|
Hồi Ức Đẹp Đẽ
chương 17
Nếu như lúc đầu không có cơn mưa làm cho cảm mạo thì có thể cũng không phát sốt. Sau đó ngất xỉu.Lưu Diệc Phi quay cảnh dưới mưa hết một ngày trời, quay xong thì ngất xỉu. Hồ Ca lập tức dưa cô vào bệnh viện.
Hồ Ca đứng ở cửa phòng bệnh, dẫu biết là cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng mà tâm trạng không tránh khỏi đau lòng.Đại khái là qua mấy chục phút, bác sĩ bước ra.
Hồ Ca nắm lấy tay bác sĩ:" Bác sĩ, cô ấy sao rồi, người mau nói đi."
- Hồ tiên sinh, anh bỏ tay tôi ra trước đã.
Hồ Ca nhìn bác sĩ ngại ngùng bỏ tay ra.
-Lưu tiểu thư không sao cả, chỉ là bị cảm mạo lại ngấm nước mưa nên bị sốt thôi.
" Thế a, thật sự không sao chứ." Hồ Ca muốn bác sĩ khẳng định lại nên nói thêm:" Đơn giản thế thôi ư, cô ấy không chết chứ."
- Chẳng qua là sốt dẫn đến hôn mê thôi, vả lại bây giờ đã hạ sốt rồi, chút nữa sẽ tỉnh lại. Anh có thể vào thăm cô ấy.
- Cám ơn anh. Tôi vào đây.
-Đợi một chút.
- Lại gì nữa.
- Hồ tiên sinh, tôi còn chút căn dặn, anh nên nhỏ tiếng một chút, tránh làm ồn ảnh hưởng đến bệnh nhân.
- Tôi biết rồi, đợi anh nói.
Hồ Ca vào phòng bệnh, nhìn Lưu Diệc Phi đang hôn mê, trong lòng không nỡ: " Tây Tây,sao em không muốn anh bù đăp cho em chứ?" Nắm lấy bàn tay của Lưu Diệc Phi,nhìn trực diện cô. Nhưng bị Bối Bối đẩy cửa bước vào, phá vỡ tình hình. Xúc động nhìn Lưu Diệc Phi:" Tây Tây à, sao cô lại thế này, đều tại tôi, tôi không nên nghỉ a." Nói xong liền khóc thúc thích, vốn dĩ hôm nay là ngày nghỉ, nhưng nghe Tây Tây nhập viện, liền chạy vào đây.
- Bối Bối à, đây là bệnh viện, nhỏ tiếng một chút.
" Đáng lẽ tôi phải ở bên cạnh chăm sóc cô." Bối Bối nghe thấy Hồ Ca nói, nghiêng đầu nhìn Hồ Ca:" Nói.Có phải anh ức hiếp cô ấy."
-Không phải.Tôi làm sao lại ức hiếp cô ấy chứ,là cô ấy phát sốt dẫn đến bất tỉnh, hiện tại không sao nữa rồi.
- Thế à, thế thì tốt.
- Này Bối Bối, bây giờ cô ấy không sao nữa rồi. Hay là cô về trước đi, để tôi ở lại chăm sóc cô ấy là được rồi.
-Không được, vốn dĩ tôi phải ở lại, sao có thể đi chứ.
-Không phải, là cô cho tôi một cơ hội có được không.
" Cơ hội?" Bối Bối lập tức nhìn Hồ Ca, Hồ Ca cũng đảo mắt nhìn Bối Bối,biểu tình của Bối Bối có chút phức tạp,Hồ Ca lo lắng, thật không dễ dàng hiểu được, xem ra cũng không phải là đồ ngốc.
- Có phải anh định thừa cơ tiếp cận Tây Tây, tên xấu xa này, tôi sẽ không để anh toại nguyện đâu.
" A..." Hồ Ca sụp đỗ.
Lưu Diệc Phi tử từ tỉnh dậy,lờ mờ nghe được cuộc cãi vả của hai người,từ từ mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt sụp đổ của Hồ Ca cùng khuôn mặt ngấn lệ của Bối Bối.
" Tây Tây, cô tỉnh rồi." Bối Bối gọi một tiếng, vẻ mặt của Hồ Ca cũng khôi phục lại bình thường.
-Bối Bối, sao tôi lại ở bệnh viện.
" Em quay phim bị ngất xỉu, là anh đưa em vào đây." Hồ Ca trả lời.
" Cảm ơn anh." Cảm ơn xong liền quay qua nhìn Bối Bối:" Không phải hôm nay cô được nghỉ sao, sao lại vào đây.?"
- Cô còn nói, tôi lo cho cô chết đi được.
-Tôi không sao, cô giúp tôi làm thủ tục xuất viện được không?
" Cái này..." Bối Bối quay qua liếc Hồ Ca một cái.
" Tây Tây, em vừa mới tỉnh, sao lại xuất viện?. Hồ Ca nãy giờ vẫn chưa buông tay Lưu Diệc Phi ra,Lưu Diệc Phi lúc này mới phát hiện, liền vội vã rút tay về:" Em không sao, lại nói, anh vẫn phải quay phim mà ."
- Thật ra đọa diễn muốn đưa chúng ta đi du lịch, nhưng mà em thế này, không đi được nữa.
" Thật sao, vậy anh mau đi đi,em nghỉ ngơi là sẽ khỏe. Bối Bối nhanh đi làm thủ tục đi." Không lay chuyển được Lưu Diệc Phi,Bối Bối chỉ biết nghe theo, về phần Hồ Ca, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhìn Bối Bối đưa Lưu Diệc Phi về nhà, Hồ Ca cũng thấy an tâm. Lan man trên đường, Lưu Diệc Phi, tại sao em không muốn cùng anh ở một chỗ a? Nếu như ần này em không phát bệnh thì không phải như dự tính sao. Em không đi, vậy anh đi làm gì chứ?
Hồ Ca gọi cho đạo diễn:'Đạo diễn, lần du lịch này tôi không đi đâu, diệc Phi cũng không đi. Anh cứ đưa mọi người đi đi nhé,"
- Hai người là nhân vật chính mà không đi?
- Không có gì, chi phí tôi vẫn lo, anh cứ đưa mọi người đi đi, đi chơi vui vẻ nhé.
- Được, vậy cậu và Diệc Phi ở nhà ngâm cứu kịch bản đi, sau khi trở về tôi sẽ đẩy nhanh tốc độ quay phim đó.
- Được, bái bai.
Vừa cúp điện thoại, Tiểu Hồng Hoa lại gọi đến: " Alo, Hồ Ca, kinh ngạc chuẩn bị xong rồi, thấy sao, hiệu suất chứ?"
- Không cần nữa rồi, bỏ đi.
-Sao thế?
- Không có gì,tớ không đi nữa, cậu muốn đi thì cứ đi.
- Cậu không đi thì tớ cũng không đi.
- Vậy được, dù sao cũng cảm ơn cậu. Sau này sẽ mời cậu ăn cơm.
-Nhất ngôn cửu đỉnh, bái bai.
-Bái bai.
Cúp điện thoại, Hồ Ca mở weibo. Thuận tay update.
Lần này cảm thấy bản thân thật nực cười.
Về đến nhà, mở weibo lần nữa, chỉ có một lát thôi mà lượt coment và lượt thích đã hơn vạn. Mở coment.
" Hồ Ca, anh sao thế?"
" Ai ức hiếp anh à?"
" Thần kinh anh lại có vần đề à?"
" Anh vốn dĩ đã rất nực cười rồi."
Phải, tôi vốn dĩ đã rất nực cười. Giữa vô vàn comnet lung tung kia, điện thoại hiển thị một thông báo, mở ra xem, là chuyển phát weibo của Đường Đường:" Sao thế, lại đau lòng à?"
Hồ Ca chua chát, phải, từ sau khi Lưu Diệc Phi lạnh nhạt với tôi, tôi lúc nào cũng đau lòng.
Lưu Diệc Phi về đến khách sạn, khích lệ Bối Bối xong mới an tâm đi ngủ.Trong lòng rất hỗn loạn, thật ra chuyện du lịch cô đã sớm biết rồi, Đường Đường cho cô biết, cô cũng không biết làm thế nào từ chối Hồ Ca, không ngờ bản thân lại ngất xỉu trước. Thật là ông trời sắp đặt mà.
Lưu Diệc Phi sắp xếp lại tâm trạng.Mở weibo, rà sơ một lượt,nhìn thấy Đường Đường chuyển phát weibo của Hồ Ca.
Trong lòng ngổn ngang cảm xúc, đánh mấy chữ.
Mọi chuyện hà tất cố giữ khăng khăng.
Nhấn nút phát đi. Đóng điện thoại, vẫn nên đi ngủ thôi.
( còn tiếp)
Fic ko đảm bảo dịch đúng 100%
Scource: http://tieba.baidu.com/p/3103488948
Tác giả: abc Tây Phi [ tieuba]
Vtrans: [email protected]
* Vui lòng ghi rõ nguồn khi copy ra ngoài
|
|