|
…
-Cậu đi đâu mà tôi gọi mãi không được hả?
Tử Phong thả mình xuống ghế, nheo mắt nhìn Dĩnh Văn. Quan tâm là cần thiết, nhưng đôi khi Dĩnh Văn vẫn làm hắn thấy khó chịu. Hắn đáp chỏng:
-Dạo.
-Cậu có biết đêm qua trường đua suýt chút xảy ra chuyện không? –Dĩnh Văn tức giận nói –Sao cậu có thể bỏ đi chứ?
-Chuyện gì?
Tử Phong cảm thấy hơi lo lắng. Dĩ nhiên hắn chưa kịp kể cho Dĩnh Văn nghe về Kate nhưng thình lình hắn không nghĩ ra lý do gì khác có thể xảy ra. Cuộc đua thường niên của bang hội hắn tổ chức mọi năm đều rất thuận lợi. Thông thường hắn không cần thiết phải đợi đến thời khắc cuối cùng mới được về.
-Có một cô gái tham gia cuộc đua –Dĩnh Văn nói - Mấy anh em khác vì muốn chơi xỏ cô ta đã thay nhau ép xe gây ra tai nạn. Xe của cô ta tông vào rào chắn trên khán đài. Cậu biết trên khán đài đều là những đại ca có thế lực trong các bang hội mà. Họ tỏ ra rất tức giận. Cũng may mà tôi đã thu xếp đâu vào đó.
-Vậy thì được rồi. Có anh lo liệu thì tôi an tâm. –Hắn nói –Không ai bị thương chứ?
-Không.
-Được rồi, tôi đi ngủ đây. Hôm nay tôi cảm thấy hơi mệt. Linda hay Fala có gọi thì bảo tôi đi công việc rồi nhé.
Tử Phong đúng dậy, vươn mình uể oải. Hắn dợm bước, nhưng rồi lại nhớ ra điều gì đó.
-À, còn … cô ta thì sao?
-Cô nào? Linda hay Fala? –Dĩnh Văn đáp ngơ ngác.
-Cái cô ở trường đua ấy. Cái cô tông xe vào rào chắn.
-À… cô ấy –Dĩnh Văn nhún vai –Tôi chưa thấy ai lì lợm như vậy. Chiếc xe bị tông đến nát bét phần đầu nhưng cô ấy vẫn tiếp tục đua. Và còn về nhì nữa. Nhưng tôi nghĩ sau này cô ấy sẽ khó sống. Cậu biết đó, hôm qua cô ta không những suýt làm bị thương các lão đại mà còn khiến rất nhiều người bị thua cược.
Hắn đút tay vào túi quần, môi chu chu ra vẻ ngẫm nghĩ. Cuối cùng hắn cười bảo:
-Bảo đàn em đi lấy tiền cho tôi đi rồi chúng ta kiếm gì đó ăn. Tôi thắng cược rồi.
…
Tử Phong bước ra khỏi quán bar, dính chặt theo là cô gái hắn vừa bắt chuyện ít phút trước. Dĩnh Văn chào hắn ra lấy xe, hắn ậm ừ qua loa rồi nắm tay cô nàng kéo vào hẻm tối.
Từ tốn, hắn hôn vào trán cô nàng rồi chậm rãi ghé xuống chiếc mũi xinh xinh, xuống bờ môi gợi cảm. Nàng luồn tay vào sâu trong cổ áo hắn. Hơi nóng cơ thể nàng làm hắn run lên nhè nhẹ. Tử Phong là vậy, hắn không bao giờ muốn bắt đầu mọi thứ quá hấp tấp. Hắn thưởng thức bờ môi nàng như một món ăn ngon, tuy không quá hợp khẩu vị nhưng khi đói thì thức ăn thể nào cũng khiến người ta vừa ý.
-Thiếu gia.
Tiếng gọi của Dĩnh Văn như đánh thức hắn. Hắn ngẩn mặt ra khỏi bóng tối, nhận ra Dĩnh Văn đang vội vã chạy đến gần.
-Gì vậy? –Giọng hắn hơi gắt.
-Qua đây, tôi cho cậu xem chuyện này thú vị lắm.
Hắn nhìn Dĩnh Văn rồi lại liếc mắt sang cô nàng đang trong tay mình, vẻ tiếc rẻ. Hắn hạ giọng.
- Em đợi anh chút nhé.
Việc Dĩnh Văn đề cập đến là một cuộc tranh cãi sau lưng quán bar giữa 2 cô gái và đám thanh niên. Tử Phong thoạt nhìn có vẻ không hiểu vấn đề. Đã leo đến cái ghế đầu như hắn, có cuộc thanh toán nào hắn chưa trải qua? Nhưng Dĩnh Văn vội giải thích.
-Từ từ, cậu chưa nhìn kỹ sao? Cô gái mang vớ đen ấy.
Phong hơi nheo mắt lại. Trời tối mịt, mà đám người nọ lại đứng trong vùng thiếu ánh sáng khiến mắt hắn mãi một lúc mới điều chỉnh được. Hắn chú ý cô gái cao ráo mặc quần ngắn trước tiên. Nhưng lời nhắc nhỏ của Dĩnh Văn khiến hắn buộc phải quan sát cả cô còn lại nữa. Bỗng hắn à lên một tiếng.
-Là cô ta.
Hắn quay sang nhìn Dĩnh Văn ngạc nhiên.
-Dĩ nhiên là cô ấy. Chứ cậu tưởng còn ai vào đây? –Dĩnh Văn bật cười đáp.
-Cô ấy thì dính gì đến tôi?
-Dính chứ. Không phải cậu quan tâm cô ấy sao?
-Tôi quan tâm hồi nào?
-Đừng chối, tôi biết là cậu quan tâm mà.
-Tôi nói không có.
-Tôi nói có.
Hắn cố cãi nhưng Dĩnh Văn chỉ như thể đang đùa cợt hắn. Tự nhiên hắn thấy giận. Không thể phủ nhận Dĩnh Văn đã trông nom hắn từ khi hắn mới 17 tuổi, là người dọn đường đi nước bước và sắp xếp mọi thứ đẻ hắn có thể tiếp quản cơ nghiệp của cha, nhưng hắn cũng có thế giới của riêng mình. Hắn không muốn Văn can thiệp quá sâu trong đó.
Huống chi, bản thân hắn biết hắn chẳng thể nào thích cô ta.
-Tôi không đùa với anh, tôi về.
Hắn nói, đúng lúc một giọng nữ vang lên sang sảng giữa bãi đất trống
-Tôi nói một lần nữa. Các người khôn hồn thì để bạn tôi đi. Bằng không thì đừng trách tôi.
Tử Phong không nén được tò mò quay lại nhìn. Hắn biết đó là cô ta.
-Con nhãi. Mày đắc tội với đại ca tụi tao mà giờ còn dám lớn lối à? Mày có thể làm gì tụi tao? Tiếp từng người một à?
Tên cầm đầu trong đám cười đắc ý. Tử Phong biết gã này, một tay nhép thuộc bang Thanh Long chuyên đi bắt nạt những tay mới vào giang hồ. Hăn dợm đứng lại quan sát, không để ý Dĩnh Văn đứng bên cạnh chỉ cười cười.
-Tai nạn đó là vô ý, chẳng ai cố tình cả -Iris nói. Cô làm hắn khẽ giật mình. Hắn nhớ tên cô ta ư?
-Vả lại có trách thì đó là lỗi của tôi. Nhã An chẳng có lỗi gì cả. Các người hãy để cô ấy đi.
-Iris à.
Nhã An nhẹ kéo áo Iris nhưng cô này mặc, vẫn đứng chắn trước Nhã An và đám giang hồ nọ.
-Tao không tha cho đứa nào cả. –Tên cầm đầu cười nói –Tụi bây, đem cả 2 đứa về cho tao.
Và lẽ dĩ nhiên, ẩu đả xảy ra.
Nếu trước đây Tử Phong chưa bao giờ thấy cảnh 4 tên lực lưỡng vây đánh 1 cô gái là thế nào thì giờ hắn đã thấy tận mắt. Bên cạnh hắn, Dĩnh Văn có vẻ muốn manh động.
-Thiếu gia, chúng ta có nên can thiệp không?
Hắn không nói không rằng, vẫn dóng mắt theo dõi cuộc ẩu đả. Đúng như hắn nghĩ, Iris không phải tay tồi. Cô ra đòn tốt và biết lấy nhu thắng cương. Bằng một cú đá đơn giản vào cằm tên đứng gần nhất, cô nhanh chóng khiến sỉ số đối phương chỉ còn có 3.
Ba tên còn lại nhìn nhau. Chúng không nghĩ cô gái nhỏ bé trước mặt lại có thể dễ dàng hạ gục đàn em mình đến thế, nhưng đồng thời cũng lấy đó làm kinh nghiệm. Lần này cả 3 buông Nhã An ra và vây lấy Iris như bầy thú săn mồi.
-Một lũ hèn.
Dĩnh Văn thốt lên. Anh định xông ra nhưng Tử Phong chặn anh lại. Hắn nhìn anh, lắc đầu nhẹ.
-Phong à, cậu có thể chỉ đứng nhìn thôi sao? –Văn nói
-Cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta –Hắn nói cứng.
-Dù gì đó cũng chỉ là hai cô gái thôi.
-Cô ta cũng không phải là người của bang hội chúng ta. Huống chi ra mặt giúp cô ta có thể làm mất lòng Thanh Long hội và các hội khác. –Hắn nói, mắt vẫn không rời trận đấu đang diễn ra -Không phải lúc sáng anh bảo các bang hội đều sẽ không tha cho cô ta sao?
-Nhưng…
Ban đầu thế trận diễn ra khá cân bằng, thậm chí trong vài tình huống nếu ra đòn chính xác hơn Iris hoàn toàn có thể hạ gục thêm một tên nữa. Song không hiểu vì lý do gì, những cú đá của cô lại thiếu đi độ hiểm cần thiết.
-Cô ấy bị thương trong tai nạn hôm qua –Dĩnh Văn nói –Như vậy thật không công bằng.
-Thế giới của chúng ta không có gì gọi là công bằng cả –Hắn đáp khẽ.
Iris cuối cùng cũng thấm mệt, cô ra đòn yếu dần. Vẻ như ba tên du đãng cũng nhận ra điều đó. Chúng vờn cô như lũ mèo thay nhau vờn một con chuột sắp chết.
-Iris –Cô gái tên Nhã An gọi từ phía sau.
-Sao cậu còn không chạy đi ?
Iris thét lại, nhưng tiếng gọi đã làm bọn du đãng chú ý. Một trong ba tên tách ra định đuổi theo Nhã An liền bị Iris chặn lại. Bằng đòn Judo hoàn hảo, cô vật gã ngã nhào khiến ai chứng kiến đều không khỏi sửng sốt.
Nhưng đó cũng là lúc Iris không phòng bị nhất.
Một cú đấm.
Vào giữa mặt.
Cô bật ngửa người ra sau. Khi đầu đập mạnh xuống đất, cô chỉ có thể nghe tiếng ai đó đang vồn vã gọi tên mình.
…
Tử Phong sững người trước cảnh tượng vừa thấy. Nhã An thét lên một tiếng trong khi Dĩnh Văn lướt nhanh qua mặt hắn.
Đây là kết cục mà hắn mong chờ ư? |
|