|
21#
Tác giả |
Đăng lúc 6-11-2012 13:51:46
|
Xem tất
Chương 17
Trước mặt rất nhiều người, Dương Tịch ôm lấy Diệp Phiên Nhiên đang bất tỉnh, chạy nhanh tới phòng y tế của trường.
Nhìn vẻ mặt hối hận của hắn, Hạ Phương Phỉ không nỡ oán giận, đuổi theo. Nhưng bước chân Dương Tịch thật sự quá nhanh, cô phi nước kiệu hết sức, mới có thể đuổi theo tốc độ của hắn.
Trận bóng trên sân đành phải ngừng lại, đám người vây xem lại không chịu giải tán, vẫn đứng nguyên chỗ cũ, đối với chuyện vừa xảy ra mỗi người cõ một ý kiến khác nhau. Có nữ sinh năm hai hoài nghi hỏi: "Nữ sinh đó là ai vậy, nhìn Dương Tịch ôm chặt cô ta như vậy!"
"Ngu ngốc! Đập hôn mê người ta, có thể không khẩn trương sao được?" Đồng bọn của cô khinh thường nói.
"Mình cảm thấy không đơn giản như vậy." Nữ sinh kia đôi mắt nheo lại giảo hoạt như hồ ly, dưới ánh mặt trời đưa mắt dõi nhìn bóng lưng Dương Tịch, "Có lẽ, Dương Tịch rất thích cô ta."
Hắn là một nam sinh rất lạnh lùng, khó có thể tưởng tượng được dạng nữ sinh hắn thích là như thế nào .
"Cậu nhìn rõ ràng xem nữ sinh kia trưởng thành có xinh đẹp hay không?" Mặc dù khinh thường,các cô vẫn không nhịn được tò mò hỏi.
"Không chú ý kĩ." Lúc ấy tình huống nguy cấp như vậy, người nào lại chú ý nhìn kĩ bộ dáng nữ sinh kia.
Giờ phút này,khi các cô đang bàn luận bát nháo, nữ chính của chúng ta đang lẳng lặng nằm yên co ro trong lồng ngực Dương Tịch, vẻ mặt mê đắm. Cảm giác duy nhất là người nam sinh này thật ấm áp, mang hơi thở phảng phất mồ hôi nam tính, trừ cảm nhận đó ra,tất cả đều trống rỗng.
Phòng y tế cách sân thể dục một đoạn rất dài. Dương Tịch ôm Diệp Phiên Nhiên bước đi nhanh chóng, mồ hôi từ trán rơi xuống, thấm đẫm tầm mắt của hắn.
"Nghỉ ngơi một chút đi."Hạ Phương Phỉ chạy bên cạnh nhìn không được, khuyên nhủ, "Nếu không,để tôi thay cậu làm?"
"Cậu làm sao ôm nổi?" Dương Tịch không che dấu được sự khẩn trương, "Cậu nói xem, cô ấy ra nhiều máu như vậy, có thể nguy hiểm tới tính mạng hay không?"
"Đừng lo lắng, chẳng qua là thương tổn mũi một chút,chỉ là chảy máu mũi thôi." Hạ Phương Phỉ ngược lại trấn an hắn.
Có thể không lo lắng sao? Diệp Phiên Nhiên máu chảy rất kinh khủng,trông rất dọa người,trước ngực chiếc áo T-shirt trắng cũng bị nhuộm màu đỏ. Cô sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt nhắm chặt, lông mi buông xuống, giống như con thú đang hấp hối vì trọng thương.
Đến phòng y tế, Bác sĩ cùng hộ sĩ tay chân luống cuống đem Diệp Phiên Nhiên an bài trên giường bệnh,sau khi kiểm tra, phát hiện không có gì đáng ngại, lỗ mũi cầm máu, dán băng lên là ổn, nghỉ ngơi mấy ngày là được.
Hạ Phương Phỉ thở phào một cái, quay đầu nhìn Dương Tịch đầu tóc rối bời, mồ hôi đầm đìa bộ dáng chật vật,cô muốn giảm bớt không khí một chút,liền nói giỡn : "Quả bóng của cậu ném thật đúng lúc, bất thiên bất ỷ , vừa lúc đập trúng sống mũi Phiên Phiên. May là sống mũi không gãy, nếu không mặt mũi sẽ biến dạng mất..."
"Nếu mặt cô ấy biến dạng, tôi sẽ nuôi cô ấy cả đời." Dương Tịch giọng nói trầm thấp, vẻ mặt thâm tình.
"Nghĩ hay quá nhỉ, Phiên Phiên sẽ không cần cậu nuôi đâu!" Hạ Phương Phỉ ngoài miệng cười nói,nhưng trong lòng cảm thấy ê ẩm.
Đây là nam sinh cô đã từng thích. Cũng giống như chuyện thầm mếm thất bại khi xưa, cho dù gặp phải cự tuyệt, ý nghĩ yêu thương của cô đối với hắn, vẫn không cách nào hoàn toàn mất đi. Hơn nữa, cô có một ý nghĩ ích kỉ không thể để bị lộ ra ngoài ánh sáng, đó chính là thứ đồ mình không thể có, cũng không muốn người khác có. Vì thế, cho dù Dương Tịch không thích cô, hắn cũng không thể thích cô bé khác.
Giờ đây, hắn chẳng những thích cô bé khác, hơn nữa cô bé đó còn là bằng hữu tốt nhất của cô.
Mỗi khi nhắc đến Dương Tịch trước mặt Diệp Phiên Nhiên,trong lòng Hạ Phương Phỉ cũng phức tạp khó tả,tậm trạng vô cùng rối loạn.Ở một phương diện nào đó, cô rất khinh bỉ bản thân mình,ở một phương diện khác, cô vừa cố khống chế không ghen tỵ với bạn tốt, đối với Dương Tịch cũng không cách nào nói hận.Khi thấy Dương Tịch vì Diệp Phiên Nhiên mà đau khổ,cô thậm chí có cảm giác đã rửa được hận.
Dương Tịch, ai bảo cậu không có mắt, ai bảo cậu thích cô bé khác? Nếu như cậu thích mình, mình tuyệt đối sẽ không để cậu cực khổ như vậy!
Giới hạn giữa yêu và hận, thường thường luôn cách nhau bởi một sợi chỉ.Thật ra Hạ Phương Phỉ rất hiểu cảm giác yêu hận đan xen của Dương Tịch đối với Diệp Phiên Nhiên. Nhưng trong tình yêu của họ, cô chỉ có thể làm một người xem, đứng xa xa ngắm nhìn hắn, với khuôn mặt khôi ngô,dáng người cao lớn, tính tình trẻ con không được tự nhiên, còn rất kiên trì vì tình yêu mà cố chấp.
Tại sao giờ phút này, trong lòng cô tất cả đều là cảm giác mất mát thật mơ hồ? Mặc dù Dương Tịch đang đứng trước mặt cô, cùng cô nói chuyện, nhưng trong ánh mắt của hắn,sự lo lắng nhớ thương, cũng đều giành cho cô bé khuôn mặt tái nhợt gầy yếu nằm trên giường kia.
Khi bọn hắn còn chưa hiểu cái gì gọi là tình yêu chân chính, cũng đã nếm được tư vị mà nó mang lại cho ta,đau thương,buồn bã, chua xót, tức giận, thống khổ, còn có bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng.
Ánh nắng sáng rực của buổi xế chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào khuôn mặt đang ngủ mê man của Diệp Phiên Nhiên,khiến khuôn mặt nhiễm một chút vàng của nắng. Dương Tịch đứng trước giường, cúi đầu ngắm nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc,đôi lông mày chau lại.
Nhìn ánh mắt hắn dõi theo Diệp Phiên Nhiên,trong lòng Hạ Phương Phỉ dâng lên một chút ghen hờn. Cô biết hắn hơn mười năm nay, từ khi hắn còn là một chú bé nghịch ngợm bốc đồng , nhưng ánh mắt mang theo một chút hối hận và dịu dàng này, cô chưa từng bắt gặp lần nào .
Hạ Phương Phỉ biết, đã đến lúc cô nên rời đi. Cô ra khỏi phòng bệnh,nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trên đời có một loại tình cảm, kết cục cuối cùng của nó sẽ rất thê thảm, chỉ có một cách duy nhất đó là từ bỏ. Ít nhất,cô là người thông minh và cô biết mình phải từ bỏ.
Dương Tịch không muốn từ bỏ, không muốn buông tay. Hắn là loại nam sinh, nhìn đúng sẽ yêu, yêu một người sẽ yêu cả đời. Chỉ sợ em từ chối tôi,còn tôi lại thích em.
Ở cái tuổi mười tám huyết khí tràn trề,với tuổi trẻ ngây ngô lỗ mãng, Dương Tịch làm rất nhiều chuyện khiến chính hắn cũng không thể tin được.
Diệp Phiên Nhiên tỉnh lại trong phòng ý tế,cũng phải sau nửa giờ.
Xung quanh rất yên tĩnh. Cô nằm trên giường, có thể ngắm được ở cửa sổ bên trái,ánh nắng phản chiếu bóng dáng cây ngô đồng bên ngoài, cùng một chút dấu vết loang lổ như ánh kim vô cùng rực rỡ.
Chóp mũi mơ hồ truyền đến một chút đau đớn, làm cô nhớ lại chuyện bị bóng rổ đập trúng sau đó máu mũi chảy đầm đìa rồi lâm vào hôn mê, mà đầu sỏ gây nên, giờ phút này đang đứng bên cạnh giường, giống như một gốc cây im lặng mà cao lớn.
Diệp Phiên Nhiên nghiêng mặt về bên phải, liền có thể nhìn thấy hắn, mặt mũi tiều tụy, quần áo xộc xệch,trên chiếc T-shirt trắng nhuốm vết máu nhìn thấy mà giật mình. Khuôn mặt buồn bực không vui, trong mắt trần ngập sự áy náy,cùng phảng phất đau thương,tất cả đều hiện rõ trên dáng vẻ của hắn.
Nhìn thấy cô mở mắt, hắn tới gần, thấp giọng hỏi: "Cậu tỉnh rồi? Đã khỏe chưa? Còn đau hay không?"
Nói nhảm! Cậu thử một lần sẽ biết, sao có thể không đau đây? Diệp Phiên Nhiên tức giận quay mặt lại, nhắm mắt, không muốn để ý đến hắn.
Dương Tịch sợ hết hồn, vội vàng chạy ra bên ngoài, kêu bác sĩ đi vào: "Lão sư, thầy mau vào xem,cũng nên kiểm tra lại lần nữa..."
Giáo Y đến gần cô, cẩn thận xem xét miệng vết thương của cô,quay lại nói với Dương Tịch: "Không có chuyện gì, tỉnh lại là tốt rồi."
"Thật sự không có chuyện gì ạ? Không phải là đập vào sống mũi ư, sao có thể ngất đi như vậy? Có phải đã tổn thương đầu không?" Dương Tịch liên tiếp hỏi, nằm trên giường Diệp Phiên Nhiên không nhịn được, khẽ chau mày, không nhịn được nói: "Dương Tịch, cậu mới bị đập bể đầu sao,lại ở bên tai tôi tào lao, ầm ĩ chết được !"
Giọng nói không quá thân mật, nhưng cũng an ủi trái tim Dương Tịch rất nhiều.Tối thiểu, cô cũng đã chịu mở miệng nói chuyện với hắn.
Sau khi Giáo Y rời đi, Dương Tịch kéo một cái ghế qua, ngồi xuống bên cạnh giường,cằm chống vào lưng ghế: "Muốn uống chút gì không? Tôi đi mua cho cậu, cola hay là..."
"Cảm ơn, tôi không cần." Diệp Phiên Nhiên lạnh lùng mà dứt khoát từ chối.
Dương Tịch nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô,lỗ mũi thì sưng đỏ,trong cổ họng cố nặn ra một lời nói xin lỗi: "Phiên Phiên, thật sự xin lỗi."
"Đừng gọi tôi là Phiên Phiên!" Diệp Phiên Nhiên trong lòng tràn ngập chua xót cùng ủy khuất, cuối cùng cũng tìm được con đường phát tiêt. Cô không thể kìm nén nổi liền hướng hắn tức giận, "Dương Tịch, cậu có thể tránh xa tôi ra một chút không,tôi không muốn nhìn thấy cậu!"
"Không thể!" Mấy ngày vừa qua, Dương Tịch không có lòng dạ nào làm bài tập, tâm tình khô héo rất dễ giận.Mà Diệp Phiên Nhiên lại đả kích bài xích hắn một lần nữa,trái tim hắn không thể tiếp nhận nổi nữa, hắn không biết làm sao có thể đối mặt với cô bé trước mắt này, cô có chút nhu nhược và tâm hồn rất nhạy cảm. Cô sợ bị thương tổn,luôn luôn tránh né hắn.Cô không biết, cô càng trốn tránh, hắn lại càng muốn tới gần cô. Tựa như một con sử tử nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối, khi đối mặt với con mồi đang hoảng sợ lúng túng mà liều mạng giãy dụa,càng thêm khẩn cấp muốn bắt được.
"Diệp Phiên Nhiên,tôi vì cậu mà đau khổ như vậy, khó sống như vậy, tại sao cậu có thể không đếm xỉa đến,lại coi như không có chuyện gì xảy ra?"
Diệp Phiên Nhiên khiếp sợ nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt khó tin. Dương Tịch cũng không nói thêm gì nữa,mặt đỏ bừng, miệng mím chặt.
Không khí giữa hai người đột nhiên trầm xuống,không gian xung quanh yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương.
Giằng co một hồi,cuối cùng hắn nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ mà mệt mỏi của Diệp Phiên Nhiên: "Chuyện này, Dương Tịch, xin cậu đừng thích mình nữa, có được không?"
Dương Tịch cảm thấy trái tim giống như bị ai đó đâm thủng,thật đau đớn khó chịu.
"Diệp Phiên Nhiên, cậu cho rằng tình cảm là hệ thống cung cấp nước uống sao? Chỉ cần vặn vòi nước là có, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Cậu biết tôi thích cậu bao nhiêu không? Ban ngày đi học thất thần, buổi tối ngủ không yên, hàng đêm vì cậu nhiều lần mất ngủ. Rất nhiều lần, tôi gặp khó khăn muốn xé toang tất cả quyển sách, lao ra khỏi phòng học đi tìm cậu. Chỉ sợ cậu không nói chuyện với tôi, chỉ cần mỗi ngày nhìn cậu một lần là tốt rồi. Tại sao ngay cả cơ hội này cậu cũng không cho tôi?"
"Không, Dương Tịch,cậu không thích tôi,cậu chỉ thích bản thân cậu!" Diệp Phiên Nhiên không nhúc nhích chút nào,lạnh lùng chặn lời hắn, "Cậu nói cậu rất đau khổ, rất khó chịu, nhưng cậu đã bao giờ nghĩ? Tại sao tôi phải thích cậu chỉ vì cậu thích tôi? Cậu luôn cho rằng mình là trung tâm, đắm chìm trong cái tình yêu ảo tưởng mà cậu tự cho là đúng,cậu hoàn toàn không bận tâm tới cảm nhận của tôi! Cậu biết cái gì là tình yêu chân chính sao? Yêu một người,phải đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì cô ấy mà suy nghĩ, vui khi cô ấy vui, đau khi cô ấy đau, không để cho cô ấy chịu một chút đau đớn nào. Cho dù cô ấy yêu người khác, cũng phải mỉm cười chúc phúc,nói một câu, hi vọng em có thể sống thực hạnh phúc!"
Hắn không khỏi cười nhạt : "Sẽ có hạng người như vậy sao? Trừ phi hắn là kẻ ngu..."
‘Vì thế tôi nói cậu căn bản không biết cái gì gọi là tình yêu." Diệp Phiên Nhiên nói tiếp, "Trên thế giới này,tình yêu chân chính đó là buông tay người mình yêu, để họ đi tìm tình yêu đích thực của mình."
“Nếu có một ngày, Trầm Vĩ thay đổi,hắn yêu người khác, cậu cũng sẽ mỉm cười chúc phúc hắn sao?" Dương Tịch chậm rãi nói.
Diệp Phiên Nhiên dừng lại chốc lát, trong lòng có chút đấu tranh ."Tôi sẽ làm,tôi sẽ chúc phúc cho hắn, chỉ cần hắn hạnh phúc!"
Dương Tịch cứng đơ ngồi trên ghế,một hồi lâu, vùi đầu chôn trong khuỷu tay, hai bên vai dựng thẳng, thon gầy mà sắc bén.
Sau đó,hắn từ từ ngẩng mặt lên,dùng giọng nói khan khàn trầm thấp: "Nếu như cậu không muốn nhìn thấy tôi,tôi đảm bảo trước ngày tốt nghiệp, cũng không xuất hiện trước mặt cậu."
Cô kinh ngạc nhìn hắn, không thể thốt ra lời nào.Dương Tịch không đợi cô trả lời, liền kéo cửa phòng, nhanh chóng bỏ đi.
Cửa phòng nhẹ nhàng được đóng lại, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng bao lâu đã chưa tan hết. Diệp Phiên Nhiên nhìn ra cửa sổ ánh tà dương sáng rực,ngẩn người một hồi lâu.
Cô thật sự đã làm tổn thương hắn sao?Dù sao từ nay về sau, hai người cầu thuộc về cầu, đường là của đường,sẽ không hề có tập giao nữa?
|
|