|
45#
Tác giả |
Đăng lúc 8-10-2014 12:51:41
|
Xem tất
Chương 13-2
Ngồi dậy rồi tôi mới nhận ra không gian xung quanh có gì đó kỳ quái, cả căn nhà dường như yên tĩnh quá mức, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh nắng chiều tà. Tôi hỏi Giản Khê bọn họ đã làm xong chưa, Giản Khê lắc lắc đầu, chỉ vào lỗ tai mình, thì ra anh vẫn chưa bỏ nút bông ra.
Tôi kéo anh ra khỏi phòng, lúc bước vào phòng khách, tôi dụi mắt mình, cảm thấy vẫn còn như trong mơ, chưa thoát khỏi ảo giác.
Chỉ mới cách lúc tôi đổ vật xuống giường có mấy tiếng đồng hồ, vậy mà cảnh tượng xuất hiện trước mắt tôi đã là một gian phòng khách tráng lệ mới tinh.
Và ngồi trong gian phòng khách sang trọng đó lúc này là ba nam thanh nữ tú mỹ miều, và một thứ không rõ là đồ gì nữa, tôi nheo mắt nhìn một lúc lâu, cuối cùng nhận ra, đó là Đường Uyển Như trên đầu đang quấn khăn bông còn trên mặt đang đắp mặt nạ.
Chỉ là tôi không thể hiểu nổi tâm lý của nó, phải biết rằng, ngồi giữa ba người như vậy, quấn khăn bông đắp mặt nạ, phải cần bao nhiêu can đảm và bao nhiêu sĩ diện.
Tất nhiên, ba người bọn họ là những đỉnh cao trong đám chúng tôi:
Ngồi ở sofa gần cửa sổ là Cố Ly, lúc này đang cầm tách trà Hermès, uống hồng trà Thụy Điển, tay lật tạp chí VOGUE số mới nhất. Làn khói tỏa lên từ tách trà mơn man làm khuôn mặt nó trông vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ. Tôi chú ý đến chiếc kẹp tóc nhỏ gắn một viên kim cương gài trên tóc nó, đó là món đồ vào dịp sinh nhật lần trước, nó lôi tôi lên gian hàng Cartier trên Plaza 66 mua được.
Ngồi bên cạnh nó là Cố Nguyên, anh mặc sơ mi của Gucci, ngồi tựa vào Cố Ly, tay vòng qua vai nó, thỉnh thoảng lại xoa nhè nhẹ, đầu tóc hai người cực kỳ gọn gàng, quần áo rực rỡ, chiếc cà vạt Dior của Cố Nguyên, và phần ren bèo trên ngực cái áo Chanel của Cố Ly nhìn phối hợp rất ăn ý, như một bộ quần áo đôi vậy. Hừ, cặp đôi trời đánh này lẽ ra phải bị lôi đi mà đào than ấy.
Còn ngồi phía sofa gần cửa ra vào là tên con lai Neil, hắn đang xé một cái túi giấy to tướng màu cam in logo Hermès, lôi từ bên trong ra nào khăn bông, cốc, dép lê, áo ngủ, đĩa... vừa mua được. Hắn ngoái cổ lại nói với tôi và Giản Khê: “Lúc biết nhà mới nằm đối diện với Plaza 66, tôi bỗng thấy ngại chuyển đồ lắm.” Tôi nghe tiếng Giản Khê hừ một tiếng lạnh lùng.
Còn ngồi đối diện với ba bọn họ là Đường Uyển Như mặc chiếc áo ngủ màu hồng nhàu nhĩ, đầu quấn một cái khăn bông màu xanh lục to đùng, chân mang một đôi dép bông màu lông gà con, cái quần ngủ màu xanh đen lộ ra phía dưới áo ngủ. Nó đang đắp cái mặt nạ ướt rượt, môi cứng đờ mấp máy chào tôi: “Lâm Tiêu, dậy rồi hả?” Tôi cứng nhắc gật đầu, cố kiềm chế để không nói với nó, bây giờ nó đang trông cực kỳ giống một món gốm sứ thời cổ đại vừa đội đất chui lên.
Tôi nhìn gian phòng bày biện sắp xếp không một chút khác biệt với gian phòng khách sang trọng ở nhà Cố Ly, yếu ớt hỏi: “Tớ đi ngủ từ lúc nào vậy?”
Cố Ly uống hồng trà, không buồn ngẩng đầu bảo tôi: “Năm 1997.”
“Nếu em ngủ đến tận triển lãm EXPO 2010 mà vẫn chưa dậy, thì bọn anh phải chuẩn bị đưa em vào viện bảo tàng, cho vào trong tủ kính trưng bày cho bạn bè quốc tế xem đấy.” Cố Nguyên vuốt nhẹ mái tóc Cố Ly, ôn hòa bổ sung.
Giản Khê bước lại ôm tôi, xoa xoa đầu tôi, thương xót nói: “Thôi thôi, hai chúng mình không phải đối thủ...”
Tôi buồn bã ngồi xuống sofa, mới phát hiện họ không chỉ đơn giản là uống trà, trên mặt bàn trà thủy tinh trước mặt họ bày đầy các loại báo tài chính, kế hoạch dự án, biểu đồ đầu tư, hồ sơ nhân sự công ty... Nếu như không phải mấy người bọn họ đều đang trầm tư như thể đang ở Paris dùng bữa trà chiều lúc ba giờ, chắc tôi đã nghĩ họ đang mở cuộc họp hội đồng ở đây rồi.
“Các cậu vứt một đống ở đây, làm tớ cứ tưởng các cậu đang bàn công việc cơ đấy.” Tôi day day vào huyệt thái dương, đưa ánh mắt khỏi đống tài liệu mà tôi không có hứng thú nhìn.
“Bọn tớ đang họp thật đấy.” Cố Ly ngẩng đầu, trả lời tôi bằng giọng rất nghiêm túc.
“… Thế các cậu đang bàn vấn đề gì? Thành lập công ty ‘Chúng tôi ghê gớm nhất’ chăng?” Tôi cầm lấy một chiếc cốc Hermès trên bàn trà, tự mình rót lấy hồng trà của Cố Ly. Tuy thực hiện thì rất thoải mái tự nhiên, nhưng trong lòng tôi lúc ấy vẫn đang đề phòng Cố Ly lao vào cấu xé mình.
“Bọn anh đang thảo luận, làm thế nào mới giữ được công ty của gia đình Cố Ly không bị người khác dùng thủ đoạn bất chính thôn tính.” Cố Nguyên tựa nghiêng người trên sofa nhìn tôi.
“Hơn nữa còn bị cấp trên của cậu, Cung Minh, cái gã nhìn mặt như phải cho vào lò vi sóng hâm lên ấy thôn tính, điều đó cũng đồng nghĩa với việc tập đoàn Thịnh Cổ sắp trở thành bộ đội hậu cần của M.E đến nơi rồi.” Neil vừa ngắm nghía một món đồ màu trắng nhìn có vẻ là một cái khuy của khăn bông, vừa giải thích thêm.
“Nhưng chúng tớ thảo luận tới bây giờ mà vẫn chưa có bất kỳ tiến triển nào thực tế cả, bởi vì, ông bố vĩ đại của tớ đã đem 20% cổ phần công ty cho một kẻ tăm tích mù mịt, một kẻ tên là ngài ‘dẫu chết cũng không tìm ra’, hoặc là tiểu thư ‘có quỷ mới biết là ai’.” Cố Ly trợn mắt uống hồng trà.
“Tớ thấy hơi chóng mặt.” Tôi ngả gục người trên sofa, đầu óc quay cuồng bởi đoạn đối thoại trôi chảy bắn ra như súng liên thanh của ba bọn họ.
“Tớ thì chóng mặt từ lâu rồi. Tớ ngồi đây cả một tiếng đồng hồ, về cơ bản chẳng hiểu họ đang nói gì. Tớ cảm thấy có lẽ mình là người nước ngoài.” Đường Uyển Như đứng lên, tay day huyệt thái dương, mệt mỏi rời khỏi phòng khách, đi vào phòng tắm rửa mặt nạ.
Sự thực là, trong khoảng thời gian tôi ngủ mê mệt, Cố Ly, Cố Nguyên và Neil hoàn toàn không ngơi nghỉ.
Cố Ly tóm lấy Neil, nói: “Em ơi, chị biết em học luật ở Mỹ, trong trận chiến này, em phải làm luật sư cho chị.”
“Cảm ơn chị, em có thể giới thiệu cho chị một người học ngành luật sư thương mại, chị tha cho em đi. Nếu chị và Cố Nguyên muốn tiến hành chứng thực tài sản trước hôn nhân, thì em còn có thể cung cấp dịch vụ luật sư miễn phí.”
“Đúng nhỉ, tình nghĩa chị em bấy nhiêu năm nay của chúng ta chỉ thế thôi sao, có thể tư vấn pháp luật miễn phí cho việc chứng thực tài sản trước hôn nhân của chị, nhưng lại làm sau khi công ty của chị bị người ta cướp mất, rồi thì chìa ra một tên luật sư lạ hoắc chả biết từ đâu đến. Sao em không thể hồi đáp lại một chút tình cảm yêu thương bao nhiêu năm nay chị dành cho em nhỉ?”
“Lily! Sự khác biệt giữa em và luật sư chuyên nghiệp chính là ở chỗ em hiểu biết rất nông cạn đối với lĩnh vực này, những kiến thức pháp luật về vấn đề mua lại sáp nhập doanh nghiệp mà em có chỉ nằm trong giáo trình và cũng chỉ phù hợp với môi trường kinh doanh nước Mỹ. Còn luật sư chuyên nghiệp, họ dựa vào nó là có thể mua nhà, mua xe, cho con cái đi học ở Thượng Hải, đồng thời tiếp tục để con họ trở thành một thế hệ luật sư răng thưa miệng nhọn sắc sảo mới, OK? Đối thủ xử lý em sẽ chẳng khác nào Người Nhện xử lý một em bé mới biết bò.”
Neil xòe tay, nói: “I still love you, Lily.”
Cố Ly nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, nói: “Được rồi. Nhưng ít ra em có thể xử lý vấn đề liên quan đến di sản của bố chị chứ? Em đã thi được bằng luật sư rồi chứ... À, tốt quá, em có thể làm rõ những thứ rối rắm phức tạp trong tài sản để lại của bố chị không?”
Neil gõ gõ lên đầu, rồi gật đầu một cách đau khổ.
Cố Ly hiển nhiên rất hài lòng, nhưng nó lập tức bổ sung thêm: “Ban nãy em vừa bảo miễn phí offer chứng thực tài khoản trước hôn nhân cho chị, vẫn có hiệu lực đấy chứ?”
Neil nhìn khuôn mặt sa sầm của Cố Nguyên, rồi gật đầu một cách đau khổ hơn nữa: “Vẫn có hiệu lực...”
Sau khi giao việc cho Neil xong, Cố Ly quay đầu lại, đối diện với Cố Nguyên...
“OK.” Cố Nguyên không đợi Cố Ly mở miệng đã giơ tay đầu hàng.
Đối với một sinh viên giỏi khoa Tài chính tiền tệ quốc tế như Cố Nguyên, đó là một bài toán thôn tính quá mức đơn giản: “Tập đoàn Constanly cảm thấy tập đoàn Thịnh Cổ có tiềm năng phát triển, đồng thời xét trên phương diện nào đó, nguồn tài nguyên rừng, nguồn giấy và vật liệu in ấn mà Thịnh Cổ nắm giữ có thể cung cấp và trở thành hậu thuẫn vững chắc cho Constanly mở rộng, tiến quân vào thị trường xuất bản và truyền thông, ví dụ như tạp chí M.E từ trước tới nay vẫn phải đối mặt với chi phí giấy và in rất cao. Hơn nữa, trong lúc Cố Diên Thịnh đột ngột qua đời, nhân viên trong Thịnh Cổ đều hoang mang lo lắng, nhân thời cơ này tiến hành mua lại, những người không có họ hàng gì với nhà họ Cố đương nhiên đồng ý bán đi số cổ phần mình nắm giữ, ôm bọc tiền to sung sướng tháo chạy. Huống hồ ai cũng cho rằng, cái con bé tóc vàng hoe Cố Ly có thể khiến Thịnh Cổ bị nợ nần hơn cả trước kia. Chẳng thà lập tức rút lui, còn hơn nhìn tiền bạc của mình ngày một co hẹp.”
Nhưng những điều đó Cố Ly cũng đều hiểu, “Học bổng em giành được không kém gì anh.”
Có điều, đối với sự việc này, Cố Ly không thể hoàn toàn đứng trên góc độ khách quan để nhìn nhận vấn đề.
Xét trên một ý nghĩa nào đó, sự khởi đầu phát triển của tập đoàn Thịnh Cổ hoàn toàn là một công ty của gia đình. Chỉ là đến thời kỳ sau, mới có ngày càng nhiều người hợp tác, không ngừng mở rộng, phát triển hùng mạnh. Nhưng về bản chất, Cố Ly hoàn toàn coi công ty này là một bộ phận của nhà họ Cố. Vì vậy, trong đầu nó, cục diện ngày hôm nay không thể đơn giản là chuyện “một công ty này mua lại một công ty khác”, mà là “một công ty đã thôn tính nhà tôi”.
Bởi thế, Cố Ly bị Cố Nguyên chọc phát tức, nó đứng dậy khỏi sofa, hít một hơi dài, cố gắng điều chỉnh giọng nói mình có vẻ trấn tĩnh và bình thản: “Hãy nghe đây, Cố Nguyên, em mời anh đến, rồi nghiêm túc ngồi đây cùng anh và Neil thảo luận sự việc này, là để bàn ‘làm thế nào mới có thể tránh khỏi bị Constanly mua lại’, chứ không phải mời anh đến thảo luận ‘vì sao chúng ta không để cho Constanly mua lại’, em nói đã rõ chưa?”
“Rõ rồi.” Cố Nguyên nhún vai với Neil. Hiển nhiên, anh vừa mới làm lành lại với Cố Ly, nên không hề muốn lại nổ ra một trận đại chiến thế giới nữa.
“OK.” Cố Ly ngồi xuống, khôi phục vẻ mặt như màn hình máy tính của nó, “Vậy chúng ta nên làm thế nào?”
Cố Nguyên hít một hơi, hiển nhiên, anh cũng rất đau đầu với vấn đề này. Neil gật gật đầu với anh, vẻ mặt như muốn nói “giờ thì anh biết thế nào là đau khổ rồi chứ”, nói: “Hey man, join the club.”
“Hay là, em có thể đưa ra một cái giá cao hơn, ra tay trước Cung Minh đi thu mua lại số cổ phần của những thành viên cấp cao trong công ty, nếu như thị giá tốt hơn, thậm chí là giá ngang bằng, anh tin rằng mọi người trong công ty đều sẽ sẵn lòng ưu ái em hơn.” Cố Nguyên vừa lật tài liệu đặt trên bàn trà, vừa nói.
“Một ý kiến tuyệt vời làm sao, sao em lại không nghĩ ra nhỉ. Chỉ có điều cưng à, trước khi tiến hành kế hoạch trí tuệ ‘người ta mua tôi cũng mua’, em chỉ đưa ra một vấn đề nho nhỏ, hết sức nho nhỏ rằng, chúng ta đào đâu ra ngần ấy tiền để thi thố cùng Constanly xem kẻ nào giàu có hơn? À phải rồi, xin lỗi, em còn một nghi vấn cũng hết sức nhỏ nhoi nữa là, chúng ta làm cách nào biết được Cung Minh chuẩn bị đưa ra cái giá nào để mua lại? Đưa ra cái giá trên trời sao? Chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ!” Cố Ly vừa cất lời đã bắt đầu trợn mắt lên, cho đến khi nói hết từ cuối cùng, hai con ngươi của nó mới từ từ hạ xuống.
Cố Nguyên căng hết cơ mặt, lồng ngực phập phồng thở mạnh, quay đầu nói với Neil: “Nếu có một ngày cậu định ra tay đánh chị cậu, thì I am on your side.”
“Hai người đừng có ngông cuồng, cũng không nhìn xem ngồi đối diện với hai người là ai đi, nói đến đánh nhau, hứ, nếu chỉ có hai người thì...” Cố Ly liếc nhìn về phía Đường Uyển Như, ung dung chế giễu bọn họ.
“Hoặc là! Hoặc là!” Nụ cười giễu cợt trên môi Cố Ly chợt biến mất, nét mặt bỗng xúc động như thể nhìn thấy Warren Buffett người thật đứng đó, nó phấn khích vẽ lên không trung, “tôi có thể đánh bóng lại báo cáo tài chính của tập đoàn Thịnh Cổ, nâng khống giá trị thị trường của Thịnh Cổ lên cao gấp mười lần, như vậy lúc Constanly mua vào, sẽ phát hiện ra một vấn đề rất lớn so với dự tính của họ. Hãy tin tôi, tôi tuyệt đối có thể biến cái báo cáo tài chính này thành một tác phẩm nghệ thuật!” Sau khi dứt lời, Cố Ly ngồi ngả về phía sau, dựa vào sofa, chờ đợi sự tán thưởng của Cố Nguyên và Neil.
“Oh!! Oh!!” Neil bắt chước luôn động tác và ngữ điệu của Cố Ly, như thể vừa được nhìn Beckham khỏa thân, thánh thót trả lời Cố Ly: “Hoặc là em có thể trực tiếp dẫn chị vào nhà tù nữ giới Tùng Giang dạo chơi, tham quan một tí phong cảnh mỹ lệ ở đó, nhân tiện sống luôn ở đó mười tám năm nhé, have a good holiday!”
Vẻ kích động trên mặt Cố Ly phút chốc vụt tắt. “I hate you, Neil.” Nó nheo mắt nhìn oán hận.
“Me too.” Neil cúi đầu nghiền ngẫm cái cốc Hermès của mình.
“Cho dù là em sắp chết khát đến nơi, anh cũng sẽ không đề nghị em uống một chai giấm. Em báo khống giá trị thị trường lên gấp mười lần, dẫu có chặn đứng được tập đoàn Constanly, vậy em kiếm đâu ra tiền để ăn nói với các cổ đông hiện hữu khác?” Cố Nguyên bất giác ngồi nhích sang phía Neil.
Trên ghế sofa hiển nhiên lộ ra một cuộc chiến gồm hai phái.
Cố Ly một bên, hai chàng đẹp trai một bên.
Sau mười phút trầm mặc, Cố Ly lại tươi tỉnh long lanh lên lần nữa. Lần này, nó không kích động, mà đổi sang dáng vẻ vừa bần tiện vừa tao nhã vốn rất quen thuộc với chúng tôi, nói chậm rãi: “Hoặc là, hoặc là, chúng ta có thể đi đêm tìm một người trong nội bộ của Cung Minh, hỏi rõ xem offer gã ta định trả cho ban lãnh đạo Thịnh Cổ là bao nhiêu, sau đó, chúng ta sẽ dùng giá đó lập tức ra tay mua lại hết cổ phần phân tán bên ngoài. Bởi vì, dù sao bây giờ ngoại trừ sổ cố phần trong tay Cung Minh và số cổ phần nhà chúng ta nắm giữ ra, cổ phần phân tán riêng lẻ không nhiều, do đó, số tiền đó cũng sẽ không quá lớn, chúng ta có thể dùng số cổ phần của tôi và mẹ tôi làm thế chấp, đi vay tiền ngân hàng, sau đó hoàn trả hết một lần.” Cố Ly nói đến đây, ngừng lại nhấp một ngụm trà, đưa ánh mắt toan tính về phía hai chàng đẹp trai: “How about that?”
Cố Nguyên lập tức tập trung tinh thần, tươi tỉnh gia nhập trận tuyến của Cố Ly, lại còn giả vờ ra vẻ nghi hoặc: “Ôi chao, chúng ta tìm đâu ra một người hiểu về Cung Minh giống như Kitty, hằng ngày hằng giờ tiếp xúc với Cung Minh đây?”
Cố Ly liền nhập vai tấu hài cùng anh, đắc ý nói: “Ôi chao, tôi cảm thấy người đó đang ở trong nhà chúng ta.” Lời nó vừa dứt, Đường Uyển Như từ nãy vẫn ở trong trạng thái giả chết đột ngột tỉnh lại: “Cố Ly, cậu không nhầm chứ? Người cậu nói chắc không phải tớ chứ? Cậu muốn tớ đi đối phó với Cung Minh à?” Lúc nó đưa tay ôm ngực, nét mặt pha trộn giữa nụ cười dâm đãng và vẻ mếu máo đau khổ, không biết nó đang sợ hãi hay hào hứng - nhưng ít ra nhìn có vẻ giống vế sau hơn.
Cố Ly duyên dáng xua tay: “Honey, hẳn nhiên không phải nói cậu, đợi ngày nào tớ muốn giết hắn ta, lúc đó sẽ tìm cậu.”
Đường Uyển Như sững người, hiển nhiên là chưa hiểu ra.
Cố Nguyên và Neil đều ôm mặt cố nhịn cười.
Đúng lúc Cố Ly đang đắc ý, Neil đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu hỏi: “À đúng rồi, lỡ may số 20% cổ phần mất tăm tích kia lại rơi vào tay Cung Minh thì sao? Vậy thì phải làm thế nào?”
Cố Ly trừng mắt nói: “Đúng thế, nếu vậy thì quá đen đủi rồi, người tình của cha tôi, mẹ đẻ của tôi, lại chính là Cung Minh, thế này thì biết làm thế nào!”
Neil rõ ràng đã bị chẹn họng, một lát sau, hắn nói: “I hate you.”
“Me too.” Cố Ly duỗi thẳng lưng dựa vào sofa.
Cuối cùng, sau khi chỉ còn mình tôi ngồi lại, tôi lập tức đối mặt với một tình cảnh tồi tệ khiến đầu óc quay cuồng.
Trước tiên, Cố Ly nhẹ nhàng sáp đến ngồi xuống cạnh tôi, cầm bình trà rót cho tôi một tách hồng trà đầy ắp, sau đó nó thì thầm: “Lâm Tiêu, tớ cảm thấy da cậu ngày càng đẹp hơn đấy, rất đàn hồi. Mà này, trên người cậu có một hương thơm...” Tôi ngẩng đầu cắt đứt đoạn văn trữ tình mê li của nó: “Cố Tiểu Ly, bạn trai tôi đang ở đây, làm ơn đeo kính vào rồi hãy lần mò có được không hả.” Nói xong, tôi giật lấy tách hồng trà trên tay nó.
Cố Ly trợn mắt, thua cuộc rút lui, ngay sau đó đổi cho Neil bước lại gần tôi, ngồi xuống, đưa tay quàng vai tôi: “Tối nay bọn mình cùng ngủ đi, có bao nhiêu tâm sự muốn nói cùng chị, chị yêu ơi.” Nói xong hắn ta đưa cặp mắt sâu thẳm của dòng máu lai nhìn hút vào tôi (tôi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng “ối trời” phát ra từ miệng Giản Khê ngồi đằng sau). Tôi cũng trả lời Neil một cách thân tình: “Nếu tối nay Giản Khê không ở lại đây, thì mình sẽ chuyện trò đêm, chia nhau ánh nến.”
Neil quay đầu nhìn về phía Cố Ly hỏi: “Ý câu ấy là gì? Chia nhau ánh nến là cái gì? Tiếng lóng của các chị à? Như thế là từ chối hay là đồng ý?”
Cố Nguyên chán nản lôi tuột Neil trở lại, rồi anh bước đến ngồi xuống cạnh tôi, còn chưa đợi anh mở miệng gợi lại ân tình cũ, tôi đã cắt ngang luôn, Cố Ly và Neil ngồi phía sau cùng lúc cất tiếng cười chế giễu. Trên mặt Cố Nguyên viết rõ ràng hai chữ “thất bại”.
Tôi đứng dậy, tay chống nạnh (về sau tôi mới ý thức được động tác này trông chẳng mỹ quan chút nào, nhưng khi Giản Khê buột ra tiếng thở dài sau lưng, tôi không hề chú ý đến điểm đó), liếc mắt nhìn ba người bọn họ: “Nói đi, các cậu cần gì? Ngoại trừ thân thể của tôi ra, tôi có thể cho các cậu hết.”
Cố Ly khe khẽ bước tới, nắm lấy tay tôi, nói: “Lâm Tiêu, việc này, thực ra cũng rất đơn giản...”
Ba phút sau, tôi giương khuôn mặt khổ sở, nhìn ba con sói đuôi dài ăn mặc chỉnh tề trước mặt mình, nói với chúng: “Tôi giao nộp thân thể có được không?”
“Nếu cậu không đồng ý,” Cố Ly cười tủm tỉm nói, “tớ sẽ kể với thầy giáo bài luận văn phân tích văn học cổ điển châu Âu đó là do tớ giúp cậu mua của một sinh viên khóa trước, ngoài ra, tớ sẽ giết Đường Uyển Như nữa.” |
|