|
Chap 9 : Manh mối
[chụt]
Ngửa mặt nhìn lên các vì sao đang tỏa sang trên nền trời đen tối, anh tự cười chính mình.
Đoạn ba người họ bàn luận,
Một ý nghĩ thoáng vụt qua, Nhân Nhân hét lên
_là thư ký của anh. Đúng là cô ta.
_cậu nhớ không, lúc chúng ta tranh cãi với Bội Sang mình đã ra ngoài thì thấy cô ấy bước vào đứng bên cạnh chỗ để phục trang – nắm tay cô bạn, Nhân Nhân cố giúp Khả Lâm nhớ lại mọi chuyện
_cậu có chắc không, Nhân Nhân- Cecilia nhíu mày khó hiểu
_Sam sao ? cô ấy vào đó làm gì ? hôm đó cô ấy bảo mẹ cô ta nhập việc nên xin tôi cho về Bắc Kinh cơ mà !- chính Vu Hạo cũng thấy ngờ vực
_nhưng tôi đã thấy cô ấy ! lần trước vô tình tôi con thấy cô ấy và Martha trò chuyện rất thân mật- Amy có vẻ quả quyết
Đoán được mọi chuyện nhưng cả Khả Lâm và Vu Hạo chỉ im lặng, chắc họ cũng đã biết được một phần lý do. Thay gì tức giận, lái xe đi tìm cô thư ký hỏi rõ anh lại chọn cách bình thản nhếch miệng cười.
Chia tay nhau, Nhân Nhân lững thững đi về cùng những hình ảnh thân thiết của hai người. Từng cái nhìn, từng nụ cười họ trao cho nhau cứ như cô chưa từng xuất hiện. Có lúc cô thầm ước giá mà mình có đủ sự nhẫn tâm, thêm chút can đảm để nói hết ra rằng
“ mình yêu anh ấy, cậu hãy rời xa Vu Hạo ra nếu không thì tình bạn này chấm dứt”. Ngồi xuống hàng ghế cạnh đường, Nhân Nhân cười nhạt nhớ lại quá khứ
Ngày trước khi vừa mới bước chân vào nghề với cô anh là một thần tượng không thể đổi khác. Cô tìm hiểu về anh, quan tâm anh thậm chí là ngồi hàng giờ chỉ để nghe được anh hát. Đến lúc cô nhận ra và gọi tên thứ tình cảm đó thì cũng là lúc cô phát hiện……….
Cô yêu cái gương mặt lúc nào cũng trầm tư, nghiêm nghị, quen dần với những lời nói lạnh lùng thờ ơ và cũng yêu sau một giây phút hiếm hoi anh khẽ cười. Cứ tự nhủ nụ cười đó là anh dành cho mình, cô chưa từng thôi hy vọng.
Cùng một bầu trời đêm Paris lạnh giá, hai cô gái khác nhau lại cùng chung một nỗi đau. Có sợi dây nào gắn chặt giữa họ đây ?
9:00 pm Paris ngày thứ chín,
Vu Hạo vừa về nhớ ra thói quen thường ngày, anh bật chiếc máy tính xách tay cũng vừa lúc có một tin nhắn đến. Là Sun…….
“tôi đang hoang man không nghĩ ra mình nên làm gì, rain”
Bản thân anh bây giờ cũng đang như vậy ! Hợp tác lần này có vai trò quyết định đến tương lai của Triển Vọng trong ngành giải trí thế giới. Sở dĩ chủ tịch Vu giao cử anh đi lần này là vì ông tin anh thừa khả năng và đủ khôn ngoan để giúp tập đoàn đứng vững và mở rộng. Nhưng anh đã phụ lòng cha mình. Thất bại gần như là tuyệt đối !
“tôi cũng vậy ! nhưng chúng ta hãy cố lên !”
Dòng chữ gửi đi cũng là anh đang an ủi chính mình. Ừ, thì cứ tin vào điều nhỏ nhoi còn sót lại.
“sau cơn mưa trời sẽ sáng”
Đính kèm một icon mặt cười ngộ nghĩnh, Vu Hạo thấy lòng mình nhẹ tênh anh lắc nhẹ đầu cười. Phía bên kia, qua cặp kính cận Khả Lâm cũng đã nhìn thấy những lời động viên này. Những giọt nước mắt ấm ức sau lần thất bại vừa qua bỗng chốc biến mất, một cảm xúc mới bắt đầu. Sao cô cảm thấy hình như đã quen con người này từ lâu, có rất nhiều điều khó mà giải thích chỉ biết mỗi lần trò chuyện là mỗi lần cô được nghe tim mình đập loạn nhịp. Mườn tượng hình bóng của ba người : rain, anh chàng trong giấc mơ và cái người trong thời gian qua cứ bên cạnh cô – Vu Hạo.
Từng nét vẽ phác họa lên gương mặt của một người. Đó không phải ai khác mà chính là………….
_Ôi, sao mình lại vẽ anh ta cơ chứ ! đứng là anh ta cứ ám ảnh mình
Đưa tay vỗ nhẹ lên trán như là cách để cô thể hiện tình cảm của mình, khi thấy bóng hình ai kìa trong bức vẽ. Mệt mỏi cô thiếp đi…….
Tia nắng chiếu xuyên qua tầng mây xanh, giật mình tỉnh giấc Khải Văn phát hiện cả hai đang bị lớp tuyết mỏng che lấp khắp người. Cô gái bên cạnh đã tựa hẳn vào vai anh ngủ say. Chưa từng nhìn nét mặt này ở khoảng cách gần như vậy sao trong anh giờ đây thấy quá đỗi bình yên chẳng chút suy nghĩ lo lắng gì. Cứ như thế anh ngồi lặng yên tận hưởng cảm giác đã mất đi từ rất lâu
_Ơ………
Sam nhấp nháy mắt choàng tỉnh dậy, khuôn mặt mèo được cô vụi vụi hóa ra ngốc nghếch đến nổi anh ngửa mặt bật cười to. Ú ớ một hồi lâu cô mới được anh lau nhẹ
[chụt] khẽ hôn lên má anh, cái điều mà cô cũng như bất cứ cô gái nào khi yêu điều mong muốn làm được, với cô đã từng rất khó khăn. Mọi thứ bỗng dừng lại tại đây như không muốn chuyển động cứ như rằng khi họ cách nhau ra thì sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại.
_em yêu anh !
Đứng dậy cô lướt nhanh rời khỏi đó, chẳng một lần quay đầu lại nhìn. Con tim này bất chợt cảm thấy như vừa mất đi điều quan trọng nhất, miệng thì thào nhưng sao không thành tiếng, dáng cô gái cứ khuất dần khuất dàn sau hàng cây xanh và rồi tan biến nhanh trong làn sương sớm.
………..
Paris 8:30am,
Hôm nay thời tiết bỗng lạnh giá, cơn mưa tuyết tối qua vẫn còn đang không ngớt rơi. Vu Hạo đã đứng đây suốt từ tối đến giờ trên tay vẫn cầm chặt tờ tập chí sáng nay, mặt không một chút biểu cảm anh ngắm những bông tuyết đang thả trôi mình rơi xuống lòng chợt miên mn suy nghĩ về cô gái vừa quen- Khả Lâm
_sao mình cứ nghĩ đến cô gái này, ánh mắt oán giận khi nhìn mình cũng những nụ cười vẫn động lại nơi đây- đưa tay chỉ vào tấm kính đang ướt đẫm nhưng giọt hơi sương, anh vẽ nên một nụ cười không chủ nhân
_có phải mình đã yêu cô ấy !
Câu hỏi chắc chỉ có Khả Lâm mới đủ khả năng cho anh câu hồi đáp nhưng chính cô lúc này cũng đang rối loạn sau những sự cố
_mình phải làm sao ? sự nghiệp chỉ mới bắt đầu, mình không thể để nó mất đi nhanh như vậy !- áp bàn tay vào, cô nhìn thấy bóng mình qua tấm kính , mới chợt nhận ra bản thân chỉ có một mình cô đơn.
Đã từ rất rất lâu, cô kìm nén nước mắt chẳng để nó rơi dù khi chỉ có một mình. Chống chọi mà bước tiếp cứ tin rằng anh ở trên cao, nơi thiên đường xa xôi kia sẽ giúp cô vượt qua tất cả. Nhìn từ xa, Khả Lâm có vẻ tiếc nuối khi bức vẽ đó bay đi theo cơn gió mạnh, cố với tay nhưng vì xa quá nên không giữ được.
Với tay Vu Hạo lấy chiếc áo khoác rồi rảo bước ra khỏi phòng
[xạc…]
_hình như là mình thì phải !- ngẩn người khi mở bức tranh vừa nhặt được dưới chân
_đúng rồi, là mình mà. Nhưng là của ai nhỉ !- ngước nhìn khắp nơi chẳng thấy chủ nhân nào xuất hiện, anh lái xe đi.
Thời gian ngắn ngủi còn lại cũng đã gần hết, Vu Hạo đột nhiên muốn thong vong khắp nơi. Nhấm nháp một tách café vào buổi sáng là một điều thi vi nhất, dòng người qua lại ngày càng đông.
[tách…..tách]
_Thưa Vu tổng, anh có thể cho chúng tôi thực hiện một cuộc phỏng vần ngắn được không ?- anh phóng viên tiến xác lại gần phá tan không gian yên tĩnh
Thở dài anh cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu khi bị làm phiền. Vẫn biết mình là người của công chúng buột mình phải làm quen, lúc nào cũng phải mỉm cười tiếp nhận họ. Chỉ có riêng lần này, anh chỉ muốn ngay lập tức thoái thác bước đi rời khỏi những câu hỏi xăm soi không thiếu phần ác ý. Nhưng biết làm gì hơn tránh né mãi giờ cũng phải đối mặt, nâng tách uống một ngụm café nóng anh nở nụ cười tươi tắn như bao lần.
_chào mọi người !- lần lượt anh bắt tay từng người từng người một
_tôi biết các anh muốn nhắc đến điều gì ?- câu nói chặn trước khiến nhóm phóng viên có vẻ bất ngờ
_vậy chúng ta sẽ bắt đầu vào buổi phỏng vấn được chứ, Vu Hạo- anh phóng viên nhanh chóng chuẩn bị
[tách…..tách] nào nhìn về này…..một tấm nữa nge !
_anh có thể giải thích gì về show diễn vừa rồi
_đó chỉ là một sự cố, tôi không muốn nói giải thích gì. Dù sao mọi chuyện cũng đã diễn ra giờ tôi nói gì thì cũng chỉ khiến mọi người thêm chú ý, vô nghĩa- bình thản đến thờ ơ, anh chẳng biểu lộ tý xúc cảm nào.
[ring…ring…] nhắc máy tiếp nhận cuộc điện thoại
_con đang làm gì vậy ! chỉ trong ngày hôm nay đã có ba hợp đồng vừa ký kết với các hãng thời trang danh tiếng bị hủy – giọng nói đầy tức giận của chủ tịch Vu
_cha nói sao ? không thể thế được – chính bản thân anh cũng đang sửng sốt khi nghe được tin tức này
_họ đều đã điện thoại chấp nhận bồi thường hợp đồng, đã có ba trong tổng số năm hợp tác của quý này không còn. Con đã làm gì vậy- nói đến đây ông không còn kìm chế hơn được
_con xin lỗi !
[bít…..bít…]
_Vu Hạo….Vu Hạo….con nói gì đi chứ- bỏ mặc lời cha mình nói anh cúp mấy
Loạng choạng bước đi, anh mờ hồ giữa những ý nghĩ. Không thể tin rằng sự việc có thể đi theo chiều hướng tồi tệ như vậy, cả tập đoàn giờ đang đứng trước sự trì trệ một tay anh gây nên, sao bản thân lại sơ xuất đến thế. “ mình phải làm gì vào lúc này, các bản hợp đồng lần lượt bị hủy”
Đã gần 20:00pm,
Đi hết con đường này đến con đường khác, Vu Hạo cũng chẳng biết thực ra mình muốn đến đâu, chỉ biết bản thân đang muốn tìm một chổ lẫn tránh. Rẽ vào một quán bia bên đường,
Một…….mười lăm……
_bia…..cho tôi thêm bia đi !
Anh say khướt theo từng chia bia trên bàn, nhanh chóng vỏ chai không đã lấp đầy chỗ Vu Hạo đang ngồi. Ánh đèn đêm soi rõ khuôn mặt lãnh đạm và thất vọng tột cùng của anh cảm thấy hình như bản thân chẳng còn lại gì ngoài sự cô độc. Quên bẫng cô bạn Sun và dường như cô ấy cũng không còn thường gửi tin cho anh nữa.
Lầu 10, phòng 1011
Tóm tắt:
Sóng gió giờ mới thật sự bắt đầu ngay từ giây phút này !
Tình yêu giữa các nhân vật đã mở ra rất chân thành mà tha thiết. Chỉ riêng Khả Lâm và Vu Hạo thì vẫn chưa đến đâu, những rắc rối liên tục đẩy hai người ra xa nhau. Ở giữa họ lúc nào cũng có vật cản mà lớn nhất đó chính là Nhân Nhân.
Nơi căn phòng đó diễn ra sự bất ngờ.......................
|
|