Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Shine88
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Transfic] [Transfic | K] Beckoning Spring | summerchild | MyungZy | Completed

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
Đăng lúc 9-6-2013 21:48:44 | Xem tất Trả lời thưởng |Xem ngược lại |Chế độ đọc
BECKONING SPRING - VẪY GỌI MÙA XUÂN





Author: summerchild

Post-er: Shine88

Tag : Fic đã có sự đồng ý của tác giả

Cap:



Link fic or truyện: Here

Rating: K

Pairing: MyungZy

Disclaimer: nội dung thuộc về tác giả, tôi chỉ là người dịch lại

Characters: Myungsoo, Suzy, Jiyeon

Description

Và anh đứng đó, chờ đợi một chuyến tàu tại trạm xe buýt...


Foreword

Gởi đến những người đang chờ đợi,

Gởi đến những người bị bỏ lại,

Gởi đến những người đã rời xa,

Và đến những người đang mong ngóng mùa xuân,

Gởi đến những người đang chờ đợi mùa hè,

Gởi đến những người đang chờ đợi mùa đông,

Gởi đến những người đang chờ đợi mùa thu,

Dành tặng tất cả các bạn.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 9-6-2013 21:51:26 | Xem tất
i

“Thấy chưa? Cũng có tệ lắm đâu.” Myungsoo mỉm cười và nói. “Em can đảm lên nhiều rồi đấy, Jong Suk à. Kẹo của em đây.”

  Vị bác sĩ đưa cho bệnh nhân nhí một cây kẹo tròn to với những đường xoắn ốc màu xanh lá và xanh dương. Cậu bé toét miệng cười, nước mắt vẫn còn đọng trên mi. “Em ăn được chứ ạ?”

“Ừ,” anh quả quyết gật đầu.

“Nếu lúc nào cũng được thế này thì em chẳng còn sợ tiêm nữa đâu,” Jong Suk bình phẩm. “Ước gì anh mãi là bác sĩ của em!”

Myungsoo cười khúc khích rồi vò rối bù mái tóc của cậu bé. “Xong nhiệm vụ rồi, giờ em có thể ra ngoài gặp mẹ. Em thật sự mạnh mẽ và can đảm lắm. Bảo với mẹ là anh nói thế nhé.”

“Vâng ạ!” Jong Suk cúi chào rồi nhảy chân sáo ra cửa. Trước khi biến mất hẳn, cậu bé quay lại vẫy Myungsoo bằng bàn tay đang cầm kẹo. Anh cười thật tươi và vẫy tay chào lại.

Khi quay lại đối diện với cô trợ lý Su Ji của mình - người đang hoàn tất biểu đồ, nụ cười trên môi Myungsoo tắt ngấm và nét mặt anh sa sầm lại “Này, bảo bệnh nhân kế tiếp chờ tôi 5 phút. Tôi phải khử trùng dụng cụ đã.”

Cô rà lại danh sách rồi chuyển tia nhìn sang Myungsoo. “Bác sĩ,” cô nói với hàm răng nghiến lại. “Những người kế tiếp đều là mới cả. Họ chỉ vừa đăng ký cách đây không lâu.”

“Không sao,” anh đáp. “Mà này, cậu có thể bỏ kính ngữ đi không? Tôi thừa biết cậu ghét tôi mà.”

“Với thái độ khó ưa của anh thì ai mà không ghét được chứ?” cô bật lại. “Anh chỉ tốt với bọn trẻ và cô ấy thôi.”

  Anh ngừng lại khi nhận ra điều Su Ji đang nói đến. Anh thở dài với lấy chiếc khay để bỏ đi kim tiêm, bông gòn cùng những thứ linh tinh khác. Đám bông băng bị quẳng vào chiếc thùng rác vẫn còn ẩm ướt cồn và máu. “Nếu cậu vẫn cay cú vì chuyện gởi thư tỏ tình với tôi hồi Đại học thì…“

Su Ji liền bịt chặt tai, nhắm mắt lại và bắt đầu ngân nga điệp khúc của mình “Tôi không nghe gì hết, tôi không nghe thấy Myungsoo. Tôi không nghe thấy gã ngốc đó, không nghe gì hết!”

Myungsoo cười vang, đối với Su Ji thì tiếng cười đó chẳng khác nào một sự chế nhạo. Anh gật đầu “Tôi làm xong rồi. Gọi bệnh nhân vào đi.”

Trợ lý của anh lầm bầm lao ra khỏi phòng rồi bất thần quay lại chỉ sau vài giây. Mắt cô mở to và trong tích tắc nét mặt cô trở nên tái đi.

Myungsoo nheo mắt. “Sao thế? Tôi bảo cậu gọi bệnh nhân vào mà.”

Không nói một lời, Su Ji lao đến bàn của Myungsoo – nơi anh để chìa khóa xe cùng chiếc nhẫn bằng nhựa mà anh luôn đem theo bên mình. Cô nhét hết chúng vào ngăn kéo, cử chỉ đó khiến anh vô cùng sửng sốt.

“Này, coi chừng cái nhẫn!”

“Anh đừng có đa cảm ủy mị vì cái nhẫn đồ chơi thắng được ở công viên giải trí đó nữa đi!” Su Ji khích bác. Mang tâm trạng rối bời, cô đưa tay lên gãi đầu nhưng chợt khựng lại khi nhận ra tóc mình đã được búi lại. “Anh giữ cái nhẫn đó bao lâu rồi hả? Mười năm rồi đấy, Myungsoo! Mười năm ngu ngốc!”

“Cậu quan tâm làm gì?” Myungsoo vặc lại. “Cậu chẳng biết gì về chuyện của tôi và Jiyeon cả—”

“Vậy giờ anh có biết bất cứ điều gì về Jiyeon không?” cô ngắt lời. “Từ lúc từ Mỹ về đến nay đã bao giờ anh gặp được cô ấy chưa? Đừng níu kéo những thứ không đáng nữa, bác sĩ à. Cô ấy đã bỏ anh rồi!”

“Su Ji,” anh mệt mỏi thở dài và lùa tay vào mái tóc rối. “Giờ chúng ta lại nhắc đến chuyện đó nữa hay sao? Tôi đang bực đấy.”

Bờ môi Su Ji run rẩy và mắt cô ngấn nước. Cô là hậu bối của Myungsoo và cả hai từng sống cùng một khu. Vì Myungsoo chỉ hơn cô hai tuổi nên họ rất thân thiết. Nơi họ ở hầu như không có đứa trẻ nào cùng trang lứa nên cả hai luôn bám dính lấy nhau. Nhưng năm Myungsoo lên mười, gia đình anh chuyển đi nơi khác. Thỉnh thoảng họ cũng gởi thư cho nhau nhưng khi cả hai lớn dần lên, trường học và những tác nhân khác đã chia cách họ.

  Mười tám tuổi, Su Ji tốt nghiệp trung học. Cô nhanh chóng được nhận vào trường Đại học nơi Myungsoo là đàn anh trên cô hai khóa. Với hy vọng những ngày tươi đẹp sẽ trở lại, cô đánh bạo gởi cho người bạn thời thơ ấu của mình một bức thư thỏ tình để rồi bị khước từ vì anh đã hẹn hò với Jiyeon. Vết thương của cô càng sâu hơn khi biết Myungsoo và Jiyeon yêu nhau trước cả khi cô vào Đại học. Sau đó Su Ji nhận ra rằng mình không bao giờ có thể sánh kịp bạn gái anh.

Sau ba năm Đại học, cơ hội du học đến với Myungsoo. Anh đã nắm bắt lấy nó với hy vọng sẽ đem đến một tương lai tươi sáng hơn cho cả gia đình mình lẫn Jiyeon. Myungsoo không hề nhận ra rằng mọi thứ đều có thể thay đổi - kể cả trái tim của Jiyeon. Khi trở về, tin đầu tiên mà anh nghe được là Jiyeon đã kết hôn.

  Họ nghe thấy tiếng bíp vang lên từ điện thoại.

“Xin lỗi,” cô thư ký ngoài phòng khách lên tiếng. “Bệnh nhân tiếp theo đang đợi đấy ạ.”

Myungsoo nhăn mặt và bảo Su Ji đưa họ vào.

“Được thôi,” cô càu nhàu rồi dậm chân ra khỏi phòng để Myungsoo có thời gian trấn tĩnh lại. Anh sắp xếp những cây kẹo ngay ngắn và bảo đảm tất cả dụng cụ mình cần đều nằm trong khay.

“Bác sĩ, bệnh nhân kế tiếp và mẹ của em ấy đến rồi.” Su Ji nói bằng chất giọng đều đều của mình. Anh phải cố lắm mới không bật ra lời trêu chọc cô. Đã bao lâu rồi phòng khám mới lại trở thành chiến trường của hai người họ nhỉ?

  Myungsoo ngẩng lên với nụ cười ấm áp trên môi. “Mời vào—”

  Anh chợt im bặt khi thấy người phụ nữ đang nắm tay cậu bé. Mái tóc cô để xõa và gợn sóng đúng như anh thích. Nhưng điều khiến anh khựng lại là cô cũng tỏ ra ngạc nhiên không kém gì anh.

“Mẹ,” đứa bé ngước nhìn Jiyeon. “Giờ mẹ có thể đi được rồi. Con ổn mà.”

Bình luận

Ni thì không thích Myungyeon couple tí nào TT.TT xin lỗi ss.  Đăng lúc 9-6-2013 09:58 PM
Ý, chào ss ~^^~  Đăng lúc 9-6-2013 09:58 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 10-6-2013 11:38:45 | Xem tất
ii


Myungsoo đứng đó, hoàn toàn chết lặng. Anh có thể nhận ra tay Jiyeon đang ghì lấy bàn tay của con trai cô. Dường như có thứ gì đó đang sôi lên trong anh. Anh cũng không biết mình đang tức giận hay đau đớn nữa.

“Tôi sẽ dẫn chị ra ngoài,” Su Ji mỉm cười và người kia chỉ có thể gật đầu một cách yếu ớt. Khi họ ra khỏi phòng khám, Jiyeon bắt đầu run rẩy. Thật may là cô thư ký đã ra ngoài để ăn trưa.

“Tôi…không hề biết anh ấy là bác sĩ,” cô ngập ngừng một lát rồi nhìn thẳng vào Su Ji. “Và cũng không ngờ cô lại là trợ lý của anh ấy.”

Su Ji nhún vai. “Nhiều chuyện có thể xảy ra trong tám năm đó lắm chứ. Chẳng hạn như chị kết hôn và mối tình đầu của chị lại khám bệnh cho cậu con trai mà chị có với người đàn ông khác.”

Jiyeon im lặng. Ánh mắt cô dán vào sàn nhà.

“Anh ấy đã khóc khi biết được điều đó,” Su Ji dứt lời trong tiếng thì thầm. Cô cắn môi và hỏi Jiyeon “Mà sao chị lại đăng ký ở khoa của Myungsoo vậy?”

“Không phải tôi mà là thư ký của Minho. Tôi chỉ hỏi ai là bác sĩ giỏi nhất và anh ta đưa chúng tôi đến đây.”

Khi Su Ji vừa mở miệng định trả lời thì bị tiếng gọi của Myungsoo cắt ngang.

“Xin lỗi nhé.” Không đợi Jiyeon nói thêm bất cứ điều gì, cô cáo từ rồi biến mất sau cửa phòng khám.

<>


Su Ji điềm tĩnh đứng cạnh đứa trẻ tên Minhwan. Với một nụ cười, Myungsoo nhẹ nhàng vén tay áo của cậu bé lên.

“Chỉ giống như kiến cắn thôi,” anh nói.

Minhwan gật đầu. Đôi mắt lanh lợi của cậu bé nhìn chăm chú vào bức tường màu xanh nhạt điểm một vài đám mây trắng trước mặt. Myungsoo thấm nhẹ miếng bông tẩm cồn vào vai Minhwan và sau khi liếc nhìn cậu bé, anh cẩn thận đẩy kim tiêm vào da. Minhwan thậm chí còn không rùng mình.

Myungsoo rút kim ra và nhanh chóng đắp một miếng gạc sạch vào chỗ tiêm. Một chấm nhỏ màu đỏ hiện ra tức thì trên miếng gạc trắng. Sau khi áp chặt một lúc, Myungsoo thay miếng gạc khác và cố định lại bằng băng dính.

“Cháu làm tốt lắm, anh lính nhỏ à,” Myungsoo vừa nói vừa lùa tay vào tóc Minhwan. “Cháu muốn ăn kẹo không?”

Minhwan nhìn chiếc bàn bên cạnh và chỉ vào cây kẹo mút hình gấu. Su Ji cầm lấy cây kẹo và đưa cho cậu bé.

“Cám ơn chú ạ.”

“Không có gì,” Myungsoo đáp. “Vì giờ cháu không sao nên có thể ra ngoài rồi. Chị ở kia sẽ dẫn cháu đi.”

Su Ji tươi cười với Minhwan. “Đi nào.”

Cậu bé nắm lấy bàn tay đang đưa ra của cô. Khi cánh cửa khép lại sau lưng họ, Myungsoo buông một tiếng thở dài và nhận ra những giọt nước đang dâng lên khóe mắt anh.

<>


“Cậu không nhanh lên được à?” Myungsoo càu nhàu. Tay anh khoanh lại còn chân phải thì nhịp xuống đất một cách nôn nóng. Mắt anh dõi theo bước chân Su Ji đang đi đi lại lại quanh phòng khám. “Tôi mệt lắm, với lại còn đưa cậu về nhà nữa.”

“Ai mà không mệt chứ?” Su Ji đáp trả. Cô mở một trong những chiếc tủ đựng ly và cười hớn hở. “Ah! Đây rồi.”
  
Su Ji chộp lấy chùm chìa khóa nhà và đút vào túi. Quay lại đối diện với Myungsoo – người đang quắc mắt nhìn mình trừng trừng – cô mỉm cười ranh mãnh và nói “Đi thôi.”

“Mà sao cậu cứ để chìa khóa lung tung chỗ vậy hả?” anh cằn nhằn. “Cậu chẳng thay đổi chút nào cả.”

“Ồ, thì ra anh còn nhớ sao?” cô nghịch ngợm đáp và huých vào người anh trên đường ra khỏi bệnh viện. Không khí đêm mùa xuân ùa đến và mùi thuốc khử trùng trong giác quan của họ được thay thế bằng hương hoa dìu dịu. Mặt đường vẫn còn loang loáng nước chứng tỏ cơn mưa vừa mới dứt.

“Cậu thật đáng ghét,” Myungsoo lầm bầm.

“Đáng ghét chỗ nào?” Su Ji vặc lại.

Cả hai đến trước bãi đỗ xe. Myungsoo mở khóa và Su Ji nhanh chóng chui vào xe.

“Này, cẩn thận tấm thảm đấy! Tôi mới giặt nó sáng nay.”

Cô lườm anh rồi dậm mạnh chân lên tấm thảm với nụ cười thích chí.

“Này!” Myungsoo gầm lên. “Đừng có cư xử như trẻ con nữa.”

Su Ji thè lưỡi rồi đóng sầm cửa lại trước mặt anh. Myungsoo vừa cáu kỉnh gãi đầu vừa đi vòng qua phía bên kia xe.

“Tên nhóc vô ơn,” anh càu nhàu trước khi ngồi vào ghế.

Khi Myungsoo từ Mỹ trở về, chính gia đình Su Ji đã ra đón anh đầu tiên. Vì bố mẹ anh bận dự đám tang ở Mokpo nên không thể về kịp để đón con trai họ. Lúc đó biểu hiện của Su Ji đối với Myungsoo vừa ngọt ngào vừa cay đắng. Cũng chính bố mẹ cô báo tin Jiyeon đã kết hôn. Anh trở nên lặng im còn Su Ji nhìn vào khung cảnh mờ mịt mà ô cửa sổ bên cạnh cô đang phản chiếu.

“Thật tuyệt biết mấy nếu Su Ji đến dự lễ cưới, nhưng nó đã không đến! Đáng lẽ nó là một trong các phụ dâu, nhưng cháu biết nó làm gì không? Con bé cứ nhốt mình trong phòng suốt!”

“Mẹ,” cô kêu lên.

  Myungsoo không hề nói một lời nào.

<>


“Lúc trước,” Myungsoo lên tiếng khi đổi sang làn đường khác. Anh liếc nhìn Su Ji trong kính chiếu hậu. “Lúc trước sao cậu không đến dự lễ cưới?”

“Chuyện đã xảy ra rồi thì có còn là vấn đề nữa đâu,” cô đáp và uể oải buộc tóc lại thành kiểu đuôi ngựa. Vì bị búi lại hơn mười hai tiếng nên giờ tóc cô xuất hiện những đường gợn sóng.

“Với tôi thì có đấy,” anh thú nhận.

Cô mỉa mai. “Nếu anh nghĩ tôi làm thế vì anh thì lầm to đấy.”

“Đừng có nhìn tôi như thể tôi là đồ ngốc nữa đi.”

“Thì đúng vậy mà.”

“Quên chuyện tôi hỏi cậu đi.”

Có một khoảng lặng giữa họ, rồi cô lên tiếng. “Đến dự lễ cưới cũng có nghĩa là tôi đã vi phạm quy tắc của chính mình.”

“Quy tắc,” Myungsoo lặp lại. “Tôi không biết là cậu có đấy.”

“Anh có muốn tôi nói tiếp hay không đây?” cô đáp trả.

Anh nhếch môi cười. “Tiếp tục đi.”

Su Ji thở dài, cô khoanh tay và ngắm nhìn ánh đèn thành phố lung linh phía xa trông như những bóng đèn điện tí hon. “Nếu tôi đến đó,” cô nói một cách dè dặt. “Có nghĩa là tôi ủng hộ quyết định của Jiyeon. Tôi không muốn thế.”

“Sao không?”

“Vì tôi đã để anh đi.”

“Thấy chưa? Cũng vì tôi cả thôi,” Myungsoo thốt lên.

“Không phải đâu đồ ngốc,” Su Ji đáp, giọng cô dịu lại ở âm cuối cùng. “Đó là một cách để phản đối cô ấy. Tôi không biết nó có ích lợi gì hay không, nhưng tôi không thích việc cô ấy làm. Không thích một chút nào.”

“Vì tôi bị tổn thương sao?”

“Chỉ vì tôi thích anh không có nghĩa là thế giới của tôi phải xoay quanh anh,” cô nhấn mạnh. “Tôi nghĩ đó là vì lòng tự trọng của mình, và những gì tôi làm cũng sai nốt. Tôi biết Jiyeon có ý tốt. Khi ấy tôi đã cố dằn lòng vì biết hai người thích nhau. Nhưng cuối cùng cô ấy lại từ bỏ tất cả. Cô ấy đã bỏ rơi anh.”

“Cậu không thể nói nhẹ nhàng hơn được à?” anh hỏi.

“Nhưng cô ấy đã làm thế mà. Cô ấy bỏ rơi anh và lấy Minho.”

“Vậy giờ Minho đang làm gì?”

“Kinh doanh,” Su Ji đáp. “Những thứ chán ngắt liên quan đến tiền, biểu đồ và hội nghị.”

“À, vậy ra cậu ấy theo hết khóa học rồi tốt nghiệp sao?”

Cô lườm anh rồi mở radio lên. Một ca khúc acoustic đang được phát. “Đừng có đánh trống lảng bằng những câu hỏi kiểu đó. Rõ ràng anh vẫn thích cô ấy còn gì.”

“Dĩ nhiên rồi,” anh đáp và cho xe rẽ trái. “Nếu không tôi đã chẳng giữ chiếc nhẫn ở nơi trang trọng như thế.”

“Vậy giờ anh làm gì hả Myungsoo?”

“Hm,” anh dừng xe lại trước một cửa hàng tiện lợi. “Tôi sẽ trở thành một lão già độc thân suốt ngày hò hét bọn trẻ vô cớ, chắc là vậy.”

Cô cười to. “Anh buồn cười thật đấy.”

“Tôi dám cá cậu sẽ thành bà cô cho mà xem,” anh nói thêm. “Vì chẳng ai có đầu óc bình thường lại yêu cậu cả.”

Nét mặt Su Ji cau lại nhưng trước khi cô kịp trả đũa, Myungsoo đã đưa ví cho cô. “Lạnh quá. Cậu đi mua cà phê đi.”

“Nhưng chúng ta đã hết giờ làm việc rồi mà! Đừng có tỏ vẻ cấp trên với tôi nữa!” cô than vãn.

“Tôi vẫn là tiền bối của cậu đấy,” anh đáp.

Đuối lý, Su Ji quay phắt đi khiến đuôi tóc của cô quất vào mặt Myungsoo.

“Này!” anh gào lên.

Su Ji hầm hầm bước ra khỏi xe và sập cửa mạnh đến nỗi khiến cánh cửa rung lên. Myungsoo chỉ còn biết nhìn theo bóng dáng đi xa dần của cô và mỉm cười.

“Cô ấy giận thật rồi,” anh tự nói với chính mình. Rồi anh tựa vào lưng ghế và đan tay sau đầu. Giờ nghĩ lại thì Minhwan trông rất giống Minho. Nhưng vẻ thông minh sáng dạ toát ra từ ánh mắt cậu bé lại giống Jiyeon. Dường như có thứ gì đó đang bóp chặt trái tim khiến anh đột nhiên không thể thở được nữa.

“Mình là bác sĩ của con trai họ,” Myungsoo thì thầm. Anh để mặc cho suy nghĩ nhấn chìm mình và nước mắt lại chực trào ra một lần nữa. Nhưng anh đã cố sức kìm nén để không bật khóc. Việc nhìn thấy đứa trẻ càng chứng tỏ anh phải để Jiyeon đi. Quá khứ đã bỏ anh lại phía sau và anh biết trái tim mình phải thôi lưu luyến những ngày tháng hạnh phúc anh đã có với cô. Dù vậy anh vẫn cảm thấy thật khó khăn khi mình là người đang chờ đợi ở phía cuối con đường. Chỉ có anh là đang chờ đợi mà thôi.

Bất thình lình Su Ji chui vào xe, trên tóc cô phảng phất mùi hương của mưa và hoa anh đào. “Ngước đầu lên!” cô hét to, nhưng đã quá muộn. Một ly cà phê ấm nóng bay đến và trúng ngay mặt Myungsoo.

Và anh nhận ra tại sao không như những cô gái ngưỡng mộ mình, anh chỉ cảm thấy thoải mái khi ở cạnh Su Ji. Anh đã hiểu vì sao trong số các ứng cử viên anh lại chọn cô làm trợ lý. Cô có khả năng xoa dịu và giúp anh đứng vững vàng. Nhưng dĩ nhiên, anh chưa bao giờ nói cho cô biết điều đó.


Bình luận

Cướp temmmmmmmm * giựt giựt*  Đăng lúc 10-6-2013 12:16 PM
temmm  Đăng lúc 10-6-2013 11:56 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
 Tác giả| Đăng lúc 10-6-2013 19:02:20 | Xem tất
iii

“Anh làm gì thế?” Su Ji thắc mắc khi thấy Myungsoo đang đi phía sau mình. “Anh đã đưa tôi về và tôi cám ơn rồi mà.”

“Tôi đói rồi,” anh lẩm bẩm.

“Chúng ta uống cà phê rồi đấy thôi.”

“Tôi đói chứ có khát đâu,” Myungsoo nhấn mạnh. “Nấu mì cho tôi đi.”

Su Ji khoanh tay thở dài. “Muộn lắm rồi. Hàng xóm sẽ nghĩ gì nếu thấy một người đàn ông vào nhà phụ nữ hả?”

Anh khịt mũi và nhìn lên ánh đèn rực sáng phía trên họ. “Nếu cậu hỏi thì tôi sẽ nói rằng giống như vào hang sư tử thôi.”

Cô quắc mắt nhìn anh đầy giận dữ và tiếp tục bước đi.

“Này, tôi đã bảo muốn ăn mì cơ mà!” Myungsoo càu nhàu và đuổi theo cô.

“Sao anh không về nhà mà nấu chục gói luôn đi?” cô vặc lại. “Đừng có xử sự như thể tôi vẫn là cô trợ lý sai đâu làm đấy của anh. Nó đã kết thúc vài giờ trước rồi!”

“Tôi đang nhờ cậu như một người bạn mà,” anh lặng lẽ nói. Su Ji nhìn lại anh, ánh mắt Myungsoo dán chặt vào cô và anh nói thêm “Làm ơn đi.”

Cô chớp mắt vài lần để phá vỡ sự thôi miên đang vây lấy mình. Ánh mắt chân thành của anh khiến cô động lòng. Trong thâm tâm Su Ji biết rõ Myungsoo làm vậy chỉ để khiến anh quên đi chuyện xảy ra hôm nay mà thôi.

Cô lắc đầu thở dài và đưa tay lên trán. “Tôi sẽ nấu phần của mình với phô mai.”

<>


Myungsoo ăn ngấu nghiến bất kể món mì có nóng đến đâu. Những giọt súp rơi đầy bàn khiến Su Ji nhìn anh đầy bất mãn.

“Anh ăn chậm lại không được sao?” cô gắt.

Anh nhướn mắt nhìn cô rồi nuốt ực. “Không.”

Su Ji thở dài chịu thua còn Myungsoo tiếp tục ăn với nụ cười hài lòng trên môi.

“Hy vọng ngày mai mặt anh sẽ phù lên,” cô vừa nói vừa gõ móng tay trên mặt bàn gỗ. “Tôi mong nó phồng to đến mức bọn trẻ sẽ cười nhạo anh.”

“Đừng có nhỏ mọn vậy chứ,” anh đáp trả trước khi húp cạn nước trong tô. “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, có gì to tát đâu.”

Su Ji lầm bầm gì đó trước khi đứng dậy.

“Này!” anh gào lên. “Cậu đi đâu đấy?”

“Đi ngủ chứ đâu!” cô đáp. “Nếu anh ăn xong rồi thì nhớ rửa bát và khóa cửa, được chứ?”

Myungsoo nhếch môi. “Cậu bất cẩn thế sao? Su Ji, tôi cũng là đàn ông đấy. Biết đâu tôi sẽ làm chuyện cậu không thể ngờ thì sao?”

Mắt cô mở to với vẻ kinh ngạc. “Tôi không hề biết anh là người như vậy đấy.”

“Rằng tôi làm chuyện không ngờ hả?” anh gợi ý.

“Không,” cô trả lời một cách hồ hởi. “Rằng anh cũng là đàn ông cơ đấy.”

Mặt anh xịu xuống và với cảm giác khoái chí vì cuối cùng đã trả thù được Myungoo, Su Ji bỏ về phòng mình. Cô vừa tắm vừa ngân nga một bài hát hiện ra trong đầu. Sau khi thay bộ đồ ngủ màu xanh rồi sấy khô tóc, cô ra khỏi phòng và nhận thấy mọi thứ đã được rửa dọn sạch sẽ. Su Ji đến bên chiếc bàn và thấy một mảnh giấy nhắn đính trên đó.

Tôi đã lấy một ít kimchi trong tủ lạnh. Mẹ cậu làm ngon thật đấy.
Cám ơn vì món mì nhé. Nhưng tôi sẽ không thưởng gì cho cậu đâu.
Dù sao cũng cám ơn cậu, thật lòng đấy. – Myungsoo


Su Ji bật cười rồi cầm theo mảnh giấy trở về phòng. Cô mở ngăn kéo và lấy ra một chiếc hộp chứa đầy những thứ ghi lại từng khoảnh khác của cô và Myungsoo. Vỏ chai sữa chuối rỗng, hóa đơn và đủ loại giấy tờ linh tinh. “Cậu giữ một chiếc nhẫn,” cô thì thầm. “Còn tôi thì giữ toàn đồ bỏ đi.”

“Đồ ngốc, Myungsoo ngốc nghếch.”

<>


Myungsoo bước vào căn hộ của mình. Những ngọn đèn tự động bật sáng. Anh cởi giày và đi thẳng vào bếp để cất chiếc hộp nhựa đựng kimchi vào tủ lạnh. Anh nhìn khắp nhà và cười chua chát. Chỉ cần nhìn lướt qua cũng biết có một kẻ độc thân đang sống ở đây. Chẳng hề có dấu vết gì của phụ nữ cả: giấy vụn vò nhàu rải rác trên sàn phòng khách, một vài chiếc sơ mi nằm gần giỏ giặt vì thỉnh thoảng anh hay vờ như mình đang chơi bóng rổ; túi đựng khoai tây và vỏ lon soda bị nhét bừa ở góc bàn học. Những suy nghĩ vốn đã lắng xuống khi ở nhà Su Ji bỗng nhiên lại kéo đến quấy rầy anh. Cuối cùng Myungsoo cố gắng làm mình phân tâm bằng cách dọn dẹp lại nhà.

Anh soạn giấy cũ vào chiếc hộp nhựa tìm thấy trong phòng để đồ và quyết định sắp xếp lại đống đồ tạp nham trong căn phòng bé tí ấy để thông thoáng hơn. Myungsoo cầm lấy món đồ cuối cùng là một chiếc hộp tròn màu vàng kim. Anh mở nắp và mắt anh sáng lên khi nhận ra đó là những thứ anh đã cất giữ suốt thời đi học. Anh ngồi bệt xuống sàn và bắt đầu lật giở lại từng kỷ niệm. Phải cố gắng lắm anh mới làm ngơ được những bức ảnh cũ anh chụp cùng Jiyeon và những bức thư họ gởi cho nhau. Anh đã gần như thất bại, và khi tưởng chừng sắp sửa đầu hàng nỗi nhớ thì anh chợt phát hiện một chiếc phong bì màu nâu dưới đáy hộp. Myungsoo soạn ra tất cả những mảnh giấy đã ố vàng và khi đọc những dòng chữ trên đó, anh bắt đầu cười nghiêng ngả. Cười đến khi nước mắt ứa ra. Cười đến khi bụng anh thắt lại và giọng anh khàn đi.

Gởi Myungshoo,

Nói thật tớ không thít chuyện cậu làm lúc ăn chưa tí nào. Cậu ném quả bóng vào giữa mặt tớ và tớ bít cậu cố tình zì Sungyeol đang ở đó! Rồi cậu cừi ngặt nghẽo và Sungyeol cũng cừi vì cậu đang cừi và bây giờ tớ rớt ghét cậu!!!!!!

Sau nài đừng có đến nhà tớ nữa, chẳng có bánh cho cậu đâu vì tớ sẽ ăn hết, cám ơn cậu rớt nhìu.

TỚ HÔNG THÍT CẬU ĐÂU!!!!

SU JI.


P.S. Mẹ tớ noái cậu phải dạy chính tả cho tớ nên cậu phải đến nhưng hông cần nữa đâu zì tớ đủ giỏi rồi. Và tớ hông muốn chia bánh cho cậu nữa!


Anh tiếp tục đọc hết xấp giấy cho đến tờ cuối cùng. Đó là lá thư Su Ji đã tự viết cho mình, lá thư mà anh nhận được năm mười lăm tuổi và anh biết rõ hôm đó đã trôi qua như thế nào vì ngày tháng trên thư đã hoen ố đi. Nước mắt anh lại rơi trên vết nhòe cũ.

   Myungsoo,

Ước gì cậu ở đây. Tớ ước chúng ta sẽ rong chơi suốt mùa hè rồi cậu lại giúp tớ làm bài tập và sửa lỗi chính tả cho tớ như lúc trước. Tớ ước chúng ta sẽ đến thật nhiều nơi, cùng tham gia lễ hội với bố mẹ và mua cùng một thứ, chơi cùng một món đồ chơi.

Tớ ước chúng ta lại học chung một trường và cậu sẽ ngồi cạnh tớ trên chuyến xe buýt về nhà.

Tớ ước cậu ở đây để không có kẻ lạ mặt nào ngồi vào chỗ của cậu. Hắn sờ chân tớ và còn tát tớ khi tớ khóc.

Tớ ước, ước gì có cậu ở đây..

Su Ji


Tay anh run lên và khi lật đến trang kế tiếp, anh hiểu ra lý do tại sao những lá thư không còn đến nữa. Đó là vì anh đã không thể hồi âm cho cô. Trên một mảnh giấy tập vẫn còn dòng chữ viết dang dở:

Su Ji,

Giờ tớ rất muốn bảo vệ cậu, nhưng chúng ta phải cùng nhau đợi thôi, đợi đến khi hai chúng ta lớn hơn chút nữa


Và anh cũng biết tại sao mình không thể gởi nó cho Su Ji. Lúc đó anh đang ở trường và Jiyeon cần giúp gì đó. Anh đã rất vui mừng vì cô gái mình thích cần giúp đỡ, và kết quả là anh đã bỏ quên cả thư hồi âm. Myungsoo vẫn còn nhớ rõ mình cảm thấy áy náy thế nào, rồi sau đó anh vờ như mình chưa nhận được lá thư nào cả.

Anh mở to mắt khi nhận ra mình đang khóc. Anh lấy tay lau sạch nước mắt, đặt mọi thứ vào trong hộp trừ những lá thư của Su Ji và trả chiếc hộp trở về chỗ cũ. Anh cầm lấy chiếc phong bì rồi trở về phòng.

<>


Su Ji thét lên một tiếng rợn người ngay giây phút cô nhìn thấy tin nhắn ảnh của Myungsoo. Đó là bức thư cô gởi cho anh khi đang tức xì khói vì bị anh ném bóng vào mặt trong lúc ăn trưa. Kèm theo là một dòng thú thích: Tôi tự hỏi không biết cậu có còn liên lạc với Sungyeol không. Heh. Chào buổi sáng, đồ lười-hết-chỗ-nói à.

  Su Ji nóng nảy mở ngăn kéo ra để trả đũa. Cô lục lọi chiếc hộp và cuối cùng cũng tìm được lá thư mình cần. Đó là tờ giấy kẻ hàng bị xé ra một cách vụng về và câu cú vô cùng lộn xộn.

Su Ji đây là chuyện sống còn tớ cần mượn quần thể dục của cậu tớ biết cậu có một cái dự phòng tớ đã thấy nó trong cặp của cậu và nó là cái lớn hơn ấy tớ đang viết trong phòng vệ sinh và cậu phải giúp tớ vì Sungyeol là người đưa thư cho cậu và cậu thích cậu ấy mà phải không xin lỗi vì tuần trước tớ đã cố tình đá bóng vào mặt cậu chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu tớ hứa đấy tớ sẽ nói với Sungyeol rằng cậu rất xinh và còn tốt bụng nữa thế nên hãy cho tớ mượn quần khi nhận được bức thư này vì có chuyện bất tiện xảy ra liên quan đến màu nâu và có mùi cực kỳ khó ngửi và tớ không thể nào mặc lại quần của tớ đến hết ngày được cám ơn cậu

Cô hối hả bấm màn hình điện thoại, trong mắt hiện rõ ý chí trả thù.

Hy vọng hôm nay anh không ị đùn trong quần nữa, bác sĩ.

Cảm thấy vô cùng mãn nguyện, cô thở dài và ném điện thoại lên giường. Nhưng chỉ một phần giây sau cô lại vội vàng chộp lấy nó.

“Không!” cô tuyệt vọng hét lên. “Với một kẻ đầu to như Myungsoo thì chắc chắn cậu ta sẽ nghĩ—” cô im bặt. Điện thoại của cô bắt đầu rung lên. Đúng như dự đoán, cô nhận được tin nhắn từ anh.

   Thì ra cậu vẫn còn giữ thư tôi gởi à?

Su Ji cáu kỉnh bới tung mái tóc của mình, cô muốn phớt lờ tin nhắn nhưng rồi chợt nghĩ ra một chuyện.

Tôi có nên hỏi lại anh câu này không nhỉ?

Vài phút sau, cô nhận được hồi âm. Hôm nay khi làm việc chúng ta hãy giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra nhé. Gọi điện chứ?

Cô tròn mắt. Gọi thì gọi.

Bình luận

phong bì hớ hớ :v  Đăng lúc 10-6-2013 09:57 PM
Tem đã :))  Đăng lúc 10-6-2013 08:14 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 11-6-2013 09:10:14 | Xem tất
iv

Mắt Myungsoo đang dán chặt vào Su Ji và anh thậm chí còn không nhận ra điều đó. Trong tích tắc, cô ngước lên khỏi máy tính và hỏi, “Sao thế?”

Như vừa tỉnh dậy sau cơn mê, anh vừa đánh mắt sang chỗ khác vừa tằng hắng. Anh trở mình trên chiếc ghế xoay rồi nhìn chằm chằm lên trần nhà có màu xanh của bầu trời về đêm được gắn những ngôi sao dạ quang lấp lánh. Một hình mặt trời vàng rực bằng nhựa trong được treo ở giữa và những hành tinh 3D cùng chất liệu rải rác xung quanh. Myungsoo còn nhớ anh và Su Ji đã mua bộ trang trí này với giá rất rẻ vì chúng là hàng lỗi mốt. Anh nhớ mình đã từng phàn nàn vì trong số đó vẫn còn sao Diêm Vương.

“Nó bị loại ra rồi mà,” anh luôn miệng càu nhàu.

Dù vậy Su Ji vẫn phớt lờ mọi lời than vãn của anh. Khi họ về đến văn phòng, cô nhanh chóng lấy ra giấy màu và một cây kéo có lưỡi thích hợp. Một lát sau, tiếng cười vang phát ra từ cô buộc Myungsoo phải ngước lên khỏi mớ giấy tờ của anh. Anh hướng mắt về phía sao Diêm Vương và lập tức quay đi chỗ khác để khỏi phá lên cười. Su Ji đã dán hình một đôi mắt đang khóc lên tiểu hành tinh này.

“Sao cậu vẫn còn giữ những lá thư đó?” Myungsoo buột miệng hỏi. Nhận ra mình vừa lỡ lời, anh cắn môi và vội vàng đứng dậy kiếm cớ ra ngoài bằng cách vờ như mình cần lấy thứ gì đó ở quầy tiếp tân. Anh lao ra khỏi phòng và quắc mắt nhìn cô thư ký trước khi biến mất trong phòng tiếp khách nằm cạnh khu vui chơi của trẻ em. Khi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh, cô thư ký liền nhấc ống nghe lên áp vào tai. Su Ji là người trả lời điện thoại.

“Có chuyện gì với anh ấy vậy?” cô thư ký thắc mắc. “Ban nãy anh ấy nhìn em ghê lắm! Su Ji, chị lại làm gì sai à?”

Su Ji cười nhẹ và đáp, “Vì anh ấy ngượng đó mà. Em không phải lo.”

<>


“Cậu đợi cả tháng gặp tớ chỉ để ca cẩm về một lá thư vớ vẩn thôi à?” Sungyeol khoanh tay lại. “Tớ không muốn lãng phí ngày nghỉ cuối cùng để nghe những chuyện vụn vặt của cậu đâu, Myungsoo à.”

“Tớ cũng bận lắm chứ,” Myungsoo phản bác. “Đây là ngày nghỉ duy nhất của tớ và tớ đã quyết định dành nó cho cậu còn gì!”

“Tớ sung sướng chết đi được ấy,” anh chàng đáp với vẻ mỉa mai.

Họ quyết định hẹn gặp tại một quán cà phê. Vào ngày Myungsoo lao ra khỏi phòng khám, anh gọi điện cho Sungyeol hỏi cậu có thời gian rảnh hay không. Đã hai tháng trôi qua kể từ lần cuối họ gặp nhau vì yêu cầu công việc của cả hai đều quá tải.

“Nhưng Sungyeol này, sao phụ nữ lại phức tạp thế nhỉ?” Myungsoo lên tiếng, chân mày của anh cong lên.

“Nếu không thì còn gì là thú vị nữa,” Sungyeol đáp.

“Sao cô ấy lại giữ những lá thư đó cơ chứ? Tớ dám thề rằng cô ấy rất tức giận khi biết chuyện của tớ và Jiyeon. Thế sao cô ấy còn giữ lại chúng làm gì?”

Sungyeol thở dài. “Cậu đúng là đầu đất.”

“Gì hả?”

“Cậu đủ thông minh để nhận học bổng du học nhưng rồi lại biến thành kẻ đần nhất mà tớ từng gặp đấy, Kim Myungsoo.”

“Nhưng Su Ji—”

“Hãy nghĩ về những gì Su Ji muốn nói với cậu mà xem!” anh gắt. “Giờ tạm quên chuyện đó đi, Myungsoo. Trước tiên trả lời tớ đã rồi chúng ta sẽ phân tích chuyện này một cách thấu đáo.”

Myungsoo rên lên chán chường nhưng rồi anh cũng gật đầu đồng tình.

“Cậu nói đã gởi cho cô ấy tin nhắn ảnh phải không? Đó là lá thư cô ấy viết cho cậu hồi tiểu học.”

“Ừ.”

“Rồi sau đó cô ấy trả đũa lại bằng một bức thư đáng xấu hổ của cậu.”

“Đúng vậy,” Myungsoo gật đầu.

“Và lòng tự trọng của cậu lại phình ra—”

“Lòng tự trọng của tớ đâu có lớn!”

“Im lặng và nghe đây!”

Myungsoo nín thinh. Anh tiu nghỉu nhìn xuống đất và lẩm bẩm “Được rồi.”

“Vì thế cậu khẳng định rằng cô ấy vẫn còn giữ thư của cậu,” Sungyeol nói tiếp. “Rồi sau đó cô ấy hỏi cậu lại y như thế. Phải không?”

“Chuyện là vậy đó,” Myungsoo nói.

Một nụ cười tinh quái hiện ra trên gương mặt Sungyeol, anh nhích lại gần hơn và nhìn vào mắt Myungsoo. “Vì vậy tớ cũng đang muốn biết lý do tại sao cậu còn giữ thư của Su Ji thế?”

Myungsoo cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng bừng và anh biết mình đang đỏ mặt vì Sungyeol bắt đầu cười ha hả.

“Tớ giữ chúng vì lý do tình cảm thôi,” anh nói. “Tớ là bạn thân của Su Ji. Chính vì thế tớ muốn giữ lại thư của cô ấy.”

“Bạn bè,” Sungyeol nhại lại. “Bạn bè.”

Hai người nhìn nhau trân trối. Myungsoo phá vỡ sự im lặng bằng một tiếng thở dài “Giờ cậu muốn tớ nói gì nữa đây?”

Ngón tay Sungyeol lướt trên miệng tách cà phê và cằm anh tựa vào lòng bàn tay. “Tớ đã từng nói với cậu chưa Myungsoo? Khi Su Ji vào trung học, cô ấy có rất nhiều người theo đuổi. Cô ấy đã lớn lên và trở thành một cô gái xinh đẹp.”

“Cậu đang nói gì thế?”

Một nụ cười tiếc nuối vụt qua gương mặt Sungyeol rồi anh nói tiếp, “Nhưng cô ấy đã ngoảnh mặt với tất cả bọn họ. Không một tên con trai nào - kể cả tớ - có thể thân thiết với cô ấy giống như cậu cả, Myungsoo à. Điều đó chưa làm cậu hiểu ra sao? Cô ấy thật sự trân trọng cậu và tớ có thể hình dung cô ấy hạnh phúc như thế nào khi phát hiện ra cậu học cùng trường với mình. Tớ cá là cô ấy vẫn xem cậu như Myungsoo trước đây mà không nhận ra rằng tình thế có thể thay đổi. Đó là lý do tại sao cô ấy đã mạnh dạn gởi thư cho cậu. Nhưng cậu đã làm gì hả? Từ chối cô ấy một cách phũ phàng và còn khoe khoang rằng cậu đã có Jiyeon. Tớ nghĩ lúc đó cô ấy thật sự rất đau lòng, bởi vì cô ấy đã lấy lại tinh thần và xinh đẹp hơn xưa.”

“Bởi vì cô ấy rất mạnh mẽ,” Myungsoo nhận xét.

“Đúng vậy, nhưng chưa đủ mạnh để không bị tổn thương,” Sungyeol nhìn chằm chằm vào tay Myungsoo – nơi chiếc nhẫn bằng nhựa được đeo trên ngón tay út. “Rồi cậu lại tuyển cô ấy làm trợ lý và ở cùng cậu trong văn phòng bé tí ấy từ tám đến mười hai tiếng mỗi ngày. Cậu thật sự nghĩ rằng cô ấy không sao à? Đừng xem mọi chuyện như lẽ tất nhiên, Myungsoo à. Su Ji không phải là người sẽ nói thẳng ra rằng mình thấy khó chịu. Cô ấy quá kiêu hãnh để nói ra điều ngớ ngẩn ấy.”

“Vậy ra tớ có lỗi sao?” anh cao giọng đốp chát. “Tất cả những gì tớ muốn biết là tại sao cô ấy vẫn còn giữ thư của tớ.”

“Tớ đã nói gì đâu,” Sungyeol trầm tĩnh đáp. “Có lẽ lý do của cô ấy cũng giống như cậu vậy. Hoặc giống như cách cậu giữ chiếc nhẫn, cô ấy giữ những lá thư của cậu chỉ để bám víu vào quá khứ mà thôi.”

Sự im lặng lại bao phủ lấy họ. Myungsoo nhấp một ngụm cà phê nguội ngắt. Anh không muốn thừa nhận nhưng trong thâm tâm anh biết mình giữ thư của Su Ji vì chúng luôn khiến anh cảm thấy ấm áp. Anh đã mang theo những lá thư sang Mỹ và đọc chúng hai lần trước khi ngủ mỗi khi nỗi nhớ nhà ùa đến. Myungsoo chợt nhận ra sự kỳ lạ vì mặc dù Jiyeon khiến anh mỉm cười nhưng chỉ mình Su Ji mới có khả năng làm anh cười ngả nghiêng hàng giờ. Anh bắt đầu tự hỏi rằng mọi chuyện sẽ thế nào nếu anh lờ đi sự áy này và lòng kiêu hãnh ngu ngốc của mình để viết cho Su Ji một lá thư xin lỗi.

“Chết tiệt!” Myungsoo hét lên khiến những người khách trong tiệm đều quay lại nhìn họ. Anh đứng bật dậy và cầm lấy ba lô. “Sungyeol, cậu đã làm cho tớ nhận ra một điều. Tớ phải đi trước đây.”

Sungyeol bối rối ngồi ngẩn ra và tự hỏi điều gì vừa lóe lên trong cái đầu ngốc nghếch của cậu bạn mình.

<>


“Con sẽ nghỉ việc! Con dứt khoát, nhất định, chắc chắn sẽ nghỉ việc!” Su Ji hét ầm lên ngay khi vừa đặt chân vào nhà bố mẹ. Cô đặt chiếc túi len xuống sàn phòng khách rồi thả người lên chiếc ghế lười đã sờn mà mình yêu thích.

“Su Ji về rồi à?” Ông Bae hỏi vọng xuống cầu thang. “Bà ơi, Su Ji về rồi sao?”

“Phải!” vợ ông đáp. Bà ra khỏi bếp với chiếc khay đựng một tách trà và đĩa bánh sô cô la.

“Con bé lại càm ràm gì nữa thế?”

“Công việc của nó ấy mà!”

“À” ông Bae không nói gì thêm nữa.

“Bố làm gì trên lầu thế ạ?” Su Ji vừa hỏi vừa đá chiếc túi sang bên để chừa chỗ cho mẹ cô.

“Mấy cái ống bị rỉ nước,” bà đáp. “Ông ấy đang sửa lại ấy mà.”

“Bố có cần giúp gì không ạ?”

Bà Bae đảo mắt. “Con biết bố con mà. Ông ấy chẳng chịu để chúng ta động tay vào những việc như thế đâu. Vì thế con hãy mau lấy chồng đi. Chúng ta cần có thêm đàn ông trong nhà.”

“Mẹ!” Su Ji kêu lên khiến mẹ cô cười nắc nẻ.

“Nhưng có chuyện gì vậy Su Ji? Con và Myungsoo lại cãi nhau à?”

Vẻ mặt Su Ji trở nên nghiêm nghị. Cô lắc đầu “Vì mọi chuyện đang trở nên khó khăn thôi mẹ à. Chỉ là…cậu ấy khiến con thấy bối rối. Rõ ràng cậu ấy còn thích Jiyeon nhưng vẫn làm những chuyện không đâu với con như thể đó là điều hiển nhiên trong khi rõ ràng không phải vậy.”

“Có thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời đối với Myungsoo, Su Ji à. Suy cho cùng thì hai đứa đã lớn lên cùng nhau mà.”

“Nhưng chẳng công bằng chút nào!” cô than thở. “Cậu ấy cứ liên tục làm những chuyện như vậy và con rất khó xử. Cậu ấy vẫn giữ lại những bức thư con gởi. Dù biết không nên nghĩ ngợi quá nhiều nhưng con vẫn không dừng lại được. Con biết trong lòng con vẫn luôn hy vọng sẽ có một cơ hội khác với cậu ấy, nên con rất đau.”

Những giọt lệ chực trào ra từ khóe mắt Su Ji. Không nói một lời, cô vùi đầu vào ngực mẹ. Bà Bae mỉm cười và vuốt tóc con gái.

“Con định ở đây đến khi nào, Su Ji?”

“Đến khi con thấy khá hơn.”

“Con cứ ở lại đây bao lâu cũng được, nhé?”

Cô sụt sịt. “Con biết rồi, mẹ à.”

<>


Myungsoo nhìn chằm chằm vào lá thư viết dở dang. Tờ giấy cũ kỹ nằm ngay ngắn trên bàn và bàn tay anh đang xoay tròn cây viết trong vô thức. Với trái tim loạn nhịp, anh bắt đầu viết ra những lời mà lẽ ra anh nên nói với cô hơn mười năm về trước.

Bình luận

Mất tem rồi TT.TT *sững sờ*  Đăng lúc 11-6-2013 03:10 PM
gần hết rồi ư huhu :((  Đăng lúc 11-6-2013 11:50 AM
temmm  Đăng lúc 11-6-2013 09:58 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
 Tác giả| Đăng lúc 11-6-2013 16:50:58 | Xem tất
v

Su Ji đi quanh ngôi nhà của mình và dừng lại ở mỗi ngóc ngách có vết tích của Myungsoo. Cái rõ ràng nhất được tìm thấy trên bậu cửa dẫn đến phòng bố mẹ cô. Những vạch ngang màu đỏ và đen chồng chéo lên nhau như đang chạy đua. Su Ji vừa lần tay theo những vạch màu xanh vừa khẽ thầm thì, “Lúc đó cậu chỉ một tên ngốc thôi Myungsoo à. Ai mà ngờ cậu sẽ trở thành bác sĩ cơ chứ?”

Cô chau mày và bắt đầu di ngón tay lên những vệt màu đen. “Một tên bác sĩ kiêu ngạo, đáng ghét và thần kinh!”

Cảm thấy khá hơn một chút, cô thở hắt ra và đi lên lầu. Su Ji nhận ra trở về nhà không hẳn là ý kiến hay vì chẳng những không quên được Myungsoo mà tất cả những hồi ức xưa cũ cứ thế ùa về trong tâm trí cô. Nhưng có lẽ đó là tất cả những gì cô muốn: chìm đắm trong quá khứ đầy tiếng cười và ánh nắng rực rỡ có hình dáng một cậu bé tên là Kim Myungsoo.

  Khi Su Ji ra khỏi nhà, không khí mùa xuân tươi mát ùa đến chào đón cô. Những ngọn đèn đường mờ ảo phản chiếu trên con đường phía trước. Cô nhìn về phía xa và thấy ngôi nhà hai tầng mà gia đình Myungsoo từng sống. Cô đưa tay vẽ theo hình dáng ngôi nhà và nghĩ về những khả năng có thể xảy ra. Nếu anh không dọn nhà đi thì đã chẳng chuyển trường và gặp Jiyeon. Có lẽ họ vẫn sẽ ở cùng nhau. Myungsoo sẽ không giữ chiếc nhẫn ngu ngốc đó cùng với những lời hứa vô nghĩa. Anh cũng không phải nhốt mình trong căn hộ mới và khóc suốt ba ngày liền sau khi nghe tin. Anh sẽ không cảm thấy bất công đến vậy. Và trên hết là anh sẽ không mải mê theo đuổi quá khứ trong khi bước chân đang hướng về tương lai.

“Các người sẽ chờ đợi nhau ư?” Su Ji mỉa mai. “Muốn đùa với tôi hay sao chứ.”

<>


“Jiyeon nhờ anh đến nhà cô ấy đấy,” Su Ji nói sau khi đặt ống nghe về chỗ cũ. “Hình như Minhwan đã tự làm mình bị thương.”

Myungsoo im lặng nhìn cô trợ lý của mình “Vậy cậu đi cùng tôi nhé.”

“Sao tôi phải làm thế?” cô vặc lại. “Anh luôn đến khám bệnh một mình cơ mà.”

“Không phải lần này,” anh đáp. “Cầm túi của tôi theo đi.”

  Su Ji chau mày đứng dậy làm những gì cô được dặn và bảo đảm rằng mình đem theo những thứ cần thiết. Họ ra khỏi phòng khám và đi về phía xe của Myungsoo. Không lãng phí thêm một giây nào, anh khởi động xe ngay tức thì.

“Cài dây an toàn vào đi,” anh nhắc Su Ji trong khi cài số lùi. Cô im lặng làm theo lời Myungsoo và điều kế tiếp cô biết được là họ đã ra ngoài đường cái.

Su Ji liếc nhìn Myungsoo trong kiếng chiếu hậu, cuối cùng cô lên tiếng “Giữa anh và Jiyeon…đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cẩn thận mấy câu hỏi của cậu đấy,” anh nói. “Lỡ tôi tông xe vào đâu thì sao.”

“Ít nhất cũng phải cho tôi biết trước khi điều đó xảy ra chứ.”

“Tại sao?”

Su Ji nhún vai không đáp.

Myungsoo tập trung vào con đường phía trước. Khi dừng lại ở đèn đỏ, anh vặn nhỏ âm thanh của radio lại. “Rất nhiều chuyện đã xảy ra.”

Cô mở cửa sổ để ánh nắng tràn vào. Một cơn gió nhẹ lướt qua vô tình mang theo những cánh hoa đào vào trong xe. Myungsoo không thể chịu được sự bừa bãi chúng gây ra nhưng lúc đó anh chẳng mấy bận tâm vì chính Su Ji là người mở cửa. Thật lạ lùng, mỗi khi có điều gì liên quan đến cô thì anh đều trở nên dễ tính hơn. “Như thế nào?”

“Chuyện vui, chuyện buồn—cậu biết đấy—những điều thường tình trong một mối quan hệ.”

“Xin lỗi, nhưng tôi không biết điều đó,” Su Ji lẩm bẩm.

“Cả đời cậu chưa từng có bạn trai sao?”

  Cô mở to mắt và quay đi chỗ khác để lảng tránh câu hỏi của anh. Đèn chuyển sang màu xanh, Myungsoo nhả phanh tay và nhấn ga.

“Hai người đã đi đến đâu rồi?” cô đột ngột hỏi.

“Tôi đã hôn cô ấy, vậy đó,” anh không khỏi ngạc nhiên với câu trả lời trung thực và vẻ mặt thành thật của mình. Su Ji lặng thinh một lúc lâu. Rồi dường như đã hiểu ra điều gì, cô lại gật đầu.

“Nghe nói cậu được nhiều người theo đuổi lắm mà,” Myungsoo lên tiếng. “Sao cậu không hẹn hò với ai?”

“Tôi không thích họ,” cô đáp gọn lỏn.

“Tại sao?”

Su Ji khoanh tay càu nhàu, “Mà sao anh lại kéo tôi theo làm gì hả?”

Myungsoo cắn môi. Anh liếc nhìn Su Ji rồi đáp “Vì cậu giống như cái neo của tôi vậy. Cậu có tác dụng như thế đấy. Lúc nào cậu cũng giữ cho tôi đứng vững cả.”

“Anh có biết những gì anh vừa nói khiến tôi hỗn loạn lắm không hả Myungsoo?”

“Có phải chỉ mình cậu hỗn loạn đâu,” anh đáp trả. “Cậu cũng phức tạp lắm đấy.”

“Tôi không giống anh!”

“Dĩ nhiên là không rồi! Cậu tệ hơn tôi nhiều!”

“Không có!” cô độp lại. “Ít ra tôi cũng không đần như anh!”

“Cậu muốn cãi nhau trong khi tôi đang lái xe thật hả?” anh rít lên.

Su Ji thở hắt ra một cách bực bội và lầm bầm điều gì đó nghe không rõ. Dù vậy trong lòng họ đều đang mỉm cười. Nhưng dĩ nhiên, chẳng ai có đủ can đảm để nói ra điều đó.

<>


Myungsoo và Su Ji nhìn nhau một cách lo âu khi thấy tình trạng của Minhwan. Cậu bé đang nằm trên giường còn Jiyeon nắm bàn tay sưng vù của con trai mình. Nước mắt thi nhau tuôn rơi trên gương mặt cô và Myungsoo phải cố ngăn mình để không ôm lấy người con gái anh từng yêu hết lòng.

“Chuyện gì…xảy ra vậy?” Su Ji sững sờ.

“Su Ji, đưa Jiyeon ra ngoài một lát, tôi phải kiểm tra Minhwan đã,” Myungsoo lên tiếng. Đó là dấu hiệu cho cô biết rằng đừng nên hỏi gì vào lúc này. “Nhưng cậu cứ chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Su Ji gật đầu và không nói thêm lời nào, cô đến bên Jiyeon nhẹ nhàng đỡ cô dậy. Jiyeon yếu ớt đứng lên và họ chậm chạp bước ra ngoài.

“Tôi xin lỗi,” Jiyeon thì thầm. “Nhưng giờ tôi chỉ có thể tin tưởng hai người thôi.”

Su Ji nhìn quanh. Ngôi nhà gần như trống rỗng. Cô đưa mắt nhìn Jiyeon “Minho đang ở đâu?”

“Bỏ đi rồi.”

“Đi đâu mới được chứ? Anh ấy có biết gì về chuyện của Minhwan không?”

Nước mắt âm thầm trào ra trên gò má Jiyeon. Cô lại gần và ôm chặt lấy Su Ji. Bờ vai cô bắt đầu ướt đẫm và tiếng nức nở của Jiyeon khiến cô không thốt nên lời.

“Minho…” cô vỡ òa. “Đã làm vậy với Minhwan.”

<>


“Cháu cử động bàn tay được không?” Myungsoo hỏi nhưng Minhwan không trả lời. Cậu bé chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ sưng và nhấc tay lên nhưng rồi khựng lại giữa chừng.

“Ngồi dậy nào,” anh nói và đặt chiếc túi lại gần hơn. Sau đó anh lôi ra một miếng vải hình tam giác. Bắt gặp ánh mắt buồn bã của Minhwan đang nhìn mình, anh buột miệng hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Là vì cháu không ngoan,” Minhwan yếu ớt đáp. “Những đứa trẻ hư đáng bị đánh đòn.”

Myungsoo trợn mắt. “Chẳng lẽ bố cháu…” anh nín bặt khi thấy cậu bé quay đi.

“Cháu chỉ muốn làm bố vui thôi,” cậu bé lẩm bẩm.

Myungsoo nhẹ nhàng cột đầu miếng vải vào sau gáy Minhwan để chắc chắn rằng cánh tay bị thương của cậu bé được cố định lại một cách an toàn. “Chúng ta phải đến bệnh viện thôi,” anh nói. “Đầu tiên chú phải chụp X quang cho cháu đã.”

Minhwan lặng lẽ gật đầu. Họ ra khỏi phòng và Myungsoo bảo hai người phụ nữ cùng đi.

<>


Trong khi Minhwan được chữa trị, Myungsoo yêu cầu Su Ji ở lại với Jiyeon trong phòng khám. Cô gật đầu không chút do dự và chuẩn bị trà nóng cho họ trước khi yên vị ở góc phòng. Tay Jiyeon run bần bật và nước mắt lại chực trào ra.

“Xin lỗi vì đã nói dối cô,” Jiyeon lên tiếng bằng giọng vô cùng yếu ớt. “Chuyện lúc trước tôi nói với cô không phải là sự thật. Tôi biết mình đã đăng ký cho Minhwan đến khám ở chỗ Myungsoo, Su Ji à. Nhưng xin hãy tin rằng tôi làm thế cũng chỉ vì con trai tôi.”

Su Ji nhìn xuống ly nước trong tay mình. “Xin lỗi vì không thể thông cảm với chị, nhưng tôi nghĩ nếu nói gì trong lúc này sẽ làm chị tổn thương mà thôi.”

Jiyeon mỉm cười. “Cô lúc nào cũng tế nhị cả. Tôi đã nói với cô điều này chưa Su Ji?”

“Thật ra thì chưa,” cô đáp. “Có lẽ tôi hỏi điều này hơi quá, nhưng chị có bao giờ báo cảnh sát về chuyện xảy ra trong nhà mình không?”

Jiyeon lắc đầu. “Minho bị rối loạn thần kinh và đang phải điều trị. Anh ấy tốt lắm Su Ji à, nhưng đôi khi…chuyện như thế này lại xảy ra. Đặc biệt là khi anh ấy say rượu.”

“Thế rồi anh ta trút giận lên một đứa bé vô tội sao?” Su Ji điên tiết thốt lên. “Nếu có chuyện gì tồi tệ hơn thì sao? Nếu—”

“Không đâu!” Jiyeon đột ngột đứng dậy khiến ly nước trên bàn rung rinh. “Sẽ không tệ hơn đâu. Vì chúng tôi sẽ ủng hộ anh ấy, vì tôi yêu anh ấy.”

“Chị yêu anh ta,” Su Ji lặp lại, có chút sững sờ.

“Cô nghĩ tôi sẽ lấy anh ấy nếu không yêu sao?” cô nói. “Tôi biết mình đã làm tổn thương Myungsoo và đó là lý do cô không đến dự lễ cưới của tôi. Nhưng mọi chuyện thay đổi rồi Su Ji à.”

Su Ji thở dài. Cô đứng dậy lấy khăn giấy rồi trở lại trước bàn làm việc để lau những giọt nước mắt đang trào ra. “Nếu trước đây chị không nói điều này với Myungsoo vì anh ấy đang ở xa thì tôi còn hiểu được. Nhưng còn việc chị lẩn tránh Myungsoo từng ấy năm thì sao?” cô nhìn thẳng vào mắt Jiyeon. “Như thế là hèn nhát.”

“Vậy cô muốn tôi làm gì đây?” Jiyeon vỡ òa. Mắt cô sưng mọng và dấu vết nước mắt vẫn còn hiển hiện trên gò má. “Ngoài cô ra chẳng còn ai biết được tình trạng của Minho, và tôi nói với cô vì nghĩ rằng cô sẽ hiểu. Biết rõ bệnh tình của chồng mình nguy kịch từng ngày, liệu tôi có còn tâm trí để đến gặp Myungsoo giải thích hay không?”

Jiyeon ngồi bệt xuống sàn khóc nức nở. Cô giấu mặt vào tay và với lòng tự trọng vỡ vụn, Su Ji ngồi xuống ôm lấy Jiyeon.

“Tôi xin lỗi,” Su Ji thì thầm. “Tôi sai rồi. Tôi xin lỗi vì đã làm chị phiền lòng, Jiyeon. Chị nói đúng. Lúc đó tôi tức giận vì Myungsoo rất quan trọng đối với tôi, nhìn thấy anh ấy như thế khiến tôi rất đau lòng. Tôi đã không quan tâm đến cảm giác của chị. Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi chị…”

“Nhưng trước đây,” Jiyeon nói bằng giọng hụt hơi vì mặt cô vẫn đang áp vào ngực Su Ji. “Myungsoo rất quý cô. Anh ấy luôn kể về cô một cách vô thức và tôi tin rằng khi đó chính trái tim anh ấy đang nói. Cô quan trọng với anh ấy như vậy đấy, Su Ji.”

Cô cười nhẹ trước lời nhận xét của Jiyeon. “Thật tốt khi biết được điều đó. Thật đấy,” cô thừa nhận.

“Và bây giờ,” Jiyeon nói thêm. “Tôi nghĩ mình đã biết tại sao rồi.”

<>


Ngày hôm đó kết thúc bằng việc Minhwan phải về nhà với cái nẹp màu xanh và Su Ji tìm thấy tình bạn thật sự ở Jiyeon.

“Buồn cười là không có cuộc chiến nào xảy ra cả, thấy cậu hung dữ thế cơ mà,” Myungsoo vừa bình luận vừa đút tay vào túi. Lá thư anh viết vài tuần trước vẫn nằm ở đó trong sự nhẹ nhõm của anh.

Su Ji quắc mắt. “Hãy tạ ơn trời vì tối nay tôi đang vui đi. Nếu không thì tôi đã nhai đầu anh rồi.”

Myungsoo cười thầm trước lời đe dọa suông. Anh liếc nhìn đồng hồ và quay lại đối diện với cô trợ lý của mình. “Tôi vừa bị bội thực vì những chuyện mà lẽ ra tôi nên biết tám năm trước, vì vậy đầu tôi đang đau như búa bổ đây,” anh nói. “Muốn đi đâu đó với tôi không?”

Cô nheo mắt. “Đi đâu?”

“Đâu cũng được trừ nơi này.”

“Không phải anh sẽ kéo tôi đến một chỗ tối om rồi hành hạ tôi vì lúc nào cũng xấc xược đấy chứ?”

Myungsoo tròn mắt. “Trông tôi lộ liễu thế cơ à?”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
 Tác giả| Đăng lúc 11-6-2013 20:09:17 | Xem tất
Final

  Myungsoo ném chiếc nhẫn bằng nhựa ra ngoài cửa sổ và Su Ji rướn người nhìn theo món đồ biến mất vào khoảng không. Bao nhiêu từ ngữ dường như nghẹn lại ở cổ họng của cô.

“Giờ nó chỉ còn là một món đồ chơi mà thôi,” anh nói.  

“Anh chấp nhận nhanh hơn tôi mong đợi đấy,” Su Ji vừa nhận xét vừa chú tâm vào con đường phía trước. Bầu trời đêm hôm đó rất trong và càng đi xa ánh đèn thành phố thì những vì sao đang nhấp nháy trên đầu họ càng tỏa sáng hơn.

“Tôi chẳng còn sự lựa chọn nào cả,” anh đáp. “Tôi không thể hủy hoại cuộc hôn nhân của họ được. Và Jiyeon cũng nói rằng cô ấy yêu Minho.”

Su Ji huýt sáo. “Thật đàn ông làm sao.”

“Ah, giờ cậu chịu xem tôi là đàn ông rồi à?” anh hỏi một cách ranh mãnh trong khi liếc trộm về phía cô. Một nụ cười tinh nghịch hiện ra trên môi anh.

“Anh muốn tôi tông xe hả?”

“Cuối cùng tôi đã được nghe cậu khen tôi đàn ông nên chẳng còn gì để tiếc nuối cả.”

Su Ji thở dài. “Đầu đất.”

Tiếng cười khúc khích phát ra từ cổ Myungsoo. “Thật ra dạo này tôi thấy lời sỉ nhục của cậu nghe rất dễ chịu đấy.”

“Còn tôi thấy anh đỡ phiền hơn, nhưng căn bản vẫn rất phiền.”

“Dĩ nhiên rồi. Nếu không ương ngạnh bướng bỉnh thì Su Ji của chúng ta đâu còn là Su Ji nữa.”

Cô nghiêng người mở radio và một bài hát tràn ngập khắp khoang xe. Đó là một bản hòa tấu, Myungsoo lên tiếng “Là ‘Spring’ của Joe Hisaishi.”

“Tôi không hỏi.”

“Nhìn mắt cậu là tôi thừa biết rồi,” anh đáp trả.

Su Ji không trả lời nữa.

Khi Myungsoo dừng xe lại, họ đang ở trước một vách đá được ngăn bằng dãy hàng rào sắt kiên cố. Nơi này hướng tầm nhìn ra khắp thành phố và Su Ji mở to mắt như muốn thu trọn mọi quang cảnh không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào. Những chiếc xe bên dưới trông như một đàn kiến bé tí còn ánh đèn đường rực rỡ chẳng khác nào một cuộn chỉ làm bằng đèn neon. Không khí lạnh hanh hao và làn gió mang theo mùi hương hoa đào thoang thoảng.

“Đây là nơi yên tĩnh của tôi,” anh mỉm cười ấm áp. “Tôi không biết tại sao mình lại nói điều này nhưng tôi luôn đến đây một mình. Đây là lần đầu tiên tôi đến đây cùng với một người đấy.”

Su Ji quay sang nhìn Myungsoo. “Vậy tôi có nên vui mừng không đây?”

Anh châm chọc. “Tôi không mong được cậu ca tụng đâu.”

“Ừ, đúng đấy,” cô lầm bầm.

Myungsoo bước đến đứng cạnh cô. “Nhưng Su Ji này, sau tất cả mọi chuyện tại sao cậu vẫn chịu đựng được tôi thế? Sẽ dễ dàng biết mấy nếu cậu từ chối lời mời của tôi. Như vậy chúng ta đã chẳng phải gặp nhau thường xuyên thế này.”

“Anh muốn thế à?” cô hỏi lại.

Có một khoảng lặng trước khi Myungsoo trả lời “Không.”

“Vậy anh có được đáp án rồi đấy,” cô nói như thể đó là điều hiển nhiên. “Lý do khiến tôi có thể chịu đựng được anh.”

“Lúc đó,” anh mở lời. “Tôi cứ nghĩ mãi về việc tại sao cậu lại đưa cho tôi lá thư đó, cứ như tôi chưa bao giờ thay đổi vậy. Nhưng giờ tôi hiểu rồi. Khi từ Mỹ trở về, tôi đã nghĩ mọi thứ vẫn như cũ. Tôi xây đắp tương lai của mình quanh một thế giới bất biến, và tôi cho rằng đó là lý do khiến mình đau khổ. Nền tảng của tôi không đủ vững chắc để chống đỡ mọi lý tưởng.”

Cô lặng thinh.

Myungsoo nói tiếp “Còn bây giờ tôi nghĩ cậu thật sự mạnh mẽ lên nhiều.”

Su Ji cố giấu đi gò má đỏ bừng của mình nhưng không thành.

“Vậy là giờ trong hai chúng ta chỉ có mình tôi nói thôi hay sao?” anh phàn nàn.

“Ít ra anh cũng phải để tôi suy nghĩ đã chứ?” cô hét lên.

Anh cố nén cười và gật đầu. “Được, vậy tôi sẽ ngậm miệng lại.”

Su Ji lên tiếng sau một lúc im lặng, “Dù sao tôi cũng thấy buồn cho anh.”

“Tại sao?”

“Giống như nhân vật nữ chính của anh đã bỏ trốn vậy.”

“Nếu là vậy thì tôi không cần cậu đồng cảm đâu.”

“Vẫn kiêu như thường,” cô nhận xét.

“Đơn giản là điều đó không đáng để buồn,” anh thanh minh. “Với lại tôi thích những nhân vật phụ trong phim hơn. Sao chúng ta không thử phá lệ một lần nhỉ? Nam chính sẽ yêu nữ thứ. Không phải hay lắm sao?”

“Anh nghĩ vậy à?”

“Tôi biết,” Myungsoo đưa lá thư cho Su Ji và cô chỉ nhìn nó chằm chằm. Anh vẫy lá thư đang để mở trước mặt cô và nói, “Của cậu đấy. Đọc đi.”

“Bây giờ sao?”

“Ừ, bây giờ.”

Khi cô dè dặt cầm lấy lá thư, anh nói thêm, “Xin lỗi vì đã hồi âm trễ— cũng hơn một thập kỷ rồi còn gì.”

Su Ji hiểu được những gì Myungsoo muốn nói ngay giây phút cô mở tờ giấy ra. Dòng đầu tiên là nét chữ cũ của anh, tuy có hơi lộn xộn nhưng vẫn đọc được.

Su Ji,

  Giờ tớ rất muốn bảo vệ cậu, nhưng chúng ta phải cùng nhau đợi thôi, đợi đến khi hai chúng ta lớn hơn chút nữa. Đó là điều anh muốn nói với em khi đó, nhưng anh không thể vì nghĩ rằng đã quá muộn rồi. Và anh quá hèn nhát để đưa mọi thứ quay trở lại. Anh xin lỗi, Su Ji, vì đã không ở bên em. Anh xin lỗi vì đã trở nên quá ích kỷ. Và giờ đây khi chúng ta đã lớn hơn, anh chợt nhận ra một điều.

Anh đã nghe bài hát mình yêu thích và nghĩ về em.

Anh đã đọc những lá thư cũ của em và cảm thấy tốt hơn.

Em lúc nào cũng đùa giỡn nhưng anh đã cười thầm vì đó là em, Su Ji. Vì đó là em.

Khi em không ở bên cạnh, anh đi tìm em.

Thật ra có người đã phàn nàn vì anh nói về em quá nhiều.

Anh có thể là chính mình khi ở bên em mà không cần lo em sẽ nghĩ anh như thế nào, anh cũng không biết vì sao lại thế nữa.

Đó chỉ là phần nào thôi, thật đấy. Và càng nghĩ về chúng lại càng thấy vô nghĩa. Tất cả những gì anh biết bây giờ là em đang ở cạnh anh, và anh không sao cả. Em là người không ngần ngại kéo anh về lại mặt đất hay vực anh dậy khi anh gục ngã.

Chúng ta đã qua cái thời anh giúp em làm bài tập hoặc sửa lỗi chính tả. Em đã làm rất tốt khi không có anh, và anh muốn chúc mừng em vì điều đó. Em đã suy sụp, nhưng vẫn không ngừng cố gắng. Anh muốn chúc mừng em. Em đã đáp ứng được những đòi hỏi ích kỷ của anh. Anh muốn chúc mừng em.

Chúng ta vẫn có thể theo kịp, Su Ji à. Chúng ta vẫn có thể rong chơi suốt mùa hè và mua đồ chơi giống nhau. Chúng ta vẫn có thể đi đến nhiều nơi và tham gia lễ hội cùng với bố mẹ. Dù chúng ta không thể học chung trường nữa nhưng vẫn có thể đi chung xe buýt. Anh sẽ ngồi cạnh em để không kẻ nào có thể sờ chân em nữa. Anh sẽ bảo vệ em.

Cuối cùng anh đã ở đây rồi, Su Ji. Anh chắc chắn đang ở đây..

Và trong trường hợp em vẫn chưa hiểu ra, thì cái mà em đang đọc là thư tình đấy.

Ngốc đẹp trai,
Myungsoo


P.S.
Kèm theo lá thư này là một câu hỏi bên dưới.
Em hãy đánh dấu vào đi nhé.


Su Ji lật ngược tờ giấy và thấy một mảnh giấy khác ghi câu hỏi: Em sẽ để anh theo đuổi em chứ?

Ba ô trống nằm bên dưới tương ứng với ba từ ‘Có’, ‘Không’‘Có thể’. Myungsoo đưa cho cô cây viết với bàn tay run run và cô đánh dấu vào một ô, nước mắt long lanh trên mi.

Có.



THE END



T/N: Cuối cùng đã hoàn thành một câu chuyện hay của summerchild dù không được ủng hộ nhiệt liệt cho lắm Nhưng không sao, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc mình cảm thấy rất vui. Chân thành cám ơn những người đã cổ vũ cho mình như Vani~ice~cream, baechimi, candyvt, gene_love_1999, Beo-Trân, Pickapoo, love_changjo và cả các silent reader. Hy vọng sớm gặp lại mọi người với một câu chuyện khác trong một ngày gần nhất. Rất có thể mình sẽ sớm trở lại với Saving Suzy hoặc Still Shots hoặc Cloudburst của summerchild (hiện đã xin phép rồi nhưng có lẽ bạn ấy hơi bận nên chưa trả lời). Tạm biệt và hẹn gặp lại, annyong~ {:173:}

Bình luận

temmmmmmmm  Đăng lúc 11-6-2013 09:28 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 11-6-2013 21:45:52 | Xem tất
baechimi gửi lúc 11-6-2013 21:41
Still Shots siêu hay chị ơi trans ngay và luôn đi chị ^^~
Cloudburst em chưa subscribe n ...

Thì ss đang xin phép dịch 4 fic, có Paper Boats của Yonghwa-Shinhye nữa
Hỏi cho có lệ thôi chứ ss đã từng xin phép summerchild 1,2 lần và đều được đồng ý thì lẽ nào lần này lại bị từ chối
Đang nghĩ là có nên tiền xử hậu tấu ko đây *nói nhỏ thôi kẻo Mod nghe*

Bình luận

Thuyền giấy em chưa đọc... Tại ko có ship YongShin :( Cơ mà cái Saving Suzy ss phải dịch đó :(( fic í em xem chap nào cũng khóc như mưa TT.TT  Đăng lúc 25-6-2013 08:18 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách