Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Tác giả: rabbitlyn
Thu gọn cột thông tin

[Huyễn huyễn] Tam sinh tam thế- Chẩm thượng thư- Đường Thất Công Tử

[Lấy địa chỉ]
Đăng lúc 2-5-2012 15:03:03 | Xem tất
Kurt gửi lúc 2-5-2012 14:46
Hự, khi đọc TLĐH đã k thích Tang Tịch rồi, Thiển Cận hay gì gì mà con rắn của Bạc ...

Nguồn :http://kokonaoki.wordpress.com/2011/03/08/b%E1%BB%99-sinh-lien-2/

Bộ Sinh Liên


Đường  Thất Công Tử


Mỗi bước đi qua sen hồng nở rộ, gọi là bộ sinh liên.

Lúc hắn cứu nàng lên từ dưới thân toà Tỏa Yêu Tháp trên tầng trời thứ hai mươi bảy, dưới chân nàng hồng liên quyến rũ nở rộ khắp nơi.

Hắn yêu nàng, không phải vì mỗi bước chân nàng khiến sen hồng nở rộ, mà hắn yêu nàng bằng tình yêu.

Chương mở đầu


Tỏa Yêu Tháp bị phá hỏng nhất thời gây ra động tĩnh hủy thiên diệt địa, mà lúc này đây trên tầng trời thứ hai mươi bảy lại tĩnh lặng không một tiếng người, chư thần cùng thở dài tản đi, không ai để ý tới vị tiên tử Hồng Liên của Dao Trì vẫn còn bị đè nặng dưới tòa tháp chín tầng.

Nàng bị đau làm tỉnh giấc, mở mắt nhất thời chỉ thấy một mảng máu đỏ rực, hai chân bị Phược Ma Thạch cắt đứt, bức tường đen xì của tòa Tỏa Yêu Tháp đang đổ ngang trước mặt nàng. Vầng trăng lạnh lẽo tỏa thứ ánh sáng mờ mờ xuống, đau đớn như lớp tơ nhện vòng quanh lớp lớp tầng tầng, vây kín lấy nàng giống như một con nhộng không thể phá kén.

Yêu khí chưa bị chư thần cấm cố giống như một con giao long vần vũ trên phía đông bầu trời, làm sắc xanh hóa thành mưa máu mù mịt, biến thành một dải lụa đỏ rực như chu sa vắt ngang giữa biển mây ngân hà. Một giọt nước mưa đỏ rực rơi nhẹ trên mặt nàng, mang theo cảm giác lạnh lẽo thấu nhập da thịt nàng, từng giọt mồ hôi lạnh từ trán nàng tí tách rơi xuống, làm cổ họng nghẹn cứng không thể thốt nên lời. Đau đớn, đau đớn không ngừng không nghỉ. Nàng không biết bây giờ nên cầu sống hay mong được chết, lại càng không cầu ai sống, cầu ai chết. Đau đớn khiến nàng không thể di động được mảy may, ngay cả tự tìm cái chết cũng không thể.

Trong bụi khói mù mịt, nàng lại nghĩ không hiểu vì sao mình lại ở chỗ này, nàng tới hỗ trợ Tang Tịch, cùng hắn tới Tỏa Yêu Tháp cứu người trong lòng của hắn. Tự tiện xông vào Tỏa Yêu Tháp sẽ phải chịu cái tội rất lớn là bị cắt tiên tịch vĩnh viễn, sao nàng lại không biết chứ, chỉ là nàng vẫn trông chờ vào vận khí tốt của mình luôn khiến mọi việc xưa nay đều thuận lợi. Có điều vận may có nhiều tới bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng phải có ngày cạn sạch. Lần này đây, người được cứu đã ly khai một cách ổn thỏa tốt đẹp, mà nàng lúc này đã dùng hết sạch vận may, không thể không thế họ nhận đủ nộ ý bị mạo phạm của tòa Cửu Trọng Bảo Tháp. Lúc bảo tháp bị phá hủy, Phược Ma Thạch rơi ầm từ trên đỉnh tháp xuống, hòn đá khổng lồ như một lưỡi búa sắc bổ mạnh xuống như sao băng làm ba tấc đất trước mặt nàng khô cằn trong giây lát, nàng chỉ kịp nói một câu, đừng quay đầu lại. Đừng quay đầu lại. Kỳ thật thời điểm đó, nàng thầm mong hắn quay đầu lại, thậm chí ngay cả mộtnụ cười rạng rỡ để yên lòng người khác nàng cũng đã chuẩn bị tốt. Có điều trong những giây phút cuối lúc Phược Ma Thạch rơi xuống ngăn cản tầm mắt, hắn thận trọng ôm nữ tử kia vào lòng bước qua khói bụi mù mịt, nhưng nàng tuyệt không thấy hắn quay đầu lại.

Một vị thần tiên mà lại chết dưới tòa Tỏa Yêu Tháp, chắc cũng chỉ có mình nàng, cũng cảm thấy không khỏi quá mất tiên cách, nàng muốn bám vào đống đá vụn vấy máu định lết từng bước ra khỏi đám hoang tàn đổ vỡ kia, có điều mỗi lần khẽ động, đều cảm thấy như có muôn ngàn vạn con dao cùn nhay đi cắt lại trên người. Nàng cảm thấy máu của mình chảy ra thành dòng dưới Phược Ma Thạch, chảy thẳng vào mặt biển phiền não, những chỗ dòng máu chảy qua, hồng liên lập tức nở rộ rực rỡ, trong chớp mắt, khắp mặt đất nơi tầng trời thứ hai mươi bảy này đỏ rực những đóa hoa quyến rũ. Ba ngàn thế giới, không cần biết là hồng liên ở nơi nào, mỗi một kiếp hoa nở đều là vô tiền khoáng hậu, huống chi nàng lại là ngồi ở địa vị hoa chủ tối cao tại hoa thần. Nàng sắp chết rồi, dẫu chiếm được hết thảy xuân sắc ở dao thiên, cũng bất quá chỉ là một lần hoa nở cuối cùng mà thôi.

Yêu khí đang lan tràn khắp chân trời đột nhiên ngưng tụ lại thành một hình người khổng lồ, đập mạnh hung hăng vào bốn phía Thiên Cương Trảo, phát ra những tiếng gầm nhẹ. Trời đã tảng sáng, chính là thời khắc của yêu ma. Nàng đã không còn trông chờ vào việc có ai đó sẽ tới cứu mình, lúc mới tỉnh lại thực cũng từng nghĩ tới chuyện đó, có điều Tỏa Yêu Tháp đã bị phá mất, vạn yêu loạn hành, chư thần tướng ở tầng trời hai mươi bảy đã phải dùng Thiên Cương Tráo để phong ấn, rõ ràng trên Cửu Trùng Thiên chẳng còn bất kỳ người nào có thể trấn áp được oán khí khổng lồ ngưng tụ trăm triệu năm của yêu vật. Kỳ thật nàng đã nhận mệnh, thậm chí còn có thể tự giễu cợt mình, một đời này nàng vì một người tu tiên, vì một người lưu lại Cửu Trùng Thiên, mà cuối cùng cũng vì một người đã bị hôi phi yên diệt về chốn Hồng Hoang, kỳ thật nếu xét từ đầu tới cuối, chỉ cảm thấy vận khí không tốt, chết cô đơn tại Tỏa Yêu Tháp thì đã đành, mà trước khi chết dẫu chỉ nửa khắc an ninh cũng không có được.

Cả đời này nàng cũng không có hy vọng gì lớn lao, không thoát khỏi tòa Tỏa Yêu Tháp này cũng chẳng vấn đề gì, ngay cả việc sẽ trở thành một chuyện cười lưu danh thiên cổ cũng chẳng sao, dù sao cũng đâu tới tai nàng nữa đâu. Đang muốn an tâm nhắm mắt, trong biển mây mênh mông đột nhiên truyền tới một tiếng sáo du dương. Dưới tiếng sáo, yêu khí ngất trời kia nhất thời như một con khốn thú bị đao phong đâm trúng chỗ yếu hại, gầm lên điên cuồng giận dữ. Mà những đau đớn đang vây chặt khắp toàn thân nàng trong giây lát cũng hoàn toàn biến mất sạch, nàng chỉ khẽ mở mắt. Trong khung cảnh mờ mịt trước mắt, ở phía xa xa kia chợt thấy sóng lớn ngập trời, cơn sóng trắng kia tựa hồ như vây quanh một con rồng màu trắng bạc khổng lồ phát ra những tia sáng chói lòa rực rỡ. Nàng muốn giơ tay lên dụi mắt, bất quá không còn chút khí lực, mà mỗi con sóng kia đợt sau cao hơn đợt trước, tựa như thiên quân vạn mã tung vó xông tới, mỗi bước chân lướt qua đều khiến yêu khí đang quay cuồng trong nháy mắt đã bị thổi bay mất tăm tích. Mưa rửa sạch sắc máu, tiếng sáo vang lê du dương nhẹ nhàng khắp ngân hà, tầng trời hai mươi bảy tái sinh.

Tiếng địch làm xuất hiện cảnh tượng như thế, khắp tứ hải bát hoang kia, nàng chỉ biết duy nhất có một người. Có điều cái người kia chắc đang mặc áo giáp, chinh chiến với ma tộc ở chiến địa Nam Hoang.

Không kịp nghĩ quá nhiều, tầm mắt nàng đã chuyển tới đôi giày gấm màu trắng, tuy vết máu nằm khắp nơi trên mặt đất, bất quá đôi giày kia không nhiễm lấy nửa hạt bụi, thanh âm lạnh lùng trong trẻo của nam nhân vang lên phía trên đỉnh đầu nàng : ” Bất quá ta mới ly khai có mấy ngày, mà nàng đã khiến mình phải chật vật như vậy rồi sao ?”

Nàng cố gắng ngẩng đầu, nhìn vị Bạch Y Thần Quân ngồi trước mặt mình, trên khuôn mặt trắng bệch khẽ lộ một nụ cười khổ sở, mà lời nói đã không thể thốt ra một cách trôi chảy : ” Ta … chỉ là… cho rằng, lần này… sẽ có … vận may …”

Khói lam tan dần, ánh sáng trắng xuyên qua Thiên Cương Trảo len vào khắp mọi ngóc ngách trên tầng trời thứ hai mươi bảy, nàng không hiểu được biểu tình trên mặt hắn, chỉ cảm thấy ngón tay lạnh buốt của hắn xoa nhẹ lên má mình : ” Nàng thực cho rằng, mấy thứ đó đều là vận may ?”

Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với nàng như vậy. Trước giờ hắn chưa bao giờ nói với nàng những lời này.

Có lẽ khi người ta mấp mé cái chết, rất nhìều chuyện chưa từng nghĩ ra đột nhiên sáng tỏ trong nháy mắt. Thật khôi hài khi nàng là một thần tiên, mà lại tin rằng trên thế gian này có cái gọi là vận may.

Bị ép dưới tòa Tỏa Yêu Tháp, ngay cả những lúc đau đớn nhất, nàng vẫn không rỏ lấy một giọt lệ, từ lúc sinh ra tới giờ nàng chưa từng khóc bao giờ, không phải vì nàng kiên cường, chỉ bởi vì Hồng Liên trời sinh đã không có nước mắt, Hồng Liên vô lệ, nhưng trong tim rỏ máu. Một giọt máu từ khóe mắt nàng rơi xuống, lăn dài qua gò má nhợt nhạt. Nàng đã hiểu rõ hết thảy, lại không biết làm thế nào để báo đáp, giọt máu kia ngưng tụ lại thành một viên hồng ngọc, rơi trong tay hắn. Nàng cố gắng hé miệng, cố gắng dùng nốt hơi tàn nói ra một câu hoàn chỉnh : “Nếu như, nếu như có thể sống lại, tam điện hạ…”

Nàng nắm chặt lấy tay của hắn : “Nếu như còn có thể sống lại …” Thời khắc cuối cùng đã tới, những đóa hồng liên đang nở rộ khắp mặt đất úa tàn trong chớp mắt, mà câu nói kia còn chưa kịp thốt ra trọn vẹn. Ngón tay tái nhợt của nàng từ từ trượt khỏi tay hắn, khóe mắt nhắm nghiền còn vương một giọt huyết châu mơ hồ.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, thật lâu sau, mới nhặt viên hồng ngọc kia thả vào lòng bàn tay lạnh buốt của nàng, nắm chặt lại : ” Nếu như sống lại, nàng sẽ làm thế nào, Trường Y ?” Biển phiền não sóng dâng trào ngàn thước, ưu đàm hoa nở rộ nổi trôi, những đóa hoa trắng phiêu diêu trong màn mưa trắng xóa. Nếu như có thể sống lại … Có điều thần tiên làm gì có cái gọi là sống lại đâu.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 18-5-2012 10:49:51 | Xem tất
tối qua k nhịn được đã mò đi đọc CTT

TRời ơi ĐH biến thái =)), nhịn cười không nổi. Ấn tượng quá khác với hồi đọc TLĐH.

ĐH trong ấn tượng của bạn Cút là lạnh lùng, nguyên tắc, cứng nhắc, vô cảm ... Nhưng bây giờ đọc CTT thì ngược lại, anh ấy chả phải người như thế, mà là kiểu cà lơ phất phơ, bàng quan với mọi việc, mọi người, không quan tâm không màng thế sự chứ chả phải người cứng nhắc, lạnh lùng chi cả :)). Chẳng những thế còn điêu ngoa là 1, mặt dày là 2, biến thái là 3 nữa đấy. Còn hay để ý tiểu tiết (người mình quan tâm như Phượng Cửu, Liên Tống chẳng hạn) nữa =)).

Khổ thân Phượng Cửu, đọc cái đoạn ĐH trổ trù nghệ làm đồ ăn "mỗi ngày" cho Phượng Cửu khiến Phượng Cửu rụng cả lông là cười ha hả.

Đã thế còn nói "ta thử rồi, khó ăn lắm. Không ngờ khẩu vị của hồ ly các ngươi lại khác thường đến thế ... Ngươi muốn ăn dữ vậy sao, thôi được, chờ ta chút, ta sẽ làm cho người ngay ..."

Rồi đến khi biết khẩu vị của hồ ly cũng không nuốt nổi món mình làm, thì có vẻ như 'bừng tĩnh đại ngộ', nói với Phượng Cửu "Hoá ra khẩu vị của ngươi cũng khác biệt với giới hồ ly à" =)).

bé Cửu khổ mà không thể nói với Đông Hoa gia gia =)).

Rồi đứng ngay dưới gốc cây ĐH gia gia đang ngồi trên đọc sách mà nói gia gia biến thái.

Biến thành khăn để trốn ĐH, ai dè ĐH nhặt ngay cái khăn trên bàn lên săm soi rồi nói với Liên Tống "cái khăn ta đánh mất tìm suốt mấy ngày nay".

Liên Tống trợn mắt lên bảo "nhìn kiểu dáng, thấy rõ ràng kiểu khăn này là kiểu khăn các tiên nữ thường dùng mà".

Đông Hoa khí định thần nhàn đem chiếc khăn nhét vào tay áo: "Nghe nói ta là tên biến thái, mà kẻ biến thái dùng loại khăn của các tiên nữ dùng thì có gì kỳ quái mà phải tò mò" =))


Đúng là chết Phượng Cửu.

Cục bột vội vàng đi tìm Chiết Nhan để cứu "biểu tỷ".

Chiết Nhan sợ nếu hỏi ĐH có thấy chiếc khăn thêu ... ấy không thì ĐH sẽ mặt dày trả lời là không thấy, nên đã chơi màn phủ đầu là cho xin lại chiếc khăn thêu ... lúc chiều ĐH nhặt được.

Phượng Cửu đang đắc ý thì thấy đúng là ĐH thò tay vào tay áo thật, nhưng lại không rút cô ra mà hoá phép biến ra1 chiếc khăn giống y rồi đưa cho Chiết Nhan, bảo:
"Đúng là lúc chiều có nhặt được chiếc khăn này, không biết có phải khăn thượng thần cần tìm không. Nếu không phải thượng thần chịu khó sang chỗ Liên Tống hỏi thử xem LT có nhặt được không" =))

Đúng là ĐH vẫn cao tay hơn Chiết Nhan 1 bậc =)).


Ấn tượng về cả Đông Hoa và Phượng Cửu đều khác trong Thập lý đào hoa. Và tính cách 2 nv này cũng khá khác các nv trong các truyện khác của chị 7.

ĐH vừa biến thái, vừa siêu mặt dày, lươn lẹo lại bá đạo.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 18-5-2012 10:53:48 | Xem tất
Kurt gửi lúc 18-5-2012 10:49
tối qua k nhịn được đã mò đi đọc CTT

TRời ơi ĐH biến thái =)), nhịn cười không  ...

tôi biết ngay mà
hồi đọc TSTT-Thập lí đào hoa không ai ngờ là Đông Hoa đế quân của chúng ta có thể vô sỉ như thế, đọc xong mất hết cả hình tượng =)), vậy la fbao nhiêu bạn bị vỡ mộng vì nghĩ ĐH lạnh lùng, đúng là sói chính hiệu, tôi mong nhanh đến tháng 6 quá đi, 1/6 bên TQ xuất bản sách mà tận tháng 7 bạn tôi mới về VN đợi nguyên một tháng luôn :(
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 18-5-2012 11:22:31 | Xem tất
rabbitlyn gửi lúc 18-5-2012 10:53
tôi biết ngay mà
hồi đọc TSTT-Thập lí đào hoa không ai ngờ là Đông Hoa đế quân c ...

Hồi đó đọc cứ nghĩ CTT Phượng Cửu sẽ "khóc hết nước mắt" mới cưa được tảng băng ĐH đây, nhưng giờ đọc mới thấy có mà ĐH gia gia cưa bé Cửu thì có =)).

Cơ mà lại còn có bạn thân như Liên Tống nữa chứ, PC bảo ĐH là tên biến thái mà LT còn bảo là khen

"Thành Ngọc thường hay khen ngươi như vậy à"
"Ừ, nàng ấy toàn gọi ta là tên vô lại"
=)).

Bình luận

đọc đc gì em?  Đăng lúc 23-5-2012 11:00 AM
Ơ chị đọc được nó ở đâu hay thế  Đăng lúc 19-5-2012 07:38 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 21-5-2012 23:08:38 | Xem tất
Kurt gửi lúc 18-5-2012 11:22
Hồi đó đọc cứ nghĩ CTT Phượng Cửu sẽ "khóc hết nước mắt" mới cưa được tảng b ...

Nói chung giờ thấy Đông Hoa đế quân là biến thái nhất {:303:}
coi Thập lý đào hoa thì thấy là ng kiểu như thoát trần, zị mà hóa ra là ổng chưa gặp ai vừa mắt để giở trò chiêu ngươi thì có
ha ha
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 24-5-2012 19:20:06 | Xem tất
Kurt gửi lúc 18-5-2012 11:22
Hồi đó đọc cứ nghĩ CTT Phượng Cửu sẽ "khóc hết nước mắt" mới cưa được tảng b ...

Đúng thế mà, em đọc thấy lần nào liên tống nói chuyện với đông hoa là y như rằng chưa nói được ba bốn câu là bị nghẹn họng ngay lập tức, ko thể phản bác
Thật là, e chờ hết nổi rùi, sao không mau mau xuất bản để em còn có dịp chiêm ngưỡng anh đông hoa mặt dày nữa.
Mà chị cũng nên đọc lại cái phần mà nói về quá khứ của Đông hoa từ chỗ của ma tộc chuyển sang thần tộc kìa, cái đó e đọc xong cũng bị sặc nước.
Phượng cửu ngây thơ đọc thuộc lòng các truyền thuyết về ĐH trong sử sách, nhưng sau khi đi thỉnh giáo chiết nhan biết được sự thật thì mới shock ra phát hiện là mấy bác sử gia chỉ biết tô với vẽ
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 25-5-2012 08:48:28 | Xem tất
yk_nhubinh gửi lúc 24-5-2012 19:20
Đúng thế mà, em đọc thấy lần nào liên tống nói chuyện với đông hoa là y như rằn ...

mý bác sử gia chả toàn viết lăng nhăng chứ rì nữa
Mặc Uyên bị Bạch Thiển cướp đi
mà mý ổng còn ghi được thành 2 người cùng nhau bỏ trốn, mai danh ẩn tích còn rì
thế nên mý ông sử gia như kiểu Ti Mệnh tinh quân đó cả thôi
toàn đám nhìu chiện, mơ mộng nưã
{:303:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 25-5-2012 09:26:44 | Xem tất
hoaquynh gửi lúc 25-5-2012 08:48
mý bác sử gia chả toàn viết lăng nhăng chứ rì nữa
Mặc Uyên bị Bạch Thiển cướp đ ...

Đúng đó tỷ, nhiều chuyện mấy ổng viết về ĐH hoàn toàn khác xa với sự thực.
ĐH diệt trừ các loài yêu quái vào thời thượng cổ và lý do đông hoa chuyển chỗ ở từ ma tộc lên thần tộc trong sử sách viết khác và theo lời kể thực tế của chiết nhan khác xa nhau hoàn toàn, e đọc mà té ghế
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 25-5-2012 09:53:32 | Xem tất
yk_nhubinh gửi lúc 25-5-2012 09:26
Đúng đó tỷ, nhiều chuyện mấy ổng viết về ĐH hoàn toàn khác xa với sự thực.
ĐH d ...

thì Chiết Nhan sinh cùng thời vs mý anh Đông Hoa, mặc uyên mà
nên bít tỏng hết bí mật chứ mý hậu bối sao biết nổi, ha ha
Mà Đông hoa thiệt dúng là : 1 câu nói ra thiên địa biến sắc, vì ảnh á
số Phượng Cửu đúng là xui rùi,ha ha
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 25-5-2012 10:38:57 | Xem tất
hoaquynh gửi lúc 25-5-2012 09:53
thì Chiết Nhan sinh cùng thời vs mý anh Đông Hoa, mặc uyên mà
nên bít tỏng hết bí m ...

Thật ra thì sau khi đọc thập lý đào hoa lại nghe nói rằng bộ chẩm thượng thư này là nói về đông hoa đế quân và phượng cửu thì e đã bắt đầu không có ý muốn đọc rồi.
Vì ở phần thập lý đào hoa biết được phượng cửu đã đau khổ hết 2000 năm sau đó lại ở nhân gian cùng trải qua lịch kiếp với đông hoa. Mà đông hoa được miêu tả là một vị thần lãnh đạm, cao cao tại thượng, uy nghiêm khiến khác kính trọng. cho nên e cứ nghĩ bộ này thảm lắm, chắc là phượng cửu phải khóc hết nước mắt.
Ai mà ngờ Thập lý đào hoa lừa tềnh con người ta, đông hoa ko những không nghiêm mà còn vừa mặt dày vừa sói nữa. nhưng mà e thích mới chết chứ.

Bình luận

ừ, ổng cái rì cũng rõ, mỗi tội bị bịt mồm thui ,ha ha  Đăng lúc 25-5-2012 01:00 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách