|
Điều không phải tim Mạch Nhiên bị hỏng, thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Lâm Kỳ, chân cô lại mềm nhũn.
Cùng lúc đó, cái kẻ trắng trợn khi nãy lớn tiếng hô hào Mạch Nhiên dường như đã ý thức được mình nói sai, như một con gà bị thương mà nhanh chóng đào tẩu, để lại mình Mạch Nhiên đứng lại đối mặt với Thẩm công tử biểu tình bình thản. Mạch Nhiên xấu hổ vạn phần, tiến thoái lưỡng nan.
Từ phía sau, Thẩm Lâm Kỳ chạy đi hướng về phía Mạch Nhiên đi tới, chớp mắt đã gần cô trong gang tấc.
Mạch Nhiên nhất thời có chút luống cuống. Mặc dù Thẩm Lâm Kỳ đã từng xuất ngoại công tác mấy tháng liền rất nhiều lần, nhưng Mạch Nhiên chưa bao giờ thấy sợ gặp lại anh như lúc này. Bởi vì trong lòng cô vẫn còn nhớ như in chuyện trước khi anh rời đi, chính cô đã gọi một cuộc điện thoại rồi nói lung tung, không biết rốt cuộc anh còn nhớ không?
Giờ này khắc này, Mạch Nhiên chỉ có một mong muốn duy nhất, chính là mong Thẩm công tử quý nhân hãy quên đi, đừng có nhớ tới cuộc điện thoại cẩu huyết kia nữa.
Mạch Nhiên nghiêm mặt cười gượng một chút: “Ha hả, đã trở về sao?” (tưởng tượng cái mặt chị Nhiên lúc này mà mình cười phụt cả nước vào màn hình J )
“Ừ.” Thẩm Lâm Kỳ gật đầu, nhìn thẳng cô, không nói một từ thừa nào.
Điều này lại càng khiến cho Mạch Nhiên khẩn trương hơn, cô nói: “Đã trở về, sao anh không gọi điện thoại thông báo một tiếng a.” (sặc tập 2 >”< )
“Ah, điện thoại?” Thẩm Lâm Kỳ hời hợt lặp lại một lần.
Mạch Nhiên thiếu chút nữa tự vả vào miệng mình một cái: lại nói tùy tiện, nói cái gì không nói, lại nói điện thoại!
May thay đúng lúc ấy, đạo diễn bỗng nhiên gọi cô đến chuẩn bị diễn, cô sung sướng đến suýt nữa lệ tuôn rơi: “Việc này, em còn phải làm việc, hay là anh cứ về trước đi? Còn chuyện gì về công ty nói sau.” Mạch Nhiên lúc đó trong lòng liền quyết định coi đoàn phim là nhà, không bao giờ … quay về công ty nữa!
Thẩm Lâm Kỳ lại tỏ ra không hề có ý muốn đi, anh đưa mắt nhìn bốn phía: “Không vội, anh có thể đợi em.”
Đợi? Mạch Nhiên đoán không ra ý Thẩm Lâm Kỳ : “Anh có chuyện gì sao?”
“Mạch Nhiên, lại đây!” Tưởng Vân Đạt lại hô một lần nữa.
Mạch Nhiên lên tiếng trả lời, gấp gáp quay đầy nói với Thẩm Lâm Kỳ: “Em qua đó đây, có thễ sẽ rất lâu mới xong. Anh nếu như chờ không bằng cứ đi trước đi a! Rất lâu, thực sự rất lâu đấy!” Mạch Nhiên cường điệu một lúc rồi xoay người vọi vàng đến trường quay.
Đang chờ cô phía trước là một cảnh quay yêu cầu rất cao.
Cảnh quay này, Đỗ Như Phong bởi vì chân bị thương cho nên leo cầu thang rất bất tiện, Tiểu Thấy theo ở phía sau phát hiện ra, chương trình máy tính lại bắt đầu vận hành:
[Tình huống khẩn cấp! Chủ nhân thụ thương! 9527 hành động! Hành động!]
Tiểu Thất không chút do dự tiến lên, dễ dàng bê ngang người Đỗ Như Phong bế lên cầu thang.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Đỗ Như Phong bị làm cho chóang váng, kháng nghị vô hiệu, hắn mở mắt trừng trừng nhìn Tiểu Thất bê mình từ tầng một lên tầng mười bốn, không có lấy một tiếng thở hổn hển.
Mạch Nhiên thực sự nghĩ muốn khen ngợi biên kịch kia một câu, cái tình tiết sáng kiến như vậy mà cũng nghĩ ra được. Nếu như cô là khán giả, phỏng chừng cô sẽ cười điên lên rồi, nhưng giờ này khắc này, cô một chút cô cũng không cười nổi. Bởi vì người đem Kiều Minh Dương kia lên lầu vốn chẳng phải người máy, mà chính là cô! Rõ ràng, sinh động, gần đây cô còn bị Linda bắt giảm hai cân thịt!
Tuy rằng trước đó đạo diễn đã làm công tác tư tưởng với Mạch Nhiên đủ điều, khuyên cô không nên quá căng thẳng, chỉ là giả vờ mà thôi, không phải thật sự bế người lên tận mười bốn tầng lầu. Nhưng lúc diễn, Mạch Nhiên vẫn còn loại xúc động đến muốn khóc.
Cô thật sự hối hận, mấy ngày nay vì giảm béo đã không cướp đoạt lại bữa trưa của Kiều Minh Dương mà ăn sạch!
“Em đừng có làm ngã tôi đấy.” Nhìn qua Kiều Minh Dương có khi còn căng thẳng hơn cả cô.
“Tôi sẽ cố gắng a. . .” Mạch Nhiên vẻ mặt cầu xin, hít sâu một hơi, cùng với hai người khác trợ giúp, vác Kiều Minh Dương lên.
Tình huống này so với Mạch Nhiên tưởng tượng đúng là tốt hơn rất nhiều, bởi có hai người khác cùng nâng, thể trọng Kiều Minh Dương cũng không hoàn toàn rơi hết lên người cô. Mặc dù như vậy, cô vẫn phải gắng chịu, thở mạnh một cái cũng không dám.
“Thả lỏng ra, chú ý biểu cảm. Đi!” Đạo diễn Tưởng ngồi bên kia ra lệnh.
Mạch Nhiên điều chỉnh tốt trạng thái, thử hướng phía trước đi đến, trước mặt máy quay, cô nỗ lực tưởng tượng chính mình là một người máy.
“Tốt, cứ như vậy, kiên trì một chút!” Lời đạo diễn khiến cho Mạch Nhiên dần dần có lòng tin vào bản thân. Nhìn thấy thắng lợi trước mắt, Mạch Nhiên khóe mắt dư quang bỗng lóe sáng, một thân ảnh thon dài lướt qua.
Thẩm Lâm Kỳ chẳng biết từ lúc nào đã đi về phía bọn họ, từ xa xa nhìn Mạch Nhiên.
Mạch Nhiên nhất thời tâm tư rối loạn như trời tối, chân mềm nhũn, đột ngột té ngã!!!
“A!”
Hét thảm một tiếng, Mạch Nhiên ngã lăn quay trên mặt đất, cái mông ngồi bệt xuống nở hoa. |
|