từ kẻ thù trở thành đối thủ, nhưng bản chất sẽ không thay đổi, đây chính là một cuộc chơi, tràn ngập thú vị và tội ác.
Không thể tin anh, cô luôn nghĩ như vậy, cũng dùng mọi lý do để thôi miên bản thân mình. Có lẽ là anh giúp cô giải quyết Trương Hiển Chính, hay thu phục Phương Thuấn, lại giả vờ dịu dàng theo đuổi cô, tất cả đều là cái tính thay đổi bất thường của anh phát tác, có thể là hứng thú nhất thời, cũng có thể chỉ là nhàm chán.
Tất cả giống như soi gương hai mặt, quá mức phức tạp.
Chỉ là, nếu gạt bỏ tất cả điều này ra ngoài, cô chỉ biết rằng, anh tìm thấy cô rồi, trái tim cô rung động chưa từng có, đập thình thịch vì người đàn ông tên gọi Trữ Mạt Ly.
Anh cuối cùng cũng tìm được cô, sau đó lửa giận ngút trời chạy tới trước mắt cô, hai má trắng nõn của anh đã bị phơi nắng đến hồng rực, còn có mồ hôi trên trán, anh rất ghét mồ hôi, còn lựa chọn bơi lội để tập thể hình, chỉ là bây giờ anh như người vừa lên khỏi nước. Khi anh bắt đầu mắng cô, cô không chút biến sắc ngẩn người nhìn ngắm khuôn mặt âm u của anh, chỉ thấy bờ môi anh mở ra rồi mím lại, chỉ biết anh rất giận, lại không biết anh nói gì, tức giận cái gì.
Từ lâu lâu lắm, ngược dòng thời gian, nơi quan trọng nhất trong lòng cô đã chôn xuống một cái tên, mà cô từng tưởng là hai chữ Quý Hàm.
Khi tình cảm bị gông xiềng đạo đức, luân lý, trách nhiệm cầm tù từ lâu, chúng ta mới nhận ra, giờ phút nó bùng nổ có sức mạnh kinh người như thế nào.
Cô không khóc, đã có loại cảm giác vui vẻ nhẹ nhàng sau khi nức nở.
Trữ Mạt Ly rốt cuộc cũng nhận thấy trạng thái quái dị của Trầm Khánh Khánh, không khỏi nói lớn: “Trầm Khánh Khánh, em có nghe thấy anh nói gì không hả?”
“Hả?” Trầm Khánh Khánh như tỉnh ra từ trong mộng.
Trữ Mạt Ly ngẩn ra, sắc mặt từ hồng trở nên đen, dường như bùng nổ, Trầm Khánh Khánh thấy rất nhiều vẻ mặt tức giận của anh, cũng không có lần nào đáng sợ như bây giờ, như muốn ăn tươi cô.
Trầm Khánh Khánh liếm đôi môi khô hanh: “Anh nói gì cơ? Vừa rồi tôi suy nghĩ chuyện khác.”
Trữ Mạt Ly nhắm mắt lại, gắng gượng bình tĩnh một hồi, cắn chặt từng chữ từng chữ nói: “Cuối cùng em phải đối chọi với anh tới bao giờ hả? Chơi trò mất tích? Anh bảo anh chờ em, em không cần, em có biết là không thấy em, Liễu Liễu bị dọa khóc không! Nếu em có chuyện gì thì phải làm sao bây giờ!”
Trầm Khánh Khánh bị khí thế của Trữ Mạt Ly đè ép không nói được nửa lời.
“Chỉ có năm ngày, ít nhất năm ngày này, không, chỉ cần em kiên trì ba ngày nữa, cho dù là diễn trò, cũng phải đóng vai vị hôn thê của anh.” |
|