|
Nói tới đây, mẫu thân tỏ rõ vẻ tự tin kiêu ngạo, thật sự khiến người khác phải hâm mộ, đáng tiếc, ta lại giống tính cha. Nếu ta giống tính mẫu thân, thẳng thắn mạnh mẽ, ta và Vân Châu đã không bỏ lỡ nhau … Nghĩ đến hắn, lòng ta không khỏi thở dài sâu kín.
Cha quả nhiên rất nhanh nhẹn, tối hôm sau trở về. Sáng hôm sau, Thích phu nhân và mẫu thân cùng bàn bạc lo liệu chuyện hôn sự.
Mẫu thân cười nói: “Các ngươi thật thô tục, ta và hắn còn có con với nhau rồi, còn hôn sự gì nữa, muốn người khác cười rụng răng sao?”
Thích phu nhân cười nói: “Muội muội, đúng là cô và hắn có con rồi, nhưng chưa hành lễ là không phù hợp lễ nghi.”
“Lễ nghi chỉ là thủ tục, ta không cần, từ nay hắn là chồng ta là được.”
Dứt lời, mẫu thân hất cằm nói với sư phụ: “Chàng nói xem?”
Sư phụ cười nói: “A Tiếu, ta tất nhiên là theo lời nàng. Nàng muốn thế nào thì là thế.”
Thích phu nhân trêu chọc: “Ôi chao, nghe lời tuyệt đối cơ đấy.”
Ăn xong cơm chiều, ta theo mẫu thân vào phòng ngủ, mẫu thân vẫn dùng mặt nạ, ta có phần không đành lòng, nói thầm: “Mẫu thân, người đeo mặt nạ suốt, chắc sẽ không thoải mái?”
“Không đâu, con có đeo thử không.”
Ta nhận mặt nạ, kề lên da mặt, mặt nạ này mỏng như cánh ve, mềm mại trong suốt, đặt trên làn da gần như không có cảm giác gì, thật sự khiến người ta phải thán phục.
“Con biết cánh ve không? Mặt nạ này làm từ cánh ve.”
“Kỹ thuật của ông ngoại thật khiến người khác phải thán phục.”
“Đúng vậy. Ông ngoại con là một kỳ nhân. Hạ độc, ám khí, bẫy ngầm, phương diện nào cũng là vô địch thiên hạ, giang hồ hận ông thấu xương, bởi vì tính ông tùy tiện cuồng phóng, tùy hứng là làm. Nếu con nói ông không tốt, ông sẽ đối với con không tốt, nếu con nghe lời ông, ông sẽ đối với con tốt đến tuyệt vời. Một đời ông càn rỡ, kiêu ngạo, giang hồ không ai sánh kịp.”
Khi mẫu thân nói tới đó, thần sắc vừa vui mừng lại vừa tiếc nuối: “Trong mắt giang hồ ông là ma giáo, nhưng ông tuyệt đối là một phụ thân tốt. Khi ta có con, ông không trách cứ nửa phần, ngược lại còn khen ta can đảm, bản lĩnh, không giả tạo. Ông nói, nhân sinh như sương sớm, sống phải hết mình. Ông ghét nhất là những kẻ dối trá ngụy quân tử.”
Nghe mẫu thân nói xong, lòng ta phức tạp vô cùng, bị chỉ bảo mười mấy năm về sự đối lập của thiện ác, chính tà, đột nhiên rơi xuống ông ngoại như thế, thật sự khiến lòng ta rối bời.
“Sau này ta sẽ truyền những kỹ thuật của ông ngoại cho con, bản lĩnh làm mặt nạ này cả giang hồ không ai theo kịp. Ta đeo mặt nạ mười mấy năm, tiếp xúc không biết bao nhiêu người nhưng chưa từng có ai nhận ra.”
“Năm đó, lần đầu tiên ta gặp cha con, cũng là đeo mặt nạ giả làm một thiếu niên.”
Cha ho khan một tiếng, lững thững đi vào.
“Cha, mẹ, hai người nghỉ sớm đi. Ngày mai con đến thỉnh an.” Ta đi ra đóng cửa, thoáng thấy sư phụ mặt như hoa đào. Haizzz, mẹ không đỏ mặt không hiểu cha đỏ mặt vì cái gì?
Về phòng, ta hoan hỉ đến không ngủ được, Tiểu Hà Bao cũng vui mừng ríu rít như chim chích: “Chưởng môn hôm nay thật phong độ, tiểu thư, thì ra Chưởng môn là cha cô, hỏi sao ông ấy thương yêu cô như vậy, hôm nay em nhìn kĩ đúng là rất giống, tính tình thì y hệt.”
Ta vui rạo rực: “Tiểu Hà Bao, em nói xem, nếu tính ta giống như mẫu thân có phải càng được nhiều người yêu quí hơn?”
Tiểu Hà Bao gãi gãi đầu: “Chuyện … này, tính tình Cố nương tử em không rõ lắm, chỉ nói đơn giản, ngoại hình cô như thế này đúng là trời cao ưu ái.”
Ta hiểu ý của cô bé, vì muốn che dấu giang hồ, mẫu thân luôn đeo mặt nạ mọi nơi mọi lúc, haizzz, Tiểu Hà Bao nào biết dung mạo thật của mẫu thân ta đẹp như tiên nữ.
Ta cầm gương đồng, cẩn thận xem xét chính mình. Mắt môi ta đều giống mẫu thân, nhưng lông mày không thanh tú được như mẫu thân, là giống cha.
Ta nhìn dung nhan trong gương, lòng tràn đầy hoan hỉ, ta làm đứa bé bị vứt bỏ mười mấy năm, giờ có cha có mẹ, thật là hạnh phúc muốn ngất.
Tiểu Hà Bao trợn mắt: “Tiểu thư, lần đầu tiên em thấy cô vừa soi gương vừa cười tủm tỉm một mình, chẳng lẽ rốt cuộc cô cũng nhận ra mình là mỹ nhân?”
Ta đỏ mặt, vội nói: “Ta không ngắm mình, mà là nhìn xem nét nào giống cha, nét nào giống mẹ.”
“Tiểu thư, cô và cô gia đều xinh đẹp như hoa, em đoán, tương lai có em bé nhất định sẽ không tầm thường.”
Ta xấu hổ, lời này thật là…
Không hiểu sao lại trùng hợp thế, đúng lúc Giang Thần ló đầu vào, nhíu mày nói: “Tiểu Hà Bao, nịnh nọt không ai nói thế, haizzz, đúng là chủ nào tớ nấy.”
Đúng là ta không biết nịnh nọt, nhưng làm gì đến mức độ tệ hại thế.
Giang Thần cười híp mắt nói: “Tiểu Mạt, muội nói xem con chúng ta tương lai giống ai nhiều hơn?”
Ta cảm giác lỗ tai nóng bừng, không để ý đến hắn nữa.
Hắn chắp tay thong thả đi tới bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trăng, thần sắc đắm say. Trước cửa sổ là mấy thân trúc gầy, đổ bóng lên tường, hắn mặc trường bào trắng, cao lớn phong độ, thêm ngoại cảnh trước hoa dưới trăng, càng thêm thu hút. Ta ngồi dưới đèn mắt khép hờ nhìn hắn, lòng thấy rất bình an hạnh phúc.
Hắn ngắm trăng hồi lâu, ôm cánh tay hắng giọng lên tiếng, khi ta cho là hứng làm thơ của hắn nổi lên, đang định rửa tai lắng nghe, hắn lại nói: “Sắp đến Trung thu rồi.”
Mẫu thân vẫn ở lại Không thể không mua làm Cố tẩu, bà nói chờ ta và Giang Thần thành thân, bà sẽ cùng sư phụ rời khỏi đây, đến ngoại ô kinh thành mua một căn nhà để ở. Sư phụ luôn đối với mẫu thân nói gì nghe nấy, lập tức lĩnh mệnh bắt đầu bắt tay đến ngoại ô tìm nhà.
Thích phu nhân trời sinh nhanh nhẹn, một lòng một dạ muốn lo liệu cho hôn lễ của con trai duy nhất thật long trọng, vì thế giao hết việc làm ăn của Quy Vân sơn trang cho Giang Thần, bà chuyên tâm chuẩn bị hôn lễ. Giang Thần bị mẹ hắn giao việc làm ăn nên bận tối ngày, vì vậy, ta thành người rảnh rỗi, Tiểu Hà Bao hâm mộ thốt lên, thánh nhân đãi kẻ khù khờ, ta cười cười không nói, lòng cũng công nhận ông trời rất ưu ái ta.
Hôm đó ta đang nhàn rỗi đọc sách trong phòng, đột nhiên Tiểu Hà Bao thần bí chạy vào, kề tai ta thầm thì: “Vừa rồi em đi ra ngoài gặp Vân Châu công tử, cậu ấy bảo em nhắn với cô, giờ Tuất tối nay hẹn cô ở Yêu Nguyệt Lâu bên bờ hồ Minh Sĩ, nói có chuyện quan trọng muốn nói với cô.”
Ta lấy làm kinh hãi, Vân Châu hẹn ta, liệu là vì chuyện gì? |
|