CHAP 7:
Em đang ở nơi…….không có anh
Chiếc xe của GD và Dara đã đi hơn 2 tiếng trên đường, GD vẫn đang ngồi trong xe nghe những bản nhạc mình yêu thích, ngắm nhìn vẻ đẹp lộng lẫy của Busan, và anh chợt nhận ra một điều đây là nơi Dara sinh ra và lớn lên. Anh hít một hơi thật sâu và khẽ liếc nhìn Dara, cô gái này đang ngủ rất ngon. Bỗng nhiên GD khẽ dùng tay của mình để gỡ những sợi tóc rối đang vương trên gương mặt đáng yêu của cô, khẽ chạm nhẹ vào bờ má ửng hồng, khẽ chạm vào mi mắt- nơi đã rơi nhiều giọt nước mắt vì anh.
Dara khẽ chuyển mình làm GD chợt tỉnh, cậu nhanh chóng rút đôi bàn tay mình lại và xoay mặt về nơi khác.
-GD à tới nơi chưa vậy – Dara lấy tay dụi dụi vào mắt mình và vươn vai
-À…ừm……sắp tới rồi –GD ngập ngừng
Dara nhìn ra ngoài và không khỏi phấn khích khi nhìn lại nơi mình lớn lên và sinh ra, cô liên tục kinh ngạc vì sự đổi thay của nó hơn 10 năm qua.
-Sắp tới nơi rồi –GD nói làm Dara quay trở về thế giới thực tại
Chiếc xe của GD dừng lại ở một tòa nhà rộng lớnn, chắc có lẽ nơi đây là địa điểm họ quay phỏng vấn. Dara và GD bước xuống xe và mỗi người rẽ một nơi, GD thì đang nói chuyện với ai đó, chắc là người quen lâu ngày mới gặp còn Dara tiếp tục bước về phía tòa nhà và cầu nguyện buổi phỏng vấn sẽ diễn ra trong tốt đẹp.
9:00 PM
-Cô Lee ngồi ở đây, Dara sẽ ngồi cạnh cô, GD sẽ ngồi ở ghế đối diện –Giọng đạo diễn vang lên và mọi người tất bật chạy hối hả để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn sắp bắt đầu trong vài phút nữa.
-Mọi người chuẩn bị chưa , ta bắt đầu quay nhé, 3……2……….1……..bắt đầu – Đạo diễn đếm ngược và chỉ đạo mọi người bắt đầu quay
-Xin chào các bạn đã đến với chương trình phỏng vấn, hôm nay chúng ta rất vinh hạnh khi được chào đón 2 vị khách mời: G-Dragon và Dara- Giọng MC Lee vang lên khiến cho mọi người vỗ tay.
-Xin chào, tôi là Dara- Dara đứng dậy, vẫy tay chào mọi người và nở nụ cười thân thiện
-Tôi là G-Dragon –GD đứng dậy, cụi gập người 90 độ để chào khán giả
-Chúng ta bắt đầu buổi phỏng vấn được chứ? –Cô Lee tươi cười
MC: Câu hỏi thứ nhất là từ một cô bạn 17t Park Ji Na dành cho GD, anh hãy cho mọi người biết về dự định sắp tới của mình đi ạ.
GD: Tập trung phát triển Solo và định ra cho mình một hướng đi đúng đắn và mạnh mẽ trên làn âm nhạc, cố gắng sáng tác thật nhiều bài hát và giúp đở công ty tạo ra nhiều nhân tài trong tương lai hơn
MC: Oh, một câu trả lời rất hay, câu tiếp theo dành cho Dara, sở thích của cô là gì??
Dara: ừm, sở thích à ……….. tôi không có nhiều thời gian để dành cho sở thích, tôi thường tập luyện một mình rất lâu trong phòng tập, vì vậy có thể nói sở thích của tôi là tập luyện.
MC: Vậy việc gì khiến anh cảm thấy hạnh phúc nhất?
GD: Được đứng trên sân khấu, tiếp tục sống và ước mơ
MC: Vậy còn về tình yêu thì sao?
Dara vội liếc nhìn GD 1 ánh nhìn băn khoăn
GD: Con người ta sinh ra là để sống, để tồn tại vì mình - chính mình chứ không phải vì bất cứ lí do nào; tình yêu chỉ là một gia vị làm cho cuộc sống của mỗi con người thêm thơm tho một chút thôi!
MC: Vậy anh không định yêu à?
GD: Tôi không thể trả lời một câu hỏi mà không chắc chắn được
MC: Dara, còn cô, cô có tin tình yêu có thể tạo dựng từ một phía hay không?
Dara: Theo tôi nghĩ cho dù tình cảm chỉ bắt nguồn từ một phía cũng chính là một thứ tình yêu, khi người cảm nhận và cảm thấy người kia khi hạnh phúc họ cũng sẽ mỉm cười và chấp nhận.
GD : Có lẽ chúng ta nên chuyển chủ đề, đừng đi quá sâu về chuyện này
MC: Oh, tất nhiên . GD anh có bao giờ gục ngã trước con đường mà anh đã chọn.
GD: Tuy rằng việc luyện tập vất vả hơn suy nghĩ, nhưng tôi không hối hận. Nếu suy nghĩ như vậy tôi đã không chọn con đường này.
MC: Tuổi thơ? Dường như GD chưa bao giờ nhắc đến với công chúng, vì vậy bây giờ anh chia sẻ một chút được không?
GD: Tuổi thơ? Trong cuộc đời tôi không có cái thứ gọi là “Tuổi thơ” kể từ khi ai đó chính thức bước ra khỏi cuộc đời tôi.
Dara: Vậy anh có biết tại sao người đó rời bỏ anh không?
GD: Tôi không biết nhưng tôi chỉ biết rằng tôi đang rất hận người đó.
Dara: ………………
GD: Người đó đã bắt tôi phải đánh vần chữ “nỗi đau” và chữ đó vẫn in hằn lên trái tim của tôi
Dara: Nhưng anh có biết người đó đau hơn anh gấp trăm lần không, anh chỉ biết tới cảm giác của mình thôi, thật ích kỷ
GD: Nếu anh ích kỷ thì anh đã tống cổ người đó ra khỏi cuộc sống của anh rồi.
Dara lặng im trước cuộc nói chuyện chỉ có hai người họ mới hiểu, cô không biết phản ứng gì trước câu trả lời của GD. Cô nên mừng hay nên buồn đây.
MC: Oh hình như hai bạn rất hiểu rõ nhau nhỉ………….
GD: Oh không, thật sự xin lỗi về cuộc nói chuyện vừa rồi. Có lẽ tôi hơi lố.
20 phút trôi qua, GD và Dara ngồi và chân thành kể lại quá trình làm thực tập sinh của 2 người họ. Họ lược qua những câu chuyện kể về nhau …………
MC: 30 phút trôi qua thật nhanh, chúng tôi chân thành cảm ơn hai vị khách mời đã chia sẻ cho chúng ta nghe những câu chuyện thật thú vị về quá trình trở thành người của công chúng.
Tất cả mọi người bước lên phía trước và nắm tay nhau để chào khán giả, GD đứng cạnh Dara, đáng lẽ ra 2 người họ phải nắm tay nhau nhưng họ không làm vậy, họ nắm tay người kế bên mình và để trống bàn tay còn lại. Dara lặng lẽ nhìn cậu …….
Có lẽ nào em chẳng thể quên anh
Nỗi nhớ mong manh ngập hồn thơ dại
Cơn gió đi hoang thổi lòng em lạnh mãi
Áng mây chiều thao thức mãi một niềm thương
Em đã đi qua hết cả con đường
Chỉ thấy bóng cây đổ dài trên cát
Qua rồi ư ? Cái thời khao khát
Những tâm tồn tha thiết ở trong nhau.
Dara và GD bước về phía khán phòng, và từ từ tiến đến phòng chờ. Khoảng cách giữa hai người họ ngày càng căng thẳng hơn Dara đi sau GD và khi GD bất chợt đứng lại cô đã va vào GD.
-Tại sao em luôn đi theo anh trên một con đường, chẳng phải là còn rất nhiều con đường để em đi, tại sao vẫn chọn đi theo anh nói
-Vì đó là quyết định của em –Dara dứt khoát
-Đừng ngu ngốc nữa, đây không phải là con đường đúng đắn, em sẽ không bao giờ nhì thấy điểm dừng khi bước vào con đường cùa anh- GD dựa vào tường
-Em không cần điểm dừng, em chỉ cần biết khi đi với anh thì cho dù ở đâu cũng là điểm dừng.
-Thật là ngốc ………. –GD nói và chậm rãi bước đi, lòng cậu cũng quặn đau không kém.
-Được thôi vậy thì em sẽ thử đi mà không có anh một ngày trong hôm nay, em sẽ tự đi về Seoul một mình. –Dara nói và dần quay lưng bước đi, cô chạy ra khỏi nơi đó
-Em sẽ thấy hạnh phúc hơn khi ra khỏi cuộc đời tôi, cô bé –GD nói thầm và tiếp tục bước đi, nắm chặt đôi tay mình, cắn đôi môi đau đớn
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0000~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
GD tiến ra và bước vào xe, cậu dựa đầu vào ghế và nhắm mắt lại, suy nghĩ vẩn vơ. Cậu nhìn qua ghế kế bên mình, một chiếc ghế trống. Cậu ước rằng có ai đó có thể đem cậu đi xa - rời khỏi nơi này - đến một nơi nào đó mà cậu có thể quên hết mọi chuyện cậu đã biết , quên hết những điều đã xảy ra , quên hết những gì cậu đã có , và quên cả một người cậu không muốn nhớ hay không ?
Reng………….reng
-Alo – cậu cầm điện thoại và nghe
-GD oppa –giọng Jes vang lên
-Có chuyện gì không? – GD hỏi
-Khi nào anh về Seoul thì tới quán cà phê Love gọi cho em, em rất nhớ anh
-OK. –GD khởi động xe
---------------------------------------o0o-------------------------------------------------
Dara bước đi qua trên con phố vắng ở Busan, cô cần một khoảng không riêng để suy nghĩ về những điều GD đã nói.
-Nhưng lời của anh rất nói rất đúng nhưng em không thể làm được –Dara thỏ thẻ vào những làn gió lạnh buốt
Trời bắt đầu mưa, những cơn mưa nhẹ không làm cho người ta ướt.
Những hạt mưa tinh nghịch, mát lành và lung linh rớt xuống vùng trời kỉ niệm, thật nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng nhưng giá buốt đến khó tả…
Ký ức như mưa len vào trong mỗi nẻo tâm hồn, đưa cô trở về, cho cô sống lại với những ngày xưa yêu dấu bằng hoài niệm vốn rất mong manh…
Cô có quá ích kỷ không? Khi luôn khư khư giữ GD trong trái tim mình
Cô có ngu ngốc không? Khi luôn yêu mù quáng mà không nghĩ đến kết quả
Kể từ khi cô mất GD
…
Có lẽ cô đã không còn sợ hãi nếu như phải tiếp tục vấp ngã, cũng không còn nước mắt để khóc cho những nỗi đau, cũng chẳng thấy cô đơn khi vẫn chỉ có một mình trong cuộc sống.
Trở về với thực tại,cô vẫn chỉ có một mình.
Cô rất sợ vô tình khi nghe những lời hát như cứa vào trái tim mình. Dường như một lời oán trách từ xa xăm vọng lại. Cô cứ tưởng ai đang đứng trước mặt mình, cũng những lời ấy của ngày hôm qua.
Cô vẫn đang chờ đợi, nhưng thời gian thì vẫn cứ trôi lặng lẽ, và cuộc đời thì chẳng đợi ai bao giờ. Tự hỏi mình, có mấy người yêu nhau đi đến cuối con đường một cách trọn vẹn hay không?
Thơi gian như dài đằng đẵng khi chỉ còn mình em
Nỗi đau về lỗi lầm đang gặm nhấm trái tim em
Từng lời anh nói trước khi ra đi
Vẫn vang mãi trong em
Con tim em vẫn nhói đau
Mỗi lỗi lầm theo sau là một sự hối tiếc
Giò đây em vẫn yêu anh một cách mù quáng
Ngay lúc này đây em cần một cỗ máy thời gian
Em sẽ đến gặp anh
Em sẽ không mong ước gì hơn
Trước khi những kí ức của đôi ta tan biến....
Cô cứ bước đi về phía trước……… Bước đi một cách vô định và theo bản năng.
Lạc giữa dòng người xuôi ngược cô bỗng thấy mình đã cố gắng bước quá nhanh để rồi lạc bước. Cố gắng bước... cô lại dần mất phương hướng. Nụ cười lạt, hạnh phúc mờ phai, nhạt theo màu mắt.
Từng hình ảnh lại hiện ra, rất rõ, rất thật. Gió lại đẩy cô lạc vào niềm đau, cuốn cô vào vòng xoáy hoang cuồng của gió. Ngăn tủ màcô cất giữ những hình ảnh ấy đã bị khóa chặt và giấu tận đáy tim cô ...mà sao...Khi gió về, cái ngăn chứa ấy chợt vỡ tung để bao kí ức lại thấp thoáng trong tim.... làm trái tim cô thắt lại.
-Dara à….ừm, anh chỉ muốn hỏi là em ở đâu?
-Em đang ở nơi………. Không có anh …….
END CHAP 7
A/N: ĐÂY CHÍNH LÀ SHOT ĐƯỢC TRICH TRONG ONESHOT BEGIN CỦA MÌNH, THÊM MẮM MU61I VÀO THÔI.
END CHAP 7
|