|
Part 2:
Sunny vẫn không tin vào điều tai mình nghe thấy, cô túm lấy Daisy
- Chị nói cái gì thế? Hôm qua còn vui vẻ chúc phúc cho em, sao hôm nay đi được, ai đã ép buộc cậu ấy
- Daisy thở dài: Không ai ép buộc cả, Yo tự nguyện xin đi cùng Hermy và Miura
- Cái gì? Đi….đi tham gia…trời ơi_chị Rosy và Violet đâu?
Cái tên Rosy làm Jang Joong chú ý. Rosy…cô gái ấy và Violet giống nhau một cách kỳ lạ, là cô gái hay đi cùng Ji Woo. Jang Joong nghĩ đến đó đột nhiên đứng không vững, anh choáng váng như vừa phát hiện ra điều gì đó. Jang – Flo – Ji…mối quan hệ gì đây.
Sunny bịt miệng như biết mình nói hớ, lớn tiếng, cô thì thầm lại_Chị về đi, về nhà rồi mình nói chuyện sau
- Daisy đôi mắt hoe đỏ: Đây là lá thư Yo gởi em nè, em xem đi rồi về chỗ chị, chị không muốn gặp Rosy.
Sunny gật đầu, cô cầm chặt lá thư trên tay khiến nó như muốn nhàu nát, Daisy cúi đầu chào Jang Joong một cách lịch sự rồi bỏ đi. Sunny nhìn chàng trai cạnh mình, trong đôi mắt Jang Joong dường như cũng đang rối bời, đau đáu với muôn vàn thắc mắc.
Sunny mở lá thư ra xem. Không biết trong đó viết gì mà nước mắt cô lăn dài trên gương mặt vốn luôn vô tư, hồn nhiên, nhí nhảnh. Cô đưa bức thư cho Jang Joong.
- Anh xem đi! Em sai rồi, em thật sự sai rồi
Jang Joong vội nhìn vào lá thư
Mình xin lỗi vì ra đi đột ngột mà không lời từ biệt mọi người,nhất là cậu. Mình đi chuyến này chắc sẽ không trở về nữa. Jang Joong phiền cậu chăm sóc, có một điều mình luôn giấu trong tim….mình yêu anh ấy. Tất cả suy nghĩ của mình đều là về anh ấy. Mình đã có lỗi với cậu khi thích người đàn ông của cậu, nhưng đừng lo, mình tình nguyện đi cùng Miura và Hermy thì sẽ không quay lại nữa đâu. Hai người hãy hạnh phúc nhé. Coi như người bạn xấu xa này chưa từng tồn tại, mình muốn thú nhận một chuyện, mình luôn nhìn cậu và Jang Joong từ xa, anh ấy gặp chuyện…mình lo như tim sắp chết ngạt đi được, cứ luôn túc trực và đứng ngoài cửa nhìn anh ấy. Lại còn nói dối cậu là đi cùng Hermy.
Khi cậu rời khỏi bệnh viện thì mình lại vào ngồi bên anh ấy kể chuyện, cả thổi sáo cho anh ấy nghe nữa, mình muốn anh ấy mở mắt để mình có thể yên tâm trước khi ra đi, nhưng có lẽ…anh ấy ghét mình, nói gì cũng không chịu mở mắt, muốn mình lo đến chết đây mà. Xin lổi Sunny, Yo này nếu có kiếp sau vẫn muốn làm bạn của Sunny. Tha thứ cho mình nhé. Tạm biệt!
Jang Joong cảm thấy choáng váng, tim anh bị một cú chấn động mạnh, anh quay cuồng, đầu anh lại đau. Jang Joong cảm thấy xót xa, đau đớn và bản thân ngu ngốc không thể tưởng. Anh cố gượng để có thể nói chuyện một cách nghiêm túc với Sunny.
Sunny lúc này đã trấn tĩnh, nước mắt không còn trên gương mặt xinh xắn ấy nữa mà thay vào đó là một nụ cười, nụ cười nhẹ nhàng hiền diệu. Cô nhìn Jang Joong, ánh mắt ấy chan chứa tình cảm nhưng không bộc phát hay vồ vập như trước giờ.
Sunny từ tốn, chỉ nhìn và nhìn thôi…
Jang Joong nhìn sang Sunny, rồi ánh mắt quyết đoán của anh nhanh chóng chuyển sang hướng khác, bởi anh cảm thấy có lỗi với Sunny, có lỗi với một cô bé trong sáng luôn dành hết tình cảm cho mình. Nhưng anh lại không có cách nào đáp trả lại.Vậy nên anh không đủ nhẫn tâm để nhìn thẳng vào mắt cô.
- Sunny à, anh trước đây vốn là người không tin vào số phận, luôn tự tin vào chính bản thân mình, nhưng rồi anh gặp một người và anh không còn tự tin vào bản thân mình nữa, anh không tin anh có thể thu hút người đó, không tự tin rằng người đó sẽ thích anh, cứ luôn cảm thấy mình không bằng Jang Long
- Vậy nên anh mới như thế với Jang Long trong thời gian qua?
- Anh cảm thấy thiếu tự tin khi đứng trước người ấy, anh cảm thấy Jang Long hơn anh về mọi mặt. Còn anh, anh không có gì để hơn anh ấy
- Anh yêu người đó đến vậy sao?
- Sunny à, anh..
- (Sunny ngắt lời Jang Joong) Anh không thể bên em, anh yêu Yo, người anh nói ấy chính là Yo, đúng không?
- Sao em biết được?
- Em biết lâu rồi, nhưng em không hề biết Yo cũng yêu anh, em nghĩ Yo yêu Jang Long, nếu biết thế em tuyệt đối không làm kẻ thứ 3, em thật quá ngu ngốc, tại sao đến bây giờ mới nhận ra, để mất đi người bạn tốt và mất cả anh nữa
- Không đâu Sunny, là anh ngốc
- Anh đi tìm Yo đi
- Em…
- Em không sao (Sunny cười tươi), nếu là người khác thì không được, nhưng Yo là bạn em, hai người lại yêu nhau thì sao em có thể ngăn cản được. Anh đi đi
- Em không sao chứ?
- Yên tâm! anh thấy em giống có sao lắm à, mau đi đi, tìm Yo về, em muốn đánh cho cậu ấy một trận.
- Cám ơn em
Jang Joong gật đầu rồi mặc kệ mình chưa khỏe. Anh lao đi, đi thật nhanh, nhanh hết sức có thể.
Sunny ngồi trên băng ghế nhìn theo, bấy giờ nụ cười của cô chợt tắt và nước mắt lại lăn dài trên má. Violet ở đâu đột nhiên xuất hiện, cô đến ngồi xuống cạnh Sunny. Tay ôm vai cô em, Violet kéo đầu cô bé tựa lên vai mình.
- Chị biết trước cả sao? (Sunny thổn thức, khóc òa)
- Chị xin lỗi. Em đã hành động đúng, em trưởng thành rồi
- Chị à, tim em đau quá!
- Ừm, sẽ qua thôi em, họ vốn dĩ thuộc về nhau mà, em cứ khóc đi, khóc cho thoải mái
Violet là thế, cô luôn xuất hiện những khi em mình cần nhất.
Rosy, Sunny cũng thế, mà Yo cũng thế. Cô tuy sắp đặt tất cả, tuy để cho mọi chuyện đi theo đúng quy luật của nó nhưng bản thân cô cũng phải nhiều lần kiềm nén để không yếu lòng, không vì tình thân mà thiên vị bất kỳ ai. Cô biết tình cảm vốn là thứ không thể miễn cưỡng, và cô cũng nhận ra một điều, Jang Joong là một chàng trai tốt, thảo nào mà cả Yo cả Sunny đều vì một nam nhân mà điêu đứng. Nhưng cô mừng vì Sunny đã lựa chọn tình bạn. Đúng là tình bạn của hai con bé rất cao quý. Chúng luôn muốn hy sinh cho nhau. Đó chính là bài học cô muốn các em mình phải tự cảm nhận. Dù cho phải trải qua đau đớn mới nhận ra.
Rosy ngồi bên bờ sông Hàn, cô thở mạnh suy nghĩ, hơi thở của cô cùng làn khói cứ bật ra trong cái giá buốt của khí hậu Hàn Quốc. Cô cứ thế ngồi suy tư quên thời gian…
Chợt Rosy như nghĩ ra điều gì đó, mắt cô mở to, cô đứng dậy…và rồi…cô trở về Flo.
*Nhị tiểu thư, cô đã trở về rồi**Cô đi đâu vậy*
Rosy bỏ qua tất cả những lời hỏi han của mọi người. Cô đi thẳng đến phòng của ba mình với gương mặt nóng giận. Không gõ cửa, Rosy đẩy mạnh vào. Cánh cửa va vào tường *Rầm* khiến chủ tịch ngẩng mặt nhìn cô. Trợ lý ôm vội tập hồ sơ bỏ chạy ra thật nhanh.
- Có chuyện gì vậy?_Chủ tịch Flo kiềm nén từ tốn
Rosy đi thẳng đến bàn làm việc, cô chống mạnh tay xuống như đang đập bàn, rồi chồm người về phía ba mình:
- Ba đã làm gì? Chủ tịch đã làm gì?
- Con muốn nói chuyện gì? Vừa về thái độ thế là sao?
- Con đã thắc mắc là ai muốn hại chủ tịch Ji, nghĩ lại, cuối cùng thì ai là người có lợi nhất khi Ji điêu đứng, ai sai con đi lấy con chip, ai đủ khéo léo để cài vào xe chủ tịch Ji mà không bị phát hiện
Vậy mà lại nói là làm lại từ đầu, thật ra là muốn tìm địa bàn mới, muốn mở rộng uy thế, sao lại lừa gạt mẹ, lừa gạt mọi người.
- Con bình tĩnh, đừng suy nghĩ như vậy_Chủ tịch Flo nắm cánh tay Rosy
- Đừng động vào con (Rosy hất tay ông ra) hoa bạc gì chứ, từ nay con sẽ ra khỏi cái nhà này, sẽ không là hoa bạc, sẽ chẳng là gì cả.
Nói rồi Rosy đùng đùng nổi giận bỏ đi. Chủ tịch Flo đứng lặng người, ông thở dài, chậm rãi và khó khăn quay sang bấm điện thoại
- Gọi Tony lên đây cho tôi!
Rosy trở về nhà, mẹ cô chưa kịp hỏi han thì cô đã nhìn bà bằng ánh mắt bi thương rồi bỏ đi lên phòng thu xếp đồ đạc nhét vào túi. Flo phu nhân hốt hoảng, Rosy cứ nhét đồ bà lại lôi ra, bà ra sức ngăn cản yêu cầu cô giải thích nhưng Rosy chẳng nói gì, cứ im lặng như thế. Flo phu nhân lo lắng, Violet về đúng lúc ấy. Nhìn thấy cô, Flo phu nhân vội kéo tay Violet chỉ:
- Con xem, Rosy nó bị làm sao vậy, mau ngăn cản nó giúp mẹ với, con đừng để nó đi.
Violet nghiêm giọng:
- Em định đi đâu?
- Đâu cũng được, miễn là tránh xa nơi này.
- Nhưng đây là nhà em!
- (khoác túi lên vai) Đây không phải là nhà em, em cũng không phải hoa bạc, em chịu đựng đủ rồi, giờ em đi đây, em sẽ sống cuộc đời em muốn, cùng lắm thì trả lại cái mạng_Nói rồi cô ôm lấy mẹ mình_con xin lỗi_Rosy bỏ đi, mẹ cô nhìn theo “Con à!”, đôi mắt bà đã ướt tự bao giờ.
Violet đuổi theo sau:
- Rosy!_Cô gọi to
- Chị đừng cản em_Rosy quay đầu lại
- Không, chị chỉ muốn em phải bảo trọng và còn nữa…hãy sống cho chính mình, nhưng đừng quên điều chị từng nói, hãy bảo vệ những người mình thương yêu
- Chắc chắn em sẽ bảo vệ những người em yêu thương
Rosy ôm chị mình, mắt Violet hơi long lanh, nhưng trong mắt cô dường như lại bắt đầu toan tính điều gì đó, Violet là thế, luôn suy nghĩ cho những đứa em. Có thể nói cô là người chị tốt nhất trên thế gian, và cả 4 cô gái thật may mắn khi được là em của cô.
Rosy khuất bóng. Violet buồn bã, cô nhấc điện thoại gọi bố mình
- Bố hãy để con bé sống một lần theo ý nó đi. Con sẽ thay con bé làm tất cả những việc còn lại.
Rosy đi lang thang, bất giác đôi chân đưa cô đến trước cổng nhà Kee Bum. Cô không có ý định sẽ về lại đó, cũng không có ý định nhấn chuông, chỉ vô thức đứng ngoài nhìn vào, những hồi ức trong căn nhà ấy bỗng hiện lên trong đầu cô, nhưng chỉ là những hồi ức về Ji Woo mà thôi.
Tất cả kí ức trước giờ, giờ đây cứ hiện ra, từ ngày đầu tiên gặp gỡ giữa cô và Ji Woo theo cách không giống ai cho đến hiện tại, từng sự việc cứ tua chậm tua chậm lại trong suy nghĩ, thời gian ngắn ngủi quá nhưng quả thật cô đã rất vui.
Rosy phì cười vì những hồi tưởng, bất giác cô nhớ ngày đầu cô đuổi theo định cho Ji Woo một trận nhưng lại thôi khi thấy cầu vồng, thật trùng hợp, và rồi những lần sau đó, hễ đi cùng Ji Woo là y như rằng cầu vồng sẽ xuất hiện, chính anh ấy cũng rất thích nó, đúng là kỳ lạ thật, đột nhiên câu nói của YunHo như vang lên trong đầu cô “ Anh sẽ tìm một người có thể thay anh mang lại hạnh phúc cho em, là cầu vồng của em, cầu vồng rực rỡ sau mưa em nhé”.
Rosy lại đấm tim mình “Khó thở quá”
Cùng thời gian đó, Tập Đoàn Kee…
Đã có một cuộc cãi vã lớn xảy ra giữa chủ tịch Kee và cậu công tử Kee Bum
Chủ tịch Kee đập bàn và quăng xấp hình mạnh xuống:
- Xem đi, như thế này còn ra thể thống gì, một công tử lại “đi lại” với một đứa hầu phòng, cái đứa không ra gì dính vào tai tiếng với Ji Woo, hai đứa khùng hết rồi hả
- Ba cho người theo dõi con sao?
- Không theo dõi sao biết mày như thế hả. Kêu mày đi tán tỉnh mấy đứa nhà Flo, chứ có kêu mày đi tán tỉnh một đứa hạ tiện thế đâu. Mày nói cứ để mày, mày làm được thế thôi hả con, đào hoa nhất, sát thủ 3 giây, cuối cùng lại để 1 con nhỏ không ra gì hớp hồn
- Ba đừng xúc phạm cô ấy!
- Còn nói được thế hả thằng quỷ sứ (chủ tịch Kee chộp lấy xấp hình trên bàn ném thẳng vào người Kee Bum)
- Đủ rồi, ba thôi đi, con đã nhịn lắm rồi, thật không thể chịu nổi…đúng, bây giờ con thích cô ấy, thích hầu phòng, ba không có quyền can thiệp nữa.
- Mày dám, cái thằng này
Chủ tịch Kee định giơ tay đánh Kee Bum nhưng anh chộp lấy tay ông, nhìn ông bằng ánh mắt đầy hờn giận
- Ba tưởng con không biết chuyện của Sae ư, ba đã làm tất cả, bây giờ ba cứ thử làm lại một lần nữa xem, lần này con sẽ không để yên đâu.
Chủ tịch Kee đớ cả người. “Sao thằng nhóc có thể biết được”. Ông cứng miệng không nói được gì nữa.
Kee Bum đi ra cửa, anh ngoái đầu lại: “Con không thể ở cùng ba trong công ty nữa, của cải con không cần, ba cần và muốn tranh đoạt thì cứ giữ nó cho riêng mình, thảo nào mà mẹ lại bỏ đi như thế, từ nhỏ ba cũng chẳng quan tâm đến con, kiếm tiền luôn là quan trọng nhất, nên từ bây giờ…hãy sống với tiền của ba, đừng đối xử với Rosy như với Sae, con sẽ không nhúng nhường đâu”
Nói rồi Kee Bum bỏ đi, anh quyết định sẽ rời bỏ Kee, rời bỏ nơi trói chân anh, nơi cuốn anh ra xa khỏi cuộc sống bởi đồng tiền và danh vọng.
Kee Bum cảm thấy đây là cách tốt nhất để ba anh có thể hiểu ra rằng “Tiền không phải là tất cả”, anh hối tiếc khi mình đã không làm điều này sớm hơn, thảo nào mà Ji Woo cứ không thích ở nhà, cứ thích tự do tự tại đi đến những nơi mình thích, sống theo cách mình muốn, sống đơn giản không âu lo. Anh thấy ngưỡng mộ cậu ấy, hóa ra cậu ấy không vô tư ngớ ngẩn mà ngược lại vô cùng sâu sắc đã nhìn thấy trước những điều mà đến bây giờ anh mới nhận ra được
Cởi bỏ lễ phục, Kee Bum bước ra khỏi Kee với chiếc sơ mi đơn giản, lúc này đây, anh không là công tử, anh thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn, thi vị hơn, đúng là qua giông tố thì mới cảm nhận được trời đẹp đến thế nào.
Bên trong phòng làm việc, Chủ Tịch Kee gục đầu trên đôi tay đang nắm chặt nhau, mắt ngắm nghiền:
- Là sai sao? Mẹ nó, rồi cả nó…mình đã đánh mất tất cả lúc nào mà mình không hay.
Phía Tập Đoàn Jang sóng gió cũng không hề kém cạnh…
Jang Long nhìn chủ tịch Jang không chớp mắt:
- Con sao vậy?
- Haizz….quả thật rất mệt mỏi. Mệt đến mức muốn buông xuôi tất cả
- Chuyện gì vậy?
- Chuyện gì ba làm chắc ba biết, hãy để Jang Joong nó yên, nó bị như thế cũng do lỗi của ba, ba vẫn còn mặt mũi nhìn nó sao, làm cả hai đứa con mình tổn thương, đó là người cha tốt à
- Đây không phải là lúc con chống đối, một mình em con là quá đủ rồi, ta cần con, ta biết con sẽ không phản bội ta, đúng là ta không nên giấu hai đứa, nhưng giờ con mà buông thì Jang sẽ sụp đổ, bao nhiêu công sức của gia tộc ta, còn bao nhiêu con người làm việc trong Jang, cả nhà Chip nữa, tất cả sẽ điêu đứng, con không muốn thấy thế chứ.
- Chính vì những con người đang làm việc ấy, vì Chip nên con mới im lặng dù biết ra sự thật. Muốn tránh cho Jang Joong không rơi vào cảnh như con nên con đã giấu giúp ba, tuyệt đối không phải vì tham vọng của ba hay vì tài sản này. Cho nên, đừng cố thỏa hiệp với con.
- Ta biết! ta biết!
- Con đi đây, nếu còn nghĩ cho tụi con thì ba nên dừng tay, chủ tịch Ji, nếu con có bằng chứng ba hại ông ta trong tay thì tuyệt đối con không im lặng đâu, con nhất định sẽ tố cáo, cho nên, ba hãy cẩn thận
Jang Long nói rồi bỏ đi ra khỏi phòng.
Ra khỏi cửa anh nắm chặt lồng ngực mình. Đau quá! Có phải là anh đang bị trừng phạt, dằng vặt lương tâm không? Người như anh, có đáng được ca ngợi như báo chí thường hay viết không? Gương mặt này, ai cũng cho là tâm điểm chú ý, nhưng anh lại thấy mình chẳng đáng được nhận sự ưu ái đó. Anh cảm thấy hổ thẹn với bản thân, với một Jang Long nguyên tắc và chính trực.
Bên trong chủ tịch Jang làu bàu:
- Trứng cứ đòi khôn hơn vịt, nếu con không phải là con trai ta thì ta đã không tha cho con rồi, thằng nhóc
Gia Sản này ta gây dựng là vì ai? Chẳng phải vì 2 đứa sao, ta có già chết đi cũng có mang theo được đâu. Ta làm tất cả cũng chỉ để cho hai đứa sau này. Vậy mà hết đứa này đến đứa khác oán trách ta. Làm cha như ta có gì sai chứ???
Chủ tịch Jang vịnh vào lý do ấy mà thỏa mãn cho mưu đồ của mình. Dù biết thương trường chính là chiến trường nhưng ông không ngờ, trong cuộc đi săn này, ngoài Kee, ji ra, ông cũng chính là một con mồi khác, một con mồi khó xơi nhưng giá trị. |
|