Cân nhắc hồi lâu, ta thấy mình vẫn không thể dùng đoạn trường hồng với thất bộ đảo. Độc chết hắn không chỉ khó ăn nói với cố chủ thần bí kia mà còn quá tiện nghi cho hắn. Ta chỉ muốn bắt hắn trải nghiệm cảm giác nhục nhã ta phải chịu đựng kia.
Nghĩ tới đây, ta bỏ thêm “ngưng cơ phấn” vào rượu của hắn. Thứ này không mùi không vị, sau khi uống nửa canh giờ, toàn thân sẽ cứng đờ, không thể động đậy. Đến lúc đó, chẳng phải ta muốn xử hắn thế nào cũng được sao.
Ân cần rót rượu, ta dịu dàng đưa tới trước mặt hắn: “Mời công tử dùng!”
Thoáng nhìn sang chỗ hồ ly. Sau giây phút kinh ngạc muốn há hốc miệng, hắn chậm rãi mím môi phì cười.
Chắc hắn đã đoán ra lý do, ta ân cần săn đón ác lang Lục như vậy chỉ chứng minh hắn sắp gặp xui xẻo. Từ nhỏ hồ ly đã bị không ít lần bị độc hại thê thảm bởi sự dịu dàng này của ta.
“Phương danh cô nương?” Ác lang lục cầm ly rượu hỏi.
Ta thẹn thùng, rụt rè nhìn hắn: “Ta tên Phù Cừ, là nghệ danh cho ma ma nơi này đặt.”
“Quả là người cũng như tên, không biết sao cô nương lại lưu lạc tới chốn phong trần này?” Ác lang Lục tiếp tục hỏi như có hứng thú với ta.
Thế nhưng, ta đâu có tâm trạng ngồi tán dóc với hắn. Ta chỉ đang mong hắn nhanh chóng uống hết ly rượu kia.
Vì sao lưu lạc tới đây? Nếu ta nói mình bị hắn bắt tới đây, không biết vẻ mặt hắn trông sẽ như thế nào.
Ta cúi đầu thầm véo vào tay mình đau tới chảy nước mắt. “Kỳ thực ta một cô nương nhà lành, chỉ vì phụ thân ham mê cờ bạc nợ người ta tới hai mươi lượng bạc mới đem ta đi gán nợ. Sau khi trở thành nha hoàn, thiếu gia nhà đó muốn lăng nhục ta, ta không chịu nên mới bị hắn bán tới đây.”
Thấy ác lang Lục chăm chú lắng nghe mà không có ý uống rượu, ta lại nói: ”Vốn ta không biết đây là đâu, nhưng ma ma đối với ta rất tốt, ai ngờ có một lần ta tiếp khách uống rượu, vị khách kia chê ta hầu hạ không chu đáo…”
“Rồi sao?” Ác lang Lục ngước mắt hỏi, trong mắt có cảm xúc gì đó giống như thương tiếc.
Ta cúi đầu, nhỏ nhẹ. “Ma ma sai người đánh ta.”
Ác lang Lục nhướn mày nhìn ly rượu trong tay rồi ngửa đầu uống cạn không dư lại giọt nào.
Ta hoan hỉ rót thêm ly nữa.
“Cô nương có muốn tự do không?” Ác lang Lục hỏi.
Hắn muốn chuộc ta ra ngoài sao? Xem ra, hắn vẫn là người biết thương hoa tiếc ngọc. Nhưng nếu để hắn tìm tú bà chuộc người, chẳng phải thân phận của ta sẽ bị bại lộ sao.
Ta vội hỏi: “Đương nhiên là muốn, thế nhưng, ta càng không muốn nợ ân tình của người khác. Ta chỉ muốn tự kiếm đủ tiền chuộc thân ra ngoài.”
“Phù Cừ cô nương, chẳng biết cô nương có thể tới hầu rượu cho bản công tử không?” Giọng của hồ ly từ phía xa truyền tới. Thấy ác lang Lục uống hết chén rượu kia, biết quỷ kế thành công mới cho gọi ta qua đó.
Ta tỏ vẻ áy náy với ác lang Lục: “Công tử, khách quen gọi, ta phải qua đó xem.”
Ác lang Lục gật đầu: “Không sao, ngươi đi đi.”
Lắc lắc mông, ta uốn éo đi tới chỗ hồ ly, mỉm cười: “Công tử……”
Hồ ly xấu xa vươn tay nhéo má ta. “Bé con, thấy bản công tử tới sao không tiếp đón?”
Ta tức giận muốn gẩy cái móng lợn của hắn ra. Bản công chúa giờ đã là đại cô nương, đâu có thể cho hắn tùy tiện sờ loạn như thế.
Vậy nhưng, với thân phận hiện giờ, ta lại không thể thất lễ với khách. Khẽ cười, ta nũng nịu nói: “Là ta vụng về không thấy công tử, giờ xin được bồi tội.” Nói xong, ta liền đưa một ly rượu tới trước mặt hồ ly.
Hồ ly nào dám uống rượu ta rót. Chỉ thấy hắn mỉm cười rồi cúi đầu ghé sát tai ta: “Xú nha đầu, muội lại giở trò quỷ gì rồi, ta thấy người kia cũng không đơn giản đâu.”
Ta nheo mắt thì thầm vào tai hắn. “Có cơ hội nói sau.”
Thấy hai ta ân ái như vậy, cô nương ngồi cạnh hồ ly bức xúc vỗ bàn, cười lạnh. “Hồ ly chết tiệt này, sao ngươi đi đến đâu cũng có nợ phong lưu thế?”
Thật ra, ta đã thấy cô nương này từ lâu.
Đó chính là cô nương từng đá tung khách điếm lên tìm người. Tuy vẻ ngoài không so được với ta những cũng là mỹ nhân hiếm có. Thấy cảnh nàng ta náo loạn tìm hồ ly trong khách điểm, ta cũng biết nàng ta và hồ ly có gì đó không bình thường.
Thấy cô nương kia vỗ bàn đầy khí phách rất hợp ý mình, ta định tốt bụng giải thích thay hồ ly thì đã thấy hắn khép nép nói: “A Cẩm, không như nàng nghĩ đâu, nàng bớt giận, ta rót rượu cho nàng uống.”
Lần này đến lượt ta muốn rớt tròng mắt.
Hồ ly luôn kiêu ngạo, uy phong trước mặt ta bao năm trời giờ cũng có dáng vẻ nịnh bợ, chân chó như vậy sao?
Giây phút đó, ta thật lòng bái phục nữ nhân tên “A Cẩm” này. Thế nhưng, ta vẫn phải xem vào phá đám.
Ta cầm lấy tay hồ ly, hai mắt rưng rưng: “Vô Tuyết ca ca, rốt cuộc muội là gì trong mắt huynh? Không phải huynh thường tới đây gặp muội, huynh nói huynh muốn chuộc muội ra ngoài, cho muội sống trong căn phòng đẹp nhất, ăn những món ngon nhất……”
Khóe miệng hồ ly co rút, ánh mắt nhìn ta tỏ vẻ cầu xin. “Muội muội, tha cho ca ca đi.”
Ta chớp mắt như muốn nói: “Không đấy, ai bảo ngươi nhéo má ta.”
Hồ ly: “Không phải quen nhéo từ nhỏ sao?”
Thế nhưng, dáng vẻ này trong mắt A Cẩm chẳng khác nào liếc mắt đưa tình.
Thấy bình dấm chua của A Cẩm sắp vỡ, chợt bên ngoài có người hô to: “Các vị anh hùng, nghe nói Kê bà bà của Tây Giang Nguyệt thường xuyên cưỡng ép mỹ nam, lấy âm bổ dương. Lão bà lớn tuổi như vậy mà không biết xấu hổ. Mọi người, chúng ta mau nhanh chân tới xem.”