|
Chương 9
(tiếp theo)
- ông Traddles có nhà không ?
- Thưa ông có, nhưng ông ấy đang bận.
- Tôi muốn gặp ông ta.
Sau khi quan sát tôi một hồi nữa, cậu bé tinh nghịch quyết định cho tôi vào. Thế là mở thật rộng cửa, cậu dẫn tôi vào một tiền sảnh, rồi vào một phòng khách nhỏ. ở đó tôi gặp người bạn cũ, cũng.đang thở hổn hển. Mặc dù vậy, anh ta vẫn trịnh trọng ngồi trước bàn, chúi mũi vào giấy tờ.
- Trời ơi ! - Traddles kêu lên và ngước mắt nhìn tôi - Copperfield đấy à! - Và anh lao vào vòng tay tôi, tôi siết chặt anh khá lâu.
- Mọi việc tốt đẹp cả chứ, Traddles thân mến ?
- Tốt cả, bạn thân mến, Copperfield tốt bụng của tôi, và chỉ có tin vui báo với cậu mà thôi.
Cả hai chúng tôi phát khóc vì vui mừng.
- Bạn thân mến, - Traddles nói tiếp. - Bây giờ cậu nổi tiếng rồi ! Bạn Copperfield lừng danh của tôi ! Trời ơi, thế cậu ở đâu về đấy ? Cậu về khi nào ? Cậu ra sao rồi ?
Traddles đưa tôi ngồi vào chiếc ghế bành lớn gần lò sưởi. Một tay anh cời mạnh than, tay kia nắm cà vạt, chắc anh tưởng là cổ áo khoác của tôi để kéo tôi lại gần. Rồi chẳng kịp bỏ que cời,chúng tôi ôm chầm lấy nhau, và cả hai vừa cười vừa lau nước mắt.
- Không ngờ sát ngày về mà cậu không dự được buổi lễ !
- Lễ nào, Traddles thân mến ?
- Sao! - Anh mở to đôi mắt kêu lên. - Cậu không nhận được bức thư mới đây của mình ư ?
- Chắc chắn là không, nếu thư đó nói đến buổi lễ.
- Nhưng, Copperfield thân mến, - Traddles nói trong khi lấy tay vuốt tóc, - mình lấy vợ rồi !
- Lấy vợ rồi ! - Tôi kêu lên vui sướng.
- ›n chúa, đúng là như vậy ! - Traddles nói.
- Mục sư Horace làm hôn lễ cho mình với Sophie ở Devonshire. Nhưng, bạn ơi,cô ấy kia kìa, sau tấm rèm cửa sổ. Nhìn xem.
Người con gái tuyệt diệu nhất đời ở chỗ nấp bước ra, vừa cười vừa e thẹn khiến tôi rất ngạc nhiên. Bạn chưa bao giờ nhìn thấy một cô dâu xinh xắn hơn, đáng yêu hơn, thế này đâu, và tôi không thể không nói ngay điều ấy với Traddles. Tôi hôn nàng với tư cách người bạn cũ (vì nàng đã dự đám cưới tôi) và tôi chân thành chúc họ mọi sự thịnh vượng.
- Chúng mình cực kỳ hạnh phúc. Cho đến cả các cô ấy cũng hạnh phúc ! Nhưng mà này, mình quên khuấy các cô ấy.
- Sao cơ ?
- Đúng rồi, các cô ấy, - Traddles nói tiếp, -các chị em của Sophie, họ đang ở đây với chúng mình. Họ đến thăm Luân Đôn. Chuyện là thế này...
cậu có bị ngã ở cầu thang không, Copperfield ?
- Có, đúng đấy! - Tôi cười đáp. - Thế này nhé! Khi cậu ngã ở cầu thang thì bọn chúng tôi đang chơi trò ú tim. Nhưng vì trò chơi này không thích hợp ở Westninster Hall, và phải tôn trọng nghi thức nghề nghiệp trước mặt khách hàng, các cô đã nhanh chóng trốn đi. Và bây giờ, - anh nói thêm, - hẳn bọn họ đang nghe lỏm chuyện chúng mình.
- Mình rất phiền lòng vì đã gây ra sự tán loạn như vậy.
Sophia chạy ra gọi chị em cô và chúng tôi nghe thấy những chuỗi cười ở phòng bên.
- OEm nhạc nghe mới dễ chịu làm sao, phải không, Copperfield thân mến? - Traddles nói. -Nghe nó thật vui tai. Phải làm như thế để cho căn hộ cũ kỹ này tưng bừng lên. Đối với một anh con trai đã sống độc thân, quả là tuyệt vời, thật là thú vị. Tội nghiệp cho các cô em chịu thiệt thòi rất nhiều khi sống thiếu Sophie !... Vì mình cam đoan với Copperfield, Sophie đúng là cô gái tuyệt diệu nhất đời. Cho nên mình rất vui thích thấy các cô vui chơi. ở bên các cô gái này có cái gì rất thú vị, Copperfield ạ. Không thật phù hợp với nghi thức nghề nghiệp của mình, nhưng tôi chẳng cần, thật là tuyệt diệu.
Tôi nhận thấy anh nói những điều ấy có đôi chút bối rối. Tôi hiểu rằng, vì lòng nhân từ, anh sợ rằng miêu tả những niềm vui gia đình quá mạnh mẽ, sẽ làm tôi buồn, nên tôi vội vàng làm anh yên tâm bằng cách tán thành quan điểm của anh với sự biểu lộ nhiệt tình khiến anh khoan khoái.
- Căn hộ, chỉ có ba phòng; nhưng Sophie đã thu xếp một cách tuyệt vời và tất cả các cô được bố trí chỗ ở hoàn toàn thoải mái. Ba cô trong căn phòng này, - anh chỉ cho tôi một cánh cửa và nói thêm, - hai cô trong căn phòng kia.
Tôi không thể không ngó quanh để tìm chỗ ở của hai vợ chồng Traddles. Traddles hiểu ý tôi :
- Có một căn bé bé xinh xinh áp mái. Sophie đã dán giấy phủ tường để làm tôi ngạc nhiên. Đó là một cái tổ dễ thương.
Chị em Sophie cuối cùng đã tề tựu và Traddles giới thiệu họ với tôi :
- Xin giới thiệu với ông Copperfield cô Caroline, cô Sarah, cô Louisa, cô Margaret và cô Lucy.
Thực sự đó là một bó hoa hồng; các cô thật tươi mát và thật khỏe mạnh, và tất cả đều xinh đẹp.
Cô Caroline rất kiều diễm nhưng cái nhìn sáng rực của Sophie có sự biểu lộ thật âu yếm, thật vui tươi, thật trong sáng đến nỗi tôi tin chắc rằng bạn tôi lựa chọn không lầm.
Bà Traddles luôn thanh thản và vui tươi, bắt đầu pha trà và rán món thịt trong góc gần lò sưởi.
Trong khi chăm chú vào công việc ấy, nàng nói với tôi rằng nàng đã gặp Agnès. Tom đã dẫn nàng.đến Kent trong dịp họ đi hưởng tuần trăng mật.
Nàng cũng đã gặp bà cô tôi, bà rất khỏe, Agnès cũng vậy và hai người chỉ nói chuyện với nàng về tôi.
Khi tôi cáo từ, Traddles muốn tiễn tôi về tận khách sạn, tôi tưởng chưa bao giờ nhìn thấy một mái đầu quay qua quay lại giữa bao nhiêu bàn tay để nhận một trận mưa những nụ hôn. Có điều chắc chắn, đó là lúc chia tay, tôi không có chút gì tiếc cho người bạn cũ của tôi. Tôi bắt đầu tin vào những thành công của anh trong tương lai.
Đang ngồi trong góc lò sưởi tại một quán cà phê tôi chợt thấy một gương mặt làm sống lại những kỷ niệm thời xa xưa nhất của tôi. Đó là ông bác sĩ Chillip nhỏ bé, chính cái ông bị bà cô tôi đã quăng cái mũ vào đầu vào cái đêm tôi ra đời.
Ông đang ngồi đó bình thản đọc báo, đầu nghiêng về một bên và ly rượu hâm nóng để cạnh ông. Tôi lại gần và nói với ông :
- Dạo này ông có khỏe không, thưa ngài Chil-lip ?
Ông tỏ ra rất lúng túng về câu thăm hỏi bất ngờ của một người không quen và chậm rãi trả lời theo thói quen của ông.
- Xin cảm ơn ông, thưa ông, ông thật tốt bụng.
Còn về phần ông, ông vẫn khỏe chứ ?
- ông có nhớ tôi không thưa ngài Chillip? ông đã chăm sóc lúc tôi chào đời.
- Thảo nào ông thay đổi nhiều kể tù ngày ấy.
Khi tôi xưng tên, ông rất xúc động. ông bắt tay tôi thật chặt.
- ông Copperfield, giá như tôi quan sát ông kỹ hơn thì tôi đã nhận ra ông. ông giống như đúc người cha xấu số của ông.
- Tôi không bao giờ có được cái hạnh phúc nhìn thấy cha tôi. - Tôi đáp.
Vì ly rượu của ông đã cạn, tôi đề nghị ông cho phép tôi gọi một ly khác và tôi cũng gọi một ly để ngồi chung với ông. ông trở nên mau miệng và chúng tôi nói chuyện với nhau hồi lâu.
- ông có biết, - ông Chillip bỗng lên tiếng, -bố dượng của ông lại trở thành người hàng xóm của tôi không ?
- Tôi không biết gì cả.
- ông ta đã lấy một cô vợ trẻ người ở đây, cô ta có một gia tài khá, tội nghiệp cho bà ta !
- Tôi cho rằng ông Murdstone và bà chị ông ta định bắt bà ta khuất phục và bắt bà ta phải quen với tính tình đáng ghét của họ. Cầu chúa giúp đỡ bà. Bà có chịu lép một bề không ?
- Phải nói rằng thời gian đầu họ cãi nhau dữ dội. - ông Chillip nói, - nhưng bây giờ bà ra chỉ còn.là cái bóng. ông Murdstone và chị ông ta bị mọi người trong vùng ai cũng ghét.
Đến nửa đêm tôi mới đi ngủ, cực kỳ mệt mỏi.
Hôm sau tôi đáp xe khách về Douvres.
Chuyến đi bình an đưa tôi về phòng khách cũ của bà cô tôi, tôi xuất hiện đột ngột giữa lúc bà đang dùng trà. Tôi được bà cô tôi, ông Dick và chị Peggotty thân yêu nay là quản gia hồ hởi đón với nước mắt mừng vui.
Lúc đã có thể bình tĩnh nói chuyện, tôi kể cho cô tôi nghe về cuộc gặp gỡ với ông Chillip. Chị Peggotty và bà cô tôi có nhiều chuyện để nói về cái kẻ giết người gọi là chị ông ta, về người chồng thứ hai của mẹ tôi. Tôi tin rằng không có cái gì trên đời này kể cả sắc lệnh của Nghị viện, cả hình phạt của tòa án có thể buộc được cô tôi gọi cái người đàn bà đó bằng cái tên rửa tội, tên dòng họ hoặc bất cứ cái tên nào khác. |
|