|
Tác giả |
Đăng lúc 13-7-2013 16:34:28
|
Xem tất
(Exoshidae) CỬU VĨ HỒ - (Seohan, BaekTae, KaiYul, KrisFany) Part 3
Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng lách mình ra khỏi cửa cố gắng ko gây ra tiếng động, men theo con đường dẫn ra hậu hoa viên, nơi ấy có 1 người đang chờ. Bóng đêm bao trùm khắp cảnh vật, ánh sao lung linh trên tấm màn đêm đen càng toả ra ánh sáng huyền ảo. Hậu hoa viên đom đóm bay lậy loè, Thái Nghiên đưa 2 bàn tay chụp lấy 1 con đom đóm sau đó mở ra thích thú nhìn ánh sáng xanh nhỏ xíu bay lên không trung.
_Thái Nghiên
Nàng vội vàng quay lại trái tim đập rộn ràng, hai gò má nóng ran.
_ Huynh hẹn muội ra đây là có chuyện gì?
Bạch Hiền bối rối, lát sau mới nhẹ nhàng đưa chiếc vòng trong tay mình cho Thái Nghiên.
_ Cái...cái này tặng muội.
Thái Nghiên hơi bất ngờ vui vẻ đưa tay đón lấy món quà. Qua cảm nhận của ngón tay thì ra đó là 1 chiếc vòng gỗ chạm khắc tinh xảo. Bạch Hiền khẽ gãi đầu.
_ cái này là huynh làm để tặng muội.
Giọng nói càng về sau càng nhỏ. Thái Nghiên bật cười trước dáng vẻ dễ thương của Bạch hộ vệ. Bất chợt Bạch Hiền đưa tay nắm chặt lấy bàn tay của Thái Nghiên. Nàng hơi khựng người lại một chút sau đó quay sang nhìn Bạch Hiền. Bạch hộ vệ ngại ngùng nhìn đi hướng khắc. Không hẹn mà hai người cùng nở nụ cười. Đình viện trong hậu hoa viên cách chỗ 2 người đứng không xa có 1 bóng người đang nhìn trộm. Đào Nhi lẩm bẩm:
_ Tên Biện Bạch Hiền nào đáo để thật.
Trong đầu chợt loé lên một ý tưởng, Đào Nhi cười ma mãnh.
Bạch Hiền trở về phòng thì thấy thái tử ngồi đó tự bao giờ liền vội vàng hành lễ. Đào Nhi khoát tay kêu Bạch Hiền lại ngồi xuống.
_ Khuya rồi ta đến tìm ngươi vì có chuyện này.
Mắt Đào Nhi loé lên 1 tia ranh mãnh rồi rất nhanh lấy lại vẻ nghiêm túc
_Ta thấy Thái Nghiên là 1 cô gái tốt vừa xinh đẹp vừa dịu dàng. Chuyến này về cung ta định tiến cử cô ấy vào hậu cung làm phi. Ngươi thấy thế nào?
Bạch hộ vệ mặt tối sầm, không nói được lời nào. Còn Đào Nhi thì sung sướng khi thấy con mồi đã sập bẫy. Tiểu Bạch bỗng quỳ sập xuống.
_Thái tử khai ân. Tiểu nhân và Kim tiểu thư tâm đầu ý hợp. Tiểu nhân...
Đào Nhi bật cười, đứng dậy nói
_ Bạch hộ vệ ngươi thật ngốc!
Sau đó phất áo dời đi miệng không thôi ý cười, chỉ còn lại Bạch Hiền khuôn mặt ngơ ngác.
Mấy ngày gần đây thấy Bạch hộ vệ và Thái Nghiên đi đâu cũng có nhau, lúc ăn cơm thì người nọ gắp cho người kia, trong mắt chỉ có nhau không còn ai khác. Mọi người dò xét, riêng Đào Nhi vẫn thản nhiên. Thuận Khê bèn túm cổ áo Đào Nhi truy hỏi. Đào Nhi đành kể lại. Cả đám vỡ lẽ cùng nhau "ồ" lên, Bạch Hiền và Thái Nghiên giật mình, ngượng ngùng mãi không thôi.
>>>
Trong đêm khuya tĩnh mịch, dưới tia sáng vàng rượi của ánh trăng. Mĩ Anh thẫn thờ đứng bên hồ, ngắm nhìn những đóa sen mà lòng ngẩn, lòng ngơ. Châu Hiền chợt ngang qua, vốn định chạy đến huờ cô chị nhưng thấy bóng dáng quen quen đang tiến lại gần nàng đành rút vào trong bụi cây mai phục.
- Hoàng cô nương đang làm gì đấy? - Ngô Phàm bước đến hỏi han.
Mĩ Anh chợt giật mình quay người lại nhưng nàng còn bất ngờ hơn khi đó lại là Diệc Phàm. Tiểu Mĩ cúi đầu thẹn thùng:
- Ừ ừm... Tiểu nữ đang ngắm sen... huynh đi dạo hả!
Ngô Phàm gãi đầu gãi tai gật gật rồi lại nhìn lên bầu trời:
- Đêm nay nhiều sao thật!
Mĩ Anh rời mắt khỏi đám sen ngát hương, cùng Diệc Phàm ngước lên bức tranh đêm lấp lánh.
- Hoàng cô nương thích những vì sao kia chứ?
- Sao lung linh thế kia ai chẳng thích.
Ngô Phàm nhìn Tiểu Mĩ chăm chú đến nỗi nàng thẹn thùng bối rối, rồi nói:
- Cô nương nhìn lên bầu trời đi.
*làm theo*
- Nàng thích vì sao nào? Ta sẽ lấy xuống cho.
Mĩ Anh ngạc nhiên, khó hiểu. Nàng bật cười:
- Nhiều thế này biết chọn thế nào? Hơn nữa những vì sao ấy cao tít trên trời, lấy bằng cách nào? Công tử tài ba vậy sao?
- Nàng cứ chọn đi.
Mĩ Anh mặc dù hơi khó hiểu nhưng nàng vẫn thử làm theo, chỉ lên vì sao sáng nhất, lấp lánh nhất.
- Vì sao kia hả?
Diệc Phàm lại gần Mĩ Anh hơn nữa, cùng nàng chỉ lên vì sao lung linh ấy. Chàng xoè bàn tay của mình, hướng lên không trung rồi nắm chặt như thu túm tất cả. Đặt nắm đấm ấy lên ngực mình và bảo Mĩ Anh tập trung. Sau một phút bí ẩn, chàng nhấc từng ngón tay ra khỏi, một ngôi sao bằng đá lấp lánh đang nằm gọn trên bàn tay Ngô Phàm.
- Tặng cô nương đấy!
Mĩ Anh vui sướng khôn xiết trước đồ vật nhỏ bé, đáng yêu này. Đôi mắt cười xinh xắn kia lại khiến con tim Diệc Phàm đập loạn.
...
Từ hai đầu bụi rậm bỗng có tiếng cười khúc khích. Kẻ rình trộm này phát hiện ra tiếng động của kẻ rình trộm kia. Hai tên lén lút quay đầu lại, mò mẫm, gắng nhìn ra nhau.
- Hớ! Lộ..c...
- Suỵt! *bịt miệng*
Mĩ Anh cùng Ngô Phàm giật mình, bước chầm chậm lại: "Ai đấy?". Ngay lập tức Châu Hiền run bắn, thì thào lí nhí: "Làm sao bây giờ?" - "Biến". Trong khoảnh khắc ngắn ngủi Hàm và Hiền lặn mất tăm. Lúc Ngô đại thiếu gia bước đến đã không còn giấu vết gì.
- Chắc là con chuột chạy qua.
- Vậy à!
>>>
- Trời ôi. Hết hồn.
Châu Hiền chợt quay sang nhìn Lộc Hàm rồi bĩu môi.
- Tưởng là người có đạo đức, không ngờ cũng như nhau cả.
Họ Lộc đang thở hồng hộc cũng phải dừng lại, dùng con mắt hằm hằm liếc lại. Hiền Nhi khiếp sợ, lấy tay che ngay cái miệng lỡ lời của mình. Tiểu Lộc quay đi không thèm chấp vặt. Ngó nghiêng một lúc mới chợt nhận ra họ đã vào rừng từ lúc nào không hay.
- Hyunh đưa ta đi đâu vậy?
Lộc Hàm giật mình, nuốt ực nước miếng khi nhìn thấy con hổ tinh đang đứng từ xa, liếm lưỡi nhằm nhè.
- Không xong rồi. Động vào hang ổ của bọn hổ rồi... CHẠY!
Loài hổ là chúa tể rừng xanh, xem ra hôm nay hai người này gặp hắn quả là đen đủi. Mặc dù thế Lộc Hàm cũng không bỏ Châu Hiền ở lại một mình. Chàng nắm tay nàng thật chặt, kéo đi trên con đường rừng rậm rạp, gồ ghề. Con hổ vẫn cứ đuổi theo, càng lúc càng nhanh nhưng sức của sói và cáo thì đang dần cạn kiệt.
Hổ tinh đuổi đến gần chân núi thì bóng dáng của hai con vật kia mất tăm. Tức mình vì tuột mất mồi ngon trong tầm tay, nó đấm ngực, gầm lên, tiếng gầm rền vang khu rừng. Hiền và Hàm thực ra ở ngay đó thôi, chẳng qua là cách nhau một tảng đá lớn mọc ngay trên đường dốc trươn trượt dưới vách núi. Tiểu Lộc ra sức bám chặt tảng đá nhưng dốc cứ trượt mà con hổ vẫn đứng đó. Châu Hiền mặt trắng bệch đã gắng hết sức, đôi tay nàng đang mỏi dừ rồi tuột hẳn. Lộc Hàm hoảng hồn vội bỏ một tay mình ra đỡ lấy tấm lưng mảnh mai của Hiền Nhi, ôm chặt vào lòng mình. Gắng mãi cũng đợi được con hổ bỏ đi.
Sắc mặt của Lộc Hàm bây giờ nhợt nhạt như chẳng còn huyết sắc. Gắng ngó xuống phía dưới: rất sâu và tối tăm với những nhánh cỏ hoang, đá nhọn nhô ra và dây leo chằng chịt. Trong lúc sức cùng, lực kiệt, lại thêm vấp phải những viên đá nhỏ trơn chàng đành buông tay, nghiêng người, lăn mình trườn xuống dốc, tay vẫn ôm chặt Hiền Nhi không dời. Hai người cứ lăn tròn trên cái sườn đầy đá nhọn, đôi lúc môi chạm môi mà không biết. Thoáng chốc chẳng còn thấy hình dáng họ đâu nữa...
____
Dưới vách núi đen tối tăm, Hiền và Hàm ngất lịm, mặt nàng áp trên bộ ngực rắn chắc của chàng, tay đặt lên trái tim đang đập nhẹ nhàng của kẻ đã mệt mỏi quá sức. Đã mấy canh giờ trôi qua họ vẫn nằm bất động trong tư thế ấy.
Trời đã gần về sáng nhưng bóng đen vẫn bao phủ nơi đây. Đôi mắt Lộc Hàm dần dần hé mở, chợt thấy Châu Hiền đang nằm trên ngực mình, gương mặt xước xác, chàng giật mình tỉnh hẳn lay nhẹ.
- Hiền Nhi! Hiền Nhi
Tiểu Hồ Li từ từ mở mắt hồi tỉnh, thật kinh ngạc khi thấy mình đang ôm con sói kia và ngủ một cách ngon lành trên ngực hắn. Cả hai cùng bật dậy, quay mặt đi ngại ngùng nhưng nỗi đau ê ẩm trên thể xác đã xóa đi tất cả. Y phục của họ đầy bụi bẩn, lá khô và máu tanh, trước ngực, tay và nhất là lưng, máu nhuốm lên một màu đỏ thẫm. Làn da có rất nhiều vết xước do dây gai.
- Aigoo! Đây là đâu vậy?
Lộc Hàm bối rối nhìn đông tây rồi ngước lên nhìn trời mới nhớ ra là mình bị ngã từ trên dốc xuống.
- Đây hẳn là vách núi.
Châu Hiền môi tím ngắt, mặt trắng bệch cùng những vết cào của đá. Nàng thở dài mệt mỏi, toàn thân đau nhức. Có lẽ do sức yếu nên bị thương nặng hơn rất nhiều so với Lộc Hàm.
Trời bắt đầu đổ mưa, những giọt mưa xối xả cứ trút xuống cái khe núi ấy. Họ Lộc tỏ ra là một bậc anh hùng, mặc dù thân thể cũng đau dức không kém nhưng vẫn gắng đứng dậy, nựng Từ hồ li vào lòng, kịp chạy vội vào hang. Ngoài trời đã lạnh, trong hang này còn lạnh hơn. Lộc Hàm tháo dây lưng, cởi bỏ chiếc áo trắng xám khoác lên vai người con gái đang tựa bên tảng đá tay xoa xoa, run cầm cập. Chàng để lộ ra bộ ngực cùng cơ bắp rắn chắc của một người đàn ông khoẻ mạnh khiến trái tim Châu Hiền đập loạn xạ liên hồi. Từ lúc nào mà trên đôi má của họ lại xuất hiện hai trái chín ửng hồng.
- Ờm.m..m Muội bớt lạnh chưa.
- *gật gật* cám ơn.
- *gãi đầu* gắng chịu một lúc nữa, ta hồi phục thể lực sẽ đưa muội về.
*gật gật*
Im lặng, thỉnh thoảng đôi mắt họ bắt gặp nhau rồi vội liếc đi nơi khác. Không gian lại chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa ngoài kia tí tách rơi.
Hiền Nhi lặng nhìn lên tấm lưng trần của Lộc Hàm đang rỉ từng chút máu tanh mà xót xa, nàng khẽ hỏi thăm:
- Hyunh đỡ chút nào chưa? Mặc lại áo vào đi, lạnh lắm.
Tiểu Lộc mỉm cười, lắc đầu không cần nhưng môi thì tái nhợt. Cứ thế này biết bao giờ mới hồi sức để trở về đây? Cảm thấy không ổn Hiền Nhi đành đưa ra ý kiến:
- Ta thấy huynh đang ngày càng yếu sức đi thì đúng hơn. Hay là...
Con sói ngẩn ngơ tỏ vẻ không hiểu cho lắm:
- Hay là làm sao?
Tiểu hồ li cắn môi khó nói nhưng rồi cũng phải nêu lên ý kiến của mình.
- Hay là... ta truyền sinh khí cho huynh phục hồi hẳn. Hyunh đưa ta về.
Nhìn mặt Lộc Hàm càng ngớ ngẩn hơn nhưng cũng có vẻ đồng tình với ý kiến ấy:
- Truyền thế nào?
Châu Hiền đảo mắt liên hồi run run, nhưng không phải run vì lạnh mà run vì hồi hộp. Nàng rón rén đến ngồi đối diện khiến Tiểu Lộc khó hiểu chớp mi không ngừng, rồi vòng nhãn của thị giác dần mở rộng độ căng hơn nữa khi gương mặt bầu bĩnh, tròn tròn của nàng ngày càng tiến đến. Gần hơn nữa, Hiền Nhi nhắm tịt mắt, thả lỏng người, đặt bờ môi còn chút đỏ hồng của mình lên bờ môi nhợt nhạt của chàng, đẩy luồng sinh khí yếu ớt từ lồng ngực ra đường thanh quản. Lộc Hàm ngạc nhiên quá, đôi mắt mở to hơn bao giờ hết nhưng rồi lại từ từ khép nhẹ lại, chìm đắm, chìm đắm, đón nhận chút sinh khí từ đằng kia. Những vết thương đang rỉ máu trên lưng Tiểu Lộc đang ngưng chảy và từ từ liền với da thịt. Chàng dần lấy lại được thể lực còn Hiền Nhi đuối sức ngất lịm, gục vào lòng chàng một lần nữa:
- Gắng lên Tiểu Hồ li, ta đưa muội về ngay đây.
Sau một phút biến hóa, hai con người biến mất, hang động lại trở về không gian vốn có của nó.
>>>
Chung Nhân và Du Lợi cùng nhau dạo quanh thị trấn. Họ dừng lại ở một cửa hàng trang sức. Chủ hiệu đưa lên 1 khay hàng mới mời hai người xem thử. Du Lợi ngắm nghía một lúc, rồi đưa tay chọn đóa châu hoa ở ngoài cùng. Thật trùng hợp là Chung Nhân cũng nhìn trúng chiếc trâm đó. Trong giây phút hai bàn tay chạm nhau như có dòng điện chạy qua. Họ gjật mình rút lại, khuôn mặt đỏ rực ngượng ngùng. Ông chủ hiệu cười nói:
- Hai vị thật tinh mắt, chiếc trâm cài này là do một nghệ nhân có tiếng làm ra. Vị công tử này mua nó cho phu nhân của mình đi.
Mặt họ Kim cùng họ Quyền ngày càng đỏ ửng, nàng lên tiếng chữa thẹn.
- Chúng tôi không...
- Chúng tôi lấy chiếc này! -Chung Nhân cắt lời.
Bước ra khỏi cửa hiệu, Du Lợi mân mê, nhìn ngắm châu hoa trong tay, nó nhìn y hệt bông hồng, bên trên như phảng phất hương thơm, nàng rất thích.
_ Quyền cô nương, chiếc trâm đẹp như vậy cầm trên tay tkì rất phí. Hay... để ta cài cho nàng.
Du Lợi e thẹn đón nhận sự ân cần của chàng.
- Quả thực là rất đẹp!
Chung Nhân cứ như vậy ngắm nhìn Du Lợi. Nàng bị ánh nhìn ấy làm cho mặt đỏ tai hồng. Bỗng họ Kim lên tiếng, giọng nói rất dịu dàng.
_ Du Lợi! Ta biết thế này là đường đột nhưng...muội có muốn đi cùng ta đến hết con đường không? ( ý tương tự như làm người yêu anh nhé^^)
Du Lợi lúng túng nhìn xuống đất, Chung Nhân hồi hộp nhìn chăm chăm vào nàng. Lát sau Du Lợi mới trả lời rất khẽ, rất khẽ
- Muội đồng ý!
Câu trả lời rất nhỏ ấy cũng đủ khiến trái tim Chung Nhân vỡ oà trong hạnh phúc, xúc động ôm chầm lấy Du Lợi. Dáng chiều bao quanh 2 người một quầng sáng đỏ rực. Mọi thứ xung quanh như biến mất, trong khoảnh khắc này chỉ còn mỗi họ mà thôi.
_____
Châu Hiền bất tỉnh, Lộc Hàm phải cõng nàng suốt một quãng đường dài để về Ngô lai quán. Trong cơn mê man dường như vẫn còn vương nét kinh hoàng, hai tay ôm chặt cổ Tiểu Lộc. Thật ngốc nghếch! Nhớ lại khoảnh khắc ấy, lúc Châu Hiền tiến lại gần tim chàng loạn nhịp, có chút gì như là sự chờ đợi. Lúc môi chạm môi cảm giác thật mềm mại, gương mặt cô ấy nhìn gần cũng thật đẹp, da trắng mịn màng, lông mi dài cong cong khẽ run rẩy. Khoé môi Lộc Hàm không tự chủ vẽ nên một nụ cười. Ngay lúc này cảm gjác thật gần gũi và ấm áp.
Phải mất nửa ngày họ Lộc mới đưa được Hiền Nhi về nhà họ Ngô. Vừa vào tới sân trong hai người đã đổ gục ra đất vì kiệt sức. Ngay sau đó được gia nhân dìu về phòng.
- Hiền muội! Nó làm sao thế này. - Du Lợi vừa đi về hoảng hốt hét lên. Các tiểu hồ li khác chạy ra.
- Chúng ta cần chữa trị. Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi. - Thái Nghiên muốn đuổi mọi người ra nơi khác.
Lộc Hàm kiên quyết muốn đợi Châu Hiền tỉnh lại. Hết nói, 4 tỉ tỉ dìu tiểu muội vào phòng, đóng cửa lại. Hiền Nhi ngồi xếp bằng ở giữa, bốn người ngồi xung quanh. Sau đó đồng đều vận khí, chân nguyên của Thái Nghiên, Thuận Khê, Mĩ Anh, Du Lợi mang 4 màu sắc khác nhau như hoà làm một tạo nên một luồng ánh sáng bao quanh người Châu Hiền. Khuôn mặt nhợt nhạt đã dần lấy lại huyết sắc. Có chút vui mừng, 4 người tăng cường vận khí chữa trị cho. Khí lực bị gjảm sút, 4 cái đuôi dần xuất hiện, trán người nào cũng ướt đẫm mồ hôi.
Hơn 2 canh giờ đã trôi qua, Thế Huân sốt ruột quyết định đẩy cửa đi vào.
_ Không được! - Lộc Hàm hốt hoảng la lên nhưng đã quá muộn.
Diệc Phàm, Chung Nhân, Đào Nhi và Bạch Hiền cũng theo vào. Không còn cách nào khác, Lộc Hàm gắng tiến vào phòng. Vừa mới tới bậc thềm đã thấy Thế Huân, Chung Nhân, Bạch Hiền bước ra vẻ mặt không tả được. Ngay sau đó thì Thái Nghiên vội vàng đuổi theo
_ Hỏng hết rồi.
Lộc Hàm bước vào, không khí bên trong im lặng đến ớn lạnh. Du Lợi thì bất lực ngồi bệt dưới đất, tinh thần hoảng loạn, hai mắt đỏ hoe. Còn Diệc Phàm thì vô cùng tức giận, đôi lông mày nhíu chặt, con ngươi đen trong suốt sáng ngời, dường như càng sâu hơn đen hơn khiến người khác không dám nhìn vào. Hai tay nắm chặt thành quyền, Diệc Phàm gằn từng tiếng.
_ Là...hồ li sao?
_ Muội... Diệc Phàm huynh...
Diệc Phàm hừ lạnh, xoay người lãnh khốc dời đi. Mĩ Anh hỗn loạn vội đuổi theo. Đào Nhi nãy giờ, bây giờ tiến lại nhẹ nhàng nâng Du Lợi ngồi lên ghế. Du Lợi run rẩy nắm lấy tay Đào Nhi
_ Đệ nhất định phải tin tỉ, nhất định phải tin tỉ Đào Nhi.
Đào Nhi cũng đưa tay giữ chặt tay Du Lợi nước mắt rưng rưng. Thuận Khuê ngồi ngay đó, hai hàng lệ tuôn rơi.
_ Đệ từ trước đến nay vẫn luôn tin tỉ.
Lộc Hàm ngồi bên mép giường Châu Hiền, nhìn nàng rồi lại quay ra nhìn Du Lợi và Đào Nhi khẽ thở dài.
Mĩ Anh đuổi theo tới tận phòng của Diệc Phàm
_ Diệc Phàm, huynh hãy nghe muội giải thích.
Diệc Phàm không nói không rằng rút trường kiếm kề thẳng vào cổ Mĩ Anh.
Sắc mặt lạnh như băng, đôi mắt như dao sắc cứa nát trái tim người đối diện.
_ Ta nói cô mau biến khỏi phòng ta. Nếu không thì đừng trách ta.
_ Muội... *khóc*
_ Câm miệng! - thanh âm lạnh lùng vang lên, mũi kiếm Diệc Phàm cứa vào cổ Mĩ Anh, một dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra.
Mĩ Anh sửng sốt, nhưng vết thương ở cổ không đau đớn bằng trái tim nàng lúc này. Nước mắt ướt đẫm hai gò má, Mĩ Anh từng bước từng bước ra khỏi phòng. Mĩ Anh đi rồi, Diệc Phàm quăng trường kiếm trong tay, tức giận hất đổ tất cả mọi thứ trong phòng.
_ Sao có thể chứ...sao có thể...
>>>
- Biện Bạch Hiền! Đứng lại cho ta. - Thái Nghiên vừa hét, vừa thở dốc.
Bạch công tử bất chợt đứng lại, ngoảnh đầu về phía sau vừa thương, vừa trách.
- Nàng có biết cảm giác của ta hiện giờ ra sao không?
- Thiếp...
- Nó giống như bị lừa dối vậy.
- Thiếp xin lỗi. Nhưng...
- Đừng nói nữa, ta muốn được yên.
Bạch Hiền chặn họng Thái Nghiên rồi quay đi. Chàng chạy thật nhanh, thật nhanh theo lối rừng. Rút kiếm, cắn răng, chém từng khúc tre mãnh liệt nhưng lòng lại nghĩ về điều khác, rối bời khôn tả.
>>>
Chung Nhân vốn đã đi ra đến cửa phủ nhưng đôi chân không thể bước thêm được nữa. Chàng nghĩ về người con gái áo xanh đang ngất lịm trong phòng, mắt đỏ hoe - người mà chàng đã gây tình yêu với cô ấy, vậy mà chỉ vì thân phận người ta là hồ li nên bỏ mặc sao? "Mình thật nhẫn tâm, mình là thằng tồi". Sau 1 lúc dằn vặt tâm can, Chung Nhân quay đầu lại chạy về phía căn phòng bé nhỏ.
- Du Lợi, ta xin lỗi. Du Lợi, nàng tỉnh đi.
Thuận Khuê, Đào Nhi bất ngờ hết sức khi họ Kim khóc nức nở quay lại. Tiểu Khuê thầm cảm ơn nhiều lắm.
- Du Lợi chỉ hơi mệt, chút nữa tỉ ấy sẽ tỉnh lại. Biết ngươi ở đây hẳn tỉ ấy vui lắm.
Lộc Hàm ngồi bên giường đối diện, tay vẫn ôm Châu Hiền, xoa xoa mái tóc mềm mượt của nàng, nhìn sang mà cảm mến tấm lòng của Chung Nhân. |
|