Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Lộng_Nguyệt
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Cổ Đại] Gia Hữu Điêu Thê | Chu Ngọc (Truyện dịch) (DROP)

  [Lấy địa chỉ]
31#
Đăng lúc 10-1-2012 22:25:27 | Chỉ xem của tác giả
oai thật sự là bị bấn CN rồi hết TP đến ĐT và giờ là GHĐT
thanks ss >///<
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

32#
Đăng lúc 13-1-2012 17:05:56 | Chỉ xem của tác giả
Bà bà bận quá mãi hơm có chương mới ra nè
Mong quá đi, mấy hum bận thi em cứ tưởng là lỡ mất chương nào rùi cơ
Page bị trôi tít xuống rùi, vào com 1 cái  chờ bà bà post chương mới để nó lên nào  
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

33#
Đăng lúc 14-1-2012 19:47:35 | Chỉ xem của tác giả
Bà bà dạo này chắc bận rộn hay sao í
Mà chưa thấy dịch chương mới hóng quá
^^
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

34#
Đăng lúc 23-1-2012 11:59:27 | Chỉ xem của tác giả
hóng mãi mà chưa thấy post chương tiếp theo Truyện này gay cấn thế {:295:} Chen chân và cm để lên page 1 k em sợ chủ thớt quên
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

35#
Đăng lúc 29-1-2012 21:37:21 | Chỉ xem của tác giả
bà bà iu dấu, khi nàp người trở lại thế

đừng đem con bỏ chợ nhé :(((

ủng hộ bà bà cái nào :X
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

36#
 Tác giả| Đăng lúc 5-2-2012 23:29:02 | Chỉ xem của tác giả
millyapple gửi lúc 29-1-2012 21:37
bà bà iu dấu, khi nàp người trở lại thế

đừng đem con bỏ chợ nhé :(((


Chương 6: Gia phong


“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Cổ thị ấu nam Cổ Li, nay chịu ơn mưa móc đế vương nhận được sự sủng ái của nữ hoàng, niệm thân gia trong sạch, tính tình đoan chính, đặc phong làm quân thị. Khâm thử.”

Đạo thánh chỉ đầu tiên của tân hòang ban bố, lại là phong cho Cổ Li làm nam thị. Bách quan trên kim loan điện nghe được không khỏi lập tức xôn xao, vạn phần kinh sợ nhìn Thư Mộng cao cao tại thượng nhất mực bình tĩnh ngồi trên ngai rồng.

“Bệ hạ, bổn tướng cho rằng này việc này không ổn. Mặc dù Giám quốc đại nhân đã từ quan, nhưng ngài ấy vẫn như trước là biểu tượng cho vương triều Thánh Thiên ta. Để Giám quốc đại nhân nhập hậu cung, việc này vạn lần không thể”. Lão Thừa tướng sau phút kinh sợ lập tức đứng ra, chúng thần trong triều lập tức đều đồng loạt họa theo.

Thư Mộng nhìn xuống vị nguyên lão hai triều, chậm rãi nói: “Thừa tướng cũng biết Cổ Li nay đã mang thân phận thường dân, Như vậy chuyện này có gì là không thể? Huống hồ, bổn hoàng hôm qua đã lâm hạnh cùng y. Nếu không mang nhập hậu cung, Thừa tướng cho rằng bổn hoàng sẽ phải xử trí với y như thế nào?”

Chúng bách quan nghe Thư Mộng nói vậy lại lập tức tranh luận xôn xao. Vị tân hòang đế này vừa đăng cơ đã hướng mũi nhọn nhắm tới Cổ Li, hơn nữa hành động còn nhanh như vậy đã làm  tới luôn rồi. Giám quốc Cổ Li này thế lực và năng lực lớn đến nhường nào, bọn họ quen biết y đã lâu như vậy tất nhiên trong lòng đều biết rõ. Không thể ngờ hai người này nhanh như vậy đã có tình ý với nhau rồi.

Thừa tướng nghe Thư Mộng nói vậy không khỏi liên tục lắc đầu nói: “Không ổn, không ổn. Cho dù không nói đến thân phận Giám quốc của Cổ Li đại nhân, thì ngài ấy cũng là quân phi tiền triều. Chiếu theo luật pháp của Thánh Thiên ta, Cổ Li đại nhân cũng nên được tôn xưng là thái phi, vậy cũng không thể cùng hoàng đế bệ hạ có quan hệ dính líu với nhau được”.

Thư Mộng thản nhiên cười, nói: “Nếu nên là thái phi, vì cớ gì không ở trong hậu cung, ngược lại còn có thể rời khỏi cung mà đi?”

Thừa tướng bị Thư Mộng chỉ một câu đã hỏi đúng vào trọng điểm, trường hợp của Cổ Li là ngoại lệ do tình huống bắt buộc. Vương triều Thánh Thiên khi đó nếu không có Cổ Li ra mặt đảm nhiệm Giám quốc thì quả thật không thể biết được sẽ đi đến đâu. Mà việc rời đi cũng chính là yêu cầu của Cổ Li. Vì đại cục của Thánh Thiên, bọn họ dù cho không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng. Cho nên trong suốt trăm năm thống trị của vương triều đây là ngoại lệ đầu tiên. Nay tân hoàng đế lại mang điểm ấy ra mà nói, thật sự không biết nên trả lời như thế nào cho phải, không khỏi không biết nên nói gì lúc đó.

“Thế này... Xử trí như thế này cũng không chu toàn. Bệ hạ. Cổ Li tuy rằng đã mang thân phận dân thường, nhưng dù sao ngài ấy trước đây cũng là quân phi của vương triều chúng ta, xét địa vị ở Thánh Thiên ta mà nói cũng khá tôn quý. Nay với địa vị quân thị thấp như thế này, cho dù muốn Cổ Li đại nhân nhập hậu cung thì thật sự cũng là ủy khuất cho ngài ấy.” Hữu tướng quân thấy vấn đề Giám quốc này Thừa tướng chống đỡ không nổi, không khỏi góp vào một ý kiến.

Thư Mộng lạnh lùng cười nói:“Quá khứ địa vị cho dù cao nhưng cũng là quá khứ, bổn hoàng hiện tại là hiện tại. Bổn hoàng cho rằng Cổ Li y hiện tại cũng chỉ có khả năng ở địa vị quân thị, vậy nên chỉ có thể làm quân thị, thế nào, bổn hoàng muốn phong người nào làm nam thị của bổn hòang cũng không được quyết định sao? Một khi đã như vậy, hà tất phải lập bổn hoàng làm đế vương, cứ để Cổ Li giám quốc không phải là tốt nhất sao?”

Thư Mộng lời nói lạnh lùng nhìn qua như rất bình thường, kì thực lại cực kỳ sắc bén nghiêm khắc. Chúng đại thần đang xôn xao nghị luận không khỏi đều im lặng nhìn nhau lo lắng.

Thừa tướng – vị nguyên lão năm triều của Thánh Thiên, gia gia của nữ hoàng gia gia tóc râu đều bạc trắng - vốn vẫn chưa mở miệng, lúc này mới mở miệng nhẹ nhàng nói: “Những chuyện này đều là chuyện nội sự của bệ hạ người. Ngôi hậu, đại phi thì cần quần thần thương nghị, còn các vị trí khác, thì bệ hạ cứ làm chủ, không cần bàn bạc với thần.”
Lời này vừa nói ra bách quan không khỏi đều liếc nhau không nói. Tâm tư xoay chuyển rất nhanh đã hiểu được tình huống. Cổ Li này quyền lực quá lớn, thế lực quá mạnh mẽ, không cần biết là y vẫn ở trong cung điện hay là lãng du chốn núi sông , đối với hòang thất mà nói vẫn là một sự đe dọa lớn.

Hơn nữa một người giết cũng không thể giết, giam cũng không thể giam, mà thả cũng không thể thả, xử lý như thế nào cũng đều là vấn đề lớn. Tân hoàng đế hiện tại lại khăng khăng muốn đem người nguy hiểm như vậy vào hậu cung, biến thành người của mình. Thủ đoạn quá tinh vi, đúng là cách tốt nhất để xử lý Cổ Li.

Có phi tử có thế lực lớn mạnh như vậy, thứ nhất có tác dụng trong việc củng cố địa vị của tân hoàng đế một cách tốt nhất; thứ hai là đem y khống chế ở bên trong hoàng cung. Như thế vừa có thể là trợ lực, cũng có thể biến thành một thế lực uy hiếp lớn mạnh, nhưng vậy mới có điểm khiến người e ngại không dám hành động bừa bãi vội vàng, ngôi vị hoàng đế này mới có thể ổn định.

Người có thể làm quan của triều đình, đương nhiên không có cái đầu suy nghĩ chậm chạp, chỉ nghĩ một chút đã hiểu được. Nhưng tân hoàng xét cho đến cùng cũng là thân đơn lực bạc, sao có thể so được với cây lớn rễ sâu như Cổ Li. Đó cũng là nguyên nhân mọi người đều cho rằng chuyện này không ổn. Đắc tội trước mặt tân hoàng đế không ngại, nhưng đắc tội với Cổ Li thì không dám.

Nhưng mà hiện giờ lão Thừa tướng đã nói như vậy, mà thái độ của nữ hoàng lại kiên quyết như thế, bá quan không khỏi đều ngậm miệng không đưa ý kiến phản đối nữa. Lời lão Thừa tướng vừa nói cũng đã rất rõ ràng, đây là chuyện đấu đá giữa Cổ Li cùng nữ hoàng, với mọi người trong triều đều không liên quan. Hơn nữa luật pháp vương triều Thánh Thiên vốn đã quy định, việc sắc phong những vị trí thứ hạng thấp thế này mặc dù đế vương có nói qua cũng không cần phải chờ bọn họ thương nghị. Chuyện thần tiên đánh nhau, bọn họ người trần mắt thịt chả nên đến tham dự, có nhìn thấy thì cũng nhắm mắt coi như không thấy là hay nhất. Có điều Cổ Li này trước đứng đầu hậu cung, rồi tới vị trí trên vạn người quyền khuynh thiên hạ, đến bây giờ tự nhiên lại bị phong cho làm một quân thị nho nhỏ. Chênh lệch lớn như vậy không biết Cổ Li khi biết được sẽ phản ứng như thế nào.

Thư Mộng bình lặng liếc qua quần thần trong đại điện. Những người này có chủ ý gì, trong lòng nàng hiểu rất rõ: hai bên đều không thể đắc tội, chờ xem bên nào thất thế sẽ xun xoe nịnh bợ bên kia, không cần qua bọn họ thương nghị, tất nhiên sẽ không đắc tội với Cổ Li, cho nên lúc này mới ngậm miệng không nói một lời. Thư Mộng không khỏi thầm cười lạnh, như vậy cũng tốt, lúc này nàng cũng chỉ cần bọn họ im lặng là tốt rồi. Giờ bọn họ không quan trọng, chưa cần để mắt tới. Thu phục Cổ Li về dưới trướng mới là việc cấp bách phải làm.

Thư Mộng thấy trên đại điện không còn ai ý kiến gì nữa mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nếu đã như vậy thì việc này định như vậy đi. Lập tức công bố thiên hạ.”
Tử Dạng  - một trong số các nữ quan đứng bên - lập tức đáp lời: “Tuân chỉ.”

Thư Mộng uhm một tiếng, rồi lại chậm rãi nói: “Phía nam năm nay lũ lụt nghiêm trọng, lại thêm vừa gặp sự biến lớn, tình hình rất nghiêm trọng. Bổn hoàng quyết định sẽ tự thân thị sát. Thời gian này nếu triều chính có việc quan trọng gì thì toàn bộ chiếu theo cách thức xử lý lúc bổn hoàng chưa đăng cơ mà làm.”  

Quần thần nghe Thư Mộng ban bố mệnh lệnh thứ hai xong, liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh đáp dạ. Thư Mộng hơi ngạc nhiên nhìn lướt qua chúng thần, thấy trong mắt người nào người đó đều lộ ý đã hiểu, không khỏi ngầm nở nụ cười giễu cợt. Xem ra trong cung này tai mắt thật sự không ít, tất nhiên đều biết Cổ Li đã rời khỏi hoàng cung, mà Thương Châu - đại bản doanh của Cổ gia chính là ở phía nam của vương triều Thánh Thiên, nàng đi đến đó làm gì ai nấy đều hiểu rõ.

Thư Mộng thấy quần thần đều hiểu thì cũng không nói nhiều. Trước mắt chế phục Cổ Li mới là việc chính. Nếu không chế phục được y, không khiến y thần phục thì ngôi vị hoàng đế này nàng có ngồi cũng như không. Hiện tại việc triều chính bỏ bê cũng không quan trọng, quan trọng là về sau không bỏ bê là được. Dẫu sao có Cổ Ly lưu lại gánh hát này, cho dù Thánh Thiên có hỏng cũng không hỏng đến mức nát bét.

Chuyển ngữ từ bản convert của meoconlunar: Kurt
Biên tập: Lộng Nguyệt

Bình luận

=))) bình thường e đọc truyện toàn mấy a vua tuyển phi giờ được xem cảnh chị nữ đế tuyển zai cho hậu cung. nữ tôn có khác được mở mày mở mặt =))))  Đăng lúc 6-2-2012 05:04 PM
Ngược đời là sao em ^_^  Đăng lúc 6-2-2012 04:28 PM
đọc chap này sao thấy nó ngc đời quá =))) cám ơn sis ^^  Đăng lúc 6-2-2012 04:09 PM
cuối cùng đã thấy Lộng Nguyệt trở lại, truyện hay lắm! Lông Nguyệt cố lên !  Đăng lúc 6-2-2012 12:07 PM
bà bà đã trở lại :D. Đọc lại chap này so lại cái em làm mới thấy em còn dùng nhiều từ cổ quá.  Đăng lúc 6-2-2012 12:24 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

37#
 Tác giả| Đăng lúc 6-2-2012 17:12:37 | Chỉ xem của tác giả
To aoi-chan:
Ối chị Thư Mộng này bá đạo lắm. Ép giai nhà lành vào hậu cung, còn set cho vị trí quân thị bé tí.
Bản thân mình bắt trói người ta làm chuyện xxx xong còn chạy theo tìm đến tận nơi đòi xả hận. Thế này gọi là *cọc đi tìm trâu* hay là *đuổi cùng giết tận* đây không biết.
Mà nếu nói lần đầu cởi quần áo người ta là do kẻ dưới sơ suất hiểu nhầm ý nữ hoàng, chứ lần sau cởi áo người ta thì rõ là nàng chủ động á


Bình luận

là xem phim nhiều hẳn lên, đếm sơ sơ cũng phải hơn chục bộ drama và vài chục movie, chả biết tại sao lại xem được thế nữa :|  Đăng lúc 10-2-2012 11:17 AM
Mà kể ra kiểu đó thì ai kể ra cũng lắm việc như thế hết ý mà =)) nhưng khi tổng kết lại thì đúng là trong vòng 1 năm vừa rồi biết đến kst một cái  Đăng lúc 10-2-2012 11:16 AM
=)) ham chơi mà =)) Đùa đấy thôi, kể thì nhiều nhưng ngày chỉ có 24h, làm sao hôm nào cũng làm đủ từng ấy việc được, thế nên mới cái nọ đẩy cái kia.  Đăng lúc 10-2-2012 11:15 AM
ôi trời ơi, sao chị lắm việc thế này, 1 ngày có 24, mà trong đó đã mất 6-8h cho việc ngủ rồi, sợ chị quá ấy :P  Đăng lúc 10-2-2012 11:05 AM
@@ Tùy hứng mà mỗi cái thời gian nhiều hay ít, cái này đẩy cái kia á em. Chap7 lên kế hoạch trong tuần này nè  Đăng lúc 9-2-2012 05:34 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

38#
 Tác giả| Đăng lúc 10-2-2012 03:55:52 | Chỉ xem của tác giả
Gia hữu điêu thê - Chương 7: Bách Hoa lâu



Thư Mộng thấy vậy phẩy tay một cái lạnh lùng nói: “Bãi triều. ”

Quần thần như nước đồng loạt lui xuống. Chờ cho trong kim loan điện không còn ai khác, Thư Mộng mới thở ra một hơi, dựa vào ngai vàng. Tử Dạng đứng bên cạnh lo lắng hỏi: “ Tiểu thư, thấy thế nào, còn cố gắng trụ được không? ”
Thư Mộng khép nhẹ làn mi, lắc đầu. Thân thể mệt mỏi đau nhức, khẽ động một chút cũng thấy khó khăn, chỗ kín lại càng đau đớn bỏng rát hơn. Nhớ đến đêm qua Cổ Li điên cuồng vày vò trên người mình, Thư Mộng thấy thẹn thùng lại càng thêm phần giận dữ. Sự giận dữ không rõ nguyên nhân không thể nói thành lời.

Nàng liền hít sâu một hơi hướng Tử Dạng nói: “ Chuẩn bị hành trang. Bổn hoàng cũng muốn xem Cổ Li ngươi chạy cũng chạy không thoát khỏi lòng bàn tay bổn hoàng.” Nói xong liền mạnh mẽ đứng dậy, phất tay áo mà đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



Mấy ngày sau.

Vân Châu Bách Hoa lâu chính là nơi nổi tiếng phồn thịnh nhất Vân Châu, không phải bởi buôn kỹ bán nghệ gì cả, mà bởi rượu. Vân Châu vốn là nơi sản xuất rượu ngon nổi tiếng – Bách Hoa tửu nơi đây sản xuất là rượu ngon hạng nhất ở Thánh Thiên - mà Bách Hoa lâu lại chính là nơi sản xuất Bách Hoa tửu chính tông nhất, quanh năm hương rượu bay xa mười dặm, tân khách ghé thăm liên tục không ngừng.

Ngoài ra, điểm đặc biệt nhất của Bách Hoa lâu này chính là, nó không phải là một tửu lâu chính tông, nhưng xét từ một phương diện khác mà nói, nó lại mới là chính tông nhất. Ở đây không bán bất kỳ loại đồ ăn thức uống nào. Cùng lắm có bán loại bánh ngọt nhỏ kèm với đồ uống. Ở đây cũng không cần người chạy bàn, bởi trong tửu lâu tất cả đều là tửu bảo(1), người nào người đó đều rất am hiểu về rượu, phục vụ bàn bình thường có ai có thể so sánh được?

  “ Hai vị khách quan muốn gọi Bách Hoa tửu loại bao nhiêu năm? ”

Một tửu bảo khí chất nho nhã nhìn thấy hai nam tử khí độ bất phàm đi lên thì lập tức tươi cười  chạy ra đón lên lầu.
Người con trai đi trước, trên môi mang một nụ cười mê hồn, quen đường quen lối vừa đi lên vừa nói: “Các người có rượu bao nhiêu năm?”
Tửu bảo liền nở nụ cười, vừa đi phía trước dẫn đường vừa nói: “Khách quan hỏi chúng tôi có loại bao nhiêu năm a, chỉ cần khách quan nói ra, Bách Hoa lâu chúng tôi đều có cả. ”
Hai người con trai tìm đến chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ ngồi xuống. Người đi trước vừa nãy, nụ cười bừng sáng trên gương mặt, nói: “ Vậy thì mang ra loại Bách Hoa tửu năm mươi ba năm đi.”
Tửu bảo nghe thấy người này nói vậy nụ cười không khỏi càng tươi sáng hơn, nói: “Thì ra là chuyên gia thưởng rượu cuối cùng cũng tới rồi. Loại Bách Hoa tửu năm mươi ba năm này chính là loại cực phẩm trong các loại Bách Hoa tửu, so với loại bảy tám chục năm còn cao cấp quý giá và thuần khiết chính thống hơn nhiều. Xem ra tiểu nhân ở đây thực sự là dư thừa rồi. Khách quan, loại năm mươi ba năm này chính là loại cao cấp quý giá nhất. Tồn tại trong dân gian, ngoại trừ tiến cống cho hoàng đế ra còn lại chỉ có Bách Hoa lâu chúng tôi là có. Tiểu nhân cũng không khách khí với hai vị nữa, loại rượu này quá trân quý , giá cả dĩ nhiên là cũng đắt không tưởng, đây là bảng giá, hai vị có cần phải cân nhắc một chút hay không? ” Vừa nói vừa đem một bảng giá để bên cạnh chiếc bàn nhỏ đưa cho người nói chuyện.

“Ta nếu còn uống không nổi, thì cả Thánh Thiên này cũng không có ai uống nổi. Lấy một phần tới đây. ” Người này cũng chẳng thèm xem qua bảng giá, chỉ đơn giản nhẹ cười sai khiến vậy.

Tửu bảo thấy người này khí chất cao quý, trong lời nói tự nhiên toát ra khí thế của người có địa vị, không khỏi theo bản năng vâng một tiếng. Người còn lại từ đầu tới cuối vẫn chưa nói một lời, đưa tay rút ra một tờ ngân phiếu. Tửu bảo vừa thấy liền hướng hai người thi lễ, nhận lấy ngân phiếu rồi lui xuống. Bách Hoa lâu trước thu tiền sau mới xuất hàng, đây là quy tắc trăm năm nay. Mặc dù đặc biệt khác người, nhưng chính vì đặc biệt như vậy mà thu hút được bao nhiêu người, vì hâm mộ danh tiếng mà đến.

“Rượu ngon, quả nhiên là rượu ngon. So với ta uống ở trong cung còn thuần khiết chính thống hơn.”

Người con trai gương mặt lạnh lùng hờ hững, trước giờ vẫn không hé miệng, lúc này không khỏi khẽ mỉm cười nói: “Giám quốc đại nhân của tôi kiến thức trong lĩnh vực này quả nhiên thật quá sâu rộng a”.

Người con trai khen ngợi luôn mồm không dứt kia chính là Cổ Li. Cổ Li lúc này dáng vẻ ung dung tự tại tựa vào lưng ghế, gương mặt mang một nụ cười tao nhã nói: “ Đừng xưng hô loạn vậy. Nhớ năm đó ta còn ở Thương Châu cùng đại ca chung một chỗ, cũng là cao thủ trong lĩnh vực này, ai dám cùng ta so về thưởng rượu bình rượu, đó là tự muốn nếm đau khổ, Diệp, ngươi chẳng lẽ còn không biết?”

Lời nói vừa dứt, Cổ Li đột nhiên nhíu mày rồi nói tiếp: “Nhưng mà, cũng có một nữ nhân ngoại lệ. ”

Người con trai được gọi là Diệp liền nở nụ cười nói:“Tôi xem thì là Nguyệt chủ của chúng tôi rồi. Ngoài nàng ấy, tôi nghĩ không ra người nào khác có thể có khả năng này. ”

Cổ Li khóe miệng giật giật nói: “ Điệp Y đó thật biến thái, con gái gì mà vừa lạnh lùng vừa ác nghiệt, thủ đoạn còn vô cùng tàn nhẫn. Ta thật chẳng biết nàng ta có điểm gì tốt, tên tiểu tử Hạo Nhiên đó lại cứ một lòng một dạ sống chết với nàng ta, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Thật là mất hết mặt mũi của tiểu thúc ta. ”’

Diệp không khỏi muốn bò ra cười, vẻ mặt không nín cười nổi nói: “Thiếu gia, đừng để Nguyệt chủ nghe được đó. Phải biết là thế lực của Nguyệt đường chúng tôi trải khắp Thánh Thiên. Nói không chừng trong lầu này cũng có người của chúng tôi. Nếu để Nguyệt chủ biết được cẩn thận lần này trở về lại bị nàng cho một trận."

Cổ Li hai hàng lông mày nhíu lại, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Ta mà sợ nàng? Nàng có lợi hại đến đâu cũng phải gọi ta một tiếng tiểu thúc (2). Đứa nhỏ nàng ta sinh ra theo đó cũng phải gọi ta một tiếng gia gia (3). Ta có thời gian sẽ đấu với nàng ta, không bắt nàng ta viết chữ "phục" thì tên của ta đem viết ngược lại đi. ”

Diệp liền lớn tiếng cười ha ha nói: “Gia gia, thiếu gia của tôi ơi, người bây giờ mới hai mươi tám tuổi, bản thân mình còn chưa có con, đã lên đến chức gia gia. Nói ra cái thân phận này thật đúng là lớn a, ây, tôi nói thiếu gia này, hôm đó ngài ra ngoài với bộ dạng đó, nói không chừng... ”

Cổ Li nghe Diệp nhắc đến chuyện y xuất cung ngày hôm đó sắc mặt không khỏi hơi biến đổi một chút rồi lại bình thường trở lại, cười khổ nói: "Tiểu tử ngươi còn nói tốt, ngay cả một tên hộ vệ cũng làm không tốt, ta thật nên mang ngươi đưa về chỗ Nguyệt chủ của các ngươi, trả về nơi sản xuất mới được. ”

Diệp liền kêu khổ nói: “Thiếu gia tốt của tôi ơi, tôi nào biết nữ hoàng kia lớn mật như vậy, dám ra tay với ngài. Nhưng mà ngài cũng đâu có thiệt thòi gì. Mặc dù thân thể có phải chịu khổ một chút nhưng diễm phúc cũng không tệ."

Cổ Li nghe Diệp nói bỡn cợt không khỏi trừng mắt nhìn một cái. Hôm đó dưới tác dụng của xuân dược cùng Thư Mộng phượng đảo loan điên, đến khi thuốc hết tác dụng thì thấy Thư Mộng đã sớm chịu không nổi hôn mê trong lòng mình rồi; mà bản thân mình thì ngay cả chút sức lực để đi lại cũng không có, nằm bò ra trên người Thư Mộng, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động, để cho Diệp bí mật tìm đến nơi nhìn thấy rõ rõ ràng ràng hết cả. Chờ bản thân có thể gượng dậy được, thu xếp cho nàng xong thì Diệp liền mang mình lúc đó đã ngủ nhân đêm tối rời khỏi hoàng cung. Đến khi tỉnh lại thì thấy mình đã trên đường rời khỏi kinh thành rồi.

Diệp thấy Cổ Li trừng mắt nhìn mình không khỏi cười thầm không nói. Cổ Li trầm mặc một lúc sau mới ưu nhã cười một tiếng nói: “ Không nói những chuyện đó nữa, những thứ kia với ta đã rất xa xôi rồi. Sau này trời cao biển rộng, gái đẹp trong thiên hạ, rượu ngon thơm hương, cuộc sống tự do tự tại đang chờ Cổ Li ta phía trước đi hưởng thụ."

Translated by Lộng Nguyệt (Lộng_Nguyệ[email protected])

Ghi chú:

(1) Tửu bảo: Người phục vụ rượu trong quán rượu, nhà hàng (~ bartender) phân biệt với người phục vụ bàn, bưng bê các món (~waiter). Như thấy trong Bách Hoa lâu, tửu bảo là người có hiểu biết về rượu kiêm vai trò tư vấn giới thiệu cho khách.  

(2) tiểu thúc: chú
Cổ Li là em trai của cha Cổ Hạo Nhiên - chồng Điệp  Y, tức là chú chồng của Điệp Y. Điệp Y cũng như Hạo Nhiên phải gọi Cổ Li bằng chú.

(3) Gia gia: ông
Trong chương trước có nhắc đến Tể tướng đương triều là nguyên lão 5 triều (đã phục vụ qua 5 đời vua*), là gia gia của gia gia của nữ hoàng --> vai vế tương đương với kị của nữ hoàng *lôi giấy bút ra tính tính tính, thử xem bác Tể tướng này có thể là bao nhiêu tuổi đây*

Bình luận

em cũng k biết bác ấy nhiêu tuổi nữa =)), cơ mà zai thời ấy lấy vợ hơi bị sớm, sinh con cũng sớm nốt, cơ mà vẫn khoẻ thật.  Đăng lúc 10-2-2012 12:12 PM
anh dễ gì thoát khỏi tay chị =)). Cơ mà cái tên "Diệp" này quen quá cơ, ai nhỉ?  Đăng lúc 10-2-2012 11:33 AM
Tối qua giờ giờ mới đc online, ai dè đã có chap mới :x.  Đăng lúc 10-2-2012 11:06 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

39#
Đăng lúc 10-2-2012 16:41:33 | Chỉ xem của tác giả
aaaaaa thanks sis   vừa lên đã có chap mới ùi
anh muốn chơi gái cũng pải đợi chị ý duyệt đã
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

40#
 Tác giả| Đăng lúc 10-2-2012 16:52:41 | Chỉ xem của tác giả
aoi-chan gửi lúc 10-2-2012 16:41
aaaaaa thanks sis   vừa lên đã có chap mới ùi
anh muốn chơi gái cũng pải đợi ch ...

Á, Bách Hoa lâu không phải chỗ chơi gái em ơi =))  *không phải nơi buôn kỹ bán nghệ*
Trong truyện này mọi cái nam - nữ cũng đảo lộn mà, thế nên em đừng nghĩ tới chơi gái nữa, hãy nghĩ đến ... chơi giai đi =)) Sẽ xuất hiện ở chương sắp tới

Thật ra lúc đầu đọc qua qua mấy chap để biết nội dung thì cũng không cảm thấy gì mấy
Nhưng đọc kỹ để dịch thì như là có thêm thời gian ủ cảm xúc vậy, tự nhiên thấy Cổ Li dễ thương thế. 10 năm trong hoàng cung, giờ muốn buông tay du ngoạn nhân gian, sống cuộc sống của bản thân mình chứ không phải sống cho người khác. Chuyện phong ba chốn hoàng cung đã qua như một giấc mộng
Tiếc là, sự xuất hiện của Thư Mộng đã thay đổi hoàn toàn kế hoạch của Li ca ...

Bình luận

*chỉ chỉ* từ đấy bắt nguồn từ em aoi ở trên :P  Đăng lúc 10-2-2012 05:03 PM
ngỡ có chap mới :P. bà bà làm em mém sặc, chơi giai =)).  Đăng lúc 10-2-2012 04:57 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách