{ Tiếp chương 14 }
Ông Chu nhiệt tình gắp thức ăn cho Tư Nguyên, “Đến muộn thế, chắc là đói rồi, ăn nhiều một chút.” Tư Nguyên bất giác lùi ghế lại phía sau. “Lập Đông đúng thật là, có đối tượng rồi mà không nói với bác. Cháu đừng để bụng, nó là như vậy, việc gì cũng giữ trong lòng.” Ông Chu vừa nói vừa nhìn con trai, khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện rõ sự vui vẻ. “Phải nói Lập Đông cũng là một đứa con ngoan, thông minh, tài giỏi và hiếu thuận…” Chu Lập Đông chăm chú nhìn Tư Nguyên, không để ý đến những lời nói của bố. Sắc mặt Tinh Thành đã tái xanh lại, anh cầm chặt cốc rượu trong tay, chiếc cốc vỡ vụn. “Đủ rồi, bác Chu, hình như bác hiểu nhầm rồi, Tư Nguyên là bạn gái của cháu, tháng sau chúng cháu sẽ đính hôn!” Sắc mặt Tư Nguyên đã trắng bệch, cô nhìn thái độ ngạc nhiên của ba người, không nói được lời nào. Nếu Hoắc công tử không nói to: “Phục vụ, tính tiền!” Có lẽ mọi người sẽ tiếp tục nhìn nhau trong phòng. Tư Nguyên bị Tinh Thành kéo ra ngoài, lúc đứng đợi Tinh Thành đi lấy xe ở bãi đỗ xe, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, không biết chuyện gì vừa xảy ra. Xe của Chu Lập Đông cũng đổ ở đó, lúc đi qua Tư Nguyên, nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô, bỗng nhiên anh không nén được cảm giác đau lòng. “Tư Nguyên!” Anh khẽ gọi cô một tiếng. Tư Nguyên không dám di chuyển, càng không dám quay đầu lại, chỉ nhìn về phía Tinh Thành. Chu Lập Đông tự cười mình, “Chuyện vừa rồi, anh xin lỗi!” Tư Nguyên không đáp. Cùng lúc đó Tinh Thành lái xe lại, cô vào trong xe, muốn nhanh chóng thoát ra khỏi nơi này cũng như những người này. Hoắc công tử thanh toán xong rồi đi ra, thấy Tinh Thành sắp đi, vội vàng nói: “Mình đi nhờ một đoạn, hôm nay mình không đi xe.” Tinh Thành hạ kính cửa sổ, lạnh lùng nói: “Cậu đi xe của Lập Đông!” “Lập Đông không thuận đường.” Hoắc công tử vội vàng chạy lại, muốn mở cửa xe. Tinh Thành đột ngột đạp côn, xe phóng vụt đi. Chu Lập Đông đứng sau Hoắc công tử, thấy chiếc xe Audi màu đen nhanh chóng biến mất, anh cảm thấy tất cả đã nằm ngoài tầm với của mình, “Mình đưa cậu về, dù sao cũng không có việc gì.” Hoắc công tử quay đầu lại, thấy ánh mắt cô đơn của Chu Lập Đông dưới ánh đèn đường, cảm thấy hoảng hốt, “Để mình bắt xe, cậu và bác Chu về sớm nghỉ ngơi.” Chu Lập Đông cười, “Tùy cậu, cảm thấy tiện là được.” Chu Lập Đông lấy xe, ra cổng nhà hàng tìm bố nhưng không thấy ông, đi tìm quanh đó cũng không thấy đâu. Ông không quen ở đây, không biết có thể đi đâu? Chu Lập Đông hơi hoảng hốt nhưng không có cách nào khác đành ngồi đợi trong xe. Không gian tĩnh mịch và vắng vẻ, bài hát anh nghe trong xe cũng chất chứa đau thương. … Tình yêu nồng ấm đã không có cách nào trao, đau thương từng đêm từng đêm, những dòng ký ức trong quá khứ bị chia cắt… Bài hát khiến Chu Lập Đông cảm thấy phiền muộn, tình cảm cuộn dâng trong lòng nhưng không có cách nào giải tỏa. Anh tháo kính, nhìn mọi vật mờ ảo rồi cảm thấy khóe mắt mình hơi ướt. Lỗ hổng trong lòng anh càng ngày càng lớn, dường như có thể nuốt chửng tất cả mọi âm thanh, hình ảnh, trong thế giới của anh chỉ còn lại một mình anh, yên tĩnh và cô đơn, lạnh lẽo đến đáng sợ, chỉ có sự cô độc làm bạn nhưng anh không còn nơi nào để trốn chạy. Nếu biết trong cuộc đời này có cảm giác đau khổ như thế, có cảm giác bất lực khi yêu mà không thể tiếp tục yêu, có sự giằng xé trong lòng, anh hà tất phải như thế này? Bị cự tuyệt, bị bỏ rơi, anh có thể đi đâu để tiếp tục tìm kiếm hy vọng? Dạ dày anh lại bắt đầu đau quặn, cảm giác đau đớn khiến anh phải cắn chặt răng để chịu đựng, anh tìm thuốc đau dạ dày trong xe, một thời gian không bị đau, anh đã quên mất lọ thuốc giảm đau để ở chỗ nào. Trong cổ họng anh có vị tanh của máu, máu chảy ra miệng, anh lau sạch, không buồn nhìn rồi vứt khăn đi. Có lẽ mười lăm phút sau, ông Chu mới chậm rãi quay lại, thấy con trai liền hỏi: “Đi được chưa?” Chu Lập Đông gật đầu, “Vừa rồi bố đi đâu? Con không thấy bố.” “Đi khắp nơi xem, ở đây thật hào nhoáng, lần đầu tiên bố đến ăn ở một nơi cao cấp như thế này.”
Trên đường về, Chu Lập Đông lái xe, ông Chu ngồi phía sau, hai người không ai nói gì. Đến Greenville ở đại học Giao thông, Chu Lập Đông vào phòng sách rồi không ra nữa, ông Chu ngồi trong phòng khách đợi anh giải thích nhưng không thấy động tĩnh gì. Ông thở dài, nói vọng vào trong phòng: “Ngày mai bố sẽ liên lạc với người họ hàng đó, đi xem đối tượng bà ấy giới thiệu.” Chu Lập Đông không muốn trả lời, cũng không còn sức để trả lời. Tinh Thành đưa Tư Nguyên về chỗ ở, anh nghĩ cô muốn được yên tĩnh, nhưng Tư Nguyên giữ anh lại: “Tinh Thành, ở lại với em một lát!”Vì thế, anh cùng cô đi lên nhà. Tư Nguyên ngồi trong ghế sô pha, nhìn Tinh Thành với vẻ có lỗi rồi nói: “Em không biết vì sao bố của Lập Đông lại nhầm lẫn như thế, em đã hạ quyết tâm phải…” Không đợi cô nói hết, Tinh Thành đã ngắt lời cô: “Không thể trách em, chỉ là một sự nhầm lẫn.” Tư Nguyên ôm lấy hai vai, cảm thấy không còn sức lực. Tinh Thành ngồi xuống cạnh cô, khẽ vuốt tóc cô, “Em đừng nghĩ ngợi nhiều.” Tư Nguyên nép vào vai Tinh Thành, nói nhỏ: “Tinh Thành!” “Ừ!” Anh đáp, anh thích cô gọi mình với giọng dịu dàng như thế, “Hôm nay mệt rồi, em nghỉ sớm đi!” Tư Nguyên gật đầu, Tinh Thành cảm thấy ngực mình đã thấm đẫm nước mắt. Chu Lập Đông bị chảy máu dạ dày nên mấy ngày không ăn được gì, anh gầy đi nhanh chóng. Thấy con trai mệt mỏi, ông Chu không nhắc đến chuyện mai mối nữa. Ông nhớ ra mục đích khác đến Bắc Kinh, “Năm nay con của chị họ con thi đại học, nếu đỗ, muốn vay con một ít tiền.” Hôm đó, hai bố con đi bộ xuống nhà, cuối cùng ông Chu cũng tìm cơ hội nói với con trai chuyện này. Lại tiền, Chu Lập Đông cảm thấy phiền muộn, “Thi đỗ rồi hãy đến tìm con, bây giờ con không có tiền mặt, mua cổ phiếu hết rồi.” Ông Chu bị từ chối, trong lòng cảm thấy hơi ấm ức, “Bây giờ con có tiền rồi, sao không còn lương tâm nữa?” Chu Lập Đông không nói gì, anh muốn mình chưa bao giờ có tiền, chưa bao giờ bán mình vì tiền. Nhưng những chuyện sai lầm đã xảy ra không phải nếu mình không muốn là không xảy ra nữa, những điều tốt đẹp đã biến mất chỉ vì một chữ tiền, không đáng. “Tiền, chữ này hại người ta không ít!” Anh cảm nhận được sâu sắc điều đó, đến mức lúc nói ra anh đều thở dài. “Có tiền có gì không tốt? Trên đời này không có tiền không được!” “Có tiền, con có thể hạnh phúc không? Có tiền, con có thể vui vẻ không? Có thể mua được sự tha thứ của Tư Nguyên không? Có thể mua lại tất cả những gì chúng con đã từng có không?” Chu Lập Đông không chỉ muốn chất vấn mà còn muốn tố cáo, bất giác giọng anh để lộ vẻ bất lực, anh cười nhìn bố. Ông Chu giật mình bởi thái độ của anh, trong ấn tượng của ông, con trai luôn mỉm cười đối mặt với cuộc sống, cho dù gặp trắc trở lớn như thế nào, anh cũng có thể bình tĩnh không biến sắc mặt, cho dù cuộc sống khổ cực thế nào anh cũng có thể chịu đựng, coi nhẹ như gió thoảng, ông chưa bao giờ nhìn thấy con trai đau thương và tuyệt vọng như lúc này, ánh mắt buồn bã của anh dường như không còn sức sống, cho dù anh đang đứng trước mặt ông nhưng lại cảm thấy như đang ở một nơi rất xa xôi. “Con trai, đừng nghĩ lung tung, con có tiền rồi, tìm đối tượng thế nào chẳng có? Muốn giống đối tượng của Tinh Thành cũng không phải là khó!” Ông Chu biết người con trai ông thích là đối tượng của Tinh Thành, cô gái có tên là Tư Nguyên, nhưng người ta là người của Tinh Thành rồi, đây không phải là cố níu kéo sao? “Nếu không phải vì con cần tiền mà không cần cô ấy, có lẽ bây giờ cô ấy đã cưới con rồi.” Trên mặt Chu Lập Đông thoáng một nét cười khi nghĩ đến cảnh đó, dịu dàng và tình cảm. Ông Chu nhìn con trai đầy thương xót, chau mày. Bảy ngày sau, bộ lễ phục Tinh Thành đặt may cho Tư Nguyên được mang đến công ty của Tư Nguyên, chạm vào lớp vải tơ tằm mềm mại, Tư Nguyên cuối cùng cũng có cảm giác mình sắp đính hôn. Đúng là một chuyện kỳ lạ, hồi đại học cô yêu Lập Đông đến mức chết đi sống lại, còn Tinh Thành chỉ là bạn cùng học, nhưng bây giờ người cô sắp đính hôn là Tinh Thành chứ không phải Chu Lập Đông. Đối với Chu Lập Đông, cho dù yêu cũng phải từ bỏ, dù thế nào cô cũng không thể tha thứ cho sự trốn chạy của anh năm đó. Đồng nghiệp nhìn thấy bộ lễ phục đắt tiền, không ngừng ca ngợi: “Đẹp quá, nếu Tư Nguyên mặc vào, nhiều người sẽ đổ nghiêng đổ ngả.” Ông Châu nói: “Không tập trung vào việc chính, bàn tán lung tung gì thế? Cô ấy làm người khác đổ nghiêng ngả có tác dụng gì? Không sợ Tinh Thành ghen sao?” Mọi người bật cười, Tư Nguyên cũng cười theo. Đang nói cười với mọi người, lễ tân của công ty ở dưới tầng gọi, báo bên ngoài có người tìm gặp Hác Tư Nguyên. Nhìn thấy ông Chu, Tư Nguyên rất ngạc nhiên, thái độ nghiêm túc của ông để lại trong cô ấn tượng tốt. Cô mời ông xuống phòng khách, mua nước ngọt cho ông, “Bác uống nước, hôm nay trời hơi nóng.” Ông Chu cầm chiếc cốc giấy, nhấp một ngụm nước mơ chua mát lạnh, ngại ngùng nói: “Bác hỏi Tiểu Hoắc mới biết cháu đi làm ở đây. Đi xe cũng tiện, bác đến đây không nói với Lập Đông.” Tư Nguyên ngồi đối diện với ông Chu, “Bác tìm cháu có việc gì sao?” “Bác đã nhìn thấy ảnh của cháu trong quyển album của Lập Đông, vẫn nghĩ rằng…” “Bác hiểu nhầm rồi!” Tư Nguyên cười, cô rất ngạc nhiên, hóa ra lý do nhầm lẫn của ông là ở đó, nhiều năm đã trôi qua, Chu Lập Đông vẫn giữ ảnh của cô. “Lập Đông… Các cháu đã quen nhau lâu rồi phải không?” Mặc dù ông Chu hơi mất tự nhiên nhưng vẫn hỏi, “Nhìn những bức ảnh đó, hình như là từ thời đại học?” Suy nghĩ của Tư Nguyên trôi đi rất xa, “Vâng, thời học đại học.” Lúc đó cô vẫn còn là một cô gái buộc tóc đuôi gà, mặc áo thể thao, vui vẻ không biết đến buồn bã là gì. Hàng ngày cô đi theo Lập Đông, cùng anh chơi cầu, học bài, đến nhà ăn mua cơm… Nũng nịu với anh, giận dỗi anh… Nhưng Chu Lập Đông với tính cách hòa nhã của mình luôn cười với cô, nụ cười ấm áp như ánh nắng vàng chiếu xuống mặt biển, gợn lên những con sóng dịu dàng đầy yêu thương. Ánh mắt Tư Nguyên sáng lên, khóe miệng cô cong lại như đang cười, nhưng chỉ trong giây lát, nụ cười dịu dàng trong sáng biến thành chua chát, “Đã là quá khứ nhiều năm về trước rồi!” “Lập Đông, nó vẫn thích cháu!” Ông Chu ngồi đó, buồn bã nói. “Vâng!” Tư Nguyên khẽ gật đầu, “Bác đến để nói với cháu điều này sao?” Ông Chu không dám ngẩng đầu lên nhìn Tư Nguyên, đành cúi xuống nhìn cốc nước màu đỏ trên bàn, “Nó không dám đến nói với cháu, còn tự giày vò bản thân, không ăn uống gì, ngủ không ngon, khiến người già như bác rất thương xót.” Trong lòng Tư Nguyên nghẹn đắng nhưng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh và tự chủ, “Anh ấy không cần phải đối xử với mình như thế.” Ông Chu thở dài, “Cháu à, bác đến đây tìm cháu, không mong gì hơn, chỉ muốn nhờ cháu khuyên Lập Đông, đừng nghĩ không thông như thế.” Tư Nguyên cười khổ sổ, “Sợ rằng cháu nói không tiện.” Ánh mắt của ông Chu trở nên ảm đạm, buồn bã nói: “Bác cũng thấy khổ lắm!” Tư Nguyên không quay đầu lại, lau nước mắt rồi nói: “Để Tinh Thành và Hoắc Yến Phi khuyên anh ấy!” Tư Nguyên quay lại công ty, ông Châu đưa điện thoại cho cô, “Tinh Thành gọi không dưới mười cuộc rồi!” Tư Nguyên nhận ra mình đi không mang theo điện thoại. Gọi điện cho Tinh Thành, có lẽ anh đang bận, ấn nút nghe nhưng vẫn nói với ai đó: “Hôm nay bàn đến đây, nhóm hai phụ trách các công việc tiếp theo, có vấn đề gì tìm tôi… A lô, Tư Nguyên, em về rồi à?” Giọng của anh rất dịu dàng và quyến rũ. “Em vừa xuống nhà, không mang điện thoại.” Cô giải thích. “À, anh muốn hỏi em đã nhận được lễ phục chưa? Em đã thử chưa? Có vừa người không?” Tinh Thành vừa nói vừa mở ngăn kéo, bên trong là chiếc nhẫn anh đến lấy ở Tiffany lúc sáng, đó là một chiếc nhẫn đơn giản có gắn một viên kim cương hai cara sáng lấp lánh, lúc đặt làm, anh không nói với cô, muốn dành cho cô niềm vui bất ngờ, thiết kế đơn giản mà không mất đi sự sang trọng, có lẽ cô sẽ thích. “Vừa mang đến, em vẫn chưa kịp thử.” Tư Nguyên nhìn bộ lễ phục, trong lòng cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói với anh: “Có lẽ sẽ rất đẹp!” Tinh Thành yên tâm, chỉ cần cô thích, trong lòng anh sẽ cảm thấy không hối tiếc. Buổi chiều không bận, ông Châu rời khỏi văn phòng, Tư Nguyên ở lại công ty. Lúc nhàn rỗi cô mở trang web của hội bạn học cũ, có rất nhiều tin nhắn. Tư Nguyên xem một lát, cảm thấy nhàm chán, đang định tắt trang web, cô nhìn thấy tin nhắn của người mong được tha thứ bên dưới câu trả lời của cô: Hàng cây ngân hạnh dưới tòa nhà Tư Nguyên không thể hiểu được tương tư, hội trường Thiên Hựu rộng rãi không chứa được trái tim yêu cô ấy, tôi phải làm như thế nào? Hóa ra, thời đại học, không chỉ có tình yêu của cô gặp trắc trở, hàng cây ngân hạnh đã chứng kiến không biết bao nhiêu cuộc chia ly? Hội trường Thiên Hựu đã chứa đựng không biết bao nhiêu trái tim mất mát? Mọi người đều mong chờ được tha thứ, mong chờ một tình yêu manh nha. Chỉ có điều dù thế nào Tư Nguyên cũng không thể nhớ ra, bạn học nào trong lớp đang mong đợi được tha thứ, và mong chờ sự tha thứ của ai? Theo dòng suy nghĩ, Tư Nguyên nhanh tay gõ bàn phím trả lời: Không ai là thượng đế, tha thứ là sự khoan dung với chính mình! Ngày kỉ niệm thành lập công ty Song Nguyệt càng đến gần, Chu Lập Đông càng trầm tư, ông Chu thấy vậy rất lo lắng, nhưng ông cũng chỉ có thể lo lắng mà không biết phải làm gì. Ở cổng khu Greenville ở đại học Giao thông có chợ đêm, bước ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy, nếu không kể đến một số tiểu thương làm ăn phi pháp, mặt hàng kinh doanh khá phong phú, đồ ăn uống, quần áo, gần đây còn có thú nuôi như chó, mèo, thỏ bày bán trên vỉa hè, quản lý thành phố đã nhiều lần đến bắt nhưng vẫn không cấm được nên đành để mặc. Ông Chu thích những chợ đêm như thế này, rất giống chợ ở quê, tạo cho ông cảm giác gần gũi. Buổi tối đi qua đó, ông không thể không vào xem một lát. Lần này, ông nhìn thấy thứ vừa mắt, đó là một chú chó con khỏe mạnh trông giống như một quả cầu tuyết nhỏ, “Mua một con đi, để nó làm bạn với con.” Ông Chu dừng lại nhìn chú chó. Chu Lập Đông không phải thích, cũng không phải không thích nuôi chó, ông Chu muốn mua nên anh rút tiền ra mua, có lẽ sẽ chẳng nuôi được vài ngày. Hàng mua ở vỉa hè không đắt, chỉ vài chục đồng, nhân tiện anh mua luôn một chiếc cũi chó và đồ chơi cho chó. Ông Chu ở lại Bắc Kinh vài ngày rồi muốn về quê, lúc sắp đi ông dặn con trai: “Dạ dày khó chịu con phải mau đến bệnh viện khám.” “Con biết.” Chu Lập Đông đưa ông lên xe, thấy xe đi rồi anh mới về. Ra khỏi bến xe, Chu Lập Đông nhận một cuộc điện thoại rồi hút một điếu thuốc, sau đó đến Song Nguyệt. Gặp Tinh Thành và Hoắc Yến Phi, Chu Lập Đông nói: “Gần đây thị trường cổ phiếu rất sốt, chúng ta rút tiền đầu tư vào cổ phiếu, không đến một năm sẽ kiếm được bằng hai lần Song Nguyệt.” Tinh Thành và Hoắc Yến Phi bán tín bán nghi, “Sao đột nhiên cậu lại muốn đầu tư vào cổ phiếu?” “Mình nhận được tin, Cửu Đỉnh sẽ lên sàn, tranh thủ cơ hội này, chúng ta mua cổ phiếu của họ rồi đợi thu tiền.” Chu Lập Đông từ tốn nói, đầu óc anh luôn rất rõ ràng, suy nghĩ sâu xa, rất ít khi nhầm lẫn khi đưa ra quyết sách, vì thế, Tinh Thành và Hoắc Yến Phi không thể không tin. “Lần đầu tư này là toàn bộ tài sản của Song Nguyệt, cần phải chắc chắn một trăm phần trăm.” “Yên tâm, Song Nguyệt cũng là toàn bộ tài sản của mình!” Chu Lập Đông buồn bã, thở dài. Cuối tháng, thời tiết rất nóng, dạ dày Chu Lập Đông cảm thấy khó chịu, không ăn được, càng ngày càng mệt mỏi. Có hôm học xong, Hoắc công tử kêu đói, muốn đến nhà anh uống cốc trà. Chu Lập Đông lười nói chuyện, pha một ấm trà Bích La Xuân để trong phòng khách mời Hoắc công tử. Hoắc Yến Phi không khách sáo, tự mở tủ lạnh lấy đồ, vừa ăn vừa uống. Chú chó nhỏ ông Chu mua về ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, từ ban công chạy lại, hướng về phía Hoắc công tử đòi ăn, Hoắc công tử đâu muốn cho nó! Nhìn một hồi, thấy Hoắc công tử không có động tĩnh gì, chú chó nhìn Chu Lập Đông với vẻ đáng thương. Chu Lập Đông không để ý đến nó, chú chó con cuộn tròn mình nằm dưới chân Chu Lập Đông, không kêu mà yên lặng chờ đợi. Chu Lập Đông không nói gì, nhìn Hoắc công tử ăn uống mà không bộc lộ bất kỳ thái độ gì. Bị anh nhìn nên cảm thấy không thoải mái, Hoắc công tử giơ tay vứt đồ ăn cho chú chó, chú chó nhỏ từ từ chạy đến ăn. Hoắc công tử thở dài, gác chân lên ghế, “Chó cậu nuôi mắc bệnh trầm cảm rồi!” Chu Lập Đông vẫn không để ý đến anh. “Cậu biết vì sao mình đến đây!” Bị anh nhìn nhiều không thoải mái, Hoắc công tử đổi tư thế. Chu Lập Đông gật đầu. “Buổi lễ đó, cậu không thể không tham gia, ai chẳng biết cậu là ông chủ của công ty!” “Mình không nói không đi!” Chu Lập Đông nhìn Hoắc công tử. Tư Nguyên mặc bộ lễ phục bằng tơ tằm màu trắng đẹp đến mức ngay cả Tố Kế cũng liên miệng khen: “Đẹp quá! Đẹp hơn cả tiên nữ giáng trần!” Tư Nguyên cười không nói gì, chăm chú thoa son môi, một lát sau, cô hỏi Tố Kế: “Mặc thế này có khoa trương quá không? Mình cảm thấy không cần thiết.” Tố Kế đứng phía sau cô, giúp cô chải tóc, “Sao lại khoa trương? Hôm nay là ngày đính hôn của cậu.” “Chỉ là đính hôn, không phải kết hôn!” “Chờ đi”, Tố Kế vỗ tay lên đầu cô, “Kiểu tóc này mất dáng rồi,… Mình thấy, đợi đến lúc các cậu kết hôn phải long trọng hơn thế này nhiều.” Tư Nguyên nhìn mình trong gương, đẹp đến mức dường như không phải là sự thật, tim cô đập mạnh. Hình như cô đã không còn là mình nữa. Phòng lớn công ty thuê để tổ chức hoạt động đã đông chật người, Hoắc công tử đang đưa kỹ sư âm thanh đi điều chỉnh thiết bị, “Người anh em, làm tốt vào, âm thanh là vấn đề quan trọng của vũ hội.” Kỹ sư âm thanh hiền lành gật đầu, “Tôi bảo đảm không có vấn đề.” Hoắc công tử nhìn đồng hồ, “Nhanh lên, sắp bắt đầu rồi.” Hôm nay, anh là người chủ trì vũ hội. Chu Lập Đông và Tinh Thành vẫn chưa xuất hiện, “Hai người này, làm gì không biết?” Hoắc công tử chống eo, đưa chai nước lên miệng uống. Tinh Thành cũng mặc một bộ lễ phục màu trắng trông rất lịch lãm. Anh ôm một bó hoa hồng đỏ bước ra khỏi bãi đổ xe, đúng lúc gặp Phương Châu và Đường Di. “Tôi đã nói nhất định phải đến đây uống rượu mừng!” Đường Di cười nhìn Tinh Thành, “Đúng là có dáng dấp của một nhân tài!” Rồi nhìn sang Phương Châu, Đường Di bĩu môi, “Cũng đến từ một nơi mà sao khác nhau nhiều thế?” “Không phải cậu ấy di dân trước anh hai đời sao? Nếu không sao có thể thoái hóa thành như thế này được?” Phương Châu làm mặt quỷ trêu Tinh Thành. “To gan, cẩn thận không gió thổi bay mất lưỡi!” Tinh Thành vỗ vai anh nói. Đường Di cười ngặt nghẽo, kéo tay Phương Châu, “Chúng ta vào đợi trước, lát nữa chuẩn bị trêu người mới.” Tinh Thành vội vàng rút một bông hồng trong bó hoa đưa cho Đường Di, “Chị, chị nương tình nhẹ tay một chút.” Đường Di nhận hoa, cười hi hi cùng Phương Châu bước vào phòng. Phía sau, bà Tinh cùng hai người chị gái của Tinh Thành cũng đã đến. Tinh Thành sờ chiếc hộp nhỏ trong túi áo, cười hài lòng. Tư Nguyên được ông Châu và Tố Kế hộ tống đến nơi, trên đường Tố Kế khẽ hỏi cô: “cậu đã chuẩn bị ổn hết rồi chứ?” “Rồi!” Tư Nguyên sợ giọng nói của mình không đủ quyết tâm, cố gắng gật đầu. Tố Kế nắm chặt tay Tư Nguyên, “Chúng ta là bạn tốt như chị em một nhà, mình chỉ hy vọng cậu có thể hạnh phúc!” Tư Nguyên gật đầu, chảy nước mắt, “Nhất định mình sẽ làm cho mình hạnh phúc.” “Đồ ngốc, một ngày tốt như thế này, cậu khóc gì? Không dễ gì mới trang điểm xong, lát nữa sẽ xấu mất.” Tố Kế cẩn thận giúp cô lau khóe mắt, đồng thời cũng lau nước mắt của mình. Ông Châu lái xe ngồi phía trước, vừa đi vừa nói, “Được, chị em tình sâu nghĩa nặng đã gặp nhiều, cũng chưa gặp ai giống như hai người, hôm nay là ngày gì? Hai người làm mất vui!” Tư Nguyên và Tố Kế cố gắng kiềm chế cảm xúc, không khóc nữa. Lúc bắt đầu lễ kỷ niệm thành lập công ty Song Nguyệt, Chu Lập Đông vẫn chưa xuất hiện. Hoắc công tử lo lắng chạy vòng quanh, “Sao cậu ấy có thể không đến, cậu ấy còn phải đại diện công ty đọc diễn văn!” “Yên tâm, cậu ấy không thể không đến!” Tinh Thành an ủi Hoắc công tử, “Lập Đông luôn làm việc rất chu đáo!” Quả nhiên, một lúc sau, Chu Lập Đông đến. Hôm nay, anh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ, không đeo cà vạt, bên dưới mặc chiếc quần APPLE, có vẻ không giống như đến tham gia một buổi lễ mà giống đi họp lớp. “Tiếp theo là đến bài diễn văn của cậu rồi!” Tinh Thành khẽ nhắc Chu Lập Đông. Chu Lập Đông cười, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng Tư Nguyên, thấy cô đang ngồi yên lặng ở một góc mới từ từ bước lên bục chủ tịch. Cô đã từng nói, cô thích anh mặc áo sơ mi kẻ, bây giờ có lẽ cô đã nhìn thấy! Ánh mắt của anh chỉ hướng về phía cô, mong đợi và cầu khẩn, dường như muốn nhìn xuyên vào sâu thẳm tâm hồn cô. Anh trầm mặc đọc bài diễn văn do Hoắc công tử viết, nhưng trong lòng lại vang lên một giọng nói khác: Tư Nguyên, anh yêu em! Tư Nguyên nhắm mắt lại, không dám nhìn lên bóng dáng cao lớn của anh, vì sao khuôn mặt xanh tái của anh vẫn hiện lên rõ nét trong tâm trí của cô, không thể xóa nhòa? Tố Kế ngồi bên cạnh, lo lắng nhìn cô: “Tư Nguyên, có phải cậu thấy khó chịu ở đâu không?” Khó chịu ở đâu? Trái tim cô khó chịu! Trên người cô có cảm giác như bị gai đâm, cảm thấy vô cùng đau đớn. Bài diễn văn dài cuối cùng cũng kết thúc, sợi dây tình cảm nên cắt đứt cuối cùng cũng cần cắt đứt, Tư Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Lập Đông. Cảm giác oán hận không còn nữa, biến thành sự đau thương, tình yêu của họ đúng là một bi kịch! Tiếng nhạc vang lên, Tinh Thành đã bước lại gần cô, khuôn mặt tuấn tú, bộ lễ phục màu trắng khiến anh vô cùng nổi bật, cảm giác buồn bã trong lòng cô biến thành một thứ gì đó vô hình, có lẽ anh mới là người cứu rỗi cho cô! Hoắc Yến Phi cao giọng tuyên bố: “Hôm nay còn có một chuyện vui khác, đó là lễ đính hôn của anh Tinh Thành và cô Hác Tư Nguyên.” Một tràng pháo tay vang lên. Tố Kế đặt tay của Tư Nguyên vào tay Tinh Thành, “Chúc mừng hạnh phúc của hai người!” Tư Nguyên nhìn Tinh Thành, anh đang cười với cô, nụ cười vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng, tự nhiên và thân thiết. Tư Nguyên cũng muốn mỉm cười với anh, nhưng cho dù cố gắng như thế nào, cô cũng không thể nở một nụ cười. Cô cảm thấy có một ánh mắt đang dõi theo mình, sự tuyệt vọng lan truyền từ người đó lên người cô, lạnh lẽo đến mức khiến cô run rẩy. Tinh Thành đưa tay tìm nhẫn, anh muốn dành cho cô tình yêu vĩnh hằng của mình, không cho phép cô tiếp tục do dự và lùi bước. “Hác Tư Nguyên, anh yêu em!” Tinh Thành trịnh trọng nói lời thề trước mặt mọi người, sau đó đợi Tư Nguyên nói lời thề. Tư Nguyên hít thở một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Trong lòng cô tự hỏi, tình cảm của mình với Tinh Thành có thể gọi là tình yêu không? Cô biết, cô thích anh, người đàn ông nho nhã tuấn tú này đã đưa cô bước ra khỏi đau khổ, đã mang đến cho cô sự ấm áp thật sự, anh đáng được cô thích, cô cũng đi nguyện ở bên anh trong những ngày tháng sau này? Đây là tình yêu sao? Mặc dù không đủ sâu sắc, không đủ kiên quyết, không đủ viên mãn, nhưng cô đã cố gắng hết sức rồi. Cô tự nhắc nhở mình sau này phải yêu anh, tôn trọng anh, chăm sóc anh. “Tinh Thành, em cũng…” Cô học theo cách nói của anh, cô muốn nói, em cũng yêu anh! Nhưng, chữ yêu bị chặn trong cuống họng, không thể thốt lên thành lời. Chu Lập Đông nhìn Tư Nguyên từ phía xa, liệu cô có yêu Tinh Thành, người anh em không cùng họ của anh, cũng giống như Tinh Thành yêu cô? Có lẽ Tư Nguyên sẽ nói lời thề yêu Tinh Thành! Anh quay đi, không muốn nhìn vẻ hạnh phúc do người khác mang lại trên khuôn mặt Tư Nguyên. “Tinh Thành, em cũng…” Giọng của Tư Nguyên vang lên, bồng bềnh bên tai anh. Lòng Chu Lập Đông đau như dao cắt, anh nhắm mắt không muốn quay đầu lại, sợ rằng trái tim mình sẽ vỡ vụn. |