Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 37829|Trả lời: 287
Thu gọn cột thông tin

[Drabble] ĐÔI LỜI MUỐN NÓI (TÂM SỰ)

  [Lấy địa chỉ]
Đăng lúc 13-5-2012 00:14:47 | Xem tất |Chế độ đọc
Bài được Hss2105 sửa lúc  7-2-2014 09:29 PM

Thư Viện cảm xúc


-






Thư viện là gì? thư viện là nơi mà mọi tư liệu được tập trung để các bạn có thể tham khảo hoặc là nơi bạn có thể chia sẽ bất cứ thứ gì có ích cho box ...

Bạn tình cờ xem được một bài blog, văn, thơ hay
Bạn tình cờ nghe được một bản nhạc có một ý nghĩa đẹp hay bạn tình cờ xem được một tấm hình chất chứa cảm xúc khó tả
Hay bạn có ý tưởng fic mới lạ mà ko có khả năng viết

Vậy hãy cùng chia sẽ với chúng tôi, để các author của box fanfic có thêm ý tưởng sáng tác và làm box fanfic kites càng thêm lớn mạnh nào

Hãy cùng nhau chung tay giúp cho box nào bạn ^^


Tạm thời mình đã edit gộp 2 ther là nhật ký cảm xúc và thư viện cảm xúc thành 1.
Các bạn có gì cần chia sẻ hãy vào đây trải lòng nhé ^^
Bạn có thể nhận được không chỉ những lời động viên chia sẻ mà có thê là những người bạn chi kỷ khó gặp
Han chế comtdùng cà phê nhé
Hi vọng các bạn sẽ có khoảng time vui vẻ hào mình trong thể giới cảm xúc


Edit by Mod:
yool_bluespill

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 14-5-2012 18:01:22 | Xem tất
Em tìm và đọc rất nhiều Blog hay một .. nhiều bài văn rất hay

But lục lại thấy bị lười...

Là một mem trung thành trong FanFic

Nên em sẽ cố gắng xây dựng Box FanFic :)

---------------------------------------------

  
Ngày gió và cánh diều


Hôm nay là một ngày gió. Gió lao xao trong vòm lá, gió lăng xăng chạy chỗ này một chút, qua chỗ kia một chút, thành ra đâu đâu cũng mát mẻ cả… ^_^


Gió chạy qua nhà tớ rồi lại vụt biến mất. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, gió đã mang những kí ức ngày trước của tớ trở về…

Tớ nhớ về tuổi thơ của tớ… Một ngày nào đó rất xa… và cũng là một ngày gió…

Khi ấy tớ còn bé, bố mẹ cho về quê ngoại chơi một tuần. Trẻ con mà, cứ bắt chúng ở trong nhà mãi thì sao chúng chịu nổi? Thế là nhân một hôm có gió, các anh chị lớn rủ tớ đi thả én (ở quê tớ, người ta gọi con diều là con én)

Anh tớ rất tài, anh thả én bay cao ơi là cao. Còn tớ thì chỉ riêng việc gỡ dây én mắc ở chân ra được đã là cả một vấn đề… Sau một hồi không làm sao cho én bay lên được, tớ bắt đầu chán! Anh tớ thấy thế, bèn buộc tạm dây con én của anh vào một gốc cây, rồi quay sang chỉ cho tớ cách thả én. Anh làm mẫu cho tớ xem trước, con én bay rất cao… Anh thu dây về rồi đưa cho tớ làm thử…  >___<… con én bay là là mặt đất… Tớ phụng phịu: “Anh ơi, con én này ghét em rồi, anh đổi cho em con khác đi”. Anh  lại thả én một lần nữa, lần này anh không thu dây về nữa, đợi khi con én đã bay cao, anh đưa dây cho tớ cầm. Anh bảo: “Làm cái gì cũng phải biết cách. Như thả én này, phải ngược chiều gió thì én mới lên cao được…”

Tớ cũng nhớ về câu chuyện của bạn bè tớ… Một mùa hè khó khăn đối với tất cả chúng tớ. Đó là những đêm phải thức khuya học bài, là ánh đèn mãi không tắt trên bàn học, là đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ, là giọt nước mắt khi chợt nhận ra ngày thi đang gần kề mà bài vở vẫn còn dang dở… Mùa hè này, chính bạn bè tớ, và ngay cả tớ, đã phải cố gắng vượt gió mà bay lên… Thế mới biết chuyện ngược gió là không hề dễ. Ước mơ được bay lên phải đánh đổi bằng chính nỗ lực của bản thân mỗi người, bằng giọt mồ hôi và cả nước mắt…

Tớ biết, cuộc sống không chỉ đơn giản như chuyện thả diều… Không phải con diều nào cũng chạm được tới mây xanh… không phải ước mơ nào cũng có thể thực hiện. Nhưng bạn tớ ơi, hãy tin rằng, mỗi con diều được làm ra là để bay lên cao chứ không phải chỉ là là mặt đất. Và bạn cũng vậy, bạn sinh ra để tỏa sáng chứ không phải là ngọn nến lụi tàn trước gió… Vì vậy, đừng bao giờ e sợ khi đối diện với thử thách, chông gai, hãy chiến đấu và chiến thắng nó… như cánh diều kia, phải ngược gió mới bay lên được…


Ngoài kia, những cơn gió đang vẫy gọi…


E đã đọc cái Blog này :)

Thấy hay nên pót ra đâi :)

Mog mọi người tham khảo =))

Cre: Tumlbr

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +3 Thu lại Lý do
bada_kute + 3 Cảm ơn zòn ^^ hwaiting

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 14-5-2012 20:44:27 | Xem tất
Hôm nay đi lượn lờ tình cờ vào trong group "Trái Tim Có Nắng" và đọc được một bài blog rất hay ^^
mang ra đây chia sẻ cho mọi người nhé ^^

Có khi nào...


Có khi nào bạn chợt nhận thấy bạn nhớ một người nhất khi người đó ở ngay cạnh bạn nhưng họ không thuộc về bạn?

Trên đời này, khoảng cách xa nhất không phải là ranh giới giữa sự sống và cái chết, mà là khi ở gần nhau nhưng không hiểu được nhau.

Trên đời này, khoảng cách xa nhất không phải là sự khó hiểu giữa hai linh hồn, mà là một tình yêu không thể níu giữ.

Trên đời này, khoảng cách còn xa hơn một tình yêu không thể níu giữ là một tình yêu chỉ từ một phía, không được đền đáp.

Trên đời này, khoảng cách xa hơn một tình yêu không được đền đáp là khi người mà ta yêu thương đối diện với ta bằng trái tim lạnh giá đến lãnh cảm.

Người ấy ở ngay bên cạnh mình, nhưng không thể hiểu mình, hai người không thể yêu mến nhau và tình yêu ấy thậm chí còn không được nói ra. Như thế mới là xa.

Có khi nào bạn chợt nhận thấy bạn nhớ một người nhất khi người đó ở ngay cạnh bạn nhưng họ không thuộc về bạn?

Có khi nào bạn nhận ra điều nào thực sự khiến bạn tổn thương: nói về một điều rồi về sau ước giá như bạn không nói, hay là không nói gì để rồi về sau ước giá như bạn nói?

Có khi nào bạn nhận ra những điều quan trọng nhất là những điều khó nói ra thành lời nhất?

Có khi nào bạn cảm thấy ngại ngùng khi nói lời yêu thương? Nếu bạn nói, người khác có thể khiến bạn đau lòng. Nhưng nếu bạn không nói, bạn sẽ khiến người ta đau.

Có khi nào bạn cảm thấy mình đang quan tâm đến một người quá nhiều, chỉ vì bạn sợ người ta không quan tâm lại bạn nhiều như thế, hay thậm chí người đó còn chẳng quan tâm đến bạn một chút nào?

Có khi nào bạn nhận ra, bạn thường nói dối khi sợ hãi người khác biết điều gì đó về bạn, nhưng kể cả khi đã nói dối, thì nỗi sợ hãi ấy không hề giảm đi mà lại càng tăng lên?

Có khi nào bạn thấy cuộc sống mình thật buồn chán và tẻ nhạt, mình luôn xui xẻo và cần những bước nhảy vọt?

Đừng trở thành kiểu người lúc nào cũng phải quay đầu nhìn lại và tự hỏi mình có nên làm điều này hay không, liệu mình sẽ như thế nào nếu mình chọn lối đi khác… Tự tin và bước đi vì không gì có thể đợi chờ bạn mãi mãi được đâu.


Cre: Tumlbr

Bình luận

haha...group "Trái Tim Có Nắng"...nhóm của ta đấy...haha....mọi người vào đọc ủng hộ nhá...  Đăng lúc 14-5-2012 09:09 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 14-5-2012 21:16:40 | Xem tất
Nếu không quên được thì không cần phải cố để quên




Không cần phải cố quên đi một người
Nếu trong tim ta bóng hình ấy chưa bao giờ phai nhạt
Có thể chúng ta ở trong nhau bằng một tên gọi khác
Bằng những sợi dây vô hình ràng buộc rất riêng....


Có những mối quan hệ không thể gọi tên
Nhưng vẫn chứa đựng bên trong những điều thiêng liêng không dễ mất
Vì thế giới của những kẻ yêu nhau là rất chật
Nên lối rẽ nào cũng rất dễ gặp nhau ...


Dù đã từng gian dối để bầm đau
Để nghẹn ngào môi và tim rung lên khắc khoải
Dù đã cứa vào nhau những cơn đau mãi mãi
Vẫn không giữ nổi tim mình, đập loạn nhịp khi thoáng qua nhau.....


Tình yêu thật sự có dễ lãng quên đâu
Phải mất bao lâu để quên đi những thói quen yêu thương đã trở thành cuộc sống ?
Nên nếu đã không thể quên thì cũng không cần phải cố gắng
Chỉ cần để lòng mình thấy thật bình yên...


Rồi đến một ngày, có thể tự sẽ quên
Hoặc nhớ mong sẽ đưa tin yêu trở lại
Vì có những điều , dù đổi thay cũng vẫn là mãi mãi
Khi trái đất tròn, thì yêu nhau xa mấy cũng về lại với nhau !

Cre: Sưu tầm
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 14-5-2012 21:25:05 | Xem tất
  
Hận một người đã từng yêu là rất rất đau



Anh là trai đất tổ

Vỗ ngực tự hào vì làm khổ được gái tứ phương

Những người được anh yêu rồi bỏ rơi mỗi đứa một đường

Ai cũng thương và giận đời không ban duyên số

Có cả những người đêm tân hôn – vẫn nhớ

Vẫn sụt sùi lén lút gọi cho anh

Khi yêu ai anh cũng rất chân thành

Cũng đắm say và buông lời thề hứa

Anh sẽ không để em khóc và khổ đau nữa

Nhưng xem chừng chỉ chót lưỡi đầu môi

Đến cả khi mỗi đứa một phương trời

Dường như không ai buông một lời hờn trách

Không ai chấp lỗi lầm của anh hết

Chỉ riêng em….




Cả đời này em sẽ không bao giờ quên

Những dối gian anh từng ngày tích tụ

Những đớn hèn cho một người tình cũ

Cả những lời nghiệt ngã tựa dao đâm

Em hứa là sẽ nuốt nước mắt gọn vào tim

Không phải khóc vì một người không đáng

Nếu đã phải cất lên câu : khốn nạn

Là cả đời này không thay đổi được nữa đâu

Hận một người mình đã từng yêu là rất rất đau

Vì  một người ra đi , phải đâu chỉ là mất mát

Có những nỗi uất nghẹn vượt qua giới hạn

Trở thành sự khinh bỉ nhỏ nhen

Khi nỗi khinh nhờn mỗi ngày lại  lớn dần lên

Là tự thấy trái tim mình bỗng xấu

Lại ước có một vé để quay về thời thơ ấu

Gì cũng có thể bỏ qua…



Bởi đã quá nhiều say đắm và thiết tha

Quá nhiều hi sinh và cảm thông thầm lặng

Giá mà có một thứ tẩy màu trắng

Xóa được kí ức đi ….

Đã dối gian, lọc lừa nhau thì giữ lại làm gì….

Uống cạn đi, chén đắng …

Nếu sau này vào một ngày đầy nắng

Lỡ có gặp nhau..

Em sẽ không còn ngu ngốc nữa đâu

Vì những lỗi lầm của anh..

Chỉ riêng em…

Là nhớ ….

cre: Sưu tầm
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 14-5-2012 21:28:55 | Xem tất
Cho em quên anh, một chút thôi





Một chút tự nhiên, không phải gồng mình, không phải cố tỏ ra mạnh mẽ...


Cho em một chút quên anh thôi, để thấy mình mỗi lần chới với cần có anh bên cạnh dù đời chông chênh theo bước anh đi. Cho em một chút quên anh thôi để nỗi nhớ vờ tan rồi gập ghềnh cuộn sóng.


Cho em một chút vui, một chút cười được không anh? Một chút thôi được sống với riêng mình, với những mối quan hệ khác không phải anh. Một chút thôi cho em trở về là mình xưa kia, buồn nhưng không bi lụy.


Cho em một chút thôi, một chút tự nhiên không phải gồng mình, không phải cố tỏ ra mạnh mẽ, một chút thôi những ưu tư phiền muộn. Một chút thôi những kí ức xa xôi có thể trở về mà không thấy mình có lỗi.


Cho em một chút thôi, một chút lang thang, một chút hững hờ, một chút giận hờn, một chút nũng nịu, một chút mềm yếu. Cho em một chút thôi là một người con gái với những cung bậc cảm xúc của riêng mình.


Anh à!


Cho em một chút thôi được thở theo cách riêng của mình, được tự do phiêu du trong thế giới mình muốn. Một chút thôi giữ lại điều gì đó trong lòng mà không phải lo sợ sự giận hờn trong anh. Chỉ một chút thôi.


Chỉ cần cho em một chút thôi. Một chút đâu phải dài. Một chút đâu có xa vời. Một chút đâu phải là đòi hỏi. Chỉ một chút đó thôi trong 24 giờ có anh. Một chút thôi trong 60 giây có anh. Một chút thôi trong 1 tích tắc cạnh anh.


Chỉ một chút thôi để em biết rằng dù có những lúc xao nhãng, dù có những lúc mải mê bè bạn, có những lúc bận rộn với những dự định của riêng mình với những suy nghĩ riêng mình thì với em anh vẫn là cả bầu trời xanh mát.


Cre: sưu tầm
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 15-5-2012 13:00:56 | Xem tất
Chàng trai yêu em

Em là một cô gái xinh đẹp, đẹp theo những góc riêng. Không nhiều người phát hiện ra vẻ đẹp ấy của em...
... Lạ lùng thay, tôi luôn tìm thấy những nét duyên thầm đó để mỉm cười mỗi khi nghĩ về em. Và tôi tưởng tượng, tôi mơ hồ nghĩ về chàng trai sẽ là người yêu của em.

Người con trai yêu em có thể sẽ chẳng có một thân hình cao lớn hay vạm vỡ. Nhưng chắc chắn phải là người sẵn sàng dang rộng vòng tay đón em trở về sau những chuyến du lịch xa.

Người con trai yêu em có thể sẽ chẳng sở hữu một hoặc một vài món tài lẻ nào đặc biệt. Nhưng chắc chắn phải là người rộng lòng gọi những món đồ handmade vụng về nhưng nhiều thương yêu của em là một phần tài lẻ người khác chưa biết tới.

Người con trai yêu em có thể sẽ chẳng ưa thích việc đưa chiếc máy ảnh lên và bấm tách tách ghi lại những khoảnh khắc bên em. Nhưng chắc chắn phải là người không thể rời mắt khỏi em, bất kể lúc nào. Đâu phải chỉ khi đi giữa đám đông người ta mới cần lo lạc mất người mình yêu quý, thương yêu là phải trân trọng những thứ tưởng chừng chẳng bao giờ có thể mất đi.

Người con trai yêu em có thể sẽ chẳng thể chạy thật nhanh đến bên em mỗi khi em cần anh ta nhất. Khoảng cách địa lý không phải điều gì quá to tát, nhưng sự ngăn trở mà nó mang đến thì đớn đau vô cùng. Nhưng chàng trai đó hẳn sẽ luôn biết cách lắng nghe và thấu hiểu em, dẫu cho giữa hai người là cả nghìn km.

Người con trai yêu em có thể sẽ chẳng đủ lãng mạn để ngẩn ngơ cả ngày nghĩ ra những màn bày tỏ tình cảm làm mưa làm gió trên tất cả những trang báo mạng. Nhưng chắc chắn sẽ là người biết con đường ngắn nhất để đi đến trái tim của em, chỉ riêng mình em chứ không phải những người đọc báo mạng xa lạ.

Người con trai yêu em có thể sẽ chẳng thể đánh thức em dậy mỗi sáng bình minh. Nhưng chắc chắn phải là người sẵn sàng thức đêm để học hành hay làm việc, tất cả vì tương lai có em bên cạnh, vì tương lai muốn em được hạnh phúc.


Người con trai yêu em có thể sẽ chẳng thể ngồi đọc hết email em viết kêu mệt, than ốm. Nhưng đó chắc chắn phải là người chạy đôn chạy đáo khắp nơi, tìm đủ phương thuốc để giúp em xóa bỏ nguồn cơn của những trận ốm, dù là nhỏ nhất.

Người con trai yêu em có thể sẽ chẳng có đủ “thông minh” và nồng nhiệt để yêu em theo cách giật gân và ưa thay đổi như nhiều người. Nhưng đó chắc chắn phải là người yêu em không bao giờ mệt mỏi...

Người con trai yêu em, hẳn sẽ luôn yêu em như ngày nay và ngày sau vẫn thế...

Người con trai yêu em...

Thi thoảng trong những giấc mơ đêm tôi vẫn ước mình là chàng trai đó của em. Nhưng mộng mị nào rồi cũng chóng qua. Tôi thảng thốt bước khỏi cơn mơ và thoáng thấy em đi bên một người khác...

Người con trai yêu em...

Tumblr
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 15-5-2012 19:44:11 | Xem tất


Một bài hát nhẹ nhàng bùn mang mác với giọng hát êm dịu từ Gun the Star
Kang kang hua  jai ♥
Những ai chưa từng nghe nhạc Thái  hãy thử nghe và cảm nhận và biết đâu lại có cảm hứng múa  bút  làm nên một câu chuyện hay hơn mv này  thì sao  nhỉ!? Tuy đề tài trongMv này  ko mới nhưng nó chưa bao giờ là cũ  phải ko nhỉ ?Có bạn nào viết tiếp câu chuyện sau đó cho mình đọc ko nhể

Bình luận

T________T Mang sang tận đây để Pr  Đăng lúc 15-5-2012 10:51 PM
Cảm ơn hyung đã ủng hộ topic ^^  Đăng lúc 15-5-2012 07:50 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 16-5-2012 19:30:03 | Xem tất
Em là một cô gái xinh đẹp, đẹp theo những góc riêng. Không nhiều người phát hiện ra vẻ đẹp ấy của em...

... Lạ lùng thay, tôi luôn tìm thấy những nét duyên thầm đó để mỉm cười mỗi khi nghĩ về em. Và tôi tưởng tượng, tôi mơ hồ nghĩ về chàng trai sẽ là người yêu của em.

Người con trai yêu em có thể sẽ chẳng có một thân hình cao lớn hay vạm vỡ. Nhưng chắc chắn phải là người sẵn sàng dang rộng vòng tay đón em trở về sau những chuyến du lịch xa.

Người con trai yêu em có thể sẽ chẳng sở hữu một hoặc một vài món tài lẻ nào đặc biệt. Nhưng chắc chắn phải là người rộng lòng gọi những món đồ handmade vụng về nhưng nhiều thương yêu của em là một phần tài lẻ người khác chưa biết tới.

Người con trai yêu em có thể sẽ chẳng ưa thích việc đưa chiếc máy ảnh lên và bấm tách tách ghi lại những khoảnh khắc bên em. Nhưng chắc chắn phải là người không thể rời mắt khỏi em, bất kể lúc nào. Đâu phải chỉ khi đi giữa đám đông người ta mới cần lo lạc mất người mình yêu quý, thương yêu là phải trân trọng những thứ tưởng chừng chẳng bao giờ có thể mất đi.

Người con trai yêu em có thể sẽ chẳng thể chạy thật nhanh đến bên em mỗi khi em cần anh ta nhất. Khoảng cách địa lý không phải điều gì quá to tát, nhưng sự ngăn trở mà nó mang đến thì đớn đau vô cùng. Nhưng chàng trai đó hẳn sẽ luôn biết cách lắng nghe và thấu hiểu em, dẫu cho giữa hai người là cả nghìn km.

Người con trai yêu em có thể sẽ chẳng đủ lãng mạn để ngẩn ngơ cả ngày nghĩ ra những màn bày tỏ tình cảm làm mưa làm gió trên tất cả những trang báo mạng. Nhưng chắc chắn sẽ là người biết con đường ngắn nhất để đi đến trái tim của em, chỉ riêng mình em chứ không phải những người đọc báo mạng xa lạ.

Người con trai yêu em có thể sẽ chẳng thể đánh thức em dậy mỗi sáng bình minh. Nhưng chắc chắn phải là người sẵn sàng thức đêm để học hành hay làm việc, tất cả vì tương lai có em bên cạnh, vì tương lai muốn em được hạnh phúc.



Người con trai yêu em có thể sẽ chẳng thể ngồi đọc hết email em viết kêu mệt, than ốm. Nhưng đó chắc chắn phải là người chạy đôn chạy đáo khắp nơi, tìm đủ phương thuốc để giúp em xóa bỏ nguồn cơn của những trận ốm, dù là nhỏ nhất.

Người con trai yêu em có thể sẽ chẳng có đủ “thông minh” và nồng nhiệt để yêu em theo cách giật gân và ưa thay đổi như nhiều người. Nhưng đó chắc chắn phải là người yêu em không bao giờ mệt mỏi...

Người con trai yêu em, hẳn sẽ luôn yêu em như ngày nay và ngày sau vẫn thế...

Người con trai yêu em...

Thi thoảng trong những giấc mơ đêm tôi vẫn ước mình là chàng trai đó của em. Nhưng mộng mị nào rồi cũng chóng qua. Tôi thảng thốt bước khỏi cơn mơ và thoáng thấy em đi bên một người khác...

Người con trai yêu em...

Cre : tumblr
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 17-5-2012 15:34:35 | Xem tất
Cây, Lá và Gió

"Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó… đầu tiên hãy yêu người đó trước đã"




--------------------------------------------------------------------------------
Cây
Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…

Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “cứ tự nhiên” trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ …và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng

Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình

Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.

Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.

Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?

Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó  “lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại”



Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có – Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác
Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn…cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.

Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??


Gió

Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng một tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.

Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi

“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu”
“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây”
Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy “em đang làm gì vậy, sao em không nói gì hết vậy”, cô ấy nói “ Đầu của em đau lắm” “hả?” “đầu em đau lắm” cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp

Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?



-------------
@(ST)



Rate

Số người tham gia 1Sức gió +4 Thu lại Lý do
bada_kute + 4 Cảm ơn em ^^

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách