Mùa xuân tới, trời vẫn còn hơi lạnh nhưng Hoàng Phủ Sơ đã phát hiện ra một chuyện kỳ quái, chính xác phải nói là bầu không khí kỳ quái. Dường như không khí trong Tây Giang Nguyệt đang có gì đó bất thường. Nàng ở Tây Giang Nguyệt suốt mấy tháng qua cũng chưa bao giờ cảm nhận sự khác thường giống thế này.
“Thập Lục, Tây Giang Nguyệt mới tiếp nhận nhiệm vụ gì sao?” Hoàng Phủ Sơ hỏi Dịch Thập Lục. Chẳng lẽ Tây Giang Nguyệt mới nhận được nhiệm vụ phấn khích nào nên bầu không khí mới rục rịch như vậy?
“Không có, bà bà!” Dịch Thập Lục nói.
“Vậy ngươi có thấy gần đây bọn họ rất kỳ quái không?” Hoàng Phủ Sơ lại hỏi.
“Không!”
“Không sao?” Hoàng Phủ Sơ nhướn mày, chẳng lẽ nàng bị ảo giác. Nhưng không đúng, nàng buồn bực đi ngoài đại sảnh gặp Bùi Hùng.
Bùi Hùng là dũng tướng nổi danh ở Tây Giang Nguyệt, dáng người cao lớn uy mãnh, bàn tay nắm lại cũng to chẳng kém gì cái bát ăn cơm. Đấm một quyền xuống có thể đổ đình đổ chùa. Vào lúc này, Bùi Hùng đang nói chuyện với ai đó, giọng nói thô lỗ ồm ồm ngày thường đang vô cùng nhẹ nhàng, tinh tế.
Tuyệt đối không bình thường chút nào!
“Thập Lục, ngươi có biết Bùi Hùng bị làm sao không?”
Dịch Thập Lục lướt nhìn Bùi Hùng rồi lạnh nhạt nói: “Hắn đang hồi xuân!”
Hoàng Phủ Sơ kinh ngạc lắp bắp. Người vừa nói chuyện có phải là Thập Lục không?
Trong ấn tượng của Hoàng Phủ Sơ, Dịch Thập Lục là một khối băng vĩnh viễn không thể hòa tan. Hắn rất ít nói, lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng xa cách. Người như vậy mà cũng có thể thốt ra hai chữ “hồi xuân” sao?
“Hồi xuân?” Hoàng Phủ Sơ kỳ quái hỏi.
“Tu La thảo sẽ đỏ!” Dịch Thập Lục lạnh nhạt nói.
“Tu La thảo gì?” Càng lúc Hoàng Phủ Sơ càng thấy mơ hồ, vừa định hỏi cho rõ đã thấy Dịch Thập Lục đi mất. Túng quấn, nàng đành kéo một nha hoàn trong Tây Giang Nguyệt lại hỏi chuyện.
Thì ra, ở ngọn núi phía sau Tây Giang Nguyệt có một loại cỏ tên Tu La thảo. Loại cỏ này có sức sống vô cùng mạnh mẽ, cứ đến đầu xuân lại bắt đầu đâm chồi sinh trưởng, sau hai tháng sẽ bắt đầu cho ra quả có hình trái tim, ban đầu là mau xanh nhưng khi chín sẽ chuyển sang màu đỏ, đỏ au hệt như trái tim. Thế nên, người sống ở đây sẽ hái Tu La thảo tặng cho người mình thích.
“Ồ…” Hoàng Phủ Sơ bừng tỉnh. Nàng mơ hồ nhớ trong tẩm cung của mẫu hậu cũng từng bày ra loại cỏ này. Giờ nghĩ lại chắc là do phụ hoàng tặng cho.
Thì ra là thế. Khó trách Bùi Hùng nói giọng nhỏ nhẹ như “thím” , thì ra là muốn giả bộ tao nhã hiền dịu để khi tặng Tu La thảo cho người khác sẽ đỡ bị cự tuyệt.
“Cỏ dùng để đính ước sao lại đặt tên là Tu La thảo?” Hoàng Phủ Sơ nghi ngờ hỏi. Cái tên Tu La này đúng là sát phong cảnh.
“Bà bà, Tu La thảo được đặt theo tên một danh tướng của Nam Triều chúng ra, hắn chính là Tây Tu La Doanh Sơ Tà, mà tên loại cỏ này cũng do lâu chủ tiền nhiệm Dung Lạc đặt ra!” Tiểu nha hoàn thần bí nói.
“Dung lâu chủ……đặt tên?” Hoàng Phủ Sơ bắt đầu mất bình tĩnh.
Nàng biết phụ hoàng dùng tên giả làm lâu chủ Tây Giang Nguyệt, nhưng nàng không hiểu sao phụ hoàng lại dùng tên nam tử đặt cho loại cỏ này? Chẳng lẽ……
Tây Tu La Doanh Sơ Tà.
Càng đọc, Hoàng Phủ Sơ càng không thể bình tĩnh.
Hồ ly tên Hoàng Phủ Doanh, nàng tên Hoàng Phủ Sơ. Rõ ràng hai cái tên này được đặt theo tên Doanh Sơ Tà. Chẳng lẽ, phụ hoàng có gian tình với Tây Tu La?
Sao có thể, phụ hoàng sủng ái mẫu hậu như vậy, sủng ái tới mức làm cả nàng và hồ ly đều ghen tỵ.
Tâm trạng Hoàng Phủ Sơ bắt đầu nặng nề. Cũng chẳng còn tâm trí đâu để ý Tu La thảo sắp chuyển thành màu đỏ.
Kỳ thật, nàng cũng không có hứng thú với chuyện này, nàng biết chắc sẽ chẳng có ai rảnh rỗi hái tặng thứ đó cho một bà lão như nàng.
Sáng hôm đó, Hoàng Phủ Sơ nhìn các cô nương trong lâu hưng phấn tới đỏ mặt, ánh mắt long lanh. Ai cũng nhộn nhạo lòng xuân, kể cả những người đã có hôn ước.
Hoàng Phủ Sơ chỉ có thể trầm mặc than thở, thật là hối hận khi chọn loại hình hóa trang này.
Cũng may ngày hôm đó nàng ra ngoài có việc. Nhưng đến khi quay về, nàng phát hiện không khí trong Tây Giang Nguyệt có gì đó khác thường.
Ai cũng tái mặt, mê man.
“Sao vậy?” Hoàng Phủ Sơ lo lắng gõ quải trượng hỏi.
Bùi Hùng nắm chặt tay, oán hận: “Bà bà, không biết tên khốn khiếp nào hái sạch Tu La thảo đỏ, để lại Tu La thảo xanh. Làm hại ta không hái được, làm hại ta không có Tu La thảo tặng cho tiểu Thanh!” Hán tử cao bảy thước rầu rĩ nói.
Hoàng Phủ Sơ ngây người, nàng từng nghe nói số lượng của Tu La Thảo rất ít nên loại cỏ này mới được coi là trân quý. Nhưng sao cả khu rừng Tu La thảo đều bị lấy đi hết. Nàng chống quải trượng nói: “Được rồi, chúng ta chịu khó chờ thêm mấy ngày để lứa thứ hai chuyển thành màu đỏ là được, có gì đâu mà phải rầu rĩ?” Hoàng Phủ Sơ khiển trách mọi người mà trong lòng lại đang cười thầm. Các cô nương kia cũng giống bà bà ta. Ai cũng không nhận được Tu la thảo.
Hoàng Phủ Sơ chậm rãi trở về phòng. Vào lúc đẩy cửa phòng ra, nàng đứng ngây ngẩn cả người.
Chớp mắt, nàng nghĩ mình đi nhầm phòng.
Nhưng nhìn tới nhìn lui, đây đúng là phòng mình mà.
Nhưng sao, cả phòng mình lại biến thành màu đỏ?
Vào lúc này, ánh chiều tà nhàn nhạt từ phía Tây hắt vào càng tôn lên màu đỏ của Tu La thảo.
Đúng là Tu La thảo, Tu La thảo chật kín phòng.
Trong bình hoa trên bàn, trên lẵng hoa treo trên tường. Tu La thảo chất đầy bàn, đầy giá sách, đầy giường……..
Quả hình tim màu đỏ, màu đỏ rực rỡ, màu đỏ diễm lệ, màu đỏ như ngọn lửa đang cháy, màu đỏ giống như trái tim đang đập rộn ràng…….
“A! Sao Tu La thảo lại chạy hết vào phòng bà bà thế này?” Một nha hoàn theo sau nàng hô lớn.
Hoàng Phủ Sơ toát mồ hôi, cái gì mà chạy vào phòng nàng? Đây chắc hẳn là do người đưa tới, chẳng lẽ bà bà như nàng không có quyền nhận Tu La thảo sao?
Chỉ là tiếng hét chói tai kia đã thu hút toàn bộ già, trẻ, gái, trai trong Tây Giang Nguyệt. Ai nấy đều sững sờ nhìn căn phòng ngập tràn Tu La thảo của nàng.
Bùi Hùng là người đầu tiên tỉnh lại trong cơn mê. “Bà bà, sao lại như vậy, sao lại có Tu La thảo ở đây?”
Hoàng Phủ toát mồ hôi lần hai, sao lại không thể có Tu La thảo ở đây?
Nàng chống quải trượng, lãnh đạm nói. “Ngươi, chẳng lẽ cả Tây Giang Nguyệt không có ai tặng Tu La thảo cho bà bà ta sao?”
“Có, có.” Bùi Hùng vội vàng nói. “Chỉ là thuộc hạ không ngờ trên đời này vẫn còn cụ ông nào —- lãng mạn như vậy.”
Ai…….thật không ngờ nàng đã cải trang thành lão bà bà mà vẫn hấp dẫn được người khác như vậy. Nhưng mà cụ ông kia là ai? Hoàng Phủ Sơ thầm kiểm đếm lại số cụ ông từng gặp trong Tây Giang Nguyệt.
Đêm đó, nàng nằm trên đống Tu La thảo rồi chìm vào giấc mộng.
Rất nhiều năm sau, nàng vẫn còn nhớ tới căn phòng ngập tràn màu đỏ của Tu La thảo.