|
Chap 8 : Kế Hoạch Hé Lộ
Mang xu hướng cổ điển những bộ trang phục trong buổi trình diễn lần này đa số đều được thiết kế theo hơi hướng của những năm 90, được các nhà thiết kế cách tân lại. Những cái nhìn ngạc nhiên vẫn không thiếu đi sự ngưỡng mộ cứ lập tức hiện sau khi các chàng trai lịch lãm bước ra. Sự chú tâm nhiều nhất ngay thời điểm này có lẽ là ba người mẫu đến từ Trung Quốc đi đầu là Bội Sang, Nhân Nhân và cuối cùng là cô gái trẻ đang là tâm điểm của mọi sự chú ý Khả Lâm.
_chuẩn bị xong chưa- Khải Văn nói
_da, xong hết cả rồi- tay trợ lý che miệng nói nhỏ vào tay anh
[ XOẸT………. ]
Nhanh như chốp Vu Hạo đã có mặt ngay trên sàn diễn, lấy chiếc khoác che người cho Khả Lâm dưới sự ngỡ ngàng của bao nhiêu còn mắt dưới kia
_bình tĩnh nào, tất cả cứ để cho tôi- lời trấn an nói ra khi thấy vẻ mặt nhợt nhạt của cô
Anh ra hiệu cho mọi người cứ tiếp tục. Sau cú tiếp đất không thể hoàn hảo hơn, hai con người ấy cúi chào mọi người bước vào trong.
_cô không sao chứ- Vu Hạo xua tay trước mắt nhưng chẳng thấy cô gái có chút biểu hiện gì
Những giọt lệ cứ tuôn dài trên gương mắt thất thần của cô, hoang man tột cùng thậm chí cô không thể biết chuyện gì đã xảy ra chỉ biết mặc cho anh bế vào bên trong.Nhìn qua kín xe, anh bối rối khi thấy cô nàng bên cạnh đã khóc “có lẽ cô ấy cần sự yên tĩnh vào lúc này”
………….
_đây có phải là chủ ý của cô không- Khải Văn tức giận đạp mạnh lên bàn
_đúng theo ý anh rồi còn gì, không mời tôi ăn mừng còn ra vẻ vậy sao !- Bội Sang vênh mặt cười nghiêng
_tôi bảo cô làm vậy khi nào, chúng ta đã thỏa thuận sẽ tạo ra sơ sót trong phần trang phục lần này cơ mà- càng nói anh càng khó kìm chế cơn giận, tiếng nói đã lớn hơn so với khí mới trở về.
_thì tôi đã làm theo ý anh, chuyện này chỉ là thiếu may mắn thôi !-bưng cốc nước trên bàn, cô mỉm cười đắc ý
Khải Văn có vẻ đuối lý trong vấn đề này, anh tựa lưng vào bàn quay mặt về phìa cô. Cái vẻ suy tư vốn ít khi xuất hiện giờ đã lộ rõ “mình nên bỏ mặc cô ta mới đúng, đây là hậu quả cô ta phải tự chịu”, lý trí và tình cảm không thể thống nhất cùng nhau, chống tay lên cầm nhắm mắt im lặng.
_ăn mừng đi chứ, có gì mà phải buồn, dù sao chúng ta cũng đã thắng. Cứ chờ mà đọc báo sáng nay- Bội Sang chẳng quan tâm gì khác ngoài kết quả lần này
3 giờ trước khi show diễn bắt đầu,
_Sam, tôi muốn cô bày trò trong bộ trang phục của Khả Lâm
_nhưng,………- cô gái có vẻ không hiểu vì sao lại có hai chỉ thị khác biệt nhau
_cô có muốn đứng bên lề xem hai người họ hạnh phúc không, nếu không thì hãy nghe lời tôi- đánh vào điểm yếu của Sam, Bội Sang vỗ nhẹ vào vai như một lời động viên
Trầm ngâm một lúc, cô mới quyết định mình nên làm gì
_được, tôi sẽ làm theo ý cô
Kế hoạch từ đầu đã bị cô gái này trao đổi mà anh chàng chẳng hề hay biết gì, cứ đinh ninh rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo ý của mình.
Đã gần 3 giờ sáng ngày hôm sau,
_anh đừng đi…….đừng đi
_hãy cho tôi biết anh là ai có được không ? dừng lại đi
_Khả Lâm………..Khả Lâm cô sao dạy!- lây nhẹ người cô, anh gọi tên
Choàng tỉnh sau cơn mơ, Khả Lâm đưa mắt kiếm tìm một điều gì đó xa xôi. Thở phào nhẹ nhõm, anh ngã người về sao vươn vai với vẻ mặt đầy mệt mỏi. Tối qua khi lái xe về đến khách sạn, Vu Hạo mới nhận ra cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào mà anh không hề hay biết. Vì không muốn đánh thức cô nên anh đành lặng yên lái xe đến một bờ sông ngoại ô thủ đô. Đứng suốt từ đó đến tận bây giờ, chân tay cứ như mềm nhũng ra mới vừa lên xe định sẽ chợt mắt vài phút thì lại bị tiếng hét của cô làm anh tỉnh cả cơn ngủ.
_haha, mặt anh………?- cô bật cười đưa tay chỉ về phía Vu Hạo
_mặt tôi như thế nào……..?- ngệch ngoạc, anh bối rối
_bên kia kìa….xít qua một chút….- vẫn thôi ngừng cười
_thôi nào, đủ rồi đấy – anh nổi cáu với màn cười cợt này của cô
Nén cơn cười, khi thấy nét mặt nghiêm nghị của đối phương xuất hiện. Xìu mặt xuống, cô lấy chiếc khăn lụa lần trước lau đi vết dơ trên mặt anh.
[bịp…..bịp]
khoảng cách quá gần khiến họ nghe thấy trái tim của người đối diện đang đập liên hồi. Chẳng biết ngớ ngẩn thế nào cả hai quay về phía ngược lại làm……..
[chạm….chụp]
Thời khắc này có nên đứng yên mãi mãi, môi chạm khẽ vào môi. Hai đôi mắt mở to nhìn nhau.
_anh làm gì vậy- xô mạnh Vu Hạo ra xa, Khả Lâm hét lên má cô đã ửng hồng cả rồi
_đâu phải tại tôi- anh chàng bực tức trả lời
_tại anh quay sang nên mới như thế
_vô lý, cô cũng quay sang mà
Cãi nhau một lúc chẳng đâu ra đâu, cả hai ngoảnh mặt về hướng khác chẳng thèm nhìn nhau thêm lần nào nữa.
Về đến phòng, Khả Lâm vùi mặt vào gối thầm nghĩ “sao lại có thể như vậy chứ ! rõ ràng là mình đã kiếm tra rất kỹ làm sao có sự cố được chứ, còn anh ta nữa chứ……..”
Cô cứ nằm yên ở đó ngủ quên lúc nào không hay. Bên ngoài đã là tháng hai rồi, một tháng trôi qua thật rất nhanh, chỉ còn lại bảy ngày ngắn ngủi đã phải trở về.
_Sam, cô đâu rồi !- Vu Hạo tức giận khi nhìn thấy tờ báo đặt trên bàn, không cần đọc anh cũng thấy đoán biết nó viết về cái gì
_tôi đây ạ !- từ ngoài bước vào cô cúi đầu nhỏ nhẹ
_mau cho người giải quyết tất cả những tin đồn này- ngạt phăng tất cả xuống đất, anh cáu lên
_nhưng……….
_tôi không cần biết cô dùng cách gì, chỉ cần dọn sạch mấy cái tin rác này cho tôi- Vu Hạo bỏ ra ban công
Buổi chiều tại phòng Bội Sang,
_cậu sang rồi sao, có đọc báo chưa- đưa cuốn báo mới cho anh chàng, cô bước đến rót một tách café
_tôi chắc là sẽ vậy mà, đúng là báo chí- thẩy cuốn báo lên bàn anh đón lấy tách café thơm lừng từ cô
_cái này xinh xắn, lại có nàng nào tặng anh sao- nhìn thấy chiếc săn choàng cổ bằng len màu xám nhạt được vát đằng kia cô nháy mắt
Theo hướng cô chỉ, anh nhớ đến chiều qua Sam tặng nó cho anh. Cô ấy cũng có bảo là sẽ luôn bên cạnh giúp anh tất cả chỉ cần anh dành 1 giây để nghĩ đến cô ấy là đủ lắm rồi. Anh vốn đã biết tình cảm của cô gái này dành cho mình, cũng không phải là không suy nghĩ, càng không nghĩ sẽ đặt cô vào tình cảnh này.
_của Sam sao ?- Martha đọc được suy nghĩ trong đầu anh, cô hỏi
_ừ, của cô ấy- anh chầm chậm nói
_cô gái này chắc cũng say nắng vì anh rồi, coi cái thái độ là biết ngay- cô nàng quả quyết
_cô biết mà…….- anh nhìn thẳn vào tờ báo, rồi nhìn về phía tấm ảnh được lộng khung đặt trên đầu giường, mỉm cười thoáng chút đau khổ
“người mình yêu thì không yêu mình, người mình không yêu lại luôn yêu mình”
Mang theo vẻ mặt sầu não anh lái xe thật nhanh chỉ mong những cơn gió đêm sẽ cuốn trôi đi sầu muộn trong anh lúc này. Từ khi sinh ra đến giờ, anh luôn là người được săn đuổi chỉ mong nhìn thấy anh cười. Lần này mới hiểu thấu như thế nào là thất vọng, ném trải cảm giác mà anh đã mang đến cho bao người trước đây. Dừng xe tại một công viên nhỏ
“hãy cho tôi được tự do là chính mình”.
Câu nói ngắn gọn nhưng nhiều ý nghĩa, trái tim anh như thắt lại sau cái lướt mắt thờ ơ của Khả Lâm. Luôn tự hỏi tại sao cô ấy không chọn mình ? Anh- một thiếu gia danh giá, tiền bạc không thiếu, vẻ ngoài thì có thừa nhưng cũng không khiến cô gái này rung động.
_sao mình không thể hận cô ta- nghẹn ngào anh thì thầm nói
_Khả Lâm, em là ai mà khiến tôi phải đau đớn, thảm hại như thế này ?- câu nói chẳng thể có lời đáp, anh thét lên như để an ủi chính bản thân mình
_anh sẽ không từ bỏ ! em nghe chưa
Đôi mắt này đã được phủ đầy bởi sự uất hận nhưng chẳng thể nào biểu hiện trước Khả Lâm. Ngồi phệt xuống bãi cỏ xanh giữa công viên, khuôn mặt ấy ẩn hiện dưới tia sáng nhạt nhòa của đèn đêm. Đột nhiên anh lại nghĩ đến cô thư ký của mình- Sam.
_cô ra đây được không, chổ cũ – lời nói cứ như ra lệnh
_vâng
Quán café, 1 street
_hai người đi cùng nhau sao ?- Nhân Nhân biểu lộ sự ngạc nhiên của mình bằng cách trố mắt nhìn vào hai con người đang ngồi trước mắt.
_là do tôi muốn đến, nên theo cô ấy tới đây- Vu Hạo lên tiếng giải thích
_à, thì ra là vậy
Họ bắt đầu nói về vần đề chính
_tôi đã cho người dàn xếp bên chỗ phóng viên, chắc là sẽ ổn- Nicolas, uống một chút café
_thật vậy sao- Amy phấn khích khi nghe được câu nói này
Cô bạn thân thì chẳng thay đổi sắc diện, cứ trầm ngâm suốt từ khi ngồi xuống ghế, khẽ nói
_cảm ơn anh
Nhìn sang, Vu Hạo bỗng thấy tim mình thoáng chút buồn bã cứ như thể chính anh là người đã mang đến nỗi buồn này cho cô gái kia, ngay lần chạm mặt đầu tiên đã để lại trong anh hình ảnh một người con gái bản lĩnh và vui tươi nhưng càng ngày càng ngày nó lại tô điểm thêm từng nét vẻ u sầu không nên có.
Bất giác anh muốn ôm lấy cô, vỗ về an ủi. Anh ở lại nơi đây chỉ để trốn chạy một điều gì đó mơ hồ trong suy nghĩ nào ngờ lại bắt gặp nhiều thứ mà anh vốn phải nhận ra từ rất lâu. Nở một nụ cười khi ánh mắt ấy vừa ngang qua.
_ai là người cuối cùng chạm vào trang phục ?
_là tôi đã kiểm tra chúng ! đã nhìn lại những hai lần trước khi show diễn bắt đầu- Khả Lâm giọng yếu ớt nói
Ba con người nhìn nhau khó hiểu. Sự im lặng lại khởi đầu
…………..
Sam cuối cùng cũng đến ! từ xa cô đã nhìn ra nét mặt ủ dột của người mình yêu, bước đến gần Sam ngồi ngay bên cạnh nhưng chẳng nói gì cứ để cho anh chìm sâu vào dòng suy nghĩ.
_sau cô đến mà không nói gì ?- anh chẳng nhìn sang, chỉ thì thào nói
_em không muốn phá tan không gian của anh- lần đầu tiên sau bao năm tháng yêu đơn phương, cô gái bất hạnh này mới can đảm xưng hô như vậy
_cô không ghét tôi sao ?- cứ chầm chậm, Khải Văn làm cho không khí thêm căng thẳn
_ghét anh………
Đột nhiên cô lại mỉm cười bình thản đến kỳ lạ. Nhìn vào sâu đôi mắt kia, lòng cô sao hình như có ai dùng dao xéo từng nhát từng nhát một. Tại sao tình yêu của cô lại nhiều khổ đau đến thế nhưng tại làm sao con tim này chẳng thể rời xa người, lấy hết can đảm
_em sẽ không ngừng yêu anh dù với anh em vốn chưa từng tồn tại……chỉ cần anh nhớ em là ai. Nếu yêu anh là khờ dại, em sẽ chấp nhận là người đó.
Vài nét chap kế tiếp :
Sam đã can đảm thể hiện tình yêu của riêng mình. Liệu đó có phải là lời mở đầu cho một bài hát ngọt ngào giữa hai người hay không ? Khải Văn có kịp nhận ra một nửa thật sự của mình đang ở ngay trước mắt và rằng đối với Khả Lâm vốn chỉ là một cơn say nắng hay thậm chí chỉ là do anh không muốn là người thua cuộc
Sai sót trong show diễn lần này đã khiến tập đoàn Triển Vọng rơi vào sóng gió. Vu Hạo đã đón được nguyên cớ nhưng anh sẽ đưa ra quyết định sao đây ? |
|