Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Queenie_Sk
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại] Anh Phát Bệnh Rồi ... Em Đến Đây! | Quỷ Miêu Tử || CHƯƠNG 70 || CHÚC MỌI NGƯỜI NĂM MỚI BÌNH AN |||

  [Lấy địa chỉ]
91#
Đăng lúc 23-10-2015 21:19:50 | Chỉ xem của tác giả

Trả lời thưởng +10

ủng hộ bạn nhé. Chúc bạn edit truyện vui vẻ. Hihi
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

92#
 Tác giả| Đăng lúc 23-10-2015 21:50:48 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 14: BỮA TỐI CỦA ĐƯỜNG TỐ


“Tôi về rồi đây!”

Đẩy cửa vào nhà, căn phòng sáng trưng.

Hứa Luật rất thích cảm giác này, là hơi ấm gia đình, bây giờ cô mới cảm thấy có người ở chung nhà cũng rất vui.

“Meoooo ….”

Arthur vô cùng phấn khích khi thấy Hứa Luật. Nữ vương Agatha đang quẩn chân Đường Tố, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn cô một cái. Allen và Queen thì cuộn người trên ghế sofa. Queen cũng đã dần quen thuộc hoàn cảnh mới.

“Mèo ú …”, Hứa Luật ôm lấy Arthur nhìn gương mặt ú na ú nần của nó, nỗi buồn của cô mau chóng tan thành mây khói. Thuận miệng hỏi người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế tựa bên cạnh lò sưởi: “Anh ăn tối rồi chứ!”

Người đàn ông ngồi đó, bình tĩnh đáp lời: “Nếu cảm xúc cũng được coi là một loại thức ăn, thì tối nay tôi đã no chết rồi.”

Hả???

Nói tiếng Trung theo giọng Anh, nghe thật thánh thót và êm tai. Hứa Luật ngừng lại, suy nghĩ một chút … sau đó cô hỏi lại bằng giọng đầy nghi ngờ:

“Chưa ăn … sao???” Cô không thể xác định được, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần 11 giờ rồi. Anh ấy cũng biết nấu cơm, sao lại để bụng đói đến lúc này.

“Y học chứng minh nếu khoảng cách giữa hai bữa cơm quá lâu là nguyên nhân chính dẫn đến kết sỏi trong cơ thể. Từ bữa trưa cho đến bây giờ đã qua hơn 10 tiếng 17 phút, khả năng kết sỏi rất lớn.”

Được rồi! Hiện tại đã có thể hoàn toàn xác định, Đường thiếu gia chưa ăn tối.


“Tại sao anh không tự nấu ăn?”

Đường Tố nói một cách rành mạch: “Người Trung Quốc có câu nói ‘Nhân vô tín bất lập’, tôi là người biết giữ lời hứa thôi.”

*Lời răn dạy của Khổng Tử: Không giữ chữ tín thì không tồn tại được trên đời


“Hả???”

“Đã giao kèo bữa ăn do cô phụ trách vậy tôi sẽ tuân thủ đến cùng.”

“…”

Hứa Luật lần đầu tiên mới biết câu nói ‘Nhân vô tín bất lập’ có thể áp dụng được trong trường hợp này, lại còn chính xác đến mức đó, cách nói chuyện như vậy dĩ nhiên cô chẳng còn gì để giải thích, đành ngượng ngùng xoa xoa đầu mũi: “Tôi … tôi đi nấu cơm cho anh!”

“Mì fillet cá!”, anh chọn món.

Hứa Luật không thèm quay đầu lại, đi nấu món fillet cá cho anh. Thích thì sao không tự làm mà ăn, ở đó mà đề với chả nghị.

Cô lấy con cá đông lạnh trong tủ, nấu một nồi canh cá đơn giản, ngâm mì, cuối cùng thêm vài cây cải.

‘Người này’ chỉ cần có cá là được.

Trong thời gian nấu canh cá, cô đi lấy thức ăn cho mèo. Tên Đường Tố này chưa ăn thì đừng mơ anh ấy cho bốn con mèo anh ghét cay ghét đắng đó ăn.

“Này, ăn đại đi, chứ món fillet cá phải dùng cá tươi mới ngon.”

Đường Tố ung dung thưởng thức bữa tối.

Hứa Luật khoanh tay đứng bên cạnh.

Dáng vẻ ăn cơm của Đường Tố khá tao nhã, rõ ràng chỉ có mỗi bát mì cá mà cô cảm giác anh ta đang tận hưởng một bữa tiệc xa hoa. Bởi vì vẫn chưa dùng quen đũa nên anh dùng nĩa, giống như đang ăn mì Ý, anh quấn sợi mì xung quanh chiếc nĩa rồi ưu nhã bỏ vào miệng.

Chỉ cần bữa ăn có cá, anh sẽ ăn sạch bách không còn lấy một miếng nhỏ.

Hứa Luật nhìn qua phong thái ăn uống của Đường Tố, cô đoán cũng còn lâu nên cô về phòng tắm rửa. Khi quay trở ra phòng khách đã thấy anh dùng bữa xong xuôi, đang ngồi trên ghế sofa, không biết đang xem gì đó.

“Anh đang …”, Hứa Luật bước tới, liếc nhìn đồ vật trong tay anh, là tư liệu nghiệm thi bên Cục cảnh sát, cô xin phép mang về làm dẫn chứng trong bài giảng. Giờ lên lớp ngày mai, cô dự tính sẽ lấy vụ án này làm ví dụ.

Đường Tố đặt bức ảnh chụp hiện trường xuống. Một bữa tối no nê khiến tâm trạng anh vui vẻ không ít, vì vậy anh có nhã ý đàm luận một số vấn đề, ví dụ như …

“Vụ này nhìn sơ là biết là do sơ sẩy mà ngã chết, cần gì phải điều tra? Pháp y và cảnh sát trong Cục không có đầu óc sao?”

“Là người mới khó tránh khỏi còn thiếu kinh nghiệm trong công việc.” Hứa Luật nhìn anh đầy hứng thú, “Làm sao anh biết?”. Cô muốn nghe ý kiến của anh một chút.

“Đầu tiên, thí dụ cô là nạn nhân, nếu đầu chịu lực tác động, theo bản năng cô sẽ làm gì?”

Hứa Luật nghĩ ngợi một lúc, lấy hai tay ôm đầu.

“Bảo về phần đầu là hành động theo bản năng. Với động tác này sẽ khiến tay của nạn nhân hoặc là bị thương hoặc là chảy máu do sự tấn công của hung thủ”, Đường Tố chỉ vào tấm ảnh đầu tiên trên người nạn nhân, “Nhưng ở đây không có vết thương, cũng không có vết máu.”

Không sai!

Hứa Luật hai mắt sáng rỡ, sau đó cô kiểm tra lại thi thể người chết, đúng là như vậy, nhưng cô lại phát hiện thêm một điểm đáng ngờ: “Tuy nhiên trên bàn tay phải của nạn nhân có vết trầy, điều này giải thích thế nào?”

Bởi vì cô không phải là người đầu tiên tiếp xúc thi thể nên một số manh mối cô không nắm rõ.

“Nạn nhân vừa mới thất nghiệp, sau khi uống rượu giải sầu với bạn về nhà mới phát hiện không mang theo chìa khóa. Vì vậy nạn nhân leo tường để lên lầu hai. Do uống quá chén nên bước chân liêu xiêu, không vững, mới bị trượt chân. Trước khi ngã, nạn nhân cố gắng bám vào bệ cửa sổ nhưng vẫn không thành công …

Nếu tiến hành lấy dấu vân tay trên bệ cửa sổ, sẽ phát hiện ra là vân bàn tay phải của nạn nhân, bàn tay hướng vào phía trong.

Mũi giày bên trái của nạn nhân cũng có vết xước do va đập vào vật cứng, trên tường cách bệ cửa sổ nửa mét hướng xuống dưới có thể tìm thấy dấu vết ma sát này.

Phía đầu tường có thể tìm thấy dấu giày, qua giám định sẽ phát hiện lực giẫm khá mạnh. Đặc biệt là nửa thân trước, sau khi so sánh sẽ có kết luận là chiếc giày phía bên phải.

Đường Tố ngồi nhàn nhã trên chiếc sofa, vắt chân hình chữ ngũ, hai tay đan vào nhau, hai ngón trỏ đâu đầu vào nhau gõ gõ theo nhịp, sau cùng đưa ra kết luận: “Xem ra không chỉ bên pháp y không có đầu óc mà ngay cả bên giám định cũng vậy.”

Ngoài bộ phận pháp y, nhân viên phòng giám chứng cũng trở thành những kẻ ngu si trong con mắt của Giáo sư Đường.

Hứa Luật nghẹn họng, không cách nào phản bác.

Mặc dù nhân viên phòng giám chứng làm việc qua loa, nhưng lỗi nặng nhất vẫn là do bên phòng pháp y. Việc pháp y hiện trường đưa ra nhận định về tình trạng tử vong của nạn nhân trực tiếp ảnh hưởng đến phương hướng điều tra, khiến nhân viên giám định không thể bắt tay vào tìm dấu vết chính xác.

Vì vậy vai trò của pháp y trong đội điều tra hình sự là vô cùng quan trọng.

Hứa Luật còn muốn đàm luận thêm vấn đề này với Đường Tố vì anh có những lý luận hết sức sắc bén, với những lời nhận định giống như anh thật sự từng  có mặt tại hiện trường.

Nhưng Đường Tố đã đứng dậy, đi về phía cầu thang ném lại một câu: “Vụ án này hoàn toàn không cần phải động não nên tôi không có chút hứng thú bàn luận. Cô Hứa ngủ ngon!”

Hứa Luật: “…”

Cái tên này có lúc khiến người ta tức xịt khói.

-~--~--~--~--~--~--~-

Ngày hôm sau, chiều thứ 5, Hứa Luật lên lớp lần thứ hai, giảng đường vẫn chật ních người ngồi. Cô đưa vụ của Thẩm Mộng vào làm ví dụ.

“… trong công việc, kiêng kị nhất là có định kiến, làm việc không cẩn thận, không chú tâm”, Hứa Luật nghiêm túc, “Là một pháp y không được phép phán đoán theo chủ quan, chủ quan đưa ra ý kiến mà không nghĩ đến khả năng khác. Có chứng có cớ, một nghi ngờ nhỏ cũng phải bắt tay vào tra thật rõ ràng, mang lại sự trong sạch cho nạn nhân. Tôn trọng nạn nhân.

Các bạn phải biết chỉ một câu nói của các bạn hoặc một sơ suất nhỏ cũng dẫn đến án oan, án sai.

Chỉ vì sự bất cẩn của bạn, chỉ vì sự vô tâm của bạn mà phải trả một cái giá rất đắt, nghiêm trọng hơn đánh đổi bằng cả tính mạng, những chuyện này trong giới pháp y không phải chưa từng xảy ra. Năm 1992, tại California, Mỹ cũng xảy ra một vụ tương tự …”

Hứa Luật đưa ra thêm vài ví dụ về sự sơ suất trong công tác pháp y mà gây nên hậu quả nghiêm trọng.

Đối với Hứa Luật, trên phương diện kỹ thuật còn có thể lấy cần cù bù khả năng, nhưng thiếu mất y đức sẽ dẫn đến tai họa trí mạng.

Những lời nói của giáo viên đã dạy, trước nay cô vẫn ghi nhớ:

“Bác sĩ không có y đức còn đáng sợ hơn cả một sát thủ liên hoàn”

Pháp y cũng là bác sĩ.

Vì vậy, trong quá trình giảng bài, cô cũng không vội đề cập quá nhiều đến chuyên môn kỹ thuật, mà chú trọng đến tầm quan trọng của việc bồi dưỡng y đức.

“Ngay từ thời nhà Đương, danh y Tôn Tư Mạc đã đưa ra yêu cầu cho một người học y phải hội đủ ‘Tinh’ và ‘Thành’ …”

*Tinh: tinh thông, tỉ mỉ …
*Thành: thành thật, chân thành …


“Cô Hứa! Thật xin lỗi, phiền cô một chút”, đang giảng bài một nhóm người tiến đến cắt ngang lời Hứa Luật, “Có Triệu Lâm ở đây không? Triệu Lâm lớp ba, sinh viên năm hai, bạn cùng phòng với Dương Phỉ?”

Một nữ sinh vẻ mặt hoảng loạn rụt rè cất lời: “Là em … em đây!”

“Mời bạn ra đây một chút!”

Trong phòng học trở nên xôn xao, nhìn chủ nhiệm khoa cùng hai nhân viên cảnh sát.

“Chuyện gì vậy?”

“Sao cảnh sát ở đây?”

“Nghe nói từ hôm qua đã không thấy Dương Phỉ.”

“Không phải vừa mới kết giao với tên ngốc nào đó sao, ngày nào bạn bè cũng nhìn thấy cô ta tay trong tay với tên đó.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

93#
 Tác giả| Đăng lúc 23-10-2015 21:52:20 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 15: DƯƠNG PHỈ TỬ VONG


Nếu ở thành phố Giang việc Hứa Luật ra tay trợ giúp điều tra cũng không có gì là lạ, trước đây cô cũng đã từng làm qua.

Nhưng đây là thành phố Tân, không phải thành phố Giang, Hứa Luật tốt nhất không nên xen vào.

“Ok! Chúng ta tiếp tục”, Hứa Luật vỗ tay ra hiệu mọi người chú ý vào bài giảng.

Sáng sớm hôm sau, cô nhận được điện thoại từ thầy Lý.

“Ở đây có một vụ án, em đến coi qua một chút được không?”

Lý Đạt Minh hiện tại đang là Hội phó Hiệp Hội Pháp Y thành phố Tân, nếu đây chỉ là vụ án tầm thường thầy sẽ không gọi cho cô, nhất định có điểm nghiêm trọng , vì vậy không nói hai lời Hứa Luật ngay lập tức đồng ý.

“Ở đâu ạ? Em đến ngay!”

Hứa Luật nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, ăn qua loa bữa sáng rồi vội bắt taxi đến Cục cảnh sát thành phố Tân.

“Mới sáng sớm đã đến Cục cảnh sát, có chuyện gì sao?”

Tài xế taxi nhìn Hứa Luật đầy tò mò.

Hứa Luật chỉ ừ hử cho qua chuyện chứ không nói thêm, tài xế biết điều cũng im miệng, tiện tay mở radio.

Đại học Y nằm trong nội thành thành phố Tân. Vẫn chưa có nhiều xe cộ qua lại, Hứa Luật chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đường phố vào sáng sớm, trong đầu suy nghĩ về câu chuyện với thầy Lý. Qua điện thoại thầy thông báo ý muốn cô nhận vụ án này.

Lý Đạt Minh được coi là nhân vật lão làng trong giới pháp y, giữ địa vị khá quan trọng trong ngành, được thầy coi trọng như vậy Hứa Luật đương nhiên rất vui. Có điều vui thì vui nhưng cô vẫn còn chưa phởn chí tới mức quên mất đây là thành phố Tân không phải thành phố Giang, nếu cô xen vào quá nhiều chỉ sợ khiến cho người khác không thoải mái.

Có câu ‘Cùng ngành hay ghen nhau’, tuy rằng Hứa Luật chẳng bị ảnh hưởng bởi câu nói này nhưng điều này chỉ phản ánh Hứa Luật là nhân vật cá biệt chứ không có nghĩa người khác cũng giống như cô.

*Câu gốc: Đồng hành tương kị = 同行相忌

Mấy năm qua Hứa Luật cũng có chút tiếng tăm, tuổi còn trẻ nhưng đã nhận chức trưởng phòng pháp y thành phố Giang, nổi danh khá sớm nên cũng không ít người ghen ghét, trong số đó phải kể đến trưởng phòng pháp y thành phố Tân, Quản Thịnh Văn.

Pháp y Quản là đàn anh của Hứa Luật, làm trong ngành pháp y được hơn 20 năm, qua tay anh ta hơn trăm vụ án lớn nhỏ. Trước đây khi ngành pháp y của hai thành phố có buổi giao lưu nghiên cứu, Hứa Luật và Quản Thịnh Văn có những điểm bất đồng dẫn đến tranh cãi khá gay gắt về vấn đề chuyên môn nghiệp vụ. sau đó ý kiến của Hứa Luật chiếm đại đa số người đồng tình.

Sau vụ đó, bọn họ ít chạm mặt, Quản Thịnh Văn không bao giờ vừa mắt được Hứa Luật, lúc nói chuyện lúc nào cũng ra điệu bộ mỉa mai.

Lần này Hứa Luật đến Tân Thành làm giảng viên ngoài ý định để Tô Tử Khiêm không phải lâm vào cảnh khó dễ mà cô cũng muốn kìm lại tâm trạng mình, mà điều sau mới là việc quan trọng nhất.

Làm cái nghề pháp y này, đáng sợ không phải là do hằng ngày đối mặt với xác chết mà chính là không muốn đối mặt với những cảm xúc tiêu cực nảy sinh đằng sau những cái chết ấy. Nếu như bản thân không sớm giải quyết, sớm muốn có một ngày chịu không nổi mà bỏ cuộc.

Vụ án của Hàn Tư Minh khiến Hứa Luật ý thức được mấy năm qua cô chỉ lo vùi đầu vào công việc, xác thực là chưa từng để mình có cơ hội nghỉ ngơi, cho nên cô không kiểm soát được chính mình, suýt chút nữa ra tay giáo huấn tên oắt con đó. May có Tô Tử Khiêm kịp thời ngăn cản nếu không bây giờ không đơn giản cô nhận được mấy lời khiển trách mà còn có thể phải đối mặt với bên luật sư nhà họ Hàn.

Mặc dù Cô Sênh quả quyết, cho dù luật sư của Hàn gia cô cũng không sợ nhưng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, mà quả thực cô cũng cần phải điều chỉnh lại tinh thần một chút.

Trước khi đến thành phố Tân, Hứa Luật đã nghĩ kỹ, ở đây là giảng viên một học kỳ, trong thời gian này cô đăng ký học thêm vài thứ, bổ sung kiến thức.

Làm nghề này, rất nhiều điều cần phải học, không chỉ có kiến thức trong nhà trường mà còn rất rất nhiều ở ngoài xã hội, bởi vì pháp y vĩnh viễn không thể biết được vụ án sắp tới sẽ là gì, phần tử tội phạm sẽ sử dụng thủ pháp giết người ra sao.

‘Kiến thức là vô tận’ dùng để nói về ngành này là hết sức chính xác.

Hứa Luật thầm cảm ơn thầy Lý Đạt Minh đã cung cấp cho cô thật nhiều cơ hội học tập. Nhưng ở đây dù sao cũng là thành phố Tân, Quản Thịnh Văn là trưởng phòng, coi như vụ án lớn phát sinh dù sao cũng chẳng đến phiên một tên ‘pháp y ngoại lai’ như cô nhúng tay vào.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Luật quyết định chỉ nên đóng vai quần chúng là tốt nhất, lát nữa cô sẽ tìm cơ hội từ chối ý tốt của thầy Lý.

Taxi dừng trước cổng Cục cảnh sát, từ phía xa cô đã nhìn thấy bóng dáng của thầy Lý, Hứa Luật nhanh chóng thanh toán tiền taxi, chạy vội tới nhưng đã bị bảo vệ chặn lại.

“Tiểu Từ, vị này là do tôi mời đến!”, Lý Đạt Minh đi tới, “Là pháp y Hứa của thành phố Giang.”

Bảo vệ nghe thầy Lý thông báo liền mở cửa cho cô vào.

Tiểu Từ nhìn bóng lưng Hứa Luật liền lẩm bẩm: “Người đó là pháp y Hứa sao … Sao còn trẻ đẹp vậy. Pà nó! Làm mình cứ tưởng phải là một bà cô già nào cơ chứ …”

Hứa Luật theo Lý Đạt Minh vào đại sảnh của Cục cảnh sát. Vẫn chưa đến tám giờ, đại sảnh cũng còn vắng người, trong lúc đợi thang máy, thầy Lý nói sơ tình hình vụ án cho Hứa Luật.

“Nạn nhân là Dương Phỉ là sinh viên năm thứ hai của đại học Y.”

“Dương Phỉ?”

Hứa Luật nhướng mi, ngày hôm qua khi cô đang giảng bài cũng nghe qua tên này. Cô còn tưởng rằng chỉ là vụ án bình thường, không ngờ …

“Chính là cô ta”, Lý Đạt Minh mở tập tài liệu trong tay, từ trong hồ sơ đưa cho cô hai tấm hình: “Bạn cùng phòng với cô ta, Triệu Lâm khai thứ năm tuần trước Dương Phỉ cùng bạn trai đi ra ngoài vẫn chưa thấy quay về. Ngay tối hôm qua thi thể cô ta được phát hiện trong túi trong suốt vứt ngoài vệ đường.”

Hứa Luật chú ý đến cách dùng từ của Lý Đạt Minh: túi nhựa trong suốt.

Bình thường trong các vụ án, tội phạm giết người đều có xu hướng sử dụng những chiếc túi sẫm màu, nếu không họ sẽ chọn các thùng hay vali để che giấu thi thể, tránh bị phát hiện.

Trong hai tấm ảnh Lý Đạt Minh đưa cho cô, một tấm ảnh thường ngày của nạn nhân. Trong tấm ảnh là một cô gái trong chiếc áo sơ mi quần short, lộ vòng eo nhỏ nhắn. Tuổi trẻ, xinh đẹp, vẻ mặt phơi phới yêu đời, xem ra ở trường cũng khá được nam sinh yêu thích.

Một tấm khác là hình ảnh thi thể nạn nhân khi được phát hiện.

Tròng mắt Hứa Luật co rút, trong hình Dương phỉ, một cô gái có chiều cao hơn 1m70 bị xếp gọn trong một túi nhựa trong suốt lớn. Chính xác là xếp gọn. Ngay tại khu vực đầu gối là nút thắt của chiếc túi, được cột bằng một chiếc nơ hình bướm.

Ra khỏi thang máy, hai người thay quần áo vô trùng đến phòng giải phẫu.

Cảm giác lạnh lẽo ùa đến.

Để bảo quản thi thể nhiệt độ trong phòng giải phẫu thấp hơn nhiệt độ bên ngoài rất nhiều.

Giở chiếc khăn trắng, gương mặt trắng bệch cứng đờ lộ ra ngoài.

Nếu trước đó thầy Lý chưa từng nói qua, Hứa Luật chắc không cách nào nhận ra được gương mặt tươi vui kia và tử thi này là cùng một người.

Trong hình là cô gái có mái tóc dài đen mượt, như trong các quảng cáo dầu gội, cặp lông mày thanh tú. Tất cả đều bị cạo sạch, chỉ còn trơ ra hai gò má nhô cao, hốc mắt sâu hoẵm, quầng mắt thâm đen.

Bệnh nghề nghiệp phát tác, Hứa Luật bắt đầu thao thao nói những điều mình chứng kiến:

“Phần cổ và cổ tay có dấu vết bị trói, nạn nhân đã nhiều lần bị cột chặt rồi treo lên nhưng không gây xuất huyết nghiêm trọng, theo phỏng đoán bước đầu khả năng vật dùng để buộc nạn nhân là một vật mềm, mức độ thưởng tổn cần phải kiểm tra qua vết thương mới có thể có kết luận chính xác. Căn cứ vào vết thương ở bộ phận sinh dục có thể đoán …”

“Ôi ôi … tưởng là ai hóa ra là pháp y tuổi trẻ tài cao của chúng ta, pháp y Hứa hôm nay đại giá quang lâm đến khoa pháp y của thành phố Tân, thật đúng là rồng đến nhà tôm.”

Thanh âm mỉa mai vang lên cắt ngang dòng suy luận của Hứa Luật.

Vừa nghe mấy lời này, Hứa Luật im bặt, trong lòng ngao ngán thở dài.

Ngay lập tức gương mặt nhỏ nhắn bày ra nụ cười vô hại, hướng phía người mới đến chào hỏi: “Pháp y Quản, đã lâu không gặp.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

94#
 Tác giả| Đăng lúc 23-10-2015 21:55:26 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 16: HỢP TÁC NGHIỆM THI


Quản Thịnh Văn làm như không nghe thấy tiếng cô chào hỏi, quay sang Lý Đạt Minh: “Chào thầy, thầy qua đây sao không báo với em một tiếng.”

Đấy vẫn y như cũ mặt lạnh như đít nồi.

Hứa Luật ngại ngùng đứng phía sau Lý Đạt Minh, thầm ngao ngán.

Lý Đạt Minh: “Tôi đưa Tiểu Hứa đến xem qua một chút!”

Quản Thịnh Văn lúc này mới dời mắt nhìn đến Hứa Luật: “Pháp y Hứa, tôi mới nghe nói cô nhận lời mời đến Đại học Y, thành phố Tân tham gia công tác giảng dạy.”

Hứa Luật: “Đúng, nhân cơ hội này trao dồi thêm kiến thức một chút!”

“Pháp y Quản, gia đình nạn nhân Dương Phỉ đến rồi!”

Nhân viên khoa pháp y tiến vào thông báo.

Hứa Luật theo chân Lý Đạt Minh và Quản Thịnh Văn đi ra ngoài, ba người tập trung ở phòng khách khoa giải phẫu nhìn cặp vợ chồng trung niên. Họ trông chất phác, gương mặt hốt hoảng, vừa trông thấy ba người bọn họ bước vào, hai người lập tức xông đến.

Nhận diện tử thi là quá trình tất yếu cũng là quá trình phá hủy đi niềm hi vọng cuối cùng của gia đình nạn nhân.

Cái này cũng được gọi là cảm giác tiêu cực mang lại phía sau cái chết của nạn nhân: nỗi bi thương của gia quyến.

Ngành pháp y không những phải tôi luyện quá trình nghiệm thi tại hiện trường mà còn biết kiềm chế những cảm xúc cá nhân.

Mấy năm qua, Hứa Luật chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh tượng li biệt, muôn hình vạn trạng. Đối mặt với sự ra đi đột ngột của người thân, bọn họ không dùng phương cách phát tiết bi thương giống nhau, có người khóc hoài không dứt, có người ngất ngay tại chỗ, còn có người ôm chặt thi thể không chịu rời đi …

“Tiểu Phỉ …”

Khi trông thấy con gái mình nằm trên bàn giải phẫu, mẹ Dương cả đêm cố gắng kìm nén tâm trạng, rốt cục không chịu nổi òa lên khóc lớn. Hứa Luật vội vã đỡ thân thể mềm oặt của bà ta: “Dì à! ! Xin nén bi thương!”

“Tại sao lại như vậy … tại sao lại như vậy?”

Mẹ Dương lay mạnh bàn tay của Hứa Luật, gào thét, lặp đi lặp lại câu hỏi không thể nào hồi đáp.

Hứa Luật lựa chọn im lặng, trải qua năm tháng tôi luyện, cô không còn giống như trước đây cùng ôm gia đình nạn nhân khóc lóc, nguyền rủa tên hung thủ mất hết nhân tính. Mà bây giờ cô bình tĩnh đối mặt.

Có người nói, làm pháp y lâu năm, nhìn người chết còn nhiều hơn người sống nên cảm giác dần trở nên tê liệt, sự cảm thông dần mất đi. Hứa Luật không đồng ý với luận điểm ấy, thân là pháp y, chứng kiến nhiều cảnh sinh ly tử biệt hơn so với những người khác, càng như vậy càng phải quý trọng sinh mệnh, cũng không cho phép tội phạm được dẫm đạp lên sinh mệnh của người khác.

Cô hiểu nạn nhân, cũng thông cảm sự đau khổ của gia quyến nhưng cô càng hiểu rõ hơn thân phận là một pháp y của mình, không phải chỉ động viên gia đình nạn nhân mà quan trọng hơn đó chính là tìm ra vật chứng, điều tra rõ chân tướng, tìm ra hung thủ. Vì vậy cô lựa chọn im lặng.

Càng im lặng cô lại càng trở nên quyết đoán, kiên quyết đem tên tội phạm ra trước pháp luật.

Hứa Luật muốn tham gia vào vụ án này, cho dù lấy thân phận là trợ lý pháp y cũng được.

Nguyên nhân cái chết của Dương Phỉ rất kỳ lạ, dựa theo trình tự giải phẩu thi thể là một nhiệm vụ bắt buộc, bình thường đa số người nhà nạn nhân đều sẽ đồng ý.

Sau khi làm tốt nhiệm vụ động viên gia đình nạn nhân, bên cảnh sát sẽ tiến hành lấy lời khai của cha mẹ Dương Phỉ. Hứa Luật muốn mở miệng xin Quản Thịnh Văn được hợp tác nghiệm thi, cô đang lựa lời để tìm cách nói sao cho thích hợp. Lý Đạt Minh đột nhiên cất lời, vỗ vỗ vai Quản Thịnh Văn: “Khó lòng có đủ hai người ở đây, vụ này hai người cùng nhau điều tra đi, tôi tin với sự trợ giúp của hai cô cậu tội phạm nhanh chóng quy án.”

Thầy tuy lớn tuổi, mắt mờ nhưng làm sao không nhìn ra được Quản Thịnh Văn không vừa mắt với Hứa Luật.

Quản Thịnh Văn cho dù không muốn nhưng Lý Đạt Minh đã mở lời anh ta dám từ chối sao?

Không dám!

Hứa Luật nhìn gương mặt khẽ biến của Quản Thịnh Văn, vội vàng mở miệng: “Pháp y Quản giữ nhiệm vụ chính, tôi chỉ là trợ thủ thôi.” Dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, cô không nên lấn lướt quá.

Quản Thịnh Văn liếc cô một cái, hài lòng, anh ta lấy găng tay đeo vào: “Vậy cùng làm, lôi tên hung thủ ra ánh sáng.”

“Được!”, Hứa Luật nhếch môi nở nụ cười, cũng đồng thời đeo bao tay đẩy cửa vào phòng giải phẫu.

Dù cho hai người trước đây có mâu thuẫn nhưng vào giờ phút này bọn họ đều có chung mục đích đó chính là từ trên tử thi có thể tìm ra tất cả các manh mối đem hung thủ về quy án.

Lý Đạt Minh thấy hai người bọn họ hòa thuận làm việc, ông âm thầm rời đi.

“Ngày hôm qua khi chuyển tử thi đến đây đã kiểm tra qua các vết đốm trên thi thể và tình trạng cương cứng của nạn nhân …” Quản Thịnh Văn mặc dù lòng dạ hẹp hòi nhưng đã bắt tay vào công việc không dám làm càn, đem tất cả các kết quả báo cáo ngày hôm qua nói với Hứa Luật: “Ngày hôm qua cũng đã chụp X-Quang cho nạn nhân, có mấy nơi bị trật khớp khá quan trọng. Cô thấy thế nào?”

Hứa Luật tiếp nhận phim chụp X-Quang, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“Nói chung trong cơ thể con người các phần khớp vai, khớp khuỷu tay và mắt cá là dễ bị sai khớp nhất, trong dân gian người ta thường gọi là trật khớp. Còn phần dây chằng và bao khớp ví dụ như khớp gối mà bị trật khớp là điều cực kỳ hiếm thấy.” Trong khi đó toàn bộ phần khớp gối, hai vai, khuỷu tay của Dương Phỉ đều bị trật khớp: “Lát nữa chúng ta cần tiến hành giải phẫu nghiệm thương thật chi tiết phần này.”

Cô vừa đọc xong phim X-Quang, Quản Thịnh Văn đã đưa dao giải phẫu vào tay cô. Hứa Luật run lên một cái: Không phải đã nói là anh ta mổ chính sao?

*Bao khớp: Dịch khớp chứa trong một mô kín quanh khớp gọi là bao khớp (joint capsule).


Quản Thịnh Văn liếc cô một cái: “Sao vậy? Không dám à?”

Hứa Luật nhíu chặt mi, lập tức liền rõ ràng mọi chuyện, Quản Thịnh Văn là muốn kiểm tra tài nghệ của cô: “Có gì mà không dám!”

Quản Thịnh Văn thật sự muốn biết cô gái nhìn đâu cũng thấy như con nít thế nào làm sao có được chỗ đứng như hiện tại. Là do năng lực hay dựa vào quan hệ mà đạt được?

Quản Thịnh Văn biết nói về lý luận trên sách vở Hứa Luật quả thật rất tinh thông, nhưng một pháp y không chỉ dựa vào sách vở là đủ! Nếu không có một đôi bàn tay khéo léo cũng như tố chất trời ban thì không thể giữ nổi chén cơm. Anh ta cũng nghe phong phanh tin tức cô nhóc này và đội trưởng đội hình sự thành phố Giang có quan hệ khá thân thiết.

Hứa Luật hạ một dao, sắc mặt Quản Thịnh Văn giãn ra: đao pháp khá tốt.

Theo phương pháp truyền thống, pháp y trong nước quen thuộc thủ thuật phẫu thuật ngực bụng, nhưng trong trường hợp này, vì phần gáy của nạn nhân bị tổn thương nên để duy trì phần gáy hoàn chỉnh Hứa Luật đã chọn phương pháp rạch chữ T.

Đối với người ngoài ngành, pháp y cầm dao giải phẫu có ít trách nhiệm hơn bác sĩ bởi vì dao dưới tay pháp y không phải dành cho người sống, không cần phải lo lắng những tranh cãi sau này. Chỉ có khi làm qua nghề này mới biết, đao pháp ngành này cũng chẳng dễ dàng hơn bác sĩ thông thường.

Hứa Luật đặt ngón trỏ lên sống dao, đặt dao vuông góc với thi thể, vết cắt chuẩn xác, ổn định, lực vừa phải, các lớp mô nhanh chóng hiện ra, phần khoang bụng mở ra, ngay sau đó lục phủ ngũ tạng cũng thấy rõ ràng ngay trước mắt.

Hứa Luật: “Ổ bụng không trướng nước, không có hiện tượng tụ máu. Bây giờ tiến hành kiểm tra mạc nối lớn và các cơ quan”.



Trong quá trình nghiệm thi đều được ghi hình, vì vậy, bọn họ vừa làm vừa thuyết minh.

“Pháp y Quản, anh xem!”, Hứa Luật chỉ vào dạ dày.

Phần dạ dày trống rỗng, điều này chứng tỏ khi còn sống nạn nhân không ăn uống một thời gian dài, điều này cũng là bằng chứng vì sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Dương Phỉ gầy đi trông thấy.

“Cái tên quỷ ma này đã bắt con người ta, không cho ăn uống, còn dằn vặt tới mức này, bà nội nó, không biết nó còn là người hay không?” Miệng đeo khẩu trang Quản Thịnh Văn lầm rầm chửi bới, sau đó cũng tham gia vào công tác nghiệm thi.

Hứa Luật cảm thấy Quản Thịnh Văn này không hẳn là người xấu mặc dù có điểm khác người, nhưng khuyết điểm không che được ưu điểm, anh ta coi cái ác như kẻ thù khiến cô dần có thiện cảm.

Trong phòng giải phẫu, hai người anh một câu tôi một câu, từng giây từng phút trôi qua, chờ công tác nghiệm thi hoàn thành, Hứa Luật mới phát hiện mặt trời đã gần lên đến đỉnh đầu. Nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ.

Chết!

Trong nhà còn một tên cao ngạo lúc nào cũng trong tình trạng cơ thể có độ kết sỏi cao đang đợi cô ở nhà.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

95#
 Tác giả| Đăng lúc 23-10-2015 21:56:54 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG 17: CHÚ MẠC THÔNG


“Đằng nào cũng phải đi ăn thôi thì ở đây ăn luôn đi, tôi kêu người đi gọi thức ăn.”

“Không cần! Tôi ở ngay đại học Y, đi xe rất nhanh”, Hứa Luật khéo léo từ chối lời mời của Quản Thịnh Văn, còn một vị đang khăng khăng giữ đúng chữ tín đợi cô ở nhà kia kìa.

“Được!”, Quản Thịnh Văn cũng không ép, “À … Pháp y Hứa …”

“Sao?”

Quản Thịnh Văn nhìn gương mặt trắng trẻo thanh tú của Hứa Luật. Nếu như không phải vừa rồi anh tận mắt chứng kiến thì khó có thể tin được một cô gái tuổi đời còn quá non trẻ lại có một đao pháp thuần thục như vậy, toàn bộ quá trình nghiệm thi trầm tĩnh không có bất cứ lo lắng hay sợ hãi nào, điềm đạm đúng thật xứng danh với vị trí trưởng phòng pháp y Thành phố Tân.

Xem ra trước đây anh đã hiểu lầm cô quá nhiều, cho rằng vị trí của cô là do mối quan hệ mà có được.

Quản Thịnh Văn muốn xin lỗi cô về hành vi nhỏ nhen trước đây của mình, nhưng dù sao tuổi tác cũng lớn hơn Hứa Luật nên mở miệng thấy hơi ngại ngùng.

Bà nó, có câu xin lỗi thôi, là nam tử Hán không thể nói được sao!

“Trước đây là tôi có cái nhìn phiến diện nên mới có hành xử thất lễ … Tôi xin lỗi!”

Hứa Luật bất ngờ khi nghe thấy hai tiếng xin lỗi từ miệng Quản Thịnh Văn, cô giật bắn người: “Quản …. Pháp y Quản, thật ra tôi … tôi cũng có phần sai quấy. Lúc ấy còn trẻ háo thắng, cũng nói chuyện không biết phép tắc, mong anh lớn bỏ qua cho tôi, đừng để trong lòng.”

Hứa Luật cũng trịnh trọng hướng về phía Quản Thịnh Văn mở miệng tạ lỗi.

Quản Thịnh Văn: “Vậy được! Coi như từ hôm nay trở đi giữa chúng ta không còn bất cứ xung đột nào. Vụ án này nếu có tiến triển mới tôi sẽ báo cho cô ngay, lúc nào cũng sẵn lòng cùng cô bàn luận.”

Sau khi tháo gỡ khúc mắc, hai người nở nụ cười … mọi ân oán cũ xóa sạch.

Hứa Luật lại bắt taxi nhanh nhanh chóng chóng về Đại học Y.

Về đến nhà, quả nhiên Đường Tố vẫn ngồi ở vị trí cũ nhàn nhã đọc sách, không khác gì một ông cụ non.

“Xin lỗi, tôi về trễ!”. Nói xong cô vùi đầu vào bếp chuẩn bị cơm trưa, nửa tiếng sau bữa ăn đã dọn lên.

“Đường Tố! Ăn cơm thôi!”

Vài giây sau đã thấy Đường Tố xuất hiện bên bàn ăn.

Sáng sớm chỉ ăn qua loa, rồi bận tối mắt tối mũi tới trưa, bụng Hứa Luật sôi réo ầm ĩ, ngồi vào bàn ăn lia lịa.

So với Hứa Luật, tốc độ ăn uống của Đường Tố không thể sánh bằng, quá mức tao nhã. Hứa Luật khua khua vài đũa, sau đó tốc độ cũng chậm lại, nhìn người đàn ông trong bộ âu phục chỉnh tề đang ăn cơm ở phía đối diện.

Vì không biết dùng đũa nên anh vẫn ăn nĩa, không thể múc cơm bằng nĩa do đó ăn dùng thêm một cái muỗng. Bộ dụng cụ muỗng nĩa để ăn cơm chẳng ăn nhập gì với nhau, nhưng trong tay anh nó lại trở nên thuần thục và quen thuộc.

Bản thân Đường Tố cũng cảm thấy kỳ lạ vì tại sao Hứa Luật có thể sử dụng hai cái thanh gỗ bé xíu một cách linh hoạt như vậy. Anh biết các ngón tay của anh chẳng thua kém cô chút nào, nhưng anh không thể điều khiển được hai thanh gỗ đó. Nếu đưa cho anh đôi đũa để gắp cá chắc chắn miếng cá sẽ nát bét, ăn cũng không ăn được.

Đường Tố tuyệt đối không cho phép mình có hành vi chà đạp miếng cá như vậy.

Ăn xong bữa trưa, Hứa Luật dọn dẹp nhà bếp. Rời khỏi nhà ăn đã thấy Đường Tố lại an vị trên ghế tựa, ung dung lấy báo ra đọc.

Đường Tố có rất nhiều báo, Hứa Luật thầm nghĩ có lẽ anh đặt mua toàn bộ các tờ báo lớn nhỏ trong thành phố Tân gom hết về nhà, mỗi ngày cô đều thấy trong thùng thư chất đầy báo.

Cho mèo ăn xong, Hứa Luật cũng lấy tờ báo ngồi trên ghế sofa. Chuyện vụ án của Dương Phỉ trở thành tựa đề nóng hổi trên các tờ báo hôm nay.

Hứa Luật nghĩ đến bản báo cáo nghiệm thi Dương Phỉ, nạn nhân không ăn uống, chỉ dựa vào nước để sống qua ngày, mấy vị trí trật khớp quan trọng, tất cả đều do ngoại lực tác động.

Rốt cục là biến thái tới mức nào mới dằn vặt một con người đến mức độ đó?

Tại sao lại làm trật khớp ở vị trí đó?

Không phải đơn giản chỉ dùng tay không mà có thể tháo khớp của một người đặc biệt là khớp gối.

Đã vậy tại sao còn cạo sạch tóc và chân mày?

Còn nữa, tại sao lại là Dương Phỉ? Muốn định tội hay chỉ ra tay một cách tùy ý?

Một đống vấn đề cứ quanh quẩn trong đầu óc Hứa Luật, rối tung rối nùi.

Trong phương pháp điều tra của các trinh sát hình sự, các bước tuần tự chính là tổng hợp lại hiện trường sau đó tiến hành điều tra, lấy lời khai của các nhân chứng, phân tích quan hệ xã hội của nạn nhân kết hợp báo cáo nghiệm thi. Tổng hợp lại lần nữa, tiến hành điều tra đê tìm ra động cơ, khóa chặt các nghi phạm, tiến thêm một bước phân tích, thẩm vấn, cuối cùng xác định hung thủ.

Đội trưởng đội hình sự thành phố Tân, Mạc Thông đang rất chán nản, đã hai ngày trôi qua đã điều tra tất cả các manh mối nhưng vụ án không có bước tiến triển, thật khiến mọi người đau đầu.

“Theo tôi có thể là do một tên biến thái, đột nhiên phát bệnh, bắt người sau đó ngược đãi.”

“Nếu thật sự là như vậy thì thật thối nát quá!”

Qua hai ngày cực khổ nhưng chẳng thu được kết quả gì khiến các cảnh viên ủ rũ. Trong đội điều tra hình sự thường truyền tai nhau câu này: Không sợ giết người vì tiền, chỉ sợ gặp kẻ bệnh thần kinh.

Nếu là một người âm mưu giết người vì tiền tài cứ cố gắng điều tra sẽ ra, nhưng nếu đụng phải một kẻ mắc bệnh thần kinh giết người chỉ để thỏa mãn tâm lý biến thái, thì biển người mênh mông biết tìm nơi đâu?

Mạc Thông thu dọn hồ sơ, xoa xoa đầu mũi, cầm các văn kiện liên quan đi ra ngoài.

“Chú Mạc, chú đi đâu vậy?”

“Đi tìm cứu tinh!”

Mạc Thông cũng không quay đầu, trả lời sau đó đi thẳng ra khỏi Cục cảnh sát, khiến nhóm thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu khó hiểu.

Cứu tinh?

Hứa Luật chạy ra mở cửa. Nhìn trước cửa là ông chú đẹp trai, bất giác run bắn người.

“Chúc Mạc, sao chú lại đến đây?”

“Tiểu Hứa, sau cháu lại ở đây?”

Mạc Thông cũng kinh ngạc không kém, không nghĩ đến người phía sau cánh cửa này lại là Hứa Luật.

Mạc Thông là nhân viên dưới trướng của ba Hứa Luật. Khi còn bé Hứa Luật hay được ông cho đồ ăn vặt. Mấy năm trước sau khi ly hôn ông rời thành phố Giang chuyển đến sinh sống ở thành phố Tân.

Hứa Luật nghiêng người mời Mạc Thông vào nhà.

Nghe giọng nói đầy ngạc nhiên của Mạc Thông chứng tỏ ông không đến tìm cô, trong nhà này chỉ có hai người, không phải cô thì chắc chắn là tìm anh.

Không nghĩ đến chú Mạc cũng biết Đường Tố, đúng là quả đất tròn.

Đang nghĩ ngợi, phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân.

Hứa Luật và Mạc Thông cùng quay sang nhìn.

Đường Tố nhàn nhã trong chiếc áo thun xám quần âu đen, dưới chân mặc kệ Hứa Luật thấy qua không biết bao nhiêu lần, nhưng lúc nào cũng muốn ôm bụng cười … đôi dép bông hình mèo con.

Thật không thể tưởng tượng một con người kiêu căng tự phụ như Đường Tố lại đi một đôi dép trẻ con như vậy, quả thực không thể hiểu nỏi. Cô từng tò mò hỏi anh, anh chỉ hời hợt đáp là quà tặng.

Nhưng Hứa Luật có cảm giác từ ngữ điệu hời hợt ấy còn ẩn chứa mấy phần tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Hai tay đút túi quần, mặc dù đôi dép chẳng ăn rơ gì với phong cách của anh, nhưng trên người anh ấy vẫn toát lên khí chất của một người đàn ông chín chắn trầm ổn.

Đối với một người coi trọng vẻ bề ngoài như cô, mỗi ngày tiếp xúc một thân hình tuyệt mỹ như vậy cũng khiến không gian xung quanh cô trở nên tươi vui hơn hẳn.

“Cho một tách café như cũ nhé! Cám ơn!”

Thanh âm vang lên đã đập tan tất cả suy nghĩ tốt đẹp ấy trong cô.

Hứa Luật: “... Đường Tố, đã nói rồi tôi không phải là quản gia của anh”, đừng lúc nào cũng thuận miệng nhờ vả như thế chứ!

“Tiểu Luật, cho chú một tách luôn nhé. Cám ơn cháu!”, Mạc Thông cầm văn kiện đi theo Đường Tố về phía phòng đọc sách.

Hứa Luật không nói nên lời.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

96#
Đăng lúc 23-10-2015 22:28:35 | Chỉ xem của tác giả

Trả lời thưởng +10

Chắc lần này Hứa Luật sẽ biết mình ở cùng với idol rồi đấy.
Mà vì giữ chữ tín, anh Tố phải chịu khổ nhịn đói. Ngưỡng vọng ghê
Dạo này tôi thích đọc truyện với xem phim có pháp y phối hợp phá án lắm. Đọc truyện này mà sung sướng cõi lòng. Cô Queenie biết phim/truyện nào hay giới thiệu cho tui, convert cũng được

Bình luận

Tui đang mờ mắt vì Hãy Nhắm Mắt khi Anh Đến kia =))))))) ko còn quan tâm mấy thứ khác nữa =)))))))  Đăng lúc 23-10-2015 10:31 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

97#
Đăng lúc 23-10-2015 22:50:39 | Chỉ xem của tác giả

Trả lời thưởng +10

Mấy bữa trước đọc mà ko vào comment
hôm nay lượn ra lượn vào page mấy lần mà chưa thấy chương mới. H có tận mấy chương liền vui quá yêu chủ thớt
Chúc hố đông khách
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

98#
Đăng lúc 23-10-2015 22:52:42 | Chỉ xem của tác giả

Trả lời thưởng +10

Thích cái thể loại trinh thám từ khi đọc mấy truyện của Đinh Mặc
Nhìn thấy chữ trinh thám là phải nhảy vào luôn
Ủng hộ chủ thớt
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

99#
Đăng lúc 23-10-2015 22:55:25 | Chỉ xem của tác giả

Trả lời thưởng +10

Đây là dịp tốt cho 2 ngưới trổ tài, lần này cảnh sát đến nhà không biết Hứa Luật có biết bạn cùng phòng là người cô ngưỡng mộ đã lâu không? Vụ án này đối với Đường Tố có gây khó khăn cho anh không??? Anh phong độ cao chắc chẳng khó tí nào đâu. Thấy anh thích ăn cá làm mình nhớ con trai của má Mặc quá.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

100#
Đăng lúc 24-10-2015 08:19:21 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Không biết khi phát hiện Đường Tố là idol của mình, Hứa Luật sẽ phản ứng ra sao? Mong vụ án nhanh chóng được xử lý
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách