Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: 1791999
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Series] [Series | T] Wu Yi Fan’s Stories | 1791999 | Kris (EXO)| Ngoại truyện 2: Đợi nhau tới 10 năm - P2 |Completed

[Lấy địa chỉ]
21#
 Tác giả| Đăng lúc 21-1-2015 21:05:07 | Xem tất
Câu chuyện số 20: Ba bước và ba mươi ngàn bước




Đầu năm đi chùa thầy bói bảo năm nay khả năng cậu yêu xa là cao lắm. Tao hoảng hốt mới là hỏi tại sao thì người ta vuốt râu nói thiên cơ bất khả lộ yêu xa là yêu xa chứ sao hỏi nhiều quá cho xin tiền quẻ đi.

Thế rồi thì giữa năm đúng là yêu xa thật. Kris Wu lặng lẽ tách nhóm sang Trung Quốc phát triển sự nghiệp. Đi cũng không có nói với ai tiếng nào ngay cả điện thoại cũng tắt máy làm Tao cáu lắm. Thế, đi ra công khai nói xấu người ta, nói chán thì chuyển sang hát, hát khản tiếng là bắt đầu khóc. Thiên hạ kêu Tao hai mặt, cũng ghét cậu rất nhiều. Nhưng đâu có ai biết cậu làm nhiều chuyện tào lao như thế chẳng qua cũng chỉ hy vọng người nào đó ở đại lục nếu còn tình cảm sẽ quay trở về. Tiếc là chờ hoài cũng chẳng thấy người về. Mãi tới tận cuối tháng bảy mới nhận được tin nhắn từ một số lạ mà nội dung thì chẳng đâu vào đâu, chỉ vỏn vẹn một câu “Zitao chúng mình yêu xa đi”.


Giờ nghĩ lại Tao thấy mình vĩ đại lắm, đang công khai yêu nhau trước công chúng lại chuyển sang yêu vụng trộm qua internet cảm giác nó yomost quá đi. Đấy, vừa bảo là onl rồi kìa.

“Người yêu ớiii”

Hôm nay đang vui nên pm trước.

“Người yêu đây, gọi gì người yêu đấy?”

Trên màn hình máy tính sáng lên dòng thoại ngắn, đằng sau còn kèm theo tim hồng phấp phới. Người ở Seoul nhìn thấy trái tim thì thích lắm, lọc cọc đi tìm một rổ tim đáp lại người ta ngay.

“Em nhớ người yêu lắm!”

Kris mỉm cười nhìn lời nhắn vụn vặt của trẻ con nhà mình, đã hai mươi mấy tuổi rồi mà còn như con nít nhớ cũng phải nói rõ ra đáng yêu phải biết.

“Người yêu cũng nhớ em nhiều lắm, lắm, lắm!!!”

“Phim người yêu bao giờ chiếu vậy em định đi coi nè”

“14/2 thôi đừng đi”

Người đang háo hức đợi tin nhắn lại nhận được ngay cái tin bảo mình đừng đi thì trong lòng cảm thấy bị xúc phạm. Hằn học nhắn lại.

“Tại sao?”

“Anh sợ em buồn”

“...”

“Nhìn người mình yêu đóng cảnh thân mật với cô gái khác em chịu được hay sao, tốt nhất ở nhà chơi với Sehun hay phá Chanyeol, Baekhuyn cũng được đừng đi xem”

“...”

Thì ra là vậy. Trách nhầm người yêu rồi.

“Cuối tháng này anh về Seoul chứ?”

Thích là đổi chủ để. Huang Zi Tao nói chuyện không đầu không đuôi là do Wu Yi Fan dạy hư đó.

“Cuối tháng này rất nhiều việc...”

“KHÔNG VỀ THÌ BREAK UP”

Dỗi là nhắn tin cộc lốc như thế xong còn chèn một đống hình ảnh minh họa sinh động tới hoa cả mắt. Gấu trúc khóc nhè nè, tức giận nè, chọi dép nè

Kris Wu cũng không biết dỗ thế nào cho ổn, từ ngày anh đi Tao nhạy cảm lắm cái gì không vừa ý sẽ nổi khùng. Giống như ban nãy anh còn chưa truyền đạt hết ý mà cậu đã đòi chia tay rồi. Kể ra thì yêu xa cũng phức tạp quá há.

“Anh còn chưa nói hết mà...thế này đi em đang ở trong phòng đúng chứ, đứng dậy xoay người lại bước ba bước đi”

Cơn giận vẫn là chưa lắng xuống lại nhận được yêu cầu kì cục như thế kia thì kì thị lắm bảo có bị khùng đâu mà nghe anh dụ.

“Em cứ bước đi, nhớ là đúng ba bước đấy nhé sẽ có điều kì diệu cho em, anh off đây!”

Lúc đọc xong tin nhắn cũng là lúc trang cá nhân của người kia tắt ngúm. Tao định hỏi thêm vài câu nữa nhưng cũng chẳng kịp. Lại nghĩ đến yêu cầu vớ vẩn của người ta mà ngẩn ngơ suy nghĩ. Có nên bước không đây, nếu tính ba bước của cậu từ đây đi ra thì sẽ dừng lại ở cửa. Mà ở cửa thì có điều kì diệu gì, Kris này càng ngày càng dở hơi mà. Vừa đi vừa lẩm bẩm dứt lời cũng là tới cửa rồi, ba bước, cậu bước đủ rồi đó có cái gì đâu. Hay là mở cửa ra?

“Cạch”

“Người yêu, chào em”

Kris Wu bằng xương bằng nhìn cậu mỉm cười. Nụ cười ấm áp mà hơn tám tháng nay cậu không nhìn thấy, dạo này có da có thịt cười cũng đẹp hơn rồi.

“Anh...sao anh lại...” – ZiTao xúc động rưng rưng lệ.

Kris Wu lắc đầu ôm lấy cậu vào lòng giải thích.

“Cuối tháng này rất nhiều công việc nên anh quyết định sẽ về sớm hơn...thật ra chiều nay anh đã ở Seoul, vừa rồi là mượn laptop của Suho chat với em đó...”

“Anh lừa em! Sao về mà không báo em biết trước?” – ZiTao trợn mắt trách cứ.

“Anh muốn cho em bất ngờ mà” – Kris Wu nghiêng đầu đáp lại.

ZiTao gục đầu vào vai Kris khóc tiếp, thiên ngôn vạn ngữ bây giờ đều không bằng cái ôm ấm áp của anh. Zi Tao ở trong lòng anh là thoải mái nhất, tự do tự tại nhất tiếc là hơi ấm của anh giờ đây không thể theo cậu nữa rồi. Vậy cho nên khi có cơ hội phải ôm anh thật chặt.

“Em đâu xứng đáng để anh làm thế...hức...”

“Đừng nói không xứng đáng, chả nhẽ anh lại phải chịu bao nhiêu khổ sở chỉ vì một người không xứng đáng hay sao...Tao à...ban nãy anh bảo em bước ba bước chính là muốn nói với em tuy khoảng cách của chúng ta rất xa nhưng anh chỉ cần em bước ra ba bước còn anh sẽ bước ba mươi ngàn bước còn lại để tới bên em, bởi vì anh yêu em”

“Kris Wu...em...cũng...yêu...anh huhuhu”

Kris Wu vuốt ve người yêu nhỏ trong lòng mới là cảm thấy thanh bình hơn cả. Dù ngày mai anh có phải quay lại nơi phồn hoa chen chúc kia, lại phải đối mặt với camera của phóng viên thì anh vẫn muốn hôm nay được ở bên cậu. Ở bên người mà anh thương yêu nhất.

Bởi vì có một ZiTao ích kỉ, trẻ con và hiếu thắng.

Nên mới có một Kris Wu chững chạc, bao dung và luôn nhường nhịn cậu ta.

Gần gần xa xa đều gói gọn ở hai chữ “distance” – khoảng cách địa lí thì có thể xa nhưng khoảng cách con tim thì lại rất gần.

Ba bước và ba mươi ngàn bước.

Vì có người ích kỉ chỉ muốn bước ba bước

Nên sẽ có một người chấp nhận bước ba mươi ngàn bước còn lại để tới bên người kia.

Dù bước ngắn hay bước dài thì hai người bọn họ đều rất hạnh phúc vì gặp được nhau.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
 Tác giả| Đăng lúc 23-1-2015 21:03:57 | Xem tất

Câu chuyện số 21: Anh và em


Bắc Kinh, 1930

Cuộc sống yên bình từ ngày xảy ra chiến tranh đã bị méo mó đi rất nhiều. Gia đình giàu có như nhà nhọ Ngô cũng khó mà gìn giữ sản nghiệp. Bấy giờ trong thành còn du nhập thêm thú nghiện ngập tiêu khiển, không kể giàu hay nghèo cứ ai dính vào thứ bột màu trắng ấy đều khuynh gia bại sản. Biết là nguy hiểm thế mà cậu hai nhà họ Ngô còn đua đòi theo chúng bạn hút thử một lần. Kết quả là nghiện thật.

Ngô lão gia khi biết tin con trai trụy lạc tức tới thổ huyết. Chuyện trong nhà bị đồn thổi ra ngoài chính là không còn mặt mũi nhìn thiên hạ, ba ngày sau ông qua đời. Cậu ba nhà họ Ngô nghỉ học ở nhà quản lí xưởng dệt còn phải canh chừng thêm một người anh.

“Ưrg...ưrg...ưrg...”

Cậu hai nhà họ Ngô – Ngô Diệc Phàm chứng kiến cái chết bi thảm của người cha do chính mình gây ra trong lòng tràn ngập ân hận. Quyết tâm cai nghiện để gây dựng lại Ngô gia nhưng mỗi lần lên cơn nghiện bản thân đều không kiểm soát được. Cũng giống như lúc này Diệc Phàm thu mình vào góc phòng đối chọi với cơn thèm thuốc không gì đau đớn bằng, cả người co giật đôi môi tái nhợt thiếu sức sống. Hai tay ôm lấy ngực thở dốc, hắn nghĩ chết bây giờ còn sung sướng hơn.

“Choang”

“Thế Huân... anh xin em ...cho anh một... lần nữa thôi!!!!”

Tiếng kêu thảm thiết vọng ra bên ngoài. Cậu ba nhà họ Ngô chứng kiến cảnh anh trai ngày ngày chịu đau đớn bản thân cũng đau khổ không kém. Tuy là không muốn anh hai sai càng thêm sai nhưng nhìn người kia tự hủy hoại chính mình lương tâm cậu ngày đêm cắn rứt.

Thế Huân mất cha, Thế Huân cũng mất mẹ.

Nếu mất đi anh hai Thế Huân sẽ thành trẻ mồ côi, cậu không muốn.

“Anh tự làm thì anh tự chịu đi!” – Thế Huân hạ quyết tâm.

“Thế Huân anh ...xin... em ...mà...ưrg...á a...”

“cạch”

Thế Huân đứng ngoài không chịu nổi sự dày vò của Diệc Phàm mạo hiểm mở cửa ra. Diệc Phàm nhìn thấy ánh nắng  nheo mắt lại xong lại nhìn thấy em trai thì liều mạng nhoài tới van xin.

“Thế Huân...anh xin em...”

“Em cũng xin anh, anh đừng hút nữa có được không...cha mẹ mất rồi, trên đời này em chỉ còn mình anh là người thân anh cứ như thế này em biết phải làm sao Diệc Phàm? Hức...hức...em xin anh...anh hai” – Thế Huân quỳ xuống năn nỉ Diệc Phàm.

Bàn tay nắm lấy Thế Huân từ từ trượt xuống đôi mắt thẫn thờ nhìn vào khoảng không gian phía trước nặng nhọc phát ra câu.

“Mau ...trói... anh... lại... đi”

...

..

.

“ÁA A...A...A...thuốc...thuốc...”

Cơn nghiện càng lúc càng dữ dội mấy ngày nay hôm nào Diệc Phàm cũng phải nhờ Thế Huân trói mình lại. Hắn không muốn làm hại em trai mình như thế này là để đề phòng nếu như hắn kiềm chế không được cũng sẽ không tổn hại Thế Huân. Nhưng cứ vậy mãi cũng không phải cách hay, Thế Huân làm sao có thể nhẫn tâm nhìn anh hai đau đớn chứ.

“Em làm gì vậy...hộc...sao lại tháo dây thừng ra anh sẽ làm hại em đó!” – Diệc Phàm hoảng hốt khi thấy em trai đang cởi trói cho mình.

Bỏ qua cảm xúc của người đối diện Thế Huân vẫn chú tâm vào công việc của mình. Chẳng mấy chốc toàn bộ dây thừng đã bị tháo xuống, cậu giũ tấm chăn bông trên đầu giường ra cuộn tròn lấy người Diệc Phàm rồi thì ôm lấy con sâu bông ấy.

“Để em giúp anh, như thế này anh sẽ không làm hại em được”

“Nhưng...em...không...thểôm...anh...mãi...thế” – Diệc Phàm thở nặng nề.

“Em mặc kệ chỉ cần không làm anh đau là được rồi” – Thế Huân cương quyết siết chặt vòng tay.

Ở trong vòng tay ấm áp của em trai Diệc Phàm cũng không dám nhúc nhích mạnh chỉ là những cơn thèm thuốc khiến hắn quá đau đớn mà thôi. Thế Huân cũng rất cứng đầu nhiều khi anh hai cựa quậy đập vào người mà cậu vẫn ngoan cố ôm lấy. Đợi tới lúc cơn nghiện qua đi Thế Huân cũng chìm vào giấc ngủ, Diệc Phàm không nỡ gọi cậu dậy cứ ngồi im để cậu tựa vào.

“Thế Huân vất vả cho em rồi”  


Ánh mắt ưu tư dừng lại trên gương mặt còn đang say ngủ. Diệc Phàm nhìn Thế Huân ngày càng trưởng thành một cách gượng ép tự thấy bản thân thật vô dụng bắt đứa trẻ này gánh trên vai nghĩa vụ quá nặng nề.

Một năm trôi qua Ngô gia vẫn một tay Ngô Thế Huân lo liệu. Diệc Phàm sau những cơn vật vã, dưới sự kiên trì của em trai và nỗ lực của chính mình đã cai nghiện thành công. Một ngày nọ anh nói với Thế Huân về việc đi lính của mình, cậu nghe xong hai mắt rưng rưng làm rơi chén trà xuống đất bảo anh tàn nhẫn lắm.

“Huân nhi...anh cũng muốn làm việc...”

“Tại sao phải đi lính trong khi anh có thể cai quản xưởng dệt nhà chúng ta?”

“Chẳng phải em đang làm việc đó rất tốt sao, anh không đủ tự tin...anh muốn làm việc gì đó có ích”

“Dù là vậy tại sao lại chọn đi lính anh có biết chiến trường nguy hiểm thế nào không? – Thế Huân kích động phản ứng.

“Chính vì vậy nên mới phải đi, anh không thể cứ chốn mãi trong thành phố an toàn này chứng kiến máu của đồng bào đổ trên lá cờ tổ quốc được...anh tin cha ở trên trời cũng ủng hộ anh”

“...”

Thế Huân im lặng bảo để em suy nghĩ rồi lững thững về phòng.

Hai tuần sau Diệc Phàm lên tàu đến doanh trại. Thế Huân cuối cùng là đồng ý chấp nhận trước khi đi còn dặn dò anh đủ điều như một bà mẹ. Diệc Phàm vẫy tay bảo em ở nhà ngoan khi nào anh về sẽ thưởng.

Thế Huân đứng lại ga tàu vẫy tay tạm biệt anh hai mà hai hốc mắt hoe hoe đỏ. Anh nhất định phải trở về, em chờ anh.


Bắc Kinh, 2015

Sehun đứng ở sân thượng của tòa nhà nọ thẫn thờ suy nghĩ. Không hiểu tại sao lại có cảm giác quen thuộc lạ thường dù vốn dĩ đây là nơi lần đầu mình đến. Những hình ảnh mờ nhạt cứ lúc ẩn lúc hiện trong tiềm thức của cậu, bến ga cũ, câu nói “em chờ anh” tưởng chừng như chỉ mới ngày hôm qua. Luhan từng bảo nếu như bản thân cứ luôn ám ảnh bởi một hình ảnh thì chỉ có thể đó là sự việc từng xảy ra trong kiếp trước. Sehun nghĩ lại hình như là thật rồi, kiếp trước cậu chờ, kiếp này cũng phải chờ. Cả cuộc đời Oh Sehun đều gắn liền với hai chữ chờ đợi.

“Reng! Reng!”

“Alo anh nghe nè Sehun”

“Em đang ở Bắc Kinh...trên tầng thượng đài phát thanh...anh tới được không? Em chờ!”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
 Tác giả| Đăng lúc 27-1-2015 18:31:34 | Xem tất
Câu chuyện số 22


Ngày mùa xuân, trường trung học nào đó tổ chức hội khỏe phù đổng có môn thi gọi là bóng đá. Cả trường vì sự kiện bóng đá mà nóng hết cả lên, lớp nào cũng đua nhau đi tập luyện. Duy chỉ có khối 11 là không khí vẫn bình thường như cũ. Vì sao, vì ai cũng biết chức vô địch năm nay sẽ thuộc về lớp 11C. Cái lớp nổi tiếng là có chân sút huyền thoại từng lừa bóng qua ba tiền đạo của đàn anh khối trên.

Đội trưởng Luhan.

Luhan là nỗi ám ảnh của đám học sinh vì khả năng chơi bóng kinh điển. Nhìn bên ngoài thì không phải dạng người nguy hiểm lại còn rất hay cười nhưng vào trận đấu thì chẳng khác nào sát thủ, lối chơi dứt khoát, mạnh mẽ được các thầy cô thể dục khen ngợi rất nhiều. Chẳng bao lâu Luhan đã nổi tiếng khắp trường ngay cả đàn anh khối trên còn phải nể tài chơi bóng của cậu.

Thế nhưng năm nay Luhan lại gặp phải một rắc rối lớn đó là tiền đạo mới của lớp cậu – Kris Wu. XiuMin chuyển đi làm Luhan đau đầu trong việc tuyển thành viên mới, cùng lúc Kris Wu lại chuyển vào lớp 11C. Ngoại hình cao ráo, cân đối, chân tay lành lặn Luhan nhìn là ưng lắm thế là chọn Kris Wu. Nếu như chuyện dừng lại ở đó thì chẳng nói làm gì đằng này Kris thực sự rất vô dụng.

Còn nhớ hôm đầu tập bóng Kris không sao đá nổi trái bóng đang nằm yêu trên sân cỏ, đã vậy còn làm trò cười cho cả đội. Người làm đội trưởng thấy cảnh này buồn không để đâu cho hết chỉ còn biết mỗi việc sút trái bóng dưới chân vào thẳng mặt người kia thể hiện sự thông cảm. Quả bóng đường kính 25cm bay vào đầu chắc là khỏe mạnh.

Sang ngày thứ hai thì Kris đã đá trúng bóng rồi. Nhưng chả nhẽ trong trận đấu lúc nào bóng cũng nằm yên cho cậu ta đá sao. Học lấy bóng.

“Kris chú ý vào quả bóng!”

“Kris! Sai chân rồi”

“Kris nhìn đối phương”

“Kris cướp bóng đi!”

Người đứng trong sân cầm loa hét khản cả tiếng mà ngoài kia ai đó vẫn chẳng học được tí kĩ năng nào. Trên sân là đang chiếu bộ phim đập tan hình tượng, Kris Wu cứ mỗi lần giành bóng từ đối phương là lại được cho nằm bẹp dưới sân. Riết rồi gương mặt điển trai ban đầu cũng bị méo mó thấy tội.

“Đội trưởng à nghỉ được không?” – Kris bất lực lên tiếng.

“Được... nghỉ 15 phút tập tiếp!”

“...”

Một tuần sau. Không biết là do luyện tập chăm chỉ hay trái bóng xót xa cho gương mặt của Kris mà ngoan ngoãn để cậu thuần phục. Nói dài dòng thế thật ra là Kris học được cách lấy bóng rồi. Tuy là lối chơi không có được fairplay cho lắm nhưng Luhan bảo bất chấp thủ đoạn nên Kris cũng chẳng bận tâm. Chỉ có điều đồng đội nào luyện tập cùng Kris cũng cảm thấy rất ấm ức.

“Đội trưởng cậu ta chơi xấu”

“Thế cậu tưởng cậu chơi đẹp lắm sao, mùa giải trước ai là người giẫm chân đối phương để giành bóng vậy?”

“...”

“Trên sân bóng tất cả gọi là kĩ xảo hiểu chưa”

“...”

Một tháng sau. Ngày thi đấu gần kề, kĩ năng xử lý bóng của Kris cũng tạm ổn nhưng cậu ta vẫn không biết sút bóng. Mà trong trận đấu chả nhẽ lại để thủ môn đi sút bóng sao. Thế, bắt đầu bài tập đá phạt và sút thẳng.

Tập luyện được nửa tiếng Kris có thành quả đầu tiên sút thủng lưới một quả.

“Yeah! Đội trưởng cậu thấy không tớ sút vào rồi đó!! Yeah!!”

“Đúng là sút vào nhưng cậu sút phản lưới nhà rồi”

“...”

“Tập đá phạt 100 lần cho tới tối, không lằng nhằng!!”

Trước ngày thi đấu một ngày. Kris hôm nay không bị nai ác bá hành hạ thành ra nhàn rỗi tới trường chơi bóng rổ. Chọn bóng số 7 cậu bắt đầu luyện tập một mình ở trong sân. Tuy chỉ có một mình mà Kris vẫn chơi tới tận tối, lại còn cảm thấy rất vui sướng. Cùng là bóng mà sao cảm giác lại khác nhau tới vậy. Khi chơi bóng đá Kris cảm thấy bị gò bó, ép buộc không thoải mái còn khi chơi bóng rổ thì cậu cảm thấy tự tin hơn hẳn, nắm bắt bóng cũng dễ hơn. Lẽ nào cậu đã nhầm...mà không là Luhan nhìn nhầm đối tượng đấy chứ.

Mùa giải năm đó đội bóng 11C vì thiếu một tiền đạo mà ngậm ngùi đứng ở vị trí thứ hai. Luhan vẫn được trao giải cầu thủ xuất sắc nhất mùa giải vì đã ghi được 4 bàn thắng cho đội. Còn một niềm vui nữa là lớp 11C lần đầu tiên đoạt chức vô địch bóng rổ nhờ có ngôi sao đang lên Kris Wu. Trước ngày thi Kris đã gọi điện cho Luhan xin rút lui khỏi đội bóng, Luhan nghe tới giận lắm bảo cứ quyết định vậy đi đừng làm bạn nhau nữa. Vì thế cho nên chức vô địch bóng rổ lần này là món quà xin lỗi của Kris gửi tới Luhan hy vọng cậu bạn sẽ hiểu tấm lòng của cậu. Cùng là trái bóng tròn nhưng Kris Wu sinh ra là để chơi bóng rổ, còn Luhan là để chơi bóng đá.

“Còn giận tớ không?”

“Tại sao cậu không nói sớm là cậu muốn chơi bóng rổ?”

“Ừm...tại sợ cậu không vui mà”

“Ngốc! Cậu không nói tớ mới không vui đó...trước giờ tớ nghĩ là do cậu không nhiệt tình với đội, tối hôm đó cậu còn gọi điện xin rút lui có biết cảm giác của tớ tệ thế nào không...cũng may là cậu không thua” – Luhan giận dỗi nói.

“Haha vì đội trưởng tớ đâu thể thua được…với lại tớ cũng phải có trách nhiệm với lớp chứ”

“Sến súa!” – Luhan bĩu môi khinh bỉ.

“Kris mà”

“Luhan, Kris mau đi ăn liên hoan với lớp kìa!” – tiếng ai đó vọng tới.

Kris nhìn về phía tiếng gọi khẽ gật đầu khoác vai Luhan ung dung kéo đi.

“Đội trưởng mau đi thôi”

Luhan bật cười lặng lẽ đi theo. Mỗi con người sinh ra đều có sở trường riêng của mình, chúng ta không thể vì niềm yêu thích của bản thân mà ép buộc người khác. Người ta vẫn nói khéo ăn thì no khéo co thì ấm mà. Khi một cánh cửa đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra, chỉ là chúng ta quá tiếc nuối cánh cửa đã đóng mà không nhận ra cánh cửa trước mặt.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
 Tác giả| Đăng lúc 29-1-2015 18:01:37 | Xem tất
Câu chuyện số 23: Điện thoại đường dài



Người sống cạnh nhau sáng ngày ra sẽ cùng gọi nhau đi thể dục, nói chuyện luyên thuyên hết mấy mươi phút đồng hồ.

Người sống xa nhau sáng ngày ra việc đầu tiên không phải đánh răng hay rửa mặt mà là ôm điện thoại áp vào tai.

Điện thoại là điện thoại đường dài. Cước một phút lên 3600k thế mà ngày nào cũng nói chuyện tới nóng cả máy mới tắt. Kris bảo đấy là một cách thể hiện tình yêu. Mọi người nghe xong đồng loạt rớt hàm bảo yêu đương kiểu gì buồn cười vậy.

Một ngày nọ, điện thoại ai kia vì hoạt động quá siêng năng mà đâm ra hỏng. Hỏng rồi thì cũng chả thực hiện được cuộc gọi tình yêu lúc 6h. Kris trước là bực, sau là tức đem điện thoại đi sửa nhận được câu sáng mai mới lấy được nha.

“Ông đùa à? Tôi cần gọi điện thoại trong vòng 10’ nữa mà làm sao điện thoại của tôi lại ngày mai mới lấy được?”

“Cái gì cũng phải có giới hạn của nó chứ, sao cậu không nghĩ tại sao điện thoại của cậu thà hỏng cũng không muốn để cậu sử dụng tiếp...ngày nào cũng gọi điện đến cháy sim rồi...”

“...”

Gọi điện thoại đường dài sẽ dẫn tới cháy sim.

Biết là không đòi hỏi được gì từ tiệm sửa chữa nữa nên Kris đành vứt con iphone ghẻ ở đó rồi trở về. 6h sáng Luhan nằm trên giường cuộn một đống chăn bông, trông có vẻ ấm lắm. Chắc là vì ấm quá nên cứ thế mà ngủ cũng chẳng nhận ra cửa phòng đã bị phá sập từ lúc nào.

“Rầm”

“Luhan! Luhan! Chuyện gấp lắm rồi!!!!” – giọng nói ồm ồm của người tối cổ vang lên bên tai.

Luhan cuộn người một cái đem chăn bịt cả đầu rồi tiếp tục ngủ có vẻ quan tâm tới người kia ghê.

“Luhan! Bỏ chăn ra đi...chuyện gấp lắm rồi biết gì chưa...cảnh hot của Sehun tràn lan trên mạng kìa!”

“CÁI GÌ?!!!”

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán Lộc gia nghe tin về tình nhân nhỏ liền vùng chăn bật dậy. Xúc động túm lấy cổ áo của đồng bọn “tha thiết” hỏi.

“Với ai?”

“Với mày!”

“Ở đâu?” – hơi chột dạ.

“Trong fanfic”

“...”

“Cho tao mượn điện thoại cái...khiếp đi ngủ mà để điện thoại bên cạnh vô sinh đó con...thế nhá, cảm ơn”

Đúng là ngư ông đắc lợi Kris chọc cho Luhan bùng nổ xong thì hài hước lấy đi điện thoại của người ta. Lấy rồi còn quay lại khuyên bảo cực kì “chân thật”. Luhan mới sớm ra bị cho lọt hố cảm giác rất chi là khó tả. Nhiều năm sau ngẫm lại mới phát hiện ra làm bạn với một kẻ khốn nạn thì đôi khi phẩm chất cũng muốn vứt đi để cầm dao lên mà giết chết nó. Đúng, giết chết nó.

“KRIS WU!!!!!!!!!!!”

Sáng mùa xuân, có sương mù nhè nhẹ hàng xóm kế bên nghe tiếng hét đồng loạt lắc đầu.

“Mùa này lên giường chắc là ấm lắm!”

Quay trở lại với chiếc điện thoại đi mượn, Kris hí hửng vuốt màn hình một cái thì điện thoại nó hiện ngay ra password. Bao nhiêu công sức từ sáng tới giờ chỉ để lấy cái điện thoại bị cài password này sao.

“Luhan password là cái gì?”

“Kris Wu ngu si nhất thế giới”

“Không phải”

“Kris Wu là đồ đàn bà!”

“Không phải pass đó”

“Tao đâu có nói pass tao đang chửi mày đó, đồ ngu!!”

“...”

“Bang”

Giận cá chém thớt Kris biết là đấu không lại Luhan bèn trút giận lên cái điện thoại, chọi một phát bể cả bình hoa. Luhan đi từ trong phòng tắm ra nhìn thấy cảnh đấy cũng chẳng thèm giận dữ còn điềm đạm bảo điện thoại tao rơi từ trên lầu 13 xuống còn lượm lên xài tiếp vỡ một cái bình hoa có là gì.

“...”

...

..

.

Không mượn được điện thoại di động liền chuyển qua điện thoại bàn. Nhất định phải gọi được điện thoại cho tình yêu ở múi giờ số 9. Thế, bấm một dãy dài số rồi áp lên tai không những không có tín hiệu mà còn im ru như chưa bấm.

“Sao không tút gì hết vậy?”

“À..tao quên không nói mày bữa trước cáp TV mắc dây điện thoại vì phiền quá nên tao cắt điện thoại bàn luôn rồi” – Luhan ngồi trên sofa sơn móng tay màu mè thông báo.

“Mày nói cái gì?”

...

..

.

12h trưa, Kris Wu chịu không nổi cái cảnh đày đọa tinh thần ở nhà đành vác xác ra bốt điện thoại công cộng mà gọi. Chỉ có điều điện thoại công cộng là loại dùng xu 1 đồng gọi được 1 phút, hết một phút mà không đút thêm tiền vào là tự ngắt. Thế, thành ra Phàm ca phải đổi 1000k ra hết xu để tiện cho việc gọi điện vậy mà nhiều lúc còn mất tín hiệu. Đầu dây bên kia nói chuyện kiểu này cũng thấy bất tiện dữ lắm. Dù là thay phiên nhau giữ máy nhưng cũng chỉ được 1 tiếng là nản thế rồi thì bỏ luôn.

“Alo...anh nói em nghe nè sáng nay điện thoại”

“Tút...tút...”

“Alo...alo...ZiTao...Sehun...JongIn... mấy đứa đi đâu rồi?!”  

“Tút..tút...tút...”

Và sau đó là những tiếng tút dài vô tận, cho dù Kris có đút thêm bao nhiêu xu vào trong thùng thì cuộc gọi tình yêu của ảnh cũng bị chính người yêu ngắt rồi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

25#
 Tác giả| Đăng lúc 5-2-2015 21:59:58 | Xem tất

Câu chuyện số 24: Nếu chỉ còn một ngày


Nếu chỉ còn một ngày để sống, bạn sẽ làm gì?

Một ngày nọ trên trang web cá nhân của Kris hiện lên dòng chữ lạ. Nội dung đơn giản nhưng lại khiến người đa cảm suy ngẫm rất nhiều. Thật ra điều này cũng là lẽ tự nhiên con người sinh, lão, bệnh, tử sẽ đến một ngày chúng ta theo quy luật tự nhiên mà dời xa thế giới này. Chúng ta biết nhưng chúng ta cũng rất sợ, cuối cùng đều im lặng chờ đợi ngày đó đến gấn mà chẳng làm được việc gì ra hồn. Ngồi trầm ngâm trước màn hình vi tính cả tiếng đồng hồ Kris Wu vẫn chưa nghĩ ra việc mình cần làm nếu như chỉ còn một ngày để sống. Đơn giản vì có quá nhiều thứ phải làm mà trong một ngày không thể nào làm được hết. Chẳng hạn như Kris muốn đi thăm kim tự tháp Ai Cập, muốn ăn tối dưới chân tháp Eiffer lại muốn đến Việt Nam ngắm động đá vôi…v…v… Chính là nhiều tham vọng như thế cho nên cuối cùng không biết phải quyết định như thế nào. Một ngày chỉ có 24h nguyên việc di chuyển giữa những nơi này cũng đủ tốn hai ngày lúc đó không phải đã chết rồi sao?

Tào lao. Đúng là toàn những suy nghĩ tào lao.

“Reng! Reng!”

“Alo” – Kris uể oải nhấc máy.

“Phàm con bữa nay mom nấu lẩu hải sản mà con thích nhất đó có thể về sớm ăn tối với mom không?”

“Mom…con…tất nhiên là được rồi!”

Tối hôm đó giữa lòng Bắc Kinh hoa lệ có một con chim nhỏ trở về ổ của mình. Chim mẹ chính là vui sướng không ngớt, đứa trẻ xa mình nhiều năm tuy là sống cùng thành phố nhưng trước giờ đều vì công việc mà không về nhà. Bữa nay vừa nghe bảo có lẩu lập tức thay đổi thái độ ngoan ngoãn về với vòng tay của mẹ. Lại còn nũng nịu nằm cuộn tròn trong lòng mẹ kêu ư ử như cún con nữa chứ.

“Mom…nếu mom chỉ còn một ngày để sống, mom sẽ làm gì?” – Kris Wu nằm trong lòng mẹ tha thiết hỏi.

Mẹ Wu cúi xuống khẽ vuốt vài sợi tóc lòa xòa trước mặt con hiền từ bảo sao đột nhiên lại hỏi chuyện đó.

“Bởi vì con mới xem phim “Ngày tận thế” nên đột nhiên tò mò thôi”

“Đồ ngốc này, bữa nay nhiều chuyện ghê ha…nếu còn một ngày…để xem nào dĩ nhiên là ở bên cạnh con rồi”

“Tại sao vậy? chẳng phải mom từng nói khi về già muốn đi du lịch vòng quanh thế giới hay sao, nếu còn một ngày ít ra cũng phải đi đâu đó chứ” – Kris cựa mình ngồi dậy thắc mắc.

“đúng là mom muốn đi vòng quanh thế giới nhưng con biết không…thế giới của mom chính là con đó, con là niềm kiêu hãnh, tự hào là nguồn hạnh phúc của mom không phải cả thế giới thì là gì” – mẹ Wu ân cần xoa đầu con trai lời nào nói ra cũng là thật lòng.

“Mom!”  

Có đứa nhỏ mít ướt vừa nghe mẹ nói vậy đã rưng rưng ôm chầm lấy người ta khóc ngon lành. Mẹ Wu cười khổ dỗ dành con trai bảo là đàn ông lớn rồi không được khóc. Kris cứng đầu mới cãi lại con vẫn là FanFan bé nhỏ của mẹ mà.

“Mom à, nếu như chỉ còn một ngày để sống việc con muốn làm nhất là…ở trong lòng mẹ”

END

P/s: 6/11/2014 – 5/2/2015 từ năm ngoái tới năm nay cuối cùng quà sinh nhật của đại đế cũng hoàn thành rồi. Một năm mà cứ 2,3 cái events kiểu này chắc em chết sớm nên đại đế thông cảm. Cảm ơn readers và ss Shine, ss Bac nhiều nhiều. Chúc mọi người ăn tết vui
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

26#
 Tác giả| Đăng lúc 1-3-2015 16:57:40 | Xem tất
Thế này, có một số câu hỏi dành cho bản thân và cũng muốn bản thân tự trả lời. Đều xoay quanh điều số 3 trong 3 thứ quan trọng nhất đời tôi.

Q: Trong EXO, Kris có phải bias của bạn không?
A: Dĩ nhiên là không, thật ra thì tôi không bias ai cả.

Q: Vậy tại sao bạn lại dành nhiều thời gian và công sức viết fic cho người này?
A: Bởi vì mỗi khi viết về anh ta thì tôi lại có cảm giác cảnh tỉnh bản thân sống tốt hơn, ít nhất là không để ai đó buồn vì mình.

Q: Nếu bây giờ  Huang ZiTao gặp Wu Yi Fan bạn nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra?
A:  Sẽ có phim hành động kịch tính, ngọt ngào và xen lẫn bi kịch diễn ra.

Q: Bạn có còn thích Buyn Baekhuyn nói riêng và couple ChanBaek nói chung?
A: Cũng có chỉ là không còn trọn vẹn như xưa, giờ thì trong mắt tôi Buyn Baekhuyn chỉ tốt chứ không còn đẹp nữa.

Q: Couple mà bạn cho rằng bản thân sẽ không bao giờ từ bỏ?
A: KrisTao và HunHan. Tuy là thời đại này người ta chuyển sang ship KrisHan và HunTao nhưng ở góc độ nghệ thuật tôi thấy hai couple đấy không đủ tố chất.

Q: Bạn nghĩ sự mất đoàn kết nội bộ trong EXO có thật hay không?
A: Không thể nói không. Nhiều người như thế mà mỗi người một sở thích, tính cách thì không mâu thuẫn là rất khó. Thật ra, trong một tập thể chúng ta chỉ thường đoàn kết ở những hoạt động chung mà thôi, còn lúc giải tán thì việc ai nấy lo, khó mà có thể chiều lòng tất cả mọi người.

Q: Thành viên nào trong EXO đem lại cảm giác yên tâm cho bạn?
A: Zhang Yi Xing. Ít nói hay cười, chăm chỉ, lễ phép nói chung an tâm dữ lắm.

Q: Nếu bạn được chọn một người trong EXO để làm bạn thân bạn sẽ chọn ai?
A: Luhan. Nghĩa khí, riêng cái việc cho mượn tiền là đã khoái rồi.

Q: Thành viên nào từng khiến bạn thốt lên “Xấu quá vậy!”
A: À Chen đó, thật ra là vì cậu này đẹp lạ nên lúc đó không biết dùng từ gì miêu tả cả. =.=

Q: Tình cảm của bạn hiện tại đối với EXO?
A: Kiểu như đi ra ngoài đường vào trời đông rồi bị người ta hắt nước nóng vào mặt, ban đầu thì ấm mà về nhà là cảm lạnh.

Q: EXO sắp về Việt Nam, bạn có muốn đi xem không?
A: Không. Còn rất nhiều việc quan trọng hơn để làm. Điển hình là nấu cơm và ăn cơm.

Q: Nếu EXO đứng ở vị trí thứ ba trong lòng bạn, vậy thứ nhất và thứ hai là gì?
A: Gia đình (cái này là bản năng của con người rồi),  bản thân và các mối quan hệ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

27#
 Tác giả| Đăng lúc 5-3-2015 21:20:07 | Xem tất
Ngoại truyện: Câu chuyện đơn phương của tôi.

Yêu đơn phương giống như ném tiền qua cửa sổ, gặp đứa hấp thì nó ném lại còn không thì coi như mất...

Việt Nam không có tuyết chỉ có mưa, mưa tan rồi thì nắng lại đến. Thiếu niên mười sáu tuổi năm đó đơn phương chàng trai tên Ngô Diệc Phàm, mười năm sau vẫn đơn phương con người ấy. Hai mươi sáu tuổi còn nhỏ lắm, ít nhất là nhỏ hơn nam thần của nó nên tính cách vẫn cố chấp như năm nào. Quyết định yêu  một người mãi mãi chẳng biết đến sự tồn tại của mình là việc làm khủng bố tinh thần của chúng sinh. Và nó thì nghĩ bản thân mình kiên cường hơn mọi người tưởng.

Mười năm có ngắn không? Không, dài lắm rồi đó.

Dài tới mức khi cười khóe mắt sẽ nhăn. Già rồi. Ba mươi lăm tuổi đã già thì hai mươi sáu tuổi chẳng phải teen nữa. Tự mình cũng là biết kiềm chế hơn, cụ thể vào rạp chiếu phim sẽ không tùy tiện hét “Em yêu anh quá Kris ơi!”, đợi người ta về hết rồi mới dám ngồi khóc. Lớn mà, yêu không cần phải lộ liễu. Chỉ là gần ba giờ sáng không ngủ được thì bật nhạc lên nghe, vừa đeo tai nghe rồi vừa hát, được một lúc bị triệu lên phường. Này đồng chí, không yêu đừng nói lời cay đắng. Phạt tiền còn được sao lại tịch thu tai nghe của tôi. Toàn là nhạc của Phàm ca đó, không nghe giọng anh ấy sao tôi ngủ được!

Vậy đó, cuộc tình dù đúng dù sai thì thằng sai vẫn là thằng không đúng. Cãi nhau với cảnh sát lúc ba giờ được coi là hành động mang tính bộc phát cao. Vì phát hiện có khuynh hướng bạo lực cho nên đem nhốt vào cũi. Được rồi, tôi chấp nhận mà, tôi nộp tiền cho tôi về với Phàm ca của tôi đi.

Từ sau sự kiện vào tù ra ngục người tự nhiên thấm thía bầu không khí tự do. Ngày chủ nhật, ngồi bên khung cửa sổ đan len thì hay lắm. Vừa móc que đan vừa nghe cháu gái kể chuyện tình cảm càng hấp dẫn hơn. Đến đoạn nó khoe có thằng tỏ tình với cháu kì cục lắm, nó bảo tao thích mày đấy, mày có thích tao không để tao còn cua con khác.

“Rồi sao?”

“Cháu cho nó một đấm, cháu thà thích con gái cũng không thích thứ ẻo lả như nó” – trả lời hùng hồn – “ Nhưng mà thẳng thắn như nó cũng hay, thành hay không cũng dứt khoát một lần chứ cháu ghét mấy thằng yêu thầm với đơn phương lắm”

“Hừ” – nghe xong cười lạnh một cái – “ Những đứa yêu đơn phương là những đứa yêu sâu sắc nhất, có thể đơn phương một người không cần họ đáp lại đâu phải dễ dàng, được yêu nhiều quá làm sao hiểu cái vui của người đi yêu chứ”

“Thế bác đi yêu à?”

“Ừ, yêu từ mười năm nay rồi”

“Người đó có người yêu chưa?”

"Chưa...mà thật ra cũng không biết nữa" - ngập ngừng đáp một câu không chắc chắn.

"Vậy sao bác không nói với người ta?"

"Nói ra để bị khinh à, vụng trộm quen rồi công khai không có được" – thế nào lại vừa công khai vậy.

“Vậy đơn phương hay chỗ nào?”

“Yêu đơn phương giống như ném tiền qua cửa sổ, gặp đứa hấp thì nó ném lại cho mình còn không coi như mất...chính là cảm giác ném tiền qua cửa sổ, mình thấy vui mà người khác tiếc vô cùng”

Tháng sáu, nắng lốm đốm trên sân rọi vào cửa.

Người vừa lách que đan vừa nghĩ tới ai đó vô thức nở nụ cười.

Yêu đơn phương, suy cho cùng cũng là một kiểu yêu nhút nhát. Có thể vì xa, có thể vì không cùng một ngôn ngữ nhưng yêu thì vẫn cứ yêu thôi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

28#
 Tác giả| Đăng lúc 31-3-2015 22:11:05 | Xem tất
Ngoại truyện 2: Đợi nhau tới 10 năm – P1

Quảng Châu của mùa hạ, cứ hễ hôm trước nắng ráo là hôm sau sẽ mưa. Có người sớm này bước chân trái ra cửa thì thở dài bảo hôm nay trời đẹp đấy, mang ô theo đi. Đứng cách đó hai ba bước chân là phu nhân của người nọ. Nghe chồng nhắc nhở thế mới nghễnh cổ ra nhìn. Thề với cái mắt kính, cô gái trẻ chỉ nhìn thấy một màu trong veo. Cái kiểu thời tiết như kia sợ là một gợn mây cũng không có chứ đừng nói tới mưa. Mà không có mưa mang ô theo làm gì.

“Dự báo thời tiết hôm nay sẽ nắng”

“Tôi cũng không bảo mình hôm nay sẽ mưa”

“Vậy mang ô theo làm gì?”

“Che nắng”

“...”

Quen nhau mười năm, yêu nhau năm năm và chung sống cũng ngót nghét hai năm rưỡi mà vẫn giống như đang tập yêu. Những chuyện hiển nhiên vẫn đem mang ra nhắc nhở hằng ngày. Nhà chỉ có hai đứa thế mà bao năm chẳng sắm nổi cái gì. Chồng cũng vậy mà vợ cũng thế, cái vòng xoay củi, gạo, mắm, muối tưởng chừng đơn giản mà lại quá gian lao. Có khi chỉ lơ đễnh một chút là đã mất tất cả chứ nói gì đến dành dụm. Nhưng đã chấp nhận nắm tay nhau đi tới cuối đời thì không được phép sợ những thứ đó. Phải, sợ thì không sợ nhưng mà lo.

“Ngày mai tôi đi giao hàng cho khách, đi cùng chứ?”

“Có gì à?”  

“Không, chỉ là lâu rồi vợ chồng mình không có không gian riêng cho nhau với lại...” – giọng nói cứ thế nhỏ dần.

Người đối diện đang và vội bát cơm vào mồm đột nhiên thấy thái độ của vợ thay đổi cũng đâm ra lo lắng. Buông đũa xuống nghiêm túc hỏi có chuyện gì sao.

“Tôi có điều bất ngờ dành cho mình” – người vợ đột nhiên hào hứng lạ thường.

“Có thai hả?”

“Nếu có thai mình nghĩ nó là con mình sao?”

“Ai biết được”

“...”

“Nếu mình không có thai thì chả nhẽ ba mẹ cho phép chúng ta về nhà?” – tiếp tục đoán già đoán non.

“Cũng không phải. Tóm lại là ngày mai sẽ biết, ok? Ăn cơm đi”

“Biết rồi”

...

..

.

Sáng hôm sau.

Trời hôm nay là một mảng xám xịt, mới nhìn còn tưởng tranh của ai đổ nhầm màu. Giữa mùa hè có kiểu thời tiết thu, đông thế này không phải ở Việt Nam thì hẳn là lạ. Nhưng mà lạ thì cũng có làm sao, chỗ này mấy năm nay đều vậy, mưa trái mùa càng lúc càng nhiều. Cặp vợ chồng nọ mặc cho thời tiết không yên ả là thế vẫn cứ đèo bồng nhau đi làm. Giống như đã giao hẹn hôm qua hai người luồn lách nhiều ngõ hẻm của thành phố, sau cùng cũng dừng chân ở một con phố yên tĩnh. Người vợ trẻ nhanh chóng bấm chuông trong khi chồng vẫn lúi húi không biết nên làm gì. Nghe thấy tiếng mở cửa cô liền quay lại bảo với chồng có lẽ sẽ lâu, nếu buồn chán thì sang quán cafe đối diện ngồi đợi. Tiền cafe vợ trả.

Khẽ gật đầu một cái rồi quay xe, cũng chả kịp nhìn cái dáng người dong dỏng ra mở cửa cho mình là người quen lâu ngày không gặp. Căn bản cũng không nghĩ lại gặp người đó ở đây mà.

“Nó có giận không?”

“Luhan, chồng em, cô ấy đã đợi ngày này mười năm rồi” – cô gái trẻ lắc đầu, nhìn theo bóng người nhà mình bất giác mỉm cười.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

29#
 Tác giả| Đăng lúc 4-4-2015 17:18:51 | Xem tất
Part 2

Quán cafe đối diện căn nhà số 7 là kiểu nhà phục cổ thu nhỏ. Vốn làm bằng chất liệu gỗ nên nhìn thoáng qua có vẻ cũ kĩ, đơn sơ nhưng thực chất cũng chẳng có gì mới mẻ. Một chiếc máy phát nhạc cổ điển, những khung ảnh trang trí giản dị, bàn ghế bằng gỗ mộc mạc lại có chút quê mùa. Bước vào rồi mới tặc lưỡi một cái, chỗ này đúng là dành cho người già.

“Cho một Latte trà xanh”

Tôi đứng trước quầy pha chế nói vọng vào. Cái dáng cao cao đang cúi xuống làm việc riêng vì nghe tiếng nói của tôi mà gián đoạn. Anh ta dừng công việc chính mình nhanh chóng đứng dậy hỏi tôi uống đá xay hay đá viên.

“Đá...xay” – tôi lắp bắp trả lời.

Sự hiện diện của anh ở đây thật khiến tôi bất ngờ. Mái tóc như bức tranh tô màu của học sinh tiểu học ngày nào giờ đã chuyển sang màu đen. Gương mặt vốn đã trưởng thành nay lại càng chững chạc hơn. Anh từ một chàng trai biến thành một người đàn ông tôi không có gì phủ nhận. Chỉ là thời gian dài như vậy không có tin tức gì còn tưởng anh đã đi nước ngoài...

“Anh sống ở đây hả?” – tôi rụt rè lên tiếng.

“Ừm, nhóc nói tiếng Quảng Châu sõi hơn anh tưởng đấy” – anh trả lời với vẻ hiển nhiên.

“Anh biết em?” – tôi thoáng sửng sốt.

“Anh biết hôm nay em sẽ tới”

Tôi giật mình nhìn xung quanh, chợt nhận ra cả quán cafe rộng lớn chỉ có mình mình. Lại nghĩ tới lời nói của vợ, có khi nào bất ngờ của cô ấy chính là anh không.  

“Của em đây”

Anh cười hiền lành đặt ly cafe trước mặt tôi. Tôi cảm ơn rồi lấy ống hút khấy vài cái, sau đó cũng nhấm nháp thử.

“Anh pha cafe không tệ, mùi vị rất đặc trưng”

“Anh biết”

Cha mẹ anh không dạy anh câu cảm ơn sao.

“Anh rảnh chứ? Có thể nói chuyện với em không?”

“Được”
...

..

.

“Anh sống ở đây thế nào?”

“Không khí trong lành, không ồn ào, khỏe mạnh, làm việc đủ ăn có được xem là tốt không?” – Kris lém lỉnh đáp lại.

“Quán mọi khi cũng vắng vẻ thế này à?”

“Ban đầu cũng có khá nhiều người qua lại, lâu dần thì ít đi, hiện tại chỉ còn khách quen nhưng hôm nay là cuối tuần bọn họ có lẽ dành thời gian cho gia đình.” – Kris nhìn vào đồng hồ ở góc quán nhận định một cái.

Tôi khẽ gật đầu, không nói gì thêm bởi vì nhận ra ẩn sâu trong lời nói của anh là một sự nuối tiếc không hề nhẹ. Nói gì thì nói cũng đã một thời gian dài trôi qua. Có lẽ anh cũng đang gặp khó khăn với chính cuộc sống của mình. Lúc thì là người nổi tiếng, biết bao ngưỡng mộ. Khi thì lại biến thành thường dân không hơn không kém. Sự hụt hẫng đâu phải ngày một ngày hai là nguôi ngoai. Bởi thế mới cảm thấy cuộc đời không hề giống cuộc sống, cuộc sống thì rất tuyệt vời còn cuộc đời thì đầy những tuyệt vọng.

“Còn em? Tại sao lại đến đây?”

“Nếu em nói là em bỏ trốn sang đây...anh có tin không?” – tôi nhếch miệng hỏi.

“Team bỏ trốn vì tình yêu?” – Kris nhướn đôi mày sâu róm hỏi.

“Sao anh biết vậy? Anh theo dõi em hả?” – tôi giả vờ tức giận.

Kris trông điệu bộ ngô nghê đến phát bệnh của tôi chỉ lè lưỡi lắc đầu. Chắc là ở trong cổ họng đang muốn thét ra cái câu mày ảo tưởng sức mạnh vừa vừa thôi với tôi. Cơ mà ai lại nỡ đập vào mặt người mới gặp lần đầu câu vô duyên đó, vậy cho nên im lặng khinh bỉ.

“Vậy thế nào rồi? Sống ổn chứ?”

“Bấp bênh. Người Việt Nam ở đây bị chèn ép lắm, nói anh đừng buồn chứ người Trung Quốc các anh phân biệt đối xử bọn em ra mặt” – tôi thành thật đáp.

“Thế mà hai đứa vẫn trụ vững, chắc là yêu nhau sâu đậm lắm hả?”

“Thì cũng kiểu cãi nhau buổi sáng đến tối lại huề, nhưng đôi khi ức chế quá nghĩ ngày đó nếu chết cùng nhau có khi không phải chịu dằn vặt như này...” – tôi cười nhạt nhẽo.

Kris nhíu mi tâm suy nghĩ điều gì đó, sau cùng là nở một nụ cười như thấu hiểu vấn đề của tôi.

“Chết vì nhau thì dễ nhưng sống vì nhau mới khó, giới trẻ bây giờ cứ nghĩ cái chết mới là thể hiện sự vĩ đại của tình yêu trong khi anh nghĩ điều đó rất ngu xuẩn, thay vì chết vì nhau, sống vì nhau có ý nghĩa hơn rất nhiều.”

“Anh nói thì hay rồi” – tôi lơ đễnh nhìn ra bên ngoài - “ Phải chi cái gì cũng giống như anh nói thì ngày đó có lẽ đã khác”

“Mọi thứ đều có giới hạn thôi, chúng ta lớn rồi nên học cách chấp nhận”

“Em hiểu, ngày đó nếu em nghe lời ba mẹ lấy chồng thì có lẽ con em cũng sắp vào tiểu học rồi, tiếc cái em lại yêu con gái. Anh biết không em đã vì một cô gái mà làm trái ý ba mẹ đó, điều em chẳng bao giờ nghĩ tới” – thực sự tôi đã muốn chia sẻ câu chuyện này từ rất lâu rồi. “Ngày trước còn yêu EXO, bỏ ra hai, ba triệu để đi xem buổi biểu diễn của các anh em cảm thấy rất xa xỉ nhưng khi yêu cô ấy em đã phải bỏ cả tương lai rực rỡ của mình lại cảm thấy rất thanh thản. Cuối cùng thì em cũng bị đuổi đi, phải bươn chải đủ đường, sống cũng chẳng ra sao...”

“Nhóc có hối hận không?”

“Nói không là nói dối. Còn anh, để lỡ nhiều chuyện như vậy anh có hối hận không?”

“Có chứ, trong những giấc ngủ không bao giờ anh hết cảm thấy tội lỗi nhưng khi tỉnh lại, nhìn thấy người mình yêu thương nhất bên cạnh, người mà mình đã hy sinh rất nhiều thứ để ở bên đó...anh cảm thấy ít ra trong hàng trăm điều tội lỗi vẫn có một việc anh đã đúng.” – Kris nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi trả lời.

Khoảng cách giữa idol và fan, khoảng cách tuổi tác bỗng chốc đều tan biến. Dẫu vẫn biết cái gì cũng có hai mặt của nó nhưng cái mặt thứ hai của Kris nó hoàn toàn khác xa với những gì tôi nghĩ. Trò chuyện với anh, tôi có cảm giác như được trò chuyện với chính mình ở tương lai. Cái gì tôi trải qua anh cũng trải qua, khi tôi sinh ra anh đã ở đó, đến bây giờ anh cũng là đợi tôi đến gặp anh. Giữa chúng tôi có cái gì đó vô hình mà lại liên kết rất chặt chẽ.

“Những lúc đó anh có nghĩ tới mẹ không?”

“Ừ...”

Dường như tôi đã đánh trúng điểm yếu của anh. Điệu bộ chần chừ né tránh ánh mắt của tôi đã tố cáo nỗi bất an trong lòng anh. Giống như tôi gia đình đối với anh chính là điều đáng trân trọng nhất, đồng thời cũng là điểm yếu duy nhất.

“Nhưng anh tin vào chính mình, anh tin một ngày nào đó mẹ sẽ nhận ra sự cố gắng của anh, đến lúc đó không cần giải thích mẹ cũng sẽ dang rộng vòng tay chào đón anh trở về. Nhóc có dám cá không?” – Kris nhìn tôi thách thức.

“Anh dám cược thì em dám cá.” – tôi nhún vai đáp.

“Được, vậy chúng ta cùng nhau nỗ lực. Anh chờ tin vui của em.” – Kris đưa ngón út ra hiệu.

Tôi đưa ngón út của mình lồng vào ngón út của anh mới bĩu môi một cái hỏi còn anh thì sao.

“Anh biết mình sẽ thắng”

“...”

Tôi dựa lưng vào ghế nhắm mắt thư giãn, trong khoảng không gian không xác định vô tình nghe thấy tiếng dép loẹt xoẹt dưới sàn nhà của ai đó. Được một lúc thì tiếng bước chân không còn, thay vào đó là chuỗi giọng mèo kêu chạy thẳng vào tai.

“Ông xã, em đói!”

“A, công chúa giá đáo, hôm nay người muốn ăn gì nào?”

“Sườn xào chua ngọt, cháo bào ngư, hoành thánh còn có cua rang me...”

“Được được, anh liền đi mua về làm cho em...nhóc dậy đi, ngại quá anh phải làm nghĩa vụ của một người chồng rồi...em có thể...”

“Close”

Tôi nhìn trân trân vào bảng thông báo của quán cafe thở dài mất mấy cái. Trước khi xách làn đi chợ Kris có vỗ vai chúc tôi may mắn còn bảo có một người vợ tốt như vậy nên trân trọng. Điều này cần anh nhắc sao, dĩ nhiên là em biết rồi...nhắc tới vợ...khoan đã, vợ...vợ tôi đâu mất rồi.

...

..

.

Nhà số 7.

“Hình như giờ này Kris Wu đi chợ cho tiểu Đào rồi đó, em cũng nên gọi cho chồng đi” – Luhan cầm ly sữa cứ đi ra đi vào hóng hớt.

“Em mất giá thế sao, để chồng em sang gọi đi, Sehun tập trung nhiệm vụ cái mana của em cạn mất rồi kìa!!!” – cô gái nọ đang chăm chú vào màn hình TV cỡ lớn thi thoảng lại hét lên.

Oh Sehun cầm máy chơi game bên cạnh muốn dùng cả cái điều khiển đập vào đầu con nhỏ. Để Luhan của anh cứ chờ mãi, mày có biết mày cản đường cản lối lắm không con kia.

“Vợ à, mau về thôi...mưa rồi!!”

“Mưa?! Chồng về cất quần áo đi rồi tới đón vợ nhá”

Trẻ con, có lớn vẫn cứ ham vui. Trời mưa, Oh Sehun cùng Luhan đầu muốn bùng cháy, khẽ cầu nguyện cho đống quần áo ở nhà tụi nó ướt sạch.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách