Kites

Tiêu đề: [Truyện Ngắn - Xuất Bản] Món Yêu Thương | Nhiều Tác Giả | Chương 9 (HOÀN) [In trang]

Tác giả: SamD    Thời gian: 28-10-2016 08:01 AM
Tiêu đề: [Truyện Ngắn - Xuất Bản] Món Yêu Thương | Nhiều Tác Giả | Chương 9 (HOÀN)

MÓN YÊU THƯƠNG


NHIỀU TÁC GIẢ

NHÀ XUẤT BẢN : PHỤ NỮ

CÔNG TY PHÁT HÀNH :QUẢNG VĂN




Tác giả: SamD    Thời gian: 28-10-2016 08:12 AM
VĂN ÁN





Tác giả: SamD    Thời gian: 29-10-2016 05:21 PM
Chương1:
BÍ QUYẾT CHẾ BIẾN CHAO, BÍ QUYẾT CỦA TÌNH YÊU
(Đường Thất)



Tác giả: SamD    Thời gian: 31-10-2016 08:16 PM
Chương 2:
TIỂU BẠCH, TÔI, NƯỚC Ô MAI
(Thiển Bạch Sắc)






Tác giả: hahoangtn    Thời gian: 1-11-2016 07:44 PM
mình thích đọc những truyện như thế này. Cảm ơn bạn nhé
Tác giả: SamD    Thời gian: 1-11-2016 10:23 PM
hahoangtn gửi lúc 1-11-2016 07:44 PM
mình thích đọc những truyện như thế này. Cảm ơn bạn nhé

cảm ơn bạn
Nhớ đón đọc nhé, mình sẽ cố gắng đăng nd nhanh nhất có thể.
Tác giả: SamD    Thời gian: 3-11-2016 11:18 PM
Chương 3:
TÌNH YÊU LÀ THỊT DÊ HẦM, TÌNH YÊU LÀ CÁNH GÀ NƯỚNG
(Vân Hồ Bất Hỉ)






Tác giả: SamD    Thời gian: 5-11-2016 11:43 PM
Chương 4:
HOÀNH THÁNH RAU THỊT ĐƯỢM TÌNH NỒNG
(Tuyết Linh Chi)



Tác giả: SamD    Thời gian: 11-11-2016 03:41 PM
Chương 5:
THỊT KHO TÀU THẤT THẦN BUỒN BÃ,
GAN XÀO LĂN ĐỦ ĐƯỜNG BẤT LỰC
(Xã Xã)


       

Tác giả: SamD    Thời gian: 19-11-2016 01:23 PM
Chương 5 tiếp

       

Tác giả: SamD    Thời gian: 23-11-2016 09:07 PM
Chương 6:
TRỨNG HẤP TUYỆT VỜI
(Tiểu Hùng Bất Nhị Bàn)


       

Tác giả: SamD    Thời gian: 28-11-2016 07:59 PM
Chương 6 (1):
[Trứng hấp - thương hiệu của tình bạn]




Tác giả: SamD    Thời gian: 29-11-2016 11:16 PM
Chương 6 (2):
[Trứng hấp nước tương đen - thương hiệu bà nội]




Tác giả: SamD    Thời gian: 19-12-2016 10:51 AM
Chương 6 (3):
[Trứng hấp ngon không gì sánh được - thương hiệu bản thân tự sướng]





Tác giả: thucanh1201    Thời gian: 21-12-2016 10:16 PM
vừa mới quyết định đặt mua quyển này xong. có lẽ sắp già rồi nên thích mấy truyện thế này, nhẹ nhàng, sâu sắc. chúc hố luôn đông khách!
Tác giả: SamD    Thời gian: 22-12-2016 03:06 PM
thucanh1201 gửi lúc 21-12-2016 10:16 PM
vừa mới quyết định đặt mua quyển này xong. có lẽ sắp già rồi nên thích mấy truyện  ...

Cảm ơn bạn
Tác giả: eileem    Thời gian: 4-1-2017 08:45 AM
thucanh1201 gửi lúc 21-12-2016 10:16 PM
vừa mới quyết định đặt mua quyển này xong. có lẽ sắp già rồi nên thích mấy truyện  ...

Mình cũng vậy. Đọc thử trên Kites thấy thú vị nên quyết định order sách về đọc
Tác giả: SamD    Thời gian: 14-1-2017 01:45 PM
Chương 7 :
MƯỜI NĂM MỘT BÁT MÌ HỒN BAY PHÁCH LẠC
(Mị Ngữ Giả)

       

Tác giả: SamD    Thời gian: 8-2-2017 12:24 PM
Chương 7: TIẾP THEO


Tác giả: SamD    Thời gian: 20-2-2017 05:16 PM
Chương 8:
CÁNH GÀ TẨM MẬT ONG NƯỚNG, NGON DỞ TÙY NGƯỜI
(Mã Thác)

       
Tôi khẽ cắn, cảm nhận được sự xốp giòn, sau đó là cảm giác mềm, nóng hổi và mùi thơm của thịt. Mùi vị rõ từng lớp và trọn vẹn vô cùng, được bao bọc bởi một tầng hơi ấm, xóa tan sự cô đơn trong lòng. Lại nghĩ đến hơi ấm ấy do Mộc Trạch tạo nên, đột nhiên tôi thấy cảm động. Dù đang là tam phục chiên, song tôi lại có cảm giác băng tuyết đang tan chảy.

        Tôi suýt rơi lệ.


Cách làm
        1. Mật ong và xì dầu Laochou trộn vào nhau tạo thành hỗn hợp. Mật ong phải ngọt, xì dầu phải mặn.

        2. Muối, bột tiêu, dầu hào và hỗn hợp mật ong trộn xì dầu cùng rưới đều lên cánh gà, cho vào tủ lạnh một đêm. Nếu có nguyên nhân nào khiến bạn không đợi được thì thời gian ít nhất cũng phải ướp hai tiếng.

        3. Cánh gà đã ướp cho vào khay nướng, phết hỗn hợp nước ướp gia vị lên.

        4. Đặt lên bếp lò, tiếp tục phết mật ong bên ngoài cánh gà, đến khi chín, ngọt thì thôi.

        5. Tốt nhất là kết hợp cùng một bản đàn dương cầm của nam nghệ sĩ piano. Đừng chê sự kết hợp này, bạn cứ thử trước đi rồi cho ý kiến sau.


        Rừng cây, khóm hoa, bức tường sân bãi đã điểm xuyến lên một câu chuyện thanh xuân.

*


        Tôi và đồng nghiệp cùng một đồng chí cảnh sát đi trong hành lang rộng rãi nhưng khép kín, lướt qua vô số cánh cửa sắt kín bưng, leo lên vô số bậc thang có lưới bảo vệ, cả đoạn đường ngoài âm báo “tu tu” của cổng gác, chỉ có tiếng thở hổn hển và bước chân nặng nề của chúng tôi. Cuối cùng, cánh cửa cuối hành lang bật mở, một bóng dáng nhỏ nhắn bước ra. Cô gái mặc “áo số”, tóc ngang tai, khuôn mặt xinh xắn, ánh mắt sáng ngời. Chúng tôi nói rõ thân phận của mình với cô ấy, cô ấy lập tức gật đầu.

        Một tuần trước, cô ấy đã giết chết bạn trai của mình.

        Là một cảnh sát thẩm tra, công việc của tôi chính là thẩm vấn nghi phạm, lọc ra chứng cứ trong lời khai của họ, giao nộp cho Viện Kiểm sát, sau đó Viện Kiểm sát đưa họ ra công tố. Cô gái ngồi trước mặt chúng tôi là Sơ vi, tội danh “ngộ sát”. Trước đó đội cảnh sát đã có không dưới ba bản hỏi cung, nhưng khi chúng tôi thẩm tra đối chiếu với cô ấy, cô ấy một lần nữa nhấn mạnh: “Quan hệ giữa tôi và người chết không phải là yêu đương, các anh đừng lầm lẫn!”.

        Tôi giở bản hỏi cung ra đọc, hỏi cô ấy: “Thời gian sự việc xảy ra là hai giờ đêm, địa điểm là nhà kính sổ ba của vườn thực vật Xuân Lộ. Gáy của Lí Siêu đập vào hòn non bộ trong hồ nước, bị chảy máu não đến chết do cú va mạnh. Trước đó cô đã thú nhận là do cô đẩy anh ta. Đúng không?”.

        “Đúng. Anh ta định cưỡng hiếp tôi, tôi phản kháng”. Vẻ mặt sơ vi bình tĩnh.

        “Hai người vì sao lại xuất hiện ở địa điểm ấy vào thời gian đó?”. Tôi nghĩ cô ấy chắc hiểu được ý của tôi.

        Cô ấy không nói, đôi mắt sáng cụp xuống, gương mặt trở nên ảm đạm.

        Nữ đồng nghiệp ngồi cạnh tôi cảm thấy có gì đó không ổn, bèn nói: “Có phải có chuyện không tiện nói không? Hay là chúng ta nói chuyện riêng?”.

        Sơ Vi ngập ngừng: “Đầu đuôi câu chuyện dài dòng lắm. Nếu nói thì sẽ mất rất nhiều thời gian, chẳng phải thời gian của các vị có hạn sao? Nếu không quá liên quan đến việc định tội, thì các vị cứ viết anh ta là bạn trai của tôi đi. Bản thân tôi hiểu là được rồi”.

        Tôi nói: “Đương nhiên có liên quan. Hiện trường phạm tội chỉ có hai người, không có nhân chứng khác, hơn nữa, hiện tại cũng không tìm được bằng chứng anh ta có ý định cưỡng hiếp cô, thêm nữa nếu cô thừa nhận anh ta là bạn trai của cô, vậy thì tình hình sẽ vô cùng bất lợi cho cô. Bây giờ cô đang bị tạm giam, không có thời hạn giống như đợt bị triệu tập đâu. Chí ít cô nên nói rõ tại sao cô và anh ta lại ở đó muộn như vậy?”.

        Cô gái rơi lệ, sau đó bắt đầu trình bày. Qua lời kể của cô ấy, một chuyện xa xôi đã hiện hình. Tất cả những câu nói và miêu tả của cô ấy đều hóa thành bức họa trong lời kể dịu dàng nhã nhặn, phủ lên chiếc ghế sắt và bức tường trắng xung quanh, lan xuống chân chúng tôi. Rừng cây, khóm hoa, bức tường sân bãi đã điểm xuyến nên một câu chuyện thanh xuân. Đương nhiên còn có cảnh tượng kinh hồn khiếp vía đêm đó đã làm thay đổi quỹ đạo cuộc đời cô ấy.


        Khi mùa xuân sắp kết thúc, một buổi sáng nọ, tôi nghe thấy có tiếng nói chuyện bên ngoài cửa sổ.

*


        Tôi tên là Sơ Vi, từ nhỏ đã sống tại thành phố này. Nhà tôi ở khu ngoại ô có trang trại nuôi gà, từ khi tôi lên đại học, cha mẹ tôi đã chuyển đến đó sống. Mỗi cuối tuần và ngày lễ tôi đều về đoàn tụ cùng họ, họ đã tìm một gian phòng nhỏ ở nơi sâu nhất trong trang trại, quét lớp sơn mới, mắc đường điện, lắp đặt lò sưởi, để tôi sống trong đó và không ra khỏi cửa dù chỉ một bước. Thực ra họ đã coi thường con gái của họ, tôi lớn lên với vẻ ngoài không tệ, học tập cũng đứng đầu, thêm nữa gia cảnh giàu có, trong trường không ai không biết tôi. Đặc biệt là đám nam sinh, suốt ngày gửi thư, liếc mắt đưa tình, làm đủ trò để tôi chú ý. Lí Liêu chính là một trong rất nhiều kẻ theo đuổi tôi.

        Nói thật, mới đầu tôi không phản cảm với Lí Liêu. Anh ta là người thông mình, sau đó khi bị tôi từ chối rõ ràng, anh ta không hề bám riết lấy tôi nữa, mà xưng huynh đệ với tôi, cứ khi rảnh rang là lại nói chuyện phiếm vài câu, khi tôi có việc gọi là anh ta đến ngay, tôi cảm thấy rất thoải mái. Đừng chỉ nhìn vào những biểu hiện phóng khoáng của Lí Siêu, thực ra trong lòng anh ta cũng rất có chủ ý. Một số việc phiền lòng của tôi ở trường đều là anh ta tìm cách hóa giải. Về điểm này tôi rất cảm ơn anh ta, còn lấy hai con gà tặng anh ta làm quà cảm ơn.

        Cuộc sống của tôi luôn không có thay đổi gì quá lớn, điều này khiến tôi cảm thấy thời gian trôi đi thật chậm. Tôi chưa có bạn trai, một là vì tôi nhát gan, sợ bị đánh, hai là quả thật tôi chưa ưng ai. Tôi cũng từng tự hỏi rốt cuộc mình thích người như thế nào, song vẫn chưa tìm được lời đáp. Tôi đã hai mươi hai tuổi, độ tuổi đã có thể yêu đương, nếu giờ tôi tìm lấy một người thì sợ mình bị thiệt; nhưng cứ sống đơn giản một thân một mình như vậy lại cảm giác thiếu gì đó. Thế là khoảng thời gian ấy tôi bắt đầu thấy mình mâu thuẫn, tâm trạng trở nên thất thường. Một lần tôi vô tình nói với Lí Siêu, tôi muốn tìm bạn trai. Lí Siêu phản ứng rất nhanh, nói: “Nếu em thực sự muốn tìm, anh sẽ đi hỏi bạn bè, giới thiệu cho em một người”.

        Tôi đã từ chối, nhưng từ đó lại càng thêm tín nhiệm anh ta.

        Cuộc sống của tôi bắt đầu có vài thay đổi. Khi mùa xuân sắp kết thúc, một buổi sáng nọ, tôi nghe thấy có tiếng nói chuyện bên ngoài cửa sổ. Nghe thì thấy giống giọng một chàng trai, không phải là giọng vùng này, giọng nói rất trong, rất dịu dàng. Cậu ta nói ngắt quãng mấy câu đại loại như “Ăn rồi”, “Mau lên, đừng làm loạn nữa”, “Để cái này ở đâu? Không vướng chứ”. Còn có giọng của mấy người khác, nghe khẩu âm thì họ là người một vùng. Khi ấy tôi cảm thấy rất thú vị, bởi vì bên ngoài cửa sổ là tường bao chắc là một rừng cây và bãi có mênh mông, chắc là một vài người đi dã ngoại dựng lều ở đây, cách tôi một bức tường. Tôi chưa từng đi dã ngoại, cha mẹ tôi không cho tôi ra ngoài với bạn bè, càng không cho tôi vào bếp nấu nướng, vì vậy tôi rất muốn nghe xem những người đi dã ngoại nói gì. Cửa sổ quá cao, tôi bắc ghế cũng không tới, thế là tôi nhảy ra khỏi phòng, đến bên tường lắng nghe. Chàng trai bên kia tường nói: “Em xếp cái này lệch rồi, em làm lại nhé”. Sau đó là giọng của một cô bé: “Em làm không đẹp, anh làm đi”. Tiếp đó là giọng của một người lớn tuổi: “Có gì mà không làm được! Đọc sách đến ngu người rồi hả!”. Sau đấy là một trận cãi vã giữa cô bé và người lớn tuổi kia.

        Tôi có chút thất vọng, mãi lâu không nghe thấy giọng nói của chàng trai đó.

        May mà sáng hôm sau họ lại bắt đầu bận rộn, xem ra những người này đúng là đi cắm trại rồi. Hôm ấy, tâm trạng chàng trai tốt, luôn nói nói cười cười với cô bé. Giọng nói của cậu ta rất kì diệu, không nhanh mặc dù rõ là nói không ngừng; không khôi hài nhưng khiến người khác không nhịn được cười. Đặc biệt khi cậu ta cười lớn, tôi cũng ngoác miệng cười. Sau đó tôi cảm thấy mình rất kì quái, rất buồn cười, không thể nói rõ ràng chi tiết, nhưng nếu chuyện này truyền ra nhất định sẽ khiến người ra cười rớt răng.

        Tôi nhanh chóng quên đi chuyện này, trở về trường học được một tuần, hôm quay trở về nhà là thì trời mưa. Tôi nằm chết gí trong phòng chơi máy tính, bỗng loáng thoáng nghe thấy giọng nói của mấy người đó ở bên ngoài cửa sổ, mới đầu là thì thào nho nhỏ, sau dần trở nên rõ ràng. Được rồi, tôi thừa nhận mình cứ dỏng tai lên nghe là có nguyên nhân.

        Chàng trai hình như đang đọc cái gì đó, thỉnh thoảng nhận được vài lời đáp của cô bé con. Cậu ta đang đọc cái gì nhỉ? Tôi như bị ma xui quỷ khiến cầm ô, trong tiếng mưa rơi lộp bộp rón rén chạy tới góc tường để nghe từng câu từng chữ cậu ta đọc. Hóa ra cậu ta đang đọc cho cô bé viết. Cô bé chắc là em gái của cậu ta, cậu ta đọc một từ, vài giây sau em gái đáp một tiếng, sau đó cậu ta lại tiếp tục. Nghe từng từ từng câu cậu ta đọc, hình như cô em gái mới là học sinh tiểu học. Cô em gái có vẻ hơi ngốc, cậu ta đọc hết một từ, tôi đã hoàn thành xong mấy lượt lên gạch rồi, em gái cậu ta mới hoàn thành công trình vĩ đại. Đôi khi em gái cậu ta không biết viết, cậu ta sẽ tận tình chỉ bảo, tôi còn thấy sốt ruột thay. Trong tiếng mưa tí tách, giọng nói của cậu ta trở nên dịu dàng và sinh động, tựa như lời bộc bạch trong một bộ phim điện ảnh cũ, tuy không chải chuốt, nhưng những lời bộc bạch ấy lại khiến cả khung cảnh đều dịu dàng ấm áp.

        Sao đến giờ họ vẫn chưa đi? Họ vẫn còn cắm trại ở đây sao?

        Sự quan tâm của tôi dần biến thành tò mò, nhưng cơn mưa hôm ấy vẫn tiếp tục cho tới khi tôi quay về trường. Cha lái xe ra gọi tôi, tôi để ông ở bên ngoài, xếp hai cái ghế chồng lên nhau bên cửa sổ, đứng lên để nhìn dáng vẻ của họ, nhưng những chạc cây hòe đã che lấp tầm nhìn của tôi. Tôi dỏng tai nghe, song rất tiếc, lần này ngoài tiếng mưa, không còn động tĩnh nào khác. Bọn họ cuối cùng đã đi rồi sao? Tôi chậm chạp thay đồ, lần đầu tiên tôi rời nhà trở lại trường với đầy tâm sự.


        Đó là lần đầu tiên tôi biết tên cậu ta.

*


        Hai tuần liên tiếp tôi bận rộn thi cuối kì, lúc về nhà đã là kì nghỉ hè rồi. Điều khiến tôi vui mừng là họ vẫn còn ở đó. Tình thần của chàng trai ấy dường như càng ngày càng tốt, lúc nào cũng nói nói cười cười. Tôi phát hiện cậu ta nói chuyện không nhanh không chậm, hiếm khi ngắc ngứ. Khi bị người khác hỏi, cậu ta ngưng hai giây, suy nghĩ thấu đáo mới đưa ra đáp án rõ ràng và ngắn gọn. Cho dù có người mang cậu ta ra làm trò cười, cậu ta cũng nhanh trí đối đáp hoặc né tránh. Ví dụ lần đó cậu ta nói em gái không chịu học hành, em gái cậu ta không phục: “Anh chăm chỉ học hành, chẳng phải cũng không thi đỗ đại học đấy sao?”. Cậu ta không nóng giận: “Có cô em gái khiến người khác bận tâm như em, chăm chỉ thế nào cũng đều uổng phí!”. Mẹ cậu ta vừa dập lửa vừa nói: “Mộc Trạch, con đừng trêu em, nó xấu hổ đấy!”.

        Đó là lần đầu tiên tôi biết tên cậu ta. Tôi bỗng nảy ra ý tưởng, cầm di động, mở Wechat, tìm người ở gần, quả nhiên trong bán kính một trăm mét, tôi tìm thấy người tên là Mộc Trạch. Hình đại diện của cậu ta là một bức ảnh nhỏ đến nỗi không thể nhỏ hơn, gương mặt dài, rất gầy, không nhìn rõ đường nét.
Nhưng cậu ta lại không thêm tôi vào danh sách bạn bè, tên này thật là thận trọng.

        Vào một buổi chiều, phía bên kia bức tường, ngoài cuộc đối thoại giữa cô bé và cha mẹ cô bé, tôi không hề nghe thấy giọng nói của Mộc Trạch. Tôi có cảm giác lo lắng bất an, thế là cuối cùng tôi quyết định đi ra bên ngoài bức tường xem tình hình thế nào, cũng xem xem cả nhà cậu ta rốt cuộc ở đó làm gì. Tôi cảm thấy mình rất khác với ngày thường, tuy đột ngột có dũng khí, nhưng trong lòng tôi vẫn cực kì hoảng loạn. Nông trang nhà tôi rất rộng, cổng chính cũng ở nơi hoang vu, chứ nói gì đến bên ngoài bức tường của sân sau. Tôi men theo đường đất xốp mềm, giẫm lên những bông cúc dại như những vì sao ven đường, vờ như thoải mái thưởng thức phong cảnh, sợ những tâm sự đó làm loạn nhịp bước chân. Thế nhưng tôi không thể khống chế trí tưởng tượng của mình, trong đầu tôi hiện ra vô số hình ảnh về Mộc Trạch. Tôi không phải là một kẻ theo chủ nghĩa lí tưởng, vì vậy tôi đã vẽ ra các kiểu hình tiết thô lậu cho mỗi hình ảnh hư cấu. Thậm chí tôi còn tự nghĩ ra các khuyết điểm, thiếu sót của Mộc Trạch, để dễ dàng chấp nhận nếu thấy cậu ta chênh lệch quá lớn so với tưởng tượng ban đầu của tôi. Nhưng tôi phát hiện, sự phấn kích của tôi không vì thế mà suy giảm. Âm sắc hay, giọng điệu ôn hòa, tiếng cười sảng khoái đủ đánh lui hết thảy khuyết điểm mà tôi cố gán cho cậu ta.

        Trước tiên tôi nhìn thấy cây hòe cao chọc trời đó. Cây to, chắc hơn trăm năm tuổi rồi, chính nó đã dùng vô số phiến lá ngăn cách không khí giữa tôi và Mộc Trạch. Xung quanh nó là rừng cây tự nhiên không hề rậm rạp, nhưng lá xanh vẫn cho bóng mát đúng quy luật tự nhiên. Sau đó tôi nhìn thấy chỗ giáp với tường bao của nông trại nhà tôi có hai lều bạt, bên cạnh lều bạt có rất nhiều thùng gỗ được xếp theo thứ tự. Gần đó còn có một cái bàn nhỏ, một bác gái ngồi bên bàn đang vô tư ăn dưa chuột. Lúc này không biết một cô bé ở đâu nhảy ra, chắc là em gái của Mộc Trạch, cô bé đeo đôi kính rất to, cười cợt nói gì đó với bác gái. Tôi đứng trước mặt họ, cách họ không xa tiếp tục nghe ngóng. Bác gái vứt mẩu dưa chuột đi, vẫy tay với tôi: “Cháu gái, muốn mua mật ong không? Mật ong chỗ chúng tôi 100% tự nhiên, hàng thật giá thật so với đồ bán ở cửa hàng”.

        Hóa ra là một gia đình nuôi ong. Câu đố thứ nhất đã được giải, tôi bắt đầu tìm kiếm bí mật quan trọng hơn. Mộc Trạch ở đâu?

        Bác gái vẫn ra sức chào hàng với tôi, không ngừng giới thiệu sức hấp dẫn của mật ong. Tôi quyết định ngồi trước mặt bác, làm ra vẻ muốn rút ví nhưng vẫn ngần ngừ để bác tiếp tục nói. Nói chuyện hồi lâu, phía sau tôi vang lên tiếng còi, một chiếc xe chở hàng dừng lại gần đó. Tôi nhìn đồng hồ, đã một tiếng trôi qua, lúc ngước mắt nhìn, một người trẻ tuổi cao ráo, tóc đen nhánh nhảy xuống khỏi ghế lái, cùng một bác trai ngồi ở ghể phụ đi tới chỗ bác gái. Trống ngực đập mạnh, tôi nhìn chằm chằm người trẻ tuổi đó, đợi cậu ta lên tiếng. Bác gái tích cực giới thiệu tôi với cậu ta trước, nói cô gái này sống gần đây, đến xem mật ong. Cậu ta nhìn tôi, hình như còn cười, sau đó đi ra phía sau.

        Da mặt cậu ta bị nẻ, có thể là do rửa mặt xong không bôi kem, nhưng về cơ bản da vẫn sáng trắng; tóc cậu ta hơi rối, đặc biệt là sau gáy, nhìn là biết những nếp tóc tạo thành khi ngủ dậy. Còn đường nét khuôn mặt, khách quan mà nói là rất bình thường… Thế nhưng trong tình trạng này, tôi e rằng không thể khách quan được. Đôi mắt của tôi giống như đã bị cậu ta thao túng, nhìn cậu ta đứng trước lều bạt lấy ra thứ gì đó hay ho đưa cho em gái, nói cái gì mà bán hết mật ong rồi, mua trên thị trấn đấy. Sau đó hai người bắt đầu líu lo cười nói.

        Cậu ta chính là Mộc Trạch, là người khiến tôi cả ngày trốn trong phòng lén nghe nhất cử nhất động của cậu ta. Trên đời này lại có cuộc gặp gỡ bất ngờ như vậy, thật là…cực kì kích thích.


        Chính bởi có một sự bắt đầu tò mò thấp thỏm, mới khiến tôi cảm thấy chân tướng lại thú vị như vậy.

*


        Lần gặp Mộc Trạch ấy chỉ vỏn vẹn mấy phút, tôi quả thật không tìm được lí do tiếp tục ở lại chỗ đó. Trước khi rời đi, tôi còn không quên mua một chai mật ong của nhà cậu ta, nói thật là giá cả không thỏa đáng như mẹ cậu ta khoe khoang, mà cũng không hề có tác dụng với tôi. Tôi chỉ có thể pha nó với nước mỗi sáng, nghe nói có thể giảm chứng táo bón. Đường ruột của tôi rất kém, suốt ngày bị tiêu chảy còn chưa chữa, vậy mà lại đi chữa táo bón trước. Quả thật tôi bệnh không nhẹ!

        Nhưng tôi cảm thấy mình không hề yêu Mộc Trạch. Nguyên nhân tôi thích cậu ta chẳng qua là do cuộc tương ngộ đầy tò mò thấp thỏm. Chính bởi có một sự bắt đầu tò mò thấp thỏm, mới khiến tôi cảm thấy chân tướng lại thú vị như vậy. Nhưng tôi không hề chạm đến chân tướng, tôi vẫn không biết chút gì về cách đối nhân xử thế, về thế giới nội tâm của cậu ta, cho nên sự tò mò của tôi không hề giảm, ngược lại còn tăng, càng lúc càng mãnh liệt. Thế là hôm sau, tôi liền lên kế hoạch chuẩn bị tới nơi đó gặp cậu ta.

        Đương nhiên tôi vẫn mang mật ong ra làm chủ đề nói chuyện. Lần này khi tôi đến, cậu ta đang bận rộn trước hai thùng nuôi ong. Vô số ong mật bay vù vù xung quanh, cậu ta mở thùng nuôi ong, lấy một tấm gỗ bên trong ra, lại bỏ một tấm gỗ mới vào, sau đó đậy nắp, đổ một bình gì đó vào trong thùng. Mẹ cậu ta đứng bên nhìn thấy tôi, tươi cười chào hỏi tôi cần gì. Tôi e thẹn nhìn bác, giả bộ tự nhiên đi tới bên cạnh Mộc Trạch, ra vẻ ngắm ong mật. Mộc Trạch nhìn tôi một cái, gần như không có phản ứng gì, chỉ cúi đầu pha nước nóng. Tôi hỏi: “Vẫn phải cho chúng ăn à?”.

        Cậu ta đáp: “Ừ”.

        Thật ngắn gọn, không đủ để tôi nhận ra giọng nói này.

        Tôi nói: “Tại sao?”.

        Cậu ta quay lại nhìn tôi: “Thì chính là một ít mật này, nước này, phấn hoa này, và những thứ khác”.

        Tôi phì cười: “Tớ muốn hỏi, đã thả ong mật ra ngoài hút phấn, sao còn phải cho chúng ăn?”.

        Cậu ta sững người một lát, nói cho tôi biết một số kiến thức phổ thông trong việc nuôi ong, ví dụ tập tính của ong mật, thời kì hoa nở, ong sẽ tạo ra mật như thế nào, vân vân, tôi không hiểu lắm, đương nhiên điều này cũng liên quan đến việc tôi không thể tập trung lắng nghe. Tôi nhìn đôi môi mỏng của cậu ta khép mở, phát ra âm thanh mà đã bao ngày nay dư âm còn văng vẳng bên tai tôi. Phương tiện truyền đạt âm thanh này gần trong gang tấc, tựa như tôi chạm đến nguyện vọng, bước vào mộng cảnh. Cảm giác hèn hạ này khiến tôi bắt đầu ngại ngùng xấu hổ.

        “Chúng không đốt người khác à?”.

        “Không, chúng rất ngoan”. Cậu ta cười ngây ngô.

        Đối diện rừng cây là một vùng đất xanh bao la, Mộc Trạch nói đó chính là nguyên nhân gia đình cậu ta cắm trụ ở đây. Họ muốn ăn gió uống sương theo sở thích của ong mật. Nơi này hoa dại khắp nơi, cảnh tượng hoa địa đinh tím, hoa phiến lộ đỏ, còn có một ít hoa xô đỏ dại bị gió thổi tựa như cảnh tượng nhân vật chính trong những bộ phim hoạt hình đang vui cười hoặc rơi lệ. Nếu nơi này có một cái loa, phát ra mấy bản nhạc dịu dàng thư thái, vậy tôi bảo đảm mình sẽ sung sướng đến ngất luôn ở đây.

        Mộc Trạch cười cười, nói kiến nghị của tôi rất hay, trước đây có rất nhiều bạn cùng nghề cũng làm như vậy, nghe nói là có thể kích thích ong mật, đẩy mạnh sản lượng ong. Trong lúc vô tình tôi đã mở ra một chủ đề mới, đương nhiên phải tiếp tục trò chuyện về chủ đề này, hỏi theo cậu nên bật những bản nhạc nào? Bình thường cậu thích nghe bài gì? Cậu ta ngẫm nghĩ một chút rồi nói, vẫn nhớ bản dương cầm từng nghe trên tivi của pianoboy người Đài Loan, thấy rất hay, nhưng chưa từng nghe lại.

        Tôi ghi nhớ điều này, tối hôm ấy tôi tìm trên mạng mãi, cuối cùng cũng tìm thấy vài bản nhạc của cậu pianoboy không mấy tiếng tăm đó. Sau đó tôi lấy di động ra, chào hỏi Mộc Trạch, nói cho cậu ta biết tin vui này.

        Cậu ấy đã thêm tôi trong Wechat, khách sáo cảm ơn tôi.

        Tôi gõ nhanh chữ: Để hôm nào tớ đưa cho cậu.

        Hồi lâu sau, cậu ta trả lời: Cậu đưa cho tớ như thế nào?

        Tôi đáp: Tớ có MP3.

        Cậu ta nói: Vậy thì thôi, MP3 cũng không thể bật loa ngoài.

        Tôi vắt óc suy nghĩ, nói: Nhà cậu chẳng phải có xe tải sao? Trong xe không thể bật loa ngoài ư?

        Cậu ta gõ biểu tượng bó tay, nói: Xe đó đừng nói MP3, đến cổng đĩa CD cũng không có, chỉ có thể mở được băng cassette thôi.

        Tôi ngồi trên ghế xoay suy nghĩ rất lâu, gọi điện cho Lí Siêu.


        Hai người trò chuyện ầm ĩ, chẳng bằng lặng thinh bên nhau, cảm nhận sự tồn tại của nhau.

*


        Nhà Lí Siêu mở cửa hàng băng đĩa, tôi nghĩ anh ta có cách để chuyển MP3 sang băng cassette. Lí Siêu vẫn tỏ ra trượng nghĩa, không hỏi gì mà kêu tôi gửi cho anh ta file nhạc, có điều anh ta nói phải mất mấy ngày mới làm xong. Bởi vì thời đại này, băng cassette cũng giống như máy BP (Máy nhắn tin kiểu xưa), phải đi tìm ở cửa hàng đồ cổ.

        Mấy hôm ấy rảnh rang tôi bèn tới chỗ Mộc Trạch. Tôi đã mua bốn chai mật ong, cậu ta hỏi sao tôi mua nhiều như vậy. Đột nhiên tôi không biết nói gì. Phải nói thế nào? Nếu nói thẳng ra e sẽ làm cậu ta sợ, còn bịa chuyện thì không gạt nổi. Cậu ta thông minh thế cơ mà, đừng thấy bình thường cậu ta ít nói mà nhầm nhé, trong lòng cậu ta hiểu rõ hơn ai hết. Cha cậu ta uống say, hoa mắt choáng váng làm rơi mất tiền, cậu ta cố ý vứt tiền của mình vào trong lều để ông ấy tìm thấy; em gái cậu ta trong lúc hồ đồ đã thả một con ong chúa ra, cậu ta cả đêm dọn sạch thùng nuôi ong đó, không để lại dấu vết gì, để cha mẹ không biết chuyện. Điều khiến tôi thích thú là cậu ta sẵn lòng nói những bí mật đó với tôi. Chẳng phải như thế nghĩa là chúng tôi đã rất thân sao? Thế nhưng tôi đã lấy đủ bốn chai mật ong rồi, còn có thể thân hơn nữa như thế nào đây?

        Sau đó tôi cũng thấy bội phục trí tuệ của mình. Tôi nói với cậu ta: “Chúng mình làm cánh gà nướng tẩm mật ong đi. Mật ong tớ cũng không ăn hết, trong nhà tớ có cánh gà, cậu xử lí giúp tớ mấy thứ này nhé”. Cậu ta không nói gì, nhưng em gái cậu ta, tiểu quỷ luôn thích trốn sau gốc cây nghe trộm chúng tôi nói chuyện đã nhảy ra, vỗ tay tán thành. Tôi lôi kéo cô bé: “Chỉ cần anh trai em đồng ý, chúng ta có thể làm bất cứ lúc nào. Mùa này, nguyên liệu này, có đốt lồng đèn cũng chẳng tìm được ở nơi nào khác đâu”.

        Em gái cậu ta sắp chảy nước miếng đến nơi rồi. Song cậu ta lườm con bé, ánh mắt phản đối rõ ràng. Cậu ta xua con bé về lại lều, sau đó tiếp tục làm vỏ tổ ong. Cậu ta cầm cây kéo to cắt cỏ răng rắc, tôi đứng bên cạnh suy đoán tâm tư cậu ta hết lần này đến lần khác. Đôi khi thích một người chính là thực sự muốn biết hết nội tâm của người ấy. Nếu cả đời không biết hết, chứng tỏ tình yêu này lâu dài vĩnh cửu.

        Tôi nói: “Này, đề nghị của tớ thế nào?”.

        Cậu ta không buồn ngẩng đầu lên: “Cái gì thế nào?”.

        Tôi đáp: “Cánh gà nướng ấy. Cậu không muốn ăn à?”.

        Cậu ta nói: “Không muốn”.

        “Vì sao?”.

        “Không thích món này”.

        Xem ra quả thật cực kì khó để hiểu được trái tim của cậu ta.

        Hai ngày sau, Lí Siêu đưa một băng cassette cho tôi. Trưa hôm đó rất nóng, tôi không ngủ trưa, đầu tiên nhặt một túi cánh gà trong tủ lạnh của nhà xưởng, lại tìm bộ dụng cụ nướng thịt dê mà bố dùng để nướng cho tôi khi tôi còn bé, sau đó bắc thang trèo lên tường bao. Nhìn từ trên cao xuống, vừa hay thấy Mộc Trạch đang ngồi trên ghế. Cậu ta dường như uể oải ngồi đợi người đến mua mật ong, tôi gọi: “Này, qua đây giúp tớ cái!”.

        Cậu ta nghi ngờ đi tới, tôi liền ném túi nilon, bếp lò và vỉ xuống. Hình như cậu ta đã hiểu, nhưng vẫn hờ hững: “Mấy thứ này để làm gì?”.

        Tôi ngồi phía trên chỉ huy: “Cậu chuẩn bị xong mấy thứ này đi, tớ qua luôn”.

        “Chẳng phải đã nói tớ không ăn rồi à?”.

        “Vậy thì làm thế nào? Tớ vứt xuống cả rồi”.

        “Cậu cầm về đi. Nhiều cánh gà như vậy, nóng bức thế này đừng để hỏng”.

        Tôi làm ra vẻ tức giận: “Cậu được lắm! bắt tớ vất vả khổ sở hả! Tớ nhảy xuống cầm là được chứ gì!”. Sau đó tôi liền trèo hẳn lên bờ tường. Cậu ta ở dưới         lo lắng: “Ơ ơ ơ, cậu điên đấy à?”. Tôi ở phía trên nhe nanh múa vuốt: “Chẳng phải cậu sợ hỏng sao? Nếu lo lắng như thế, bây giờ tớ sẽ nhảy xuống cầm đi!”.

        Mộc Trạch chẳng biết nói gì, cuống đến mức cứ đi vòng vòng. Lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng không biết phải làm sao của cậu ta, suýt bật cười thành tiếng.

        Cuối cùng cậu ta giơ tay đầu hàng: “Được, được, được, cậu đừng nhảy, vòng qua đây, qua đây rồi nói”.

        Tôi chầm chậm đi vòng tới phía sau cậu ta, thấy cậu ta đã bày xong bếp, nét mặt nghiêm túc kiểm tra than và cánh gà. Tôi nghênh ngang đi tới hỏi:         “Thế nào, còn không mau nhóm lửa? Cậu sợ gà nhà tớ bị cúm gia cầm à?”.

        Cậu ta trừng mắt với tôi: “Không ướp, nướng kiểu gì? Nướng xong có thể ăn không?”.

        Tôi hỏi: “Ướp thế nào?”.

        Mở túi nilon ra, cậu ta cứ như đang tìm chứng cứ tội phạm không bằng. Mãi hồi lâu mới nói: “Ngoài cánh gà, chẳng có gì hết à? Thật phục cậu luôn”.

        Cậu ta bèn lục tung mọi thứ trong lều lấy ra vài gia vị, “Trước hết phải pha nước ướp, nếu không ướp thì không thể ăn nổi”.

        Tôi và em gái cậu ta cùng giúp, bị cậu ta vô tình đuổi sang một bên. Xì dầu Laochou, dầu hào, mật ong, hạt tiêu, đầy đủ mọi thứ được bày ra trước mặt bọn tôi. Ngón tay Mộc Trạch trắng, dài đảo qua các chai lọ, bát đĩa, thỉnh thoảng lại lấy thìa nếm xem mặn nhạt thế nào, rất có phong độ của đầu bếp khách sạn năm sao. Điều càng khiến tôi kinh ngạc là cậu ta bận rộn với đủ loại gia vị một hồi lâu, nhưng trên chiếc bàn nhỏ không hề dính một giọt dầu hay một ít muối nào, đến vị trí của nồi niêu xoong chảo cũng gọn gàng như ban đầu. Lại nhìn nước ướp cậu ấy pha chế đã thơm lừng, tôi hỏi: “Nhà cậu rốt cuộc là bán mật ong hay mở cửa hàng ăn vậy? Sao gia vị đầy đủ, tay nghề cũng cao như vậy!”. Cậu ta còn đang mải làm, mãi mới đáp: “Hoặc là không ăn, hoặc là phải ăn thật ngon. Tớ sợ làm hỏng túi chân gà to tướng này của cậu”.

        Chúng tôi bắt đầu phết nước ướp, đây chính là phần khiến tôi thích thú nhất. Tôi có thể mặc sức đi qua đi lại bên cậu ta, hưởng thụ từng chút không khí bên cậu ta. Nước ướp của cậu ta tuy là hàng xịn, nhưng chỉ có hạn, tôi chỉ có thể nhúng một ít, quét một ít, sợ rớt ra vài giọt thì sẽ rất tiếc. Trong quá trình này, ngoài em gái cậu ta cười hi hi ha ha vài tiếng, chúng tôi gần như không trò chuyện. Điều này không hợp với tính cách tôi, cũng hoàn toàn đi ngược với chiến thuật ban đầu của tôi. Trước kia tôi luôn cho rằng giữa hai người càng nói nhiều mới càng cảm thấy thân quen, gần gũi, thế nhưng lúc này xem ra cách nghĩ này vô cùng ngây thơ. Hai người trò chuyện ầm ĩ, chẳng bằng lặng thinh bên nhau, cảm nhận sự tồn tại của nhau. Xung quanh yên tĩnh, tim đập mạnh không theo tiết tấu. Vậy thì cứ để tiết tấu loạn hết lên đi!

        Cậu ta nói: “Ướp xong rồi, có điều phải đợi một đêm”.

        Tôi nói: “Cậu không sao chứ? Đợi một đêm, không bị thối à?”.

        Tôi lau mồ hôi trán.

        Cậu ta ngước mắt nhìn con đường đất chói lòa bởi ánh nắng: “Vậy thì ít nhất cũng phải đợi hai tiếng đồng hồ”.

        Tôi bỗng nghĩ vẫn còn tiết mục khác, liền cầm băng cassettes ra, nói: “Đi đi đi, cho hai người nghe thứ hay ho này”.

        Xe của nhà cậu ta đỗ dưới bóng râm cách mấy trăm mét ở ngoài kia. Thời tiết nóng như vậy, cứ cách hai tiếng là phải dịch chuyển xe một lần, chạy xe vào chỗ râm mát, tránh bị phơi nắng. Tôi cực kì phấn khởi, đến nỗi không chú ý ngồi xuống làm hỏng cả cái kính mà em gái cậu ta đặt trên ghế ngồi. Đến bây giờ tôi không thể hiểu nổi vì sao nha đầu đó phải bỏ kính xuống khi nghe nhạc. May mà cậu ta nhìn thấy thế liền nói không có gì to tát, lúc về cậu ta lấy kìm vặn lại là được. Thế là tôi tiện tay đặt cái kính đó lên trước tấm kính chắn gió, lại trịnh trọng nhét cuốn băng vào, nét mặt đầy thành kính như thể đang chờ đợi thời khắc thần thánh nào đó sắp giáng đến.

        Bản dương cầm lúc này đã phát huy hết sức hấp dẫn của nó. Vốn chỉ là mấy bản nhạc tôi không hề thấy thu hút, lúc này lại khiến trái tim tôi như tan chảy. Tôi lén liếc gương mặt nghiêng nghiêng của Mộc Trạch, nắm bắt khoảnh khắc thưởng thức của cậu ta, sau đó cảm nhận từng chút một. Tôi nhớ hôm đó nắng rất gắt, cứ như xe đang đỗ ở châu Phi, bên ngoài là sa mạc hoang vu, không một gợn mây, hơi nóng bốc lên khiến người ta có cảm giác thời gian đang ngừng lại. Tôi và Mộc Trạch dường như đang từ từ biến mất khỏi thế giới này trong tiếng dương cầm du dương.

        Chúng tôi đi đâu? Kề vai song hành, hay khác đường cùng đích, hay mỗi người một ngả? Những câu hỏi vốn phải khiến tôi thấp thỏm bất an, vậy mà giờ khắc này lại giống như trò đùa ngọt ngào, khiến tôi trộm cười.

        Hơn một tiếng đồng hồ sau chúng tôi ra khỏi xe, bắt đầu nướng cánh gà. Hai cái cánh gà được nướng xong đầu tiên Mộc Trạch đã đưa cho em gái cậu ta và tôi, tôi còn vui hơn cả cô bé. Dáng vẻ ấy thật giống như dân tị nạn được nhận đồ tiếp tế. Liếm một cái, có thể cảm nhận được vị ngọt thần kì ngấm vào tận chân răng, giống như cây kẹo hồi nhỏ nếu có được thì vô cùng hãnh diện, không cần ăn, chỉ cầm trong tay thôi là đã hạnh phúc rồi.

        Nhưng sao tôi có thể không ăn? Tôi không ăn, Mộc Trạch sẽ không nướng nữa. Tôi khẽ cắn, cảm nhận được sự xốp giòn, sau đó là cảm giác mềm, nóng hổi và mùi thơm của thịt. Mùi vị rõ từng lớp và trọn ven vô cùng, được bao bọc bởi một tầng hơi ấm, xóa tan sự cô đơn trong lòng. Lại nghĩ hơi ấm ấy do Mộc Trạch tạo nên, đột nhiên tôi thấy cảm động. Dù đang là tam phục thiên, song tôi lại có cảm giác băng tuyết đang tan chảy.

        Tôi suýt rơi lệ.

        Mộc Trạch thấy tôi đột nhiên im lặng, liền hỏi: “Sao thế?”.

        Đây là lần đầu tiên cậu ta quan tâm đến cảm nhận của tôi, sau phút bối rối, tôi có chút ngạc nhiên vui mừng, vội nói: “Không sao, cậu nướng ngon lắm”.

        Cậu ta chỉ cười cười, thậm chí không nhìn tôi. Cậu ta ngại ngùng hay vì sao nhỉ?

        Đường nét thanh thoát, lông tơ mịn màng và mấy vệt muội than bướng bỉnh trên cánh tay cậu ta đã hoàn toàn thu hút ánh mắt của tôi. E rằng đây là hình ảnh mà tôi nhìn lâu nhất từ khi lọt lòng đến nay.

        Thốt nhiên xa xa có tiếng động. Cha mẹ của Mộc Trạch cầm đồ chạy ra ngoài, hò hét với chúng tôi điều gì đó. Theo bản năng tôi nhìn theo hướng họ chỉ, thấy đám khói đen nhiều tầng bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, đám khói ấy lớn khủng khiếp, bỗng nhiên bốc lên từ đường đất, tựa như muốn nuốt trọn cả thế giới. Đến lúc này đây, tôi vẫn không kịp phản ứng, chỉ thấy Mộc Trạch điên cuồng chạy qua, phía sau là tiếng kêu vô cùng sợ hãi của cô em gái.
Chiếc xe chở hàng của nhà cậu ta đã chìm trong làn khói đen cuồn cuộn ấy!

        Sau này tôi mới biết, ánh nắng mạnh có thể biến tất cả mọi thứ sáng choang trở thành thấu kính, ánh sáng hội tụ tạo thành lửa, ví dụ như cái kính tôi tiện tay đặt trước tấm kính chắn gió ấy.


Tác giả: SamD    Thời gian: 24-2-2017 10:42 PM
Chương 8: Tiếp theo

       

Tác giả: SamD    Thời gian: 22-3-2017 11:09 PM
Chương 9:
NẾU CÓ EM, ANH CHẲNG CẦN GÌ NỮA
(Cao Thụy Phong)


Cách làm Macaron
        1. Trộn bột hạnh nhân và đường icing, cho vào máy xay xay 2 phút.
        2. Rây hỗn hợp bột hạnh nhân và đường icing đã được xay (nếu không dễ rây, có thể dùng mặt sau của thìa khẽ miết bột hỗn hợp), để hỗn hợp mịn và tơi.
        3. Dùng máy đánh trứng đánh lòng trắng trứng đến khi nổi bột khí lớn, cho thêm đường icing, sau đó tiếp tục đánh. Trong quá trình đánh trứng có thể thêm một ít màu thực phẩm, để màu lòng trắng trứng trở nên tươi hơn. Đánh đến khi lòng trắng trứng bông lên (nhấc que đánh trứng lên, lòng trắng trứng có thể kéo thành chóp).
        4. Đổ hỗn hợp bột hạnh nhân, đường icing sau khi đã rây lòng trắng trứng đã đánh, dùng dao nhựa khuấy từ đáy lên, để bột và lòng trắng trứng hoàn toàn hòa quyện vào nhau.
        5. Không ngừng khuấy lòng trắng trứng cho đến khi đặc, (nhấc dao lên, lòng trắng trứng rơi xuống cả sợi).
        6. Cho hỗn hợp lòng trắng trứng vào túi bóp kem, dùng loại tui miệng nhỏ, đặt lên bề mặt khay nướng silicon, nặn các hình tròn đường kính khoảng 3 centimet.
        7. Sau khi nặn xong, không cần đặt vào lo nướng luôn, mà đặt ở nơi thoáng gió nửa tiếng để cho khô, tới khi sờ các viên bánh không có cảm giác dính tay, tạo thành một lớp vỏ cứng thì cho vào lò nướng.
        8. Bật lò lên trước cho nóng. Đầu tiên nướng ở nhiệt độ 180℃ khoảng 6-8 phút, đợi đến khi Macaron xuất hiện rìa bánh thì hạ nhiệt độ xuống 140℃, tiếp tục nướng khoảng 25 phút. Lấy ra để nguội, lấy xẻng xúc từng chiếc Macaron ra.


Em nói, hồi ức quý giá ở chỗ không thể quay lại, vì vậy không thể quên.

*


        Hèn kém nhất là tình yêu, lạnh lùng nhất là lòng người, khi đang xem phim trong rạp, tôi quay mặt cười khẩy theo thói quen thì nhìn thấy cô nàng ngồi bên đang khóc. Theo bản năng, tôi rút khăn giấy từ trong túi quần ra, đưa cả gói tới trước mặt cô ta, gói giấy thanh nhã kết hợp với ngón tay thon dài của tôi tô điểm cho nhau trong ánh sáng tối tăm.

        Thấy tôi phong độ tài hoa, cô ta rõ ràng vui như mở cờ trong bụng, nhưng vì tính thận trọng của nữ giới, cô nàng cố tỏ ra e thẹn, động tác rề rà. Tôi liền sốt ruột, hỏi: “Mỹ nhân à, hai tệ một gói, rốt cuộc cô có cần không?”.

        Cô nàng kinh ngạc mở to mắt, tôi thừa co thu lại gói giấy, cất kĩ.

        Cô nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người này bị điên à?”.

        Tôi chẳng nhìn cô ta, khẽ trả lời: “Phiền cô hãy chăm chú xem phim, ngoài ra, có đứa điên nào đẹp trai, oai phong như tôi chứ?”.

        Cô ta không còn gì để nói, tôi phớt lờ cô ta, cuối cùng tôi không thể không nhớ tới em.

        Em nói, đàn ông lịch thiệp là người biết sử dụng khăn tay, nhất thiết phải là vải cotton, phải luôn giữ sạch sẽ; em nói, không làm được cũng không sao, nhưng ít ra cũng phải có gói giấy Thanh Phong hoặc Tân Tương Ấn; em nói, khi xem phim, nhất định đừng dễ dàng bị cảnh diễn khoa trương chi phối cảm xúc của anh, bởi vì biên kịch thông minh sẽ đặt ngụ ý chân thực nhất bên ngoài màn hình lớn, chỉ sau khi xem hết, ngẫm lại mới có sự cảm động thấy hiểu tựa như đúng mà lại là sai.

        Em nói, hồi ức quý giá ở chỗ không thể quay lại, vì vậy không thể quên.

        Tôi nói, bởi vì có em, thời gian đó mới đẹp đẽ…

        Tôi rất muốn nói với em, gần đây tôi bắt đầu thích lắng nghe âm thanh tiếng máy bay vút qua bầu trời đêm. Thời gian trôi đi, một vài thứ vẫn được giữ nguyên như xưa, một vài thói quen chưa bao giờ thay đổi. Tôi vẫn mù đường, vẫn mệt mỏi buồn ngủ vào ban ngày, vẫn say đắm món ăn ngon, vẫn đùa giỡn với thế gian, vẫn vắt óc suy nghĩ cả đêm, vẫn khăng khăng đi ngược lại đồng hồ sinh học và quy luật tự nhiên, vẫn giữ nguyên khả năng yêu một người, cũng vần nhớ em như xưa…

        Có lẽ sự nhung nhớ của tôi đã khiến ông trời cảm động, để tôi một lần nữa được gặp lại em, nhưng sự xuất hiện lần này của em đã khiến tôi muốn khóc mà không khóc được, muốn buông bỏ mà không buông bỏ được, khiến tôi trở tay không kịp.

        Tôi chạy đến nhà xuất bản lấy tiền nhuật bút cho cuốn bản thảo lần trước của mình với bộ dạng tóc tai rối bù, áo sơ mi cả tuần chưa giặt, còn chưa đánh răng rửa mặt. Tài vụ nói, gia hạn cho tôi tới trước khi cô ấy tan làm. Cô ấy nói nếu tôi không tới lấy thì thực sự quá hạn, hết hiệu lực. Cô ấy còn nói chưa từng gặp tác giả nào như tôi, có tiền mà không tới lấy, kéo dài hẳn một năm rưỡi.

        Nhà xuất bản hết giờ làm lúc năm rưỡi chiều, những ngày tôi điên cuồng chạy bản thảo thì thường là buổi trưa hôm sau mới ngủ, năm giờ chiều mới dậy, tôi chỉ có thời gian nửa tiếng, vì vậy tôi chỉ có thể tỉnh dậy là liền đi ngay, lôi thôi như vậy, cho dù tôi có vẻ đẹp trời sinh, tôi nghĩ, nó cũng không chịu nổi cái kiểu tự dày vò bản thân tôi, giày vò đến mức hoàn toàn không còn hình tượng chàng trai phong độ ngày xưa.

        Lúc bước vào văn phòng nhà xuất bản, tôi liền nhìn thấy em, em cũng nhìn thấy tôi.

        Em mỉm cười xinh đẹp chào tôi, tôi thì mắt gấu trúc, chân đi dép lê, thật muốn tìm chỗ nẻ mà chui xuống quá. Tôi thừa nhận mình từng vô số lần tưởng tượng ra sự trùng phùng của chúng ta, nhưng giống như cảnh tượng hôm nay, tôi khẳng định là nó nằm ngoài dự liêu của mình, khiến tôi xấu hổ vô cùng, hận là không thể chết ngay lập tức. Mà sao tôi lại có thể quên, khi ấy tuổi trẻ, sôi nổi mà nhiệt tình, luôn cho rằng tình yêu là phải kinh thiên động địa, nói “tạm biệt” chưa hẳn đã là tạm biệt, thể nên cãi nhau, chia tay, nhìn em kéo vali rời đi. Tôi, một đứa hoàn toàn không có ý định và nhận thức “chia tay” khi nói “chia tay” lúc tới tìm em, lại ngẫu nhiên nhìn thấy em đi cùng một gã đàn ông khác.

        Khoảng khắc tôi và hai người đi lướt qua nhau, tôi nín thở, không nói, cũng không nhìn em, nỗi khổ đau trong lòng ấp đến. Tôi là đàn ông, vì vậy tôi bắt mình phải quật cường mạnh mẽ.

        Sau này chúng ta không liên quan tới nhau nữa, còn xa cách hơn cả bạn bè bình thường.

        Lúc tôi bước ra từ phòng Tài vụ, mọi người cũng sắp tan làm, tôi nghe thấy em nói chuyện điện thoại rất to, hình như đang báo cáo với bạn trai em. Tối nay em đã hầm cho anh ta món canh gà, hầm nhỏ lửa, thật nhừ, gà thịt mềm, da mỏng, còn cho thêm táo ngọt, cẩu kỉ, đương quy và thược dược ngon vô cùng.

        Tôi rất muốn nói với em, thực ra món canh gà hầm không cần phức tạp như vậy, chỉ cần một bồn nước tắm, sau đó em nằm vào, đó chính là canh gà, còn là canh gà mái già. Nhưng tôi không hề nói, nếu nói vậy là rõ ràng tôi quá cay nghiệt, thế là tôi chỉ gọi em ra hành lang ngoài văn phòng của em, sau đó có lòng tốt nhắc nhở: “Thời gian làm việc mong em đừng gọi điện nói chuyện riêng, như vậy ảnh hưởng tới người khác”.

        Em ngạc nhiên nhìn tôi, hai giây không chớp mắt. Bỗng em nói: “Lần đó người đi cùng em chỉ là bạn bình thường, mà đối tượng được em hầm canh hôm nay là bạn nữ cùng phòng”.

        Tôi mím môi: “Em giải thích với anh những điều này làm gì?”.

        Em lại nói: “Em từng nghĩ quay lại tìm anh, nói với anh rằng chúng ta đừng cãi cọ nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Đôi khi em thực sự nghĩ, nếu chúng ta không chia tay…Nhưng, nếu khi ấy em thực sự chạy về níu kéo anh, chắc anh cũng không cho em cơ hội”.

        Tôi cúi đầu cười, xua xua tay: “Được rồi, được rồi, ai mà chẳng có quá khứ. Chia tay em, anh cũng không buồn lắm, vì vậy em không quay lại chắc là lựa chọn chính xác”.

        Quả thực tôi không quá buồn, chỉ là trái tim đau đến tột đỉnh, vì thế tôi hiểu, có một vài việc trong cuộc đời không thể nào được như ý muốn. Tôi nói: “Những ngày tháng ở bên em, anh sẽ coi nó là một quãng đời đáng sợ”.

        Sắc mặt trắng bệch, em lấy chiếc bánh Macaron màu xanh từ trong túi ra đưa cho tôi. Em hờ hững nói: “Độc mồm độc miệng là bởi vì trái tim quá đau khổ, cho nên phải ăn ít đồ ngọt để bù vào”. Em thật quá đáng, bởi vì lúc nhìn thấy chiếc bánh Macaron này, tôi bỗng thấy cay cay sống mũi, nhớ tới đủ điều tốt của em, không thể nói ra bất kì lời cay nghiệt nào được nữa.

        Tôi rất thích ánh mắt em nhìn tôi oán giận như vậy, bởi vì ít nhất nó vẫn chứng minh tôi vẫn chiếm một góc trong trái tim em.

*


        Tối hôm ấy, tôi trở về nhà thay quần áo, tút tát bản thân để lấy lại vẻ đẹp trai trước đây, sau đó tôi tới cửa hàng mua một hộp bánh Macaron màu xanh nhạt, cuối cùng khi mời bạn bè ăn cơm, tôi cố ý uống say túy lúy, trước đó tôi đã xóa mọi số liên lạc trong di động, chỉ giữ lại duy nhất số của em. Tôi biết, khi các nhân viên phục vụ nhà hàng không còn cách nào, họ sẽ gọi điện cho em. Đương nhiên, tôi không thể khẳng định em chắc chắn sẽ đến đón tôi, người bề ngoài say mèm nhưng kì thực vẫn còn chút tỉnh táo.

        Kết quả em đến thật, quả nhiên không khiến tôi thất vọng, em còn trả tiền rượu đắt đỏ cho tôi, tôi biết, em nhất định đã phải dùng hết sức lực mới có thể đưa tôi về nhà em, tôi nhân lúc em mệt tới mức thở hồng hộc, tự bò lên giường của em, cởi quần áo, tôi cởi sạch, chỉ còn chừa lại một chiếc quần sịp trắng, sau đó không kiêng nể gì mà thở phì phò đánh một giấc trên giường em.

        Em đỏ mặt bởi vì tôi cố ý cho em cơ hội, để em có thể ngắm kĩ tôi một lần trước khi em kéo chăn lên bụng tôi. Tôi cường tráng hơn xưa, có cơ bụng, chắc là có sức hấp dẫn lắm đây.

        Tôi nằm quay lưng về phía em, tôi rất buồn ngủ, nhưng không muốn ngủ chút nào. Tôi nghe thấy tiếng thở khe khẽ của em một lúc rất lâu sau mới nhắm mắt ngủ, đêm nay, tôi ngủ rất ngon, rất sâu, cho tới hôm sau tự nhiên tỉnh dậy. Tôi mở mắt, mới phát hiện hóa ra em đã tỉnh từ lâu, em cứ nhìn tôi chăm chú, không đánh thức tôi.

        “Anh không bị thất thân đấy chứ, tối qua em có làm gì anh không?”. Tôi cố ra vẻ kinh ngạc kéo chăn che nửa người trên, lúc này tôi chỉ mặc một chiếc quần sịp. Ánh nắng mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ làm bằng sợi đay, chiếu lên cơ thể tôi, tôi biết chắc điều này sẽ khiến em nghĩ tôi tưởng mình không mặc gì trên người.

        Em liền lấy gối ném vào tôi: “Người có phản ứng như vậy nên là em chứ?”.

        Tôi không nói gì, rất tùy tiện đứng lên, không mặc quần áo, để mình trần đứng trước mặt em vươn vai, làm động tác giãn nở ngực. Em bất lực, đành tìm chủ đề nói chuyện: “Mấy năm nay anh thế nào? Đến giờ anh vẫn không đi làm sao?”.

        Tôi quay đầu khẽ cười với em: “Không”.

        “Bạn gái không trách anh à?”.

        “Trách thì có cách gì?”. Thực ra tôi không cảm thấy có vấn đề gì cả.

        “Thôi, giờ anh đi đi!”. Về vấn đề này em rõ ràng không muốn dây dưa với tôi, em xuống giường, sau đó ném túi cùng quần áo tôi cởi ngày hôm qua lên người tôi, ra lệnh tôi mau mặc vào.

        Tôi nhanh chóng mặc đồ, trước khi rời đi tôi chủ động đưa ra lời mời: “Hôm nào anh mời em đi ăn nhé?”.

        “Vì sao?”. Em vẫn ra vẻ muốn đuổi tôi đi.

        Tôi gãi đầu, tìm lí do: “Phải trả lại tiền em đã trả cho anh hôm qua chứ? Anh nhất định phải cảm ơn em mà?”.

        “Tiền anh gửi vào tài khoản của em là được, số tài khoản lát nữa em sẽ gửi tin nhắn cho anh, còn cảm ơn thì không cần!”. Em nói xong liền đóng cửa ngay trước mặt tôi, để tôi một mình đứng trước cửa nhà, tôi liền lấy hộp bánh Macaron màu xanh trong túi ra, đặt trước cửa nhà em, sau đó mới rời đi. Tôi biết em rất thích ăn bánh Macaron, thử hỏi có người con gái nào không thích đồ ngọt ướt, mềm mại hơi sánh, có người con gái nào không thích vị xốp giòn này? Em còn thích màu xanh nhạt, tôi đều biết, thế nhưng đáng tiếc, thằng tôi ở từng ở bên em không thể mua nổi quá nhiều bánh ngọt mắc tiền này.

        Tôi chưa bao giờ nói cho em hay, khi tôi thấy em đứng trước cửa hàng đồ ngọt, lưỡng lự không bước vào, chăm chăm nhìn mấy chiếc bánh Macaron màu sắc sặc sỡ ấy, tôi buồn bã xiết bao. Tôi cũng chưa bao giờ cho em hay, tôi lấy toàn bộ số tiền của mình ra cũng chỉ có thể mua cho em một chiếc bánh         Macaron màu xanh nhạt, hơn nữa cho dù như vậy, em cũng vui vẻ mỉm cười với tôi, lòng tôi không chỉ buồn bã, mà tưởng chừng như đang chảy máu.

        Tôi hiểu, cuộc đời quá ngắn ngủi, không có thời gian để chúng ta tiếc nuối. Bởi thế, để học làm Macaron, không biết tôi đã làm bỏng cánh tay mình bao lần, cuối cùng tôi đã biết làm, em cũng không còn ở bên cạnh tôi, nhưng tôi vẫn sẽ thường xuyên làm, cũng sẽ thường xuyên tưởng tượng, đột nhiên một ngày nào đó, em sẽ trở về bên tôi.

        Đương nhiên tôi cũng hiểu rất rõ, có những con đường nhìn có vẻ rất gần, nhưng đi tiếp lại thấy rất xa, người thiếu nhẫn nại vĩnh viễn không đi được đến cuối đường. Mà tình duyên bắt đầu từ thời niên thiếu là đẹp nhất. Sau này, hoặc là tấm chân tình chịu thua cuộc sống, hoặc là trao gửi cho năm tháng mà thôi.


        Ban nãy em hỏi mấy năm nay tôi sống thế nào, tôi không trả lời em bởi vì tôi nghĩ, nếu em thật lòng muốn nghe ngóng tình hình hiện tại của tôi thì không hề khó, dù gì bây giờ cũng là thời đại internet, không phải sao?

        Nhập tên tôi vào, tôi tin rằng chẳng bao lâu sau liền có thể tìm thấy, tôi không biết em đã từng xem qua bộ phim điện ảnh được cải biên từ cuốn tiểu thuyết của tôi chưa, cũng không biết em có từng đọc qua cuốn tiểu thuyết tôi viết chưa, thực ra trong đó ít hoặc nhiều để có câu chuyện của em, bóng dáng của em, nhưng tôi không có cơ hội nói cho em hay.

        Khi rảnh, tôi thường chạy đến nhà xuất bản nơi em làm việc, nói muốn thảo luận về những tình tiết câu chuyện trong những cuốn tiểu thuyết tiếp theo, xây dựng nhân vật với biên tập viên, nhưng kì thực là muốn gặp em nhiều hơn, tôi thường mang rất nhiều Macaron mời mọi người ăn, nhiều như vậy, cho nên sẽ có một chiếc được chia cho em.

        Không biết nam nữ sau khi chia tay có so sánh với người trước hay không, tôi phát hiện bây giờ khi nhìn thấy tôi em liền tự nhiên có chút oán giận. Tôi rất thích ánh mắt em nhìn tôi oán giận như vậy, bởi vì ít nhất nó cũng chứng minh tôi vẫn chiếm một góc trong trái tim em.

        Đêm giữa hè, lúc nóng nhất. Hai giờ đêm, tôi viết lách đã mệt, đứng lên đi đến bên cửa sổ hít thở không khí trong lành, lại khéo làm sao, tôi lập tức nhìn thấy hình bóng em, em bước vào bách hóa mini đối diện mua hai chai bia, sau đó chạy ra khách sạn thuê phòng.

        Tôi khẳng định người đó chắc chắn là em, bởi vì sau khi đã thích một người rất lâu, trong mắt bạn bóng dáng của cô ấy sẽ khác biệt với người khác, giống như tỏa sáng vậy, bạn vừa nhìn biết liền đó chính là cô ấy.

        Thế là tôi không kìm được bèn xuống lầu, chạy qua bên đó. Lúc tôi bước vào sảnh khách sạn, em đang làm thủ tục, tôi hơi ngại ngùng cười cười hỏi em: “Một mình đến khách sạn thuê phòng à?”.

        Em quay lại, nhìn thấy tôi, bèn lườm tôi một cái, ngang ngạnh nói: “Chẳng phải anh cũng thế sao!”.

        Lúc này tôi mới nói với em: “Anh nhìn thấy em nên anh mới đi ra”. Nhân tiện tôi còn chỉ cánh cửa sổ đối diện để giải thích với cô ấy: “Nhà anh ở đó, chếch với sảnh khách sạn, anh thấy em vội vội vàng vàng chạy tới bách hóa mini mua đồ, tưởng em muốn làm chuyện ngốc nghếch, nên mới đến ngăn cản em”.

        Rất lâu em mới hiểu ra là tôi suy nghĩ lung tung, nghiến răng nói: “Em không phải người như thế, chỉ là điều hòa nhà em bị hỏng, không thể ngủ nổi!”.

        Tôi gật gật đầu: “Vậy cũng không cần tới khách sạn, chẳng biết tính toán gì cả. Đi, đến nhà anh ngủ”.

        “Dựa vào cái gì mà bảo em đến nhà anh?”.

        “Nhà anh dư phòng, đừng cãi nữa. Vả lại, chúng ta cũng không phải là chưa từng ở cùng phòng, còn từng ngủ cùng một giường đấy!”. Vẻ mặt tôi háo sắc đến mức nhân viên lễ tân cũng không nhịn được phải bụm miệng cười.

        Tôi không biết vì sao em lại ngoan ngoãn đi theo tôi như thế, nhưng cả quãng đường em đều tỏ ra tức giận bất bình, em cố ý hỏi: “Bạn gái anh mà hiểu lầm, tức giận với anh là em mặc kệ đấy”.

        “Không đâu”. Tôi đi phía trước, chẳng hề quay đầu mà trả lời em: “Bởi vì hiện tại anh chẳng có bạn gái nào cả”.

        Tình yêu, xưa nay luôn là chuyện không thể đoán định.

*


        Đây là năm thứ sáu em quen tôi, tháng thứ ba sau cuộc trùng phùng. Thành phố rộng lớn, trên con đường nhựa nóng hầm hập đầy xe qua lại, tôi và em kẻ trước người sau, em mặc quần soóc, áo ba lỗ, tôi cũng vậy; em đi tông, tôi cũng vậy; em xách hai chai bia, lúc qua đường, tôi rất tự nhiên đón lấy. Sau đó đèn đỏ chuyển sang xanh, em phản ứng chậm chạp, tôi liền dứt khoát kéo tay em.

        Em không nhịn được chọc mạnh ngón tay vào lòng bàn tay tôi, làu bàu: “Anh ởiđừng tưởng làm như vậy em sẽ tha thứ cho anh!”. Nhưng tôi nghiêng mặt cười nói với em: “Thực ra anh không hề định làm thế để em tha thứ cho anh, cứ hận anh cũng tốt”.

        Có lẽ bởi vì gặp lại, có thể đủ thản nhiên nhìn vào mắt đối phương mỉm cười lần nữa, lúc này tôi mới phát hiện hóa ra chúng tôi đều đã hiểu lầm, hiểu lầm tình yêu, hiểu lầm sự dịu dàng, hiểu lầm sự bi thương, cũng hiểu lầm lâu dài vĩnh cửu và ngày dài tháng rộng, tuy những mùi vị vụn vặt đó luôn gõ nhẹ vào nơi sâu thẳm của trái tim chúng ta trong lúc vô ý nhất, tuy người quan trọng hơn cả bản thân mà ta từng thích đã hoàn toàn rời xa cuộc sống của ta.

        Còn đối với chuyện tôi và em chia tay, thực ra bây giờ nghĩ lại, tôi luôn cảm thấy cực kì vớ vẩn, chỉ bởi vì năm đó tôi không muốn ra ngoài làm việc, chúng tôi đã cãi nhau suốt cả mùa hè cũng chỉ vì chuyện này.

        Em nói em chưa từng nghĩ đàn ông nhất định phải có nhiều tiền, nhưng không có công việc thì là một chuyện kinh khủng. Em khuyên tôi, dỗ dành tôi, thậm chí còn  đánh tôi, mắng tôi, kết quả chẳng thu được gì. Đây là lẽ đương nhiên, bởi vì tôi không phải gã đàn ông dễ dàng thay đổi ước nguyện ban đầu của mình. Lúc đó em đành tuyệt vọng cho rằng, đàn ông là sinh vật vĩnh viễn không thể trưởng thành, cho dù người khác nỗ lực nhường nào cũng không thể thuyết phục bọn họ rằng công việc là điều thiết yếu của đời người. Hơn nữa, khi đó tôi sẽ rất vô tội mà nhìn em, nói nhẹ như không: “Anh có công việc, anh chỉ không đi làm mà thôi”.

        Chúng tôi cứ tranh cãi như vậy, cuối cùng đều mệt mỏi. Sau đó khi mùa xuân bắt đầu, em kéo chiếc vali cỡ lớn rời đi, tôi ở phía sau hét to tên em, nói hết lần này đến lần khác: “Em đừng đi! Em nghe anh nói được không?”. Có thể đó sẽ là một đoạn đặc sắc thường thấy trong phim truyền hình, đến tài xế taxi cũng không nhịn được cười, khuyên em: “Xảy ra mâu thuẫn với bạn trai là rất bình thường, nhịn một chút là qua ấy mà”.

        Tôi biết em xưa nay không phải người con gái nhẫn nại, em căn bản không chấp nhận nổi trong tình cảnh có sự nhẫn nhịn, vì vậy cho dù là bây giờ, chắc chắn em cũng không cảm thấy mình đã làm sai điều gì, song khi tôi kéo tay em, tôi nghĩ em vẫn có chút tức giận. Bởi tôi hiểu em, tôi biết điều em để ý không phải là tôi đối xử với em cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, mà là tôi dùng sự thật để nói cho em biết, kết quả cuối cùng là em đã sai.

        Buổi tối, em nằm trong căn phòng sát vách phòng tôi, trằn trọc không ngủ được, dẫu nhiệt độ trong phòng rất mát, rất dễ chịu. Khi trời sắp sáng, tôi lặng lẽ mở cửa phòng em, em nằm im trên giường, tôi biết em không hề ngủ. Tôi cũng biết em muốn xem nhất định tôi định làm gì, vì vậy tôi cố ý đứng trong bóng tối nhìn em đang vờ say giấc nồng, nhìn rất lâu, sau đó dùng giọng nói khe khẽ đủ để em nghe thấy: “Thực ra anh vẫn rất yêu em”.


        Trong lòng chúng ta dường như đều có một viên đá, đợi chờ chúng ta mơ một giấc mộng có liên quan tới thanh xuân trong cuộc đời, đợi chờ con chim bồ câu trong mộng nuốt viên đã đó, rồi bay đến nơi chúng ta vĩnh viễn không thể tới nhưng có thể hướng về, có như vậy chúng ta mới thực sự được giải thoát, thư thái trong sự trưởng thành, lặng lẽ hoài niệm trong bình thản. Đây rốt cuộc là cảm giác gì nhỉ?

        Tình yêu, xưa nay luôn là chuyện không thể đoán định. Không ai nói rõ được những người vốn chẳng đáng quan tâm ấy sao đột nhiên trở thành khắc cốt ghi tâm, mà những người khiến chúng ta khó quên nổi ấy sau khi bị gạt ra khỏi kí ức, đến một chút nhỏ nhoi cũng chẳng còn. Câu tôi nói với em trong bóng tối “Thực ra anh vẫn rất yêu em” ấy vốn là một câu rất tầm thường nhưng lại là lời tôi thực sự muốn nói với em nhất, tôi không biết sau khi nghe xong, em sẽ có cảm nhận thế nào.

        Lúc tôi còn ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho em, em đã xuống giường, đứng ở phòng khách, tay cầm tay nắm bằng đồng ở cửa lớn rồi nói cảm ơn sự tiếp đãi nồng hậu của tôi. Em nói: “Em phải về nhà thay đồ, sau đó đi làm”.

        Tôi thỉnh cầu: “Có thể ăn bữa sáng xong rồi đi không?”.

        Em chỉ cười, nói: “Anh tưởng ai cũng như anh à? Em đi làm muộn sẽ bị trừ lương đấy”.

        Thực ra chỉ cần nán lại thêm một phút cũng được, khi em ra ngoài, tôi không kịp ngăn, bởi vì lúc ấy tiếng báo của lò nướng vang lên, tôi bận rộn cả buổi sáng, dày công nướng xong Macaron cho em, nóng hổi, còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của bơ. Màu xanh nhạt, nhìn có vẻ rất ngon nhưng em đã đi mất.

        Tôi để mặc tay mình bị bỏng, nhặt từng cái bánh Macaron ra khỏi khay nướng, lúc tôi tìm thấy hộp giấy để gói Macaron, ngón tay tôi đã rộp mấy nốt.

        Tôi không thấy đau, cầm hộp giấy đuổi theo, em vừa ra khỏi cổng tiểu khu nhà tôi tới trạm xe bus, lúc em đi qua bách hóa mini tối qua, cuối cùng tôi cũng theo kịp bước em ở bên đường đối diện. Tôi hét to gọi em, lời nói ra đến tôi cũng ngạc nhiên, tôi nói với em: “Xin em hãy lấy anh!”.

        Buổi sáng dòng người qua lại, các nhân viên công sở đứng đợi xe ở trạm xe bus đều kinh ngạc lẫn hưng phấn ngẩng đầu nhìn tôi, câu nói kì lạ ấy khiến buổi sáng ngột ngạt trở nên phấn kích. Lúc này em cũng ngẩng đầu, sau đó nhìn tôi cầm hộp bánh Macaron tự tay làm nhìn em một cách kiên định mà nhiệt tình, ánh mắt em long lanh, giống như năm đó tôi nắm tay em, nói với em: “Em ở bên anh nhé!”.

        Đột nhiên tôi phát hiện, em như chưa từng trưởng thành, vẫn là cô gái nhỏ thích ăn đồ ngọt khi đó. Tôi cũng phát hiện, hóa ra sự yêu thương tôi dành cho em chưa từng thay đổi, dẫu rằng chúng tôi từng chia xa nhiều năm như vậy.

        Tôi nghĩ, tình cảm đại khái là như vậy, một cơ hội là không đủ, giống như hạt giống chôn vùi trong ngày xuân, nhất định phải đợi qua vài mùa thu mới có thể nhìn thấy nó kết trái như thế nào. Trải qua thời gian lâu như vậy, cuối cùng, vào ngày hôm nay tôi đã thực sự có được em, đương nhiên, có lẽ tất cả chúng ta đều đã trưởng thành hơn một chút, tôi đã dũng cảm hơn một chút.

        Hóa ra có những khi ông trời không cho bạn thứ bạn cần, không phải bởi vì bạn không xứng, mà là thời gian không đúng, bạn xứng đáng có thứ tốt hơn. Sau vài năm, bạn và cô ấy càng trở nên hoàn mĩ và trưởng thành.

       
--HẾT--










Chào mừng ghé thăm Kites (https://forum.kites.vn/) Powered by Discuz! X3