|
Hi hi hi *ss cho em cười trước đã*
Đọc xong chap 1 em có một cảm giác tò mò, không biết năm 8 tuổi đó chuyện gì đã xảy ra với hai con người này? Chính là số 8 định mệnh đó gắn hai con người cùng cái máu cao ngạo và không bao giờ chấp nhận là kẻ thua cuộc ấy lại với nhau ư? Định mệnh đã chọn đúng con số ấy để làm nên tâm hồn của 2 con người đó ư? Khắc lên những vết thương sâu đậm, nhưng bản thân luôn trốn tránh nổi đau đó vào những ổn ào, náo nhiệt, chạy trốn vào đám đông với những người gọi là "bạn" ư? Để chỉ có thể cảm thấy khóe mắt cay cay chứ không chấp nhận sự yếu đuối, để không thể khóc một cách thoải mái và thừa nhận mình cũng biết đau chứ đâu mạnh mẽ đến thế. Ghét những thứ giả dối, những lời nói nịnh bợ ngọt ngào, lắng nghe những lời ca tụng và mỉm cười dù biết rõ đó là những con dao nhọn. Dù là thế nào thì bản thân cũng đang sống vui vẻ, hạnh phúc một cách giả tạo?
Em thật sự rất thích câu này của sscô thích nhốt mình trong phòng kín thì sao, thì không có nghĩa là ai đó được quyền xua đuổi cô vào bóng tối đâu nhé… . Cho dù có như thế nào thì chí ít ta vẫn luôn làm chủ bản thân ta không ai có quyền quyết định cuộc đời ta cả! Không ai có quyền hạn đó.
Ở chap 2 so với cái "cuồng" em cảm nhận nổi đau của Jiyong sâu sắc hơn. Trái tim đã phải tổn thương như thế nào, đau như thế nào khi người mình yêu thương nhất không thể nhận ra mình, miệng vẫn gọi tên mình nhưng...mình đang đứng trước mặt.
Em xin trích lại đoạn này nhé ss:
-“ Jiyong… Jiyong…”
-“ Dạ!”
Jiyong hạ giọng đáp lại…
-“ Sao con không ngủ đi, đêm nay ba không về đâu?”
-“ Con sẽ ngủ, nhưng còn sớm, và con thức không phải để đợi ba!”
-“ Mẹ lại hứa suông với con rồi, chủ nhật này ba nói không rảnh!”
-“ Không sao, con với mẹ đi chơi cũng được!”
-“ Nhưng mẹ thích đi cùng ba con!”
-“ Dạ, vậy đợi tuần sau vậy!”
-“ Tuần sau này là lần thứ mấy rồi?”
-“ Thứ nhất mẹ à!”
-“ Vậy ư?”
-“ Dạ, thứ nhất… thứ nhất…”
Cái thứ nhất đấy luôn là thứ nhất… không bao giờ khác cho thời gian trôi qua… sự ngóng trông trở thành nỗi đau đớn không ai chia sẻ, ăn mòn mọi cảm giác trong một con người yếu đuối… lạc lõng… chơi vơi… ăn mòn sự sáng suốt, làm lẫn lộn mọi suy nghĩ, mọi ước mơ, để lòng tự dối lòng, trí tự dối trí… không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả… mệt mỏi từ chối mọi cảm xúc trên thế gian… chìm đắm trong mơ hồ… không muốn ước ao gì nữa…
Cuộc trò chuyện đó đã lặp đi lặp lại trong bao lâu? Phải chăng cậu ấy cũng đang dùng nó để xoa dịu trái tim và cuộc đời tối tăm của mình. Riết rồi nó thành như một thói quen luôn và mỗi khi miệng nói ra, tai nghe thấy thì nhớ rằng trái tim cảm thấy thanh thản hơn.
Hic, về cái khoản cua trai là em thua Hyangki chắc luôn rồi đó ss, đúng như lão nói, chỉ cần nhìn vào ánh mắt lão, nụ cười nhếch mép của lão là đổ cái rầm luôn. Cuộc đấu trí này người nào mất bình tĩnh trước coi như thua rồi ha ha, Yong đáng đời cái tội đùa với lửa nhá. Em ghen với "bé" nhá, bạn Yong bối rối thấy cưng quá hà. Ha ha, Fashion icon, Fashionista lần này được dự đoán là sẽ te tua dưới tay "bé" rồi ha ha, bị dìm tới đáy luôn rồi.
P/s: không liên quan lắm nhưng mà sau khi xem poster em mới kiếm ra được Jiyong trên cái hình đầu tiên toàn màu đen ý. Trên kia là đôi dòng suy nghĩ của em sau khi đã trải qua 2 chap "Người tình". Em ít comt trong fic nên có em đang có một cảm giác khó có thể diễn tả được khi viết điều này. Thật là, cái tâm, tính bé Hyangki đó sao mà |
|