Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: chibi_hihi
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Transfic] [Transfic | K] Chasing Summer - Đuổi bắt mùa hè | chibi_hihi | Myungsoo -

[Lấy địa chỉ]
21#
 Tác giả| Đăng lúc 12-2-2013 13:48:31 | Xem tất
Chap 19


Myungsoo cảm thấy như có gì chạm trên má mình. Anh chậm chạp mở mắt ra, chỉ thấy đó là Daehyun, đang nhìn anh chăm chú. Trong bóng tối, ánh mắt thằng bé le lói như pha lê sẫm nhưng sự ấm áp nơi bàn tay nhỏ xíu thì vẫn còn nguyên.

“Hyung,” cậu thì thào. “Anh không sao chứ?”

“Sao em lại hỏi thế?”

“Anh đang khóc mà,” cậu đáp.

Myungsoo im lặng. Daehyun, trong một ngày thu nào đó, lại đến thăm nhà anh trai. Dấu tích của mùa hè đã biến mất trong chốc lát. Những chiếc lá phong đỏ thẫm rơi vô định trong gió, bầu trời thì lúc nào cũng xanh ngăn ngắt một màu. Ánh nắng mùa này như được dát một lớp vàng nhợt nhạt, khiến vạn vật ánh lên màu lung linh của hổ phách.

“Anh sẽ ổn thôi,” anh nói. “Nên em đi ngủ đi, Daehyun. Mai em còn phải đi học”

Cậu nhóc nhắm mặt lại, nhưng bàn tay cậu vẫn không rời khuôn mặt đẫm nước mắt của Myungsoo, khiến anh cũng chẳng thể khóc nữa.

Ngày hôm sau, ngay trước khi đồng hồ chỉ tới số 3, Myungsoo lại đến nhà hàng. Anh vẫn ngồi ở chỗ đó, vẫn nhìn vào tấm poster được dán trên tường phía trước và vẫn gọi những món như thường lệ. Lần này, anh có một cái cớ khác. Tới 4 rưỡi lớp học của Daehyun sẽ tan, và đây là cái cớ của anh là ở trong nhà hàng này đợi em trai tan học chứ không phải là đợi Sunggyu. Tuy vậy, anh thừa biết đó hoàn toàn là lời nói dối. Anh vẫn hi vọng rằng Sunggyu sẽ xem xét lại lời đề nghị của anh. Myungsoo cũng nhận thức được rằng, có nhiều khác đơn giản hơn để gặp được Suzy. Anh vẫn đang giữ chiếc điện thoại của Suzy mà không hề động vào, và nó cũng có thể giúp anh gặp cô bằng một cách khác. Dầu vậy, anh không muốn lén lút như thế. Anh quyết tâm phải nhận được sự tán đồng từ những người xung quanh cô trước. Bây giờ và về sau này. Myungsoo nhận ra rằng lần này, anh thực sự nghiêm túc về quyết định của mình, và anh coi đây là một chiến công vì, trước giờ anh rất ít khi nghiêm túc quan tâm tới chuyện như thế này.

Trong khi đợi cho món của mình làm xong, anh nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Mọi thứ đã thay đổi quá nhiều rồi. Những lùm cây xao động trong gió, ánh mặt trời yếu ớt rót mật vào không gian, thời tiết trở nên se se lạnh đi, bầu trời cũng mềm dịu hơn. Cứ mỗi một cơn gió nhẹ thoảng qua là lá trên cành lại rơi xuống, và anh nhận ra rằng, mùa thu cũng là một mùa rất đẹp, chỉ có điều, anh ghét khi nhìn những chiếc lá đỏ xoay xoay trong gió ấy. Màu đỏ khiến anh nhớ lại màu máu, màu của thứ cứ dính mãi trên tay anh một ngày nào đó từ vài năm trước và anh ước rằng, sẽ chẳng có ai hỏi anh xem anh nghĩ về những cái cây trong mùa thu. Có vẻ chuyện này là không có khả năng, nhưng anh vẫn mong mọi người không mào đầu câu chuyện bằng cái chủ đề đó.

“Mấy cái cây hôm nay thế nào hả Myungsoo?”

“Nó khiến tôi nhớ lại bàn tay mình, những cái lá đối với tôi thì như máu vậy”


Anh nghe thấy tiếng đĩa sứ khẽ chạm nhau và ngẩng lên, chỉ nhìn thấy một cô bồi bàn đang mỉm cười với anh. Cô ấy có đôi mắt to và những đường nét rất dễ thương. Tóc cô ấy dài, xoăn và được cột gọn lại. Mắt Myungsoo nhìn chăm chăm vào bảng tên cô đeo trên ngực. Là “Jiyeon”.

“Mời quí khách thưởng thức bữa ăn,” cô nói bằng giọng thân thiện rồi khẽ cúi đầu.

Cô ấy lại nhìn anh. “Nếu quí khách có cần gì xin hãy ---”

“Mấy cái cây hôm nay trông thế nào?” anh ngắt lời.

Cô bồi bàn tên Jiyeon có vẻ hơi giật mình. “Sao ạ?”

“Cô nghĩ gì về mấy cái cây hôm nay?” Myungsoo hỏi lại, lần này nói chậm hơn.

Không khí im lặng tràn ngập giữa hai người họ, cuối cùng cô cũng trả lời. “Tôi nghĩ nó rất đẹp. Xin hãy thưởng thức món ăn đi ạ”

Cô lại cúi đầu rồi bước đi.

Myungsoo bật cười. nghĩ rằng nếu đó là Suzy thì họ đã có một cuộc bàn luận rôm rả về mấy cái cây trong mùa thu rồi. Anh dám chắc rằng cô sẽ hiểu được anh, như cô vẫn luôn thế. Anh nhận ra rằng mình vẫn đang ngắm nhìn chiếc bàn mà cô đã ngồi trong chiều mùa hạ ấy. Anh tự hỏi, nếu hôm đó là anh chứ không phải Daehyun nhìn thấy chiếc bút đó. Anh tự hỏi, không biết chuyện có khác đi không. Cảm giác này với anh sao mà lạ lẫm, nhớ một người xa lạ đến chừng này, nhưng anh không thể ngăn nó lại. Anh muốn một lần nữa được trải nghiệm những kí ức anh từng nó với cô, nhưng trong tim anh cũng rõ rằng, cơ hội ấy xảy ra là rất thấp.

Như được lập trình, anh lại cầm điện thoại ra, lần này là quay số của mẹ.

“Xin chào, tôi là bà Kim, hiện tại tôi không thể trả lời điện thoại được. Xin hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp”

Bíp.


“Mẹ, là con Myungsoo đây. Lúc này con đang ở nhà hàng, cái nhà hàng gần cửa tiệm băng đĩa ấy ạ - nhân tiện, từ phía này con cũng nhìn thấy nó. Đáng ra con đã được gặp cô ấy ở đây, nhưng con đã không gặp”

“Dẫu vậy, Daehyun đã nhìn thấy cô ấy. Mẹ biết đấy, cô ấy đã đánh rơi bút. Đáng ra con đã gặp được cô ấy, con thực sự mong chờ điều ấy. Nhưng mà, nó lại chẳng xảy ra”

“Mẹ lúc nào cũng dạy con rằng, chuyện xảy ra là có lí do của nó, rằng mọi chuyện luôn có thời điểm của nó. Mẹ, con muốn hỏi mẹ một câu”

“Nếu đó là thời điểm thích hợp, nhưng bọn con lại bỏ lỡ nó thì sao? Nếu có chuyện như thế thì sao ạ? Liệu bọn con có còn cơ hội nào khác không? Có không hả mẹ?”

Myungsoo thấy nơi ngực mình nghẹn lại, cổ họng anh bắt đầu đắng dần. Thế nên, anh cúp máy.



“Noona, chị không sao chứ?” Một đêm, SangMoon hỏi. Lúc ấy, cậu đang ngồi chơi trong phòng cô, đọc bộ sưu tập manhwa của mình trên sàn. Trái lại, Suzy lúc này đang nằm nghỉ trên giường, chân thì vắt vẻo trên thành giường. Cô đang đọc một cuốn tiểu thuyết mà cô phải viết bài bình.

“Chị ổn,” cô lầm bầm. “Sao em hỏi thế?”

“Mấy tuần nay thấy chị ít nói quá,” cậu chỉ ra.

Suzy bật cười rồi liếc nhìn SangMoon, người lúc này đã nhìn cô chằm chằm rồi. “Em lo cho chị à?”

“Đừng có mơ!”

“Chị lúc nào chẳng nói chuẩn,” cô bảo em và mỉm cười ấm áp.

Im lặng, và cuối cùng cậu em cũng lên tiếng, “Chuyện ấy có liên quan đến hyung không?”

Cô đóng băng trong một giây, nhưng rồi cô quyết định gạt mớ cảm xúc ấy sang một bên, tay lật giở trang sách tiếp theo. SangMoon có thể cảm nhận được rằng cô không muốn nói chuyện đó nên cậu cũng thôi, quyết định sẽ không cố tò mò nữa.

“Sắp đến sinh nhật chị rồi đấy nhỉ,” SangMoon nhắc.

“Ừ,” cô đáp.

“Chị có kế hoạch gì chưa, noona?”

“Mẹ bảo chị có thể ăn mừng với các bạn trước,” Suzy trả lời. “Nên tất cả bọn chị đều quyết định tới quán café mà Sungjong gợi ý. Bọn chị cũng sẽ thuê một ca sĩ hát trực tiếp”

“Tiệm café ấy ạ?” SangMoon nhắc lại cùng với một nụ cười tinh quái. “Đừng có tính em vào đấy nhé. Thật là chán chết!”

“Thực ra ngay từ đầu chị cũng chẳng có ý định mời em đâu,” Suzy trả đũa khiến em trai lè lưỡi ra với cô.

“Nhưng tiệm đó tên là gì vậy?”

“Halcyon Days,” Suzy đáp. “Ngày mùng 8 bọn chị sẽ đến đó. Nói đi, em đã chuẩn bị món quà nào cho chị gái dễ thương của em chưa?”

“Còn khuya,” cậu vặc lại. “Hồi đó chị cắn em đấy, nhớ không?”

Suzy vồ lấy đầu cậu, cô bắt đầu xoa rối bù mái tóc mặc cho nỗ lực thoát ra của cậu bằng được. “Đừng có chưa gì đã miễn cưỡng thế chứ, SangMoon!”



Sunggyu dạo quanh tiệm hoa, tự hỏi không biết nên mua gì. Anh cũng không còn thấy lúng túng như lần đầu tiên bước vào đây nữa, nói anh quen dần từ khi còn hẹn hò với SunYe cũng được. Cô ấy rất thích đi mua sắm, tới cuối ngày lúc nào xe của Sunggyu cũng đầy ắp hoa, những túi quần áo và nước hoa. Vấn đề là, Sunye chẳng mua gì cho riêng mình cả. Cô mua tặng người thân cũng như gia đình Sunggyu rất nhiều.

“Thì cứ nhớ em khi nhìn thấy chúng đi,” cô sẽ luôn nói vậy, với một nụ cười trên môi. “Em biết mấy đoá hoa này cũng sẽ sớm tàn thôi, nhưng ít nhất em đã thử. Dù vậy, em hi vọng những kỉ niệm về em sẽ sống mãi”

Tuy vậy, chẳng lâu sau, tình trạng sức khoẻ của cô tệ dần, cô cũng chẳng thể đi mua sắm được nữa. Cô nói rằng cô chẳng nuối tiếc gì cả, vì những ngày ấy, cô đều được ở bên Sunggyu.

“Em xin lỗi vì đã lợi dụng anh,” Sunye thầm thì với anh, ba ngày trước khi cô mất. Lúc ấy cô vẫn trong bệnh viện, tóc cô cũng chẳng còn sợi nào nữa. Mắt cô trũng sâu, da cô tái xám. Mặc kệ, sự ấm áp trong tâm hồn cô vẫn còn tồn tại. Cô đặt bàn tay xương xẩu gầy gò của mình lên bàn tay cứng cáp của anh, và anh bắt đầu khóc.

Đó cũng là lần đầu tiên Sunggyu khóc trước mặt cô.

“Tôi có thể giúp gì cho quí khách,” một giọng nói trong trẻo của cô bán hàng vang lên, kéo Sunggyu trở lại với hiện thực. Chớp chớp mắt rồi mỉm cười với cô ấy, anh bước tới cái kệ trưng kẹp ghim, xem xét thật kĩ và cuối cùng cũng chọn một cái kẹp tóc màu bạc hình con bướm, được đính thêm với những thứ trang sức màu hồng.

“Tôi chọn cái này”

“Dĩ nhiên rồi,” cô bán hàng đáp. “Đó là sự lựa chọn không tồi. Đây dành tặng bạn gái anh sao?”

Anh nhìn cô ấy thêm lúc nữa, rồi mỉm cười khờ khạo, “Tôi cũng mong là thế”



“Giờ là tháng Chín rồi,” thầy giáo Yang mở đầu trong khi nhìn quanh học sinh của mình với ánh mắt điềm nhiên. Lúc đó, thầy đang ôm sổ sách của mình trên tay. “Và mọi năm, các em đều được yêu cầu phải tham gia luyện tập bên ngoài giáo trình. Như các em đều biết, thành tích của hoạt động này sẽ được tính bằng 50% số điểm của học kì”

“Trường đã sắp xếp những công việc đặc biệt cho các em rồi nên không phải lo lắng đâu. Tuy nhiên, có một vị trí ở đây chỉ cần duy nhất một ca sĩ. Có ai đủ can đảm nhận vị trí này không?”

Myungsoo, chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, giơ tay phải mình lên ngay lập tức. Anh thà hát một mình còn hơn là phải làm việc ban nhóm. Thực ra, anh hát với nhóm cũng ổn, nhưng anh không có thích.

Thầy Yang nhếch môi. “Kim Myungsoo, em sẽ được phân công hát ở tiệm café Halcyon Days vào ngày mùng 8. Đó là một sự kiện đặc biệt, là em sẽ hát trong một bữa tiệc sinh nhật”

Chẳng lâu sau, tất cả lớp đã được chia thành từng nhóm. Có người phải đi hát rong, trong khi cũng có người được yêu cầu biểu diễn ở những sự kiện đặc biệt khác.

“Làm người giỏi nhất lớp thích lắm ha,” Jung Yonghwa kết luận. Anh ta đứng dậy trước mặt Myungsoo, tay thọc vào túi quần. “Được hát một mình này, lại được điểm cao nhất có thể, chắc là thoải mái lắm đây”

Myungsoo chỉ cười mỉa rồi thu dọn sách vở trên bàn lại, nhét vào cặp và nhìn Yonghwa bằng ánh mắt lạnh băng, “Vậy thì cậu thứ xem, rồi cậu sẽ được cảm nhận”

Myungsoo nhìn bạn cùng lớp và nở một nụ cười mỉa mai rồi bước đi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
 Tác giả| Đăng lúc 13-2-2013 10:47:29 | Xem tất

Chap 20


Bà Bae muốn Suzy chọn cho mình một chiếc bánh sinh nhật, vì so với một người sắp tổ chức tiệc, cô có vẻ như không có hứng thú gì lắm. Suzy vừa mới từ trường về nhà và ngay lập tức được mẹ bảo đi ra ngoài lần nữa.

“Không sao mà mẹ,” cô vừa nói vừa để cặp lên sofa, “Dù gì nhà mình cũng có ai thích ăn bánh đâu”

“Thì khách cũng cần ăn chứ,” mẹ cô thúc. “Sinh nhật gì mà lại không có bánh thế? Giờ đi đến tiệm chọn bánh với Sunggyu đi. Bảo họ tới ngày mùng 10 phải làm xong đấy”

Cô ngừng lại, đầu cô đang cố tìm ra một lí do để thoái thác. Cuối cùng, cô lầm bầm, “Con đi một mình được rồi. Dù sao con cũng biết đường đến đó”

“Thôi nào,” bà Bae đáp. “Đã muộn rồi, đi xe không phải đơn giản hơn sao. Hôm nay anh con không phải đi làm nên không sao đâu”

Suzy cắn môi, cầm cặp lên và lê thân lên tầng. SangMoon thì vẫn đang ở trường để tập chơi đá bóng, khiến cô chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài gõ cửa phòng Sunggyu. Sau vài giây, anh trai cuối cùng cũng đứng trước mặt cô. Anh ấy đang mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần bò rách.

“Em về nhà rồi à,” anh nói

“Vâng,” cô đáp.

“Mẹ bảo anh đưa em tới tiệm bánh”

Suzy gật đầu

“Em chuẩn bị xong chưa?” anh hỏi

“Được rồi ạ”

Cô đứng tránh sang một bên, anh bước ngang qua cô. Mùi nước hoa của anh chạm tới khứu giác của cô, và cô phải quay đi chỗ khác để quên nó đi.

“Đi nào,” anh nhẹ nhàng nói và Suzy đi theo sau, cố giữ một khoảng cách giữa họ. Trước kia, cô chưa từng làm như thế. Cô thường ở bên rất gần Sunggyu, cô muốn bằng mọi giá được tận hưởng hơi ấm và mùi thơm của anh. Họ từng chẳng bao giờ tách rời.

Họ bảo với bà Bae là họ sắp đi, và bà mỉm cười nhìn họ. Hai người bước tới gara, Sunggyu mở cửa chỗ ghế bên trước, ném đống tài liệu cùng mấy bản thảo của anh ra ghế sau.

“Đó đều là tài liệu quan trọng,” Suzy bình luận. “Anh nên chăm sóc nó kĩ chứ”

Sunggyu mỉm cười một chút với lời bình luận của cô, “Ừ, anh sẽ nhớ”

Anh đi vòng sang bên kia xe và ngồi xuống ghế lái. Cả hai người đều đóng cửa xe lại cùng một lúc và anh khởi động động cơ. “Thắt dây an toàn vào đi”

Cô vâng lời và sau khi anh cũng đeo dây an toàn xong, họ lái thẳng tới tiệm bánh. Cả chặng đường đi, chẳng ai nói một lời. Suzy nhìn ra cảnh thành phố bên ngoài cửa xe còn Sunggyu thì chỉ cứ lái. Như một thói quen, mỗi khi dừng xe đợi đèn đỏ, anh lại bật radio lên. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên khắp xe. Đoạn nhạc mở đầu nghe thật quen, khiến ánh mắt Suzy chuyển qua nhìn chiếc radio. Cô cứ nhìn nó trân trân vài giây rồi lại nhìn đi hướng khác một lần nữa, cô không muốn nước mắt của mình rơi xuống.

Đó cũng là bài hát hồi đó Mùa Hạ đã hát cho cô.



“Hyung, dạo này anh toàn chơi bài này thôi à,” Daehyun kết luận, lúc đó Myungsoo cuối cùng cũng thôi không dạo đàn ghita nữa.

Anh trai mỉm cười, “Bài này anh sẽ chơi trong sinh nhật của một người”

Cậu nhóc cười lại, “Anh đến đó lúc tối à?”

Myungsoo gật đầu. “Đó là lí do lúc ấy em sẽ phải ở cơ quan của bố em. Ông ấy cũng biết rồi”

“Nhưng bố cũng là bố của anh nữa mà,” Daehyun thắc mắc. “Không phải anh nên gọi là ‘bố của chúng ta’ sao?”

Anh ngừng lại, ánh mắt thật thà của Daehyun cho thấy rằng cậu bé chẳng có ý xấu gì cả. Trẻ con thì không nói dối, dù là dưới bất cứ kiểu nào mà. Chỉ là một quan sát chân phương của thằng bé, và Myungsoo cũng bắt đầu thắc mắc như khi Daehyun đặt câu hỏi vậy.

Anh thở dài rồi xoa xoa mái đầu của em trai. Anh chẳng nói gì.

“Hyung?”

“Hm?”

“Tuần tới anh tới lễ hội trường cùng em được không? Bố mẹ không đưa em đi được”

Myungsoo cười. “Ừ, chắc rồi”



Suzy và Sunggyu bước ra khỏi xe. Anh để cô bước vào tiệm trước còn anh vào trong. Hai người đi dạo quanh, nhìn hết chiếc bánh này tới chiếc khác. Người đàn ông đứng sau quầy thu ngân chỉ đơn giản là nhìn theo họ.

Cuối cùng, cô ngừng lại rồi chỉ vào một chiếc bánh chocolate, xung quanh rắc hình của những môi hôn nho nhỏ màu trắng, “Em chọn cái này”

“Có chắc không?”

Suzy gật đầu rồi Sunggyu quay sang người đàn ông, “Chú có thể làm thành bánh ba tầng được không?”

“Dĩ nhiên rồi”

Anh mỉm cười rồi lấy ví trong túi ra. Anh lôi thẻ tín dụng ra và nói, “Đến mùng 10 là chúng cháu cần bánh rồi. Chiều chúng cháu đến lấy nhé”

Người đàn ông ghi lại những điều Sunggyu vừa nói và sau khi trả tiền, hai người họ cúi đầu chào trước khi rời tiệm.

“Trước khi về nhà em có muốn ăn gì không?” anh hỏi. “Chắc em đang đói”

“Không ạ,” cô thì thào. “Em ổn”

Sunggyu nhìn cô thêm một chút, nói, “Vậy tùy em”

Chặng đường đi về nhà thật dài hơn bình thường, Suzy cảm thấy thế. Kể cả vậy, cô cũng chẳng nói gì. Lúc đó, tất cả những gì cô muốn làm chỉ là cách xa Sunggyu, càng xa càng tốt. Nếu có thể nhảy ra khỏi xe thì cô đã làm thế từ lâu lắm rồi. Cô cảm thấy bồn chồn không yên.

“Anh xin lỗi,” Sunggyu mở lời. “Anh thực sự xin lỗi”

Cô không đáp.

“Anh sẽ cố gắng sắp xếp mọi chuyện ổn định trở lại,” anh tiếp tục. “Anh hứa đấy, Suzy. Anh xin lỗi, được không?”

Suzy cắn môi dưới, cố kìm tiếng khóc. Sunggyu thấy cô gật đầu, và anh biết rằng giờ đây, chuyện giữa họ đã ổn.





Sunggyu cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, con trỏ trên màn hình trên máy tính cứ nhấp nháy như cố tình trêu ngươi anh. Anh đang tiếp tục công việc biên tập còn dang dở, nhưng chẳng thể nào tập trung nổi. Như thế nào, anh cũng không biết nữa, anh cứ nhìn mãi vào điện thoại, với dòng suy nghĩ miên man vô định.

Anh vẫn muốn giữ lại Suzy. Anh vẫn muốn biết họ có thể tiến xa tới bao nhiêu cho dù họ đang trong một tình huống trớ trêu. Tính ích kỉ của anh trỗi dậy, anh đã biết quá rõ. Mặc kệ, anh vẫn muốn trì hoãn mọi chuyển, kể cả khi anh hoàn toàn nhận thức được rằng đến cùng, chuyện cũng sẽ phải kết thúc thôi – rằng những tình cảm này của anh sẽ phải kết thúc.

Với một tiếng thở dài, anh với lấy điện thoại, kéo xuống danh bạ cho tới khi anh tìm thấy một cái tên : Kim Myungsoo.




“Hyung!” Daehyun hét, cậu chạy vào trong phòng khách, trên tay cầm điện thoại của anh trai, “Có người gọi anh này”

Myungsoo đứng lên khỏi sofa và cầm lấy điện thoại. Anh nhìn vào màn hình và khi nhìn thấy tên người gọi, anh chẳng chút do dự mà nhận cuộc điện này.

“Myungsoo đó à?” Giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia hỏi.

“Vâng,” anh đáp.

“Cậu vẫn nhớ tôi chứ?”

“Sunggyu,” anh gọi tên.

“Thật mừng là cậu vẫn nhớ,” anh nói. “Cậu có thời gian rảnh không?”

“Myungsoo nhìn vào đồng hồ rồi nhìn sang Daehyun. Giờ là 9 rưỡi rồi.

“Dĩ nhiên”

“Vậy hãy gặp nhau đi. Vẫn ở chỗ đó”

“Chắc em sẽ phải mang em trai đi cùng”

Sunggyu bật cười, “Không sao, tôi không phiền đâu”

“Cảm ơn anh”

“Đó là tất cả à?”

"Không"

Một khoảng ngưng ngắn. "Vậy còn gì nữa?"

"Sao... đột nhiên anh lại muốn gặp mặt thế?", anh hỏi, giọng anh hơi run run

"Chuyện đó là chuyện sớm muộn thôi mà"

Daehyun nhìn Myungsoo chằm chằm, "Chúng ta sắp đi đâu hả, hyung?"

Anh gật đầu, "Đi lấy áo khoác đi. Chúng ta phải mau mau đấy"
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
 Tác giả| Đăng lúc 14-2-2013 11:27:40 | Xem tất
Chap 21


Sunggyu đi nhanh vào bếp để lấy một chai nước. Bà Bae đang ở đó sắp xếp bát đĩa khô lên chạn.

"Mẹ," anh nói. "Con sắp đi chỗ này một lúc đây"

Bà nhìn anh rồi mới hỏi, "Đâu thế?"

"Con sẽ đi gặp một người," anh trả lời và hôn lên má bà trước khi bước đi. SangMoon và Suzy đang ngồi trong phòng khách, xem phim sitcom và chia nhau bát bắp rang.

"Hyung, anh đang định đi đâu thế?"

"Ra ngoài"

"Anh sẽ về sớm không?"

"Ừ"

"Trên đường về anh mua cho em ít bánh cá nhé?"

Sunggyu mỉm cười trước yêu cầu của em trai. "Nhớ rồi"

Anh nhìn Suzy và hỏi, "Em có muốn gì không?"

Suzy nhìn lại, thẳng vào mắt anh. "Chỉ cần anh về nhà an toàn là được"

"Sến chết đi!" SangMoon la hét om sòm không đồng tình. Mặt cậu nhăn như bị, và điều đó khiến cậu nhận một cái táp vào vai từ Suzy.

"Im đi," Suzy nói qua kẽ răng.

"Giỏi thì bắt ép em đi, noona, xin chị này," cậu em kích đểu. Trong chớp mắt, Suzy đứng bật dậy và khi cảm thấy như vừa tự đào hố chôn mình, SangMoon bắt đầu chạy trốn. Hai chị em chạy biến lên tầng, và Sunggyu chỉ có thể nhìn theo trân trân.

"Hai đứa lại cãi nhau nữa đấy à?" Bà Bae từ trong bếp quát lên.

Sunggyu bật cười. "Chúng nó không sao đâu mà mẹ. Con đi nhé"

"Cẩn thận nhé, con trai!"

Anh đi ra ngoài và đóng cửa lại, bước lên phía trước một chút. Ngẩng lên nhìn bầu trời không trăng không sao, anh tự hỏi rằng cha mẹ nuôi liệu vẫn có thể coi anh là con trai nếu họ biết đến tình cảm của anh dành cho Suzy. Anh cũng chẳng thể đoán định nổi sau đó chuyện sẽ thành ra thế nào nếu nó xảy ra thật, nhưng anh dám chắc, sẽ chẳng dễ dàng gì đâu.

Sunggyu quyết định đi gặp Myungsoo vì anh tò mò về cậu ấy. Tuy vậy, đó cũng không phải là lí do duy nhất. Sunggyu cũng muốn biết xem liệu anh có thể tin người đó được không, bởi anh biết rõ rằng, anh sẽ chẳng mãi mãi ở bên Suzy được, kể cả khi anh có muốn tới mức nào.



"Chúng ta sẽ gặp ai đó ạ?" Daehyun hỏi khi họ vừa mới lên tàu. Ở trên này cũng không quá đông nên hai anh em dễ dàng tìm được chỗ ngồi.

"Ừ," Myungsoo trả lời.

"Chị Nắng ạ?" cậu bé hỏi, mắt cậu lấp lánh ánh chờ mong.

Anh mỉm cười. "Gần đúng. Chúng ta sẽ gặp anh trai chị ấy"

Daehyun gật đầu và không nói gì thêm, bởi vì cậu đã hiểu. Myungsoo đang giữ điện thoại và sổ của Suzy, anh nghĩ rằng ít nhất nên đưa lại cho Sunggyu cái này.

Họ nắm tay nhau đi tới nhà hàng. Sunggyu đã ngồi đó rồi, cũng chính là chỗ mà Suzy trước đó đã ngồi. Myungsoo ngừng lại một chút, nhưng cảm nhận được cái giật tay áo nhẹ nhàng của Daehyun, chẳng hiểu sao anh có thể bình tĩnh trở lại và bước thẳng tới. Họ lại gần bàn, và Myungsoo cúi đầu chào lịch sự.

"Em chắc anh là Sunggyu," anh nói.

"Là tôi. Cậu là Myungsoo hả?"

"Vâng"

Mắt Sunggyu chuyển sang nhìn Daehyun. "Em trai cậu đây à?"

"Vâng"

Anh mỉm cười nhẹ nhàng. "Tên em là gì?"

"Daehyun. Kim Daehyun. Rất vui được gặp anh"

"Dĩ nhiên, gặp anh thì phải vui chứ," Sunggyu vui vẻ đáp. "Ngồi xuống đi"

Hai anh em ngồi xuống một chỗ rộng rãi bên cạnh, chéo với Sunggyu, không nói một lời.

"Hai người đã ăn chưa?" Sunggyu hỏi. "Tôi vừa mới đặt thực đơn cho ba chúng ta rồi. Hy vọng những món tôi gọi không quá tệ"

Hai anh em có vẻ hơi bối rối vì họ không đáp lại được gì. Hành động này chỉ khiến ông anh lớn tuổi nhất bật cười. "Tôi xin lỗi. Tôi làm các cậu sợ à?"

"Chỉ là em không biết nói gì thôi." Myungsoo nói nhỏ. "Em xin lỗi"

"Oh, sắp sửa có rất nhiều chuyện để nói đấy," Sunggyu đáp. "Nhưng ăn xong hãy tính nhé"

Myungsoo chỉ có thể nhìn anh trai Suzy, và họ mới chỉ gặp trong vài phút thì anh đã hiểu được vì sao cô ấy lại thích một người như anh. Sunggyu rất có năng lực và cũng rất có duyên. Anh ấy có thể giải quyết mọi vấn đề thật tốt và thậm chí là hoàn toàn áp đảo nó nếu anh muốn. Myungsoo nhận ra rằng, Sunggyu là một trong số rất ít những người có ảnh hưởng đến anh theo cách ấn tượng như thế này.



"Sao nãy chị lại nói thế với anh vậy, noona?" SangMoon hỏi. "Chị đã mệt mỏi vì trốn tránh anh ấy rồi à?"

Hai chị em lúc này đang trong phòng của SangMoon và chơi điện tử giải khuây. Chương trình mà họ đang xem đã bị bỏ quên từ lâu. Suzy nhấn mạnh vào mấy nút điều khiển để nhân vật trên games của cô tấn công đối thủ, và tiếng click cứ thỉnh thoảng lại vang lên đều đều giữa không gian tĩnh lặng.

"Anh ấy đã bảo rằng anh sẽ cố khiến mọi chuyển ổn," cuối cùng cô cũng đáp. "Chị cũng nên giúp mọi việc dễ dàng hơn chứ »

Cậu nhóc cười nhạt. Mắt cậu vẫn dán chặt vào màn hình. "Bằng cách thể hiện tình cảm sao?"

"Bằng cách làm một cô em gái tốt"

"Hai người làm em thấy bối rối đấy," cậu thừa nhận. "Chị vẫn thích anh nhiều đến thế à?"

Cô cắn môi dưới. Rồi một khoảng ngừng, và cô trả lời, "Không còn chút nào nữa"

"Tại sao?"

Suzy liếc nhìn em trai. "Một trong hai người phải dừng lại chứ, SangMoon"

"Nhưng chị có ngừng nổi không, noona?"

"Chị sẽ cố"

SangMoon nhếch môi rồi khẽ lắc đầu. "Em thấy có lỗi với bố mẹ chúng ta quá"

Cô chớp mắt thật nhanh, cố ngăn giọt nước mắt nhưng cuối cùng lại thất bại, SangMoon đã dùng ngón cái lau cái gì đó trên mặt cô.

"Sao chị có thể ngăn tình cảm của mình nổi trong khi chẳng thể ngăn được nước mắt đây?" cậu hỏi.

Suzy không đáp nữa. SangMoon tạm dừng trò chơi lại, cả hai người cùng bỏ chiếc điều khiển ra. Trong không gian tĩnh lặng, họ chỉ có thể nhìn trân trân lên trần nhà cho tới khi chìm vào giấc ngủ.



Sunggyu nhìn chằm chằm vào cuốn sổ và chiếc điện thoại Myungsoo đặt trên bàn. Daehyun đã được một người nhân viên đưa tới phòng vui chơi, hồi hè vẫn chưa có cái dịch vụ này ở đây.

"Hôm đó cô ấy đã để quên nó ở đây," anh nói.

"Cậu mang trả lại à," Sunggyu đáp.

"Vâng," Myungsoo trả lời. "Cũng không phải đồ của em mà"

"Cậu có đọc cuốn sổ chưa?"

"Em đọc rồi"

"Trong đó có một câu chuyện đúng không?"

"Vâng".

Anh mỉm cười một chút, mắt vẫn không rời ánh nhìn chân thật của Myungsoo. "Đã chạm vào điện thoại con bé chưa?"

"Em có"

"Cậu đã thấy gì?"

"Chỉ là màn hình điện thoại và danh bạ. Hôm đó em cũng đã nghe lỏm cuộc trò chuyện của hai người, nên em có thể tìm tên anh trong đó"

Sunggyu gật đầu. "Cậu có thể chọn một cách đơn giản hơn, nhưng sao lại quyết định nói chuyện với tôi trước?"

"Vì anh rất quan trọng với cô ấy," Myungsoo đáp. "Hồi trước, cô ấy rất thích kể chuyện về anh với em. Cũng không khó gì để nhận ra rằng cô ấy ngưỡng mộ anh"

"Tôi nghĩ cậu cũng rất quan trọng với con bé," Sunggyu nói. "Hôm đó con bé thậm chí đã cãi nhau với tôi và từ đó tới giờ vẫn chiến tranh lạnh đấy"

"Em hiểu"

"Suzy đã đứng lên vì cậu," anh nói thêm.

Myungsoo nhìn anh, ánh mắt anh đã dịu dàng đi nhiều

"Và có thể nói chuyện với nhau thế này, tôi đoán con bé đã đúng về cậu"

"Cô ấy đúng về em?" Myungsoo hỏi, cực kì mơ hồ.

Sunggyu thở dài. "Con bé nói, cậu rất cô đơn"

Anh im lặng.

"Tôi nghĩ Suzy cũng vậy, » Sunggyu tiếp tục. "Nếu ngay từ đầu con bé không cảm nhận được thế thì nó đã không nói vậy về cậu đâu »

Rồi hai người im lặng dần, chìm vào những suy nghĩ của riêng mình, nhưng Sunggyu đã phá tan không khí tĩnh lặng ấy bằng câu nói, « Tôi tin tưởng giao con bé cho cậu. Nên hãy ở bên nó, khi tôi không thể ? »

« Anh sắp… đi đâu sao ? »

Sunggyu nói cho anh nghe, và một lần nữa, không khí lại tĩnh lặng trở lại.

Myungsoo đã hiểu.



Suzy đã tỉnh giấc. Cô nhìn vào điện thoại và đoán rằng mình đã ngủ quên được một tiếng. SangMoon vẫn đang ngủ bên cạnh cô, ngực cậu phập phồng. Cô dịu dàng xoa đầu cậu rồi mới ngồi dậy.

Bà Bae vẫn đang ở dưới tầng, ngồi cạnh chồng mình khi ông đang ăn súp. Suzy cho rằng cô nên để cho bố mẹ một khoảng thời gian riêng bên nhau nên thay vào đó, cô trở về phòng. Cô quyết định in bài luận của mình ra giấy, nhưng ngừng lại khi nhớ ra rằng máy in của nhà đã hết mực rồi. Suzy nghĩ một chút rồi cuối cùng quyết định gọi cho Sunggyu. Ba hồi chuông vang lên rồi anh cũng nhận máy.

“Gì thế, Suzy?”

“Máy in của em hết mực rồi. Em mượn nhờ của anh nhé?”

“Dĩ nhiên rồi,” anh nói. “Nhưng anh vẫn chưa thay mực đâu. Làm hộ anh nhé”

Cô cắn môi dưới. “Em không biết anh để hộp mực ở đâu”

“Đừng lo, anh sẽ bảo em,” anh đáp. “Vào phòng anh trước đi”

Suzy làm theo lời anh nói. “Nhân tiện, anh đang ở đâu thế?”

“Anh vẫn đang ở với một người bạn,” Sunggyu trả lời.

“Anh sẽ về sớm chứ?”

“Ừ”

Cô bước vào trong phòng anh, cẩn trọng nhìn quanh. Trên bàn anh có đủ thứ giấy tờ, sách trên giá thì nhiều đến mức sắp rơi xuống sàn mất rồi.

“Em vào trong rồi,” cô nói.

“Ra chỗ bàn làm việc của anh đi. Nó ở trong ngăn lớn nhất ấy”

“Được rồi”

Suzy lại gần bàn anh và kéo ngăn ra. Mắt cô cứ kiếm tìm hộp mực, nhưng có một thứ khác đã khiến cô để ý. Một chiếc phong bì. Như thể vô thức, cô mở nó ra.

“Suzy, em tìm thấy chưa?”

Cô không đáp. Bàn tay run run của cô cầm lên mảnh giấy, cũng chỉ vừa đủ để cô đọc được ý chính.

“Suzy?”

Trong phong bì có rất nhiều vé máy bay, và ngày sinh nhật Suzy cũng chính là ngày chuyến bay cất cánh.

“Suzy, em có ở đó không?”

Liên hệ chuyến bay.

“Này?”

Điểm đến cuối cùng: Heathrow.

Môi cô run rẩy, nước mắt của cô rơi xuống. Tại sao lại đau đớn tới mức này.

Sự tĩnh lặng truyền qua điện thoại, và Sunggyu thầm thì, “Anh nghĩ em đã tìm thấy nó rồi”

Bíp.

Suzy đập mạnh tay vào bàn và ngẩng mặt lên trời, cố ngăn những giọt nước mắt rơi. Cô chớp mắt rất nhiều lần. Khi tầm nhìn của mình rõ hơn, cô thấy lọ mực in đang nằm trên giá sách.

Là anh cố tình.



Sunggyu và Myungsoo nhìn nhau.

“Vừa nãy là Suzy,” Sunggyu báo.

“Em có nghe thấy rồi,” Myungsoo đáp.

Anh mỉm cười. Nụ cười chất chứa cay đắng và tổn thương. “Tôi lại làm đau con bé rồi”

Im lặng.

“Đừng làm thế với con bé nữa,” Sunggyu nói những lời cuối cùng. Anh ngẩng lên, cầm theo những món đồ lúc nãy Myungsoo đã trả. “Thôi tôi đi đây. Cậu có cần tôi đưa về nhà không?”

Cậu sinh viên nhìn ra bên ngoài con đường tối tăm và lạnh lẽo bên ngoài. Anh đang định nói gì đó thì Sunggyu xen vào.

“Thôi khỏi,” anh nói nhỏ. “Không cho cậu chọn nữa. Tôi không thể để cậu đi bắt tàu với một cậu nhóc vào giờ này được, quá nguy hiểm”

Myungsoo cúi đầu. Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi anh. Anh đúng chẳng là gì so với Sunggyu. Myungsoo bước vào phòng chơi để đón em trai trong khi Sunggyu bước vào trong xe, khởi động động cơ.

Đó là một chuyến đi im lặng.

T/N: Happy Valentine kekeke

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
 Tác giả| Đăng lúc 15-2-2013 10:53:22 | Xem tất
Chap 22


Sunggyu mới lên 18 khi anh nhận được một công việc bán thời gian tại công ty mà anh mơ ước, một công ty xuất bản sách. Ở đó, các đồng nghiệp luôn thân thiết coi nhau như một gia đình cho nên khi họ biết về mối quan hệ giữa anh và Sunye, họ đã rất yêu mến cô. Họ cũng biết Sunggyu trân trọng hai người em của mình như thế nào.

Trong khi vẫn là một sinh viên năm cuối, tất cả những gì anh làm là sắp xếp lại những dữ liệu phụ thuộc vào phần việc mà anh được giao trong ngày hôm đó và đóng ghim những tập tài liệu liên quan. Đó là một công việc nhàm chán, nhưng anh là ai mà dám phàn nàn khi mà anh có cơ hội quan sát người khác làm việc và học hỏi từ họ chứ?

Anh đã tốt nghiệp với một kết quả trong mơ và đến khi tròn 21, anh đã được công ty đào tạo để trở thành một biên tập viên và biên dịch viên tài giỏi. Sunggyu rất quyết tâm mỗi khi học hỏi. Anh rất biết cách tùy cơ ứng biến, anh cũng rất ham học hỏi nên các tiền bối của công ty luôn cảm thấy thoải mái mỗi khi dạy bảo gì anh. Anh biết điểm mạnh của mình, anh biết những khía cạnh anh cần khắc phục. Anh rất rành rẽ trong mọi chuyện. Khi công ty biết đến việc Sunye qua đời, họ đã ngỏ ý để Sunggyu tạm nghỉ một thời gian. Anh từ chối. Họ ngỡ rằng anh sẽ suy sụp, nhưng không. Thay vào đó, anh thậm chí còn cố gắng nhiều hơn và anh đã thành công.

Ở tuổi 23, anh trở thành nhân viên trẻ tuổi nhất, nỗ lực nhất trong công ty. Có nhiều người ghen tị với anh, nhưng theo cái cách mà họ không thể nào ghét anh cho nổi. Đối với mọi người, Sunggyu có sức ảnh hưởng như vậy đấy. Anh là một người dễ gần, nhưng cũng là người rất đáng kính trọng. Bất cứ khi nào anh nói, người xung quanh sẽ lắng nghe.

CEO của công ty không thể làm ngơ trước sự thật này, nên ông ấy đã chọn Sunggyu để đưa anh sang London công tác. Lương ở đó sẽ cao hơn, và anh sẽ được phép có một kì nghỉ dài hơn với gia đình một khi anh hoàn thành xong công việc được giao. Mọi thứ đều đã được sắp xếp để giành cho anh. Công ty sẽ chịu trách nhiệm tìm cho anh một căn hộ, lo cho anh những chi phí sinh hoạt. Đó là một lời đề nghị hoàn hảo, nhưng Sunggyu lại từ chối.

Tất cả chỉ bởi anh không thể rời xa Suzy.

Mặc cho vậy, ông CEO đã nói rằng lời đề nghị này sẽ vẫn là dành cho anh cho đến tháng Chín. Lúc anh từ chối, đó vẫn là vào khoảng tháng Năm.

“Tôi hi vọng cậu nghĩ thêm nhiều về nó, Sunggyu,” ông thuyết phục. “Tôi chưa từng chắc chắn với bất cứ nhân viên nào như đối với cậu. Chuyến công tác này có thể giúp cậu và gia đình cậu đấy”

Trước khi tháng Chín trôi qua, anh đã tới văn phòng của ông CEO để xác nhận rằng, anh sẽ tham gia dự án này.

“Điều gì khiến cậu thay đổi quyết định vậy?” ông hỏi, ánh mắt không giấu nổi vẻ tò mò. Sunggyu nổi tiếng là người quyết đoán, anh không dễ gì thay đổi những quyết định của mình. Đối với đồng nghiệp trong công ty, thật hiếm khi thấy anh thay đổi lựa chọn của mình.

Chàng trai chỉ có thể mỉm cười. “Những lí do tủn mủn ấy mà”

Ông CEO cười đáp lại và nhanh chóng sắp xếp chuyến bay cho anh. Chuyến tay sớm nhất ông có thể tìm được là vào ngày 10 tháng Mười. Ông nhìn Sunggyu và nói, “Tôi biết đó là ngày sinh nhật em gái cậu, chúng ta có thể dời---”

“Không sao đâu chú,” anh cắt ngang. “Chú không cần phải làm gì đâu”

Với một nụ cười lịch sự, Sunggyu đứng lên, cúi đầu chào và rời căn phòng.



Sunggyu nghe thấy tiếng khóc từ trên tầng, tiếp sau là tiếng dỗ dành và những lời an ủi. Anh đặt bánh cá của SangMoon lên bàn ăn rồi mới đi lên tầng. Cả nhà đang ở hành lang, ngồi trên sàn, cố dỗ dành cô con gái độc nhất. Suzy đang ngồi dựa vào tường, tóc dính trên gương mặt đỏ lựng của cô vì nước mắt..

Bà Bae ngẩng lên nhìn Sunggyu với ánh mắt sầu muộn rồi bà bước tới bên anh. Chẳng nói một lời nào, anh ngồi xuống trước mặt em gái, nhưng cô cố tình nhìn sang hướng khác.

“Suzy,” anh mở lời rồi cố chạm lấy gương mặt cô. Cô hất tay anh ra, đứng lên và chạy xuống dưới.

“Suzy!” Ông Bae gọi, nhưng Sunggyu đã giữ ông lại.

“Hãy để con giải quyết chuyện này,” anh nói. “Dù gì đây cũng là lỗi của con”

Anh định chạy theo Suzy nhưng SangMoon lại nắm lấy vai anh.

“Hyung,” cậu lầm bầm. “Em không muốn giống anh chút nào nữa”

Nói xong, cậu lui về phòng mình. Cha mẹ nuôi nhìn anh, và anh mỉm cười yếu ớt.

“Hãy để con giải quyết chuyện này,” anh nhắc lại. “Bố mẹ hãy đi nghỉ đi”

“Sunggyu-ah, bố mẹ đã biết chuyện con sắp đi,” Bà Bae mở lời. “Mẹ nghĩ Suzy là người không thể chấp nhận được chuyện này nhiều nhất”

“Con biết,” anh đáp. “Vừa nãy con đã nói với nó. Giờ hãy để con sửa lỗi sai”

Anh cúi đầu rồi chạy ra khỏi căn nhà, chạy theo mùa hè của anh.



Chẳng khó khăn gì để Sunggyu tìm thấy Suzy. Anh quá hiểu cô, vì thế anh hoàn toàn có thể biết đích xác cô đang ở đâu. Và như bao lần khác trong suốt đời anh, anh không lầm.

Anh tìm thấy cô ở phía sau căn nhà bỏ hoang, nơi cô đã ngất vì sợ hãi với trò đùa của SangMoon.

“Cảm ơn em vì đã không làm khó anh,” Sunggyu nói.

Suzy cười nhạt, cô không nói gì. Thở dài, anh bước tới đứng cạnh cô, lưng dựa vào tường, nhìn trân trân vào cột đèn phía trước họ.

“Anh cố tình làm thế, đúng không?” cuối cùng cô cũng hỏi.

“Ừ, phải,” anh thừa nhận.

“Em thấy lịch cất cánh rồi,” cô chỉ ra. “Anh cũng cố tình làm thế, phải không?”

“Không, đó là lịch từ ban đầu rồi”

“Sao anh không nói cho em?”

“Anh chẳng vừa mới nói sao. Qua điện thoại”

Suzy cười nhạt nhẽo. “Lắm lúc, anh cũng thật tàn nhẫn”

“Anh biết. Em cũng đã bảo anh đừng quá tốt với em mà”

Cô nhếch môi, rồi cất tiếng hỏi. “Bố mẹ chúng ta biết không?”

Sunggyu ngẩng lên nhìn bầu trời đen như mực. “Có”

“Họ thậm chí không nói cho bọn em”

“Anh đã xin họ đừng nói”

“Vì sao?”

Anh chuyển ánh mắt sang nhìn cô, “Bởi vì một lần, em đã nói rằng anh hãy ở bên em, nhưng giờ đã quá muộn rồi”

Cô nhắm mắt lại. “Anh sẽ ở đó trong bao lâu?”

“Đủ lâu”

“Anh sẽ về thăm nhà chứ?”

Sunggyu mỉm cười. “Dĩ nhiên”

“Với em, vậy là đủ, » cô nói.

Hai người lại chìm vào khoảng không gian tĩnh lặng đến thoải mái, và chẳng cần nói thêm gì, họ biết rằng họ sẽ ổn thôi. Rằng một ngày nào đó, mọi chuyện cũng đều sẽ ổn.

Họ biết rằng tình cảm của họ rồi sẽ lắng dần, bởi vì tình yêu gia đình mạnh hơn tình yêu họ dành cho nhau.



“Cậu có vẻ rầu rĩ quá,” Sungjong kết luận, lúc này họ đang đi tới tiệm cà phê.

Suzy gật đầu, “Tớ mới nhận được vài tin xấu”

“Gì thế?”

“Hôm mùng 10 Sunggyu sẽ bay tới London”

Mắt Sungjong trợn tròn, nhưng cậu cho là cậu không thể nói gì để an ủi cô, nên thay vào đó, cậu chọn im lặng. Cậu nhẹ nhàng đặt tay trái lên vai cô, và dịu dàng dẫn cô tới tiệm

“Dù vậy, tớ mong buổi tiệc sinh nhật sẽ giúp cậu bớt buồn hơn”

“Tớ cũng mong thế,” cô đáp.

Căn phòng mà họ thuê khá là thuận tiện. Nó có tường cách âm và kính cửa sổ thì được mạ thiếc. Ánh đèn trong này hơi mờ, xanh xao càng khiến cho bức tranh màu neon trên tường thêm nổi bật. Những chiếc ghế thì mềm và ấm áp, mùi cà phê và bánh ngọt tỏa khắp căn phòng. Có một giá sách bên cạnh Suzy, và cô không thể ngăn mình tìm một tựa sách gây chú ý cho cô.



Myungsoo bước lên sân khấu và đám đông bên dưới lặng xuống dần. Tất cả những ánh mắt đều tập trung vào anh, và anh rất cảm kích thứ ánh sáng mờ ảo kia, nó khiến anh có cảm giác như anh đang ở một mình. Anh cũng khá quen với sự hiện diện của đám đông, nhưng theo thời gian, anh càng lúc sẽ càng thấy lo lắng. Anh khẽ đưa tay vào túi, chạm vào lá thư cổ vũ mà Daehyun đã đưa cho anh vào hôm thằng nhóc vẫn còn ở nó. Nó thực là có hiệu quả, anh đã bình tĩnh hơn một chút.

“Myungsoo hyung,

Vì em không thể đến đó để cổ vũ anh được, em muốn anh nhớ một trong những dòng thơ yêu thích của em, thay vào đó: Người Philipine 4:13!

Luôn yêu anh,

Daehyun”


Anh mỉm cười khi nhớ lại những lời nhắn ngắn ngủn ấy. Tự tin ngồi xuống chiếc ghế cao, cài micro lên trước miệng và kiểm tra xem mấy cái dây đàn gỗ đã vừa nhịp chưa.

Myungsoo nở nụ cười đặc trưng của mình mỗi khi đứng trước khán giả rồi nhắm mắt lại, anh bắt đầu hát.

Ca khúc đầu tiên là bài mà anh đã hát cho Suzy qua điện thoại hồi đó. Tay lướt trên đàn, từng ngón gảy lên những nốt nhạc hoàn hảo đầy chính xác. Lúc này, anh biết rằng anh không phải chỉ hát theo đúng kĩ thuật nữa rồi. Cuối cùng anh cũng có thể hát bằng cả con tim. Những cuộc chuyện trò của họ hiện ra trước mắt anh; là lần anh hỏi cô về cô bé trên tàu; lần anh suy sụp và cô nói một ngày nào đó, chuyện sẽ ổn; là khi hóa ra Suzy đã phải khóc. Tất cả hiện ra thật rõ ràng trước mắt, khiến lệ anh bắt đầu tuôn rơi. Giọng anh run run, nhưng anh vẫn cố tiếp tục hát bằng cả sức lực của mình.

Rồi, đột nhiên…

“Mùa Hạ!”

Myungsoo mở mắt. Anh không chơi ghita nữa.

“Mùa Hạ…”, một cô gái đang đứng giữa căn phòng nhắc lại. Mọi người đều bất ngờ nhìn cô.

Từ chỗ này, anh có thể nhìn rõ những đường nét thân quen của cô. Suzy cứ đứng chết trân giữa phòng vậy, và tất cả mọi thứ xung quanh cô như đang tỏa sáng. Myungsoo đứng lên, tháo dây đeo đàn và để ra phía sau mình.

Trái tim anh như vỡ òa, anh lại gần cô hơn, tất cả đều trở nên huyền ảo đến lạ. Nước mắt đã xuất hiện nơi khóe mi anh.

Anh dang tay ra, kéo cô vào một vòng ôm ấm áp. Anh có thể cảm nhận bờ môi cô đang trên ngực anh. “Em đã nghe thấy anh hát. Em biết đó là anh mà, Mùa Hạ. Em biết mà”

Myungsoo mỉm cười, và những giọt nước mắt của anh đã rơi.

“Cảm ơn em,” là tất cả những gì anh có thể nói với cô, và với họ, như thế đã là đủ. Là quá đủ.



“Sunggyu, con đáng ra không nên làm thế,” bà Bae nói. “Chỗ này rất đắt đỏ đấy!”

“Không sao đâu mẹ,” anh đáp. “Đây có thể là cơ hội cuối cùng con được đưa mẹ và bố đi hẹn hò. Ít nhất thì con cũng phải làm cho đáng chứ, đặc biệt là khi con sắp đi”

“Về chuyện đó…” ông Bae mở lời, “Con với Suzy đã ổn chưa?”

“Rồi ạ. Chúng con đã nói rõ cho nhau nghe, nhờ Chúa”

“Con bé này cũng bốc đồng lắm, con của ta mà,” ông kết luận, hai mẹ con Sunggyu cũng gật đầu đồng tình.

“Trước khi chúng ta đi,” đột nhiên Sunggyu nói, giọng anh rõ ràng buồn hơn khi trước rất nhiều. “Con có thể thưa chuyện này không?”

“Gì thế, Gyu-ah?” Bà Bae dịu dàng hỏi.

Có một khoảng ngưng, rồi anh cất lời, “Con xin lỗi”

Hai ông bà im lặng, chờ anh nói tiếp.

Nước mắt rơi trên mi anh. “Con thực sự, thực sự xin lỗi… Con không thể ngăn được. Chuyện quá đột ngột”

“Sunggyu, làm sao thế?” bà Bae lo lắng hỏi. “Có chuyện gì đã xảy ra rồi?”

“Con xin lỗi,” anh thảng thốt giữa những tiếng khóc. “Con xin lỗi, con đã yêu con gái của bố mẹ”

Bình luận

em đọc là ngu từ mới :c chỉ đọc thoại để hiểu thôi :c  Đăng lúc 15-2-2013 07:30 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

25#
 Tác giả| Đăng lúc 16-2-2013 11:30:37 | Xem tất
Chap 23


Cặp vợ chồng già chỉ có thể nhìn Sunggyu trân trân, không khí xung quanh hoàn toàn im ắng. Anh đang hoàn toàn suy sụp, nhưng không ai trong số họ đặt tay lên vai anh an ủi. Họ quá hiểu con trai mình. Anh không cần sự thương hại. Anh cần được hiểu.

Mọi thứ cũng tĩnh lặng dần, và ông Bae bảo Sunggyu đi ra ngoài. Anh nghe lời, giờ chỉ còn lại đôi vợ chồng, ông Bae cũng bắt đầu hạ lớp bảo vệ của mình xuống. Ông tựa đầu lên vai vợ và khẽ khóc.

“Chúng ta cũng sớm nhận ra rồi mà, không phải sao?” Bà Bae thầm thì. “Ngay từ đầu – khi Suzy hét lên với Sunye”

“Tôi đã tự hứa với bản thân không được giận khi thằng bé nói thật,” ông đáp. “Nhưng sao giờ, tim tôi đau đớn quá”

“Như thế có nghĩa là ông yêu thằng bé”

Ông Bae nhắm mắt. “Chúng ta… là cha mẹ tồi sao?”

Bà nắm tay chồng, và nói, “Cuối cùng Sunggyu cũng đã nói ra sự thật, cho dù nó có khó khăn nhiều tới mức nào. Như thế không nói lên được gì với ông sao?”



Suzy và Myungsoo buông nhau ra. Căn phòng đang rất im lặng, mọi người đều đang nhìn họ.

“Suzy…” Sungjong mở lời. “Anh ấy là ai?”

Cô nhìn sang bạn mình, rồi lại nhìn Mùa Hạ.

“Anh là Myungsoo,” anh nói. “Kim Myungsoo”

Mắt cô hơi tròn xoe lên, và cho dù cô không cố tình thì nụ cười cũng đột nhiên hiện hữu trên môi. Kim Myungsoo. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tên thật của anh. Cho dù thế nào, nó cũng thật hợp với anh.

“Em là Suzy,” cô thì thào, ánh mắt cô vẫn lấp lánh.

Myungsoo quay sang cô, mỉm cười. Anh không nói gì, nhưng anh hiểu hết mọi chuyện. Thật kì lạ khi hai người họ lại có sự liên kết đặc biệt tới vậy. Nó vừa thú vị, nhưng cũng hơi đáng sợ. Ít nhất đó là những điều Suzy đã nghĩ. Họ chỉ đơn thuần là những người lạ, chuyện trò với nhau trong mùa hè mà thôi. Cô chưa từng nghĩ rằng họ sẽ được gặp nhau ngoài đơi. Kể cả vậy, thì anh ấy đã đứng đây, bằng xương bằng thịt, cùng với bàn tay cứng cáp và đôi mắt sâu.

Chàng trai không thể ngưng ngắm nhìn Suzy. Xung quanh cô có một hơi ấm thật đặc biệt. Mỗi khi cô mỉm cười, ánh mắt cô sẽ tỏa ra thứ ánh sáng xinh đẹp ra không gian; má cô hơi nhô lên và gương mặt cô rạng rỡ. Suzy là một người nên dành để thương yêu. Trước kia khi nghe cô nói, anh nhận ra rằng tất cả những hành động của cô đều là chân thành, và anh sẵn sàng tiếp tục lắng nghe cô, ủng hộ cô như vậy.

Sungjong nhìn ngắm kĩ hai người này, và như thể được lập trình sẵn, những suy nghĩ của anh bắt đầu lắp ghép lại với nhau. Càng hiểu ra nhiều hơn, nụ cười của anh lại càng rạng rỡ lên.

“Tớ biết rồi,” anh hét lớn, mắt vẫn không rời họ. “Cuối cùng hai người cũng đã tìm được nhau.”



Chẳng biết Sunggyu đã lái đi bao lâu rồi nữa. Nước mắt làm mờ tầm nhìn của anh, mỗi lúc như vậy anh lại đáp xe vào lề đường và khóc bằng cả con tim, sau rồi lại tiếp tục khởi động xe khi anh đã tỉnh táo trở lại.

Anh đang sợ. Anh biết rằng anh đã phá vỡ lòng tin cha mẹ dành cho. Anh biết anh đã làm tan nát trái tim họ. Nhưng cũng cùng một lúc, anh cảm thấy như tảng đá đè nặng trong lòng mình đã biết mất. Anh cảm thấy mình đã làm đúng.

“Mày sẽ ổn thôi,” anh tự an ủi mình. “Sunggyu, mày sẽ ổn thôi”

Anh tăng tốc trên con đường đầy ánh sáng của Seoul mà không có điểm dừng. Anh cũng chẳng buồn đọc những biển báo phía trên nữa. Anh cứ đi vào một ngã rẽ ngẫu nhiên nào đó, rồi lại ngoặt vào đường hầm. Anh đi rất nhanh. Động cơ gầm lên và mọi thứ trở nên mờ ảo dưới ánh đèn vàng nhạt của đèn đường, của cây cỏ. Đầu óc Sunggyu trống rỗng, nhưng chẳng hiểu sao bản năng đã bảo anh dừng lại và anh cũng đã làm vậy. Ở trên đỉnh đồi cao nhất, nơi chào đón anh là những ngôi sao sáng lung linh trên đầu, là ánh đèn sáng tỏa khắp thành phố bên dưới chân anh. Từ nơi anh đứng, những dòng xe cứ đi nhanh như những đàn kiến, anh nhìn thấy một chiếc máy bay đang phi thẳng lên bầu trời. Tiếng động cơ gầm lên, đuôi và cánh máy bay cứ ẩn hiện chớp nhoáng trong màn đêm, khiến anh nhớ đến hình ảnh của những con đom đóm lập lòe. Lại là một đêm bận rộn nữa ở Seoul, nên chẳng ai có thể nhận ra con tim anh đang đau đến mức nào.

“Tưởng tượng xem,” anh thì thào rồi nhìn quanh. Anh đang ở nơi mà đến SunYe cũng gọi đây là nơi của mình. Chính là chỗ họ thường xuyên đến mỗi độ xuân về vì hoa đào ở đây nở rất đẹp. Sunggyu cảm thấy rất thú vị khi bờ vực bên kia in sâu vào trong tiềm thức của mình đến mức nào. Anh chẳng có chút chủ tâm nào, chân anh cứ bước về phía đó mà thôi.

Sunggyu nhắm mắt lại, hít một hơi sâu. Anh cứ như vậy thật lâu rồi mới thở ra. Anh tưởng tượng SunYe đang đứng bên cạnh, bàn tay ấm áp của cô đang luồn vào tay anh. Rồi anh nhớ lại những câu chuyện giữa họ.

“Anh thật là kiên nhẫn với em,” cô sẽ luôn nói thế.

“Sao em nói vậy?”

“Anh thực sự không muốn ở bên em, phải không?”

Bất cứ khi nào cô nói vậy, anh cũng không dám trả lời. Cả hai người họ đều đã biết đáp án, nên Sunye cũng chỉ cho qua cùng với một nụ cười ấm áp thôi.

“Cảm ơn anh vì đã giúp giấc mơ này thành hiện thực. Ít nhất ở trên thiên đàng, em cũng có thứ đáng để nhớ lại”

“Sunye, đừng nói thế”

Cả hai người họ sẽ lại đứng bên nhau im lặng, và thường thì sau đó cô lại lên tiếng, “Mọi người sợ cái chết thật đấy”

“Em không sợ sao?”

“Đó là chuyện không tránh được mà,” cô sẽ đáp lại vậy. “Tất cả chúng ta rồi sẽ đến lúc phải rời thế giới này. Em chỉ đi sớm hơn em tưởng mà thôi. Em không phải là một cái xác, Sunggyu, em là một linh hồn”

“Sao em lại còn có thể nói vậy chứ?”

Lúc ấy, Sunye sẽ lại nhe răng cười rồi dựa đầu vào cánh tay Sunggyu. Rồi họ sẽ lại tiếp tục ngắm nhìn thành phố xinh đẹp trong tĩnh lặng, quên hết đi mọi sự trên đời, quên đi căn bệnh ung thư quái ác, quên đi tình yêu dành cho cô em gái không chính thống.

Những giọt nước mắt lạnh đắng rơi xuống má anh, khiến anh tỉnh giấc sững sờ. Ngay sau đó, điện thoại kêu lên. Là bố anh, ông Bae, anh nhận máy.

“Sunggyu,” ông nói. “Tối nay về nhà đấy”

Chẳng có chút dấu vết của sự hằn học trong giọng nói của bố nuôi anh – một chút cũng không. Mọi chuyện vẫn như ngày xưa, khi anh ở ngoài quá muộn thì bố sẽ lại gọi anh, nói đúng những lời như thế. Khi cuộc gọi kết thúc, anh bắt đầu khóc.

Anh đã được tha thứ.



“Vậy anh đang nói rằng cậu nhóc nhặt bút hộ em là em trai anh?” Suzy nhắc lại, đầu hơi nghiêng sang một bên.

Myungsoo chỉ khẽ gật đầu. Họ vẫn đang ở tiệm café đó, mỗi người đều thưởng thức một tách café ấm nóng. Cuối cùng anh cũng đã thực tập xong. Sungjong quyết định để cho hai người có không gian riêng, nhưng vẫn luôn ở trong tình trạng nghe lỏm. Hai người họ cũng chẳng ngại gì, thực ra họ chẳng có chuyện gì riêng tư để nói cả.

“Whoa,” cô thở hắt ra.

Anh chỉ có thể mỉm cười trước phản ứng của cô, “Đó là lí do mà trong suốt những ngày qua, anh cứ tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh là người nhìn thấy chiếc bút đó trước”

“Chắc hẳn chuyện sẽ khác lắm,” cô kết luận.

“Dĩ nhiên rồi”

Suzy nhếch môi cười trước lời đáp của anh. Cô nhắp một chút café và nói, “Ít nhất giờ chúng ta cũng đang nói chuyện trực tiếp với nhau”

Im lặng bao trùm lấy họ, như trước kia. Âm thanh duy nhất còn thiếu là những thanh âm quen thuộc họ thường nghe, hòa với tiếng thở nhẹ nhàng qua điện thoại.

“Em đã bỏ quên điện thoại và sổ ở nhà hàng,” Myungsoo kể lại. “Nhờ đó anh mới biết em là ai”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, và như thể đọc được suy nghĩ của cô, anh trả lời, “Anh đã gặp anh trai em. Anh ấy đang giữ đồ của em đấy”

“Em biết rồi,” cô thì thào rồi lại cúi đầu nhìn tách café của mình. Cắn môi dưới, cô nói, “Anh ấy sắp đi rồi. Ý em là Sunggyu ấy”

“Anh biết”

“Anh ấy đã nói thế qua điện thoại”

“Anh biết”

“Như thế cũng thật tàn nhẫn. Cũng thật nhiều trò”

“Anh biết”

Suzy liếc nhìn anh.

“Lúc đó, anh đã ở bên cạnh anh ấy. Anh chính là người bạn mà anh ấy nói với em,” anh giải thích.

Cô cười nhỏ nhẹ, “Có vẻ như anh cũng chưa hề biến mất ấy”

Myungsoo chỉ cười lại, và rồi họ lại chìm vào những im lặng dành riêng cho mình. Hai người đã thu gần khoảng cách, nhưng chưa phải là tất cả. Vẫn còn rất nhiều điều chưa nói, bởi vì họ đã đồng ý với nhau rằng, những câu chuyện ấy, hãy dành cho những cuộc chuyện trò sau. Trước khi tạm biệt, họ đã trao đổi số điện thoại.

Lúc rời tiệm cafe thì cũng đã gần nửa đêm, và họ phải đi 2 hướng khác nhau.

“Anh sẽ gặp lại em sau,” Myungsoo nói rồi bước lùi về phía sau, giơ tay phải lên.

Suzy cười toe và đáp, “Dĩ nhiên rồi. Tạm biệt nhé, Myungsoo”

“Tạm biệt, Suzy”

Họ vẫy tay chào nhau rồi cuối cùng cũng bước đi.

“Anh ấy có vẻ ổn đấy,” Sungjong bình luận.

Suzy gật đầu.

Cậu bạn bật cười, “Hai người có thể bổ sung cho nhau đấy”

“Ý cậu là sao?” cô bối rối hỏi.

“Đến tớ nói xong cũng chẳng hiểu nổi nữa,” cậu đáp lại. “Nhưng tớ vẫn cứ cảm thấy thế. Như anh em vậy, nếu cậu hiểu được theo nghĩa đó”

Cô không đáp.

“Khi cậu gặp một người như thế, thì mọi thứ khác đều không gì sánh bằng,” Sungjong kết luận, mắt nhìn Suzy mỉm cười. “Không gì sánh nổi”



Suzy rất bất ngờ khi trở về nhà thấy cả gia đình đang quây quần bên bàn café chỗ phòng khách. Họ đang ngồi chơi cá ngựa và đến giờ, SangMoon đang dẫn đầu.

“Tối nay của con thế nào, Suzy?” Bà Bae cười cười hỏi.

“Tuyệt lắm ạ,” cô đáp. “Vừa nãy con đã gặp được một người bạn tốt. Mấy tháng trước con đã không được gặp anh ấy. Đó chính là người hát ở tiệc sinh nhật con”

Cô liếc nhìn Sunggyu, người đang ngồi im lặng. Anh cứ nhìn vào quân cờ của mình, một con ngựa bạc Koopa.

“Chị muốn chơi chung không, noona?” SangMoon mời.

Suzy mỉm cười và nói, “Đợi chị thay đồ đã. Ván sau chị sẽ tham gia”

Cô bước vào phòng và nhìn thấy một chiếc hộp màu hồng đang nằm trên bàn. Mở nó ra, mắt cô trợn tròn khi thấy điện thoại và cuốn sổ của mình. Cô muốn tìm một tờ giấy nhắn lại, nhưng ngoài thế ra, chẳng còn gì cả. Cô bắt đầu lật giở những trang sổ và đến bìa sau, nước mắt của cô đã rơi.

“Anh đã hứa là sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa mà, đúng không?”

-Sunggyu-


T/N: hê ta chưa kịp re-read, thấy lỗi gì thì bảo cho ta nhe để ta còn sửa
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

26#
 Tác giả| Đăng lúc 17-2-2013 11:17:43 | Xem tất
Chap 24


Ghita đeo phía sau, Myungsoo bước vào tòa nhà nơi cha anh đang làm việc. Anh bước rất nhanh, tới cuối hành lang và vào trong thang máy, nhấn vào nút in số 30 trên đó. Nó sáng lên, và cánh cửa đóng lại.

Đến tầng 14 thì thang máy dừng lại, bốn nhân viên khác bước vào. Họ nhìn Myungsoo chằm chằm, và anh cảm thấy thật phiền. Thay vào đó, anh cúi đầu nhìn xuống sàn, và không giúp được gì hơn, vì anh cảm thấy đôi giày thể thao mòn của mình quá nổi bật so với bốn đôi giày da hàng hiệu bóng lộn kia.

“Cậu là con trai ông Kim hả,” Một trong số những người đàn ông hỏi, Myungsoo phải ngẩng lên để xem ai vừa lên tiếng. Đó là một anh chàng mũm mĩm, có khuôn mặt tròn và nụ cười thân thiện.

“Vâng,” anh trả lời nhỏ.

“Sao cậu lại đến đây?”

“Em đến đón em trai”

Đôi mắt của chàng trai trẻ bắt đầu giãn ra khi cái màn hình bé tí hin trên đầu họ hiện lên số 30. Cánh cửa mở, anh bước ra rồi cúi đầu chào thật nhanh. Chẳng thèm nhìn lại, anh quay đầu và bước tới văn phòng của bố. Cô thư kí chào anh trước, và sau khi gọi một cú điện, cô ấy cho phép anh vào.

Bố anh đang ngồi trên ghế, ngập đầu trong đống tài liệu. Ông ngẩng lên và mỉm cười với con trai. “Ngày hôm nay của con thế nào?”

“Daehyun đâu ạ?”

Myungsoo thấy bố hơi nhăn mày, nhưng rồi nó cũng biến mất. “Thằng bé đang ngồi chơi ở đi-văng ấy”

Chẳng nói gì thêm, anh đi thẳng ra cánh cửa ở bên trái. Mở nó ra, anh nhìn thấy em trai mình, đang đọc sách rất yên lành.

“Anh tưởng em sẽ ngủ chứ,” anh bình luận, khiến Daehyun giật mình suýt thì nhảy lên.

Cậu nhóc mỉm cười và đáp, “Em chỉ chợp mắt chút thôi, hyung”

“Về nhà nào”

Daehyun gật đầu và nhét cuốn sách vào trong balo. Cứ mỗi bước cậu đi, chiếc balo lại nảy lên, cậu nắm lấy tay của Myungsoo và vẫy tạm biệt bố.

“Con đi với hyung nhé bố”

“Để bố đưa mấy đứa về,” ông gợi ý.

“Bố đang bận mà,” Myungsoo ngắt lời. “Tất cả những gì bố cần làm là về nhà nhanh vì vợ bố đang chờ mà”

Ông Kim nhìn vào cậu con trai lớn của mình, đôi mắt sâu của cậu cho thấy sự chán ghét của cậu dành cho ông trong suốt từng ấy năm. Ông biết chắc rằng Myungsoo nhớ hết những lần ông về nhà muộn, lúc ông không thèm để ý đến anh. Ông biết rằng ông chẳng chăm sóc được cho con trai mấy ngày, nhưng ông có thể làm gì đây? Quãng thời gian mà họ đã đánh mất là điều chẳng thể thay đổi được. Ông chỉ biết im lặng chấp nhận mà thôi.

“Về nhà cẩn thận đường xá đấy, con trai”

“Chào bố nhé,” Daehyun nói và vẫy tay chào. Cậu ngẩng lên nhìn Myungsoo, tay thúc thúc anh. Anh trai thở hắt ra tsk, và khẽ cúi đầu. Họ bước ra khỏi cửa và Myungsoo giũ áo khoác cho Daehyun.

“Hyung,” cậu nhóc mở lời, lúc này họ đã bên ngoài tòa nhà. “Có chuyện gì vui đã xảy ra ạ?”

Myungsoo nhìn em trai, “Sao em hỏi thế?”

Daehyun nhún vai. “Anh có vẻ thoải mái hơn bình thường”

“Ý em là sao?”

“Anh thường hay cứng đầu,” cậu bình luận.

Myungsoo khẽ cười, gật đầu. “Anh được gặp chị Nắng của em rồi”

Nghe tin này, mắt cậu nhóc sáng lên và cười toe toét, “Thật á, hyung?”

“Thật,” anh xác nhận. “Cô ấy là người chủ bữa tiệc, nhưng đến mùng 10 mới là sinh nhật cô ấy”

“Vậy anh sẽ gọi lại cho chị ấy à?”

“Đến khi chúng ta về nhà,” Myungsoo trả lời. “Tối giờ này về nhà phải cẩn thận. Về nhà chúng ta sẽ gọi cho cô ấy”

Sau đó không lâu, họ đến sân ga, trong lúc chờ tàu đến, Daehyun nhìn quanh anh. “Trời đang lạnh dần đấy, hyung”

“Hm”

Im lặng.

Myungsoo cảm thấy như cậu em đang nhìn anh chằm chằm, và anh nhìn xuống, quả không sai. Đôi mắt thật thà của cậu xoáy thẳng vào đôi mắt sâu của anh, hét lên những câu nói, những thắc mắc mà anh hoàn toàn nghe thấy.

“Mai chúng ta sẽ đến thăm mọi người ở sân ga nhé,” cuối cùng anh cũng lên tiếng. “Em có muốn không, Daehyun?”

Cậu bé cười toe gật đầu. “Em thích lắm, hyung”



Đối với nhà Bae thì phải đến ba giờ sáng mới được gọi là buổi đêm. Tất cả những gì họ làm là chơi cá ngựa, ăn pizza cùng gà mà mấy giờ trước họ đã gọi. Chẳng ai nói gì đến chuyến bay của Sunggyu. Với họ, đây chỉ là một đêm hiếm hoi cả nhà quây quần bên nhau. Cặp vợ chồng đi lên phòng theo yêu cầu của những đứa con. Chỉ còn lại ba người trong phòng khách, và họ bắt đầu lau dọn.

Đó là khi cậu út bắt đầu lên tiếng.

“Hyung,” cậu nói.

Sunggyu ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt SangMoon, “Sao thế?”

“Anh đi thật đấy à?”

Suzy cắn môi dưới. Nghĩ rằng cô sẽ chẳng thể chịu được cuộc trò chuyện này, cô làm mọi thứ nhanh hơn và lui vào trong bếp rửa bát.

“Anh sợ rằng là anh phải thế” anh nhỏ nhẹ đáp.

“Tại sao?”

Anh mỉm cười, nhét hộp pizza rỗng vào trong cái túi rác bên cạnh mình. “Vì hyung của em cần phải tự lập thôi”

“Nhưng anh tự lập rồi mà”

“Chưa hoàn toàn,” anh đáp.

“Vừa nãy em rất ghét anh đấy, biết không?” SangMoon thừa nhận. “Anh đã khiến noona rất buồn. Chị ấy khóc rất nhiều vì anh”

Cậu cứ mãi nhìn anh trai và nhắc lại, “Chị ấy khóc nhiều lắm”

“Anh đã chăm sóc mấy đứa không tốt, huh?”

Cậu em nhìn đi chỗ khác và nhại lại, “Chưa hoàn toàn”

Sungggyu mỉm cười và lại gần cậu nhóc. “Lúc anh không ở nhà, em phải quan tâm chị em đấy, được không?”

Anh ôm lấy SangMoon và cậu nhóc vỗ vai. “Em xin lỗi, nhưng em không thể làm thế hộ anh được”

Họ im lặng mấy một lúc, nhưng cũng chẳng bao lâu, SangMoon khóc.

“Em sẽ nhớ anh đấy, hyung”

“Anh cũng vậy”



Suzy quyết định để hai anh em lại một mình. Sau khi làm việc trong bếp xong, cô im lặng bước lên phòng. Như thể đã được lập trình sẵn, điện thoại của cô reo lên. Cái tên “Mùa Hạ” chớp sáng trên màn hình, cô nở một nụ cười ấm áp.

“Anh không nghĩ là em lại nghe máy được đấy,” anh mở đầu.

“Lúc tối anh chẳng toàn gọi giờ này còn gì,” Suzy nhắc.

“Cũng đúng,” anh đồng tình.

Cô nhìn chiếc hộp trên bàn và cầm chiếc điện thoại cũ lên. “Nhân tiện, em nhận lại được rồi. Cuốn sổ và điện thoại ấy”

Im lặng.

“Chuyện quyết định của Sunggyu, em có sao không?”

“Chúng ta sẽ nói về chuyện này sao?”

“Nếu em sẵn sàng,” anh trả lời. “Ánh Nắng

Suzy cười một chút. Đành phải thừa nhận rằng, cô vẫn quen với khi anh gọi cô như vậy hơn. “Em không sao đâu. Và để trả lời cho câu hỏi của anh, em có thể làm gì để thay đổi chuyện đó chứ, đúng không?”

“Anh ấy là một người rất tốt,” Myungsoo bình luận.

Cô im lặng. Mất khoảng vài phút thì cô nghe thấy tiếng ai đó cười ở bên kia đầu dây,

“Ai đó?”

“Em trai anh, Daehyun,” anh trả lời, trong giọng có vài phần vui vẻ. “Em có muốn nói chuyện với nó không?”

“Có chứ”

“Chờ anh một chút”

Cô nghe thấy tiếng hai anh em bàn bạc, cùng với tiếng điện thoại trao tay. Không lâu sau, tiếng đều đều đó kết thúc.

“Xin chào,” một giọng vui vẻ cất tiếng. Nó khiến cô nhớ về một ngày đầy nắng và mùi vani.

“Chào em,” cô đáp.

“Chị là chị Nắng,” cậu nhóc sung sướng nói. “Trước đây em đã nhìn thấy chị rồi. Em đã nhìn thấy bút chị ấy”

Suzy mỉm cười. “Chị nhớ em rồi. Anh nói tên em là Daehyun. Rất vui được gặp em »

« Em cũng rất vui được gặp chị. Hyung bảo em gọi chị là Suzy noona nhưng em thích gọi là Nắng noona hơn cơ. Hay em gọi chị là Nắng noona nhé ? »

« Dĩ nhiên được rồi, » cô đáp giữa tiếng cười giòn tan.

« Noona ? »

« Hm ? »

« Chị có em không ? »

« Chị có một em trai »

« Người ấy có bằng tuổi em không ? »

« Thằng nhóc lớn hơn em đấy »

« Noona ơi ? »

« Sao vậy ? »

« Dù thế nào thì em trai chị cũng rất yêu chị đấy, được không ? »

Suzy ngừng lại để phân tích những lời cậu nhóc nói. Kì thật, sao cậu nhóc lại nói được như thế nhỉ. Cô cảm thấy như cô đang nói với người nào đó đã trưởng thành cơ đấy.

« Dù thế nào em trai chị cũng rất yêu chị, » Daehyun nhắc lại. « Kể cả khi hai người cãi nhau hay anh ấy khiến chị khóc – thì em trai chị cũng yêu chị rất, rất nhiều »

Cô không hề nhận ra rằng nước mắt đã rơi trên mi. « Rất , rất nhiều đó là bao nhiêu ? »

« Nhiều chừng này này ! » cậu bé la lên. Giọng cậu nhỏ hơn một chút, và Suzy tưởng tượng như Daehyun đang dang tay ra. Cô cũng nghe thấy tiếng cười khúc khích của Myungsoo bên ngoài.

« Daehyun này ? » cô mở lời.

« Sao ạ ? »

« Sao em lại nói thế với chị ? »

Cậu bé cười khúc khích trả lời, « Em chỉ nghĩ là em nên cho chị biết thế ? »

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng cậu nhóc ngáp.

« Chắc em đang mệt lắm, » Suzy bình luận.

« Hơi hơi ạ, » Daehyun thừa nhận.

« Em đi nghỉ đi »

« Được ạ, em sẽ lại nói chuyện với chị sau nhé, chị Nắng »

« Chúc ngủ -»

« Chờ em đã ! »

Suzy tròn mắt. « Gì vậy ? »

« Tuần này chị đến hội thao trường em nhé ? Em cũng đi cùng với hyung này »

Cô mỉm cười. « Được rồi »

« Em sẽ nói cho hyung về kế hoạch này, nhé chị ? »

« Được rồi »

« Chúc ngủ ngon, chị Nắng »

« Chúc ngủ ngon »

Điện thoại được đưa cho Myungsoo, và Suzy thở dài. « Cậu bé rất thông minh »

« Rất sâu sắc »

« Anh chắc tự hào về nhóc lắm »

Một khoảng ngừng, và anh nói. « Ừ »

Có tiếng gõ cửa phòng Suzy, sau rồi là tiếng Sunggyu gọi.

« Anh nói chuyện với em sau vậy, » Myungsoo lên tiếng. « Thế là tốt nhất »

« Vâng »

« Chúc ngủ ngon, Ánh Nắng »

« Chúc ngủ ngon, Mùa Hạ »

Bíp.

Suzy mở cửa và thấy anh trai mình đang đứng ở đó. Anh đang mặc áo khoác xám và quần jeans thẫm màu.

« Đi dạo đêm không ? » Anh mời.

« Như hồi trước sao ? » Cô hỏi

« Như hồi trước » anh đáp

Cô nghĩ ngợi một chút và cuối cùng, cô gật đầu. Với tay lấy chiếc áo hoodie treo sau cửa, cô mặc nó vào. Còn Sunggyu, như một thói quen, kéo cái áo thẳng thớm cho cô.

« Cảm ơn anh vì món quà, » cô nói khi họ đang bước xuống tầng. « Và vì đã giữ lời hứa »

« Anh xin lỗi vì đã quá đáng với em, » anh đáp.

Cô liếc nhìn anh, và thì thào. « Em cũng xin lỗi anh vì đã khiến anh quá đáng với bản thân mình »

T/N: mai tung chap cuối, mai phải đi học *Khóc sụt sùi*

Bình luận

tui là heononhong nè :))  Đăng lúc 17-2-2013 07:22 PM
chứ ko tin ta là nick gnohoeh à? =)))))))) Ta nói thật mà  Đăng lúc 17-2-2013 07:12 PM
yeh yeh :v em thíc đọc shot =)) mai ss nhớ post đấy :v  Đăng lúc 17-2-2013 05:57 PM
@heo mi lừa taaaaaaaaaaaaaaaaa  Đăng lúc 17-2-2013 12:16 PM
tem =))  Đăng lúc 17-2-2013 11:46 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

27#
 Tác giả| Đăng lúc 18-2-2013 20:06:17 | Xem tất
Chap 25




« Em đã gặp Myungsoo rồi, » Suzy cất tiếng. Những làn hơi xuất hiện ở miệng mỗi khi cô nói. Hai người đang bước đi chậm rãi trên con đường bị bỏ quên dẫn đến nhà hàng xóm, như thể họ đang có tất cả thời gian trên thế giới này. Sunggyu cố gắng đảm bảo rằng anh đã đi con đường gần hơn với đường cao tốc. Cả hai người họ đều đút tay sâu vào trong túi áo. Tất cả đều tĩnh lặng, ánh đèn từ trung tâm thành phố có vẻ cách xa so với nơi họ đang đứng. Ánh đèn đường khiến bóng họ đổ dài xuống. Những ánh sao vẫn lấp lánh, mọi thứ vẫn đang ở nguyên trạng ban đầu.

« Anh có linh cảm là em đã gặp rồi, » Sunggyu đáp. Anh ngẩng lên nhìn bầu trời thu đêm. « Đáng ra em có thể gặp cậu ấy sớm hơn, chỉ tại anh quá ích kỉ »

« Em hiểu rồi »

Hai người im lặng một lúc rồi Suzy lại lên tiếng. « Đây sẽ là ngày cuối cùng chúng ta có thể đi dạo bên nhau thế này »

« Chỉ bây giờ thôi »

Cô thở dài, liếm bờ môi đã hơi khô vì tiết trời hanh hao, « Anh thực sự phải đi ư ? »

« Ừ. »

« Không gì có thể ngăn anh được ? »

« Chắc vậy »

« Anh không thể ở lại sao ? »

Sunggyu nhìn Suzy. Cô đang nhìn anh rất kĩ, ánh mắt cô mờ ảo dưới ánh đèn đường leo lắt.

« Kể cả anh có muốn, anh cũng sẽ đảm bảo là anh không làm vậy, » anh cẩn trọng đáp. « Đây là một lựa chọn tốt mà, Suzy »

Một khoảng ngưng.

« Được rồi, » cô thì thào. Và kết thúc cuộc trò chuyện.

Trong tinh lặng, hai anh em bước qua những con phố quen, tới những nơi họ thường ghé qua ; công viên, quán cafe 24h và nhiều chỗ khác. Như những người lữ hành vậy, họ đi quanh bảo tàng lớn trong khi người hướng dẫn viên giảng giải về sự tích nào đó.

« Em có nhớ cái đu quay đằng kia không ? SangMoon đã đẩy em quá mạnh và khiến em ngã đập mặt xuống đất »

Cô cười, nhớ lại một kỉ niệm đã xa. « Em vẫn nhớ cái vị của cát trong miệng đấy »

Sunggyu nhìn cô. « Em biết vị của cát ư ? »

« Vâng » cô gật đầu đáp. « Em thề sẽ không bao giờ nếm lại nữa, nói thật đấy »

« Em toàn hay ăn những thứ có trong tầm mắt mà, » anh trai bình luận. « Anh nhớ có lần lúc mẹ để thỏi son dưỡng môi vị dâu lên bàn cà phê. Lúc quay lại nó đã bị cắn mất nửa rồi »

« Em có nhớ ! » Cô hét và họ cùng cười.

« Nhưng oppa này, » Suzy cất tiếng. « Em cũng nhớ một hôm anh biến mất đấy. Anh để lại là thư, nói rằng anh sẽ ra đi. Cuối cùng bọn em lại thấy anh nằm ngủ trên giường khò khò cơ »

Sunggyu cười, « Anh nhớ có chuyện đó xảy ra thật »

« Anh có nhớ lúc SangMoon ị lên người anh lúc anh ẵm nó không ? »

« Em cũng toàn tè lên người anh đấy chứ không kém đâu, » anh đáp lại.

« Làm gì có ! » Cô khẽ đập tay lên vai anh.

« Ừ thì không có , » anh nghịch ngợm đáp lại.

Suzy không đi nữa và anh ngừng lại để nhìn theo cô, « Có chuyện gì thế, Suzy ? »

Cô lắc đầu. « Không, chỉ là… giờ nghĩ lại, cả nhà đã có nhiều kỉ niệm quá »

Anh chỉ có thể nhìn cô em gái trân trân, tự hỏi rằng cuộc trò chuyện này đang đi đến đâu.

« Em cho rằng, » cô tiếp tục. « Rằng những kỉ niệm ấy rất quan trọng, dù là chuyện vui hay buồn… thì chuyện cũng đã xảy ra, và chẳng cách nào ta thay đổi được. Em rất mừng khi anh đã trở thành anh trai em. Em biết rằng SangMoon cũng thấy thế. Thằng nhóc cũng rất kính trọng anh. Anh biết mà, đúng không ? »

« Ừ, anh biết » Sunggyu nhẹ nhàng đáp.

« Vấn đề là vì anh luôn cố hết sức mình để chăm sóc bọn em, và đôi khi em cũng nổi giận với anh vì có nhiều lúc em cảm thấy như anh kìm kẹp em. Em cũng thấy có lỗi, nhưng không thấy có lỗi bằng khi đã quá thích anh »

Sunggyu khẽ cười, « Em chui vào đầu anh đọc à »

Hai anh em đi dạo thêm chút nữa, cùng nhau hồi tưởng lại ngày xưa trên suốt quãng đường. Tới khoảng 6h thì họ quyết định về nhà. Trước đó, họ đã ăn bữa sáng tại một tiệm mì gần nhà, và trước khi bước vào nhà, Suzy quay sang Sunggyu và nói, « Cảm ơn anh đã dành thời gian. Em nghĩ giờ em có thể quên hết mọi chuyện buồn rồi »



Suzy ngáp dài và Sungjong thì nhìn cô chằm chằm.

“Hôm qua cậu ngủ lúc mấy giờ đấy?” cậu hỏi.

“Tớ có ngủ đâu,” cô trả lời. “Tớ ngồi chơi với cả nhà hôm qua”

Cậu nhìn cô lâu thêm một chút rồi nói, “Rồi, biết rồi”

Cô mỉm cười với bạn.

“Cậu nói về chuyện đó nghe dễ dàng hơn tớ tưởng đấy,” cậu thú nhận. “Nói thật, tớ cứ nghĩ là hôm nay cậu sẽ khóc bù lu bù loa lên cơ”

Suzy nhếch môi cười ruồi, “Cậu có vẻ đánh giá tớ thấp quá đấy”

“Chắc thế,” Sungjong đáp. “Nhưng tớ cũng mừng là cậu ổn”

Suzy mỉm cười và gật đầu. Không lâu sau, chuông reo lên, tiết ba bắt đầu, Suzy chìm vào giấc ngủ.



Khoảng trưa, Sunggyu đã đến thăm mộ người tình nguyện viên cộng đồng của anh. Đặt bó hoa hồng trắng anh đã mua xuống trước bia mộ, Gió thổi, mang đến mùi gỗ dịu nhẹ từ những vỏ cây tới hướng anh. Anh đứng đó im lặng một lúc lâu, rồi với một nụ cười hài lòng, anh bước đi.

Dù sao, biết nói gì với một người đã ra đi đây.



Đồng hồ điểm hai giờ chiều, Myungsoo đang đi ra khỏi trường đại học. Anh bắt một chuyến tàu tới trường của Daehyun, nhưng đột nhiên, anh lại bị thôi thúc đi tới mộ của mẹ. Anh đã mua một giỏ hoa trong một cửa hàng gần nghĩa trang và bước vào.

Bầu trời không gợn chút mây, chỉ có một ánh xanh hoàn hảo. Những chiếc lá rơi xào xạc trong gió, lúc này, Myungsoo đã không còn nghĩ tới máu mỗi khi thấy lá phong đổ nữa rồi. Anh cũng chẳng hiểu sao, nhưng những cơn ác mộng cũng không còn khiến anh giật mình tỉnh giấc mỗi đêm nữa.

Đứng trước mộ, anh nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng trắng. Bất cứ khi nào tới đây, anh đều thấy những bó hoa ấy nằm tại nguyên chỗ đó. Myungsoo lấy điện thoại ra, và một giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai anh.

“Mẹ,” anh cất tiếng. “Anh chàng mà mẹ đã chăm sóc lại đến thăm mẹ này. Con chỉ nghĩ rằng mẹ nên biết”

Bíp.



“Hyung, anh vừa đi đâu về thế?” Daehyun hỏi, lúc này họ đã bước ra khỏi trường, đi dọc con đường và cậu nhóc thì nắm tay rất chặt với Myungsoo.

“Anh đã tới nghĩa trang”

“Để thăm mẹ anh ạ?”

“Đúng rồi”

Có một khoảng ngừng, rồi cậu nhóc nói, “Anh nhớ bà lắm phải không, hyung?”

“Em nghĩ sao?” Anh hỏi lại, giọng anh không hề có chút hằn học nào. Anh đơn giản chỉ muốn biết Daehyun sẽ đáp lại ra sao thôi.

“Em nghĩ là anh có đấy,” cậu nhóc trả lời. “Ý em là, mẹ em vẫn còn sống nhưng thỉnh thoảng em cũng nhớ mẹ lắm. Anh rất dũng cảm đấy, hyung”

Myungsoo xoa đầu Daehyun. Một nụ cười hiển hiện trên môi anh. “Em có đói không? Muốn ăn gì không?”

“Bánh gạo ạ!” Cậu nhóc hét và giơ tay lên trời.

Anh trai bật cười. “Rồi, bánh gạo”

Anh lấy điện thoại ra khỏi túi. Niềm thôi thúc để gọi cho Suzy là rất lớn, nhưng anh cho là anh nên kìm lại. Lúc này, anh không nên làm cô xao lãng. Đó là điều tốt nhất anh có thể làm cho Sunggyu.

Tối hôm đó, anh nhận được một tin nhắn từ chính Sunggyu, “Cậu không định đi tiễn tôi à, đó là điều tối thiểu đấy? Chuyến bay của tôi là lúc 6h sáng ở sân bay Incheon. Nửa đêm nay tôi sẽ đến đó. Cậu cũng có thể mang Daehyun đến nữa

Myungsoo nhìn sang Daehyun, nhóc đang bận rộn viết thiệp để chúc mừng sinh nhật Suzy. Ngày mai là cuối tuần nên nếu họ về muộn cũng không sao.

“Daehyun,” anh gọi. “Em có muốn cùng anh đi tiễn anh Sunggyu không?”

Cậu nhóc cười toe và gật đầu lia lịa



Hành lí của Sunggyu đã được anh sắp xếp gọn ghẽ ở cốp xe. Lúc này là 11h tối và cả nhà đang đi ra ngoài để tiễn Sunggyu ra sân bay Incheon. Chuyến bay của anh sẽ vào lúc 6h sáng. Bà Bae quyết định không đi.
Họ đi vào trong xe Sunggyu, và chính anh là người cầm lái. Ông Bae ngồi ở ghế trước còn hai chị em ngồi sau.

“Đúng thật rồi,” SangMoon nói với tiếng thở dài. “Anh đang rời xa cả nhà ta”

“Anh liếc nhìn em trai qua gương chiếu hậu, “Anh sẽ sớm trở về mà”

“Mẹ sợ mẹ sẽ kéo con về mất, Sunggyu,” bà nói lí do, nhưng mắt bà mờ dần. “Và mẹ cũng phải chuẩn bị cho sinh nhật Suzy. Sẽ có vài người thân thích đến”


“Dù vậy chắc nhà mình sẽ yên ắng lắm đây,” cậu nhóc kết luận. “Và sẽ chẳng ai chịu bảo vệ em khi noona nổi điên”

“Này!” cô la lên và liếc mắt nhìn SangMoon.

“Chỉ trong chưa đầy một tiếng nữa là em lại thêm một tuổi,” Sunggyu mở lời để ngăn hai chị em nhà này tranh cãi. “Em có thích cái gì không?”

“Đó là thứ anh không thể cho em được,” Suzy nói. “Nên không sao đâu ạ”

Tất cả mọi người trong xe đều hiểu cô đang nói về chuyện gì, và ông Bae thì im lặng. Nói theo một cách khác, ông cảm thấy thật khó để chấp nhận một sự thật rằng con trai cả của ông đang ra đi. Cho dù họ không có chung dòng máu, Sunggyu vẫn là người khiến ông luôn tự hào mỗi khi nghĩ về. Thằng bé có thể tự mình tiến bộ, và cho dù nó không hoàn hảo, nó vẫn luôn tỏa sáng.

Thằng nhóc là Sunggyu của mình, ông nhận ra mình đang ngẫm ngợi.

Chuyến đi có đủ cả, từ đầu là cuộc tranh cãi, đến cuối, lại là những tâm sự thật lòng. Bài hát bật trong xe có vẻ như chẳng nghe nổi nữa vì tiếng của mọi người.

“SangMoon, đừng có kéo tóc chị!”

“Em làm gì có!”

“Em có đấy!”

Suzy cố cào em trai nhưng dây an toàn đã ngăn cô lại.

“Noona cố cào con này!” Thằng nhóc la hét.

“Em làm chị đau trước!”

“Em không có!”

“Có đấy!”

“Không có!”

“Có đấy!”

“Không có!”
“Có đấy!”

“Noona lại nói dối rồi!” cậu nhóc la.

“Bố, SangMoon kéo tóc con!”

“Bố, chị ấy cố cắn con nữa này!”

“Chị không cố cắn em---”

“Chị đang giằng cái dây an toàn và cố với tới chỗ em!”

“Chị đang cố cào em cơ mà!”

Sunggyu thở dài não nề, và anh dừng xe, khiến cho tất cả mọi người bị dây an toàn kéo ngược về sau ghế. Hai chị em im thin thít. Cả bố và anh trai quay lại, ra lệnh, “Trật tự đi!”



Sau khi lấy hành lí của Sunggyu ra khỏi xe xong, cả bốn người bước vào trong sân bay. Tiếng bánh xe quay đều trên sàn nghe rõ thấy mồn một, cùng với tiếng của người phi hành viên thông báo qua loa. Tiếng cười, tiếng khóc hay cả những cái ôm hiện hữu ở mọi nơi, và Suzy thực sự bị ấn tượng. Cô nhìn quanh, nghĩ về những câu chuyện khác nhau của những người khác nhau.

Cô nhìn thấy một người phụ nữ đang bế một cậu nhóc mới chỉ tầm 2 tuổi là cùng. Một người đàn ông đeo kính đi cùng họ, lúc này đang hôn vào trán cậu nhóc, và người đó khóc. Cô ngắm nhìn người đó ra đi, mang theo chiếc túi bên mình.

Cũng sắp tới lượt Sunggyu rồi, cô nghĩ.

“Chúc mừng sinh nhật,” Sunggyu nói. Giọng nói của anh kéo cô trở về thực tại. Anh xoa đầu cô và mỉm cười, ‘Thật tệ là anh không thể nếm chiếc bánh anh đã mua”

Cô cười khẩy, “Anh hài thật đấy”

“Hãy chụp hình kỉ niệm đi,” SangMoon gợi ý, “Vì đây là lần cuối---”

“Sunggyu hyung!”

Cả gia đình ngoái lại nhìn, và Sunggyu bật cười rồi anh ngồi xổm xuống chào cậu nhóc.

“Daehyun-ah, em đến rồi này!” anh ôm lấy nhóc thật chặt. “Em không thấy mệt sao?”

Cậu nhóc lắc đầu, “Em ổn ạ”

Daehyun nhìn những người xung quanh mình và như thể nhớ ra gì, cậu bắt đầu cúi đầu chào ông Bae, SangMoon và Suzy trước khi tự giới thiệu bản thân. Cười ấm áp, cậu ôm lấy eo Suzy.

“Chị Nắng! Thật vui em lại được gặp chị rồi”

Cô chỉ có thể bật cười và liếc nhìn Sunggyu, “Chị cũng rất vui được gặp lại em!”

“Myungsoo hyung đang trên đường kìa,” Daehyun nói thêm. Cậu ngoái đầu lại và chỉ vào một thân ảnh đang tiến lại gần. “Anh ấy ở kia kìa, chị thấy không? Em nghĩ anh đang giúp bà bê túi. Anh bảo em đi ra đây trước”

Ông Bae bật cười, “Cậu nhóc thông minh này là ai?”

“Tên nhóc là Daehyun,” Sunggyu trả lời. “Em trai của bạn Suzy »

« Bạn trai của chị Suzy á ? » SangMoon trêu.

Suzy quắc mắt nhìn em trai, còn Daehyun thì nghiêng đầu.

« Anh trai cháu là con trai, » cậu bắt đầu phân tích. « Và anh ấy là bạn của noona. Anh ấy là bạn trai của chị »

Ông Bae cười, « Phải rồi, phải rồi. Nhân tiện, bác là bố của anh Sunggyu. Cháu gọi bác là ‘bác’ nhé »

Cuối cùng Myungsoo cũng đã đến, điều đầu tiên anh làm là cúi đầu chào. « Em xin lỗi vì giờ mới tới được »

« Không sao, Daehyun đã giải thích ổn thỏa cả, » Sunggyu nói.Lúc này Myungsoo đã đến và lịch sự giới thiệu và họ bắt tay nhau.

« Có đúng anh không phải bạn trai của noona không ? » SangMoon khăng khăng hỏi, mắt cậu chú ý đến nhất cử nhất động của người lạ kia.

« Không, » Myungsoo nói thẳng.

« Chắc hẳn anh rất yêu chị nhỉ, hyung, » Daehyun kết luận. « Anh rất là quan tâm chị ấy nha »

Nghe xong, SangMoon đỏ mặt và quay đi. Sunggyu kiểm tra điện thoại. Giờ đã là 1 giờ sáng.

« Sangmoon, » anh bắt đầu. « Giờ đi chụp ảnh kỉ niệm được chưa nhỉ ? »

Em út nhà Bae đã có thể gọi một người đứng gần đó chụp hình hộ họ. Myungsoo cố nén nước mắt và mỉm cười. Ông Bae thì choàng tay thoải mái qua vai anh, cả SangMoon và Suzy đều đang nắm tay Daehyun. Còn lại Daehyun thì đứng bên cạnh ông Bae.

Dù rằng khoảnh khắc đó cũng chỉ rất ngắn ngủi, anh cảm thấy như cuối cùng, anh đã thuộc về một gia đình. Trái tim anh ấm áp đến mức muốn nổ tung ra.

Lúc đó, Myungsoo nhận ra rằng, Sunggyu rất coi trọng gia đình này. Ở họ, đó chính là một gia đình thực sự, có tình yêu thương, có tình chia sẻ, khiến bất cứ ai trông thấy cũng cảm thấy ấm áp. Anh hiểu, rằng anh không còn ghen tị với gia đình Suzy chút nào nữa. Còn hơn thế, anh đã được hạnh phúc khi được hội ngộ cùng họ.

Tất cả là nhờ một cuộc điện ngẫu nhiên.

T/N: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ fic trong suốt thời gian qua, bắt đầu từ 4-1 đến hôm nay là 18-2 rồi kekeke. Cảm ơn vì đã luôn comt ủng hộ ta *khóc sụt sùi* h phải tạm chia tay mọi người rồi :((. Mọi người nhớ ủng hộ cả phần Autumn của ss candyvt trans nữa nhoa :x *hôn*

*Vẫy khăn*

P/s : hehe hên ghê lội đúng đến đầu page 9 lun khà khà

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
linhgiang + 5 HE ♥

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách