Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: bemeo
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Cổ Đại] Thái Tử Phi Thất Sủng | Nhược Nhi Phi Phi (Hoàn)

[Lấy địa chỉ]
331#
 Tác giả| Đăng lúc 14-6-2014 16:02:05 | Chỉ xem của tác giả
Chương 329: Phiên ngoại — Lâm Phi

Edit: Muỗi Vove


Nghe những lời này của Vệ Lan, nàng chẳng những trong lòng không thả lỏng, ngược lại càng thêm cảnh giác, nàng trầm tư đang muốn tiếp tục tìm hiểu thái độ của Tử Lạc Vân đối với Vệ Lan, bỗng nhiên cách đó không xa một mỹ nam tử dung mạo tuấn tú đi đến.

Lâm Oánh Nhi vừa nhìn thấy rõ ràng người thiếu niên kia, trong mắt nhất thời hiện lên một tia tính toán, khóe môi diễm lệ nhếch lên ý cười, bỗng nhiên vươn tay kéo Vệ Lan đi về phía đó ôn nhu nói:

  -“Đại ca, sao huynh lại tới đây?”

Người thiếu niên kia nhìn đến Lâm Oánh Nhi cũng lộ ra nụ cười sủng nịnh nói:

  -“Không có gì, hôm nay tiến cung tìm hoàng thượng làm ít chuyện, nhìn sắc trời còn sớm liền muốn tới thăm muội.”

Nói xong hắn có điểm nghi ngờ nhìn Vệ Lan đứng bên cạnh Lâm Oánh Nhi hai mắt sáng ngời hỏi:

  -“Oánh nhi vị cô nương này là . . . . . . ?”

Lâm Oánh Nhi đem Vệ Lan đẩy lên phía trước, cười nói:

  -“Đây là Vệ cô nương, là thị vệ bên người Lạc Vân, hôm nay mới tiến cung.”

Nói xong Lâm Oánh Nhi quay đầu nhìn Vệ Lan cười nói:

  -“Muội muội, đây là đại ca ta, đại ca thường tiến cung, đối với đường đi trong cung so với ta còn quen thuộc hơn! Hay là để đại ca đưa ngươi đi thăm xung quanh một chút! Lạc Vân lúc này phỏng chừng cũng đã xong việc, ta liền không thể bồi muội rồi!”

Nói xong Lâm Oánh Nhi giống sợ hãi Vệ Lan cự tuyệt vội trừng mắt nhìn vị thiếu niên kia, không đợi Vệ Lan đáp lời liền xoay người lại nhanh chóng rời đi.

Vệ Lan nhìn theo bóng lưng Lâm Oánh Nhi đã xa dần, tuy rằng muốn cự tuyệt nhưng Lâm Oánh Nhi đã rời đi, nàng cũng không nên lại theo sau, đành phải đối người thiếu niên kia ngượng ngùng cười nói:

  -“Kỳ thật ngươi không cần giúp ta, tự bản thân ta đi là được rồi!”

Vị thiếu niên kia cũng không phải ai khác, hắn chính là đại ca của Lâm Oánh Nhi – Lâm Phi.

Lâm Phi tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng cũng làm được đến chức Lễ bộ Thị lang, lòng dạ thâm sâu, giỏi dùng mưu kế. Hơn nữa làm người cũng rất tiêu sái, tuy rằng còn không có thú chính thê, nhưng bên người thị thiếp lại rất nhiều.

Đối với loại người giống như hắn thường thường lưu luyến ong bướm tìm hoa, trên người Vệ Lan lại có khí chất thanh thuần, cả người nàng đối với hắn có lực hấp dẫn trí mạng, khi hắn đầu tiên nhìn thấy nàng sau một phút sững sờ liền không rời mắt được.

Mà ánh mắt trước khi rời đi của Lâm Oánh Nhi hắn xem rất rõ ràng, liền đối Vệ Lan mỉm cười nói:

  -“Vệ cô nương không cần phải khách khí, nếu Oánh nhi đã nhờ vả, tại hạ há lại không giúp đỡ cô nương?”

Vệ Lan vốn tính tình ngay thẳng, nàng gặp Lâm phi kiên trì tự nhiên cũng không tiện cự tuyệt, khóe môi mỏng nhếch lên một ý cười ngọt ngào nói:

  -“Vậy Vệ Lan đa tạ công tử!”

Nhìn nụ cười thiên chân vô tà bên môi nàng, Lâm phi nháy mắt cư nhiên xem đến ngây người, kỳ thật nữ nhân ở bên cạnh hắn cũng không ít, dung mạo so với Vệ Lan còn đẹp hơn vài phần, nhưng không có ai có được khí chất thanh thuần, không nhiễm bụi trần như nàng, lập tức trong đầu Lâm Phi có ý niệm phải bằng mọi cách có được nàng.

Vệ Lan gặp Lâm Phi ngơ ngác nhìn mình không khỏi trong lòng có điểm không vui, bất quá cũng không có tức giận mà chỉ không hề để ý tới Lâm Phi, một mạch đi thẳng về phía trước.

Lâm phi sau khi Vệ Lan rời đi, thế này mới phục hồi tinh thần, hắn vội bước nhanh đuổi theo cười nói:

  -“Vệ Lan cô nương, nghe Oánh nhi nói ngươi là thị vệ bên người thái tử gia?”

Vệ Lan cũng không muốn cùng Lâm Phi tiếp xúc quá nhiều liền vô tình cười cười nói cho có lệ:

  -“Đúng, ta vâng lệnh sư phó vào cung bảo hộ thái tử gia.”

Lâm Phi nghe xong có điểm nghi hoặc nói:

  -“Sư phó? Vệ Lan cô nương có phải là . . . . . . . ?”

Vệ Lan không muốn nhiều lời với hắn liền cười dời đi đề tài, chỉ vào tòa cung điện phía trước hỏi:

  -“Một tòa cung điện ở địa phương như thế này?”

Lâm Phi nhìn theo bàn tay Vệ Lan chỉ không khuôn mặt tuấn tú hơi đổi, sau đó nói:

  -“Là phượng hoàng cung.”

  -“Phượng Hoàng cung? Đây chẳng phải là nơi ở của hoàng hậu nương nương sao?

Lâm Phi nhìn chung quanh một chút thấy không có người, thế này mới đè thấp thanh âm nói:

  -“Vệ Lan cô nương, về sau trước mặt người ngoài trăm ngàn lần đừng nói như vậy.”

Vệ Lan có điểm nghi ngờ nhìn Lâm Phi hỏi:

  -“Vì sao? Tòa cung điện này thoạt nhìn rất được!”

Lâm Phi tiến từng bước tới gần Vệ Lan nhỏ giọng nói:

  -“Nghe nói nơi đó vốn là tẩm cung của mẫu phi hoàng thượng tiền Hoàng hậu nương nương, sau khi bà qua đời trong cung không ai dám nhắc tới chuyện này, nếu bị hoàng thượng phát hiện, chính là tội chém đầu đó.”

Bởi vì đối với Phượng Hoàng cung cảm thấy tò mò, cho nên Vệ Lan cũng không có phát hiện Lâm Phi dần dần tiến sát gần nàng, nghe xong lời Lâm Phi nói không khỏi cảm thấy kỳ quái, nhân tiện hỏi:

  -“Nếu là tẩm cung của tiền Hoàng hậu nương nương tại sao phải trở thành như vậy?”

Kỳ thật đối với sự tình năm đó Lâm Phi cũng chỉ nghe phụ thân của mình nói qua một ít, chính hắn cũng không rõ ràng, hơn nữa hắn hiện tại đứng gần Vệ Lan, ngửi thấy mùi hương trên người nàng, tâm thần đều say nơi nào còn có tâm tư trả lời nàng?

Lập tức chỉ nói cho có lệ:

  -“Vì cái gì ta cũng không biết, chỉ nghe nói năm đó tiền Hoàng hậu nương nương giống như làm sai chuyện gì. Bất quá Vệ Lan cô nương nếu là thị vệ bên người thái tử gia, tin tưởng về sau sẽ biết.”

Vệ Lan lúc đầu chỉ là quan tâm sau dần chuyển sang tò mò, nhất thời quên mất giữ khoảng cách, vừa nghe hắn đem Phượng Hoàng cung nói thần thần bí bí như thế, liền hưng phấn mà một phen kéo tay Lâm Phi nói:

  -“Không bằng chúng ta bây giờ đi xem?”

Nàng vừa dứt lời một thanh âm lạnh lùng đã truyền tới:

  -“Xấu nha đầu ngươi muốn đi vào trong đó?”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

332#
 Tác giả| Đăng lúc 14-6-2014 16:07:55 | Chỉ xem của tác giả
Chương 330: Nụ hôn đầu ngoài ý muốn.

Edit: Bắp rang bơ


Nghe Vệ Lan nói xong, Tử Lạc Vân trong lòng có điểm hờn giận, cái gì gọi là vì sao hắn lại tới? Chẳng lẽ hắn không được muốn tới lúc nào là tới sao? Hơn nữa vừa nhìn thấy Vệ Lan cùng Lâm Phi nắm tay nhau, khuôn mặt tuấn tú đen thêm vài phần, hắn lạnh lùng hừ một tiếng không trả lời Vệ Lan, hướng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phi. Lâm Phi đầu tiên nhìn thấy Tử Lạc Vân thì sửng sốt, rất nhanh nở nụ cười đối với Lạc Vân hành lễ:


- “Lâm Phi bái kiến Thái tử gia”.


Tử Lạc Vân thấy Lâm Phi hành lễ đối với mình , sắc mặt âm trầm vẫn không chút thay đổi, thái độ vẫn cực kỳ lãnh đạm, hắn thản nhiên liếc mắt nhìn Lâm Phi thanh âm lạnh lùng nói:


-“Lâm Thị Lang sao lại đến hậu cung.”


Đối mặt với thái độ lãnh đạm của Lạc Vân, Lâm Phi sớm đã thành thói quen cho nên trên mặt vẫn  lộ vẻ cung kính tươi cười nói:


-“Thần hôm nay đến đây tìm Oánh nhi, nhưng vừa rồi Oánh nhi có việc nên nhờ thần bồi Vệ cô nương.”


Tử Lạc Vân lạnh lùng hừ một tiếng, nha đầu này được lắm, bản thái tử phái nàng làm thị vệ vậy mà, vẫn để hắn tự xử lý là tốt nhất! Dừng một chút hắn hướng Lâm phi nói:


-“Lâm Thị Lang bây giờ sắc trời đã không còn sớm, ngươi tuy là đại thần trong triều nhưng vẫn không thích hợp ở lại trong cung muộn như thế này, vẫn là sớm xuất cung đi.”


Lâm Phi có điểm không vừa lòng đứng một bên nhìn Vệ Lan, Vệ Lan bất đắc dĩ cũng không có giúp hắn nói chuyện, ý thức được điều này, hắn không tình nguyện hướng Lạc Vân nói:


-“Thần xin cáo lui trước!”


Nói xong hắn bất động thanh sắc nhìn Vệ Lan một cái rồi xoay người rời đi. Lâm Phi rời khỏi, Vệ Lan có điểm không hiểu nhìn Lạc Vân hỏi:


-“Thái tử gia, hắn là đến xem Oánh Nhi, sao người lại đuổi hắn ra khỏi cung?”


Tử Lạc Vân không vui nhìn Vệ Lan, giận tái mặt không biết trả lời như thế nào:


-“Ta đem hắn đuổi đi ngươi mất hứng sao?  Xú nha đầu, xem ra ta thực sự đã xem thường ngươi, mới tiến cung mà đã bắt đầu câu dẫn nam nhân sao?”


Nghe Lạc Vân nói, Vệ Lan tức giận, lông mày nhăn lại:


-“Tử Lạc Vân! Ngươi đây là có ý gì? Hắn đi hay không có liên quan gì đến ta đâu? Ta xem hắn là ca ca của người ngươi thích nên mới có ý tốt nhắc nhở ngươi, ngươi lại đem ca ca của Oánh nhi tỷ tỷ đuổi đi, cẩn thận, Oánh nhi tỷ tỷ đối với ngươi sinh khí! Hừ!”


Vệ Lan làm cho sắc mặt của Tử Lạc Vân so với trước đen thêm vài phần. Hắn lạnh lùng nhìn thẳng Vệ Lan, giọng nói không một chút cảm tình:


-“Xú nha đầu ngươi đây là đang nói hươu nói vượn gì thế? Ta đem hắn đuổi đi cùng Oánh nhi có quan hệ gì? Nếu ngươi trong lòng đang lưu luyến hắn thì không nên đưa Oánh nhi vào để làm gì?”.


-“Ngươi!”


Trong lòng Vệ Lan vô cùng tức giận, nàng có làm gì cùng Lâm Phi đâu mà Tử Lạc Vân lại nói như vậy? Hơn nữa nàng căn bản không biết hắn, nàng là nhìn
thấy Lạc Vân đối với hắn lạnh nhạt, hơn nữa hắn lại là ca ca của Lâm Oánh Nhi, cho nên mới hảo tâm nhắc nhở, nhưng không thể ngờ được Lạc Vân đem nàng nói đến như vậy, thật không chịu nổi! Thật sự là tự tìm chịu tội! Nhìn đến Vệ Lan tức nói không ra lời, nghĩ là nàng bị nói trúng, trong lòng Lạc vân càng thêm tức giận, bi phẫn thành tiếng cười:


-“Như thế nào? Bị ta nói trúng rồi sao? Không trả lời được phải không?”


Vệ Lan tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nàng bỗng vươn tay đẩy mạnh một phen lớn tiếng nói:


-“Ngươi nói bậy, ta mới không phải như vậy…”


Mà điều làm Vệ Lan không ngờ là phía sau Tử Lạc Vân có một cành cây khô, bị thình lình đẩy như vậy, cành cây khô không thể đỡ được, cơ thể đứng không vững, mất đi khả năng thăng bằng nhất thời đổ về phía sau, mà bởi vì thói quen hắn theo bản năng kéo tay Vệ Lan một phen. Vệ Lan căn bản không nghĩ đến Tử lạc vân sẽ bị mình đẩy ngã, thình lình thân thể nhất thời bị Tử lạc Vân kéo ngã trên tuyết, vừa vặn lại nằm trên Tử lạc Vân. Mà không khéo môi của nàng lại kề bên môi của Lạc Vân. Biến cố này làm cho Vệ Lan ngây người, nàng cũng không dám động đậy cũng không dám ghé vào trên người Tử Lạc vân, chỉ cảm thấy oanh địa một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hồng đến tận tai. Mà Tử lạc Vân cũng bị biến cố đột nhiên này mà ngẩn người, hai tay của hắn đặt lên một khối cơ thể nhuyễn ngọc ôn hương, một đôi môi mềm mại mang chút lạnh lẽo đang khắc ấn trên môi hắn.


Hắn chỉ cảm thấy có một cảm giác kì dị, từ sâu trong tâm hắn chậm rãi lan tỏa, cảm giác kì diệu này làm cho hắn trong một khắc không nghĩ đẩy Vệ Lan ra, hắn theo bản năng đưa tay ra sau lưng Vệ Lan dùng sức đem nàng kéo vào trong lòng mình, sau đó xoay một cái đem nàng đặt xuống dưới thân. Vệ Lan bị động tác của Lạc Vân hù dọa, thân thể run nhè nhẹ, run run giọng nói:


-“Ngươi…Ngươi muốn làm gì?”


Mà con ngươi Tử Lạc Vân giờ phút này đang nhìn gắt gao vào cặp môi đỏ mọng giống như mãnh thú đang nhìn chằm chằm con mồi, hắn không đợi Vệ Lan nói xong mạnh mẽ cúi đầu hôn lên cặp môi mềm mại đỏ mọng kia.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

333#
 Tác giả| Đăng lúc 14-6-2014 16:09:00 | Chỉ xem của tác giả
Chương 331: Chuyện tốt bị phá vỡ.

Edit: Bắp rang bơ


Một cỗ rung động ở trong lòng nàng dần dần tràn ngập, cảm giác mật ngọt chưa từng có làm cho nàng bối rối không biết phải làm sao. Thân thể nàng run lên nhè nhẹ, nàng không dám đẩy Lạc Vân ra cũng không dám động đậy gì. Tử Lạc Vân chỉ cảm thấy một mùi thơm đễ chịu truyền đến từ nơi tiếp xúc mềm mại lại ngọt vô cùng, hắn lần đầu tiên không thể khống chế được mà hôn xú nha đầu vẫn không để mình vào mắt này. Nhưng hắn lại thấy môi nàng mềm mại như vậy, ngọt ngào tốt đẹp như vậy, hắn không nghĩ buông tay mà lại muốn càng nhiều hơn. Một cỗ xao động xa lạ làm cho Tử Lạc vân càng xúc động, hai tay của hắn lại càng siết chặt cơ thể nhu nhược, vô xương vô cốt kia vào sâu trong lòng mình, đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy đôi môi đang mím chặt kia, mãnh liệt cướp đoạt những thứ ngọt lành trong miệng nàng. Vệ Lan chưa từng tiếp xúc với nam nhân nào ở khoảng cách gần như vậy, chớ đùng nói đến bị một nam nhân đè xuống đất cưỡng ép, lúc này thân thể giống như muốn hòa tan thành vũng nước, không có một chút sinh lực nào để động đậy đành để cho Lạc Vân bá đạo hôn.


Không biết qua bao lâu, lâu đến mức khi Vệ Lan cảm thấy mình không thể thở nổi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai kinh động hai người đang hôn nhau cuồng nhiệt. Nghe tiếng thét này, thân thể Lạc Vân cương lại, vẫn cố chấp hôn Vệ Lan thêm một chút nữa rồi mới nặng nề đẩy Vệ Lan đứng lên. Thanh âm chói tai kia đúng là của Lâm Oánh Nhi phát ra, nàng vốn đi ngự thư phòng để tìm Tử lạc Vân, lại nghe cung nhân báo tin Lạc Vân đã rời đi, cho nên nàng liền một đường tìm đến, lại không nghĩ rằng, ở trong này nàng nhìn thấy cảnh không nguyện ý nhìn thấy nhất. Lâm Oánh Nhi nhìn đôi môi mới vừa hôn còn sưng kia của Vệ Lan, sóng mắt đột nhiên hừng hực tia lửa giận, nháy mắt cơ hồ mất đi lí trí, cũng quên luôn Tử Lạc Vân đang đứng trước mặt. Nàng vô cùng oán hận, trừng mắt nhìn Vệ Lan, liếc mắt một cái hướng đến Tử lạc Vân, phẫn nộ hỏi:


-“Ngươi…. làm sao ngươi.. Làm sao ngươi có thể làm vây? Làm sao ngươi có thể … như vậy?”


Nói tới đây Lâm Oánh nhi dừng một chút bỗng nhiên đem phẫn nộ, chuyển ánh mắt đến bên Vệ Lan đang giữ im lặng hét lên:


-“Nhất định là ngươi, hồ ly tinh câu dẫn người khác! Ngươi là nữ nhân không biết xấu hổ, ta còn xem người là tỷ muội tốt, ngươi như thế nào lại câu dẫn Lạc Vân.”


Vệ Lan không biết phải làm sao, nhìn lâm Oánh Nhi phẫn nộ, đây căn bản không phải là nàng sai, nàng không biết tại sao Lâm Oánh nhi lại tức giận mắng mình như vậy, trong lòng nàng cảm thấy ủy khuất, nàng căn bản không như Lâm Oánh Nhi nói, nàng không câu dẫn lạc Vân, đây chẳng qua là ngoài ý muốn. Nhưng nàng không biết nói với Lâm Oánh Nhi như thế nào, vụng trộm nhìn qua Lạc Vân thấy hắn không nói lời nào, đành cúi đầu nhỏ giọng nói:


-“Oánh Nhi tỷ tỷ, không phải như vậy…”


Mà Vệ Lan chưa nói hết câu, Lâm Oánh Nhi đã phẫn nộ, ngắt lời nàng:


-“Không phải như vây? Ngươi còn không biết xấu hổ, chính mắt ta trông thấy ngươi còn chống chế sao?”


Vệ Lan ủy khuất nhìn Lâm Oánh nhi, nàng không rõ vì sao Lâm Oánh Nhi trở nên như thế. Nàng muốn cùng Lâm Oánh Nhi giải thích, nhưng cái gì cũng không nói ra được, đành phải quay đầu trừng mắt với Tử lạc Vân. Mà Tử lạc Vân biểu tình lại vô cùng bình tĩnh, đối mặt với phẫn nộ của Lâm Oánh Nhi hắn căn bản không để trong lòng, trong đầu thậm chí còn nhớ đến nụ hôn hồi nãy. Đối mặt với cái trừng mắt của Vệ Lan, hắn đột nhiên bỗng thấy buồn cười, tiểu nha đầu này trong đầu nàng không biết chứa cái gì? Chẳng lẽ nàng thẹn thùng sao? Bất quá nhìn bộ dạng ủy khuất của nàng hắn nghĩ vẫn nên giúp nàng một chút thôi. Nghĩ đến đây Tử Lạc Vân thản nhiên thoáng nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Lâm Oánh Nhi không vui nói:


-“Oánh Nhi, việc này không liên quan tới nàng.”


Lâm oánh Nhi thật không ngờ Tử Lạc Vân lại nói giúp cho Vệ Lan, nàng thương tâm oán hận nhìn Lạc Vân hỏi:


-“Vì sao? Lạc Vân ngươi tại sao lại đối xử với ta như vậy? Làm sao ngươi có thể cùng nàng như vậy?”


Đối với những chất vấn của Lâm Oánh Nhi, Tử Lạc Vân có điểm không kiên nhẫn, lông mày nhăn lại, ngữ khí không có chút độ ấm nói:


-“Bản thái tử có gì với ngươi sao? Chẳng lẽ bản thái tử muốn làm gì cần phải được ngươi đồng ý sao? Lâm Oánh Nhi ngươi đừng quên ngươi chỉ tiểu đồng bồi đọc của bản thái tử mà thôi, đừng quên thân phận của mình! Hừ!”


Nghe Tử Lạc Vân nói xong, dung nhan của Lâm Oánh Nhi nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng không thể tin được, mở to mắt nhìn Lạc Vân, nàng không tin, không tin Lạc Vân sẽ đối với nàng lạnh lùng như thế, nàng không tin! Đôi mắt Lâm Oánh nhi trào ra dòng lệ trong suốt, thương tâm nói:


-“Ngươi làm sao có thể đối với ta như vậy? Chẳng lẽ nhiều năm như vậy ngươi còn không hiểu rõ tâm tư của ta đối với ngươi sao?”


Nhìn Lâm Oánh nhi khóc thương tâm, trong lòng Vệ Lan có điểm không đành lòng, nàng lấy tay nhẹ kéo kéo tay áo Lạc Vân nhỏ giọng trách cứ:


-“Thái tử gia, người thật quá mức…”


Mà Vệ Lan trách cứ làm Tử Lạc Vân nháy mắt đen mặt, đáng chết, xú nha đầu này chẳng lẽ nàng không thấy được hắn là vì nàng sao? Vẫn là nàng căn bản không cần hắn? Liền như vậy đem đẩy hắn cho người khác?


//Nhóc này còn dễ thương hơn cha hắn nữa, haha//

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

334#
 Tác giả| Đăng lúc 14-6-2014 16:44:50 | Chỉ xem của tác giả
Chương 332: Phiên ngoại — Âm mưu của Lâm Phi

Edit: Muỗi Vove


Nhìn bóng lưng Tử Lạc Vân rời đi Vệ Lan do dự một chút, sau đó dùng ánh mắt đồng tình áy náy nhìn Lâm Oánh Nhi, cũng không biết nói cái gì đành bước theo Tử Lạc Vân.

Tử Lạc Vân nghe thấy tiếng bước chân phía sau, mày kiếm nhíu chặt, nhưng hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng trầm mặc không để ý tới nàng.

Mà Vệ Lan tuy rằng đi theo nhưng đối với thái độ của Tử Lạc Vân vừa rồi có điểm bất mãn, đôi môi anh đào cong lên cũng lười nói chuyện. Kỳ thật Vệ Lan nhìn thấy Lâm Oánh Nhi khóc rất muốn lưu lại an ủi nàng, giải thích rõ ràng, nhưng nàng thân là thị vệ bên người Tử Lạc Vân tất phải theo sát hắn, cho nên mới không tình nguyện đi theo.

Nhìn bóng dáng hai người đi xa dần Lâm Oánh Nhi tức giận đến tái mặt, răng cắn chặt môi dưới, khuôn mặt mỹ lệ bởi vì phẫn nộ mà trở nên vô cùng vặn vẹo, oán hận ngập tràn.

Hắn làm sao có thể đối xử với nàng như thế? Nàng có cái gì thua kém Vệ Lan? Dựa vào cái gì mà tiện nhân kia vừa mới tiến cung liền hấp dẫn ánh mắt của hắn? Thậm chí hắn còn hôn nàng? Hơn mười năm qua nàng luôn ở bên cạnh hắn, hắn biết rõ tâm ý của nàng nhưng tại sao vẫn đối với nàng thờ ơ, nàng không cam lòng nàng thực sự không cam lòng! Để có được tình yêu của hắn nàng không tiếc cự tuyệt những nam nhân hướng nàng cầu hôn, mà nay hắn vì một nha đầu xấu xí mà lạnh nhạt với nàng, nàng như thế nào nuốt trôi cơn tức này?

Nàng vẫn cho là hắn yêu nàng, hắn không biểu lộ ra chỉ là vì hắn còn chưa biết yêu, nhưng nay xem ra đã không giống như những gì nàng tưởng tượng. Hắn vẫn biết nhưng lại luôn giữ một khoảng cách với nàng, tình cảm của nàng hắn căn bản chẳng thèm ngó tới!

Hắn làm sao có thể không thương nàng? Nàng mặc dù không phải công chúa kim chi ngọc diệp, nhưng trong mắt người ngoài cũng là nữ nhi của trọng thần trong triều, hơn nữa nàng xinh đẹp như hoa được mọi người xưng danh đệ nhất mỹ nhân, có điểm nào thua kém nha đầu dung mạo bình thường kia?

Hai tay Lâm Oánh Nhi gắt gao siết chặt, móng tay dài cắm sâu vào trong da thịt, nhưng nàng không thấy đau, trong lòng nàng lúc này chỉ tràn ngập oán hận cùng ghen tị, nhìn theo phương hướng Tử Lạc Vân cùng Vệ Lan thanh âm nguyền rủa vang lên:

-“Vệ Lan ta sẽ không để ngươi đắc ý lâu đâu, cứ chờ đấy, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận, muốn ngươi mất đi hết thảy sống không bằng chết!”

Lâm Oánh Nhi giờ phút này thần sắc tràn đầy oán độc, nơi nào còn có nửa điểm ôn nhu hiền thục? Mà lúc này đột nhiên có một giọng nói truyền đến cắt đứt suy nghĩ của Lâm Oánh Nhi:

-“Đây không phải là muội muội kiêu ngạo của ta sao? Như thế nào biến thành bộ dáng như vậy?”

Lâm Oánh Nhi trong lòng chấn động, nàng rất nhanh liền khôi phục lại biểu tình bình thường sau đó quay đầu sang, chỉ thấy Lâm Phi từ bên trong bụi hoa chậm rãi hướng nàng đi tới mang trên mặt một chút ý cười châm chọc nhìn nàng.

Nhìn thấy người đến là Lâm phi, Lâm Oánh Nhi cũng không che dấu, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Phi, không vui nói:

-“Ngươi muốn nói cái gì?”

Lâm Phi cũng không để ý đến thái độ của Lâm Oánh Nhi, khẽ cười một tiếng nói:

-“Lâm Oánh Nhi, ngươi thật khiến vi huynh thất vọng đến cực điểm, vốn ta còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu lợi hại, không thể ngờ sau chừng ấy năm vẫn không nắm được trái tim Tử Lạc Vân, thậm chí còn thua kém cả một nha đầu mới tiến cung!”

Lâm Oánh Nhi nghe xong lời nói của Lâm Phi thì tức giận đến sắc mặt xanh mét quát lên một tiếng:

-“Đủ! Lâm Phi ngươi muốn làm cái gì? Chuyện của ta khi nào thì đến phiên ngươi tới chỉ trích?”

Lâm phi lại sắc mặt trầm xuống bước đến trước mặt Lâm Oánh Nhi, một tay hung hăng nắm lấy cằm Lâm Oánh Nhi lạnh lùng thốt:

-“Lâm Oánh Nhi, ngươi cho ngươi là cái gì? Ngươi cho rằng ngươi bây giờ là nữ nhân của Tử Lạc Vân sao? Hay là ngươi thực sự đem mình trở thành thiên kim tiểu thư của Lâm gia?”

Nhìn sắc mặt Lâm Oánh Nhi dần trở nên tái nhợt, bàn tay Lâm Phi tăng thêm mấy phần lực đạo, cười lạnh một tiếng tàn nhẫn nói:

-“Ngươi chớ quên thân phận của mình! Ngươi chẳng qua chỉ là đứa con do tiện tì sinh ra, là một con cờ cho Lâm gia lợi dụng!”

Lâm Oánh Nhi cắn chặt môi, oán hận nhìn Lâm Phi khàn giọng nói:

-“Lâm Phi, ngươi cũng đừng vội đắc ý, ngươi đã biết ta là một quân cờ, như vậy đối với một quân cờ vẫn còn hữu dụng như ta, ngươi tốt nhất đối với ta khách khí một chút, nếu không Lâm gia các ngươi cứ đợi cùng nhau xuống Địa ngục thôi!”

Lâm Phi đối với sự uy hiếp của Lâm Oánh Nhi cũng không thèm để ý, tay của hắn buông ra khe khẽ vuốt mặt nàng nói:

-“Chậc chậc, ngươi quả nhiên bộ dạng quốc sắc thiên hương, đáng tiếc tư sắc như vậy lại vẫn không mê hoặc được Tử Lạc Vân! Lâm Oánh Nhi, ngươi nghĩ rằng Lâm gia chúng ta thực sự cần những quân cờ vô dụng sao? Ha ha ngươi cũng quá đề cao chính mình rồi!”

Lâm Oánh Nhi cười lạnh, nàng liếc mắt nhin Lâm Phi lạnh lùng thốt:

-“Thật không? Nếu như vậy Lâm gia các ngươi vì sao vẫn còn đợi đến hôm nay? Nếu như vậy Lâm gia các ngươi vì sao bằng mọi cách muốn ta tiến cung?”

Lâm Phi sắc mặt âm trầm, hắn bỗng nhiên lạnh lùng cười nói:

-“Lâm Oánh Nhi, ta không thể không thừa nhận ngươi chứng thật rất thông minh, bất quá ngươi tốt nhất nên biết tiết chế một chút. Nam nhân đều không thích nữ nhân trong mình đầy tâm kế như thế! Nếu ngươi thực sự cho rằng Lâm gia thiếu nợ ngươi, như vậy ngươi liền sai lầm rồi! Quân cờ rốt cuộc cũng chỉ là một quân cờ, ngươi nghĩ rằng ta và phụ thân thực sự sẽ đem toàn bộ hi vọng đặt trên người ngươi sao? Hừ! Ta cho ngươi biết lão gia hỏa kia kỳ thật đối với ngươi sớm đã nổi lên sắc tâm! Nếu không phải ta, ngươi bây giờ sớm đã trở thành nữ nhân của hắn! Trở thành một tiện tỳ làm ấm giường thôi! Lâm Oánh Nhi, ngươi nếu không biết tốt xấu cũng đừng trách ta vô tình! Nếu ngươi thức thời liền ngoan ngoãn theo lời của ta mà làm!”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

335#
 Tác giả| Đăng lúc 14-6-2014 17:23:09 | Chỉ xem của tác giả
Chương 333: Phiên ngoại — Quá khứ không chịu nổi

Edit: Muỗi Vove


Kỳ thật cho dù Lâm Phi không nói ra trong lòng nàng cũng hiểu được, trước năm mười ba tuổi nàng nàng vẫn cho rằng mình là thiên kim tiểu thư Lâm gia, nhưng sau ngày hôm đó, sự thật nháy mắt đem nàng từ trong mộng đánh tỉnh!

Sáu tuổi nàng được Lâm gia đưa vào trong cung, trở thành tiểu đồng bồi đọc cho Tử Lạc Vân, sau đó cũng chưa từng xuất cung. Mãi cho đến khi tròn mười ba tuổi bởi vì muốn đi lễ chùa, cho nên nàng mới xuất cung trở về Lâm gia.

Trở lại Lâm gia nàng bắt đầu phát hiện ánh mắt của phụ thân và ca ca nhìn nàng không còn lãnh đạm giống trước đây mà đột nhiên nhiệt tình. Ánh mắt nhìn nàng như hổ đói còn mang theo ý cười không rõ, không biết vì sao nàng thực sợ hãi.

Nàng cũng không phải đứa ngốc, bởi vì từ nhỏ bồi đọc cho Tử Lạc Vân, từ trong sách nàng biết rất nhiều điều, cũng hiểu được ánh mắt của phụ thân và ca ca đại biểu cho cái gì, đó là tham muốn trần trụi muốn chiếm lấy.

Kể từ đó trong lòng nàng bắt đầu cảm thấy bất an, nhưng nàng luôn an ủi chính mình hai ngươi kia dù sao cũng là ruột thịt, bọn họ sẽ không đối xử với nàng như thế.

Nhưng vào ngày hôm đó tất cả mọi thứ đều tan vỡ. Tối hôm đó nàng mới chợp mắt không lâu chợt nghe tiếng đập cửa rất mạnh, nàng mở cửa chỉ thấy phụ thân đang đứng trước cửa khuê phòng mình, nhưng mà ông ta còn không đợi nàng nói chuyện liền từng bước ôm lấy nàng đẩy vào trong phòng.

Nàng bị dọa sợ thét lên chói tai, thân là phụ thân của nàng ông ta làm sao có thể đối với nàng làm ra sự tình vô sỉ như thế? Nhưng là tiếng thét của nàng như chìm sâu vào trong biển rộng, toàn bộ Lâm phủ giống như không một ai nghe thấy tiếng kêu cứu của nàng.

Dần dần nàng bắt đầu tuyệt vọng, nàng khóc hướng lão nam nhân đang không ngừng thoát đi y phục của nàng chất vấn:

-“Phụ thân, làm sao ông có thể đối với ta làm ra những chuyện như vậy?”

Mà câu trả lời của ông ta dường như hoàn toàn ném nàng vào trong hầm băng, lạnh ngắt tuyệt vọng:

-“Ngươi chẳng qua chỉ là một đứa con hoang của tiện nhân kia cùng tên nam nhân khác! Ngươi căn bản không phải là nữ nhi của ta! Uổng cho ta năm đó yêu nàng như vậy, nàng lại để ta đội một cái nón xanh, hừ tiện nhân kia đã có lỗi với ta, hôm nay ta liền dùng thân thể con gái nàng đền bù!”

Nàng sợ ngây người nàng không thể tin được, người nàng vẫn luôn xem là phụ thân đột nhiên lại đối với nàng nói ra những lời như vậy, nàng không thể tin được nàng chỉ là một đứa con hoang!

Ở một khắc này nàng cơ hồ muốn chết, nguyên lai hết thảy đều là giả, nàng rốt cuộc biết vì sao sau khi nàng tiến cung vài năm mẫu thân đột nhiên chết, nàng cũng rốt cuộc biết vì sao mẫu thân còn trẻ như vậy liền ‘ bệnh ’ tử! Nguyên lai cái gọi là bệnh nặng bộc phát mà chết chỉ để nói cho nàng nghe thôi. Mà mẫu thân sở dĩ qua đời chính là bị người ta giết!

Nàng hoàn toàn tuyệt vọng không còn sức mà giãy dụa, tùy ý để lão nam nhân kia xé rách y phục mỏng manh trên người. Rất nhanh thân thể nàng liền bại lộ dưới con mắt cầm thú của ông ta. Tuy rằng nàng mới chỉ mười ba tuổi nhưng thân thể đã tương đối phát triển, hơn nữa bởi vì là xử nữ càng đối với nam nhân có sức hấp dẫn trí mạng!

Quả nhiên lão nam nhân kia sau khi nhìn chằm chằm thân thể nàng, bàn tay bắt đầu không an phận, thân thể nàng khẽ run, ông ta giống như một lão cẩu hạ lưu không ngừng ma sát vào từng tấc da thịt.

Động tác này khiến nàng cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhưng trong nội tâm nàng lại dâng lên một cỗ khoái cảm xa lạ, nàng muốn giết lão nam nhân này, nàng muốn giết hắn vì nương báo thù!

Nhưng ngay tại thời điểm nàng lặng lẽ nhổ xuống cây trâm cài tóc cửa khuê phòng đột nhiên bị người ta một cước dùng sức đá văng ra, người tiến vào lúc này không phải ai xa lạ chính là ca ca của nàng Lâm Phi!

Nhìn thấy Lâm Phi lão nam nhân hơi sững sờ nhưng cũng không kinh hoảng, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lâm Phi phát giận nói:

-“Phi nhi ngươi làm cái gì vậy? Còn không mau lui ra?”

Đáng tiếc lão nam nhân hiện tại thân thể trần truồng vừa quát lên một tiếng gần như mất hết sức lực chẳng những không có nửa điểm uy nghiêm ngược lại làm người ta cảm thấy ghê tởm buồn nôn!

Khóe miệng nàng nhếch lên một chút ý cười trào phúng, nam nhân trong thiên hạ đều chết trong tay nữ nhân, cho dù là cha con hay huynh đệ cũng sẽ vì mình mà phản bội! Lâm Phi không vì thế mà lùi bước, hắn lạnh lùng đứng ở nơi đó nhìn phụ thân mình, giọng nói đầy vẻ khinh miệt:

-“Phụ thân, người bây giờ không thể động vào nàng, phụ thân đừng quên nàng bây giờ là người bên cạnh thái tử!”

Lời của Lâm Phi làm lão nhân gia trong lòng có điểm không vui, bất quá hắn vẫn từ trên người nàng bò dậy, sau đó chậm rãi mặc quần áo trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng hừ một tiếng bước ra ngoài.

Thân thể nàng lõa lồ nằm trên nền đất lạnh lẽo, cho dù hiện tại Lâm Phi nổi lên dục vọng đối với nàng nàng cũng sẽ không để ý, nàng còn ở Lâm phủ một ngày thì sẽ chạy không thoát khỏi bàn tay lão nam nhân kia, mà Lâm Phi tuy rằng nàng cũng rất hận hắn, nhưng hắn cuối cùng vẫn là tuổi trẻ tuấn mỹ, chỉ bằng điểm này cũng ăn đứt lão nam nhân kia gấp trăm gấp ngàn lần!

Nhưng Lâm Phi đứng một hồi lâu vẫn không có làm gì, từ trong mắt hắn nàng có thể thấy được dục vọng nóng rực, nhưng cuối cùng hắn chỉ cởi áo khoác ném xuống thân thể nàng lạnh lùng thốt:

-“Mặc vào theo ta đi!”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

336#
 Tác giả| Đăng lúc 14-6-2014 17:48:53 | Chỉ xem của tác giả
Chương 334: Phiên ngoại — Lâm Oánh Nhi cừu hận

Edit: Muỗi Vove


Dù sao nếu không phải hắn nàng hiện tại đã bị lão nam nhân vẫn xưng là phụ thân giày vò thê thảm! Nhưng là sự tình lại không đơn giản như nàng tưởng, sau khi nàng mặc xong quần áo Lâm Phi bỗng nhiên kéo nàng đi ra khỏi khuê phòng hướng hậu viện nơi hắn ở, đi vào hậu viện hắn cũng không dừng mà trực tiếp đem nàng vào một cái ôn tuyền gần đó, bắt buộc nàng cởi y phục ra tẩy sạch thân thể.

Nhưng ác mộng vẫn chưa chấm dứt, nàng vĩnh viễn không quên được ngày đó trong ôn tuyền tội ác dơ bẩn nhất, nàng bị Lâm Phi đặt ở dưới thân tàn nhẫn đoạt đi lần đầu tiên! Nương theo ánh sáng của dạ minh châu, nàng có thể nhìn thấy trong làn nước bỏng rát dấu vết lạc hồng, thân thể đau nhức khiến nàng thanh tỉnh lại, nàng biết thứ ở bên cạnh nàng trong suốt mười ba năm thứ quý giá nhất cuối cùng đã mất! Nhưng không ngờ lại bị hủy trong tay người mang danh ca ca nàng.

Người nam nhân ghê tởm đó vẻ mặt hưng phấn không ngừng luật động, thân thể kiều nhỏ của nàng không ngừng co rúm, nhưng trên mặt hắn vẫn không có một tia biểu tình,  chỉ có hai hàng nước mắt theo hai thân thể lay động chậm rãi trôi xuống ôn tuyền hòa tan vào dòng nước dơ bẩn biến mất không dấu vết. Nàng hận! Thực sự rất hận! Nàng hận Lâm phủ hận tất cả mọi ngươi, càng hận nam nhân này! Nếu trong tay nàng hiện tại có đao nàng nhất định sẽ không chút do dự cắm sâu vào trong ngực hắn!

Đúng lúc này nàng chợt nhớ tới Tử Lạc Vân, nghĩ đến khuôn mặt đắc ý kiêu ngạo của hắn! Nghĩ đến hắn nàng thật vất vả kìm nén, nước mắt nháy mắt lại uất ức chảy ra, thiếu niên tuấn mỹ tôn quý đó nàng đã không có tư cách đi thương hắn rồi! Nàng đã mất đi thứ quý giá nhất, nàng cũng mất đi tư cách để yêu! Nhưng nàng thực sự không muốn buông tay, nàng không cam lòng! Nàng muốn báo thù! Vì mình cũng vì mẫu thân! Tử Lạc Vân là cơ hội duy nhất! Nàng muốn mượn tay Tử Lạc Vân đem toàn bộ người trong Lâm gia đuổi tận giết tuyệt, để thi cốt của bọn họ bị dẫm đạp dưới chân nàng.

Chính hành động hôm nay của phụ tử Lâm Phi đã thôi thúc quyết định báo thù của nàng! Bất luận như thế nào nàng cũng phải có được Tử Lạc Vân, sau đó lợi dụng hắn xóa bỏ toàn bộ Lâm gia!

Lâm Phi trong lòng hưng phấn nên không phát hiện ra trong mắt nàng mãnh liệt hận ý! Qua một hồi lâu hắn thỏa mãn ôm lấy nàng, bàn tay dơ bẩn nhẹ nhàng vuốt ve hai má nàng ý vị nói:

-“Không thể tưởng được thân thể ngươi mê người đến thế! May mắn không bị lão già kia chiếm tiện nghi!”

Nàng không nói gì, khóe miệng nhếch lên một chút cười lạnh. Phản ứng của nàng Lâm Phi dường như không thèm để ý, hắn trầm mặc một hồi bỗng nhiên có điểm tiếc hận nói:

-“Đáng tiếc về sau không thể thường thường nhấm nháp ngươi!”

Kế tiếp nàng mới biết được dã tâm của Lâm gia cùng âm mưu của Lâm Phi! Lâm Phi muốn nàng ở lại trong cung tiếp tục mê hoặc Tử Lạc Vân, để ngày sau lợi dụng nàng giúp Lâm gia có thể một bước lên trời, có được càng nhiều tài sản phú quý và quyền thế. Nàng bình tĩnh tiếp nhận những gì Lâm Phi an bài trở thành quân cờ của Lâm gia!

Nàng biết nàng không có cách nào cự tuyệt, hơn nữa nàng cũng không muốn cự tuyệt, bởi vì nàng muốn trở thành nữ nhân bên cạnh Tử Lạc Vân, nàng muốn báo thù! Lâm Oánh Nhi đắm chìm trong hồi ức thống khổ, nàng nguyên tưởng rằng bằng mỹ mạo của mình Tử Lạc Vân nhất định sẽ khuynh đảo, nhưng từ sau khi Vệ Lan xuất hiện mọi thứ đều thay đổi!

Là nữ nhân tuy rằng Vệ Lan vừa mới đến ngắn ngủn mấy canh giờ nhưng nàng có thể nhìn ra Tử Lạc Vân thực để ý đến nàng ta, hắn thậm chí cơ hồ ở lần đầu tiên gặp mặt đã bị nàng ta hấp dẫn. Bởi vì Vệ Lan sở hữu thứ mà nàng không bao giờ có được đó là nụ cười trong sáng như thiên thần cùng tính cách đơn thuần. Trên người nàng ta có một khí chất rất thuần khiết làm nàng cảm thấy bản thân mình thực dơ bẩn!

Nàng không thích Vệ Lan, bởi vì nàng ta vừa xuất hiện liền nhiễu loạn toàn bộ kế hoạch báo thù của nàng, hơn nữa nàng yêu Tử Lạc Vân, nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi hắn!

//Bản sao của Diệp Linh đây rồi//

Thật lâu không có được câu trả lời của Lâm Oánh Nhi Lâm Phi đã thập phần không kiên nhẫn, hắn lạnh lùng nhìn Lâm Oánh Nhi nói:

-“Lâm Oánh Nhi, ngươi đừng dại dột cùng ta chơi đùa, ta cho ngươi biết nếu ngươi không muốn bị người đời gièm pha, tốt nhất liền ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ta sẽ cho toàn bộ kinh thành biết ngươi chẳng qua chỉ là một cái tàn hoa bại liễu!”

Lâm Phi vừa dứt lời trong mắt Lâm Oánh Nhi xẹt qua một tia hận ý, nàng cắn chặt răng nói:

-“Lâm Phi! Ngươi không nên quá phận! Cho dù ta bị hủy đối với Lâm gia các ngươi cũng không tốt đẹp gì! Ngươi muốn gì thì cứ việc nói thẳng thôi!”

Lâm Phi trào phúng liếc mắt nhìn nàng khẽ cười một tiếng:

-“Lâm Oánh Nhi, ta biết ngươi thích Tử Lạc Vân, nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta cam đoan Tử Lạc Vân cho dù về sau sủng ái ngươi cũng sẽ không biết ngươi chỉ là một tàn hoa bại liễu, bất quá điều kiện tiên quyết là ngươi phải giúp ta có được một người!”

Lâm Oánh Nhi nghe xong lời của Lâm Phi nhất thời cảm thấy bất ngờ, bất quá nàng rất nhanh liền lộ ra một chút ý cười khinh miệt lạnh lùng thốt:

-“Ta cũng biết ngươi luôn nghĩ đến Vệ Lan, ngươi yên tâm chuyện này ta nhất định sẽ giúp ngươi! Bất quá ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ những lời ngươi đã hứa! Nếu không đừng trách ta đến lúc đó trở mặt! Cho dù ta khó thoát khỏi cái chết ta cũng sẽ lôi cả Lâm gia các ngươi chôn cùng!”

Lâm Phi khẽ hừ một tiếng, thanh âm lạnh lùng nói:

-“Ngươi yên tâm, ta Lâm Phi từ hôm nay trở đi tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi!

Nói xong Lâm Phi không hề để ý tới Lâm Oánh Nhi thẳng xoay người rời đi. Lâm Oánh Nhi oán hận nhìn theo bóng lưng của Lâm Phi cắn cắn môi, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh:

-“Lâm Phi, ngươi cũng đừng trách ta, đây đều là bản thân mình tự tìm đến, ngươi có trách thì trách chính mình không nên ham sắc đẹp thôi!”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

337#
 Tác giả| Đăng lúc 14-6-2014 18:09:43 | Chỉ xem của tác giả
Chương 335: Phiên ngoại — Hoàng đế, phi tử

Edit: Muỗi Vove


Trong tẩm cung Dạ Vân điện một mảnh đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt xem ra rất khẩn trương của Vệ Lan, chỉ thấy cặp mắt to đen láy không ngừng chuyển động, hai tay vừa ấn vừa xoa liên tục.

Tử Lạc Vân ngồi sau thư án nhìn xem tấu chương, trong tẩm cung hoàn toàn yên tĩnh cơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ.

Bỗng nhiên Tử Lạc Vân thả tấu chương xuống bàn, tùy tay bưng lên một chén trà bạch ngọc, lại phát hiện trong chén trà không biết từ lúc nào chỉ còn sót lại vài lá trà úa màu,  thản nhiên nhìn thoáng qua Vệ Lan vẻ mặt khẩn trương đứng ở cách đó không xa đáy mắt xẹt qua ý cười như có như không:

-“Vệ thị vệ còn không mau đổi một ly trà khác cho bản thái tử.”

Tử Lạc Vân đột nhiên lên tiếng làm Vệ Lan hoảng sợ ngẩng đầu, có chút bất mãn cong môi nói:

-“Thái tử gia, hiện tại đã muộn rồi, còn uống trà làm gì, nên sớm đi nghỉ thôi!”

Nói xong cúi đầu xuống lẩm bẩm:

-“Ai bảo bản thân đuổi hết cung nữ đi, cho dù bây giờ muốn uống trà cũng không biết đi đâu tìm nước.”

Tử Lạc Vân bất đắc dĩ buông chén trà trong tay, đứng lên nói:

-“Thôi, là bản thái tử sai, bản thái tử không uống nữa, còn không được sao?”

Lời của Tử Lạc Vân làm khuôn mặt Vệ Lan sáng bừng, ánh mắt xoay tròn linh động nói:

-“Vậy thái tử gia có phải hay không muốn đi nghỉ?”

Tử Lạc Vân mỉm cười sủng nịnh nói:

-“Ừ!”

Vệ Lan cao hứng vui vẻ ra mặt, nàng nhìn Tử Lạc Vân thêm vài phần cảm tình, hướng hắn hành lễ nói:

-“Vậy thuộc hạ cáo lui trước.”

Nói xong cũng không đợi Tử Lạc Vân chấp thuận liền xoay người, nhưng mà còn không kịp đi ra cửa đã thấy trước mắt chợt lóe, thân ảnh Tử Lạc Vân đứng chắn ngang trước mặt, Vệ Lan lui về phía sau từng bước có điểm kinh hoảng nhìn Tử Lạc Vân ngạc nhiên nói:

-“Thái tử gia không phải muốn nghỉ ngơi sao, như thế nào còn không đi?”

Tử Lạc Vân mỉm cười trêu chọc:

-“Xấu nha đầu còn chưa hầu hạ bản thái tử thay quần áo, làm sao đã muốn chạy?”

Vệ lan đề phòng tử thủ, thanh âm kháng nghị nói:

-“Thái tử gia, thuộc hạ là thị vệ, không có nghĩa vụ phải hầu hạ thái tử gia thay quần áo.”

Đối mặt với kháng nghị của Vệ Lan Tử Lạc Vân căn bản không để ý tới, chỉ thấy bên môi nhếch lên một chút ý cười xấu xa nhìn Vệ Lan:

-“Chẳng lẽ hầu hạ bản thái tử thay quần áo cũng khó như vậy sao?”

Vệ Lan cảnh giác nhìn Tử Lạc Vân, nàng phải cẩn thận mới được, lần trước không hiểu cho nên mới bị chiếm tiện nghi, chẳng lẽ hiện tại còn muốn chiếm tiện nghi sao?

Nghĩ đến đây Vệ Lan tức giận chỉ thẳng vào Tử Lạc Vân nói:

-“Không phải ngươi thích Oánh nhi tỷ tỷ sao? Vậy thì gọi Oánh nhi tỷ tỷ đến giúp ngươi thay quần áo, vì sao cứ muốn khi dễ ta?”

Tử Lạc Vân bỗng nhiên bước lên từng bước, hai tay nắm lấy bả vai nhu nhược của Vệ Lan trừng mắt nói:

-“Ai nói ta thích Lâm Oánh Nhi?”

Vệ Lan tức giận xoay đầu, không dám nhìn thẳng Tử Lạc Vân, vội vàng nói:

-“Là Oánh nhi tỷ nói, tỷ ấy cũng thích ngươi, chẳng lẽ còn không phải sao?”

Tuy rằng Vệ Lan ngữ khí cường ngạnh, nhưng tâm lại bởi vì hắn đột nhiên tới gần mà khống chế không nổi, lần trước trong lúc vô ý bị hôn nàng vẫn luôn trốn tránh hắn, cũng bởi vì việc này mà đặc biệt gửi một phong thư về cho sư phó, kết quả sư phó hồi âm hỏi nàng có thích Tử Lạc Vân không, nếu là thích vậy không có việc gì, còn nếu không phải nên nhớ nam nữ thụ thụ bất thân, không thể cùng Tử Lạc Vân như vậy.

Nhưng bản thân nàng cũng không biết mình có hay không thích Tử Lạc Vân, còn có người Tử Lạc Vân thích không phải Lâm Oánh Nhi sao? Lâm Oánh Nhi cũng thích hắn. Nàng từ lâu đã rất hâm mộ tình cảm của sư phó và sư phụ, cũng có một tâm nguyện về sau sẽ giống như sư phó tìm được một nam nhân chân chính yêu mình làm tướng công, có thể giống sư phó và sư phụ cùng nhau ẩn cư ở trong núi sâu, làm một đôi uyên ương bầu bạn. Mà Tử Lạc Vân về sau sẽ trở thành hoàng đế, hắn căn bản không phù hợp yêu cầu, vừa nghĩ tới Tử Lạc Vân sau này trở thành hoàng đế có tam cung lục viện, phi tử nhiều không đếm xuể, trong lòng Vệ Lan phút chốc cảm thấy vô cùng tức giận, nàng bỗng nhiên đẩy Tử Lạc Vân ra nhếch môi nói:

-“Thái tử gia về sau không được đối với thuộc hạ như vậy.”

Tử Lạc Vân giật mình sững sờ, bất quá rất nhanh liền nghiền ngẫm nhìn Vệ Lan nói:

-“Không thể đối với ngươi như vậy? Vì sao?”

Nghĩ đến nụ hôn ngày đó khuôn mặt Vệ Lan nháy mắt đỏ bừng, nàng cúi đầu có điểm tức giận:

-“Về sau ngươi còn có phi tử, ta cũng phải gả, làm sao có thể. . . . . . Làm sao có thể như vậy…”

Nghe Vệ Lan nói mình phải gả dung nhan tuấn mỹ của Tử Lạc Vân nhất thời đen đi, không khỏi tức giận nói:

-“Cái gì phi tử? Cái gì gả? Xấu nha đầu bị đụng hư đầu óc rồi sao? Còn ở đây nói hươu nói vượn.”

Vệ Lan hừ một tiếng không vui nói:

-“Ngươi mới bị đụng hư đầu óc, sư phó nói hoàng đế về sau sẽ có rất nhiều phi tử, cho nên không thể làm như vậy, ta cũng phải gả đi nữa, sư phó nói những việc như vậy chỉ có thể cùng tướng công mình làm.”

Vệ Lan vừa dứt lời khuôn mặt Tử Lạc Vân càng thêm xanh đen, nhìn xem mẫu thân dạy xấu nha đầu này những thứ gì, Tử Lạc Vân vươn tay nhéo má Vệ Lan, buồn bực nói:

-“Đừng nghe mẫu thân nói hươu nói vượn, ai nói hoàng đế là phải có tam cung lục viện, hoàng thúc hiện tại cũng là hoàng đế nhưng ngay cả một phi tử cũng không có.”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

338#
 Tác giả| Đăng lúc 14-6-2014 18:13:07 | Chỉ xem của tác giả
Chương 336: Phiên ngoại — Thiếu niên xúc động

Edit: Muỗi Vove


-”Đó là bởi vì hoàng thượng thúc thúc trong lòng vẫn thích  sư phó. . . . . . . .”

Vệ Lan nói đến một nửa, bỗng nhiên cúi đầu, không biết vì sao, lòng của nàng bỗng nhiên kinh hoàng, hoàng thượng thúc thúc bởi vì thích sư phó, cho nên thân là hoàng đế, nhưng không có lập hoàng hậu, không biết Tử Lạc Vân người kia, có thể bởi vì thích một người, mà xóa bỏ hậu cung hay sao?

Nghĩ đến đây, Vệ Lan nháy mắt đỏ bừng mặt, nàng chạy nhanh lắc lắc đầu, nàng đây là làm sao vậy? Cho dù Tử Lạc Vân vì người trong lòng không lập hoàng hậu, việc đó can hệ gì đến nàng? Người trong lòng hắn cũng không phải nàng!

Tử Lạc Vân gặp Vệ lan đỏ bừng mặt, trong lòng đột nhiên chấn động, hắn chợt phát hiện, kỳ thật xấu nha đầu này cũng không xấu lắm, hơn nữa những lúc nàng thẹn thùng, còn có vài phần đáng yêu!

Kỳ thật, trong lòng hắn cũng có điểm mê man, hắn không biết, hắn đối với Vệ Lan là dạng cảm giác gì, hắn chỉ biết là, hắn thực thích nụ hôn ngày đó. Bởi vì hôn nàng, hắn mấy ngày này rất khó đi vào giấc ngủ, thường thường sẽ không tự chủ được mà muốn nhìn thấy nàng, thậm chí muốn hôn nàng.

Hắn thích ngửi mùi u hương trên người nàng, đôi môi mang theo hơi thở tươi mát, có một cỗ vị ngọt như mật. Nhưng là, từ sau ngày hôm đó, nha đầu đáng chết này lại dám trốn tránh hắn, nhìn thấy hắn cứ như nhìn thấy quỷ, chẳng lẽ, hắn thật sự đáng sợ như vậy sao? Hay là, nha đầu này đã có người trong lòng? Hơn nữa vì người nọ mà không muốn lấy chồng?

Tử Lạc Vân đột nhiên cảm giác được trong lòng giống như bị cái gì chặn lại, rất không thoải mái, hắn không thích nhìn thấy nàng gả cho người khác! Không biết vì sao, hắn chính là không thích!

Vừa nghĩ mấy ngày trước bắt gặp nàng và Lâm Phi tay trong tay, hắn đã cảm thấy trong lòng giống như bị người ta đoạt mất thứ gì, rất là khó chịu, xem nàng cùng Lâm Phi cười cười nói nói, chẳng lẽ, người nàng thích là Lâm Phi kia?

Nghĩ đến đây, Tử Lạc Vân không khỏi sa sầm mặt, hắn bỗng nhiên vươn tay, kéo mạnh Vệ Lan vào lòng, hai tay gắt gao siết chặt thân hình kiều nhỏ của nàng, trầm giọng nói:

-”Xấu nha đầu, ngươi thích Lâm phi?”

Vệ Lan bị Tử Lạc Vân đột nhiên kéo lại, vô cùng hoảng sợ, đang muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn chất vấn, nàng qua một hồi lâu, mới tức giận nói:

-”Ta làm sao có thể thích hắn? Ta mới không thích hắn!”

Nghe được lời khẳng định của nàng, Tử Lạc Vân trên khuôn mặt tuấn mỹ mới lộ ra một chút ý cười, hắn bỗng nhiên cúi đầu, chạm vào cái trán trơn bóng của Vệ Lan, nói:

-”Xấu nha đầu, ngươi nếu không thích hắn, vậy ngươi thích ai? Yêu thích ta sao?”

Vệ Lan bởi vì động tác của Tử Lạc Vân, thân thể run lên nhè nhẹ, rất nhanh, nàng tức giận nói:

-”Ta mới không thèm thích ngươi!”

Vệ Lan vừa dứt lời, khuôn mặt Tử Lạc Vân dần trầm xuống, hắn ngẩng đầu, hai tròng mắt lóe ra hai đốm lửa, gắt gao nhìn thẳng Vệ Lan, thanh âm lạnh lùng nói:

-”Vậy ngươi thích ai?”

Vệ Lan bị hắn nhìn chằm chằm như thế, không khỏi đỏ mặt, nàng do dự một chút, nhỏ giọng nói:

-”Ta còn chưa có người trong lòng đâu! Sư phó nói, nếu như thích một người, mặc kệ ở đâu cũng đều không kìm lòng được mà nhớ đến hắn.”

Tử Lạc Vân nhướn nhướn mày, thích một người, sẽ thường không kìm lòng được mà nhớ đến nàng? Như vậy, hắn gần đây thường vô thức nghĩ đến xấu nha đầu này, chẳng lẽ, hắn thích nàng sao?

Nhìn Vệ Lan đôi môi đỏ mọng cong lên, Tử Lạc Vân chỉ cảm thấy trong lòng nhất thời rung động, hắn cố nén xúc động muốn hôn nàng, thanh âm khàn khàn hỏi:

-”Xấu nha đầu, ngươi nói cho ta biết, ngươi thường nhớ đến ai?”

Vệ Lan tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói:

-”Ta là thị vệ bên người ngươi, trong lòng nghĩ đương nhiên là ngươi, bất quá, ngươi cũng không phải người ta thích, ta chỉ không cẩn thận nhớ tới ngươi mà thôi!”

Tử Lạc Vân nghe xong lời của nàng, không khỏi có điểm dở khóc dở cười, cái gì gọi là không cẩn thận? Bất quá, nói như vậy hắn không phải là người trong lòng nàng, trong lòng hắn không khỏi có điểm không hờn giận, hắn bỗng nhiên lấy tay nắm lấy cằm của Vệ Lan, bá đạo nói:

-”Xấu nha đầu, ngươi về sau chỉ được nhớ đến ta, đã biết chưa? Nếu để ta phát hiện, ngươi lén nghĩ đến người khác, ta liền trừng phạt ngươi!”

Vệ Lan mất hứng đẩy tay hắn, nói:

“Ta mới không cần! Ngươi lại không thích ta, ta sao phải nghĩ đến ngươi? Ngươi thích Oánh nhi tỷ tỷ, trong lòng Oánh Nhi tỷ tỷ nghĩ tới ngươi là được rồi, không phải sao?”

Tử Lạc Vân không vui nói:

-”Ai nói ta thích Lâm Oánh Nhi? Nàng chỉ là người bồi đọc cho ta!”

Vệ Lan kinh ngạc ngẩng đầu, nói:

-”Ngươi không thích Oánh nhi tỷ tỷ? Nhưng là Oánh nhi tỷ tỷ lại nói, ngươi thích nàng nha, hơn nữa, nàng cũng thích ngươi! Nàng thích ngươi như vậy, làm sao ngươi có thể không thích nàng đây? Hơn nữa, Oánh nhi tỷ tỷ còn xinh đẹp như vậy ách. . . . . . . . .”

Vệ Lan còn chưa nói xong, đôi môi đã bị Tử Lạc Vân ngăn lại, thời điểm đôi môi ấm áp của hắn dán lên môi nàng, nàng chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, đầu óc trống rỗng, nàng sớm đã quên chính mình phải đẩy Tử Lạc Vân ra.

Mà Tử Lạc Vân vốn chỉ định ngăn cản nàng nói tiếp, nhưng vừa hôn lên môi nàng, lại phát hiện mình đã không ngừng được, hắn hiện tại mới biết được, hắn đến cỡ nào tưởng niệm đến nụ hôn này, hơi thở ngọt ngào của nàng, làm hắn cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ.

Không biết qua bao lâu, trong lòng Tử Lạc Vân phảng phất có một mồi lửa đang thiêu đốt, hôn môi nàng, cũng không thỏa mãn được hắn, hắn đột nhiên muốn càng nhiều, tuy rằng hắn vẫn đang chủ động, nhưng là, hắn dù sao cũng mới lần đầu nếm thử tư vị , huyết khí thiếu niên cương lên, từng này tuổi, hắn lần đầu tiên xúc động, hơn nữa, hiện tại trong lòng còn ôm một nữ hài tử hắn không chán ghét. Cho nên, hai tay Tử Lạc Vân không tự chủ đặt lên chỗ tròn tròn mềm mại trước ngực nàng.

//Cái gì vậy trời, cha này chắc sắp bị đấm cho lệch mặt luôn//
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

339#
 Tác giả| Đăng lúc 7-7-2014 00:36:56 | Chỉ xem của tác giả
Chương 337: Phiên ngoại — Lâm Oánh Nhi ghen ghét

Edit: Muỗi Vove


Theo động tác của Tử Lạc Vân, thân thể Vệ Lan nhịn không được run rẩy, cả người nàng giống như hòa tan thành một vũng nước, nàng chỉ có thể vô lực dựa vào Tử Lạc Vân, bấu víu trên người hắn, trong miệng phát ra từng tiếng ngâm rất khẽ.

Mà âm thanh này, giống như một gáo nước lạnh đổ xuống đầu Tử Lạc Vân, làm hắn nháy mắt thanh tỉnh lại, hắn bỗng nhiên dừng động tác, cũng không đẩy Vệ Lan ra, hắn vẫn đang gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực.

Sau khi Tử Lạc Vân đột nhiên dừng động tác, Vệ Lan mới giật mình thanh tỉnh, nàng lúc này vừa xấu hổ vừa tức giận, không biết làm gì hơn là chôn sâu đầu vào trong ngực hắn, một cử động cũng không dám.

Qua một hồi lâu, Tử Lạc Vân nhẹ nhàng đẩy nàng ra, thanh âm khàn khàn nói:

-”Được rồi, ngươi đi nghỉ đi!”

Đột nhiên bị Tử Lạc Vân đẩy ra, không biết vì sao, Vệ Lan cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ mất mát, bất quá, nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ thấy nàng tức giận trừng mắt nhìn Tử Lạc Vân, sau đó rất nhanh xoay người chạy ra ngoài.

Sau khi Vệ Lan rời đi, Tử Lạc Vân lấy tay khẽ vuốt lên đôi môi, trên tay hắn vẫn còn lưu lại hương thơm của nàng, hắn rất thích loại hương vị này. Không biết vì sao, mỗi lần ngửi thấy hương thơm độc nhất trên người nàng, trong lòng hắn có một loại cảm giác thỏa mãn rất khó hình dung, hắn đột nhiên có một suy nghĩ, để xấu nha đầu này trở thành nữ nhân của mình cũng không tồi, tựa như phụ thân và mẫu thân, tương thân tương ái. . . . . . . .

Nghĩ đến đây, trong lòng Tử Lạc Vân cả kinh, hắn đây là làm sao vậy? Làm sao có thể có ý tưởng như thế? Chẳng lẽ, hắn thật sự thích nàng sao? Tử Lạc Vân lắc lắc đầu, hắn làm sao có thể thích xấu nha đầu này đây? Bộ dáng mặc dù không tính là xấu, thế nhưng, cũng không tính xinh đẹp, hắn sẽ không thích nàng, hắn hiện tại hôn nàng, chẳng qua chỉ là muốn chơi đùa mà thôi!

Tử Lạc Vân cùng Vệ Lan không biết là, ở một góc khuất cách Dạ Vân điện không xa, có một bóng người đang đứng lặng, giờ phút này trong con ngươi tràn ngập ghen ghét. Nàng chính là Lâm Oánh Nhi, nàng vốn tưởng thừa dịp đêm khuya đến đây, sẽ tìm được Tử Lạc Vân, nhưng là, nàng không nghĩ đến, cư nhiên thấy Vệ Lan từ trong tẩm cung Tử Lạc Vân chạy ra ngoài.

Mặc dù là ban đêm, nhưng bởi vì xung quanh đèn đuốc sáng trưng, nàng vẫn thấy được khuôn mặt Vệ Lan đỏ bừng, xem nàng ta thần sắc xấu hổ thế kia, vừa rồi ở trong tẩm cung xảy ra chuyện gì, không cần nói , Lâm Oánh Nhi cũng đoán được.

Thấy một màn như vậy, dung nhan xinh đẹp của Lâm Oánh Nhi dần trở nên vặn vẹo, hai tay nàng siết chặt lấy nhau, móng tay dài cắm thật sâu vào trong da thịt, nhưng là, nàng dường như lại không thấy đau đớn.

Nội tâm của nàng đã bị cảm giác ghen ghét nhấn chìm, nàng nỗ lực nhiều năm như vậy, lại thua ở trong tay một con nhóc vừa mới tiến cung không lâu, bảo nàng như thế nào cam tâm? Không, nàng không cam lòng, từ hôm nay trở đi, nàng tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào ngăn cản bước chân nàng. Nàng muốn trở thành hoàng hậu cao cao tại thượng, nàng muốn toàn bộ Lâm gia chết không có chỗ chôn! Bất cứ ai muốn ngăn trở nàng báo thù đều phải chết!

Bởi vì, nàng biết, nàng không thể từ bỏ Tử Lạc Vân, nếu là bỏ lỡ hắn, không biết sẽ có những tra tấn nào chờ đợi nàng đây, nàng không muốn như vậy, nàng muốn báo thù, cho nên, nàng phải giữ chặt Tử Lạc Vân trong lòng bàn tay, chỉ có lợi dụng Tử Lạc Vân, nàng mới có thể có cơ hội đả kích Lâm gia, giết chết phụ tử Lâm gia!

Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Oánh Nhi lộ ra một nụ cười âm tàn, Vệ Lan, ngươi đừng trách ta, đây đều là tự ngươi tìm đến! Ai kêu ngươi không biết cất nhắc?

Cách đó không xa, truyền đến từng trận tiếng bước chân, Lâm Oánh Nhi rất nhanh thu hồi ý cười trên mặt, thật sâu nhìn vào tẩm cung sáng đèn của Tử Lạc Vân, sau đó xoay người, đi về phương hướng Vệ Lan rời đi.

Sau khi chạy ra khỏi tẩm cung của Tử Lạc Vân, Vệ Lan cũng không trở về phòng ngủ của mình, mà bước nhanh tới hòn giả sơn trong ngự hoa viên, thời điểm dừng bước, nàng nặng nề thở dài một hơi, cảm giác bối rồi, rốt cục mới bình tĩnh được một chút. Nhưng là, vừa nghĩ tới nụ hôn với Tử Lạc Vân, mặt của nàng lại không khỏi đỏ lên, ban đêm yên tĩnh, nàng rõ ràng nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Nàng đây là làm sao vậy? Vì sao mỗi khi hắn ôm nàng, nàng sẽ có loại cảm giác rất kỳ quái? Vừa rồi rõ ràng rất sợ hãi, nhưng là, nàng lại không đẩy hắn ra, nàng rõ ràng là rất tức giận trước hành động của hắn, nhưng là, khi hắn hôn nàng, trong lòng lại có một cảm giác ngọt ngào? Nàng điên rồi, nàng đúng là điên rồi! Vệ Lan ảo não gãi gãi đầu, nàng từ lúc nào thì trở nên kỳ quái như vậy? Đều tại Tử Lạc Vân, nếu không phải vì hắn, nàng cũng không biến thành bộ dạng thế này?

Nghĩ đến đây, Vệ Lan có điểm tức giận vỗ mạnh lên cành mai bên cạnh, đem toàn bộ những đóa hoa đang nở rộ rơi đầy đất. Bỗng nhiên, phía sau có một trận tiếng bước chân truyền đến, Vệ Lan cảnh giác quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh mềm mại của Lâm Oánh Nhi đang hướng nàng đi tới. Nàng hơi sửng sốt một chút, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

-”Oánh nhi tỷ tỷ, sao tỷ lại ở chỗ này?”

Thái độ của Lâm Oánh Nhi lại rất khác thường, cười đi đến bên cạnh nàng, thân thiết nói:

-”Muội muội không phải cũng đang ở nơi này sao? Tỷ tỷ ngủ không được, cho nên ra ngoài đi dạo một lát.”

Vốn Vệ Lan vừa nhìn thấy Lâm Oánh Nhi, trong lòng có một chút bất an không yên, bởi vì lần trước, sau khi Tử Lạc Vân hôn nàng bị Lâm Oánh Nhi bắt gặp, Lâm Oánh Nhi vẫn đối với nàng rất lạnh nhạt, nay đột nhiên ôn nhu gần gũi, có lẽ đã hết tức giận.

Nghĩ đến đây, Vệ Lan không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên khuôn mặt nở một nụ cười thuần khiết, vui vẻ nói:

-”Oánh nhi tỷ tỷ, tỷ cũng thích đến đây sao?”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

340#
 Tác giả| Đăng lúc 7-7-2014 00:43:36 | Chỉ xem của tác giả
Chương 338: Phiên ngoại — Tâm kế của Lâm Oánh Nhi

Edit: Muỗi Vove


Nhìn nụ cười thanh thuần trên khuôn mặt Vệ Lan, trong lòng Lâm Oánh Nhi càng thêm ghen ghét vạn phần, bất quá, nàng lòng dạ thâm sâu, lại giỏi ngụy trang, lập tức cũng lộ ra nụ cười vô hại, thản nhiên nói:

-”Đúng nha, ở lâu trong cung, cảm thấy nơi này cũng không phải là một nơi tốt, nhiều lúc cũng gặp rất nhiều chuyện phiền muộn.”

Nghe thấy Lâm Oánh Nhi nói tâm tình phiền muộn, Vệ Lan nghĩ nàng là vì chuyện ngày hôm đó, lập tức liền hổ thẹn cúi đầu, nhẹ giọng nói:

-”Oánh nhi tỷ tỷ, kỳ thật chuyện ngày đó không giống như tỷ nghĩ đâu, chẳng qua chỉ là hiểu lầm. . . . . . . .”

Mà Vệ Lan vẫn chưa nói xong đã bị Lâm Oánh Nhi ngắt lời:

-”Muội muội, đừng nói nữa, ngày đó là tỷ tỷ không tốt, hôm nay tỷ tỷ ở đây xin lỗi muội, hi vọng muội không nên trách tỷ tỷ ngày đó đối với muội như vậy.”

Nói xong, Lâm Oánh Nhi hướng Vệ Lan khẽ nhún. Đối mặt với thái độ đột nhiên chuyển biến của Lâm Oánh Nhi, Vệ Lan không khỏi ngây ngẩn cả người, nàng kinh ngạc nhìn Lâm Oánh Nhi nói:

-”Oánh nhi tỷ tỷ, tỷ không trách ta sao?”

Lâm Oánh Nhi mỉm cười, ôn nhu giải thích:

-”Ngày đó là tỷ tỷ lỗ mãng rồi, tỷ tỷ không nên đối với muội như vậy, là vì trong lòng có một chúc khúc mắc, muội có biết, Lạc Vân hắn ngoài trừ ta. . . . . . Kia. . . . . . Bên người hắn chưa từng có nữ nhân khác, ngày đó tỷ tỷ đột nhiên nhìn thấy hắn và muội muội như thế, trong lòng nhất thời khổ sở, mới có thể. . . . . . . . .”

Nói tới đây, Lâm Oánh Nhi thở dài một hơi, dừng một chút, lại nói:

-”Kỳ thật, là tỷ tỷ là không đúng, Lạc Vân sau này nếu trở thành hoàng thượng, hắn làm sao có thể chỉ thích một mình ta được? Hơn nữa, muội muội lại hồn nhiên đáng yêu như vậy, cùng với người khác, còn không bằng ở cùng với muội! Như vậy, sau này, cho dù chúng ta cùng chung một chồng, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình tỷ muội của hai chúng ta, không phải sao?”

Vệ Lan nghe Lâm Oánh Nhi nói, trong lòng không khỏi dâng lên một trận ảm đạm, nàng vốn nghĩ Tử Lạc Vân chỉ duy nhất đối với nàng như vậy, nhưng là, nguyên lai cũng không phải, hắn cùng với Lâm Oánh Nhi sớm đã làm những chuyện như vậy rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Vệ Lan không khỏi tự giễu cười, đúng vậy a, Oánh nhi tỷ tỷ là người trong lòng hắn, hắn như thế nào lại không cùng tỷ tỷ làm những chuyện như vậy đây? Nhưng là, nhưng là, hắn vì sao lại đối xử như thế với nàng? Đùa cợt nàng, vui vẻ lắm sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, Vệ Lan không khỏi đỏ hai vành mắt, Lâm Oánh Nhi phía trước nói những gì, nàng căn bản không nghe lọt, nàng hiện tại chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ ủy khuất, hận không thể lập tức chạy đi hỏi Tử Lạc Vân tại sao cứ muốn trêu đùa nàng!

Biến hóa trên mặt Vệ Lan, làm sao qua được ánh mắt Lâm Oánh Nhi, chỉ thấy khóe môi nàng giương lên một chút cười lạnh, vươn tay, nhẹ nhàng đẩy Vệ Lan, ngữ khí phảng phất có điểm lo lắng hỏi:

-”Muội muội, ngươi làm sao vậy?”

Vệ Lan bị Lâm Oánh Nhi đẩy một cái, nháy mắt phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng cười cười, nói:

-” Oánh nhi tỷ tỷ vừa mới nói cái gì?”

Lâm Oánh Nhi kéo tay Vệ Lan, cười nói:

-”Tỷ tỷ vừa mới nói, về sau tỷ tỷ nguyện ý cùng muội muội thị nhất phu, chúng ta cùng nhau hầu hạ Lạc Vân, trở thành phi tử của hắn, được chứ?”

Vệ Lan lắc lắc đầu, nói:

-”Oánh nhi tỷ tỷ, tỷ không cần vì ta mà ủy khuất chính mình như thế, Lan nhi đã từng đáp ứng sư phó, sau này phải gả một nam nhân toàn tâm toàn ý với mình. Tỷ tỷ hảo toan tính, Lan nhi tâm lĩnh!”

Nghe được câu nói này cuả Vệ Lan, Lâm Oánh Nhi không khỏi bất ngờ, nàng vẫn cho rằng, Diệp Lạc sở dĩ để cho Vệ Lan trở thành thị vệ bên người Tử Lạc Vân, chẳng qua cố ý để Vệ Lan tiếp cận Tử Lạc Vân, nhưng là, nàng không có nghĩ đến, Vệ Lan giống như không có ý với Lạc Vân, chẳng lẽ nàng nghĩ lầm rồi sao? Chẳng lẽ Vệ Lan thật sự không thích Tử Lạc Vân? Hay là nàng ta muốn độc chiếm Lạc Vân?

Nghĩ đến đây, Lâm Oánh Nhi không khỏi xụ mặt xuống, nàng lạnh lùng thốt:

-”Chẳng lẽ muội muội ngay cả cơ hội cùng thị nhất phu cũng không nguyện ý cấp cho tỷ tỷ sao? Muội muội, làm người không nên quá tham lam, muội làm như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy quá mức sao?”

Gặp Lâm Oánh Nhi tức giận, Vệ Lan biết là nàng ta hiểu lầm, vội giải thích nói:

-”Oánh nhi tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, Lan nhi không có ý đó, thái tử gia thích tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng thích thái tử gia, cho nên, thái tử gia sẽ không phải là phu quân của Lan nhi, Lan nhi cũng không có đối với thái tử gia có bất kỳ tình ý nào, thỉnh Oánh nhi tỷ tỷ không nên hiểu lầm.”

Lời nói của Vệ Lan, Lâm Oánh Nhi nửa tin nửa ngờ, bất quá, sắc mặt cũng dần dịu lại, cười hỏi:

-”Một nam tử xuất sắc như Lạc Vân rất hiếm thấy, huống chi, Lạc Vân lại là đương kim  thái tử gia, chẳng lẽ muội muội tuyệt không có chút động tâm sao? Hay là, muội muội đã thích ai khác rồi?”

Vệ Lan có điểm khổ sở cúi đầu, không thèm nhắc lại, nàng biết, Tử Lạc Vân bất kể là gia thế cùng dung mạo trong Tây Lương quốc đều hơn hẳn những người khác, nhưng trong lòng hắn không có nàng, cho nên, nàng không thể thích hắn!

Mà động tác cúi đầu của Vệ Lan, lại bị Lâm Oánh Nhi hiểu lầm là đang khó xử vì tình, trong nội tâm nàng không khỏi cảm thấy vui vẻ, nếu người trong lòng Vệ Lan không phải Tử Lạc Vân, như vậy tốt lắm! Nàng chỉ cần khuyên Vệ Lan đi tìm người kia, khuyên nàng rời khỏi hoàng cung, như vậy, sau khi nàng ta rời khỏi hoàng cung, lại thông báo cho Lâm Phi, để Lâm Phi thần không biết quỷ không hay bắt Vệ Lan đi, đây chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao?

Nghĩ đến đây, Lâm Oánh Nhi trong lòng âm thầm quyết định chủ ý, thăm dò nói:

-”Làm sao vậy? Muội muội, muội có phải hay không thật sự có ý trung nhân rồi? Tại sao không nói ra đi, đừng làm tỷ tỷ tò mò nữa?”

Vệ Lan ngẩng đầu, đối Lâm Oánh Nhi cười cười, nói

-”Oánh nhi tỷ tỷ, tỷ cũng đừng có hồ đoán, Lan nhi nơi nào thì có ý trung nhân nha, được rồi, đã muộn, Oánh nhi tỷ tỷ vẫn là sớm một chút quay về tẩm cung nghỉ ngơi thôi, Lan nhi ngày mai còn phải dậy sớm, sẽ không bồi tỷ tỷ!”

Nói xong, Vệ Lan không đợi Lâm Oánh Nhi đáp lời, khổ sở xoay người rời đi. Lâm Oánh Nhi đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh Vệ Lan dần nhập vào trong bóng tối, trong mắt hiện lên một tia âm tàn, khẽ hừ lạnh nói:

-”Cho dù ngươi thích không phải Tử Lạc Vân, ta cũng vậy sẽ không bỏ qua cho ngươi! Bởi vì, ngươi là uy hiếp lớn nhất!”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách