|
Bài cảm nhận ! Thy tỷ tỷ {:291:}
Tứ gia,
Đời người là một giấc mộng, vật đổi sao dời, đúng đúng sai sai, ân ân oán oán, chẳng qua chỉ lặng lẽ như mặt trời mặt trăng, như dòng nước chảy trôi cuốn theo mọi vết tích, cái khó là ở chỗ người ta không chịu từ bỏ chút si niệm của lòng.
Khi một người thờ ơ nói ra hai chữ ‘muốn có’, người ấy đã nắm được chìa khóa mở cánh cửa trái tim thiếp. Khi người ấy ném ô đi, ở lại cùng thiếp trong mưa, chịu đựng, đau khổ, thiếp đã hoàn toàn mở lòng mình với người ấy. Khi người ấy bảo vệ thiếp, dùng tấm lưng mình chắn tên, đời này của thiếp đã không thể quên được người ấy nữa…
Thị phi ngày sau, chẳng qua chỉ là, càng lún càng sâu. Nói đến đây rồi, người còn muốn hỏi về Bát gia nữa không?
Vì yêu mà sân, vì yêu mà hận. Vì yêu mà si, vì yêu mà niệm. Từ khi ly biệt, sân, hận, si, niệm đều đã hóa thành từng giọt tương tư. Không biết lúc này người có còn oán thiếp, hận thiếp, buồn thiếp, giận thiếp nữa không?
Dưới giàn dây leo, ở nơi trăng thanh gió mát, giữa bút, mực, giấy, nghiên này, trong lòng Nhược Hi không có hoàng đế, chỉ có con người đã lấy đi hồn phách thiếp, chỉ có Tứ gia, một mình Tứ gia, mà thôi.
Nhớ nhau, ngóng nhau, mà không được ở bên nhau, đa tình khổ hơn vô tình biết bao nhiêu, ruột sầu nát tan từng đoạn, viết thư hồi tưởng lúc bên ai, lệ rơi nhòa chữ trên giấy lụa, hành lang quanh co sâu thẳm, chờ mong lúc gặp lại người.Ngày ngày mong người tới."
Đọc lá thư cuối cùng của nàng viết cho Tứ gia làm ai ai cũng phải thương cảm, Tại sao phải đến lúc tận cùng của sự sống mới nhận ra người đó quan trọng với nàng như thế nào, và nàng mãi không thể từ bỏ.
Mã Nhĩ Thái Nhược Hy nàng là một cô gái thực tế rất lý trí..ngay cả trong tình cảm nàng cũng để lý trí quyết định tất cả…Có thể Nhược Hi yêu 1 cách lí trí và thông minh, nhưng cuối cùng cô lại fải hối tiếc vì điều đó. Rời bỏ Bát a ka và lựa chọn hoàng đế tương lai là 1 sự tính toán của chính cô. Muốn tìm 1 cây cổ thụ có thể che đỡ mình trong cuộc sống fong kiến khắc nghiệt ấy, đành rằng bị mang tiếng rằng ham sống sợ chết. Vậy mà cái tình cảm thực dụng ấy, lại là thứ duy nhất có thể bắt cô từ bỏ lí trí cho trái tim 1 lần được tự do.
Nàng cuối cùng đã nhận ra, hắn tuy là Ung Chính của lịch sử, nhưng cũng là Dận Chân của riêng nàng.
"Nhược Hi trong lòng ko có Hoàng thượng, chẳng có Tứ a ka, nhất nhất chỉ có một người, Dận Chân mà thôi..." |
Rate
-
Xem tất cả
|