|
“Khi nào thì xong?”
“Em có thể tự về được mà.” Tự lực cánh sinh thôi.
Anh trầm ngâm: “Cũng được.”
An Ninh tắt máy xong liền nghe được có người đang nói: “Tôi gặp qua con trai độc nhất của nhà họ Từ rồi, mới hai mươi lăm tuổi thôi, chậc, xử sự khá nghiêm khắc, kiên quyết, tương lai không biết sẽ thành một nhân vật lợi hại như thế nào nữa… “
Nghiêm khắc? An Ninh không quen tai đều không được, đương nhiên, cô sẽ không thừa nhận chính mình có liên tưởng đến… chậc, Từ Mạc Đình, anh vẫn khá khiêm tốn lễ độ, lúc này giám đốc Trần ngồi đối diện than thở một câu: “Có một vụ tôi có cùng cậu ta tiếp xúc một lần… Từ Mạc Đình làm việc không nhắc đến tình cảm, không một chút nhân nhượng, tôi đã nói tôi là bạn cũ của bố cậu ấy, mấy người đoán thằng nhóc đó đáp lại câu gì nào? ‘Hoan nghênh đến nhà chơi bất cứ lúc nào’.”
Khụ…
An Ninh mắc nghẹn, Chu Cẩm Trình ngồi bên cạnh thuận tay rót ly nước đưa cho cô, còn hỏi ‘không sao chứ?’
“Không sao không sao.” Chỉ là, nhất thời chênh lệch nhiều quá, không thể tưởng tượng nổi…
“Anh Chu, lần đầu tiên thấy anh quan tâm phái nữ nhé.”
Chu Cẩm Trình cười cười không nói.
Tiệc rượu đến gần tám giờ mới tan cuộc, Sở Kiều muốn đưa cô về, An Ninh uyển chuyển từ chối, nói còn có xe buýt, người kia nghĩ lại bên này còn có vài ông lớn, vì thế cũng không miễn cưỡng, dặn dò cô trên đường cẩn thận, An Ninh mới vừa đi đến trạm chờ xe, một chiếc xe liền ngừng ở bên cạnh cô, Chu Cẩm Trình ló mặt ra: “Tôi đưa cô về?”
An Ninh có chút kinh ngạc, khi nãy anh ta không phải đồng ý cùng vị khách nào đó đi đâu đó sao, “Không cần…”
“Đi lên, xe phía sau đến bây giờ.”
Quả nhiên phía sau có hai chiếc xe đang chạy đến, bên này là đường một chiều, bên kia lại đang sửa đường, thật đúng là… không có lựa chọn, cuối cùng cắn răng một cái ngồi lên, “Cậu… nhỏ, vậy làm phiền cậu.”
Anh ta nhíu mày, “Kêu tên của tôi thì hơn, xưng hô kiểu đó nghe không được tự nhiên.”
Chu Cẩm Trình sao? Có vẻ hơi đi quá giới hạn…
Lúc đối phương vươn tay ra, An Ninh bỗng nhiên giật nảy lên một chút, Chu Cẩm Trình vươn đến một nửa thì dừng lại, sau đó thu lại, không khí trở nên có chút xấu hổ.
“À… Đã lâu không gặp cậu nhỉ.” An Ninh rụt rè vén tóc mái, cười cười.
Chu Cẩm Trình vẫn chú ý tình hình giao thông ở phía trước, thật lâu sau anh nói một câu: “Tôi cảm thấy thật có lỗi.”
An Ninh cúi đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc lắc đầu, “Không sao, hình như tôi đã quên rồi.”
An Ninh quên Chu Cẩm Trình, đây là sự thật, dù sao đã nhiều năm không gặp nhau.
Mà quan hệ của cô với anh chẳng qua là năm đó ba mẹ ly hôn. Cô không hiểu chuyện, ầm ỹ khóc, anh ta phụ trách mang cô đi, tóm lại là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ trên xe lăn xuống dưới, cô ở trong bệnh viện hơn hai tháng, aizzz, thực mất mặt mà.
Trên đường đi hai người cũng không ai mở miệng.
Lúc An Ninh trở lại phòng ngủ, chị họ gọi điện nói là 29 tháng này không thể tới tìm cô, “Chị bị cảm, mấy ngày hôm trước người bên trụ sở chính đến huấn luyện… A Miêu, đám ‘ống khói’ đó không thể thành thành thật thật ở phòng nước để hút thuốc sao, ngậm điếu thuốc đi tới đi lui!”
An Ninh: “Chị, em nhức đầu, muốn ngủ.”
“Sao lại nhức đầu ? Được rồi được rồi, mau ngủ đi, nếu đau quá thì uống thuốc giảm đau.”
An Ninh ngủ thẳng giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, cũng may mắn hôm đó nghỉ học, khởi động máy nhận được mấy tin nhắn, trong đó một cái là, “Phòng thí nghiệm số 1 tầng trệt khu giảng đường có thể dùng, có vấn đề gì đến tìm anh.”
Mao Mao ngồi ở kế bên nhìn A Miêu lắc đầu: “Không được không được, cô gái nhỏ không thể luôn nhìn Blackberry cười đến trên mặt tràn đầy mùa xuân, đến đến, cùng A Mao tui cùng nhau xem NP nào.”
An Ninh: “…” |
|