Kites

Tiêu đề: [Longfic | MA] Cẩm chướng đỏ | Aaenguyen | Kim Jae Joong - Maggie Q | Completed [In trang]

Tác giả: Bacham72    Thời gian: 30-9-2016 12:34 AM
Tiêu đề: [Longfic | MA] Cẩm chướng đỏ | Aaenguyen | Kim Jae Joong - Maggie Q | Completed







Written by: Aae Nguyen

Rating: MA

Pairing: Maggie Q as Carnation -  Kim Jaejoong

Category: Tình cảm

Status: Completed

Disclaimer: Nơi đây, cảm xúc là của tôi.

Summary:

Thật nhanh như thằng nhóc, Carnation quăng cho nó bó hoa rồi đưa tay lên gỡ nút áo khi nãy nó đã gài lại cho cô, nhưng cô chưa kịp gì thì lại bị nó lôi đi vào cổng.

-“ Thôi được rồi, đi thôi, chị biết nhóc không nỡ để con mồi của mình bị lạnh mà!”

Carnation không phản kháng nữa, cô lên giọng:

-“ Cậu nói thế nghĩa gì?”

Carnation chỉ nhận lấy cái hình ảnh nữa bên mặt, cũng thấy thật xinh đẹp, cái cạnh hàm đấy trông thật hấp dẫn, nhận lấy gương mặt đấy quay qua, bờ môi nở nụ cười nhẹ, khiến Carnation khẽ bối rối:

-“ Chẳng phải chị đang nghĩ là nhóc đang câu dẫn chị à? Okie, nghề của nhóc mà, chị chi đẹp như thế, nhóc không bỏ qua đâu!”

Carnation dừng bước, cái thằng nhóc đầy sự tự tin đứng trước mắt cô vừa tuyên bố điều gì thế kia, thì cô nghe tiếp:

-“ Chị đang có mọi thứ, nhưng có một thứ chị không có, nhóc hầu hạ chị nhé!”

Carnation nhíu mày, cái giọng điệu đấy chỉ khiến cô nghĩ được, nó đang nói rằng cô hầu hạ người khác mệt rồi, giờ nó hầu hạ cô, là sự hiểu lầm như mọi người, và cô cũng chẳng muốn đính chính.


Note: Thêm cho đủ chứ chẳng biết nói gì! À, quên cảm ơn các độc giả luôn âm thầm ủng hộ.


*Thật sự thêm lần nữa. Hihi…*
@ Hiểu Tịnh: Fic này mình đã off. Nhưng vì bạn mình viết tiếp câu chuyện này. Chẳng hiểu sao bạn lại thích Jae với hình tượng “ấy”
@ Tri kỷ: Đã bảo anh đừng thử thách em ^^





Tác giả: Bacham72    Thời gian: 22-7-2017 12:59 AM

CHƯƠNG I

Carnation bước từng bước tự tin như phong thái của cô, có từ bao giờ nhỉ… lâu rồi cô không nhớ, hình như nó có từ lúc cô học cấp hai, bắt đầu từ năm lớp 6, chuyển trường vào thành phố cho cấp học bổng, từ đó cuộc đời cô như diều gặp gió, liên tục chuyển trường với cái suất học không tốn một đồng xu, quá tốt cho một người gia cảnh nghèo khó như cô.

Chẳng biết có phải được trời ưu đãi không? Nhưng những gì cô muốn cô đều có thể làm ra được bằng cái đầu siêu việt của mình. Đến năm lớp 10, cô một đường bay thẳng qua Mỹ, cuộc sống bên trời xa lạ khó khăn lắm, dù không mất tiền học, nhưng vẫn phải tự lo tiền ăn ở…

Nhà chỉ có hai mẹ con, vì tương lai cô nhắm mắt bỏ mẹ lại, không thân thích, cô gởi mẹ vào trường dòng nơi thành phố Đà Lạt mà cô sinh ra và lớn lên, chịu đựng cái không khí lạnh lẽo đã quen thuộc, nhưng khi rời xa mẹ, cô chẳng có thể chịu nỗi nữa. Từ nhỏ đã quen việc bảo vệ mình và mẹ, làm một người đàn ông nên cô mạnh mẽ buông bỏ thứ tình cảm mà cô chỉ chứa nó trong trái tim, không bao giờ để nó vào ý nghĩ…

Chỉ số thông minh của cô cao bao nhiêu thì không cần phải đo lường bằng khoa học, nó được tính bằng công việc của cô… tự tin, mạnh mẽ và có cả sự lạnh lùng của một người đàn ông, cô vững bước trên con đường của riêng bản thân mình mà không phải nhờ đến một ai khác.

Hiểu cái đói nghèo từ thuở bé, hiểu cái thiếu thốn trong từng miếng ăn, cái mặc, mái nhà che thân, cô luôn bắt mình phải trân trọng những gì mà cô có được, cũng như không bao giờ quên… Làm sao cô quên được những ngày vất vả hai mẹ con bên nhau. Làm sao cô quên được ngày mình còn bé nhỏ, được mọi người hàng xóm thương yêu, bởi thế mẹ và cô mới có thể sống, và cô có thể trưởng thành như thế này… Đó là thứ tình cảm duy nhất mà cô có trong cuộc đời cô, để cô cũng dùng cả cuộc đời mình để trả…

Thiếu đi những gì thì cô biết rõ, không thể nắm bắt cơ hội trước mắt cô cũng nếm trải qua, bởi thế thời gian của cô là vàng bạc, tận dụng hết mọi sức lực và trí tuệ của tuổi trẻ vào công việc, cô thăng tiến một cách nhanh chóng…

Tiền với cô là gì? Là sức sống, là thực tại tàn nhẫn, một con dao có thể giết chết mình, cũng có thể cứu sống mình, mọi thứ trên thế gian này đều có ưu và khuyết, cái quan trọng là mình chọn cái nào cần thể hiện là ưu, cái nào cần thể hiện là khuyết mà thôi.

Ưu điểm của cô ư?

Công việc: Giỏi đến mức xuất sắc.

Hình thể: Khá

Gia tài: Khá

Còn khuyết điểm của cô đó là:

Tình cảm: có hai thang điểm 0 và 9.

Chỉ bao nhiêu đó thôi, đủ để mọi người ganh ghét, thiên hạ thật khó hầu, nhưng cô mặc kệ, chỉ cần không thẹn với lòng, chẳng cần phải nhìn mặt ai mà sống, bởi cô chẳng có ai là bạn, tốn thời gian, sao cô có thể trải qua những ngày tháng cô độc… sai lầm, cô không cô độc, cô có mẹ, có những người mà cô yêu thương, dù hiện tại đang ở rất xa cô… mà xa bao nhiêu đâu, ngẫm nghĩ lại bao nhiêu lâu cô không về quê nhà rồi nhỉ?

Tết nơi này không như quê nhà, bởi thế cô đâu có ngày nghỉ để về, mà nghỉ phép thì có đầy, nhưng cô cũng không thể dùng, vì cái khoảng thời gian đó, đầu năm Tây rất nhiều việc, việc nhiều đến nỗi chất như núi, mà cô lúc nào cũng quanh quẩn ở đó, trèo lên, trèo xuống, mệt bở hơi tai để cô không còn nghĩ đến việc gì khác nữa, nói tóm lại cũng chỉ vì tiền mà cô có thể bỏ hết mọi thứ tình cảm…

Cô sẽ dừng lại, cho năm cuối này, khi hết hợp đồng, cái hợp đồng quá dài mà lúc đó sao cô lại nhắm mắt làm liều ký vào nhỉ… 10 năm, mà lúc đó cô đã 27 rồi, thì hiện tại cô đã được 37, 37 về hưu là quá sớm đấy chứ, nhưng thật cô muốn về quê nhà lắm rồi, từ lúc cô rời xa quê là lúc cô được 14 tuổi, mấy chục năm trời phiêu bạt nơi đất khách, cô cảm thấy thật sự cô đơn.

Nhưng cô đơn thì cô cũng không tìm một bạn tình, chẳng biết có phải không có rồi thành quen hay không, mà giờ như cô chẳng biết yêu là gì nữa…

--

Đưa tay mở cửa xe, Carnation ngồi vào, lái xe đi… cô liếc nhìn đồng hồ điện tử trong xe… 01:00 AM… trễ quá, cho mọi thứ, nếu không vì công việc thì cô không phải đi lại trễ như bây giờ… cô còn chưa ăn tối nữa… cô cho xe chạy trên quãng đường vắng với tốc độ an toàn, đưa tay ra thò vào cái túi giấy mà giờ đây trong xe đóng kín cửa nó thơm lừng… bánh gì chẳng biết, nhưng cô biết nó ngon mặc dù cô chưa ăn bao giờ, của Soeur tặng cho cô vì tấm lòng của cô đối với bọn trẻ… trẻ… cô hiểu trẻ không có gia đình là như thế nào, cũng may mắn là mẹ không bỏ cô, mặc dù ba đã bỏ cả mẹ con cô… trong đời cô không có ba, không có một người đàn ông, phải chăng điều đó có ảnh hưởng đến việc cô yêu một ai đó, có lẽ cũng thế…

Lúc tối khi rời công ty thì cũng đã 10h, cứ nghĩ về nhà cũng làm việc, thôi ở văn phòng làm nốt, nhưng khi làm xong ra về, cô chưa kịp thở thì nghe điện thoại của Dòng Théresa gọi gấp… cô đi liền, chẳng nghĩ ra cái quãng đường dài 2 tiếng để đi xe điện cho nhanh, cho an toàn… cô là thế đấy, khi nói đến công việc mà việc gấp là cô quên mất đi bản thân mình… cho đến khi cô bước vào trường Dòng, gặp Soeur Mary thì cô mới biết:

-“ Con đi khuya thế, sao không để sớm mai đến?”

Cô thản nhiên trả lời:

-“ Ngày mai con phải đi làm!”

-“ Ngày mai chủ nhật cơ mà!”

Thì cô mới biết mình đã không biết đến cái gọi là thời gian nữa… đến đây rồi dĩ nhiên là phải giải quyết, tính ra cô lại làm phiền Soeur hơn là Soeur làm phiền cô… Soeur ôm cô vào lòng… chúc bình an cho cô, cô cảm thấy thế là hạnh phúc… Xong việc, cô về ngay, từ chối sự làm phiền của mình với Soeur thêm nữa, cô là thế, Soeur biết rõ nên cũng không giữ lại, chỉ nhét vào tay cô túi giấy nóng hổi này…

Ngon quá… cô ngốn một miếng thật to, miệng nhai ngồm ngoàm, mắt vẫn nhìn đường lái xe… cuối tháng 1, tuyết vẫn rơi, và đêm nay tuyết có vẻ rơi nhiều hơn mọi hôm thì phải… đoạn đường cao tốc mọi lần đầy xe, nhưng sao hôm nay lại vắng lặng… cô có sợ không? Không… trên đời này có 3 thứ cô sợ nhất:

1 - Không có tiền.

2 - Không có tự do.

3 - Người mình yêu thương tin tưởng nhất lừa dối mình.

Chỉ nhiêu đó, còn lại thì không? Để có thể một mình ra đời không bị ai ăn hiếp, cô cũng học kungfu, nói đúng ra là chỉ tình cờ, lúc nhỏ khi mẹ vất vả buôn bán, cô chỉ có một mình học với sư phụ Tứ hàng xóm mà thôi, học rồi thấy thích, nên cô theo luôn, cô luôn là học trò giỏi trong mọi thứ mà lại, bởi thế giờ đây cô có thể tự tin đi một mình khắp nơi mà không sợ gì…

Carnation đưa tay mở radio… cô chỉ đọc tin thời tiết, mà tin đấy là tin cô cần vào lúc này… tiếng người dẫn vang lên đều đặn, giờ thì cô biết tại sao đường vắng tanh rồi, cô nhấn ga, lại nhìn đồng hồ… nữa tiếng nữa mới có bão tuyết, mong rằng cô vượt qua hết được đoạn đèo 13, cô thả miếng bánh vào túi giấy như cũ, tập trung lái xe để qua đèo, lát ăn sau…

Bắt đầu lên đèo… thật đúng hôm nay đường vắng đến nỗi chỉ có xe cô… ánh sáng hai bên đường soi rõ lắm, không như những con đường tăm tối ở quê nhà… mà giờ đây đường quê nhà ra sao rồi nhỉ? Có gió lớn khi cô thấy hai hàng cây bên đường vật vờ, có tuyết rơi nhẹ bay xéo xéo lấp lánh dưới ánh đèn thật đẹp… đẹp là vì cô ở trong xe có máy sưởi, chứ ngoài đấy chắc là lạnh lắm… Đà Lạt lạnh, nhưng chẳng thể có tuyết rơi, chỉ có sương mù, nhưng cô vẫn thấy đẹp… ừ quê hương mà lại, ra sao thì nó cũng thật đẹp trong tâm trí mình…

Từ đằng xa… Carnation thấy… một người bên đường… đang giơ tay ra… dừng hay không dừng… chưa bao giờ cô lại nghĩ một cách phân vân như thế… gần hơn nữa để cô thấy dáng một người đàn ông… sao hắn ta lại ở cái quãng đường này nhỉ? Cô cho xe chạy qua… rồi đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu… cô chỉ thấy cái gương mặt màu trăng trắng đang dõi theo xe cô, ngước nhìn chờ đợi… có chút thất vọng, rồi cái đầu đấy quay đi cúi xuống như có vẻ cam chịu, khiến cô de xe lại…

Đã de xe lại thì cô phải chắc cho người ta lên xe, cô mở nhanh cửa, và cũng thật nhanh cô nhận lấy cái gật đầu, rồi cánh cửa xe đóng lại, chỉ trong tích tắc nhưng cô lại nhận lấy cái không khí lạnh như cắt da…

-“ Cảm ơn!”

Cái giọng run run thật trầm… cô quay nhìn… là một tên thanh niên tuổi khoảng 30, gương mặt chỉ có một màu trắng vì lạnh… cậu ta đang co quắp trên xe cô… hai bàn tay đan chặt vào nhau, móng tay tím ngắt, cô đưa tay mở máy sưởi lớn hết cỡ, và lại nhận lấy hai từ:

-“ Cảm ơn!”

Thật trầm có chút run rẩy…

Lên tới giữa đèo, tuyết rơi nhiều hơn, cô lái chậm lại… cái hơi lành lạnh mà cậu ta vừa đem vào xe giờ không còn, lại chỉ còn mùi thơm của bánh nướng… cô đói quá, nhưng sao ăn…

Tiếng người dẫn thời tiết lại vang lên… cảnh báo tin bão tuyết đang đến ở khu vực đèo 13… giờ chưa ra khỏi đỉnh đèo, không thể dừng xe lại như chỉ dẫn, mặc kệ… nhưng giờ còn có người bên cạnh cô… cô lên tiếng:

-“ Chúng ta qua đỉnh rồi dừng xe!”

Như để báo cáo cái tình hình mà cô tính toán, nhận lấy cái gật đầu nhẹ:

-“ Dạ!”

Ngoan ngoãn như những đứa trẻ mà cô yêu thương… rồi cô im lặng để vượt đỉnh… cái khoang xe lại như chỉ có mình cô… mình cô như muôn thuở…




Tác giả: Bacham72    Thời gian: 23-7-2017 10:36 PM

CHƯƠNG II

Carnation không thể lái tiếp nữa, bởi tuyết rơi dày đặt, mù mịt gần như không thấy gì cả. Cô tắp xe qua bên đường, một chổ mà cô cho là an toàn, nhưng cô nghe:

-“ Chị… lên 500m nữa đi!”

Carnation nhìn phía trước… và làm theo bởi cậu ta nói đúng. Nơi đó không có cây. Nếu có gió lớn cũng không bị cây đổ đè… Carnation dừng xe… cô thở ra tựa người vào ghế nói bâng quơ:

-“ Không biết bão bao lâu?”

-“ Chắc là sớm thôi, vì nơi đây đất trống nên thường có bão nhỏ!”

Ngồi không dĩ nhiên là đói bụng, và cái mùi thơm thì lại cứ xông lên ngào ngạt. Cô với tay lấy túi giấy…

-“ Ăn bánh không?”

Cô lịch sự mời, nhận lấy cái lắc đầu:

-“ Cảm ơn, chị cứ tự nhiên!”

Và Carnation tự nhiên… Ừ, cô cũng hay tự nhiên lắm… Cô lấy miếng dở dang của mình ra ăn tiếp… *Chị*… Cô khẽ liếc mình trong kính chiếu hậu… Là vì lịch sự hay là vì mình thật sự già… Không liên quan gì cả… Cứ như thế này ăn ngủ, làm việc là đủ sống rồi.

Cô quay nhìn người thanh niên bên cạnh… Cậu ta quay đi cho cô tự nhiên à? Có lẽ thế… Bờ lưng cậu ta lớn, nhưng không vạm vỡ. Cậu ta gầy bởi cái áo sơmi màu xanh sọc. Dưới thời tiết này sao cậu ta ăn mặc phong phanh thế… Mái tóc màu nâu phủ ót, chỉ thấy bên tai và cạnh hàm. Cô khẽ nhướng người tới để thấy rõ hơn… Thì chỉ thấy thêm đôi môi tím tái đang mím chặt…

Carnation theo quán tính hay gì chẳng biết. Cô nhìn xuống cổ, thì nhận lấy cục yết hầu của cậu ta đang đưa lên đưa xuống, chỉ khiến cô hình dung ra được… Cậu ta đang đói mà thôi… Bởi khi cô đói cô cũng co rúm mình lại, mím chặt môi, nuốt nước miếng… Cô lấy một cái bánh nguyên ra, đưa đến trước mặt cậu ta…

-“ Ăn đi!”

Cậu ta vội quay lại…

-“ Cảm ơn chị!”

Rồi cầm nhanh lấy không khách sáo từ chối nữa. Cô nhận lấy một cái nhìn thoáng qua trong đôi mắt màu đen láy… Cùng cái gật đầu thật sâu…

-“ Cảm ơn!”

Rồi trong tích tắc cái bánh mất hút qua cái đôi môi màu tím tái đó… Trời… cô đoán không sai mà, cậu ta đói đến thế cơ à… Cô lấy chai nước đưa cho cậu ta, vẫn thế nhận lấy cái gật đầu sâu lễ phép lịch sự cùng hai từ:

“ Cảm ơn”.

Cậu ta tu một hơi nữa chai nước. Đói khát đúng là cùng đi chung mà, với sức thanh niên chắc một cái chẳng ăn thua gì. Carnation đưa tay thò vào túi giấy rồi trao ra cái thứ hai…

-“ Chị còn nhiều lắm à?”

Nhận lấy cái giọng lên, có chút sức sống rồi đây. Carnation trả lời thản nhiên…

-“ Ừ… cậu ăn đi!”

Và chẳng còn cái gọi là khách sáo. Cậu ta cầm lấy, tiếp tục trong cái mồm ngồm ngoàm…

-“ Nhóc đói quá, đứng mấy tiếng đồng hồ không có ai cho quá giang!”

Nhóc… Từ xưng hô rất dễ thương mà cô rất thích. Dành cho bạn trẻ mà cô yêu thương. Chỉ cần bọn chúng xưng hô như thế. Thì cũng đủ để cô mở lòng ra. Chăm sóc yêu thương bọn chúng mất rồi…

Chẳng ai biết cô yêu trẻ con như thế nào đâu. Mà cô chẳng cần phải tỏ rõ cho ai biết cả, chỉ bọn chúng biết là đủ rồi… Cô nghe tiếp:

-“ Có chút công việc riêng, nên nhóc mới đi đến đây, và cũng vì công việc mà về liền. Không ngờ khi về thì không còn tuyến xe nào chạy. Nhóc vừa lang thang đến ga điện ngầm vừa tìm xe quá giang. May là chị cho nhóc đi nhờ, chứ nếu không đứng đó thêm một tiếng chắc nhóc thành tượng đá quá!”

Dứt lời câu đấy Carnation nhận được nụ cười nhẹ… thật ấm áp. Cô chỉ có thể có cảm nhận thế, ánh mắt đen láy trao đi cái nhìn thật sâu… Cô buộc miệng…

-“ Cậu xinh trai quá đấy!”

Cô nhận lấy tiếng cười nhỏ:

-“ Ai cũng nói thế, cảm ơn chị!”

Carnation bật cười nhẹ với sự tự tin của thằng nhóc trước mặt.

-“ Chị về Seoul phải không?”

Carnation gật đầu, nghe tiếp:

-“ Vậy cho nhóc về đó luôn nhé!”

-“ Tôi đã cho cậu lên xe, tức tôi sẽ đưa cậu đến nơi mà cậu muốn, đó là quy tắc của tôi!”

Carnation khẳng định cách làm người của mình.

-“ Nhóc uống hết nước được không?”

Carnation gật đầu:

-“ Còn nhiều trong cốp sau!”

-“ Cảm ơn chị!”

Carnation không rời mắt khi cô thấy cái gương mặt xinh trai đang ngẩng cổ lên, cục yết hầu đưa lên xuống… Cậu muốn quyến rũ ai thế kia, tôi à… Cậu lầm rồi đấy, nhưng cái cách cậu đang thể hiện thật có sự quyến rũ…

-“ Chị mở cốp đi, nhóc đi lấy nước!”

Carnation không từ chối. Cô xoay khóa xe. Cánh cửa xe mở ra, không khí lạnh ùa vào. Cô nhìn lên kính chiếu hậu, thấy dáng gầy cao ráo nhanh nhẹn…
Không khí lạnh lại ùa vào lần hai khiến Carnation tự nhiên rùng mình… Cậu nhóc ngồi vào xe lại cười nhẹ…

-“ Bên ngoài lạnh quá!”

Rồi đưa cô chai nước…

-“ Mời chị!”

Carnation cầm lấy cười nhẹ đáp lại:

-“ Của tôi cần gì cậu mời!”

Nhận lấy thanh âm bật ra thành tiếng. Giọng cười của cậu ta vang vang sao đấy, nghe thinh thích… như dẫn dắt người nghe đến cái cảm xúc mà cậu ta đang thể hiện…

-“ Chị tên gì vậy? Nhóc tên Jae!”

-“ Carnation!”

Cô đáp thản nhiên.

-“ Tên chị đẹp quá, Hoa cẩm chướng? Nhưng là Cẩm chướng màu gì?”

Carnation nhíu mày, cậu ta hạ giọng:

-“ Nhóc xin lỗi!”

Rồi cúi đầu:

-“ Cảm ơn chị!”

Carnation không nói gì, cô lấy tai nghe đeo vào tai. Những lúc này cô chỉ có muốn một mình yên tĩnh nghe nhạc mà thôi. Và giờ đây hành động cô đang thể hiện là muốn cậu ta không làm phiền mình.

--

Jae quay đi… Có gì đó đã không hài lòng trong anh. Giờ còn có thêm chút bất mãn. Mà anh đang làm gì thế kia? Chỉ vì một lời hứa có ơn phải trả, hay là vì tò mò… Ừ, thì mới đầu là vì một lời hứa, với tình cảm thân thiết còn hơn anh em ruột thịt, thứ hai là tò mò…

Lớn lên từ viện cô nhi, thân chỉ có một mình ra đời, nhận lấy bao sóng gió, anh trưởng thành hơn trong mọi thứ. Cuộc sống khó khăn luôn đeo bám anh, và để cho anh biết, con người ta phải nhờ đến may mắn.

Từ đó anh luôn tìm lấy sự may mắn của mình, để anh tìm được, người anh mà anh yêu thương, tôn trọng nhất… Đó là anh John, anh John có ba là người Mỹ, mẹ người Hàn, là một gia đình kinh doanh thành đạt, anh John có đủ thứ mà mình muốn, sống sung sướng khi vừa mới sinh ra.

Bao nhiêu thứ anh John đã nếm trải đủ, để giờ anh John đi tìm cái khác lạ à? Không… không biết, bởi anh John không bao giờ nói với đứa em mà anh đã cưu mang này…

Anh John chỉ tâm sự trong đời anh chỉ có một việc làm anh để lòng, làm anh không can tâm, làm anh không thể buông xuống, làm cho anh hận, anh yêu tha thiết, đó là cua được cô nàng người máy trong công ty của anh… CEO Carnation, người phụ nữ giỏi giang còn hơn anh John.

Trong giờ phút anh John nốc rượu say mèm, anh ta chỉ nói đến người phụ nữ ấy. Rồi trong những lúc anh John bình tĩnh nhất, hai tay ôm hai con bé xinh đẹp anh cũng chỉ nói đến người phụ nữ đấy…

Là anh John si tình quá rồi, để em trai này tò mò, thì chỉ thấy… một cô nàng không có gì hấp dẫn, cứng ngắt và còn già dặn nữa chứ… Bỏ đi… Thiếu gì phụ nữ đẹp. Nhưng anh chỉ nhận được từ anh John câu nói… Không thể bỏ… Nếu như cậu nhận thấy rồi thì cậu không thể bỏ…

8 năm… Quãng thời gian quá nhiều cho một người có nhiều ưu điểm như anh John theo đuổi. Phải… anh John nói đúng đó chứ. Anh ấy với gia tài, với địa vị, với hình thể toàn mỹ cùng gương mặt đúng chuẩn tài tử mà lại không có bà cô vừa khô khan vừa cứng ngắt sao…

Thế là anh John yêu không được đâm hận… Hận rồi anh phải làm cho người ta khóc vì anh mà thôi… Ừ thì anh muốn sao, em cũng giúp anh hết. Nghề của em mà lại… Đốn ngã một bà cô cũng dễ dàng như là thay cái áo…

Nhậu nhẹt lời ra tiếng vào, cả hai anh em cá với nhau…

“ Nếu cậu làm cho cô ta yêu cậu say đắm, cậu muốn gì anh cũng chìu!”

“ Em muốn nhà lớn đấy!”

“ Anh mày dư sức!”

“ Em muốn xe xịn!”

“ Anh mày dư sức!”

“ Em muốn một công việc tốt hơn!”

“ Anh mày cũng dư sức!”


Tội tình gì bỏ đi cơ hội của mình nhỉ… và Jae… Tiến hành kế hoạch mở rộng con đường đời của anh… Khiến cô ta yêu mình say đắm… Thật dễ… Tại anh John ngốc nghếch quá, không biết cách yêu phụ nữ thôi. Còn em đó à… nghề của em mà lại…

Cái nghề gì nhỉ… Cái nghề xấu xa dơ bẩn có gì để mà khoe ra. Nhưng có những con đường mà ta đã bước vào không thể quay lại được nữa. Mặc ai nói gì… Vì có ai nuôi anh đâu. Chỉ có anh John, nhưng anh John chưa từng khinh rẻ, thì anh không có gì phải gọi là xấu hổ… Đó cũng là một nghệ thuật…

Jae bật cười nhẹ… Nghệ thuật phục vụ phụ nữ trong mọi yêu cầu… Ừ, thì gái cũng hay làm gái bao, trai thì cũng hay làm trai bao. Thời đại này nhiễu nhương bẩn thỉu lắm rồi. Chẳng có gì khác lạ hay ghê tởm cả…

Khởi đầu tốt đẹp đó chứ… Bà cô cũng không đến nỗi như anh John nói về cái khoảng vô tình. Chính bà cô dám đưa anh lên xe giữa quãng đường vắng. Cho anh ăn uống. Chỉ là bà cô không muốn làm phiền nhiều hơn… Được thôi, ban đầu chỉ như thế cũng là đủ…

Jae nhìn qua, chẳng có gì gọi là hấp dẫn và lôi cuốn, gương mặt bình dị, không trang điểm… Làm biếng… Sao lại khiến cho anh John chật vật như vậy…
Anh bảo em không thể buông tay ư? Đối với em một khi mình nhấc lên được là phải bỏ xuống được… Anh chờ nhé anh John, và trong lúc anh chờ đợi em đấy, thì anh nên chuẩn bị 3 thứ em yêu cầu đi là vừa rồi…

Jae mỉm cười một mình, tự tin, cùng nụ cười quyến rũ chết người của mình… Bà cô khen tôi xinh trai ư? Ừ… tôi xinh trai nên mới phải làm cái nghề này… Jae co mình lại, tự dưng từ đáy lòng có gì đó nghèn nghẹn xâm chiếm lấy tâm hồn anh… Anh khép mắt lại, cảm thấy cô độc và cảm thấy lạnh quá…


Tác giả: Bacham72    Thời gian: 26-7-2017 12:27 AM

CHƯƠNG III

Đúng như lời mình khẳng định, Carnation cho cậu nhóc xuống xe đúng ở nơi cậu ta nói, cô cho xe đi nhanh đi khi đã 4h sáng. Cũng may hôm nay chủ nhật không đi làm. Giờ đây, cô chỉ có một mong muốn duy nhất, trầm mình trong bồn nước nóng, sau đó lên giường ngủ cho đã, ăn uống tính sau…

Jae đứng nhìn theo chiếc xe chạy khuất trước mắt. Nghe nói cô ta giàu có mà sao lại đi cái xe bình thường như thế. Kể cả trang sức trên người cô ta. Không có gì ngoài cái đồng hồ đeo tay, trang phục công sở cũng thuộc dạng giản dị không phải thương hiệu đắt tiền. Không có mùi nước hoa nào cả… Jae mỉm cười và chợt nghĩ… có gì khiến cho anh John mê nhỉ…

--

Carnation đưa tay đẩy cửa phòng ngủ. Sau nữa tiếng trầm mình, giờ đây mắt cô như muốn khép lại. Cô ngả xuống giường rồi kéo cái mền bông đắp ngang ngực, ngay ngắn yên vị chìm vào giấc ngủ nghỉ ngơi… Cô ngủ rất dễ, chỉ vì mệt mỏi với công việc mà thôi…

Mặc dù đã đóng kín cửa, ban ngày như ban tối. Nhưng Jae không thể chợt mắt cho một đêm không ngủ trên xe. Đáng lý ra anh phải ngủ bù chứ, còn có công việc cần làm nữa kia mà. Nhưng không… Có gì đó nó cứ luẩn quẩn trong đầu anh. Hình ảnh của cô ta khiến anh cứ phải suy nghĩ, và tò mò…

Cô ta nhiều tiền thế sao không ăn sài nhỉ? Nếu như cô ta trưng diện thì không đến nỗi. Chỉ cần vào tay anh, dạo một vòng, anh sẽ biến cô ta thành người khác…

Jae bật cười nhẹ… nghĩ chuyện khác nào. Sau này anh có nhà lớn, đi xe xịn, có một công việc đàng hoàng. Anh sẽ chọn người anh yêu, làm lại từ đầu, làm nên một gia đình hạnh phúc.. Năm nay anh đã 30, mệt mỏi quá rồi cho việc đi phục vụ thiên hạ, làm đồ chơi cho họ chơi, với công việc này nói ra chắc chẳng có con gái nhà lành nào chấp nhận anh cả.

Vậy thì sao… mãi mãi anh biết anh ở vị trí nào. Muốn làm một người bình thường cũng thật khó. Con đường sai lầm này anh đã đi từ lâu rồi, nên không biết đường để quay lại nữa. Nhưng trong thâm tâm anh, anh chỉ mong có một người hiểu anh, yêu anh thật lòng mà thôi.

Những gì họ đến với anh chỉ là vì nhân dáng bên ngoài, rồi thời gian trôi qua, mọi thứ đều phai tàn theo năm tháng. Chỉ có chân tình… Nhưng nghề của anh mà đòi hỏi chân tình ư? Anh bị đụng trúng đầu để điên à? Biết chắc không thể có sao ta lại cứ mơ? Rõ ràng anh là con người thực tế nhất trong những người thực tế cơ mà.

--

Đến 4h chiều, Carnation mới đi dạo phố. Đáng lý ra mọi lần cô cũng chỉ ở trong nhà vào ngày chủ nhật, để đọc sách, gọi điện về cho mẹ. Nhưng hôm nay sai giờ. Cô làm biếng đi ăn gì đó khỏi phải nấu. Khi cô ra đường chẳng ai biết cô là CEO của tập đoàn BM danh tiếng. Cô rất bình dị. Cô không tiêu xài hoang phí, để cô cứ dỡ dỡ ương ương không có bạn bè là vậy…

Cũng như thay vì với địa vị của cô, với tiền cô làm ra thì cô phải ăn ở nhà hàng có tiếng. Nhưng cũng không. Cô ghét phải ngồi ăn đúng cách, ngó trước dòm sau. Cô có phải là quý tộc đâu mà phải giữ lễ làm ra vẻ điệu đàng…

Cô thường dạo phố ăn uống khi đi một mình. Ngày trước cô ước ao, vừa đi vừa ăn như thế này… Ăn những món ăn chơi của tuổi học trò. Cô làm gì có cái khoảng thời gian tụ tập đó.

Ngoài giờ đi học là cô tất bật đi làm, đủ mọi nơi dành cho sinh viên để kiếm tiền trang trải cuộc sống khi cô không ở nhà trọ dành cho sinh viên. Giờ đây, bất cứ phút giây nào tìm được khoảnh khắc đó, thì cô cũng tranh thủ tìm lấy, không để mất đi…

--

Jae bước sau nhân dáng tự tin. Nhìn đằng sau với mái tóc dài thẳng suôn mượt màu nâu, trông bà cô như con gái 20. Bà cô cũng giữ được dáng nhỉ. Nhưng cái dáng này không hấp dẫn anh cho lắm.

Anh dừng mắt nơi đặc biệt… bà cô có cái eo thắt, có cái hông gợi cảm, và đặc biệt nhất là cánh tay dài của bà cô dài đến đùi đang đong đưa theo nhịp. Không có bước chuẩn của một người mẫu. Nhưng cũng không phải là một bà cô bê bối, sao cái gì của cô ta cũng dở dở ương ương thế này nhỉ, như chưa chín, khó nuốt lắm đây…

Jae bật cười nhẹ… Khó nuốt thế nào thì anh cũng có thể tọng vào miệng mình, chỉ là thời gian mà thôi… Gương mặt thì cứ liên tục nhìn qua nhìn lại, cô ta đang tìm món ngon mà mình thích giữa cái chợ đầy ắp thức ăn này à…

Ôi, bà cô hết tuổi ăn vặt rồi đấy. Đáng lý ra giờ này bà cô nên ngồi ở một nhà hàng có tiếng. Như thế để anh dễ làm việc hơn là nơi đây… Mà sao cũng được, anh luôn biết vận dụng thời cơ để nắm bắt.

Jae khựng bước khi bà cô trước mặt khựng bước. Anh không thể rời mắt cho đôi môi vừa phải đang khẽ mím lại. Anh biết cái đầu lưỡi đấy đang chạm vào đỉnh môi bởi hình ảnh hiện tại… Cái đầu lưỡi khiến anh chợt rùng mình bởi những gì nhanh chóng xẹt qua trong ý nghĩ của anh…

Carnation ngừng lại bởi một mùi thơm làm cô ham muốn. Thông thường muốn cô để ý đầu tiên phải là mùi thơm… Chẳng cần suy nghĩ Carnation bước nhanh đến cái bàn thấp còn trống duy nhất… Gọi một phần như những người bình dân rồi ngồi đợi…

Jae bước qua một góc khuất. Dưới ánh sáng có nắng vàng nhạt soi giữa bức tường phía sau lưng bà cô… Bà cô ngước mặt lên… chờ đợi, món ăn… Đôi mắt màu nâu đen dưới ánh nắng chiều chỉ có một màu nâu sáng, long lanh, hàng mi không dày, nhưng lại cong cong.

Đôi mắt to tròn với hai mí mắt thật rõ đẹp… Khi bà cô không phải là người Hàn, mặt thì gầy, hơi dài. Trông bà cô chẳng có chút gì gọi là quyến rũ… Chỉ có anh John mới say đắm với những thứ lạ lẫm.

Đôi môi không tô son khẽ khô và có chút nức nẻ, không mọng ướt. Nhưng tự dưng hiện tại Jae muốn chạm vào, làm cho nó ướt đến cho nó bật chảy máu, vì anh chưa từng nếm qua vị giác này…

Món ăn được bưng ra, và bà cô tự nhiên như lần trong xe đó, nhai ngồm ngoàm nhưng không hé môi. khiến đôi môi đó chúm chím lại, nhìn nghiêng nó lại chu ra, lại khiến anh chỉ muốn bước nhanh đến ngoạm lấy… Sao lại như thế? Jae đứng thẳng lại, anh bước đến… phải dập tắt ngay cái ham muốn kỳ lạ của mình…

Hình như bà cô có một sức hút vô hình khiến cho ai để ý đến không thể từ chối. Đó là bản năng đặc biệt của bà cô sao… Những người phụ nữ có cá tính riêng biệt, phải chăng điều đặc biệt mà anh John không thể buông bỏ là đây.

Ôi đôi mắt đấy mà rơi lệ thì chắc là đẹp phải biết. Vì nó long lanh quá mà… Bà cô có đôi mắt rất đẹp. Đó là sự khẳng định đầu tiên của Jae, một tên đàn ông với nghề nghiệp trai bao. Tự cho mình là hiểu rõ phụ nữ còn hơn chính bản thân mình.

Carnation khựng lại ngẩng nhìn khi thấy có người đang đứng trước mặt cô… nghe cái giọng quen quen ấm áp:

-“ Xin lỗi, hết chổ rồi, chị có thể cho tôi ngồi chung không?”

Carnation chẳng cần đưa mắt nhìn quanh bởi cô biết rõ rồi. Cô gật đầu kéo cái dĩa thức ăn của mình qua bên đáp lịch sự…

-“ Okie!”

Jae kéo ghế ngồi xuống, không đối diện mà là bên tay trái của bà cô, rồi anh hạ giọng:

-“ Chị quên nhóc rồi à?”

Carnatinon ngẩng lên lắc đầu:

-“ Không! Tôi có trí nhớ rất tốt!”

-“ Nhà nhóc gần đây, thôi bữa này để nhóc mời nhé, vì chị cho nhóc quá giang!”

Carnation gật đầu:

-“ Okie!”

Jae khẽ nhíu mày. Bà cô thật là không biết khách sáo, không biết e thẹn. Mà trong mắt bà cô hiện tại anh đúng là thằng nhóc nên sao phải khách sáo nhỉ… Jae gọi phần của mình và không quên hỏi bà cô có ăn thêm không…

Carnation lắc đầu… tiếp tục dùng phần còn lại của mình, cô không ăn thêm đâu, vì cô còn để bụng để mà đi ăn kem nữa, lâu rồi cô không ăn kem…




Tác giả: Bacham72    Thời gian: 30-7-2017 12:00 AM

CHƯƠNG IV

Ăn gần xong thì Carnation thấy có một người phụ nữ, chắc khoảng bằng tuổi cô tự dưng ở đâu nhào đến, đưa tay choàng qua cổ tên con trai mà cô cho quá giang, hắn nói hắn tên Jae, thì cô nghe:

-“ Jae à… em nhớ anh lắm! Con nhỏ nào thế kia?”

Đáng lý ra Carnation cô không xen vào và tính bỏ đi, nhưng cô ta lại đang muốn lôi cô vào, nên cô ngẩng lên, chỉ để nhận lấy nụ cười gượng như hối lỗi… giọng trầm ấm đáp nhanh:

-“ Xin lỗi chị!”

Rồi tên nhóc quay qua gỡ tay người phụ nữ kia ra…

-“ Chị sao vậy? Chuyện hôm trước đã giải quyết như thế chưa đủ sao?”

-“ Em không biết, chồng em nó đi nước ngoài rồi, tối nay anh phải đến với em!”

Carnation đứng lên, nhưng lại bị người phụ nữ đó giữ lại…

-“ Cô ở yên đây, tôi có chuyện muốn nói với cô, cô đừng có mà dòm ngó tới Jae của tôi…”

Carnation chẳng hiểu gì thì nhận lấy ánh mắt dèm pha của người phụ nữ quét từ đỉnh đầu xuống gót chân cô…

-“ Jae à, anh sao vậy, nhìn nó nghèo xơ nghéo xác hay là anh chê tiền, tìm thứ mới lạ hả!”

-“ Chị im đi!”

Cậu ta lên giọng nhưng chỉ như là cho có… Carnation nghe tiếp lời của người phụ nữ:

-“ Con này trả cho anh bao nhiêu thì em trả gấp đôi!”

Cậu ta vội đứng lên, cũng vội nói:

-“ Xin lỗi chị!”

Rồi cậu ta kéo người phụ nữ đó đi, nhưng cô ta vẫn gượng lại:

-“ Mày đừng đến đây nữa nhé, nếu không tao thấy mày là đánh mày đó, Jae là của tao, và tao nói cho mày biết, nó là trai bao mà tao yêu thật lòng đấy!”

Carnation nhíu mày nhìn theo hai cái dáng lao đi trong đám người, cô đứng dậy thở ra… Tự dưng bị người ta chửi, còn hắn nói bao cô bữa ăn, giờ lại bỏ đi mất, để cô phải trả tiền luôn cho hắn khi mọi người nơi đây đều hiểu lầm… cô không muốn đôi co, nên cô cũng trả tiền…

--

Carnation bước đi giữa con phố đông người. Từ trước đến giờ vẫn thế, cô không cần phải nhìn mặt ai mà sống, miễn không thẹn với lòng là đủ, rõ ràng cô có làm gì xấu xa đâu để mà phải xấu hổ… trời biết, đất biết, mẹ cô biết là đủ rồi…

Qua đến góc khuất Jae đưa tay thò vào túi…

-“ Chị đáng ghét lắm nhé, làm hỏng chuyện của em là chị phải đền đó, tiền đây cầm đi!”

Người phụ nữ nhướng người tới.

-“ Thế cậu nghĩ chị như cậu à, ham tiền để dụ dỗ phụ nữ ư? Là chị ham cậu thật lòng đấy, dẹp tiền vào đi, hôn chị trả ơn cho chị nào!”

Jae bật lùi lại lưng đụng vào tường:

-“ Chúng ta đã giao kèo!”

-“ Giao kèo là gì? Có muốn chị lật tẩy cậu không!”

Jae thở ra nghe tiếp:

-“ Thật chị thích cậu mà, vì cậu chị có thể làm mọi thứ, và chị thích cậu tự ý hôn chị hơn là chị cưỡng hôn cậu, nào làm đi!”

Jae đưa tay lên, nhưng anh đã bị người phụ nữ đấy nắm lấy hai cổ tay, anh cười:

-“ Tư thế này chẳng khác nào… chị cứ cưỡng hôn nó đi!”

Người phụ nữ bật cười…

-“ Jae không thích à, đối với Jae đó là việc đơn giản thôi mà!”

Sau tiếng nói đấy người phụ nữ ngước mặt lên… Jae cúi xuống:

-“ Một lần thôi đó nhe!”

Anh chạm môi vào cái đôi môi đang mời gọi mà không có cảm giác hứng thú gì… Jae bước lùi lại…

-“ Chị xấu xa quá!”

Vừa bước đi Jae bị khựng lại, nhận lấy vòng tay ôm từ phía sau…

-“ Trưa mai cậu muốn ăn gì?”

Jae quay đầu gỡ vòng tay đó ra:

-“ Gì cũng được, chồng chị thấy thì chết hết cả đám!”

-“ Vì Jae chị chết cũng không sao, nhưng lần trước thấy Jae bị chồng chị đánh chị rất xót lòng, và hứa sẽ không để xảy ra lần thứ hai nên Jae yên chí!”

-“ Chị biết thế thì tốt!”

Nói xong Jae bước nhanh ra khỏi con hẻm.

--

Carnation rời khỏi khu phố ăn uống bình dân, giờ là lúc cô chọn một quán kem có tiếng… Cô dừng bước, một màu hồng ngòn ngọt hòa quyện cùng màu xanh lá xinh tươi mát… khung cảnh thôi cũng đã thấy thèm…

Cô bước vào, lên gác chọn một góc khuất, vì ăn gì chứ ăn kem mà bị ai làm phiền là cô nổi máu điên đó nhe… Ngồi xuống, cô chọn những thứ kem mà mình thích, rồi ngước nhìn xung quanh chờ đợi… Nụ cười tắt trên môi khi cô thấy cậu ta đang bước tới chổ cô…

Jae đuổi theo bà cô, và có phải đúng như trời giúp anh không, cứ nghĩ khó tìm không ngờ thấy bà cô bước vào quán kem, nên anh bước theo… Anh thấy bà cô lên lầu, chọn bàn trong góc, dễ để anh làm việc. Anh bước nhanh đến, lên giọng như khởi đầu một điều tốt:

-“ May quá, tìm được chị!”

Jae kéo ghế thản nhiên ngồi xuống.

Carnation thản nhiên:

-“ Ai cho cậu ngồi!”

Jae đứng lên, làm ra vẻ ngập ngừng hối lỗi…

-“ Nhóc… xin lỗi vì chuyện lúc nãy!”

Carnation ngẩng nhìn khi cậu ta đã đứng:

-“ Xong rồi phải không, xong rồi thì đi đi!”

Jae móc tiền trong túi ra:

-“ Lúc nãy nói trả tiền cho chị, nhưng có chuyện nên nhóc đi mất, khi quay lại thì chủ quán nói chị trả rồi, cả phần của nhóc… giờ nhóc trả cho chị!”

Jae đặt lên góc bàn, Carnation bỏ chân xuống khi cô đang bắt chéo chân, vô tình cái đầu gối của cô làm tiền bay xuống đất… Với cử chỉ này cô biết là mất lịch sự nhưng là vô tình thôi… Cô nhận lấy cái dáng cúi xuống gần như là quỳ gối trước cô… giọng trầm có chút nghẹn lại…

-“ Tiền… của nhóc dơ bẩn lắm đúng không?”

Cái bàn tay run run đưa ra lượm lại, từng tờ khi gió bay, cái đầu với mái tóc màu nâu thả tự nhiên óng mượt khẽ lung lay…

-“ Nhóc biết mà… nhưng nhóc không biết rửa tiền sao cho nó sạch nữa, thôi thì coi như chị đã nhận… Rồi chị không thích nên quăng đi, bố thí… mà nhóc cần nên nhóc lượm có thế thôi!”

Vừa dứt câu thì Carnation thấy cái dáng đó lao đi thật nhanh, mất hút xuống cầu thang. Tự dưng cô thấy nghèn nghẹn trong lòng, bất giác cô đưa mắt nhìn xuống qua khung cửa kính cao ngất…

Và cũng thật nhanh cô thấy cái dáng cao gầy đã đứng trước mắt cô, khuôn mặt trắng sáng đang ngẩng lên, đôi mắt màu đen tuyền long lanh bởi nước, đôi môi màu đỏ khẽ mím lại… cái đầu đấy gật xuống thật sâu trao đi cái gì chẳng biết, rồi cái đầu ngẩng lên, thoắt dáng ai kia lao nhanh đi nhưng cũng đủ để cô thấy đôi mắt đấy khẽ ướt…

Kem được đem ra, món kem với đủ mùi vị dự tính sẽ làm cô sảng khoái. Nhưng giờ đây thay vì lạnh cô lại thấy nó nóng. Thay vì ngọt ngào cô lại thấy nó đắng cay. Thay vì cô thích đến đam mê lại thấy khó chịu không muốn nhận lấy thế này… là gì… vô tình thôi mà…

Cô chẳng là gì cả, nên cũng chưa từng dè bỉu dèm pha khinh thường ai hết, nhưng vì vô tình mà cô lại khiến cho người ta hiểu lầm, mà sự hiểu lầm đấy lại đem cho cô khó xử như thế này đây… chán…

--

Jae bước nhanh trên đường, chiêu thứ hai cũng khởi đầu tốt đẹp, nhưng nụ cười trên môi anh hiện tại lại làm anh cảm thấy không hài lòng, mà sao gượng gạo, bà cô thuộc tuýt người phụ nữ mạnh mẽ ư? Chẳng qua là bà cô biết rõ mình quá yếu đuối nên muốn làm đàn ông mà thôi…

Được bà cô muốn thì tôi đây chìu chuộng bà cô, hơn nữa tuýp người bà cô chỉ thích sự thật. Rồi mai đây để xem khi bà cô nhận lấy cái sự thật, bà cô sẽ như thế nào, dù gì bà cô cũng là tương lai của tôi nên tôi không thể buông bỏ, cơ hội của tôi ơi, tôi sẽ chăm sóc cho bà cô cẩn thận nhé…

--

Giữa con phố lên đèn, Carnation dạo bộ, không là thói quen của cô, có gì đó vẩn vơ trong đầu để không thể nghĩ một cách rõ ràng. Cô nhìn những người ngược đường với cô, lướt ngang qua như những kẻ lạ mặt… Phải thằng nhóc đó cũng thế thôi, gặp lại cũng phải là kẻ lạ mặt khi cô không thích ai làm thân với mình…

Một tối trôi qua bình dị như thế, như cuộc đời của Carnation bình dị đến hiện tại…

Jae hẹn gặp anh John nhờ anh sắp xếp cuộc hẹn cho chiêu thứ ba…




Tác giả: Bacham72    Thời gian: 30-7-2017 12:02 AM

CHƯƠNG V

John David là con trai thứ hai của tổng giám đốc tập đoàn BM, chuyên về phần mềm vi tính. Là người con trai giỏi nhất trong 4 anh chị em. Nhưng anh vẫn không được quyền ngồi chức CEO, để cho chính anh em mình cũng cười vào mặt, dù không tỏ rõ, cái chức vị đó lại rơi vào tay người ngoài, anh mới ấm ức.

Bay từ Mỹ về chỉ để nhìn ai là kẻ thù của anh, thì chỉ thấy một người phụ nữ. Chỉ là mới đến công ty anh có một năm, sao lại khiến cho papa tin tưởng thế, đọc hồ sơ thì biết cô ta là người Mỹ gốc Việt, có lý nào như thế, nhưng cái thành tích trong hồ sơ thì anh không thể không công nhận, ganh ghét, rồi khiến anh phải để ý, để ý riết rồi không biết anh thích từ lúc nào, thật Carnation quá giỏi, còn hơn một người đàn ông.

Với nhân dáng cùng gương mặt không trang điểm nên rất bình dị. Không hiểu sao lại khiến anh say đắm, ở cô ta có một sức hút vô tình mạnh mẽ, mà đến gần 10 năm anh chỉ có thể khẳng định, *Rất đặc biệt*

Bao lần tỏ tình, nhưng cô ta đều từ chối, càng lúc càng thẳng thừng, và còn tuyên bố cô chỉ thích lấy chồng Việt, những thứ cô ta đáp lại cho anh một cách thông minh đến nỗi anh không thể chối cãi, và còn tự nhốt mình lại, thôi thì làm đồng nghiệp, ừ thì Carnation có bản lĩnh đàn ông, nên tính cách cũng thế, sẵn sàng làm bạn không từ chối.

Không có được thứ mình muốn đều tất cả do cô ta mà ra, John dần dần bất mãn đến đau khổ, rằng anh mong có một ngày cô ta phải cúi đầu trước anh, rằng đôi môi đó phải tự ý hôn lấy anh, vòng tay đó phải ôm anh thật chặt, kể cả thân xác đó cũng phải cởi hết ra để rên rỉ dưới thân anh mà thôi…

Quen với một thằng nhóc bắt mắt trong một lần đi quán bar, nói chuyện hợp riết rồi thân, biết nó làm trai bao, chuyên đi hầu hạ phụ nữ, nó rành phụ nữ lắm, nên anh mới nghĩ ra được cái cách trả thù dơ bẩn của mình.

Ừ, anh dơ bẩn thế đấy, anh phải khiến cô ta phải nhuốc nhơ, dơ bẩn theo anh mà thôi, hận cô ta thì càng yêu, yêu cô ta thì càng hận… Carnation… Cô phải chịu lụy vì tôi… tiền tôi bỏ ra cho cô tôi không bao giờ thấy tiếc cả… Anh dư sức làm đúng yêu cầu của thằng nhóc, chỉ cần nó khiến cho Carnation phải say đắm nó, nói yêu nó là đủ… tôi phải khiến cho cô biết, không có thành ý là như thế nào…

--

Carnation ngồi ở bàn làm việc với đống hồ sơ, cô không ngẩng lên nhưng biết thư ký riêng của mình là Song đang có chuyện muốn nói, tính cô làm việc mau lẹ nên cô hỏi liền:

-“ Có chuyện gì cô cứ nói thư ký Song!”

Thư ký Song mặc dù là thư ký riêng của CEO Carnation, nhưng cô cũng phải nghe chỉ thị của CCO John, và lệnh của CCO hôm nay là làm sao khiến cho giám đốc của cô đi dự tiệc tối nay ở quán bar Flower, chúc mừng sinh nhật, cũng may là có dịp sinh nhật của giám đốc, chứ không có rước kiệu vàng giám đốc cũng không đi, suy nghĩ mãi mới có một lý do, nên cô đành dùng, chẳng biết có được không…

-“ Tối nay, bọn chúng em muốn chúc mừng sinh nhật giám đốc ạ!”

Carnation nghe thế thì ngẩng lên:

-“ Cảm ơn thành ý của các bạn!”

Thư ký Song khẽ nhíu mày, miệng thì giám đốc gọi bọn họ là bạn, nhưng giám đốc không bao giờ chơi với bọn họ, không vì chảnh, mà là vì giám đốc sống khép kín quá, ai mà không biết, CCO John luôn theo đuổi giám đốc Carnation bấy nhiêu năm nay, và ai mà không biết một chuyện còn lớn hơn nữa nhưng chẳng dám nghĩ tới, cô tiếp:

-“ Em biết, giám đốc không thích tụ tập, nhưng bọn em đã theo giám đốc lâu rồi, giám đốc nghĩ cho bọn em, bọn em không biết lấy gì đáp trả, còn năm nay là giám đốc hết hợp đồng, bọn em cũng biết giám đốc về Việt Nam, nên mong rằng lần này là lần đầu cũng như lần cuối, xin giám đốc để bọn em làm phiền một tối, vài tiếng thôi ạ!”

Carnation ngả người ra ghế, người cô chọn làm việc cùng cô cũng không phải là người tầm thường, nên cô chẳng có lý do gì từ chối, cô gật đầu:

-“ Okie, mấy giờ, ở đâu?

Thư ký Song nở nụ cười bước nhanh đến.

-“ Vậy tụi em chuẩn bị nhé, bất ngờ một chút nhe, tối nay giám đốc ăn mặc đẹp chút nhé… à là không phải bọn em có ý gì, chẳng qua bọn em muốn giám đốc ăn mặc nữ tính một chút đấy mà, giám đốc trẻ mãi thế kia sao lại cứ làm mình già đi nhỉ?”

Carnation nở nụ cười đáp lại:

-“ Được, tôi chìu ý cô cậu, tôi đợi điện thoại cho điểm đến bất ngờ!”

Thư ký Song vội cúi đầu:

-“ Cảm ơn giám đốc, xin phép!”

Rồi đi nhanh ra ngoài.

Carnation cúi xuống khi cánh cửa khép lại, tiếp tục làm việc, dù gì đi một lần, đầu cũng như cuối, ít nhiều cô cũng có cảm tình với bọn nhóc cấp dưới, chẳng qua là cô không thích biểu lộ ra mà thôi.

Thư ký Song trực chỉ thẳng đến phòng CCO John báo cáo tình hình.

John đưa ra kế hoạch của mình, mừng sinh nhật ở quán bar Flower.

Thư ký Song biết quán bar Flower thuộc hàng đẳng cấp, cô cũng mong muốn vào đó một lần cho biết, thế nào là trai ở đó xinh còn hơn hoa, cái chổ mà chỉ có khách cao sang mới được bước vào.

Cô đi thông báo cho đám bạn bè cấp dưới mà được CCO John tuyển chọn được đi cùng, cả bọn toàn là phụ nữ… Đến độ tuổi yêu đương, nhưng vì công việc tất bật dưới tay CEO phòng không gối chiếc, nên cũng đành phòng không luôn, ai không biết quán bar Flower tiếng đồn như thế nào, hơn nữa CCO John bảo cứ tự nhiên anh đãi hết thì còn gì sung sướng cho bằng, chẳng ai còn muốn làm việc cho cái buổi chiều gần tan tầm cả, lo nghĩ tối nay sẽ trưng diện như thế nào mà thôi, nhưng diện sao thì diện, đẹp hơn nhân vật chính là không thể, thế mới khó nghĩ…

Carnation thì biết rõ đám cấp dưới phải lo việc chúc sinh nhật cho mình sao cho được thì sẽ không chịu làm việc, cô cũng chẳng đòi hỏi, bởi thật sự thì cô rất biết thông cảm mà…

Carnation đi ra xe khi nhận được địa chỉ của thư ký Song, quán bar Flower đường 49 số 5A. Hôm nay cô diện một cái đầm bông bằng lụa màu tối với hoa màu đỏ, cam to sát cánh, tóc cô xõa ra không như ngày thường bới gọn, thoa một chút son hồng, kẻ một chút viền mắt, bởi không thể cẩu thả  với cái đám cấp dưới có thành ý…

--

Carnation an tọa ngay ghế lớn chính trong phòng riêng đặc biệt, hai bên cô là đám cấp dưới, toàn là phụ nữ, còn bọn đàn ông đâu nhỉ, thì nghe thư ký Song ngồi bên tay phải cô trả lời:

-“ Nơi đây chỉ dành cho phụ nữ!”

Carnation chỉ gật đầu, có tất cả 6 đứa nhân viên với cô là 7, con số không may, nhưng nhìn bọn nó tíu tít thì cô cũng cảm thấy hài lòng. Thôi thì đãi bọn nó một bữa như ý bọn nó khi cô nghe bọn nó xì xầm có vẻ thấy hứng thú khi đến đây, thì cũng là lúc cô biết nơi đây là một quán bar dành cho phụ nữ xả stress với đám đàn ông làm cái nghề gọi là trai bao. Ừ thì cuộc sống này bình đẳng quá rồi, đàn ông chơi gái, phụ nữ chơi trai, có thế thôi, nhưng cô chợt nghĩ ra thằng nhóc quá giang xe cô tên Jae…

Một đám đàn ông bước vào, như đúng cái quy cách phục vụ nơi đây cũng là lúc ánh mắt Carnation khựng lại, nhìn thấy tên Jae trong đám đó, dưới ánh đèn vàng sáng, tên con trai mà cô từng khen xinh đẹp hôm nay thật sự quá xinh đẹp, mái tóc nâu vuốt lên cao khiến cho hắn chững chạc, đôi mắt đen giờ sâu hơn bởi được kẻ chỉ, đôi môi màu đỏ đấy bóng bóng, gương mặt sáng không một tì vết, làn da còn mịn màng hơn cô…

Đây là chiêu thứ ba của Jae nên anh chỉ có việc đưa nó vào quỹ đạo mà anh bày vẽ ra… Anh như chợt không ngờ khi thấy Carnation, rồi anh làm ra vẻ ngượng ngùng quay đi, nhưng chỉ trong phút chốc.

-“ Chào người đẹp! Mấy người đẹp là khách mới…”

Tiếng nói của thằng gọi là tú ông vang lên…

-“ Nên để phục vụ khách lần đầu chúng tôi đều tỏ thành ý, đây là đám đàn ông đặc biệt nhất của chúng tôi, xin được phục vụ!”

Cả đám nhân viên lại khẽ tíu tít, làm Carnation cũng cảm thấy vui vui lây, cô lên giọng làm chủ như mọi lần.

-“ Cảm ơn thành ý, thật bọn chúng tôi lần đầu đến, vậy có gì hay thì cứ trình diễn đi!”

Đám nhân viên lại nhao nhao trong tiếng nói:

-“ Vậy quý cô đây muốn thưởng thức gì ạ? Nhảy, hát, trò chuyện, uống rượu?”

Chẳng đợi Carnation lên tiếng cả đám nhao lên đồng thanh!”

-“ Nhảy đi ạ!”

Tên chủ gật đầu…

-“ Chúc quý khách vui vẻ!”

Rồi bước ra để lại 7 tên đàn ông vừa đủ cho 7 người, thì bọn nhân viên chẳng còn xem Carnation là gì nữa. Bọn chúng lại nhao nhao, nhạc bắt đầu nổi lên, đám đàn ông bắt đầu một bài vũ thật đẹp như những ca sĩ nổi tiếng khiến đám nhân viên thích thú…

Carnation không dời mắt bởi tên nhóc đang trước mắt đó, có gì đó mà nó không dám nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen càng lúc như càng mờ đi…

Thư ký Song ghé tai nói nhỏ vào tai Carnation:

-“ Chị Carna, vũ sexy được không ạ?”

Cái giọng hạ thật nhỏ, Carnation chẳng hiểu sao mình lại gật cái đầu xuống, mở miệng.

-“ Các cậu vũ sexy đi!”

Jae cùng đám người dừng lại, mọi yêu cầu nào bọn anh cũng chìu hết, nhưng anh biết đó không là chủ ý của bà cô dù bà cô chính miệng vừa thốt ra, còn đám nhân viên nhìn Carnation với ánh mắt ngưỡng mộ, thật giám đốc khó tính của bọn họ không ngờ lại chịu chơi như vậy…

Carnation ngã người ra ghế, cô chuẩn bị xem với tinh thần trong sáng nhất… Lần lượt những gì cần cởi ra bắt đầu cởi ra, cả đám nhân viên nín lặng như ngừng thở, trò chơi đồi trụy này cô như họ cũng chưa từng mơ mình được tham dự vào, những cơ bắp cắt nét thật gợi cảm, nổi bật nhất là tên đứng chính giữa, hắn có làn da trắng da sáng với hình xăm thật bắt mắt, hắn gầy nhưng cũng có nét cắt…

Rượu được rót ra tràn ly cho đám nhân viên không đủ sức chịu đựng mà dám đòi chơi, mặt ai cũng đỏ bừng bừng, nhưng chẳng ai muốn ngừng lại cái trò chơi trụy lạc này…





Tác giả: Bacham72    Thời gian: 30-7-2017 12:06 AM

CHƯƠNG VI

Vẫn thản nhiên đến độ lạnh lùng, Carnation vẫn không rời mắt trước cậu nhóc đó…

Tự dưng Jae cảm thấy bực bội bởi độ lạnh lùng của bà cô, rõ ràng anh thấy được trong đôi mắt đấy không có chút cảm xúc nào, cứ như là xem phim với màn hình 3D sống động, bà cô lãnh cảm à, rõ ràng khi anh cởi ra ai cũng thèm muốn cơ mà…

Đến khi chỉ còn duy nhất trên người cái thứ không thể cởi thì đám đàn ông đấy bước đến, mọi người chọn một người phụ nữ, và không biết như thế nào Carnation lại có thằng nhóc đấy ngồi kế bên, rượu lại được rót ra, bắt đầu màn tâm sự riêng biệt, hẹn hò cho cái tình tiếp theo, một đêm ư… Carnation không can dự vào việc riêng của ai đó, cô nhìn qua tên nhóc đang ngồi bên cô… cô nghe:

-“ Tôi phải xưng hô thế nào với chủ nhân buổi tiệc đây?”

Thản nhiên Carnation đáp lại:

-“ Mọi lần như thế nào thì như thế đấy!”

Jae khẽ giật mình, anh không ngờ cô ta lại có thể đối đáp với anh một cách thông minh như thế, nhưng anh đâu phải vừa:

-“ Vậy anh gọi cưng là cưng nhé!”

Carnation gật đầu:

-“ Okie!”

-“ Cưng muốn sao anh có thể hầu cưng trọn vẹn!”

Carnation vẫn giữ sự tự tin làm chủ của mình:

-“ Thế mọi lần là tiếp đến gì, thì anh cứ tự nhiên, bởi cưng mới đến đây chơi lần đầu!”

Trái tim Jae khẽ rung nhẹ, có điều gì đó rất khác lạ trong cái ngôn từ như mời gọi đấy, Jae cúi xuống, nói nhỏ vào đôi tai xinh xinh kia, lần thứ hai Jae có thể khẳng định, bà cô có đôi tai rất đẹp.

-“ Hầu rượu đấy!”

Carnation cảm thấy trái tim mình thắt lại. Một mùi thơm thoang thoảng từ người cậu ta sộc vào mũi cô. Sau đó là hơi thở nhè nhẹ, rồi cái chạm môi lướt qua vành tai, nhưng cô luôn biết giữ lấy cảm xúc của mình, cô quay qua đáp liền:

-“ Vậy hầu rượu!”

Jae mỉm cười khi mọi kế hoạch đều đúng như ý anh, anh rót rượu vào ly, rồi cầm lên uống, giữ lại trong vòm miệng rồi nhướng người tới, ra hiệu…

Carnation tròn mắt, cái chiêu hầu rượu này cô không thích nên cô vội nói:

-“ Dơ bẩn!”

Jae khựng lại, anh chợt thấy trái tim mình se thắt lại qua hai từ gọn ghẽ của bà cô.

Trong tích tắc Carnation nhận lấy đôi mắt màu đen đó lại long lanh vì nước, đôi môi mở ra với cái giọng run rẩy…

-“ Xin phép! Để người khác hầu cô vậy!”

Rồi Jae đứng lên, lượm lấy quần áo đi nhanh ra ngoài…

Carnation nhìn theo… bọn nhân viên vội nhào tới, thư ký Song nói nhỏ với sự lo lắng:

-“ Sao vậy chị Carna?”

Carnation lắc đầu…

-“ Không… các em cứ tự nhiên!”

Rồi cô quay qua một thằng đàn ông…

-“ Gọi cậu ta vào đây!”

Một tên đứng lên, cả đám thở ra tiếp tục việc riêng của mình khi không thể không tranh thủ, thư ký Song vì tên bạn đã đi ra nên lại chụm đầu vào Carnation mà tiếp tục hạ giọng:

-“ Chị không thích à?”

Carnation thản nhiên.

-“ Mấy em thích thì được rồi, chị sao cũng được, hôm nay đãi bọn em một bữa ra trò khi đã hứa như thế, em đừng nghĩ ngợi, cứ hưởng thụ đi!”

Carnation đứng lên đi ra cái ghế đôi trong góc phòng, ngồi đợi… cả đám lại tiếp tục khi tên nhóc lại bước vào, cô thản nhiên chỉ chổ bên cạnh mình…

-“ Ngồi đi!”

Jae ngồi xuống làm ra vẻ ngập ngừng ngại ngùng, hạ giọng thật nhỏ:

-“ Chị muốn sao?”

-“ Chẳng phải đây là việc của cậu sao?”

Jae ngẩng lên, anh cố gắng làm ra vẻ tủi nhục…

-“ Nhóc… sẽ làm bất cứ gì mà chị yêu cầu…”

Trái tim Carnation rung lên thật sự bởi cái ngôn từ xưng hô đó, cứ như là cô đang ăn hiếp cậu ta vậy, nhưng cô thản nhiên đáp:

-“ Cậu kể chuyện đi, chuyện hài đấy!”

Jae gật đầu như ngoan ngoãn bắt đầu câu chuyện hài như mọi lần…

Carnation im lặng lắng nghe, cô chẳng biết cười gì cả, nó nhạt nhẽo sao đấy, chỉ mình cậu ta nói cho đến 12h khuya tiệc tàn, cô trả check còn chi tiền tip thật đẹp, lần đầu tiên cô chi tiền cho việc ăn chơi…

Cả đám rối rít cảm ơn khi giám đốc đãi một bữa ra trò, chào tạm biệt.

Carnation lái xe về nhà… tuyết lại bắt đầu rơi…

--

Sau một cuộc ăn chơi hoàng tráng thì phải làm việc. Ai cũng biết tính cách yêu cầu của CEO Carnation, và cũng biết sẽ chẳng có lần hai, nhìn cái bill cùng tiền tip mà sếp bỏ ra thì thật không ngờ, nó trái hẳn tính cách của sếp trong 10 năm qua, tiết kiệm cho mọi thứ. Điều đó nói lên gì, là sếp hiểu bọn nhân viên, và cũng là sếp muốn dằn mặt bọn nhân viên mà thôi à, bởi thế chẳng ai mà không để tâm vào công việc nữa.

Công việc của Carnation thì nhiều vô kể. Thấm thoát một tuần trôi qua… Hôm nay mới đúng là ngày sinh nhật thật sự của cô, không như cái ngày tuần trước có trong giấy khai sinh, ở nơi đây có 2 người biết ngày sinh nhật thật sự này, sáng vừa đến thì cô đã thấy trên bàn làm việc của mình một bó hoa cẩm chướng thật lớn, không cần mở ra xem thiệp chúc mừng thì cô cũng biết chắc là của John, nhưng vì lịch sự cô cũng mở ra xem, vẫn như cái ngày nào trôi qua, chỉ một lời chúc không đổi:

“ Mong em luôn hài lòng với những gì mà em chọn”


Câu nói khích lệ hay dèm pha đều có đủ cảm xúc cho một người thông minh như cô. Ừ thì cô có hay không hài lòng thì cô cũng phải chấp nhận…

Anh hiểu mà John. Chúng ta đồng tuổi nhau để cùng hiểu đời như nhau mà lại, cũng thông minh để biết rõ mọi thứ gì nên và không nên làm. Sao anh lại cưỡng cầu, tình cảm của anh dành cho tôi thì tôi cũng biết chắc, chẳng có một phần trăm để yêu, chỉ toàn là sự chiếm hữu.

Tôi không là một món đồ giá trị, anh không nên sở hữu tôi. Carnation cầm bó hoa lên, nhưng bó hoa thật đẹp, anh biết rõ sở thích của tôi. Dù gì cũng cảm ơn anh cho cái tình bạn, còn là tình đồng nghiệp nữa. Carnation đứng lên, cô cầm bó hoa trên tay bước ra khỏi phòng, đến thẳng phòng của CCO John David.

Anh có đầy đủ mọi thứ rồi John à, những thứ có giá trị để biết có bao nhiêu phụ nữ vây lấy. Anh có nhiều cơ hội để tiến tới hôn nhân hơn tôi, kể cả cơ hội chơi bời hơn tôi… Sao anh không chịu hiểu, tôi từ chối anh chỉ vì cảm giác, thật tôi không có cảm giác với anh.

Carnation gõ nhẹ cửa thì thấy thư ký Jin bước vội tới.

-“ Xin lỗi CEO Carna, anh John có dặn thấy chị thì mời vào!”

Rồi thư ký Jin đẩy cửa cho Carnation, cô gật đầu buông lời lịch sự:

-“ Cảm ơn!”

Nghe tiếng động John ngẩng lên. Một tuần qua lúc nào anh cũng cảm thấy khó chịu khi biết tin Carna đã chi trả toàn bộ tiền cho đêm sinh nhật đó để đãi đám nhân viên.

Nếu như bình thường thì có lẽ chuyện cũng là bình thường, nhưng với con người hay suy nghĩ như John thì nó không bình thường chút nào, Carna tiết kiệm chi tiêu trong mọi thứ, kể cả bản thân mình. Không lý nào lại chụi bỏ hẳn hai tháng lương vào mấy tiếng ăn chơi đó… Vì thằng nhóc Jae ư, nó chỉ nói hôm nay em kiếm được nhiều tiền mà khỏe re… Khiến anh bực bội, tức tối, thật nó như đã tự khẳng định sao? Rằng phụ nữ với nó chỉ là một tờ giấy, đưa tay mở ra thì thấy hết tất tần tật, rồi tha hồ vẽ vào đấy những gì mình muốn, đến lúc không thích thì cứ thẳng tay vò nát rồi ném đi… Cái thằng nó hận phụ nữ như thế sao… ừ, mà nghề của nó là vậy nên khiến nó hận thì cũng chẳng lạ mà…

John thấy Carna rạng rỡ khi bên bó hoa cẩm chướng lớn, hình như từ lúc ăn chơi thấy cô có vẻ rạng rỡ hơn thì phải, lại là thằng nhóc Jae ư… em đáng ghét… mê trai đẹp à…

Carnation thấy John đứng lên, cô xua tay:

-“ Anh cứ làm việc đi, em nói xong rồi em ra liền vì em cũng có việc!”

Carnation bước đến sát bàn làm việc để John khỏi đứng lên.

-“ Cảm ơn bó hoa của anh, em rất thích, và theo đúng nguyên tắc em phải đãi anh một bữa, trưa nay nhé, vì anh biết đó hôm nay em sẽ chỉ làm một buổi thôi!”

John ngước lên…

-“ Bữa trưa nay anh lỡ hẹn ký hợp đồng với Paul ở nhà hàng rồi, anh Paul bay qua đây chỉ vài tiếng thôi, lại là bữa trưa!”

Carnation gật đầu nhẹ.

-“ Okie, vậy em thiếu lại, cho anh chọn, nhưng phải báo trước em 3 ngày!”

John bật cười nhẹ:

-“ Tuân lệnh sếp!”

Carnation cười đáp lại:

-“ Em chỉ khao anh bằng tiền bó hoa này thôi nhé!”

Rồi cô đi ra thật nhanh:

-“ Chào anh!”

-“ Chào em!”

John ngả ra ghế, đôi mày anh khẽ nhíu lại với nghĩ suy… Hôm nay trông em thật tươi mát, lại còn biết bông đùa. Mà câu bông đùa của em khiến anh rất thích, bởi nó không chỉ tiếu lâm mà còn chứa đầy ẩn ý thông minh nữa, khiến anh thấy vơi đi mệt mỏi cho công việc cùng áp lực của papa… Bởi thế sao anh có thể buông bỏ em nhỉ… Mặc kệ em có đồng ý hay không, anh chỉ muốn có được em…

Anh chỉ có thể nghĩ ra cách này để tiến tới với em. Dù nó có xấu xa và dơ bẩn… Là lỗi của em, nhưng anh sẳn sàng dang rộng vòng tay yêu chìu em hết mức khi đã có em rồi…

Bởi thế hãy nhận tình yêu của anh, thứ tình yêu có cay đắng trước rồi mới đến hạnh phúc, đó là tình yêu bền vững… Anh tin vào bản thân anh, cũng như tin vào bản thân em, mặc ai nói ra nói vào… John khẽ thở hắt ra…

--

Đầu giờ trưa, Carnation đúng theo quy tắt 10 năm không đổi, ngày sinh nhật thật sự chỉ đi làm một buổi, còn buổi tối cô phải dành cho người quan trọng nhất cuộc đời cô.





Tác giả: Bacham72    Thời gian: 30-7-2017 12:08 AM
CHƯƠNG VII

4h chiều Carnation có hẹn gặp với người quan trọng ở khách sạn The Queen. Chỉ với người quan trọng cô mới thật sự là nữ giới… Cô bước vào sảnh chính thật lớn, bởi khách sạn The Queen thuộc hàng năm sao… nhưng cô khựng bước khi đến gần cây cột lớn cuối bởi có người tự dưng xông ra chặn đường cô… Cô tròn mắt… khi thấy Shayla đi cùng… tên nhóc… có chút ngạc nhiên cho mọi thứ…

Shayla đi hẹn hò bí mật với một tên đàn ông mới quen ở quán bar. Cô rất thích hắn, bởi hắn rất tuyệt khiến cô mê đắm, cái nghề của hắn khiến cô vui, thì cô chi trả có vậy thôi, chơi là chính…

Nhưng chỉ 5 ngày bên hắn cô không muốn rời bỏ nữa. Bản thân là con gái thứ 3 trong gia đình, có tiền của, có sự nghiệp, có tiếng tăm, lấy chồng chỉ là do hôn nhân giao dịch nên cô phải theo, còn yêu thì chẳng có gì.

Chính bản thân chồng cô cũng thế, cũng cặp hết con nhỏ này con nhỏ kia, vậy sao cô chung thủy để chi, nhưng làm gì thì làm, có hai người đàn ông mà cô không được làm việc sai trái trước mặt họ, đó là cha và chồng.

Cô thật sự chẳng ghét gì. Chỉ ghét cái con nhỏ trời ơi từ nơi xa xôi đến chiếm lấy mọi thứ trong nhà cô, lại còn vênh mặt tự đắc, đó là Carnation. Vừa đến đây hẹn hò thì gặp nó, thật mất hứng, và hiện tại cô cũng biết nó đi đâu vào đây để làm gì… Khách sạn năm sao cho tình một đêm, thật nó cũng biết hưởng thụ quá chứ… Cô thản nhiên lên giọng vì chẳng có gì cần phải khách sáo với con nhỏ hạ tiện, giả dối này:

-“ Phòng cô số mấy, để đụng độ là không hay đâu?”

Carnation chẳng cần đến thông minh thì cô cũng hiểu Shayla nói gì, nó trơ trẻn với cô vì những hiểu lầm từ 8 năm qua, mà cô chẳng thèm giải thích cho bất cứ ai hiểu, cô đáp lại:

-“ Cô cậu tìm chổ khác đi là vừa, còn không đợi đến sau 7h đấy!”

Jae đứng kế bên, nhìn hai ngườ phụ nữ đấu khẩu, anh chẳng hiểu gì cho lắm, nhưng cũng hiểu sơ sơ một chút, thì ra bà cô này cũng có nhân tình để hẹn hò lén lút sao, ai không biết cái khách sạn này nổi tiếng với tình mờ ảo, không ngờ cũng có duyên nhỉ, đi đâu cũng gặp nhau, rõ ràng là anh có sắp xếp việc chạm mặt này đâu, trời chắc là cũng giúp anh rồi, anh nghe Shayla tiếp:

-“ Cô nghĩ mình bao hết được chắc!”

Bà cô thì lắc đầu nhưng lại đầy sự tự tin:

-“ Không, nhưng tôi có bản lĩnh ở lại chổ này hơn là cô!”

Vừa nói đến đó thì Carnation thấy tổng giám đốc và CHRO Yunho bước ra thang máy.

Thấy Carnation nhìn gì đó thì Shayla quay đầu nhìn, cô hoảng hốt khi thấy papa và chồng mình đang bước đến đây. Dù cả hai đang trò chuyện, thật nhanh vì gì chẳng biết, Shayla đẩy Jae, người mà cô mới quen qua bên Carnation, thì cũng là lúc họ bước đến.

Jae và Carnation bất ngờ vì cú va chạm, khiến Carnation lùi lại một bước, khiến Jae đưa tay ra đỡ lấy…

Shayla lên tiếng trước.

-“ Ủa papa và anh đi đâu vậy? Em vừa mới gặp đám bạn, giờ em về, vừa ra thì thấy chị ấy…”

Shayla bước nhanh đến bên Yunho.

-“ Bạn trai chị Carna đẹp trai anh nhỉ?”

Carnation thinh lặng nhìn qua người đàn ông quan trọng nhất đời cô… ông David.

Yunho thừa hiểu vợ mình, nên anh bực bội rút tay ra, thẳng thừng:

-“ Anh còn có việc đi làm cho ba, không thể đưa em về, tự em về một mình đi!”

Rồi bước nhanh đi mất.

David làm sao không hiểu hết tính tình của các con mình, ông cũng bước đi với tiếng nói:

-“ Carna!”

Carnation đẩy cậu nhóc ra rồi vội bước theo, để hai người ở lại…

Đợi tất cả đi ra khỏi khuất cửa, Shayla mới tiếp:

-“ Để xem hôm nay cô ăn nói với papa tôi ra sao…”

Rồi Shayla quay qua Jae, trao một nụ cười gượng:

-“ Xin lỗi anh nhé, hôm nay em phải về, vì chồng và papa em đã thấy!”

Jae có chút ngạc nhiên, rồi nhận lấy cánh tay vòng qua cánh tay mình.

-“ Anh đừng giận hay đừng buồn, em sẽ thanh toán sòng phẳng còn trả thêm tip, nhưng anh đấy lúc nãy không hiểu ý em gì hết trơn, sao không diễn cho có cảm tình vào…”

Jae càng ngạc nhiên hơn…

-“ Cái con nhỏ đó làm nhân tình cho papa em suốt 8 năm rồi, thấy mà ghét, vì nó mà gia đình em tan nát, chẳng thấy hấp dẫn chổ nào sao papa lại mê mệt nó đến 8 năm, còn có cả anh John nữa…”

Giờ thì Jae biết thì ra Shayla là em gái của anh John… anh lại nghe tiếp:

-“ Anh biết không, papa em rất khó chịu, đằng sau lưng thì không sao, nhưng để ông thấy thì có chuyện lớn, lúc nãy em nghĩ ông đã thấy nó với anh, lần này nó chết chắc, thôi tạm biệt anh nhé, em sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho anh sau! Em cũng sợ ông già nổi điên rồi liên lụy đến em!”

Nói xong Shayla đi nhanh ra ngoài… Jae dừng bước một chút rồi cũng đi ra… anh đưa mắt nhìn quanh… tìm kiếm gì đó chẳng biết… anh lang thang trên phố, đi mãi cho đến khi màn đêm buông xuống… tự dưng thấy nó chan chán sao đấy…

--

Jae khựng bước khi vừa đi ngang qua một cửa hiệu quần áo nổi tiếng, nhưng điều khiến anh dừng bước là anh thấy Carnation đang đứng trong đấy, bên cạnh papa của Shayla, cũng là papa của John… ông David…

Chẳng lẽ anh John không biết việc này sao? Hay là anh John biết nhưng không nói cho anh rõ nhỉ… Anh thấy Carnation cầm lấy một cái caravat đặt lên người ông David, ông David gật đầu, nhưng cô ta lại bỏ xuống lắc đầu, cầm cái khác lên…

Lần này thì cô ta gật đầu rồi nở nụ cười thật tươi quàng tay mình qua cánh tay ông David… Thì ra bà cô có người yêu rồi à? Chưa từng thấy bà cô cười dù hôm đó anh có kể chuyện cười đến gãy lưỡi khô nước miếng. Nhưng bên cạnh ông ta thì bà cô lại rạng rỡ quá, lung linh và đầy sự kiêu ngạo, như đóa hoa cẩm chướng bay phất phơ trong gió lại đầy sự tự tin gọi mời…

Thật cô ta không phải là xinh đẹp, chỉ là ưa nhìn, nhưng ở cô ta sao lại toát ra vẻ cuốn hút thế kia, đó có phải là bản lĩnh tự nhiên được hiện hữu trong từng thớ thịt, dòng máu nóng…

Mắt Jae đột nhiên đi chuyển đến đôi môi… với cái nhìn gần như hướng thẳng, anh thấy bờ môi dày vừa phải, anh di chuyển mắt qua cạnh hàm, cái đường góc như chỉ để môi lướt lên, xuống cổ… vừa phải không có gì hấp dẫn cho lắm, nhưng cánh tay của cô ta thì… thẳng dài, bàn tay mềm mại không sơn móng, trắng… toát ra vẻ dịu dàng đang đưa lên chạm vào má ông David phủi phủi như mặt ông dính nhọ, cả hai nhìn nhau cùng cười, tự dưng anh lại thấy thật xứng đôi… bà cô thích đàn ông đứng tuổi à? 8 năm rồi ư, bà cô làm nhân tình 8 năm, vậy chắc có nhiều kinh nghiệm hơn anh rồi…

Jae quay đi bước nhanh. Tự dưng thấy khó chịu… Là bà cô đang đùa với anh… đúng thế… cô nghĩ cô chơi không trả tiền hay sao… trả tiền, cô ta chi đẹp… thì ra là tiền của ông David à, bà cô thật quá quắc…

--

Sau khi tạm biệt papa cho một tối sinh nhật thât sự, Carnation dạo bước về nhà, trên tay vẫn là bó hoa cẩm chướng thật lớn, gió lạnh, tuyết lại bắt đầu rơi, khi cô hắt hơi thì mới chợt nhớ mình ra ngoài không mặc áo ấm, lúc nãy papa lại nhắc chừng mà không nghe…

10 năm có bên papa, nhưng để làm con nuôi thì chỉ có 8 năm tròn, và 8 cái sinh nhật của cô đều dành cho papa, người quan trọng trong cuộc đời cô. Cô biết mặc dù mọi người chỉ có thể dèm pha sau lưng cô và papa rằng cô là nhân tình của ông.

Cô không thèm đính chính, đó là tính cách con gái của cô chăng? Cô cũng nhõng nhẽo không để papa lên tiếng dùm cô luôn, vì đó là một phần cô muốn dùng lý do cho người khác khỏi theo đuổi cô, nhất là John.

Chẳng biết trong chuyện này John hiểu sao nữa, anh ta có vẻ như không muốn hiểu gì thì đúng hơn. Nhưng mặc kệ, cô vẫn thích, người ta yêu thật sự mới có thể bỏ qua tính xấu hay lỗi lầm của đối phương, nhưng cô biết John bỏ qua không vì yêu cô thật sự, là tại vì anh ta không làm lại papa của mình mà thôi.

Carnation đứng ở trạm xe bus, chẳng có chuyến nào… kỳ lạ, cô hắt hơi liên tục. Thật sự cô rất cứng đầu, lúc nãy papa bảo đưa về cũng không chịu. Thật ra cô muốn tận hưởng cái khoảnh khắc vui vẻ mà ngắn ngủi này một chút, muốn phiêu diêu một chút, vì chẳng có cái cớ nào để cô ra đường khi phố lên đèn, khi phố về đêm.

Carnation đưa tay nhìn đồng hồ… 1h rồi, sáng hay đêm nhỉ, cô không có thói quen chờ đợi lâu, rõ ràng cô chờ xe bus hết 25 phút rồi còn gì, cô tính bước đi thì thấy một chiếc xe màu đen đậu lại trước mắt cô, cánh cửa kính cũng được dán màu đen quay xuống, để cô thấy… thằng nhóc…

Sau khi lang thang chán, Jae mới quành về khách sạn lấy xe, sau đó anh lại không về nhà liền còn lái dạo vài vòng, mới vòng thứ nhất thì anh thấy bà cô đứng đón xe bus ở trạm, khiến anh tắp xe vào, lên giọng:

-“ Chị về nhà à? Nhóc cho chị quá giang!”

Carnation luôn là kẻ thức thời. Cô gật đầu bước tới mở cửa xe thản nhiên ngồi vào. Cô từng cho nó quá giang, giờ nó cho lại cô, thế thì huề, không ai nợ ai cả…

-“ Nhóc phải đi đâu?”

Jae lại lên giọng hỏi.

Carnation thản nhiên như tính cách của cô, thản nhiên đến vô tình đáp:

-“ Namsan khu Tây!”

Jae gật đầu:

-“ Dạ!”

Carnation cũng gật đầu:

-“ Cảm ơn cậu!”

Rồi cô không nói gì nữa, chiếc xe lao đi trong một màu sang sáng…




Tác giả: Bacham72    Thời gian: 30-7-2017 12:15 AM

CHƯƠNG VIII

Carnation nhìn bó hoa và bắt đầu nghịch nó, cử chỉ mà cô còn không biết rõ, những lúc cô rảnh rỗi cô hay nghịch cái gì đó trước mặt mình…

Jae mặc dù lái xe, nhưng vẫn thấy bà cô đang dùng những ngón tay vẽ tròn theo từng cánh hoa, bà cô làm gì vậy trời, anh buộc miệng:

-“ Hoa đẹp quá!”

Carnation ngẩng lên đáp lại:

-“ Ừ, người đàn ông đặc biệt tặng cho tôi đấy!”

Chỉ nghe 5 chữ *người đàn ông đặc biệt* là tự dưng Jae cảm thấy khó chịu, nhưng anh biết giữ lấy mọi cảm xúc của mình…

-“ Hôm nay sinh nhật chị à?”

Carnation quay qua, cô gật đầu:

-“ Cậu thông minh nhỉ?”

Nhưng Jae lại nói:

-“ Không phải hôm đó, ở quán bar là sinh nhật chị sao?”

-“ À hôm đấy là sinh nhật trên giấy tờ, hôm nay mới là đúng ngày, à mà không, qua ngày mới rồi!”

-“ Chị nhiều sinh nhật nhỉ?”

Carnation lại ngẩng lên khi nghe trong cái thanh âm đấy có sự dè bỉu. Cô biết chắc hắn cũng như mọi người hiểu gì, và như mọi lần cô cũng không thèm giải thích, và hiện tại giờ đây chẳng hiểu sao cô lại muốn làm cho nó rối lên thêm…

-“ Có hai thôi mà, nhưng ngày chính bao giờ cũng dành cho người quan trọng của chị!”

Người quan trọng, người đàn ông đặc biệt, hạnh phúc lắm hay sao mà chị cứ khoe ra, không ngờ chị cũng ghê gớm quá, phá hỏng gia đình của người ta, rồi làm ra vẻ như ta đấy là chủ… Jae thắng xe lại.

-“ Đến rồi!”

Làm Carnation không ngờ cũng khẽ chúi tới trước mặc dù đã thắt dây an toàn, cô tháo dây, mở cửa rồi bước ra dõng dạc:

-“ Coi như không ai thiếu nợ ai, cảm…”

Nhưng cô chỉ nói được đến đó thì cô lại hắt hơi, lần này thì liên tục như ho vậy, vừa dứt cơn thì cô nhận lấy cái áo vest thật ấm khoát lên vai cô…

-“ Chị là siêu nhân à?”

Carnation ngẩng nhìn lắc đầu:

-“ Hôm nay tôi vui nên quên!”

Nhận lấy đôi mày khẽ chau lại, đôi mắt đen thật sâu:

-“ Vào đó xa không?”

Jae đưa tay chỉ vào khu nhà biệt lập đặc biệt.

Carnation lắc đầu.

-“ Khoảng 300m!”

-“ Vậy nhóc đưa chị vào!”

Rồi Jae thản nhiên bước lên trước, thản nhiên nắm lấy tay Carnation kéo đi.

Carnation ngạc nhiên nhưng cũng không từ chối, chỉ là cô rút tay lại mà thôi, nhưng cô làm mạnh quá nên cái áo vest trên vai cô tuột xuống.

Jae cúi xuống lượm lên, anh phủi mạnh rồi nắm lấy tay Carnation mặc vào cho cô, anh tự nhiên như là người thân quen một nhà, như là hai người yêu nhau từ lâu.

-“ Bờ vai chị nhỏ bé quá!”

Rồi anh bước đi thật nhanh, những gì anh làm đều thuần thục và nhanh đến độ không để cho bà cô phản kháng, đó là một chiêu thức quyến rũ đối phương.
Carnation lại bị thằng nhóc nắm lấy tay lôi đi, bàn tay nó thật ấm, nhưng cô đang mang giày cao gót đấy, cô buộc miệng.

-“ Được rồi, cảm ơn cậu, tôi tự vào được!”

Jae quay nhìn khi đến cổng của khu biệt lập.

-“ Chị đã khoát áo nhóc, giờ chị không cho nhóc theo đến nhà lấy lại, vậy chị muốn có thêm một cuộc hẹn mới à?”

Carnation ngẩng nhìn, khi thằng nhóc cao hơn cô, cô điềm tĩnh:

-“ Cởi ra là được, trả cho cậu, dù gì cũng cảm ơn cậu, cầm bó hoa dùm tôi!”

Thật nhanh như thằng nhóc, Carnation quăng cho nó bó hoa rồi đưa tay lên gỡ nút áo khi nãy nó đã gài lại cho cô, nhưng cô chưa kịp gì thì lại bị nó lôi đi vào cổng.

-“ Thôi được rồi, đi thôi, chị biết nhóc không nỡ để con mồi của mình bị lạnh mà!”

Carnation không phản kháng nữa, cô lên giọng:

-“ Cậu nói thế nghĩa gì?”

Carnation chỉ nhận lấy cái hình ảnh nữa bên mặt, cũng thấy thật xinh đẹp, cái cạnh hàm đấy trông thật hấp dẫn, nhận lấy gương mặt đấy quay qua, bờ môi nở nụ cười nhẹ, khiến Carnation khẽ bối rối:

-“ Chẳng phải chị đang nghĩ nhóc đang câu dẫn chị à? Okie, nghề của nhóc mà, chị chi đẹp như thế, nhóc không bỏ qua đâu!”

Carnation dừng bước, cái thằng nhóc đầy sự tự tin đứng trước mắt cô vừa tuyên bố điều gì thế kia, thì cô nghe tiếp:

-“ Chị đang có mọi thứ, nhưng có một thứ chị không có, nhóc hầu hạ chị nhé!”

Carnation nhíu mày, cái giọng điệu đấy chỉ khiến cô nghĩ được, nó đang nói rằng cô hầu hạ người khác mệt rồi, giờ nó hầu hạ cô, là sự hiểu lầm như mọi người, và cô cũng chẳng muốn đính chính.

-“ Một giờ của cậu là bao nhiêu?”

Jae có chút ngạc nhiên, thật bà cô này quá ư là khó đối phó.

-“ Tùy theo những gì khách yêu cầu!”

-“ Thỏa mãn trên gường đấy!”

Jae bật cười nhẹ:

-“ Thế chị muốn tính theo trên giường hay dưới đất, ngoài sân viên, trên xe, hay trong phòng tắm à?”

Cái giọng điệu đầy sự mời gọi, khiến Carnation lại khẽ run rẩy… nhưng cô vẫn có đủ tự tin.

-“ Ồ, mỗi nơi một giá khác nhau sao?”

-“ Dĩ nhiên rồi!”

Jae bước tới anh đẩy bà cô lùi lại, lưng đụng vào hàng rào.

-“ Ngoài đây cũng có giá khác đấy, ngày mai nhóc sẽ lập bảng giá cho chị nhé!”

Carnation đẩy thằng nhóc ra, xoay người.

-“ Nhà tôi ở đây, cậu về đi!”

Cô cởi áo ra.

Jae đứng nhìn.

Carnation đang nhận lấy ánh mắt như chiêm ngưỡng, như dò xét đặt để lên thân thể cô, đồ mất lịch sự, nhưng cô chẳng thèm thốt ra, cô giật lại bó hoa như che đi… nhận lấy giọng cười nhỏ.

-“ Chị làm thế để làm gì, lên giường chẳng phải cởi ra hết sao!”

Carnation giật mình khi thấy thằng nhóc lấy bó hoa quăng xuống đất, nó kéo cô đến sát bên nó, vòng tay ra sau thắt lưng cô, kéo thân cô áp sát vào nó…

-“ Chị lạnh quá!”

Cô nhận lấy thì cũng biết nó ấm hơn cô nhiều, cô đưa tay lên, xoay người, nó té xuống bằng một chiêu kungfu của cô trao cho nó.

-“ Nhóc làm gì chị mà chị mạnh tay như vậy chứ, đùa một chút thôi mà, chị không thích thì thôi…”

Carnation thấy nó gập người ôm lấy cánh tay, có vẻ đau đớn lắm.

-“ Chị đụng trúng vết thương của người ta, chị đáng ghét!”

Rồi nó lao đi trong đêm tối, bỏ lại cái áo vest, bỏ lại cô, hình như nó đau thì phải, bởi cô thấy đôi mắt nó long lanh, mặt nó trắng bệt, vết thương của nó ư, nó chạy xa tít nhưng cô vẫn thấy nó ôm lấy tay.

Carnation nhìn theo cho đến khi không còn thấy cái dáng cao gầy đó nữa… Tự dưng cô thấy có chút hối hận vì thật mình đã mạnh tay quá. Cô biết mình rất lạnh lùng và còn mạnh tay cho mọi thứ, nhưng cô đâu phải là thứ để nó đùa.

--

Một tuần trôi qua bình thường với công việc chưa vơi đi, nhưng chẳng hiểu sao cứ nghỉ 3 phút để bắt đầu việc mới thì Carnation lại cứ nhớ đến cái hình ảnh đấy. Tự dưng cô tò mò muốn biết nó có sao không, cái thằng nhóc tỏ vẻ đàn ông trước mặt cô, muốn dụ cô à, cô không phải con nhỏ Shayla ham trai đẹp đâu nhé… Shayla, muốn biết hắn ra sao thì có lẽ con Shayla rõ nhất, cô đứng dậy đi ra ngoài, đến phòng làm việc của Shayla.

Shayla ngồi chức CIO, nhưng nó chẳng làm gì hết, mặc dù cái bằng cấp của nó cũng là hạng ưu, nhưng giỏi thì sao, làm biếng cũng như không, nó rất biết cách nói chuyện, xã giao, điều này thì cô phải công nhận, nên nó rất được lòng mọi người, chỉ có 3 người là không, đó là papa, chồng nó và cô.

Carnation khựng bước trước phòng Shayla khi không thấy thư ký của nó đâu, cánh cửa lại khép hờ, để cô nghe rõ tiếng nó từ bên trong vọng ra…

“ Một tuần rồi anh chưa khỏi à?”

Tự dưng cô bước thêm một bước… nghe tiếp:

“ Sao bác sĩ nói phải băng bột đến một tháng à?”

……

“ Gãy tay ư? Anh làm gì mà gãy tay?”

……

“ Không đi làm một tháng, ai nuôi anh vậy?”

……

“ Ở nhà làm gì, anh đi bệnh viện, để y tá chăm sóc, em chi hết cho anh!”

……

“ Khách sáo làm gì, không giống tính anh à nhe, ở nhà cho chết thúi à? Nhà anh ở đâu, em đến!”

……

“ Đừng đọc nhanh quá, em ghi không kịp!”

……

“ Okay, trưa em đến vì tối nay em phải đi dự tiệc với thằng chồng em rồi!”

……

Carnation bước lùi lại, qua góc khuất. Cô thấy Shayla đi nhanh ra, vì cũng là giờ nghĩ trưa rồi. Cô bước vào, thật nhanh cô quét mắt qua dòng chữ nghệch ngoạc trên giấy, rồi cô bước nhanh ra ngoài, chẳng hiểu sao đã biết rõ địa chỉ rồi cô lại còn đi theo Shayla…

Shayla dạo phố mua những gì thì không qua khỏi mắt Carnation, đi thăm bệnh là phải như thế sao, cô ghi nhớ trong đầu, rồi lại lái xe phía sau xe Shayla… Cho đến con dốc, cho đến cô nhìn thấy căn nhà màu xanh nằm trong con hẻm nhỏ có dốc, vắng vẻ thì cô mới đi về…

--

6h tối, Carnation đứng trước cái cổng màu xanh nhỏ nhưng cao ngất để cô chẳng thấy gì bên trong, và cô cũng đang thấy rõ địa chỉ như con Shayla lúc trưa ghi trên giấy, cô nhấn chuông, đứng đợi… thở ra thật nhẹ, cô hít một hơi tìm lấy sự tự chủ… cánh cổng mở ra…

Jae không ngờ bà cô lại làm việc hiệu quả nhanh gọn như vậy, kế hoạch của anh lại diễn ra như ý anh. Thế là anh chỉ có việc diễn tiếp mà thôi, anh đóng sập cửa lại như một thằng nhóc giận dỗi… với bà cô, chỉ là như thế bà cô mới để tâm vì anh biết bà cô yêu trẻ con hơn người lớn…

Carnation nhận lấy cái sập cổng thật mạnh, nhưng lại làm cô như bừng tỉnh. Cô đang làm gì thế kia, cô đặt giỏ trái cây lớn xuống rồi quay bước đi…

Jae lên tiếng khi biết bà cô sẽ bỏ đi, bà cô là thế, một con người quyết đoán không bao giờ làm việc không có kết quả, nhưng cái việc bà cô làm sắp tới đây nó sẽ khiến cho bà cô thấy kết quả như thế nào…

-“ Chị về thì đem đồ về đi, nhóc có phải là khỉ đâu, cho nó giỏ trái cây nó bị què tay thì làm sao gọt mà ăn được!”

Carnation khựng bước… Cảm giác tự dưng gần gũi qua lời trách hờn của một thằng bé sao thấy thân thương thế, cô nghe tiếp:

-“ Cả tuần ăn toàn trái cây không, thèm đủ thứ!”

Carnation cảm thấy tức cười, cô quay lại.

-“ Thế cậu muốn ăn gì?”

Tiếng nói rõ sau cánh cổng đấy lại vang lên.

-“ Ăn phở đấy!”

Trời cái thằng nhóc không biết khách sáo chút nào, là nó đang dỗi khi cô làm nó bị thương à… Cô nghe tiếp:

-“ Hai tô đó nhe, nhiều thịt bò, cay thật nhiều luôn!”

Carnation bước đi, vô thức cười một mình… Cô đi mua phở theo đúng ý của nó…






@ Hiểu Tịnh: Bạn yên tâm, trước khi mình off, mình sẽ post hết fic này. Okie?
Tác giả: Bacham72    Thời gian: 3-8-2017 12:16 AM

CHƯƠNG IX

Carnation đặt hai tô phở xuống cái bàn thấp có thằng nhóc với mái tóc nâu mềm không chải chuốc, gương mặt sáng, đôi mắt đen long lanh… chờ đợi, nó thèm thật sao, nhìn nó nuốt nước miếng kìa trời, cái hình ảnh này chỉ khiến cho cô thấy nó coi như cô là người nhà của nó…

-“ Chị đút cho nhóc, nhóc không quen dùng tay trái!”

Cô nhìn, cánh tay phải của nó đang băng bột cứng ngắt qua đến khủy, thế là cô ngồi xuống bên cạnh nó, bắt đầu… cô nói nhỏ:

-“ Tôi chưa có con để biết chăm sóc đâu!”

Nhận lấy tiếng cười của nó.

-“ Giờ chị tập đi là vừa, thơm quá, ah…”

Carnation thấy cái miệng há to, thật to, nên cô làm một gắp cũng thật to… đưa vào…

-“ Nóng không?”

Cô vội hỏi, nó lắc đầu:

-“ Không!”

Rồi nó lại há miệng ra…

-“ Ah…”

Nhanh đến cô không kịp đút, khiến cô phải thốt lên…

-“ Cậu ăn nhanh vậy?”

Lại nhận lấy tiếng cười của nó:

-“ Bởi thế nhóc lớn khác với nhóc nhỏ mà!”

Carnation tự dưng cảm thấy vui, cô cười… nghe tiếp:

-“ Nhóc không biết chị phải đến đây chăm sóc cho nhóc, cho đến khi nhóc tháo băng bột tay mới thôi!”

-“ Kỳ lạ!”

-“ Sao kỳ lạ, chị bẻ gãy tay nhóc đó mà!”

-“ Cậu có nói quá không đấy!”

-“ Vậy chị nói nhóc tự bẻ tay mình để chị để ý à?”

-“ Cậu muốn gì ở tôi?”

-“ Tiền!”

-“ Bao nhiêu?”

-“ Hết gia tài của chị!”

-“ Tôi không có tiền đâu!”

-“ Vậy chị…”

Carnation quay qua, buông đũa, nhìn thẳng thằng nhóc chặn lời nó…

-“ Tôi không thích đùa đâu nhé, cậu mà còn có mấy lời đấy thì cậu gãy lưỡi đấy!”

Jae bật cười ngã nằm ra đất…

-“ Nhóc cũng muốn thế đấy!”

Rồi anh bật ngồi dậy nhào tới đẩy Carnation nằm ra đất, anh chồm người lên.

Carnation không ngờ nên cô không kịp phản kháng, mà giờ đây cô phản kháng cũng dư sức, nhưng cô lại sợ mình làm nó bị thương, cô hạ giọng nhỏ nhẹ:

-“ Cậu không rời khỏi tôi, là cậu gãy cái gì nữa thì tôi không dám chắc à nhe!”

Carnation nhận lấy đôi môi lướt qua bên tai.

-“ Gãy cái gì cũng được, đừng gãy chổ ấy thì được rồi!”

Jae ngồi thẳng lại, anh trao đi nụ cười mê hoặc của mình, rồi anh nhích người vào bàn.

-“ Bởi chổ đó là công việc của nhóc mà, thôi nhóc vui rồi, tha lỗi cho chị đấy, chị về đi, nhà nhóc chẳng có thể chứa chị đâu, dơ bẩn lắm!”

Rồi anh cúi xuống, cầm lấy đôi đũa bằng tay trái.

Carnation ngồi dậy, cô thấy nó thọc đũa vào tô phở dở dang, nhưng nó chẳng gắp được, nó bực bội buông đũa, thò tay vào bốc. Carnation tròn mắt, cái thằng nhóc đang làm gì thế kia… nó thật là điên mà… thì cô nhận lấy cái nhìn ngước lên, đôi mắt đen lại long lanh…

-“ Nó dơ bẩn như thế đấy, hôm nay là lần đầu cũng như lần cuối, xin lỗi vì đã trêu ghẹo chị, vĩnh biệt, nhớ đóng cửa dùm tôi!”

Rồi nó lại cúi xuống, thò tay vào tô phở bốc lấy một cách dơ bẩn cho vào mồm, nó đang dằn mặt cô ư, hay nó đang hờn dỗi với cô, cô chợt thấy một giọt nước từ đôi mắt nó rơi xuống đúng ngay vào tô phở, cô vội đứng lên bước nhanh ra ngoài…

Jae buông tay nhìn theo, chẳng hiểu sao anh lại thấy nghẹn lòng thế này… trước bà cô tự dưng anh lại thấy tủi thân làm sao đấy, anh lao mình vào phòng vùi mình trong góc xó, từ bà cô anh chỉ thấy cái cảm giác bị bỏ mặc như từ lúc anh còn bé thơ… mà thôi…

Carnation cho xe chạy nhanh trên đường… cô và nó là gì mà nó hờn dỗi với cô nhỉ… là cô nhìn nó với sự khinh miệt hay sao… có lẽ thế, đôi mắt với ánh nhìn đầy hờn tủi đấy khiến cô không thể kìm lại mọi cảm xúc.

Như đôi mắt cô từ lúc cô còn tấm bé, trao đi cho người mà cô thương yêu, trong một lần cô bị mẹ hiểu lầm… không thương… Cô chỉ có thể nghĩ ra… đó là cái cảm giác bị hiểu lầm rồi khinh rẻ, rồi không tin, rồi không thương… cô biết mà…

--

Như lời của thằng nhóc muốn, thằng nhóc yêu cầu… Một tháng trôi qua, Carnation không đến đó nữa, mặc nó ra sao, tự dưng cô cũng biết hờn dỗi.

Jae bực bội khi bà cô tuyệt tình quá, một tháng qua anh vất vả, nói gì thì nói, bà cô cũng làm anh bị thương vậy, cánh tay này của anh yếu lắm, bởi vết thương từ lúc anh được 10 tuổi, chỉ cần ai đó biết chút kungfu là khiến nó gãy lại đúng nơi cũ mà thôi.

Bác sĩ dặn anh phải cẩn thận, anh đâu ngờ bà cô biết võ chứ, thảo nào bà cô có vẻ như chẳng sợ gì, nhưng dù gì đây cũng là cái cớ, cái nợ để anh đến gần bà cô hơn…

Anh nghĩ kế tiếp theo, xin mãi mới xin được một chân cắt cỏ trong khu Tây. Anh vui vẻ cho kế hoạch tiến triển như ý anh, mọi thứ phải như ý anh, nhìn khu biệt lập giá trị này, anh cũng muốn có một căn như vậy, hay là anh nói với anh John, vì anh chưa giao hẹn là cho anh nhà nào cơ mà.

Mà chọn nơi đây làm gì, để anh hằng ngày được thấy bà cô sao, bà cô đi đâu rồi, sáng giờ không thấy, căn nhà với những tấm kính làm tường trong suốt, nhìn vào thấy hết khi không kéo rèm, bà cô tính tình giản dị khi anh thấy vật dụng trong nhà chỉ có một màu kem không cầu kỳ, đến tẻ nhạt…

Carnation bước nhanh về nhà. Hôm nay chủ nhật, cô thường ở nhà đọc sách. Sáng nay tự dưng muốn ăn một bữa ra trò, nên cô đi siêu thị mua thức ăn thật sớm…

Cô vừa bước qua sân viên thì cô chợt khựng lại khi thấy dáng ai quen quen đang ngồi ở bãi cỏ trong trang phục nhân viên làm vườn, thông thường ở khu này cứ cho người đến cắt cỏ hai lần trong một tuần rồi cô chỉ việc chi trả, kiểm tra an toàn trong nhà thì một tuần 1 lần nên cô đã quen, nhưng giờ đây cái bờ lưng đấy lại thấy quen với cô quá, không phải là… cô bước đến, hạ giọng:

-“ Xin chào!”

Jae quay lại, thì ra bà cô đã về rồi à…

-“ Chào, tôi là nhân viên mới!”

Nhận lấy cái nhíu mày của bà cô, Jae tiếp:

-“ Tôi chỉ thế việc có một tháng thôi!”

Như tỏ rõ, Carnation quay đi gật đầu như chẳng liên quan gì đến cô… Tay hắn đã khỏi rồi à, nhưng mới khỏi thì không nên làm việc nặng… Cô đi vào nhà… Tự dưng hết hứng sao đấy, nhưng thức ăn lỡ mua rồi, cô là người tiết kiệm, nên cô xuống bếp.

Căn nhà lớn của papa cho cô ở thì thật là đẹp, nhất là những tấm kính bằng tường nhà ít khi nào cô kéo rèm, dù là rèm điện tử, cô thích như thế này, trước mặt là một khoảng xanh tươi mát, của bầu trời, của cỏ cây, mùa thu thì có màu vàng sậm thật nồng nàn, đông thì trắng xóa… Hiện tại đã là cuối đông, trời bắt đầu có màu xanh hơn, cây đã bắt đầu cũng đâm chồi nảy lộc…

Jae làm ra vẻ làm nhanh rồi anh cũng đi nhanh ra ngoài…

Không có tên nhóc ngoài sân viên, Carnation lại thấy tâm tịnh hơn, cô lại chú ý vào món ăn mà mình đang nấu, món canh bắp chuối với thịt kho Việt Nam mà cô thích, nhưng cô biết mình không thể nào nấu ngon như mẹ…

--

Carnation nghe tiếng chuông cửa, cô nhìn ra thấy tổ trưởng bảo vệ đang đứng cùng thằng nhóc bên ngoài, cô biết là kiểm tra nhà, nên cô đi ra mở cửa.

-“ Cô Carnation, cho cậu đấy vào kiểm tra thiết bị nhé!”

Carnation gật đầu.

-“ Okie!”

Rồi tổ trưởng bảo vệ đi ra, thằng nhóc bước vào, khép cửa lại.

Jae vừa bước vào khép cửa thì một mùi thơm xông thẳng vào mũi anh, khiến anh buộc miệng…

-“ Thơm quá!”

Nhưng anh làm ra mình lỡ lời nên cúi đầu…

-“ Xin lỗi, tôi kiểm tra một chút!”

Rồi Jae đi thẳng lên lầu.

Carnation quay vào bếp… chẳng có gì mà hắn phải lục lọi cả…



Tác giả: Bacham72    Thời gian: 3-8-2017 12:19 AM

CHƯƠNG X

Jae bước đến từng phòng, cũng chỉ là một màu kem nhạt, phòng làm việc như mọi phòng làm việc, thông với phòng làm việc là một phòng sách lớn, anh đứng nhìn…

Bà cô đọc hết bao nhiêu đây sách sao… cái sofa màu đỏ giữa phòng sách đập vào mắt anh, anh bước đến, hình dung ra dáng bà cô nằm nơi đây cầm quyển sách, tự dưng trong lòng anh rạo rực… nếu như… không, anh vội quay đi…

Từ trước đến giờ trong cái nghề này anh chẳng thấy ham muốn, nó như công việc quen thuộc, nhưng giờ đây tự dưng trong lòng anh đầy sự ham muốn khi nghĩ đến bà cô… là sao…

--

Carnation dọn thức ăn lên bàn, hai phần, mời thằng nhóc dùng chung khi thấy nó có vẻ đói.

Jae làm xong trên lầu anh đi xuống nhà… nhìn mâm cơm anh chỉ muốn ngồi vào liền, sao thấy nó gần gũi như gia đình vậy không biết… anh bước đến.

-“ Mọi việc đã xong, an toàn, chúc bà chủ có bữa cơm ngon miệng!”

Rồi anh quay đi.

Carnation bước đến:

-“ Cậu muốn dùng bữa không?”

Jae quay lại đáp liền:

-“ Muốn!”

Carnation bật cười nhẹ:

-“ Cậu đi rửa tay đi!”

Jae bước nhanh đến toilet:

-“ Dạ!”

Carnation đi lại bàn ngồi xuống, cô đợi thằng nhóc, nghe tiếng động cô quay nhìn, thằng nhóc bước ra, hắn cao nhưng lại gầy, khuôn mặt sáng dưới ánh nắng bên ngoài sân viên hắt vào qua những tấm kính lớn, hắn mỉm cười, một nụ cười không hở môi, nụ cười của trẻ thơ với chút bối rối.

Jae giỏi nhất là biết cái thời điểm nào cần thể hiện sự quyến rũ, bà cô nhìn tôi mắt không rời, bà đã động tâm rồi à, à mà không phải chỉ là bà động xúc cảm với tôi thôi, rồi mai này bà sẽ động tâm với tôi.

-“ Nhóc xưng hô như mọi lần được không?”

Carnation gật đầu:

Jae kéo ghế ngồi xuống tiếp:

-“ Chị biết nhóc không khách sáo mà, món gì ngon thế?”

Carnation hạ giọng:

-“ Là món quê nhà tôi, không biết có hợp khẩu vị của cậu không?”

-“ Nhóc dễ nuôi lắm, nhưng ba mẹ nhóc không thèm nuôi nhóc!”

Vài từ cuối nghe như nghẹn lại, rồi Carnation lại nghe cái giọng lên như khỏa lấp, nhưng vẫn còn lại dư vị nghẹn ngào…

-“ Xin lỗi, không hiểu sao trước chị, nhóc cảm thấy gần gũi lắm nên nhóc không giữ ý gì cả! Mời chị!”

Rồi Jae cầm chén của mình lên, bắt đầu ăn khi đói, thật anh dễ nuôi lắm mà, anh bắt đầu hỏi:

-“ Có ớt không, nhóc thích ăn cay?”

Carnation đi lấy ớt, rồi một lát lại đứng lên khi nó đòi hỏi thứ khác, tự dưng cô đi hầu thằng nhóc là sao trời… bực bội cô lên giọng:

-“ Thôi đủ rồi nhe, cậu làm như tôi là người làm của cậu vậy, nãy giờ sai tôi tùm lum!”

Jae bật cười nhẹ…

-“ Vậy chị nghe lời nó làm gì!”

Carnation gật đầu:

-“ Ừ phải đấy, nó ăn đi đòi hỏi quá đáng đấy nhé, cho nó nhịn bây giờ!”

-“ Nó nhịn đói chết là chị phải thường mạng!”

-“ Liên quan gì đến tôi, thiếu gì người đòi nuôi cậu!”

Jae chồm người tới:

-“ Có chị không? Lâu rồi chị không đến quán bar, hết tiền rồi à?”

Carnation ngồi lùi lại.

-“ Cậu lại muốn dụ dỗ tôi à, ừ hết tiền rồi, tiền của tôi để làm việc khác thì tốt hơn, nói cho cậu biết nhé, tại đám nhân viên đó đòi đến chổ đó chơi thôi, chứ có rước kiệu vàng tôi cũng chẳng thèm đến, thế nên cậu dẹp bỏ ý định lấy tiền của tôi đi!”

Jae ngồi thẳng lại:

-“ Nhóc hiểu mà, chúng ta chẳng là gì của nhau, chị nấu ăn ngon quá, để nhóc đi gọt trái cây đáp lễ nhé!”

Jae đứng lên bước đi, Carnation xoay người nhìn theo:

-“ Nếu cậu đáp lễ thì phải mang lễ tới chứ, trái cây cũng của tôi mà!”

Jae bật cười:

-“ Nhóc nghèo lắm!”

-“ Tiền của cậu đâu?”

Tự dưng Carnation buộc miệng.

Jae bật cười lớn:

-“ Chị hỏi với ý gì? Quản lý nhóc à? Hay quan tâm nhóc!”

-“ Thế cậu là gì mà để tôi quản lý, cậu là gì mà để tôi quan tâm!”

-“ Vậy chị dòm ngó gia tài của nhóc sao?”

Carnation không nhịn được cô bật cười lớn:

-“ Cậu giỏi ăn nói như vậy, kiếm được khối tiền!”

-“ Chị muốn biết thật à?”

-“ Không, vết thương của cậu sao rồi?”

-“ Còn nhức lắm!”

-“ Cậu trêu tôi à?”

-“ Nhóc nói thật mà, có gì để mà phải nói dối với chị nhỉ? Thật ra cánh tay này của nhóc yếu lắm, nó bị gãy lúc nhóc 10 tuổi, đem đến bệnh viện thì lúc đó thì đã có hai tuần bị gãy rồi, bác sĩ trách đem trễ quá, nó không được liền như xưa, phải cẩn thận, ừ mà chị biết võ à, thảo nào chị không sợ gì cả!”

-“ Tôi không sợ là vì tôi làm chuyện thẳng ngay!”

-“ Vậy nhóc sợ nhiều thứ quá, vì nhóc làm chuyện không thẳng ngay à?!”

-“ Ừ, phải đấy!”

-“ Chị có nhiều sách quá, cho nhóc mượn đọc được không?”

-“ Cậu tự mua đọc đi!”

-“ Nhóc không có tiền!”

-“ Cậu mở miệng ra là tiền!”

-“ Thì không có nhóc nói không có, tiền của nhóc cho bạn mượn làm ăn hết rồi!”

-“ Có tin cậy không đấy!”

Carnation lại buộc miệng.

Jae bật cười lớn đem dĩa trái cây lại bên Carnation, anh đặt lên bàn, rồi ngồi xổm xuống trước mặt Carnation…

-“ Chị giống mẹ của nhóc quá, nhóc làm con của chị nhé!”

Jae nắm lấy hai tay Carnation, anh chồm tới tựa đầu lên đùi của Carnation…

-“ Nhóc không biết cha mẹ mình là ai? Họ bỏ nhóc từ lâu lắm rồi, khi nhóc vừa leo lên xe chị trong đêm mưa tuyết đấy, nhóc cảm thấy chị thật gần gũi, thân thương, nhóc biết mình làm một công việc không tốt, nhưng nhóc không biết làm gì khác hơn, nhóc đang muốn thay đổi, chị có giúp nhóc không?”

Carnation nhận lấy cái má mềm ấm, nhận lấy mái tóc mềm mại mà cô thích trước mắt, vô thức cô đưa tay lên, chạm vào, mái tóc bồng bềnh đó…

-“ Cậu thật muốn thay đổi công việc à?”

Jae ngẩng lên mỉm cười nhẹ, nhưng anh lại đưa tay lên quệt nước mắt, lắc đầu:

-“ Không, nhóc biết mình là ai, đã có lần có người đem đến cho nhóc hy vọng, rồi trong tích tắc lại lấy đi mất…”

Jae bước lùi lại…

-“ Thấy vậy chứ nhóc yếu đuối lắm, nhóc không thể chịu nỗi lần hai đâu, bao nhiêu đây đủ rồi, nhóc hài lòng với những gì mình có, cứ cho là nhóc làm biếng, không thể chịu đựng được công việc cực khổ, ai nghĩ sao cũng được, kể cả chị, nhưng thật nhóc thấy tủi thân khi chị cứ nhìn nhóc bằng ánh mắt khinh miệt đấy, chẳng hiểu sao…”

Dứt lời Jae lao nhanh ra ngoài…

Carnation nhìn theo lại cảm thấy nặng lòng…

--

Một tháng trôi qua quá nhanh, 4 tuần với 8 lần gặp mặt, chỉ là ở quanh quẩn bên nhau nhưng không nhìn nhau nữa.

Jae giữ đúng vị trí của mình, một người làm vườn, còn Carnation cũng thế, một chủ nhà…

Hôm nay cũng là ngày chủ nhật, cũng là ngày cuối của công việc làm thế của Jae, anh làm từ từ, có gì đó như không muốn rời bỏ bà cô…

Carnation đi chợ sớm, cô muốn đãi thằng nhóc siêng năng một bữa cuối, nên cô tất bật nấu nướng…

--

Như lần đầu đấy, Carnation đợi thằng nhóc kiểm tra trên lầu xong, cô chặn đường hắn:

-“ Hôm nay bữa cuối đúng không? Ăn cơm nhé!”

Nhưng cô chỉ nhận lấy cái đầu lắc, với đôi mắt thật buồn:

-“ Cảm ơn chị, nhóc có hẹn với khách rồi!”

Rồi Jae đi thẳng ra ngoài…

Carnation bước đến bàn cơm, không muốn ăn thì thôi… nhưng người không muốn ăn giờ như là cô…

--

Ba tháng thấm thoát trôi qua, giờ là mua hè nóng nực khiến cho con người ta như bực bội thêm. Công việc đã nhiều rồi, đám nhân viên phòng khác lại làm sai, mà cô là CEO chỉ có việc điều hành thôi, sao cô lại chịu trách nhiệm chứ?

Chán quá, sao giờ đến gần ngày cuối hết hợp đồng rồi cô mới thấy mệt vậy trời, hôm nay hẹn với papa đi mua sắm, vì cô gần sắp về nước rồi, còn khoảng gần 6 tháng, mua là kịp rồi…



Tác giả: Bacham72    Thời gian: 4-8-2017 11:46 PM

CHƯƠNG XI

Phải nói là chỉ có đi với papa là Carnation thấy vui vẻ nhất, cũng như chỉ với papa cô mới có thể làm một người nhỏ bé… papa giàu có quá mà, lại chi rất đẹp nên cô chẳng khách sáo chút nào…

Ông David ưa nhất là cô con gái nuôi này, ông chỉ muốn nó là con dâu ông khi chỉ còn thằng John chưa cưới thôi, nhưng ông cũng biết thằng John chẳng xứng đáng, thế là cứ dở dở ương ương chẳng ra sao cả, thằng John thật vô dụng, theo đuổi một con bé cũng không xong, nó không biết thôi, con bé này yếu đuối và còn đa cảm lắm, chỉ cần bỏ lòng ra, bỏ chân tình ra là được, nó lớn tồng ngồng chẳng lẽ ông còn phải dạy nó sao…

-“ Có cần mua gì nữa không con gái?”

Ông David lên giọng hỏi khi ông và Carnation ngồi trong một nhà hàng yên tĩnh.

Carnation nghe papa hỏi, cô mỉm cười lắc đầu:

-“ Hiện tại thì không?”

-“ Con về thật à?”

-“ Dạ!”

-“ Rồi lấy ai chăm sóc cho papa, rồi không có papa lấy ai làm bia đỡ đạn!”

Carnation bật cười lớn hơn, nhưng vì ở nhà hàng sang trọng nên cô lấy tay che miệng:

-“ Đừng trêu con mà!”

-“ Nói thật cho papa biết, con không cho thằng John cơ hội là vì không có cảm giác với nó hay thật sự con chỉ muốn lấy chồng Việt Nam?!”

Carnation lại cười:

-“ Con biết papa biết rõ, nhưng con cũng xin lập lại một lần nữa cho ba biết, anh John rất giỏi, đẹp trai, con nhà giàu, nhưng con thật không có cảm giác với anh ấy?”

-“ Thì toàn cả gia đình của ba có ai có cảm giác với nhau khi cưới nhau đâu!”

-“ Nhưng con không thể papa à!”

-“ Vậy thật con có cảm giác hay không đấy?”

Carnation đưa tay ra nắm lấy tay ông David.

-“ Con có cảm giác với papa mà!”

-“ Cô cũng biết trêu tôi đấy!”

-“ Sao không, ai cũng cho con là nhân tình của ba!”

-“ Thế thật cô không muốn đính chính à?”

Carnation lắc đầu:

-“ Nếu con muốn thì từ lâu rồi!”

Ông Davis nắm lấy tay Carnation:

-“ Thiệt thòi cho con gái đấy!”

Rồi ông đứng lên đưa tay ra cho Carnation quàng tay vào, cả hai rời khỏi nhà hàng.

-“ Con không thấy thế, thật con cảm ơn ba nhiều lắm!”

Cô ngả đầu vào vai ông David một cách tình tứ…

-“ Cứ để họ hiểu lầm, con thích troll bọn họ!”

Rồi cô quay qua, nhướng người đặt môi lên má ông.

-“ Nếu papa không ngại!”

-“ Tôi già rồi, để mọi người ganh ghét từ lâu!”

-“ Mặc kệ ai ghét ba, còn con thì không!”

-“ Tôi hiểu!”

-“ Vậy khi con về rồi ba nhớ giữ sức khỏe!”

-“ Cho cô về chơi thôi, rồi lại về đây giúp tôi đó là trả ơn cho tôi!”

-“ Gì kỳ vậy ba?”

-“ Cô có chịu lấy chồng đâu, mẹ cô thì có người chăm sóc rồi, còn tôi chẳng có ai, cô phải ưu tiên cho người già nhất trong đám người mà cô yêu chứ!”

Carnation bật cười:

-“ Thì con vẫn chăm sóc ba chu đáo nè!”

Cả hai nhìn nhau đồng bật cười…

--

Hình ảnh tình tứ khuất mất trong mắt John và Jae khi hai người cũng dùng bữa ở nhà hàng này…

Jae nhìn qua John… anh ấy đang ghen đến nổi mặt đỏ bừng, còn anh thì sao? Tự dưng thấy thế anh cũng khó chịu không kém.

-“ Cậu ra tay đi, đánh nhanh rút gọn nào, cậu khách sáo với cô ta làm gì, cậu thấy không, hồ ly tinh mà tôi muốn phải vâng phục tôi, cậu có đòi hỏi gì nữa, nói luôn đi!”

Jae lắc đầu hạ giọng:

-“ Không, anh đối với em tốt, em đối với anh tốt có vậy thôi, okie, em sẽ dứt điểm cho anh vui! Chờ tin em nhé!”

Rồi cả hai tạm biệt, mỗi người đi một ngã…

--

Jae đứng trước cổng rào nhà Carnation. Đáng lý ra anh không được vào đây đứng đợi như thế này, nhưng anh đã từng làm việc ở đây quen mặt nên tổ tưởng bảo vệ cho anh vào mà thôi…

Carnation tay xách nách mang nhiều thứ, bước về nhà, thường thì xe đậu ở ngoài bãi xe, những người ở đây phải đi bộ vào, đó là quy tắc giữ không khí sạch… Cô ngạc nhiên khi thấy thằng nhóc Jae đang đứng trước cửa rào nhà cô, tay hắn đang cầm mấy quyển sách mà cô cho nó mượn…

Jae luôn để lại mối dây nhợ liên quan vài lý do để anh có cơ gặp lại, anh bước đến...

-“ Chào chị!”

Anh lên giọng như vui:

-“ Chị mới đi chơi về à, có cần nhóc xách phụ không?”

Carnation lắc đầu, nhưng thằng nhóc cũng dành lấy túi giấy trên tay cô, cô đẩy cổng rào.

-“ Cậu không đi làm à?”

Carnation theo thói quen xã giao mà hỏi, nhưng lại nhận lấy tiếng nói thật trầm.

-“ Nhóc không làm việc đó từ ba tháng qua rồi, giờ nhóc làm ở bến cảng, đến đây trả cho chị mấy quyển sách, nhóc sắp đi tàu… xa, không biết mấy tháng mới về… nhóc đến báo cho chị hay…”

Carnation thấy có chút khó nghĩ, cô đẩy cửa chính bước vào, để thằng nhóc vào theo, nghe nó hỏi:

-“ Đem thẳng lên phòng chị luôn à?”

-“ Để đấy cho tôi!”

Carnation đưa tay chỉ lên ghế, dùng mệnh lệnh…

-“ Nhưng nhóc cũng phải đem sách lên phòng sách mà, thôi để nhóc đem lên cho chị…”

Rồi Jae đi nhanh lên lầu, khiến cho Carnation phải đi theo…

-“ Nhóc để đây nhé, nhóc qua cất sách!”

Rồi cũng thật nhanh Jae đi qua phòng sách, Carnation vội hỏi:

-“ Cậu làm gì trên tàu?”

-“ Sai vặt, đủ thứ, đợi lát nhóc cất sách rồi nói!”

Carnation bước vào phòng cô tháo giày khi lúc nãy quên nên đem đến lên tận đây…

Nghe tiếng động cô quay lại, thấy thằng nhóc thản nhiên bước vào phòng cô…

-“ Nhóc đi Châu Âu, chắc phải… nửa năm mới về!”

Carnation im lặng, nghe tiếp:

-“ Không biết sao… nhóc muốn nói với chị… nhà mướn nhóc trả rồi, chị ở lại mạnh giỏi… tạm… biệt… khi nhóc về… chị có cho nhóc… gặp chị không… chị thích gì… nhóc mua tặng chị… bằng tiền nhóc làm ra… đàng hoàng… không dơ bẩn…”

Những câu từ ngập ngừng nghẹn lại, cùng đôi mắt long lanh ươn ướt…

-“ Bên đấy… nơi đâu có hoa cẩm chướng đẹp… nhóc sẽ mua về cho chị nhé… nhưng nhóc chỉ có tiền để mua một hoa thôi, không giàu có như ai đó để mua cho chị cả bó đâu… chị nhận không… nếu không chị cho nhóc biết, để  nhóc khỏi tốn tiền… nhóc nghèo lắm, tiền của nhóc đưa bạn làm ăn bị mất hết rồi… ai cũng gạt nhóc hết đó…”

Carnation lặng người đi khi thấy từng giọt nước rơi từ đôi mắt màu đen đó…

-“ Nhóc… buồn lắm… không ai nghe nhóc nói cả, nhóc cảm thấy mình bị bỏ mặc, nhóc làm lỗi gì mà nhóc bị bỏ rơi…”

Jae nhào đến, anh ôm chặt lấy bà cô khi thấy đôi mắt bà cô long lanh, mũi sụt sùi…

-“ Nhóc không thể kìm lòng trước chị… nhóc yêu chị từ bao giờ chẳng biết, cho nhóc yêu chị một lần thôi, rồi nhóc đi xa… vì nhóc thật sự không biết ngày nào nhóc về… bởi nhóc đã nghĩ, khi nhóc về thì nhóc phải có sự nghiệp nhóc mới quay về…”

Carnation ngã ra giường, cô đưa tay lên cản lại đôi môi đang tìm lấy môi cô…

-“ Đừng từ chối nhóc mà, nhóc xin chị đấy!”

Carnation đẩy mạnh…

Jae bật té ngã qua bên, anh gập người ôm lấy tay…

-“ Chị lại muốn bẻ gãy tay nhóc à? Chị đáng ghét, sao nhóc lại yêu chị chứ?”

Rồi Jae lại nhào tới, lần này Carnaiton đưa tay lên chặn lấy môi.

-“ Cậu mà còn có ý xúc phạm tôi thì cậu đừng trách tôi nhé!”

Jae lặng nhìn bà cô, trao đi cái nhìn thật sâu trong mắt.

-“ Chị không có ý gì với nhóc ư?”

Carnation quay đi.

-“ Không!”

-“ Chị nói dối, nhóc thấy mình trong mắt chị, mỗi khi chị nhìn nhóc!”

Carnation quay lại.

-“ Tôi nhìn cậu như thế này dĩ nhiên là hình ảnh cậu có trong mắt tôi rồi!”

-“ Chị đừng gạt lòng mình nữa, phải… là nhóc rất rành phụ nữ, nhưng trước chị nhóc không thể biết, cũng như không thể hiểu và cũng không muốn giở trò xảo trá gì với chị cả, chị chứng minh đi nhóc mới tin!”

-“ Như thế nào, cậu muốn nói rằng chị cho nhóc hôn chị đi…”

Nhưng Carnation chẳng còn nói gì được nữa, đôi môi đấy mạnh mẽ đang chạm vào môi cô, thật nhanh cô ngậm miệng lại, nhưng đôi môi đấy không rời bỏ, chưa từng hôn một ai, nhưng sao cái cảm giác cưỡng hôn này khiến cô thấy đê mê thế không biết.

Jae dùng miệng, hôm nay tôi sẽ mở miệng cô ra để cô nói yêu tôi… Jae đưa tay xuống…

Carnation chợt giật mình bởi bàn tay lạ đang xâm nhập vào chổ kín của cô, bất giác cô rùng mình mở khuôn miệng để nhận lấy cái lưỡi của thằng nhóc… cô đẩy ra, nhưng không muốn dùng vũ lực, thứ cảm giác trong khuôn miệng cùng nơi nhạy cảm nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể cô, khiến cô mềm đi yếu đuối…




Tác giả: Bacham72    Thời gian: 4-8-2017 11:52 PM

CHƯƠNG XII ( 18+)

Carnation thở dốc khi cái miệng đấy vừa buông tha cho cô, nhận lấy nó lướt thật nhanh, trong phút chốc hai chân cô co lên mở rộng ra, cũng chỉ để nhận lấy khuôn miệng đấy chạm vào…

-“ Jae...”

Carnation buộc miệng, lần đầu tiên cô gọi tên thằng nhóc… Để làm gì, không biết… Giờ đây cô chỉ biết khó có thể cưỡng lại sự điệu nghệ của nó.

-“ Jae… Jae… dừng lại… nếu không cậu sẽ biết tay tôi…”

Cô chẳng nghe tiếng đáp lại, chỉ thấy cái đầu đó bên dưới thân cô nhấp nhô, tay chân cô bủn rủn… Cô chợt cảm thấy lành lạnh khi cái váy của cô tốc lên cao, giờ chỉ còn một lớp nó càng cảm thấy kích thích hơn…

Rồi chẳng cần khoảng thời gian gì nhiều, bên dưới cô không còn lớp nào che chắn lại, để cô nhận lấy đôi môi mạnh mẽ miết lên đấy, từng nhịp nhanh và mạnh khiến cô chỉ biết mở to mắt ngước cổ lên, buông ra những âm thanh hưng phấn…

Jae làm thật nhanh và thật mạnh mẽ, nữa trân trọng, nữa chiếm đoạt… nơi đấy của bà cô đã sẵn sàng sau khi bị anh kích thích, anh ngồi dậy đưa tay lên kéo tuột cái áo đầm ngược lên, ra khỏi người bà cô, rồi cũng thật nhanh anh kéo luôn cái áo nịt ngực…

Anh cúi xuống chạm môi vào nhũ đầu màu nâu hồng của bà cô… Cặp ngực vừa phải nhưng sao lại gọi mời thế kia. Một tay anh giữ chặt cái tay bà cô đang tỏ vẻ phản kháng. Một tay còn lại anh dùng để se đầu ngực bên cạnh… Trong thoáng chốc nó cũng cương lên sẵn sàng, anh nghe được hơi thở dốc cùng tiếng ngập ngừng…

-“ Cậu… Jae… dừng… lại…!”

Jae chồm người tới anh lấy thân mình đè chặt lấy tấm thân nguyên thủy đó, cảm nhận làn da mát lạnh, anh cúi xuống…

-“ Nhanh lắm thôi mà, để nhóc yêu chị nào!”

Rồi anh ngồi dậy cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người mình, anh lại nằm xuống…

Carnation nhận lấy da thịt chạm vào nhau, nhận lấy thân hình thật nặng đè chặt lấy thân mình, lành lạnh ấm ấm, nhận lấy phần dưới như vừa khít âm dương…

Jae nhướng người lên xuống, giữ chặt cậu nhỏ nơi đấy, anh đang dùng cậu nhỏ kích thích bà cô, khiến bà cô rên rỉ…

-“ Nhóc vào nhé!”

-“ Không!”

Carnation hét lên, cô đưa tay lên thật nhanh đẩy mạnh thằng nhóc đó ra. Nãy giờ cô đã cho nó làm gì cô thế… Cô xoay người bật ngồi dậy, nhưng cô vừa xoay đi thì nhận lấy cánh tay to lớn vòng qua thắt eo cô, kéo cô lại, đẩy mông có nhổng lên cao, thì cũng là lúc cô nhận lấy vật đàn ông đâm sâu vào thân cô thật nhanh, gọn và chính xác…

Carnation hét lên khi đau điếng… cái thằng nhóc kia… đồ đáng ghét… cô phải thưa nó mới được, dám cưỡng bức cô…

Jae làm thật nhanh khi thấy bà cô đổi ý… Anh thúc từng cú thật sâu, thật mạnh mẽ, bà cô chơi qua rồi còn bày đặt gì nữa, để xem của tôi chơi sướng hay lão già chơi sướng hơn nhỉ…

Carnation chỉ còn biết cách bấu chặt hai tay vào tấm drap chịu đựng từng cú thúc mạnh mẽ… lại khiến cô dần mất đi đau đớn, mà lại đem lại khoái cảm cho cô…

Cô bắt đầu không thể kìm chế được… Thì ra đê mê sung sướng là đây sao, thật cô đang có cảm giác đấy, với thằng nhóc, tự dưng cô buộc miệng…

-“ Nhanh… nhanh nữa đi…”

Jae mỉm cười, bà cô chịu rồi đúng không… Okie, để tôi đưa bà cô đến đỉnh nhé…

--

Jae rút ra sau khi nghe tiếng rên rỉ khoái cảm đạt đỉnh của bà cô vừa dứt, nghe nó thật đê mê, không giống như bất cứ người phụ nữ nào mà anh từng thử qua… cặp mông không lớn nhưng cái hông thật đẹp, anh đưa tay vuốt ve cái hông đấy rồi lùi lại…

Carnation gục xuống, nhưng trong phút chốc cô lao nhanh vào toilet đóng sầm cửa…

Jae khựng lại… anh bất ngờ khi nhìn thấy từng giọt máu màu đỏ rơi trên tấm drap trắng, theo đến cửa toilet… bà cô… còn nguyên si à…

Carnation mở vòi sen hết cỡ cô gục xuống đưa hai tay bịt lấy miệng. Giờ đây cô chỉ muốn thốt ra câu hờn dỗi… Nhóc đáng ghét… Sao lại lấy đi sự trinh trắng của chị một cách bạo tàn như thế…

Jae lao đến toilet anh đưa tay đập cửa…

-“ Carna…”

Anh gọi…

-“ Anh xin lỗi Carna, em chảy máu nhiều lắm, cho anh xem em có sao không? Carna…”

Carnation đưa hai tay bịt tai… Những gì cậu muốn thì được rồi đấy… Cậu đi đi, xa thật xa, tôi không muốn thấy cậu nữa, trong phút giây tôi còn yếu đuối này, nếu không tôi sẽ thưa cậu ra tòa đấy, thưa cho cậu chết luôn… Nhưng chỉ là lời nói trong lòng…

Jae quay đi, anh đi tìm chìa khóa…

Carnation giật mình khi thấy thằng nhóc lao vào trong phòng tắm, nó ôm chặt lấy cô, bồng cô ra ngoài… Cô kéo mền đắp trùm kín đầu quay đi… nhận lấy cái thân thể âm ấm ôm chặt từ đằng sau, nhận lấy từng lời nghẹn lại…

-“ Anh xin lỗi… anh không nghĩ ra là em còn… đánh anh đi, gãy cái gì đó cũng được, để anh biết lỗi của mình, giờ anh không còn làm nghề đó nữa, thì đâu cần nó phải còn nguyên…”

Carnation sụt sùi… thứ ngôn từ trơ trẽn và còn tiếu lâm của nó làm cô bình tĩnh hơn…

Cô nhận lấy chút gió, rồi thì nhận lấy thân thể chạm thân mà không qua gì ngăn lại, nhận lấy tiếng nói bên tai…

-“ Tại em không cho anh biết rõ mà!”

Chẳng hiểu sao Carnation quay lại, cô vùi đầu trong ngực hắn, nhận lấy đôi từ từ chạm vào trán, rồi đến mắt, rồi đến mũi…

-“ Xin lỗi em, cho anh coi nó có sao không nhé!”

Carnation thinh lặng, nhận lấy đôi môi chạm nhẹ vào môi… Cô nằm ngữa ra bởi thằng nhóc, chân cô lại bị nó đẩy lên dang rộng ra, cô nhận lấy cái khăn nóng chạm vào ấm ấm...

-“ May quá không sao hết ah!”

Cô nghe thế nên khép chân lại…

-“ Cậu là bác sĩ chắc!”

Cô vừa dứt lời thì nhận lấy cái thân thể thật lớn lại đè chặt lên thân thể cô…

-“ Anh phải làm gì để đền cho Carna của anh nào?”

Carnation đưa tay lên…

-“ Xéo đi!”

Nhưng Jae lại gục xuống, anh vùi mặt trong hốc cổ Carnation…

-“ Ừ, nhưng trời sáng đã, anh yêu em!”

Carnation thinh lặng, cô lại nghe tiếng thì thầm…

-“ Chị không yêu nhóc à, nhưng sao cũng được nhóc rất yêu chị!”

Jae ngẩng lên, anh đưa mắt nhìn vào mắt Carnation:

-“ Nói cho anh biết cái ông mà em thường đi cùng là ai của em?”

-“ Hỏi chi!”

-“ Tại… em khiến anh hiểu lầm, lúc chiều em anh thấy em dạo phố cùng ông ta thân mật, anh ghen, nên anh mới đối xử với em như thế thôi, anh biết lỗi rồi!”

-“ Xong rồi phải không?”

Carnation đẩy Jae qua bên, cô ngồi dậy:

-“ Xong rồi thì về đi, đau muốn chết!”

Nhưng cô té ngồi về sau, trong lòng thằng nhóc…

-“ Đau lắm à, nhưng thích đúng không?”

Carnation quay lại.

-“ Cậu thật trơ trẽn!”

-“ Nhóc nói thật thôi mà!”

Rồi cô nhận lấy đôi môi lướt trên gáy.

-“ Nói cho anh biết em thích đúng không?”

-“ Thì sao!”

-“ Thì anh yên lòng đi rồi!”

-“ Cậu hỗn vừa thôi nhé, cậu bao nhiêu mà dám gọi tôi là em?!”

-“ Ah… nhóc thích hỗn với chị đấy!”

Carnation nhận lấy vòng tay siết chặt…

-“ Nhóc cảm thấy mình hạnh phúc khi chị yêu nhóc!”

-“ Ai nói!”

-“ Không cần nói, nhóc nói cho chị biết nhé, ba ngày nữa nhóc mới đi, trong ba ngày này chị muốn nhóc làm gì, nhóc cũng chìu chị hết!”

Carnation bật cười đứng lên…

-“ Tôi muốn giết cậu chết bây giờ!”

Cô đi vào toilet, nhưng Jae bước vào theo…

-“ Mình tắm chung đi!”

Rồi Carnation bị đẩy nhanh vào tường, nhận lấy nụ hôn mạnh mẽ, cố ý để cô đáp lại không giữ gì nữa…




Tác giả: Bacham72    Thời gian: 9-8-2017 12:38 AM

CHƯƠNG XIII ( 18+)


Carnation ngồi không yên, thật là sao còn đau như vậy chứ… Thằng nhóc đáng ghét… Chiều nay chắc phải đến bệnh viện kiểm tra… Nghĩ thế nên cô làm việc nhanh để về sớm ghé bệnh viện.

Jae ở lại nhà Carnation, anh dọn dẹp như nhà mình, nhìn thành quả của anh trên tấm drap trắng tinh, anh thấy lòng lâng lâng, vô thức anh nhìn mình trong gương, thấy mình đang cười.

Nụ cười thật lòng mà anh không bao giờ có được. Anh đưa tay lột tấm drap để đem giặt, bước nhanh ra ngoài chẳng hiểu sao lại ôm chặt tấm drap vào lòng… Bỏ vào máy giặt, lại cười một mình rồi mới đi nấu cơm, dành bất ngờ cho Carnation…

06:00PM… Jae đã làm xong mọi thứ, anh ngồi đợi Carnation ở phòng khách, sân viên chiều nay có gió vắng tanh…

07:00PM… Vẫn không có gì thay đổi, chỉ có giờ là một màu tối… Anh đứng lên đi đi lại lại. Tự dưng lo lắng, không có số điện thoại của bà cô. Tại sao vậy chứ? Anh đi ra, đi vào cảm thấy như thiếu thiếu gì đó…

--

Đúng 08:00PM Carnation lái xe từ bệnh viện thẳng về nhà, không có số của thằng nhóc. Nó còn ở nhà cô hay đi rồi? Nó muốn gì ở cô chứ? Bất giác cô mỉm cười… Sau khi đi bệnh viện cô không còn cảm thấy đau nữa, và đã yên tâm…

Carnation xách 2 tô phở trên tay, nhiều thịt bò, và cay như nó từng yêu cầu. Đẩy cổng rào bước vào, thì cô thấy nó từ trong nhà chạy xông ra… Có chút ngạc nhiên, và càng ngạc nhiên hơn khi nó ôm chặt lấy cô, lời nói cùng hơi thở như nghẹn lại…

-“ Chị… đi đâu vậy?”

Tự dưng trái tim cô rung lên, cô cố giữ bình tĩnh đẩy nó ra, thản nhiên:

-“ Đi bệnh viện chứ đâu!”

Cô bước nhanh vào nhà, đưa cho nó:

-“ Của cậu nè!”

-“ Nhóc nấu cơm rồi mà!”

-“ Vậy không ăn thì để tôi ăn!”

-“ Thơm quá, phở à, nhóc ăn!”

-“ Tôi đi tắm!”

Nhưng Carnation chưa kịp bước ra đến cầu thang thì bị nó giữ lại, nó ôm cô vào lòng từ đằng sau, thì thầm vào tai cô…

-“ Chị còn đau à? Bác sĩ nói sao?!”

Carnation quay lại.

-“ Bác sĩ nói thưa nó đi!”

Jae nhíu mày rồi bật cười…

-“ Vậy chị thưa nó đi!”

Carnation quay lại, nhìn thẳng vào mắt thằng nhóc láu cá.

-“ Đừng thách tôi nhé!”

Jae ngưng cười buông tay bước lùi lại.

-“ Ừh… nhóc gọi cảnh sát cho chị nhé!”

Nói xong anh rút điện thoại ra, thản nhiên bấm số, mắt không rời khỏi Carnation…

Carnation thấy nụ cười vụt tắt trên môi nó, rồi đôi mắt nó lại long lanh, nó gọi điện thoại… Nó điên thật rồi, cô bước nhanh tới lấy cái điện thoại… Nó nhào đến ôm chầm lấy cô…

-“ Nhóc biết mà, chị yêu nhóc, nhưng chị đừng dọa nạt nhóc như thế, nhóc sợ đấy!”

Carnation đẩy thằng nhóc ra…

-“ Ai thân với cậu đâu mà ôm chứ?”

Jae kéo Carnation đến bàn ăn…

-“ Ăn xong rồi tắm, nhóc đợi chị về nhóc đói quá!”

Rồi Jae nhấn Carnation ngồi vào ghế, anh cầm bao đồ mở ra… Đặt trước mặt Carnation một phần, anh thấy cô lắc đầu:

-“ Cậu ăn hết đi!”

Jae bật cười kéo về phía mình:

-“ Nhóc không khách sáo đâu à nhe!”

Anh nhìn quanh rồi đưa mắt nhìn Carnation.

Carnation hiểu nên cô lên giọng:

-“ Cậu lại dám sai tôi à? Cậu bốc tay ăn đi!”

Carnation vừa dứt lời thì Jae thò tay vào tô phở thật, khiến cô la lên…

-“ Cậu ở dơ quá!”

-“ Ừh… chị bảo thì nhóc nghe lời chị!”

Rồi anh rút tay ra…

-“ Phỏng tay nhóc rồi nè, chị hành nhóc quá đi!”

Carnation cầm lấy bàn tay có đầu ngón màu đỏ, bất giác cô đưa lên, há miệng ra liếm lấy những ngón tay đó…

Jae rùng mình, tự dưng toàn thân anh như có luồng điện… Ôi bà cô thật biết cách kích thích anh… Anh vội rút ra…

-“ Chị kích thích nhóc, nhóc không kìm lại được đâu nhe!”

Carnation quay đi mỉm cười…

-“ Cậu cũng đâu biết kìm chế đâu!”

Rồi cô đẩy đôi đũa của mình qua chổ thằng nhóc. Cô lấy cái muỗng của nó, bởi nó chỉ dọn đũa cho mình cô, còn nó ăn bằng muỗng. Cô nghe cái giọng lên đầy sự vui tươi…

-“ Cảm ơn chị!”

Rồi nó thản nhiên cúi xuống ăn thật nhanh. Cô cũng ăn, khi ăn thường cô im lặng không nói, và hình như nó biết tính đó của cô nên nó cũng im lặng…

Carnation khẽ giật mình khi cô vừa đưa một muỗng cơm lớn vào miệng thì dưới chân cô. Cô nhận lấy cái lòng bàn chân của nó chạm vào, miết dọc theo bắp chân cô. Cô ngẩng nhìn, thì thấy nó vờ đi như không, như chẳng có gì xảy ra, nó vẫn đang chăm chú ăn vậy…

Thấy thế cô né chân qua… Nhưng không sao thoát được cái chân của nó… Chẳng hiểu sao cô nhích thế nào mà cô lại ngồi gần bên nó để cho cái bàn tay còn lại của nó đặt lên đùi cô… Vuốt ve nhè nhẹ, rồi lần vào đùi trong của cô… Cô ngẩng lên…

-“ Thôi, cậu để tôi ăn được không?”

Jae ngẩng lên, anh cười nhẹ:

-“ Dạ được!”

Nhưng anh không rút tay về, chỉ là anh để yên thôi… Chị chết chắc với nhóc nhé…

Carnation thật không thể nào ăn được nữa, miệng nó nói dạ được, nó không di chuyển bàn tay của nó nữa. Nhưng nó đang đặt nơi đâu thế kia… Đúng ngay chổ nhạy cảm của cô, thử hỏi làm sao cô ăn nổi… Cô đưa tay xuống nắm lấy tay nó vứt qua bên… Nó vẫn ăn như không có gì xảy ra…

Jae đưa tay mình ra nắm lấy tay của Carnation siết nhẹ, sau đó anh đưa tay của Carnation đặt lên chổ nhạy cảm của anh, giữ chặt ở đó…

Carnation cứ nghĩ nó nắm bình thường thôi. Không ngờ nó lại kéo tay cô đặt vào nơi nhạy cảm của nó, khiến cô đỏ mặt… Cô rút tay ra, nhưng nó nắm thật chắc, giằng co qua lại thì chỉ khiến như tay cô chà sát vào đấy mà thôi… Cô không rút ra nữa, buộc miệng:

-“ Cậu muốn tôi yêu cậu à?”

Jae quay qua… Chưa kịp gì thì đã bị Carnation đẩy mạnh cái ghế lùi lại… Thật nhanh hai chân anh mở rộng ra, anh thấy Carnation ngồi xuống trước mặt anh…

Cô thản nhiên đưa tay lên mở khóa dây nịt, rồi đến khóa kéo… Tự dưng toàn thân anh rạo rực, cái cách của bà cô thật kích thích… Anh nhích mông lên như phụ họa với bà cô cho cái việc mà anh muốn hiện tại…

Carnation có bản năng tiềm ẩn hay là gì thì cô chẳng cần phải biết. Giờ tự dưng cô muốn thấy thứ mà tối qua làm cô đau điếng mà thôi… Hôm nay cô phải trả thù…

Cô kéo mạnh, như thằng nhóc hôm qua đã lột đồ cô… Thoắt chốc vật đàn ông hiện ra trước mặt cô… Nó đã ngóc đầu bởi sự va chạm lúc nãy… Cô nhướng mặt đến, chạm môi thật nhẹ vào… từ từ…

Jae ngã người ra ghế, mắt anh không rời khỏi Carnation đang quỳ trước mặt anh, nhìn thấy đôi môi đấy đang chạm vào cậu nhỏ, nhận lấy cái đầu lưỡi, toàn thân anh run rẩy…

Bởi anh biết Carnation đang khám phá anh. Hoàn toàn không giống với những phụ nữ khác… Đến khi cậu nhỏ của anh mất hút trong cái vòm miệng đó thì anh không thể kìm chế nữa, anh bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ khoái cảm…

Carnation làm theo bản năng. Cô nghe tiếng thằng nhóc kêu lên khe khẽ… Chẳng hiểu sao cô muốn hắn kêu to hơn kìa, thế là cô khóa chặt miệng đẩy vào rồi rút ra càng lúc càng nhanh…

Jae không thể kìm lại gì nữa, đâu phải chưa từng có người yêu cậu nhỏ của anh. Nhưng sao anh lại không thể kìm giữ thế này… Anh chỉ muốn mình chìm đắm, thật đê mê từ khuôn miệng đấy đem lại, đầy khoái cảm…

Bây giờ anh hiểu thêm một điều, bà cô đầy bản lĩnh cả trong chuyện này, anh không thèm giữ gì nữa, là anh đang cảm nhận bà cô yêu anh, chị thật lòng yêu nhóc… anh buộc miệng…

-“ Carna… chị… em…”

Carnation nhả ra, cô ngước nhìn…

-“ Dừng lại à?”

Cô nhìn thấy đôi mắt long lanh như van xin, cái đầu lắc mạnh…

-“ Không… chơi nhóc đi… làm cho nhóc sung sướng trước chị đi…”

Carnation lại tiếp tục, lần này thì cô không giữ gì nữa…

Jae bật ra tiếng kêu lớn khi anh nhận được sự ham muốn của bà cô thật mạnh mẽ… khiến anh đầu hàng…

-“ Carna…”

Anh lại buông lời khoái cảm…

-“ Anh yêu em… Carna…”

Carnation mỉm cười… Muốn chơi tôi à… Cậu còn non lắm đấy… Có những thứ gọi là bản lĩnh đấy cậu biết không nhóc… Hôm nay tôi cho cậu biết, cậu dưới cơ của tôi chị mà thôi… và tôi chị muốn thử cậu có đùa với tôi chị không, hay cậu thật lòng, giống tôi… cô đổi chổ…

Jae cúi xuống bởi cái cảm giác anh đang nhận khác lạ hơn. Chỉ thấy cậu nhỏ của anh trong bàn tay chị giữ chặt. Còn khuôn miệng chị đã di dời ra nơi sau cậu nhỏ. Anh chỉ cảm nhận chị như muốn nuốt trọn viên bi của anh… Nó đang trong vòm miệng chị nhảy qua lại… anh lại bật ra tiếng rên…

-“ Ưmmm…”

Như bọn phụ nữ dưới thân anh… không anh là đàn ông mà lại…

-“ Ah… ah… chị… dừng lại, nhóc sắp… ra…”

Nghe thằng nhóc thú tội. Carnation dứt điểm…

Jae bật ra tiếng lớn, anh gục xuống bờ vai của Carnation…

-“ Chị đáng ghét… sao trả thù nhóc như thế chứ?”

Carnation đưa tay ra ôm lấy thằng nhóc đẩy ra, đứng lên…

-“ Đáng đời cậu!”

Jae nhìn theo… rồi anh tự dưng bật khóc như đứa trẻ…

Carnation vội quay lại… Thằng nhóc dễ tổn thương ư, nó mà dễ tổn thương ư…

Jae quay đi, anh lao vào góc xó bếp, ngồi bó gối, nức nở gục xuống lè nhè như một đứa con nít…

-“ Chị hài lòng rồi chứ… sao nhóc lại cảm thấy tổn thương trước chị, sao nhóc lại thấy xấu hổ trước chị…”

Carnation bước lại, cô thấy có chút hối hận, khi đùa với nó như thế, cô đưa tay ra chạm vào cái đầu với mái tóc mềm rủ xuống…

Jae đưa tay lên hất tay của Carnation ra…

-“ Nó dơ bẩn lắm, chị đừng chạm vào nó…”

Rồi anh ngẩng lên nghẹn ngào…

-“ Coi như nhóc trả nợ cho chị rồi, chị không thương nhóc gì hết ah!”

Carnation đưa tay lên, chạm vào những giọt nước mắt…

-“ Không phải cậu chơi đùa với tôi sao, thì tôi đùa với cậu, có thế thôi!”

-“ Ừh, bởi người như nhóc làm gì có quyền nói thật lòng, cho người ta ăn phở rồi hành người ta, sao chị không lấy tiền ném trước mặt nó, bắt nó lượm như ngày ấy đấy! Hic hic…”

Carnation đứng lên, cô bước đi thì nghe tiếng nói vội:

-“ Chị đi đâu đấy?”

Carnation quay lại bình thản…

-“ Đi lấy tiền chọi chết Jae như yêu cầu của Jae!”

-“ Chị đáng ghét!”

Cô nghe tiếng hét lớn. Cô bật cười lao tới ôm lấy thằng nhóc đáng yêu đẩy ngã nằm ra đất…

-“ Chị yêu nhóc!”

Rồi cô cúi xuống, nhưng chỉ là cái chạm môi bên ngoài…

-“ Toàn mùi phở không à? Không có mùi của Jae ah!”

Jae giữ Carnation trên người mình…

-“ Nói lại một lần nữa cho nhóc nghe đi!”

Carnation mỉm cười, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy đó, cô chỉ thấy nó thật sáng…

-“ Chị yêu nhóc… đấy mà… thật lòng đấy…”

-“ Không được gạt nhóc đâu đó nhe!”

-“ Ừ… nhóc con!”

Carnation cúi xuống, lần này cô trao đi tình cảm thật trong lòng mình, Jae đón nhận cũng thật lòng…




Tác giả: Bacham72    Thời gian: 9-8-2017 12:40 AM

CHƯƠNG XIV

Nguyên một ngày chủ nhật Jae không cho Carnation đi đâu khỏi nhà, cũng như rời khỏi anh nữa bước. Chưa từng cảm thấy chỉ muốn bên chị như thế này, như con trai bám váy mẹ, nhõng nhẽo dỗi hờn. Tự dưng trước chị anh muốn tìm cái cảm giác bé thơ mà cha mẹ không cho anh, lại còn bỏ anh…

Carnation chỉ thấy một thằng nhóc bên cô. Hắn đã là đàn ông từ lâu rồi… Giờ hắn gần 30, thua cô 12 tuổi, đúng một con giáp. Vậy mà hắn như thằng bé, bám váy mẹ… Ấy vậy mà cô thích sao đấy, cứ ôm chặt nó vào lòng mà thôi…

Như hiện tại, Jae đang nằm gác đầu lên đùi Carnation trên cái sofa màu đỏ trong phòng sách. Anh không thấy mặt bà cô, bởi bà cô đang cầm quyển sách đọc nữa tiếng rồi mà bơ anh. Tự dưng anh bực bội, anh hạ giọng nhỏ:

-“ Carna…”

Carna không bao giờ bỏ đọc sách. Quy tắt của cô là khi làm xong hết việc nhà, thông thường là lúc 8h tối. Cô sẽ đọc nữa tiếng, nếu hay thì cô đọc thêm tùy…

Mọi lần cô thoải mái nằm ngữa, nghiêng, sấp gì cũng được ráo trọi. Nhưng giờ có thằng nhóc, khiến cô phải ngồi, lại yên một tư thế khi nó đang nằm gác đầu lên đùi cô, nghe nó gọi cô chặn lời nó khi mình đang đọc đến đoạn quan trọng.

-“ Yên cho chị đọc sách, nhóc đi chơi đi!”

Jae nghe thế thì nói liền…

-“ Chị còn đau không?”

Carnation vẫn cầm quyển sách thản nhiên…

-“ Lại muốn làm thịt chị à?”

Jae bật cười nhỏ…

-“ Dạ… tại nhóc sợ chị đau!”

-“ Còn đau đấy!”

Jae đưa tay lên lấy quyển sách ra…

-“ Chị nói xạo!”

Carnation giật lại quyển sách.

-“ Ừh, nhưng chị đang làm việc!”

-“ Sách ở đây chị đọc hết rồi à?”

-“ Phải!”

-“ Thế lúc chưa có nhóc, chị chỉ đọc sách không đi chơi à?”

-“ Có, chị đi với papa một tháng hai lần!”

Jae lên giọng:

-“ Thì ra là papa!”

Carnation đưa quyển sách qua bên, cô nhìn xuống, đưa tay lên…

-“ Nhóc không quen ở yên một chổ, thì nhóc đi chơi đi!”

Jae lắc đầu:

-“ Nhóc muốn bên chị cho hết đêm này, ngày mai sáu giờ sáng là nhóc đi tàu rồi!”

Carnation đặt quyển sách xuống.

-“ Chị tìm việc khác cho nhóc!”

Jae lắc đầu…

-“ Thôi để nhóc tự lập!”

Rồi anh vòng tay qua thắt lưng Carnation…

-“ Chị… yêu nhóc là vì gì…?”

-“ Vậy nhóc yêu chị là vì gì?”

Jae đáp không cần suy nghĩ…

-“ Nhóc cảm thấy mình cần chị yêu thương, chăm sóc, ở bên chị nhóc cảm thấy không tự chủ được, không biết điều khiển mình nữa!”

-“ Xạo quá đi!”

Carnation cầm quyển sách lên…

-“ Ngày mai nhóc không đi tàu!”

Jae bật cười nhẹ…

-“ Tuân lệnh chị yêu!”

Rồi anh lên giọng:

-“ Nhóc ở đây làm gì?”

-“ Chị sẽ tìm việc cho nhóc!”

Carnation không nghe Jae nói, cô đẩy quyển sách qua bên, thấy mắt nó long lanh như đang nghĩ suy gì đó…

Jae ngồi dậy…

-“ Nhóc hỏi điều này, chị trả lời thật cho nhóc nhé!”

Carnation gật đầu… Jae tiếp:

-“ Hiện giờ chị có xem nhóc là trai bao không?”

-“ Có… chút…!”

Jae quay đi…

-“ Vậy thôi mai nhóc đi tàu!”

Anh đứng lên rồi đi ra…

Carnation thản nhiên cầm quyển sách lên đọc tiếp, chỉ thêm 15 phút, rồi cô đi nhanh qua phòng làm việc giải quyết cái hồ sơ đem về cho xong…

--

Lát sau, không biết là bao nhiêu lâu, cô dọn dẹp rồi đi về phòng ngủ của mình…

Carnation đẩy cửa phòng ngủ, không thấy Jae. Cô đi ra ngoài xuống nhà, cũng không thấy Jae, nhóc đi rồi à… Có vậy cũng giận, là cô nói thật thôi mà, cảm giác cô ra sao thì cô nói thế thôi…

Cô đi lên lầu, qua đến phòng sách thì cô thấy Jae đang nằm trên sofa, một tay buông thỏng xuống đất, tay kia thì cầm vào gáy quyển sách lại để trên mặt… Cô bước vào… nhóc dễ ngủ quá vậy, cứ xem sách là ngủ như nhóc nói sao… Cô lấy quyển sách ra… thấy Jae khẽ trở mình, cô hạ giọng:

-“ Về phòng ngủ đi!”

Jae mở mắt ra, anh lắc đầu…

-“ Cho nhóc ngủ đây đi, dù gì còn…”

Nói đến đó Jae đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, tiếp:

-“ Còn có bốn tiếng chứ mấy!”

Rồi anh xoay người, quay mặt vào trong…

-“ Chị ngủ ngon!”

Carnation đáp lại…

-“ Nhóc ngủ ngon!”

Rồi cô đi ra khép cửa lại…

--

Cánh cửa vừa khép lại thì Jae mở mắt… Bà cô muốn tôi yêu bà cô rồi phải không… Cho bà cô nghỉ 3 ngày rồi, mới sáng nay khi bà cô ra ngoài để quên điện thoại ở nhà tôi đã nghe giúp bà cô. Thì ra hôm đấy bà cô ở lại bệnh viện lâu như thế là để đặt vòng. Vậy là bà cô sẵn sàng chơi với tôi rồi à… Anh đứng lên đi ra ngoài… Đến phòng ngủ của Carnation.




Tác giả: Bacham72    Thời gian: 9-8-2017 12:43 AM

CHƯƠNG V (18+)

Nghe tiếng động Carnation nhìn ra khi cô vừa mới kéo chăn đắp chuẩn bị ngủ…

Jae lao nhanh đến giường, anh chui tọt vào trong chăn thốt lên…

-“ Ở ngoài phòng sách sao lạnh quá!”

Carnation bật nằm ra khi bị Jae kéo mạnh, rồi nhận lấy vòng tay choàng qua thân cô…

-“ Ở đây ấm hơn…!”

-“ Lộn xộn!”

Carnation buộc miệng rồi nhận lấy tiếng cười bên tai…

-“ Cho nhóc yêu chị được không?”

Cô chưa kịp trả lời thì cái bàn tay đấy đã ngang nhiên chạm vào chổ kín của cô…

Jae không đợi trả lời thì anh đã ra tay, đối với bà cô này là thế. Anh đưa tay lên miết mạnh vào chổ kín qua hai lớp vải mỏng bởi chất liệu đồ ngủ, trong thoắt chốc anh cảm nhận nơi đấy ươn ướt, anh lướt môi lên vành tai…

-“ Chị yên tâm đi, nhóc làm nghề này nên nhóc đã chuẩn bị trước, nhóc đi thắt rồi!”

Vừa nói xong thì Jae cũng đã nằm hẳn lên người Carnation… Anh cúi xuống chạm môi vào môi Carnation không để cô nói lời gì…

Carnation nhận ấy nụ hôn thật sâu, đôi môi Jae như đang muốn lấy đi tất cả mọi thứ từ cô… Bàn tay đấy cũng thế không rời bỏ, vẫn thật nhanh nhẹn và mạnh mẽ… Từng thứ trên người cô được lấy đi, tự dưng cô thấy lạnh khi Jae tung cái chăn ra… Cô ngóc đầu dậy tìm chăn kéo lên đắp, cô buông lời…

-“ Lạnh… Jae!”

Jae mỉm cười:

-“ Anh làm cho em nóng nhé!”

Rồi Jae dời môi xuống chổ kín, anh dùng miệng kích thích nhục dục của Carnation…

Carnation không thể khép chân lại khi bị Jae giữ chặt… Như lần trước, hai chân cô được đẩy lên cao, dạng ra hết cỡ, tư thế này khiến cô phải nhỏng lưng lên, nơi đó chẳng khác nào đang tỏ ý gọi mời…

Lần trước phải nói Jae làm nhanh quá, có để ý gì đâu… Giờ đây Jae mới nhìn rõ… Nơi đấy của bà cô có màu nâu hồng đẹp… anh đưa lưỡi ra, chạm vào phần đỉnh.

Carnation bắt đầu bật ra thanh âm khoái cảm… Cô biết mình muốn lắm rồi bởi nước trong thân cô đang chảy ra thật nhiều… Cô giật mình cong người lên khi nhận lấy ngón tay đưa vào đấy.

Jae cảm thấy thích thú, rất thích thú bởi cái giật mình của bà cô. Giờ đây toàn thân bà cô lại run run, thật anh biết chắc rồi, anh là người đầu tiên hưởng trọn mọi thứ…

Anh ngồi lên nhích người tới để nhìn khuôn mặt bà cô, anh chỉ thấy một gương ngây ngô với đôi mắt to tròn long lanh sáng thật sáng đang nhìn anh không rời… anh nghiêm chỉnh…

-“ Nói cho anh biết hiện tại Carna xem anh là gì?”

Câu hỏi vừa dứt thì anh ngóc đầu ngón tay trong thân bà cô chạm vào nơi gọi là điểm G miết mạnh…

Carnation không thể phản kháng bởi ngón tay đó đang đưa vào trong thân cô, và nó đang kích thích nơi nào thế kia, sao cô lại thấy đê mê thế này, cô run rẩy đáp…

-“ Nhóc…”

Jae dừng ngón tay lại nói:

-“ Nói anh đi, gọi anh nào…”

Carnation thở nhẹ ra, nhưng vừa dứt hơi thì ngón tay đấy như không giữ gì nữa, như được nạp điện và còn như bị mát dây nên nó hoạt động hết công suất, khiến Carnation oằn người lên bật ra thanh âm khoái cảm cùng tiếng nói…

-“ Anh… anh… dừng lại… rút ra… Jae…”

-“ Em có xem anh là trai bao không?”

Carnation lắc đầu…

-“ Không… không…”

-“ Từ bây giờ trở đi… em không được nhìn anh với ánh mắt kinh thường đấy…”

-“ Ừh…”

-“ Dạ cơ…”

-“ Dạ… chị…”

Jae vừa nghe tiếng chị thì anh làm mạnh hơn…

-“ Ưmmm… ưmmm… em không chịu nổi… tha cho em… Jae…”

Jae mỉm cười:

-“ Em biết… mình phải làm sao rồi chứ…?”

-“ Biết… em biết…”

Jae dứt điểm, anh thấy toàn thân bà cô rung mạnh đôi mắt khép chặt lại, miệng mở ra… Từ đấy chỉ tuôn ra những thanh âm khoái cảm, nghe thật khoái cảm… Jae rút tay ra, theo ngón tay anh một dòng dịch trắng chảy tràn ra… anh cúi xuống dùng miệng như lau đi mọi thứ…

Carnation vừa đạt đỉnh, cô chưa hết lâng lâng thì lại bị thằng nhóc kích thích, cô đưa tay lên cố đẩy hắn ra, nhưng chỉ nghe hắn nói…

-“ Mới bắt đầu thôi đấy, hôm nay anh chơi em cho đến sáng!”

Carnation ngồi bật dậy, cái giọng điệu của nó thật kích thích, cô đẩy nó nằm ngữa ra…

-“ Chưa chắc ai thua ai đâu nhóc!”

Jae bật cười nằm ngữa ra để Carnation chồm lên người anh… Anh nhận lấy đôi mắt của bà cô trao đi, với cái nhìn sâu lắng, anh nhận lấy nơi trái tim bà cô có tiếng nức nở nghẹn ngào…

-“ Nhóc nói thật cho chị biết đi, nhóc muốn tiền của chị đúng không?”

Jae im lặng…

-“ Chị biết… giữa chúng ta làm gì có tình yêu thật sự, phải là chị cần nhóc, nhóc cần chị, chúng ta không có những thứ mà đối phương có, nên trao đổi có thế thôi…”

Jae vòng tay qua cái thắt lưng ong đó, anh hạ giọng:

-“ Chị thực tế đến tàn nhẫn, vậy chị sẽ chi đẹp chứ?”

Trái tim Carnation thắt lại, cô gục xuống dấu mặt vào cái hốc cổ như sâu hun hút, nghẹn ngào…

-“ Chị chưa từng biết sợ gì, chị chỉ sợ nhất người mình yêu thương lừa dối mình, thôi thì thà rằng nhóc và chị, như những người hiện đại tìm đam mê thể xác để lấp đi những mệt mỏi bởi đời, còn hơn là vì tình yêu mà chúng ta mới trao cho nhau… Chị biết chúng ta không thể thành đôi, thật sự thì hiện tại chị vẫn không thể nào nghĩ ra được là chị có yêu nhóc không? Và tình yêu là như thế nào?”

Carnation nhận lấy cái bàn tay vuốt nhẹ lên lưng cô, nhận lấy giọng trầm ấm…

-“ Là nhóc không thể đem cho chị sự tin tưởng, thôi… chị muốn thế thì thế vậy…”

Jae xoay người giữ Carnation dưới thân, anh mỉm cười, nhưng có chút gì đó như nghẹn lại khi thấy đôi mắt của bà cô đầy nước… Anh cúi xuống chạm môi mình vào đôi mắt đấy như muốn lau khô đi…

-“ Xong trên giường rồi, giờ thì dưới đất nhé!”

Vừa dứt lời Jae ngồi dậy đưa tay lật Carnation nằm úp lại, anh đẩy cô sát ra mép giường…

Carnation không thể làm gì bởi thằng nhóc thật nhanh, và cô cũng chẳng muốn làm gì nữa bởi cô đang phải dùng tay chống xuống đất khi nó chỉ giữ phần thân dưới của cô trên giường, cô nhận lấy vật đàn ông của nó đâm vào thân cô thật nhanh như cái hôm đầu tiên đấy…

Nhận lấy những cú thúc mạnh mẽ từ đằng sau… Tư thế này lại khiến bầu ngực cô chạm vào thành giường, cũng thật kích thích… Cô lại thốt lên khoái cảm…
Như lời mình nói Jae chơi đến sáng ư… ừ… có lẽ thế vì cửa phòng đóng kín, không có cửa sổ thì làm sao biết ngoài trời thế nào…




Tác giả: Bacham72    Thời gian: 9-8-2017 12:48 AM

CHƯƠNG XVI

Thời gian lại trôi qua không biết bao lâu. Giờ đây cả căn phong im ắng… chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường…

Carnation nằm dưới thảm trong phòng… cái thằng nhóc, cô đưa mắt nhìn quanh, trời ơi… Cô không thể nhúc nhích, nguyên đêm nó hành cô mà… Cô bật dậy khi thấy đồng hồ trên tường chỉ số 8… cô vội thốt lên:

-“ Đi làm…!”

Nhưng cô vừa đứng lên thì khụy xuống, té ngồi trong lòng thằng nhóc… nghe tiếng nó bên tai…

-“ Chị mà đi làm nổi nhóc tôn chị lên làm sư phụ!”

Carnation ngã ra khi nó lại đẩy cô nằm ngã ra thảm… Cô bật cười nhẹ…

-“ Tại nhóc mà chị làm việc tắt trách!”

Cô đẩy thằng nhóc ra, bước đến giường, ngồi xuống, mở hộc tủ bên cạnh giường lấy điện thoại ra điện cho thư ký Song…

Jae ngồi dưới đất, anh nhìn… Thân thể nguyên thủy trước mặt anh. Mái tóc dài suôn mượt của bà cô có màu nâu óng phủ xuống thân thể màu trắng thật nổi bật.

Bà cô xét theo hình thể thì thật không chuẩn mẫu, nhưng chính những thứ mà anh cho là không chuẩn đấy lại khiến anh không muốn rời khỏi. Càng khiến anh chỉ muốn nó phải là của mình anh duy nhất…

Nghĩ đến đó, anh lao đến đẩy bà cô ngả nằm ra giường… Phải… Em phải thuộc về anh duy nhất mà thôi… Anh vội tìm lấy đôi môi… Mọi thứ của em phải là của anh, mình anh duy nhất… Jae cúi xuống buông lời khẳng định…

-“ Anh yêu em… Carnation…”

Carnation vội thốt lên…

-“ Jae… xin anh, em hết chịu nổi rồi…”

Nhưng Jae chẳng nghe gì cả. Cũng chẳng cần biết cảm xúc của Carnation. Giờ đây anh chỉ nghĩ đến mình… Anh khẽ đẩy một chân Carnation lên, từ từ đưa vào, nhè nhẹ, trân trọng với tư thế căn bản nhất…

Carnation nhận lấy sự dịu dàng lần đầu tiên của thằng nhóc. Cảm nhận sự trân trọng của nó đang trao ra. Từ từ nhè nhẹ cũng khiến cô mê đắm thế này. Giờ đây cô có thể khẳng định cho mình biết. Cô chỉ muốn nó thuộc về cô duy nhất, cô buộc miệng…

-“ Chị phải trả cho nhóc bao nhiêu để nhóc thuộc về chị, chỉ mình chị duy nhất!”

Jae nghẹn lại, trái tim anh run lên, anh cúi xuống chạm môi lên vành tai xinh đẹp…

-“ Nhóc thuộc về chị, anh thuộc về em… chỉ mình em duy nhất… cũng như thế em phải thuộc về anh, giao kèo thế nhé!”

Carnation quay qua, cô nhận lấy đôi môi đấy, đáp lại…

-“ Ừ… giao kèo thế nhé… em yêu anh…”

Carnation vòng tay lên giữ lấy thằng nhóc, giờ là người đàn ông trước mặt cô, cô đáp lại tình yêu thân xác từ nó, cô khẽ cong người lên đón nhận mỗi khi nó đẩy vào thật sâu…

Jae nhận lấy tình yêu từ bà cô trước mặt. Giờ đây anh chỉ biết người phụ nữ này khiến anh trao ra con tim thật lòng. Một tình yêu mà anh ngỡ như không bao giờ có trong anh, trong cuộc đời anh…

Những lời nói với anh John hiện lên trong tâm trí… Anh chỉ biết gởi lời xin lỗi với em như thế này mà thôi… Em đáng được yêu như thế, sao ai em cũng từ chối nhỉ… à là có phải em… giữ chặt lòng… để dành cho anh…

Carnation mắt không rời khỏi người đàn ông mà cô yêu thương… Chỉ là một thằng nhóc thôi. Nhưng sao cô lại thấy nó trưởng thành như thế này? Phải chăng vì đời đã khiến nó như thế…

Trong thật sâu tâm hồn, trái tim của nó… Cô đang nhận thấy nó yếu đuối như cô. Cô biết rõ nó là ai, ra sao… Phụ nữ thì chắc nó sành sõi lắm, nhưng hiện tại cái cách mà nó đang yêu cô thì cô có thể khẳng định chắc chắn là từ tình yêu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ, không có lợi lộc, tính toán… Mà cô tính làm gì, trong đời cô chỉ có tính toán, bây giờ đến cái tuổi này, chuyện tình cảm này cô còn phải tính sao…

Carnation dừng lại, rồi thật nhanh cô oằn người lên, đáp trả lại những gì mà Jae cho cô…

Toàn thân Jae run lên, lần đầu tiên anh nhận được sự khoái cảm cùng lúc với bạn tình, điều mà anh chưa từng có trong đời… Cả hai bật ra thanh âm khoái cảm, vòng tay ôm chặt lấy nhau, khi cùng một lúc lên đỉnh…

Jae muốn giữ lại khoảnh khắc này thật lâu, bởi thế anh không rời khỏi thân Carnation…

Carnotion đưa tay lên, vuốt ve cái tấm lưng lớn đang đè chặt trên thân cô…

-“ Anh như thế thì một lát thôi em sẽ tắt hơi chết vì bị anh đè đấy!”

Jae nghiêng người rời khỏi Carnation, anh kéo Carnation sát lại bên mình ôm chặt…

-“ Em có tin không? Biết bao nhiêu phụ nữ trong đời anh, nhưng anh chưa từng nhận được khoái cảm thật sự cả!”

Carnation ngước nhìn khuôn mặt trắng sáng, lại nhận được từng giọt nước từ đôi mắt đen láy đó tuôn ra…

-“ Đồ mít ướt, hay khóc nhè!”

Cô vòng tay ôm chặt lấy cái thân thể to lớn mà hay tổn thương đấy bật cười nhẹ…

-“ Nói cho em biết chính xác năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”

-“ 30!”

-“ Anh thua em đến 12 tuổi đấy!”

-“ Ừh!”

-“ Số điện thoại của anh?”

-“ Số XXX...”

-“ Số tài khoản của anh?”

-“ Số XXX...”

-“ Số đẹp nhỉ, em sẽ chuyển đúng số đó được không?”

Jae cúi xuống chạm môi vào trán Carnation…

-“ Dạ được!”

-“ Anh biết làm gì?”

-“ Làm tình!”

Carnation bật cười…

-“ Anh trêu em à? Nhưng em thấy vui khi bên anh, em hỏi thật đấy!”

-“ Em giỏi quá, nên anh không biết làm gì trước em!”

Carnation lại bật cười:

-“ Mỗi người có một cái hay riêng!”

-“ Vậy anh chỉ có cái hay đó mà thôi!”

-“ Vậy anh buôn bán đi, có em phía sau trông chừng anh!”

-“ Dạ!”

Carnation nhướng người lên…

-“ Đừng dạ với em, anh khiến em cảm thấy già…”

Carnation không thể nói tiếp khi nhận lấy đôi môi của Jae…

-“ Đừng nói mình thế, em vẫn trẻ hơn so với tuổi!”

Carnation bật cười ra tiếng.

-“ Biết rồi không cần anh nói ngọt đâu!”

Jae lên giọng:

-“ Không thích nghe à?”

-“ Có phụ nữ nào không thích nghe những lời ngon ngọt đâu!”

-“ Vậy anh nói nhé!”

Carnation bật cười lớn, nghe tiếp:

-“ Em có đôi mắt rất đẹp, đôi tai thì quá gợi cảm, khuôn ngực vừa phải nhưng lại khêu gợi phải biết, cái mông không có gì hết, nhưng cái hông lại rất đẹp…”

Carnation nhận lấy cái bàn tay lướt nhanh trên thân thể cô… cô hét lên…

-“ Tha cho em đi mà Jae…”

-“ Van xin anh đi…”

-“ Em xin anh đó…”

-“ Không!”

-“ Anh đáng ghét…”

Những tiếng đối đáp nhau dần biến mất, thay vào đó chỉ là những thanh âm của sự khoái cảm bởi nhục dục của cả hai… Không giữ lại gì nữa, phòng có cách âm không… không cần biết, chỉ biết không ai vừa… hòa quyện vào nhau, làm nên một tình yêu chân thật giữa cuộc đời đầy bon chen tính toán…





Tác giả: Bacham72    Thời gian: 9-8-2017 12:52 AM

CHƯƠNG XVII

Ba tháng trôi qua, với hạnh phúc họ bên nhau không rời… Carnation vẫn đi làm, Jae ở lại nhà Carnation. Giờ đây Jae chẳng muốn nghĩ gì nữa. Cũng chẳng muốn nghe ai nói gì mặc ai.

Anh bắt đầu tập làm ăn, có Carnation phía sau trông chừng. Càng ở bên Carnation thì anh càng thấy, thật cô giỏi vượt bậc, khiến anh thấy buồn buồn, khiến anh thấy cảm kích.

Bắt đầu từ hôm đấy, Carnation trân trọng anh, xem anh là một người đàn ông, một người chủ gia đình, chưa từng quyết định gì, dù có lúc anh đưa ra ý kiến sai trái, nhưng anh quyết thì cô cũng để anh làm, sau đó sai thì cô sửa.

Cô khiến anh bực mình, khiến anh vui, khiến anh sợ, khiến anh không thể kìm lại mọi cảm xúc bên cô, cứ huỵt toẹt ra hết mọi cảm xúc. Khoảng thời gian 3 tháng này anh sống rất hạnh phúc vì anh được làm chính anh, không gian dối với ai cả. Anh được cô yêu thương, chăm sóc trân trọng như một người vợ với chồng. Tự dưng anh không muốn buông bỏ…

Carnation có Jae ở bên, anh làm cho cô cười luôn, và rất hạnh phúc thỏa mãn trong chuyện ân ái, khiến cô cảm thấy mình như sống thật sự… trẻ ra, và còn đẹp ra… Giờ đây cô chỉ ao ước một điều, được như thế này mãi… Cô luôn tự hỏi chính mình… Sao lại không gặp Jae sớm hơn…

John không thể rời mắt trước Carnation… Cô đẹp ra thấy rõ, thật là tình yêu đến mà, nữa vui, nữa đau xót… Thật thẳng nhóc đó giỏi quá, nó khiến cho em yêu nó ư? Em mê nó là vì gì? Bởi nó biết cách hầu hạ em trên giường sao? Đó là bản lĩnh của nó mà, thì ra em cũng mê trai đẹp, rõ ràng… anh không có gì bằng nó chứ, còn hơn nó nữa kìa. Nhưng sao em lại không nhìn thấy anh… Là lỗi của em, khiến anh phải làm cho em biết, em hiểu, chỉ có anh mới thật lòng với em mà thôi. Carnation… Em thật khiến anh yêu hận mà…

--

Carnation đưa tay bới mái tóc mình cho gọn lại. Cô chợt giật mình khi Jae ôm cô từ đằng sau lưng…

-“ Bỏ tóc xuống!”

Carnation thản nhiên…

-“ Mặc kệ em!”

-“ Không đi được không?”

-“ Ba tháng sáu lần thất hẹn, anh nghĩ sao vậy?”

-“ Anh ghen chứ không nghĩ gì cả!”

-“ Đó là papa mà!"

-“ Papa cũng ghen…”

Carnation xoay người khi Jae xoay cô lại, cô nhìn…

Jae đặt tay lên đôi môi màu hồng sậm.

-“ Không được hôn, dù hôn lên tay, không được nắm tay dù chỉ là cái bắt tay thông thường…”

Carnation gạt Jae ra, rồi lại tiếp tục cột tóc cho gọn:

-“ Mệt…”

-“ Mệt thì đừng đi!”

-“ Em mệt anh đó, làm gì mà hơn cả phụ nữ!”

-“ Cho anh đi cùng đi!”

-“ Chuyện riêng của papa và em anh theo làm gì?”

-“ Cho anh đi cùng đi mà, anh sẽ im lặng, lẽo đẽo theo sau, như con mà thôi!”

Carnation bật cười…

-“ Điên à? Con nó mà đòi theo còn mệt hơn!”

-“ Đi mà…”

Jae hạ giọng:

Carnation quay đi.

-“ Ở nhà ngoan nhé!”

-“ Không ngoan!”

Carnation quay lại, cô nhìn thấy gương mặt trắng đấy chỉ có sự khó chịu… Cô bước nhanh tới…

-“ Nhìn anh giống y hệt con trai của em vậy?”

-“ Ừh… cho nhóc đi với!”

Carnation gật đầu…

Jae bật cười:

-“ Anh đi thay đồ!”

Carnation nhìn theo cái dáng cao gầy lao vào phòng quần áo, cô bước theo…

-“ Em ra xe trước chờ anh nhé!”

Jae nói vọng ra.

-“ Okie!”

--

Carnation rời khỏi nhà, ra bãi đậu… Cô lấy xe rồi lái đậu trước cổng khu Tây, ngồi chờ… Thời gian trôi qua… Không phải chứ… Jae… Anh còn hơn phụ nữ… Nữa tiếng rồi, anh đòi theo mà như thế đó à…

Carnation gọi điện cho papa xin đến trễ… papa bảo cứ từ từ dù gì còn sớm… Cô cúp máy, rồi nhìn đồng hồ… Jae ơi là Jae… 7h rồi, anh bắt papa ăn tối muộn ư, sao anh lấy điểm đây trời…

Carnation ngẩng lên, cô nhìn vào con đường khu Tây, thì chỉ thấy… Một tên đàn ông lịch lãm với bộ veston đen, áo bên trong có màu hồng mận, cùng cái caravat màu đen, loại caravat nhỏ, gương mặt trắng, mái tóc chải hất lên, … ôi trông anh còn đẹp hơn tài tử nữa… thì ra anh trong đó chải chuốc à…

Carnation mở cửa xe bước ra, cô đi qua bên chổ ghế ngồi nhường chổ lái cho Jae…

Jae bước tới mỉm cười mở cửa xe cho Carnation, anh hạ giọng:

-“ Em đừng trách anh, hôm nay ra mắt ba vợ nên anh phải chuẩn bị kỹ thôi!”

Carnation cười nhẹ ngồi vào…

-“ Thế anh làm sao mà còn đẹp hơn con gái của họ vậy?”

Jae bật cười nhẹ ngồi vào chổ lái, nghe Carnation tiếp:

-“ Anh đang muốn quyến rũ ai thế kia?”

-“ Em đấy!”

Rồi Jae lái xe đi khi Carnation nói địa chỉ. Mặc dù nhìn đường lái xe nhưng anh vẫn biết cô nhìn anh không rời… Anh hạ giọng:

-“ Sao nhìn anh như vậy?”

-“ Thích…”

-“ Xạo, thích sao lúc đó nơi quán bar Flower em chẳng có cảm giác vậy?”

-“ Em có cảm giác từ lúc em cho anh quá giang rồi, hôm đấy em khen anh xinh trai đấy thôi!”

Jae bật cười, Carnation tiếp:

-“ Biết thế không cho anh quá giang, cho anh chết cóng luôn!”

-“ Em làm được mới nói à nhe!”

Carnation bật cười lắc đầu, cô ngồi thẳng lại.

-“ Em không làm được!”

Rồi cô nói về papa nuôi của mình cho Jae nghe… Jae chỉ im lặng.

--

Đến nhà hàng Jae nắm lấy tay Carnation quàng vào tay mình, rồi anh còn nắm chặt bàn tay đấy…

Carnation cảm thấy tức cười, cô hạ giọng thật nhỏ bởi nhà hàng sang trọng yên tĩnh.

-“ Lúc nãy ai đòi theo như con nhỉ!”

Jae quay qua, trao đi cái nhìn trong mắt, và nụ cười trên môi…

Trái tim Carnation rung lên, ánh mắt đấy như sâu thêm bởi được kẻ chì, còn đôi môi đấy lại ướn ướt khi được thoa son, cô buộc miệng.

-“ Jae điệu quá à!”

Jae bật cười nhẹ…

-“ Tại vì em đấy!”

Từ đằng xa ông David đã thấy con gái nuôi cười rạng rỡ bên tên đàn ông nào thế kia, một thằng nhỏ hơn nó à… Ông chắc thế, cái thằng chải chuốc như là trai bao… Con gái bị dụ dỗ ư… Ông nghĩ thế…

Nhưng sự dụ dỗ này thì thật có hiệu quả cho con gái ông, nó trẻ hẳn, xinh đẹp rạng rỡ với tình yêu từ trong tâm… Khác hẳn mọi ngày khô khan cứng ngắt.
Không gặp 3 tháng. Ông cũng chẳng đến công ty. Vì tuần sau có cuộc họp quan trọng nên ông mới gọi nó ra đây. Nhưng có việc nhà, sao con gái hiểu điều đó lại dẫn thằng bồ theo… không giống tính con gái chút nào…

Carnation bước đến cô cúi đầu cùng Jae…

-“ Chào papa!”

Carnation ngạc nhiên khi Jae đồng thanh với mình. Cô gượng cười ngồi xuống khi Jae kéo ghế cho cô…

-“ Hắn… đấy papa…”

Cô giới thiệu rụt rè… Jae cúi đầu một lần nữa, anh đứng khi chưa có phép của ông David.

Ông David nhìn thằng nhóc… Con gái mê trai đẹp à… Thật không giống tính con gái…

Carnation thấy ánh mắt cha như không bằng lòng, cô hạ giọng:

-“ Hắn… ngồi được không papa?”

Ông David lắc đầu nhưng lại nói với Jae…

-“ Cậu về được rồi, khi nào con gái tôi về nó sẽ gọi cậu đến đón!”

Carnation vội ngẩng nhìn Jae.

Jae cúi đầu…

-“ Dạ!”

Rồi anh cúi xuống ghé tai Carnation…

-“ Anh chờ em ở bên ngoài nhé!”

Jae cúi đầu chào ông David.

-“ Chào ông!”

Rồi anh quay đi thật nhanh.

Carnation nhìn theo, cô vừa thấy đôi mắt Jae long lanh, cô quay lại… nhìn papa, cô cúi xuống với nỗi buồn, nghe tiếng papa bên tai.

-“ Con biết ba hẹn con ra đây có việc gì, con dắt nó theo làm gì!”

Khiến cô chỉ biết cúi đầu.

-“ Con xin lỗi!”

-“ Nó chỉ nên để trong nhà chơi đùa thôi, con gái ạ!”

Carnation không ngẩng lên, lòng cô nghẹn lại, tim quặn thắt.

-“ Dạ!”

-“ Papa biết con không còn nhỏ nữa, để papa phải quản lý chuyện riêng tư của con, nhưng cái gì cũng có giá của nó!”

-“ Con biết!”

-“ Tiền chi đi không sao, hết có thể tìm lại, nhưng tư cách và niềm tin thì mất rồi không tìm lại được đâu con gái!”

Carnation ngẩng lên.

-“ Nó… đáng yêu lắm papa!”

Ông David thấy mắt con gái đỏ hoe, nên ông nói sang chuyện khác.

-“ Tuần sau họp tổng kết, chuyện của thằng John con tính sao?”

Carnation hạ giọng. Cô hít một hơi để lấy lại bình tĩnh.

-“ Hợp đồng ZC 13 quá lớn, con không biết gánh làm sao cả, con xin lỗi!”

-“ Ba biết, nó làm tổn thất cho công ty rất lớn qua cái hợp đồng ZC 13, thật sự mà nói, dù gì nó cũng là con trai của ba, con làm sao nhẹ tay với nó đấy!”

-“ Dạ!”

-“ Ba biết con làm được mà, nhưng là lúc trước kìa, dạo này nghe nói con làm việc quên trước quên sau rồi!”

Carnation mím môi rồi nói khẽ.

-“ Con sẽ cố gắng để ý!”

-“ Thật sự thì con cũng là một người phụ nữ thôi! Chúng ta gọi món ăn đi, ba đói rồi!”

Rồi Carnation thinh lặng khi ăn.

Ông David cũng chẳng nói gì, chẳng hiểu sao ông thấy khó chịu với Carnation thế không biết. Thật lòng ông thương nó còn hơn mấy đứa con ruột của ông. Ông sợ sự nghiệp mà nó gây dựng bị mất trong tay một cái thằng không đâu… ra xe ông còn dặn thêm một câu.

-“ Con cẩn thận với nó đấy!”




Tác giả: Bacham72    Thời gian: 9-8-2017 01:10 AM

CHƯƠNG XVIII (18+)

Trên đường về, mặc dù có Jae ngồi bên, nhưng Carnation im lặng không nói, bởi cô rất rối… Nói về nhìn người thì papa giỏi lắm. Vậy papa nhìn thấy từ Jae sự giả dối hay sao mà papa nhắc chừng như thế, lại tỏ rõ không bằng lòng…

Jae cũng thinh lặng bởi anh bị bà cô dằn mặt là bảo anh im cho bà cô suy nghĩ công việc. Tự dưng anh thấy tưng tức sao đấy, thấy nghèn nghẹn trong lòng sao đấy… Nên về nhà anh đi thẳng vào phòng sách, anh buộc miệng:

-“ Em ngủ trước đi, anh có việc phải làm!”

Carnation cũng có việc phải làm đây… Cái công việc mà papa hẹn cô ra để bắt cô giải quyết theo ý papa… John không biết sao, mọi lần đâu làm việc tắt trách như thế.

Carnation kéo ghế ở bàn làm việc ngồi xuống. Cô có phải luật sư đâu để mà bào chữa cho John với sự sai lầm đó nhỉ, nhưng papa đã ra lệnh… Phải mà dù gì người nhà vẫn hơn, và papa đang ghen cho con trai papa là John, chẳng cần ba phải nói ra, nhưng cô biết papa đang nghĩ, con trai ba mà đi thua một thằng trai bao à…

Carnation gục xuống bàn… 3 tháng qua không đem theo Jae ra ngoài. Giờ đem theo thì cái sự thật đó hiện hữu ngay tức khắc. Cô biết chứ, chính vì cô biết nên cô mới dấu Jae lại.

Nhưng đó cũng mất công bằng cho Jae quá. Anh cũng chỉ muốn có papa nhìn anh thôi mà… Không nghĩ nữa, hiện tại nếu làm tốt cho papa việc này, thì có lẽ papa bỏ qua cho cô… Làm việc nào, để chỉ chứng minh… Nó đáng yêu lắm papa à…

--

Jae nằm ở sofa, anh lăn qua lăn lại chứ có việc gì mà làm đâu… Carnation… Em đáng ghét, người ta hờn cũng không thèm năn nỉ, papa em quan trọng hơn anh. Công việc em cũng quan trọng hơn anh. Anh cùng lắm chỉ đứng thứ ba mà thôi…

Anh lấy quyền gì, lấy khả năng gì mà vượt lên trước hai điều đấy… Anh đói vì phải chờ em ngoài nhà hàng, nhìn vào trong anh chỉ hình dung ra em được ngồi ăn những món ăn ngon bên cạnh papa em…

Em vô tình quá, ít nhất đi ra cũng phải cầm theo một phần, mà sao em không cầm đồ thừa đấy, cũng được… anh đỡ cảm thấy xót lòng hơn là em bỏ đói anh… Anh cần tiền của em… Ừ, anh lừa gạt em đấy, em biết không…

Nhưng dần dà anh lại có cảm giác thật sự với em rồi… Anh sợ lắm, nhưng anh cũng cố bước ra ngoài. Biết rằng mình không thể sánh đôi với em. Càng biết rằng anh sẽ hủy đi danh dự của em… nhưng anh chỉ muốn papa em thấy anh thật lòng yêu thương em mà thôi…

Mà thôi, khi mọi chuyện chấm dứt, vào cái ngày nào thì anh chẳng biết, anh chỉ biết giờ đây sao anh lại không trân trọng thế này…

Jae đứng lên, anh đi về phòng ngủ, giường vẫn ngay ngắn, anh đi qua phòng làm việc, anh gõ nhẹ cửa rồi đấy cửa bước vào… Chỉ thấy Carnation đang nằm gục trên bàn, mái tóc dài xõa ra, gương mặt mệt mỏi, đôi mày nhíu lại… Em thấy gì trong giấc mơ của em… Em là phụ nữ, cần được yêu thương, nhưng anh đã làm gì em thế này… Carnation…

Jae cúi xuống, anh bồng Carnation trên tay, khiến cho…

Carnation giật mình mở mắt thì thấy cô đã được Jae bồng lên, nghe cái giọng trầm ấm.

-“ Về phòng ngủ nào!”

Carnation không phản kháng, cô vòng tay ôm lấy cổ Jae chặt hơn, cô dụi đầu vào khuôn ngực Jae, tìm cái cảm giác ấm áp…

--

Jae đặt Carnation xuống giường, anh thản nhiên bước đến tủ lấy đồ ngủ cho Carnation, rồi thay cho cô…

Carnation cũng chẳng phản kháng, cô nhìn Jae trước mặt… thật nó… đáng yêu lắm mà papa… vừa thay xong thì Carnation nhào tới vòng tay ôm lấy cổ Jae kéo anh nằm xuống giường bên cô, cô giữ anh thật chặt…

-“ Đừng rời xa em, em mệt mỏi lắm… anh bên em phải không? Jae…”

Jae nghe giọng của Carnation nghẹn lại, anh đáp nhỏ:

-“ Ừh!”

-“ Papa nói anh không thật lòng, phải cẩn thận với anh!”

Jae lặng người đi khi nhận lấy đôi mắt màu đen long lanh, nó tròn xoe như của một đứa bé, đang chờ đợi một sự khẳng định, giúp nó cũng cố thêm niềm tin… anh cúi xuống chạm môi vào đôi mắt đó.

-“ Ngủ đi em, trễ rồi!”

Carnation kéo Jae xuống, cô xoay người đổi chổ, cô chồm lên người Jae…

-“ Em yêu anh lắm Jae…”

Rồi cô cúi xuống, trao đi tình yêu chân thật của mình cho một thằng nhóc mà chẳng có gì để làm niềm tin… Thật nhanh cô đưa tay lên, những cái nút áo sơmi của Jae bung ra… Cô lại cúi xuống, đặt môi đúng ngay đầu ngực của Jae, liếm mạnh…

Jae chợt như ngưng thở, em đang trao đi gì… Tình yêu của em ư… và em đang tìm kiếm gì, sự chân thật của anh ư… Không… Chỉ có em có à, anh đang cố bắt mình nghĩ như thế…

Nào yêu anh đi, để anh biết rõ anh đang có cảm giác gì… Thật sự hay là điều giả dối, khi anh lúc nào cũng sống trong giả dối, để dần quen và quên mất đâu là thật, đâu là giả nữa rồi…

Carantion đưa tay xuống, cô mở khóa quần của Jae, cô dời môi trên làn da mịn màng trắng sáng còn hơn cô, cô dùng răng của mình, cô chỉ muốn mình đánh dấu lên khắp cái thân thể này để chứng tỏ người đàn ông này thuộc về cô…

Jae khẽ oằn người lại, anh cảm thấy trong cái đau đớn đó là sự đam mê, để anh bật ra tiếng rên rỉ… và nó dần to hơn khi Carnation lại chăm sóc cho cậu nhỏ anh bằng khuôn miệng, lại quá nhiệt tình khiến anh chỉ biết buông lời khoái cảm…

Carnation nhả cậu nhỏ ra khi nó cương cứng trong khuôn miệng cô, cô ngồi dậy cởi phăng cái áo ngủ của cô ra, cởi luôn quần nhỏ, sau đó thì thật nhanh cô cởi bỏ của Jae. Hiện tại trước mắt cô chỉ là thân thể nguyên thủy của người đàn ông với cậu nhỏ sẵn sàng… Cô đẩy hai chân của Jae lên cao dang rộng ra…

Jae cảm thấy bất ngờ với cái tư thế có một không hai này. Em đang làm đàn ông, và bắt anh làm phụ nữ à… Em muốn chứng tỏ điều gì Carnation… nhưng em muốn sao cũng được, là anh thiếu nợ em rất nhiều, anh phải trả thế thôi… anh buộc miệng:

-“ Chơi anh đi!”

Carnation nghe cái ngôn từ thật kích thích. Thật… giờ đây cô chỉ muốn mình làm chủ trong mọi thứ, như là nếu cô không chơi Jae thì Jae chơi cô, nên cô phải dành phần trước... Cô nhướng người đến đưa tay giữ lấy cậu nhỏ, rồi đặt vào đúng điểm, hạ thân mình xuống, thoắt chốc cậu nhỏ đã nằm trong thân cô… Cô đặt tay hai tay lên khuôn ngực có hai đầu ti màu hồng hồng, làm điểm tựa, cô bắt đầu nhích thân dưới của mình lên xuống từng nhịp từ từ nhè nhẹ… đến khi dần quen cô bắt đầu bằng nhịp nhanh hơn, và mạnh mẽ hơn…

Chưa bao giờ Jae được thử cái tư thế này, rõ ràng nó không giống như tư thế cowboy mà nhiều lần anh cũng bị phụ nữ nằm trên, cái cách của Carnation có điều gì đó là lạ, mê hoặc anh…

Như cô muốn nuốt trọn lấy anh vậy… Anh bật ra tiếng rên rỉ, mỗi lúc một lớn hơn… Anh biết chứ, giờ đây anh giống như một người phụ nữ chỉ biết nằm dưới thân đàn ông kêu lớn mà thôi, nhưng anh rất thích… em quả là đầy bản lĩnh Carnation…

Carnation thích nhất là được nghe tiếng của Jae phát ra với thanh âm khoái cảm… nó thật kích thích và đầy đê mê, gợi dục, khiến cô không thể kìm lại được gì, kể cả sự xấu hổ… chơi anh ư, ừ là em đang chơi anh đây… anh sướng không, em rất sướng… Cô chỉ muốn thốt ra những lời mất dạy trơ trẽn đó mà thôi…

Jae cảm nhận được mình sẽ được đạt đỉnh với Carnation, nên anh hòa theo… nhướng người tới nhận lấy… sự va chạm thật sâu, như va đến tận cùng khiến cả hai đê mê, đắm đuối…

Carnation cũng không thể kìm lại tiếng rên rỉ của mình khi Jae phụ họa theo… thật anh yêu em mà, anh luôn muốn em sung sướng và hạnh phúc… em rất hạnh phúc khi bên anh…

Cả hai rùng mình bật ra âm thanh thật lớn, toàn thân cả hai rung lên bần bật…

Carnation gục xuống…

Jae đưa tay vòng qua thắt eo Carnation, thật nhanh anh xoay người, anh nhướng người tới, thúc thêm những cú chạm đích cuối.

Một lần nữa Carnation lại đạt đỉnh trong hai lần liên tiếp.

Jae cảm nhận cậu nhỏ của anh bị âm đạo của Carnation siết chặt như không còn gì để chặt hơn nữa, như muốn vắt cạn nước, anh gục xuống, phóng dòng nước giải phóng mọi thứ…

Carnation nhận lấy dòng nước ấm trong thân thể mình, cô mỉm cười thở ra nghe tiếng ngọt ngào bên tai…

-“ Anh yêu em…”

Quen thuộc, nhưng sao cô lại muốn nghe hoài thế này…

Cả hai nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ say khi đã thật sự thỏa mãn…



Tác giả: Bacham72    Thời gian: 9-8-2017 01:13 AM

CHƯƠNG XIX

Một tuần thấm thoát trôi qua quá nhanh cho người bận rộn là Carnation. Đối với cô không có việc khó. Chỉ là cô muốn làm hay không mà thôi. Mà lệnh của papa ban xuống thì cô phải làm, không được thắc mắc.

Hôm nay họp tổng kết, mang tiếng tổng kết gì chẳng biết… Chỉ là cổ đông muốn giám đốc John phải giải thích cho họ vụ việc ZC 13 mà thôi. Giờ chưa đến giờ, nhưng John muốn gặp riêng cô…

Anh cũng biết sợ sao John? Nếu anh không đủ trách nhiệm gánh lấy thì anh đừng làm. Thật anh rất may mắn khi được sinh ra là con của ông David. Bao nhiêu việc anh làm tôi đều phải dọn dẹp, như một tên đầy tớ…

Phải… Tôi hiểu những gì tôi nhận lấy từ người xa lạ. Dù gì cũng không thể chung một dòng máu là vậy… Anh đi lấy vợ đi, rồi an phận hưởng phần của mình đấy, mà có bao lâu đâu, còn hai tháng là tôi hết hợp đồng rồi, chức CEO là của anh, sao anh không biết đợi vậy chứ…

--

John ngồi trong phòng làm việc của mình suy tính, nhưng tính sao cũng không ra. Anh biết chắc mọi việc đều nằm trong tay Carnation… Cô ta giỏi lắm, ai mà không biết, mang tiếng là CEO thôi, nhưng cô còn hơn papa, và còn có sự cho phép của papa nên cô có thể điều hành mọi thứ.

Các cổ đông sẽ không làm gì nếu cô cho là đúng… Em vất vả gầy dựng bao nhiêu để làm gì? Rõ ràng em là phụ nữ, công việc của em là một người vợ, sinh con nuôi con, em giành việc của đàn ông làm gì, để đàn ông là anh ganh ghét…

Là em ép anh thôi đấy nhé, nếu như em không nghĩ cho anh, thì anh chỉ còn nước cờ cuối này thôi, nói quanh quẩn qua lại thì cũng là lỗi do em khác người… John ngã người ra ghế, dù gì cũng nên kết thúc rồi, anh ghen đấy… John nghe tiếng gõ cửa anh ngồi thẳng lại đáp:

-“ Vào đi!”

Khi anh đã cho thư ký riêng của anh đi làm việc khác, anh bước đến khi thấy Carnation bước vào, anh đưa tay ra.

-“ Em ngồi đi, chắc em biết anh gọi em đến đây là việc gì rồi!”

Vẫn như mọi lần Carnation luôn là người làm chủ tình hình, cô ngồi xuống ngẩng nhìn.

John ngồi xuống nghe Carnation nói:

-“ Anh nghỉ một tháng đi, em không còn có cách nào hơn dù ông tổng đã nhắn nhủ với em!”

John ngã người ra ghế.

-“ Nếu anh nói không thì sao, dưới trướng của anh thiếu gì người đứng ra chịu tội!”

Carnation khẽ nhích môi.

-“ Vậy anh nói em phải chịu lỗi của anh sao?”

-“ Anh biết trong tay em có kế hoạch mới để lấp vào chổ trống đó, cho anh đi!”

Carnation lại nhích môi.

John không rời mắt… Anh thích điệu bộ đó của Carnation, nó đầy sự khinh miệt, nhưng sao nó lại như gọi mời thế kia, nếu như anh lao tới, giữ chặt đôi môi đó thì thách nó cũng không thể có biểu cảm gì ngoài tiếng thở dốc mà thôi, chẳng hiểu sao anh lại thích được cưỡng hôn em thế, nó rất có thử thách, bởi em là một người phụ nữ mạnh mẽ cần anh khuất phục…

Anh biết loại người như em, khi đã bị khuất phục rồi thì không còn giữ lại gì nữa, nhìn em kìa… thân hình nảy nở, làn da căng mịn màng, chỉ có thứ thỏa mãn trong chuyện ái ân mới có được thế mà thôi… sao không thử với anh chứ, anh tin mình đâu tệ hơn thằng nhóc đó đâu…

Carnation nhíu mày, John đang nhìn cô với ánh mắt gì thế kia, giờ này mà hắn còn như muốn chiếm đoạt cô sao, cô tằng hắng…

-“ Đó là thành quả của em, anh bảo em dâng hai tay cho anh để lấp đi lỗi lầm của anh à, anh nghĩ anh là chồng em chắc!”

-“ Rồi sẽ có một ngày thôi!”

Carnation đứng lên.

-“ Em chỉ giúp được anh như thế thôi, anh đi du lịch một tháng đi, anh thích chơi hơn làm mà!”

John nhíu mày, em lại nói khích anh ư, được là em đẩy anh đến đường cùng.

-“ Carna…”

Carnation quay nhìn.

John bước đến…

-“ Coi như anh xin em, lần cuối…”

Carnation ngước lên khi John đứng trước mặt cô.

-“ Em cũng đưa ra ý này, ông David cũng bằng lòng! Xin lỗi anh, anh làm lỗi dĩ nhiên phải chịu phạt!”

-“ Vậy nếu như em làm lỗi em có chịu phạt không chứ?”

Carnation khựng bước khi cô bị John nắm lấy tay giữ lại, cô quay nhìn…

-“ Còn nữa tiếng nữa đến giờ họp rồi!”

-“ Vẫn còn đủ thời gian để em suy nghĩ!”

John bước đến kéo Carnation vào lòng.

-“ Em có biết không Carnation, em giỏi quá mức khiến anh mê đắm, nếu như anh có người phụ nữ là em thì anh ở nhà hầu hạ em suốt đời cũng được!”

Carnation vừa nghe thì cô lại liên tưởng đến Jae, mà liên tưởng đến Jae thì lòng cô dịu lại, cô hạ giọng đẩy nhẹ John ra:

-“ Xin lỗi John, em không có cảm giác với anh!”

-“ Tại sao em lại cần cảm giác, chúng ta có gì không xứng đôi, em làm vợ anh chẳng phải cái tập đoàn này trong tay em chắc rồi mặc em hô mưa gọi gió! Em biết anh nghe theo em trong công việc mà!”

-“ Tiền không là tất cả!”

-“ Không có tiền thì em không làm được gì đâu, anh hỏi em một lần cuối, có giúp anh không?”

Carnation bước lùi lại…

-“ Không…”

-“ Em thật tàn nhẫn, được…”

John bước tới…

-“ Đừng trách anh tàn nhẫn với em, vào đây cho anh mười lăm phút thôi!”

John vừa kéo Carnation vào toilet vừa nhìn đồng hồ…

Carnation không phản kháng bởi thật cô không sợ gì.

John đẩy Carnation vào góc khuất, ra hiệu:

-“ Ở yên đây và im lặng em nhé!”

Rồi anh bước nhanh ra khi nghe tiếng gõ cửa phòng… Là do cái gọi là được sắp sẵn thôi Carnation…

Carnation bước tới, đứng sát sau cách cửa khi nghe John nói lớn:

-“ Cậu đến rồi à?”

-“ Có chuyện gì mà anh gọi em đến công ty vậy?”

Tiếng của… Jae… không thể nào lầm lẫn… Carnation bước sát hơn, như chỉ muốn dán chặt mình vào cánh cửa gỗ mỏng, cô nghe tiếp:

-“ Anh bận quá, vì lát anh bận họp rồi, sau cuộc họp anh có việc đi xa một tháng, vì lời hứa với cậu nên anh gọi cậu đến để nói cho cậu biết, nhà, xe và công việc, anh đã chuẩn bị xong cho cậu, chỉ cần cậu ký vào, hợp đồng của chúng ta chấm dứt, thành công tốt đẹp!”

Không có tiếng nói của Jae, tiếng John tiếp:

-“ Cậu nghĩ gì vậy, không hài lòng cứ nói với anh, anh đổi theo ý của cậu, dù gì cậu cũng xứng đáng hưởng mà, Carnation đối với anh rất có giá trị, bỏ hết gia sản của anh vào cô ấy anh cũng bỏ…”

Carnation nghẹn lại, bằng sự thông minh của mình cô hình dung ra được điều gì đó…

-“ Cậu kiếm cũng khá ở cô ấy đúng không? Anh có người quen ở ngân hàng, báo cho anh biết sáng nay cô ta vừa chuyển cho cậu thêm một số tiền lớn, cậu thật có giá và giỏi, anh chọn cậu là không sai lầm, đi hưởng trọn những gì cậu muốn đi, thiếu gì gái đẹp cho cậu chọn, còn bà cô đó thì phải dành cho anh, biết sao được anh thích đồ cổ mà…”

-“ Em nghĩ…”

-“ Nghĩ gì thì nghĩ nhanh đi nhé, lát trưa là phải nói cho anh biết đấy, vì chiều nay có khi anh bị tống cổ đi rồi!”

-“ Vậy lát trưa em nhận được không?”

-“ Dĩ nhiên là được, dù gì bắt cậu hầu hạ bà cô, dĩ nhiên phải trả cho cậu xứng đáng chứ, anh đang hình dung ra không biết nếu như bà cô biết cậu chỉ gạt bà cô thì bà cô ra sao nhỉ!”

-“ Đó là kế hoạch của anh!”

-“ Nhưng cậu lại là vai chính, cậu diễn tốt lắm, bà cô say đắm cậu quá nhỉ, bả đá ông già của anh cái một!”

-“ Em… coi như em trả ơn cho anh…”

-“ Cậu đừng nói thế, những gì anh làm cho cậu vì anh thích cậu chứ có đòi cậu phải trả lại gì đâu, nhưng anh muốn hỏi cậu một điều thôi, cậu trực tiếp nói thẳng với Carnation điều này, hay cậu âm thầm cuốn gói đi mất?”

-“ Anh muốn sao?”

-“ Anh thì dĩ nhiên muốn cậu đứng trước mặt bà cô tỏ rỏ rồi!”

-“ Được… anh muốn sao thì em nghe theo anh, coi như chúng ta dứt nợ!”

-“ Okie!”

John bước đến vỗ vai Jae…

-“ Hảo anh em, phải đấy phụ nữ chỉ là thứ yếu, nhưng Carnation anh biết không là thứ yếu đâu, có phải cô ta chơi dữ lắm không, tội nghiệp cậu quá, nhưng anh thấy ghen với cậu quá đi mất!”

Jae nhíu mày… Từ lúc anh bước vào đây thì anh cũng biết anh John muốn chấm dứt, và anh cũng muốn chấm dứt, khi anh đã biết rõ mình thật sự yêu Carnation mất rồi, và biết sẽ không bao giờ có kết quả, thôi kết thúc như thế này là tốt nhất… anh nghe…

-“ Carnation, em ra đây đi, Jae nó có chuyện muốn nói với em kìa!”

Carnation bước ra, bằng thứ ý chí gì chẳng biết, chỉ biết cô gần như không còn thấy gì nữa… Cô bước tới trước mặt thằng nhóc… nhận lấy đôi mắt đen thật sâu long lanh, gương mắt sáng, mái tóc buông mềm mại mà cô thích… Nó vẫn còn là trẻ con lắm, mà cô lại yêu trẻ con hơn người lớn mới chết chứ… papa nó đáng yêu lắm mà… cô mấp máy môi:

-“ Cậu chỉ cần gật đầu là đủ rồi, vì tôi đã tin cậu, rất tin…”

Jae nghẹn lại, trái tim anh đau thắt, chưa bao giờ anh thấy Carnation biểu hiện như thế này, như chết, như pho tượng được lên giây thiều, đôi mắt màu nâu đen long lanh giờ chỉ có một màu xám đục, như chẳng còn thấy thứ gì cả, kể cả anh…

Thế thì em cần cái gật đầu của anh làm gì, em có thấy rõ không… Không… Từ trước đến giờ đã là giả dối, và cái sự thật bây giờ thì cũng là giả dối thì làm sao em tin anh được, đừng tin anh nữa… Jae gật đầu xuống:

-“ Mọi thứ tôi làm, chỉ là lời hứa với anh John, và vì tiền của cô mà thôi!”

Carnation khẽ run rẩy, cô bước nhanh ra ngoài khi nghe tiếng thư ký Jin vọng vào…

-“ Đến giờ họp rồi giám đốc!”

Từng bước chân bước xiêu vẹo ư… Không chỉ khi nào cô mang giày cao gót mới như thế, còn bây giờ, cô chưa từng chảnh chọe sao lại ganh ghét cô… qua ngã rẽ thư ký Song đón cô…

-“ Giám đốc hồ sơ của cô!”

Carnation cầm lấy bằng đôi tay run run, đáng lý ra cô không cần phải tự mình cầm hồ sơ, nhưng hiện tại cô chỉ muốn có gì nắm chặt trong tay để kìm lại mọi thứ…

--

John lên tiếng.

-“ Anh đi họp nhé, hẹn gặp bữa ăn trưa ở nhà hàng cũ!”

Rồi John bật cười đi ra:

-“ Cảm ơn cậu!”

Jae cũng bước ra… anh cúi xuống như đếm bước chân của mình… chị mạnh mẽ quá ư… hay là chị vừa mới chết rồi…




Tác giả: Bacham72    Thời gian: 9-8-2017 01:16 AM
CHƯƠNG XX

John rất hài lòng bởi cuộc họp như ý muốn của anh… Thật Carnation rất biết theo thời…

Ông David ngồi nhìn con gái giải quyết mọi việc chỉ khiến cho ông chỉ muốn giữ con gái lại bên mình mãi…

Carnation vừa gấp hồ sơ lại thì cô cũng ngã ra không biết gì nữa…

--

Chỉ có ánh sáng lập lòe trước mắt. Cô thấy như có người nào đó bên cạnh cô chăm sóc cho cô… Là papa thì phải, cô lại khép mắt lại, không muốn nhìn gì nữa.

Ông David bên cạnh con gái, bác sĩ nói nó lao tâm lao lực, phải vào dịch truyền. Nhìn con nằm lặng yên khép chặt mắt, nó sốt cao thì phải buông lời rên rĩ vì mệt, sao nó lại nức nở thế kia…

Còn cái thằng nhóc đâu rồi, để nó một mình như thế này, nhìn con gái chẳng phải lao tâm vì công việc, sao ông chỉ có thể nghĩ nó vì tình mà thôi, thằng nhóc kia làm gì nó à… Đã đến giờ ông phải về, nhưng nó vẫn chưa tỉnh… Ông đành đi ra, dặn dò y tá cẩn thận…

Jae có mặt ở bệnh viện này từ lúc bữa trưa khi nghe anh John kể, nhưng anh không dám bước vào… Anh sợ… Trước Carnation anh sợ mọi thứ. Cảm thấy xấu hổ không còn mặt mũi nào gặp cô, nhưng dời bước đi thì anh lại không muốn… Cho anh được nhìn thấy em, xa xa thôi… cũng được… Khi thấy ông David rời đi, anh mới bước vào phòng…

Jae bước đến giường nhè nhẹ… Khuôn mặt em chỉ có màu trắng bệt, đôi mắt khép chặt nhưng sao lại có một viền đỏ. Em đang khóc, chỉ là trong mơ… Phải, anh chưa từng thấy em khóc vì bất cứ một điều gì ngoài cái đêm đầu tiên đấy của em…

Em làm thế để làm gì, để anh cảm thấy anh buông em ra được rồi, em không cần phải có anh ở bên, khoảng cách nào đã chia cắt chúng ta… đừng nói tình yêu không có biên giới, hiện tại nó còn có hàng rào chắn kẽm gai, hố chông, mà anh không thể vượt qua, vì gì… vì em đấy, nhưng em sẽ không bao giờ hiểu, anh đưa tay lên khi thấy một giọt nước rơi từ đôi mắt khép đó… Anh chợt lùi lại, chẳng hiểu sao anh bước nhanh qua góc tường khuất khi thấy Carnation trở mình.

Carnation giật mình… Cô cảm nhận bàn tay Jae vừa chạm vào mặt cô. Cô đưa mắt nhìn quanh rồi đưa tay lên khi thấy chói, cô gượng ngồi dậy… Cô quen chăm sóc cho mình, từ lâu lắm rồi kìa.

Cô thả chân xuống giường, giờ không phải là lúc nằm đấy để hờn dỗi, mà chẳng có gì hờn dỗi. Hiện tại cô không muốn lý giải điều gì hết, chỉ cần nên biết cô là con mồi của hắn là đủ rồi. Hắn đã từng khẳng định mà cô đâu nghe… Mà hờn trách gì, rõ ràng cô mê trai nên mới mắc bẫy nó… Nó đáng yêu lắm mà papa… Nó khiến cô biết được tình yêu là như thế nào… Thôi thì trả cho nó giá đó cũng là phải rồi. Bởi cô không là kẻ keo kiệt… Thấy dịch truyền đã hết cô tự ý rút ra…

Jae bước nhanh tới lên giọng…

-“ Sao em lại tự ý rút kim tiêm!”

Anh cản lại…

Carnation xoay người, cô ra chiêu…

Jae gập người xuống, vết thương của anh… Anh gượng đứng lên… Em đánh anh đi…

Carnation giơ cao tay, cô giáng xuống, cái khuôn mặt trắng đấy nhận lấy, thanh âm thật lớn lại trúng đích…

*Chát*

Gương mặt trắng đấy nghiêng qua để cô thấy rõ năm dấu tay của mình, cô lại giơ tay lên, một lần nữa giáng xuống…

*Chát*

Thế là cả gương mặt đấy có màu đỏ hai bên đều in năm ngón tay của cô, cô biết mình mạnh tay lắm, đến nỗi hắn chảy máu miệng…

Jae khụy xuống, anh như quỳ trước mặt Carnation.

Carnation giơ chân lên, cô đá Jae ngã ngữa ra đất. Cô bước đến bàn nơi để túi xách của cô, lấy điện thoại ra gọi cảnh sát… rồi cô quay đi bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, tự ý xuất viện…

--

Bắt taxi, Carnation về thẳng nhà, cô vào thẳng phòng quần áo, lôi valy xuống, mở tủ, nhét hết đồ của Jae vào, rồi cô đi từng phòng, những gì của Jae trong nhà này cô gom lại hết… Cô khệ nệ xách 3 cái valy đem vứt ra ngoài cổng rào, xong cô vào nhà, sập mạnh cửa…

Jae đi theo Carnation ngay liền lúc đấy. Nhưng anh chỉ ở bên ngoài, nhìn vào qua những bức tường kính mà Carnation không bao giờ kéo rèm, dù là rèm điện tử để anh thấy hết sự giận dữ của cô…

Em khóc đi, sao lại làm thế, khóc hờn dỗi vùi mình trong góc, để anh có thể đến bên em, xin tha thứ… tha thứ ư… Khó có thể tha thứ lắm em à, nhưng anh cũng muốn gởi lời xin lỗi với em, chỉ duy nhất có thể, là anh vô dụng không thể làm cho em tin tưởng để sáng suốt nhận ra đâu là thật là giả, có những con đường mà khi bước vào rồi mình không thể quay lại… Jae lao nhanh vào nhà khi anh thấy Carnation ngã xuống…

Carnation cảm thấy choáng, nhưng cô vẫn biết những gì đang xảy ra với mình. Cô thở dốc, cảm thấy trái tim nghẹt lại… Bất lực trong vòng tay của Jae, nhận lấy đôi mắt màu đen đấy từng giọt nước rơi xuống, khuôn miệng với một bên bầm tím còn đọng lại máu khô mấp máy… Cô khép mắt lại… Đừng nói gì cả, tôi không nghe và không còn muốn thấy cậu trên đời này nữa…

Jae bồng Carnation lên lầu, về phòng ngủ. Anh đi lấy miếng dán hạ sốt cho Carnation… Em không chịu ở bệnh viện, về đây rồi như thế này, nếu không có anh thì sao… À mà không có anh thì em đâu ra nông nỗi này… Suốt cả đêm Jae thức để chăm sóc cho Carnation…

--

Carnation chìm vào giấc ngủ không yên. Những hình ảnh chập chờn không rõ ràng, cùng hơi thở nghẹn lại. Chỉ có cảm giác đau đớn mà thôi. Cô muốn khóc thật to, để cho vơi đi cái gì đó đang đầy ắp trong lòng cô mà không thể trào thoát ra ngoài…

Cô xoay người, thì thấy Jae nằm dưới đất, sát bên cạnh giường cô… thân đang co lại vì lạnh khi anh mở máy điều hòa trong phòng cao vì cô bị sốt… Chỉ một bên mặt đủ để cô thấy vết bầm thật lớn, cái cằm mà cô đá chân vào cũng tím ngắt… Đáng đời Jae… Cô ngồi dậy, thò chân xuống giường, cô đưa bàn chân mình ra đá nhẹ vào thân Jae…

-“ Cậu không xéo ra khỏi nhà tôi là tôi gọi cảnh sát đấy!”

Jae mệt mỏi thiếp đi… Chưa gì thì anh giật mình nhận lấy câu nói lạnh lùng, anh ngồi dậy, ngước nhìn Carnation… Anh chồm người tới…

-“ Anh…”

Nhưng anh thấy đôi mắt nâu đen đấy, một ánh nhìn mà chỉ cần có ở Carnation là anh cảm thấy tổn thương, và còn tủi thân nữa. Đâu phải anh không biết. Đâu phải anh chưa từng nhận cái mắt khinh khi của người đời, nhưng sao chỉ với Carnation anh lại cảm thấy xấu hổ thế… Anh đưa tay lên…

-“ Nhóc sẽ đi nếu như chị hết sốt!”

Carnation không phản kháng, cô đưa ánh mắt nhìn cái bàn tay của Jae…

Khiến Jae khựng tay lại, ánh mắt Carnation chỉ có một sự thách thức… Thách cậu dám đụng vào tôi… là anh không dám rồi… Anh sợ… Em lắm Carnation.

Như một đứa trẻ làm lỗi trước người lớn thật quan trọng với nó, để nó biết nó làm lỗi thì người lớn đấy không thương, không bao giờ thương và còn bỏ mặc, chẳng hiểu sao cái cảm giác bị cha mẹ bỏ mặc giờ lại cứ hiện hữu khi anh nhìn thấy em…

Với em, anh là gì? Một thằng trai bao chỉ biết đi lừa gạt, lừa tình tiền phụ nữ… Còn với anh em là gì… là mẹ, là chị, là người anh yêu em có biết không… Không, giờ đây em không còn muốn biết nữa, anh đứng lên… Chẳng muốn rời xa em, thà rằng em cho anh bên cạnh, đánh đập anh với tội lỗi của mình anh sẽ thấy nhẹ lòng hơn…

-“ Xin…”

Nhưng Jae chưa kịp nói tiếp gì thì đã nghe tiếng hét…

-“ Xéo đi…”

Khiến anh run rẩy… Anh bước lùi lại… rồi bật khóc như một đứa trẻ, anh quay đầu thật nhanh hét lớn…

-“ Chị không thương nhóc nữa rồi…”

Anh lao nhanh xuống nhà, ra cửa, chạy trên con đường tối tăm… Em đuổi anh đi, với hai từ nặng nề, mà nó chỉ nặng nề khi thốt từ miệng em, làm cho anh cảm thấy anh là đồ dơ bẩn… không được quyền chạm vào em nữa… không được em yêu thương nữa… Carnation… anh làm sao để em tha thứ…

Carnation nằm ngả ra giường, cô kéo chăn trùm kín đầu bật khóc nức nở…

-“ Jae đáng ghét…”




Tác giả: Bacham72    Thời gian: 10-8-2017 12:32 AM

CHƯƠNG XXI (18+)

Điều đau đớn muộn phiền nhất của Carnation là cô phải mạnh mẽ đối diện và sống cùng. Không thể bỏ việc, cô phải tiến hành bản hợp đồng thế vào chổ tổn thất của vụ ZC 13…

Hiện tại cô chỉ muốn ở nhà trùm mềm nằm thút thít cho vơi đi những sai lầm của chính mình mà thôi. Muốn được như cái ngày đó, Jae đến bên, ôm chặt vào lòng, cùng tiếng thì thầm bên tai, năn nỉ xin lỗi rồi nói rằng yêu cô thật lòng… Nhưng không, cô thực tế lắm, lại thức thời nên muốn cũng không cho phép mình mơ…

Tự dưng thấy Carnation mạnh mẽ thì John lại không hài lòng. Giờ đây anh chỉ muốn cô khóc lóc để anh bước đến dù là lợi dụng cũng được, chăm sóc cho cô. Nhưng không, cô đi làm bình thường, chỉ có sắc diện không tốt, gương mặt xanh xao, hai mắt thâm quầng.

Cô tiếp tục công việc như ý anh yêu cầu. Thì ra hôm qua ở bệnh viện anh nghe papa ngồi bên Carnation, khi cô hôn mê rồi nói một mình, anh mới biết Carnation là con gái nuôi của papa.

Biết papa cưng chiều anh nhất dù ông không nói ra, bằng chứng quá rồi còn gì, mỗi lần anh làm sai, Carnation đều dọn cho anh. Cứ nghĩ cô là nhân tình nên phải nghe theo. Không ngờ cô là con nuôi, con nuôi và con ruột vẫn là không thể giống nhau.

Giờ thì anh có thể mạnh dạn hơn rồi, biết bao nhiêu việc Carnation làm cho papa, anh biết cô rất nể mặt papa. Vậy chắc chuyện này cô không nói ra cho papa biết đâu. Một phần cô sợ papa giải quyết thằng nhóc đó… Anh thở ra, giờ đây mọi thứ sẽ như ý anh… Em phải thuộc về anh…

--

Thù oán như thế nào đều được Carnation phân chia rõ ràng. Trong công việc cô vẫn phải đem theo John để đi ký bản hợp đồng. John sẽ phụ trách, cô chỉ là cố vấn khi còn gần 2 tháng cô hết hợp đồng với tập đoàn BM.

Cô đang phân vân, lúc trước nghĩ có Jae nên cô sẽ ở lại. Nhưng mọi việc ra như thế này thì cô quyết định về. Biết là papa không muốn, nhưng giờ đây chẳng biết nói sao cho papa hiểu.

Cô cảm thấy mệt mỏi, ngày mai này về quê mẹ… Đà Lạt… Cô sẽ gặp những người lương thiện chứ, không gian dối trong tất cả mọi chuyện… Ừ… cô sẽ về với mẹ, để bỏ lại mọi đau thương nơi đất khách… Đất khách dù gì cũng là đất khách mà thôi… Không bao giờ cô quay về đây, cô đã biết mình phải buông xuống rồi…

Ký xong hợp đồng. John mời Carnation cô dùng bữa để cảm ơn. Cô từ chối nhưng anh ta nói cô còn một cái hẹn với anh ta cho hôm sinh nhật nên cô đồng ý… Cô ăn nhanh rồi xuống gara nơi tầng hầm lấy xe, không cho John quá giang về theo mình.

John cảm thấy chỉ có sự khó chịu khi đi bên cạnh Carnation, nó không như mọi hôm, anh chỉ nhận lấy sự lạnh lùng còn có thêm miệt thị của Carnation, khiến anh lại nổi máu thiếu gia, anh quyết định, làm mọi thứ mà mình muốn…

Carnation vừa mở cửa xe thì cô bị chúi tới trước. Cô xoay người nhưng vì trong xe nên cái xoay người chỉ khiến cô nhận lấy thân thể John lao tới nằm lên cô… Cô điềm tĩnh…

-“ Anh không đứng dậy thì anh có gãy cái gì tôi không chịu trách nhiệm đâu nhe!”

John làm ra vẻ bối rối…

-“ Xin lỗi anh trượt chân thôi!”

Khiến cho Carnation tin tưởng. Cô đợi John rời khỏi mình… John như lồm cồm bò dậy đồng thời bàn tay anh thọc vào túi áo veston, anh đưa tay ra…

-“ Xin lỗi em, anh chỉ muốn hỏi bàn hợp đồng mới đó em giữ hay anh giữ!”

Carnation đưa tay mình ra cho John kéo cô dậy, cô thản nhiên đáp:

-“ Tôi sẽ chuyển cho anh, mai này tôi về, anh tự lo liệu đi!”

John lùi lại anh đưa mắt nhìn quanh, không một ai cho cái gara trong khoảng 9h tối, lại là khu riêng tư, anh cười:

-“ Anh biết rồi, cảm ơn em!”

Carnation đã ngồi hẳn dậy. Cô tính bước ra xe để ngồi lại đàng hoàng thì cô chỉ nhận được bàn tay John đưa lên, một luồng hơi màu trắng đục bắn vào mặt cô…

-“ Xin lỗi em Carnation!”

Carnation ngả ra choáng váng, trong thoắt chốc cô cảm nhận tay chân bủn rủn…

John chui đầu vào xe, đẩy Carnation qua bên, anh ngồi vào lái xe vào thẳng trong góc khuất…

Carnation hình dung ra những gì sẽ xảy ra cho cô… Cô cố gắng lấy hết sức mình còn lại…

-“ Anh làm thế tôi sẽ không tha cho anh đâu John!”

John dừng xe lại… anh mỉm cười…

-“ Anh cũng không muốn em tha cho anh, thằng bạn anh nó nói, khoảng ba phút sau thì cô nàng sẽ như hổ, mà anh chỉ muốn nhìn thấy em là con hổ cái động đực trước anh, cho anh thấy nào, dù chỉ là… chơi anh đi…”

Carnation nghe những lời nói gợi dục trơ trẽn đấy lại khiến cô hưng phấn không thể kìm lại, toàn thân cô nóng lên…

John đưa tay lên…

-“ Cho anh thấy thân thể trần truồng của em, dưới thân anh rên siết nào!”

Thoắt chốc quần áo trên người cô đã bị John lột sạch… Hiện tại Carnation chỉ như con búp bê ư… Không cô có cảm giác mà, lại rõ ràng nữa, cái khuôn miệng cùng ngón tay đang chạm vào đấy, tìm kiếm khiến cô bắt đầu không thể kìm lại được gì nữa… Khiến cô bật ra thanh âm khoái cảm cùng tiếng ngập ngừng như hết hơi, để ai đó nghe thấy đều hiểu được sự ham muốn dần đến đỉnh điểm…

-“ Dừng… tay… John…”

John ngẩng lên, thật ngôn từ này nghe thích làm sao đấy, kể cả tiếng rên rỉ ngọt ngào của em… Dừng lại ư, anh muốn lắm, em thật biết kích thích anh mà…
John dời môi lên đầu ngực của Carnation, anh há miệng ra ngậm vào, mút day, đủ kiểu còn như muốn cắn nát để chỉ được nghe cái thanh âm đó dài mãi…

Carnation khép mắt lại, nhưng cô chợt mở mắt ra… Cô không bị cận thị để cô thấy rõ Jae đang đứng đấy… Nhìn cô, với đôi mắt to tròn màu đen tuyền lại long lanh bởi nước… Môi mím lại như không muốn bật ra bất cứ âm thanh nào.

Gương mặt đấy vẫn còn bầm tím dù một tuần đã trôi qua… Carnation nấc lên khi cô nhận lấy vật đàn ông đã đâm sâu vào trong thân cô… nhịp đẩy mạnh dần để toàn thân cô nhấp nhô…

Vậy mà hình ảnh Jae trước mắt không mờ đi… Thì sao… Chẳng hiểu sao cô không thể kìm lại cái cảm giác ham muốn của mình. Cô bật ra tiếng khoái cảm cùng với những giọt nước trong mắt vội tuôn trào…

Jae lao tới… Em không muốn, là em bị hắn cưỡng bức đúng không, em chỉ muốn với anh thôi, đúng không Carnation, nhưng sao em lại nằm yên cho hắn cưỡng bức em thế kia…

John gần tới thì bị kéo lùi lại, anh nhận lấy một cú đấm choáng váng, chưa kịp gì thì chiếc xe đã mất hút…

Carnation co mình lại. Cô bật khóc nức nở khi có Jae ngồi bên… Chiếc xe lao nhanh trong màn đêm tối tăm… Về nhà… Jae… Căn nhà nhỏ trong một con hẻm yên tĩnh.

Jae đậu xe sát nhà rồi mở cửa, sau đó mới bồng Carnation vào nhà mình, anh đặt Carnation lên giường của anh… một cái gường chiếc nhỏ…

Carnation run rẩy… Cô chưa từng biết sợ gì trong đời. Nhưng cô đã sợ thật sự rồi… Sao cô không đề phòng chứ, mà đề phòng gì nữa. Đến nước này thì cô cũng bị hắn xâm phạm mất rồi… Cũng là tại tên nhóc mà ra cả, khiến cô không thể nghĩ gì khác hơn, khiến cô không thể tự chủ được nữa…

--

Jae ra ngoài lấy đồ của Carnation, anh thấy chai thuốc, anh cầm lên, hàng nhập lậu từ Mỹ, cái này thì anh rành quá rồi, thật đúng như anh nghĩ mà… Em giỏi kungfu như vậy có lý nào hắn lại dễ dàng làm thịt em… Làm thịt ư…

Jae bước vào phòng, nhìn thân thể không một mảnh vải đang co lại nằm trên giường, sóng lưng dài, không thấy cái mông đâu, nhưng cái hông thì đang bày ra trước mắt, thật gọi mời… Anh ngồi xuống, đưa tay lên chạm nhẹ vào cái lưng trần đấy, hạ giọng:

-“ Anh xin lỗi, anh không nghĩ ra Carna à…”

Carnation nhận lấy bàn tay vuốt trên lưng cô thật nhẹ, như xoa đi mọi nỗi đau. Cô chỉ muốn như thế này mãi… Nhận lấy bàn tay đó dần dần di chuyển xuống dưới… Những ngón tay lần nào khe mông cô, cô co chân lên, chỉ như muốn bàn tay đó lần ra trước…

Jae khẽ nhận lấy sự ham muốn của Carnation… Là em còn thuốc hay em thật lòng muốn anh yêu em… Nhưng giờ đây Jae không muốn nghĩ gì nữa. Bởi anh chưa bao giờ có thể kìm lại mọi sự ham muốn trước Carnation… Anh lần những ngón tay vào nơi đấy, ươn ướt quá, anh dần miết mạnh hơn, rồi day tròn…

Carnation từ từ mở rộng chân. Cô nhỏng mông ra sau chỉ để cho những ngón tay đấy như đưa vào tận sâu trong thân thể cô mà thôi… Cô bắt đầu bật ra thanh âm nhưng chỉ là trong cổ họng…

Jae đưa từng ngón tay vào, rồi tìm kiếm điểm G mà miết mạnh khiến cho Carnation không giữ gì nữa. Cô nhỏng mông lên cao đón lấy… Mọi thứ như phơi bày và mời gọi trước mắt anh, anh đứng dậy cởi bỏ toàn bộ trên người mình...

Carnation nhận lấy hai bàn tay Jae đặt lên hông cô, kéo cô ra sát mép giường, anh khẽ đẩy hai gối của cô dạng ra… Rồi cô nhận lấy vật đàn ông cứng ngắt đang chạm vào khe mông cô lướt lên xuống…

Jae chỉ để bên ngoài, anh sẽ vào nếu như em yêu cầu, còn không thì thôi…

Carnation như nhỏng mông lên hết cỡ, cử chỉ gọi mời, Jae đang đùa với cô sao, anh không vào khiến cô buông lời:

-“ Chơi em đi… Jae”

Vừa nghe thì Jae cảm thấy vui lắm, rõ ràng em chỉ thích mình anh mà thôi…

-“ Em không đánh anh chứ, em đánh đau lắm!”

Carnation quay đầu lại, cô lắc đầu…

-“ Không… em xin anh đấy, cái thuốc quỷ khiến em không thể giữ lại gì!”

-“ Vậy em vì thuốc ư?”

-“ Em không biết!”

Carnation hét lên…

-“ Em chỉ biết anh làm cho em trở thành con đàn bà lăng loàn trắc nết ham muốn anh mà thôi!”

Carnation vừa dứt lời thì người cô bị đẩy tới trước, vật đàn ông của Jae đâm thẳng vào, khiến cô la lên…

-“ Ah…”

-“ Em đau à?”

-“ Đau…”

-“ Nhưng thích đúng không?

Im lặng, Jae tiếp:

-“ Không thích vậy anh rút ra nhe!”

-“ Đừng…”

Carnation buộc miệng…

-“ Jae đáng ghét như thế sao chị lại yêu Jae…”

Jae chồm người lên bờ lưng của Carnation thì thầm bên tai cô…

-“ Vậy anh cho em chơi anh nhe!”

Carnation rùng mình, ngôn từ thật khêu gợi, cô lắc đầu…

-“ Em thích như thế này, hãy làm cho em biết, em thuộc về anh đi, mình anh duy nhất!”

Jae run rẩy đứng thẳng người anh đặt tay lên hông Carnation giữ chặt, bắt đầu nhịp đẩy vào rút ra từ từ chậm rãi khiến Carnation chỉ biết nói lời van xin… ngọt ngào quá… em cũng chỉ là một người phụ nữ dưới thân anh mà thôi…

Carnation ngẩng cổ lên, cô không thể nào chịu nỗi nữa, phút giây này như dài hàng thế kỷ. Jae làm có chừng mực để cô chỉ như bước gần tới đỉnh điểm rồi anh giữ cô lại, để cô chơi vơi bơi trong khoảng cảm xúc nhục dục…

Khiến cô muốn thở cũng không thể thở, muốn chết cũng không thể chết, muốn dừng cũng không thể dừng… Giờ cô có thể khẳng định chỉ có Jae mới có thể hầu hạ cô trong cái tình ái ân mà thôi…

Jae vờn Carnation đã một hồi lâu lắm rồi, nhưng anh vẫn thích thế… Lâu rồi em không cho anh yêu em, anh phải chơi em đến sáng, chỉ có em mới có thể khiến anh sung sức như thế, chỉ có em mới khiến cậu nhỏ của anh ham muốn đến độ không thể dừng… Chúng ta thuộc về nhau, chỉ có hai chúng ta mới có thể đem lại khoái cảm cho nhau…

Jae nhướng người tới, anh đưa tay mở đèn, em phải thấy ai đang yêu em, phải thấy em đang làm gì, anh đưa tay nhấc một chân Carnation lên…

Carnation nghiêng người qua, với tư thế này chỉ khiến cô như con chó cái. Cô nhìn mình trong tấm gương lớn trước mặt… Cô đang làm gì thế kia, nhận lấy những cú thúc mạnh mẽ đầy đê mê, hình ảnh thì quá ư là đắm đuối, cô lại bật ra tiếng rên rỉ…

Jae thích tư thế này, à mà không với em thì tư thế nào cũng thấy em đẹp cả… Anh quay cô nằm ngữa ra, vẫn giữ cậu nhỏ trong thân cô không rời…

Cái xoay một vòng khiến cho hai bộ phận sinh dục chà sát vào nhau, khiến cho Carnation nhận lấy cảm giác mới, để cô thích thú…

Jae ngồi xuống đất anh kéo Carnation từ trên giường xuống dưới đất với anh… tư thế cowboy này em phải là người tự chủ.

Carnation đáp lại Jae cho những gì Jae muốn. Cô tự chủ từ lâu rồi kìa, nhận lấy gương mặt đấy bắt đầu chuyển màu… Là anh cũng có cảm giác thích thú đến đam mê nên anh mới có gương mặt đẹp mê hồn đấy…

Đúng không Jae… khuôn miệng anh mở ra, cũng phát ra những thanh âm khoái cảm, khiến em chỉ muốn nó dần to lên để em có thể một lần nữa khẳng định mọi thứ…

Điều gì làm nên việc này, thuốc hay tình yêu… Có lẽ có hết cả hai nên cả hai mãi quấn quít bên nhau cho đến rời sáng…

--

Jae thức giấc trước. Nhưng anh không muốn rời khỏi Carnation, nhìn em cuộc tròn nằm trên giường, gương mặt xanh xao, chỉ khiến anh muốn ôm chặt lấy… Em mệt mỏi giữa đời, giữa công việc, giữa sự lừa dối của anh…

Nhưng em vẫn phải bước, trách nhiệm nào em gánh lấy trên đôi vai gầy guộc nhỏ, nói yêu em, nghĩ yêu em nhưng trái lại còn đem đến cho em nỗi đau, sự muộn phiền.

Anh phải làm gì bây giờ? Em nói cho anh biết đi Carnation… Em giỏi giang quá, biết giải quyết mọi vấn đề một cách tốt đẹp, cho cả thiên hạ, nhưng cho em thì sao…

Jae đi ra ngoài, anh đi chợ sớm, định bụng nấu một món cháo tẩm bổ…

--

Carnation thức giấc thì cũng là lúc cô biết rõ mọi thứ tối qua đã xảy ra chuyện gì. Thật nhanh và chính xác trong cái đầu siêu việt của cô. Cô chỉ có một quyết định duy nhất.

Cô đi thẳng ra ngoài, thấy chiếc xe của mình, cô lên xe, lái thẳng về nhà… Tất cả mọi thứ phải được chấm dứt, những gì trong đêm qua cô biết rõ điều mình muốn nhất là gì… Nơi này không còn dành cho cô…




Tác giả: Bacham72    Thời gian: 10-8-2017 12:35 AM

CHƯƠNG XXII

John thấy Carnation đi làm bình thường và coi như chẳng có gì xảy ra. Mà không có chuyện gì thì anh lại lo lắng hơn. Thà rằng cô hờn dỗi, hét toáng lên. Nhưng Carnation im lặng tức là cô đang có chiến lược mới đối phó với anh.

Cô sẽ tống cổ anh ra khỏi công ty này, thậm chí điều anh đến một nơi khi ho cò gáy, làm cho anh không thể nào ngóc đầu lên là chuyện cô làm dư sức. Bởi bản lĩnh của Carnation là ở đó.

Nhưng hôm qua đã lỡ làm rồi… Là anh yêu em, ham muốn em, mới cưỡng đoạt em thôi… Nhưng nói lời xin lỗi thì anh biết không bao giờ Carnation tha thứ, thật anh rất sợ mỗi khi Carnation thinh lặng…

Đáng lý ra Carnation phải thưa John đến cùng, cho hắn ngồi tù mọt gông, hủy danh dự của hắn. Nhưng giờ đây tự dưng cô lại buông bỏ mọi thứ, không muốn tranh giành, trao đi hận thù với ai cả.

Nói giận thì không phải là không có. Chỉ là cách cô trả thù nó khác với người ta mà thôi. Mà nói quanh đi quẩn lại thì cô không thể trả thù thằng con cưng của papa nuôi cô. Cô biết ông sẽ van xin cho nó. Cùng lắm là điều nó đi Mỹ mà thôi… Ở đó mọi thứ đã nằm trong quỹ đạo, thì còn gì gọi là đi đày nữa, thôi thì cô rút lui, để lại nơi đây cho nó, phá tan tành thì tốt hơn…

Ông David tự dưng có cuộc hẹn bất ngờ của con gái. Giọng nó nghẹn lại khiến ông cảm thấy đã xảy ra chuyện gì cho nó rồi. Nó chẳng chịu nằm viện lại lao đầu vào việc như không còn thời gian… Là vì gì… Có phải vì thằng nhóc bồ của nó không…

--

Carnation đi thẳng đến biệt thự riêng của ông David. Ông rất ít khi tiếp khách nơi đây, ngoài cô ra. Nơi đây ông chỉ đến mỗi khi nhớ mẹ nuôi mà thôi… Cô bước vào như quen thuộc, thấy papa đã ngồi ở phòng khách đợi, cô bước nhanh đến…

Ông David chưa kịp hỏi gì thì thấy Carnation bước đến quỳ trước mặt ông, ông nghe cái giọng khẳng định chắc chắn:

-“ Còn một tháng nữa mới hết hợp đồng, nhưng con xin ba cho con ngày mai về nước!”

Ông David ngạc nhiên đỡ con gái nuôi đứng dậy, nhưng nó lắc đầu, ông nghe tiếp:

-“ Ba cho con mới đứng lên!”

Ông buông tay, biết con gái tính tình cố chấp, nên ông hạ giọng:

-“ Ba có thể biết nguyên do không?”

Carnation ngẩng lên thản nhiên:

-“ Chuyện của con với hắn, papa nói đúng, con đã phát hiện ra sự thật, con cảm ơn papa đã nhắc nhở. Hiện tại mọi công việc con đã giao xong mọi phòng ban, con xin ba cho số tiền cắt hợp đồng, vì thật sự con cần số tiền đó!”

-“ Chỉ cần con cần, bao nhiêu ba cũng có thể cho con, nhưng chưa bao giờ con làm việc bỏ dỡ như thế cả, ba cần con nhất mà!”

Carnation lắc đầu…

-“ Con không muốn thấy gì ở đây nữa cả ba à?”

-“ Kể cả ba ư?”

-“ Dạ phải!”

-“ Con giận ba vì đã xen vào việc riêng tư của con à?”

Carnation lắc đầu:

-“ Dạ không, sau khi con đi ba cũng đừng đụng đến hắn, vì chúng con đã giải quyết xong sòng phẳng rồi!”

-“ Nói cho ba biết, là con thật lòng yêu nó đúng không?”

Carnation thở nhẹ ra…

-“ Con có cảm giác với nó!”

-“ Nếu như con cần thời gian để quên thì con cứ về, hợp đồng sẽ vẫn có hiệu quả trong mọi thứ dù con bỏ ngang, ba sẽ chờ đợi con!”

-“ Con xin lỗi, con nghĩ là con không đến đây nữa đâu ạ!”

-“ Được rồi, con gái!”

Ông đỡ Carnation đứng lên…

-“ Giờ con giận thì con nói thế, mai này chừng nào qua lại gọi cho ba, chừng nào con đi!”

-“ Con đã có vé máy bay, ngày mai lúc sáu giờ sáng ạ?”

Ông David tròn mắt…

-“ Mọi thứ con chuẩn bị hết xong rồi à?”

-“ Dạ phải!”

Ông David thở ra…

-“ Ôi con gái của ba thật giỏi việc, cho ba gởi lời hỏi thăm mẹ con nhé!”

Carnation đứng lên…

-“ Cảm ơn ba, con xin phép có vài thứ con còn lo chưa xong!”

Rồi cô cúi xuống đặt môi lên trán ông…

-“ Ba phải luôn giữ sức khỏe đấy!”

Ông David nhận lấy đôi mắt to tròn long lanh bởi nước…

-“ Chào ba!”

Vừa lúc đó thì có tin nhắn điện thoại, Carnation vừa rời khỏi nhà vừa cầm xem, chỉ vỏn vẹn ba từ:

*Xin lỗi em*

Của Jae… Cô đi nhanh ra, đến ngoài cô vứt cái điện thoại vào góc cửa rồi lên xe đi mất…

Hành động đó của Carnation không qua mắt được ông David khi ông bước theo cô. Tò mò ông lượm điện thoại lên xem thì thấy tin nhắn đấy… Con gái muốn giữ lại, nhưng biết không thể giữ, muốn có nhưng biết không thể có…

Con gái thật lòng yêu, nhưng người ta lại không thật lòng à… Rõ ràng nó xin lỗi rồi còn gì. Chẳng giống tính con gái. Nếu như bình thường con gái sẽ xóa mất số, thậm chí gọi tổng đài chặn cuộc gọi của máy này, nhưng con gái vẫn giữ lại, chỉ là một phút giận dỗi con gái quăng đi mà thôi.

Ông David đem vào nhà, không khéo lát sau con gái quay lại lấy thì papa trả cho con gái vậy. Coi như papa làm một việc gì đó an ủi con gái. Dù gì papa cũng có lỗi trong việc này, khiến con gái phải đau…

--

Ông David ngồi ở phòng khách với ly trà trong bóng đêm. Ông ngẫm nghĩ mọi thứ về 10 năm qua có Carnation ở bên. Ông nhìn người rất giỏi, và hiện tại ông biết cái sự nghiệp này sẽ tiêu tan khi con gái buông tay để cho thằng John phá nát…

Con gái đang giận, không phải chỉ mình thằng nhóc Jae. Mà giận luôn cả papa và thằng John nữa. Con gái bao giờ cũng thế, chuyện muộn phiền chỉ để trong lòng. Không bao giờ nói ra cho papa biết, kể cả mẹ ruột của con gái. Con gái mạnh mẽ làm gì, giỏi giang quá làm gì, để ai ai cũng phải sợ con gái hết…

Trời dần sáng… điện thoại của con gái cứ năm phút là có một lời xin lỗi, nó không ngủ trọn đêm nay, nó có biết con gái rời đi không, chắc là không… Thành ý của nó, cảm giác của nó chỉ có thể như thế này. Bởi nó biết nó không xứng với con gái kìa…

Phải nó có gì xứng với con gái đâu? Nhưng nó có thể giữ con gái ở lại… với papa, nghĩ thế ông David cầm điện thoại lên, điện cho thằng nhóc Jae, mà con gái yêu thật sự…

--

Jae buồn chán không muốn làm gì nữa. Anh nằm dài trên giường chỉ có thể gởi lời xin lỗi đến Carnation… Anh sẽ xin lỗi em cho đến khi nào em đối đáp, dù chỉ là một câu tàn nhẫn xua đuổi anh… xéo đi… Anh giật mình khi nghe chuông đổ, là em gọi tới, anh sẳn sàng rồi, em mắng chửi anh đi…

“ Anh nghe…”

Jae hạ giọng bởi cảm giác ăn năn hối lỗi lắm lắm…

Ông David nghe cái giọng thật trầm buồn thì lòng ông khẽ chùng xuống.

“ Cậu là Jae đúng không?”

Jae ngạc nhiên buộc miệng:

“ Dạ!”

Khi anh hình dung ra đó là papa của Carnation, anh nghe tiếp:

“ Con Carna nó quăng điện thoại ở chổ tôi rồi đi mất rồi, chắc là giờ này nó đã ở sân bay, và chuẩn bị lên máy bay về Việt Nam chuyến bay sáu giờ sáng!”

Jae bật dậy, anh nhìn đồng hồ… 5h30phút… Em đã vào phòng cách ly, anh lao ra đường… Tìm kiếm… gì chẳng biết… Anh lại chạy vào khi quên chưa lấy chìa khóa xe.

Cái xe cũ kỹ này biết có thể đến kịp không… Cảm giác mất em hiện hữu thật rõ… làm sao anh đi tìm em Carnation… Đừng đi, đừng bỏ anh một mình… Anh cần có em mà Carnation… Nước Việt Nam đấy cũng đủ lớn để anh không thể tìm em, khi em chạy trốn anh…

--

Carnation quay đầu nhìn một lần nữa… Có 10 năm sống hỏi sao không có vấn vương, nhưng điều mà để cô vương vấn hiện giờ là đôi mắt tròn đen láy ươn ướt nhìn cô, như ngày nào…

Với những điều muốn bày tỏ mà cô không thèm nghe, với những tủi thân cùng sự xấu hổ, kể cả sợ hãi trao cho cô… Từng giọt nước trong đôi mắt ấy rơi xuống…

Anh như một đứa trẻ mà giờ đây em không có đủ khả năng giữ lấy, bao bọc yêu thương. Chúng ta không cùng một số mệnh. Thôi thì như thế này cũng là đủ… Carnation quay đầu bước vào phòng cách ly với trái tim đau thắt…

Jae chạy nhanh vào sân bay… Phải chi không có tai nạn trên đường thì có lẽ anh được gặp Carnation rồi. Anh khựng bước, rồi ngã ra khi nghe tiếng văng vẳng bên tai…

*Chuyến bay Hàn - Việt cất cánh an toàn*


Anh cố đưa cánh tay có vết thương của mình ra… Bác sĩ nói, tay này yếu lắm phải cẩn thận… Ừ… nó yếu lắm nên không thể giữ lấy em… Carnation… Rồi anh khép mắt lại không biết gì nữa…





Tác giả: Bacham72    Thời gian: 11-8-2017 12:04 AM

CHƯƠNG XXIII

Hằng đêm Carnation ngồi ở trước nhà, trên con dốc. Cô đưa mắt chỉ nhìn về một hướng duy nhất… Thung lũng có thành phố được mệnh danh mộng mơ, những ánh đèn sáng rực trong đêm lấp lánh.

Vậy mà chẳng khiến cô thích nhìn ngắm bằng đôi mắt Jae… Một đôi mắt đầy những xúc cảm dấu kín, nó chỉ bộc lộ ra trước cô mà thôi… Giả dối hay thật lòng thì giờ không phải là lúc để cô cần phải hiểu nữa…

Cô muốn nghỉ ngơi cho mọi thứ, để một năm vừa qua… Cô làm biếng chỉ chơi không, không làm việc gì. Mẹ chỉ thinh lặng, có lẽ mẹ hiểu cô cần khoảng thời gian để mà suy ngẫm…

Suy ngẫm điều gì… Cô chỉ biết một điều cô nhớ thằng nhóc đó kinh khủng, nhớ da diết… Một năm rồi, nếu nó thật lòng, nó sẽ đi tìm cô. Nhưng không, cô vẫn ở yên một chổ này, đâu có dời đi, chỉ để đợi nó, đợi một hy vọng mong manh.

Cô tưởng tượng ra rất nhiều thứ… Có ngày nó đến, rồi nói với cô rằng: Chúng ta làm lại từ đầu nhé… Nhưng không… Cô đếm từng ngày trong sự thương nhớ, rồi từng ngày càng khẳng định rõ khoảng cách giữa cô và nó, như thời gian được đếm ngược bằng những năm tháng cho khoảng tuổi tác dần dần lớn lên…

Tình yêu không biên giới, không giới hạn… Chỉ là lời nói sáo rỗng, chỉ là câu văn thật đẹp cho một câu chuyện ngọt ngào. Còn thực tế thì rất phũ… Cô biết rõ điều này từ năm cô 14 rồi còn gì… Là bản thân cô mê nó, là lỗi của cô mà thôi…

--

Bà Ba chỉ biết nhìn phía sau con gái, rời xa con gái quá lâu, để cảm giác như không có à? Không phải…  Mặc dù bên cạnh con gái không nhiều, nhưng bà biết rõ tính con gái… Đáng lý ra còn một tháng nó mới về.

Nhưng nó về làm bà bất ngờ. Đem theo nụ cười gượng gạo với đôi mắt thật buồn. Bà biết đã có gì xảy ra cho nó, chỉ liên quan đến tình cảm mà thôi. Bà biết con gái cũng chẳng có hoàn hảo, trong công việc nó quá giỏi thì trong tình cảm nó phải dỡ thôi.

Bà chờ đợi, nhưng nó không nói ra cho bà biết. Đêm đêm chỉ ngồi một mình trước gió. Nó không thấy lạnh sao… Nó chỉ nói bên đấy lạnh hơn nhiều… Con gái đang muốn đông cứng mình à? Con gái đang chờ đợi điều gì nơi xa xôi đấy… Người con gái yêu thương ư…

Con gái mạnh mẽ quá làm gì, đàn ông sẽ cảm thấy sợ đấy… Năm nay con gái bao nhiêu rồi? Con gái phải lập gia đình chứ. Khi mẹ đi rồi, lấy ai bên cạnh con gái đây… Bà chỉ biết thở ra…

Một năm qua, con gái làm biếng. Ừ, thì con gái mệt mỏi, mẹ cho con gái nghỉ ngơi. Nhưng chẳng giống tính con gái ngày xưa. Con gái rất biết tranh thủ từng giây từng phút kiếm tiền.

Giờ đây con gái chê tiền rồi. Chỉ biết nhõng nhẽo ở nhà với mẹ, thì mẹ cũng chỉ muốn con gái bên mẹ. Nhưng bên mẹ như thế này thì thà mẹ tống cổ con gái đi còn sướng hơn…

Qua đó làm ra thật nhiều tiền. Bao nhiêu đứa trẻ mồ côi cần con gái nuôi, con gái là thần tượng của bọn chúng, bọn chúng cùng mẹ lo cho con gái lắm, con gái biết không…

-“ Cẩm Chướng à!”

Carnation quay lại khi mẹ cô gọi, cô buộc miệng:

-“ Dạ!”

-“ Trễ rồi, ngủ đi, đêm nay gió lạnh…”

Bà Ba chỉ nói như thế, để nhắc nhở thôi, chứ bà biết mọi chuyện con gái đều tự quyết.

Carnation đứng lên đi vào nhà:

-“ Chúc mẹ ngủ ngon!”

Rồi cô đi thẳng vào phòng, chẳng có ai chúc cô ngủ ngon kể cả mẹ, để một năm qua cô không thể nào ngủ ngon được…

--

Trong vòng chỉ một năm, ông David phải đứng ra giải quyết mọi thứ, không phải là không có người tài giỏi, nhưng để hầu hạ bưng bít chuyện gia đình ông thì chỉ có mỗi Carnation làm ông hài lòng cũng là ông tin cậy nhất.

Ông bực bội phân chia gia tài cho 4 đứa, mặc kệ tụi bay phá nát như thế nào. Ông càng bực bội đau lòng hơn khi ông bắt đầu biết rõ mọi sự thật. Để ông càng thương và nhớ con Carnation hơn…

Hỏi sao ông nhìn mặt nó, cái thằng quỷ John đấy dám làm ra cái chuyện mất dạy. Để ông lại cảm thấy lỗi hoàn toàn do ông không biết dạy dỗ nó, thảo nào con gái như giận luôn cả papa.

Con gái gánh lấy một mình, vì con gái hiểu rõ papa thương thằng John hơn con gái. Thật papa làm con gái đau lòng rồi. Giờ đây papa chỉ biết đền bù cho con gái điều mà con gái cần.

Một năm qua, con gái chỉ gọi điện hai tháng một lần, không như lúc trước, một tháng hai lần con gái gặp ba, con gái dỗi cũng thật đáng yêu, ai khiến con gái trở nên như thế, có phải là thằng Jae… cái thằng đấy… thấy thương nó rồi con gái… bây giờ papa mới biết, nó đáng yêu phải biết…

Chỉ có nó bên ba trong những ngày tháng mệt mỏi cuối đời này. Cả 4 đứa con chỉ muốn gia tài, có rồi thì đem đi mất, chẳng về với ba… Từ ngày trước cũng thế đấy thôi, nhưng còn có thằng John lâu lâu cũng về nhà dù không nói một lời, để ba thấy, còn giờ đây nó đã đi rồi con gái ạ…

Con gái về đi, papa cấm tuyệt nó trở về đây rồi, nên con gái yên lòng mà về với ba, về với thằng nhóc mà con gái thật lòng yêu thương, bởi nó không thể đi tìm con đâu con gái…

Hay con gái đã buông xuống được rồi? Không… Con gái không thể buông xuống, bởi ba nghe giọng con gái cứ nghẹn lại, như oan ức, vì phải chờ đợi.

Con gái về đây đi rồi con gái sẽ biết mọi sự, như tính con gái lúc trước, không hiểu việc gì thì phải tìm hiểu cho cặn kẽ, con gái không phải là kẻ phiến diện mà, con gái thông hiểu mọi thứ mà… về nhé con gái…

--

Carnation đang ngồi ngoài vườn chăm sóc mảnh rau nhỏ thì cô nghe mẹ gọi lớn:

-“ Cẩm Chướng có điện thoại của papa con kìa!”

Cô ngạc nhiên đứng dậy… papa… thường thì cô gọi cho ông, không bao giờ ông gọi cho cô. Có lẽ ông biết cô không muốn ông gặp cô, nhưng bây giờ lại khác… Cô ngồi xuống ghế, bởi nghĩ sẽ có cuộc nói chuyện lâu…

“ Papa, con nghe…”

Ông David quyết định đem con gái về đây với ông, với thằng nhóc mà giờ đây ông cũng đã yêu thương mất rồi…

“ Ba mệt quá, lát nữa ba vào phòng phẫu thuật, nhưng chẳng có thằng nào, con nào đến với ba, mà ba chỉ nhớ đến con gái. Bọn chúng bỏ ba thì con gái biết rõ rồi đấy, giờ con gái cũng bỏ ba luôn. Ba sợ có chuyện gì không may xảy ra, nên ba gọi cho con trước. Khi chia gia tài, ba có dành một phần cho con, nhưng ba chưa chuyển vì ba nghĩ con không thèm, giờ ba hỏi, nếu con không thèm thì ba chuyển phần đó làm việc từ thiện, nhưng ba lại muốn nó được chuyển về quê nhà con, vậy con có thể cho ba địa chỉ nào đáng để làm không?”

Carnation tròn mắt, cô hạ giọng:

-“ Ba chia cho con bao nhiêu ạ?”

Ông David khẽ nhích khóe miệng lên… thì ra con gái vẫn là con gái…

“ 1/5 vì ba xem con gái như con ruột!”

Carnation lên giọng:

“ Vậy để con tính, nhưng ba bị sao mà phẫu thuật?”

“ À, gan ba có vấn đề, nói ra thì khối bệnh, chắc ba chết sớm quá!”

Im lặng… Ông David lại tiếp:

“ Ba muốn gặp con lần cuối, được không? Carnation…”

Carnation lặng người đi…

“ Nhưng con không thể qua đấy!”

“ Con không đáp ứng yêu cầu của người sắp chết à?”

Carnation lên giọng:

“ Con không có tiền đi máy bay với vé có liền ba ạ?”

Ông David bật cười:

“ Mượn đỡ ai đi, qua đây ba sẽ trả cho…”

“ Thật ba bệnh thật chứ, con nghe giọng của ba cười còn khỏe lắm!”

“ Con bảo ba lấy sinh mạng mình ra đùa à? Thôi con không tin thì cứ ở nhà đi, chừng nào thông báo đám của ba thì con qua cũng được!”

“ Sao ba nói vậy, okay, con đi liền!”

“ Ba đợi con đó nhé, khi ba mở mắt ra thì phải có con trước mặt đó!”

“ Con có phải siêu nhân đâu, con sẽ cố gắng!”

“ Con làm được mà!”

“ Tạm biệt, hẹn gặp lại”

“ Hẹn gặp con gái, papa nhớ con gái đến chết đây này!”

Carnation đặt điện thoại xuống…

Bà Ba dù không hiểu con gái nói gì, nhưng bà cũng biết chắc có chuyện…

Carnation trình bày với mẹ, mẹ đồng ý, thế là cô chuẩn bị hành lý, vào Sài Gòn, để đi Hàn Quốc…




Tác giả: Bacham72    Thời gian: 11-8-2017 12:08 AM

CHƯƠNG XXIV

Carnation vừa xuống sân bay là cô đến thẳng bệnh viện liền, cô đẩy cửa phòng số 1135, bước vào…

Ông David nhập viện vì ông bị trượt chân té trong phòng tắm, ông bị nứt xương nhẹ ở chân phải. bác sĩ nói cũng may mắn. Lợi dụng cơ hội này ông mới bắt được con gái đem về… Thật nó quả là siêu nhân, sáng gọi điện, tối nó đã có mặt, còn ai như mấy đứa con của ông, đến giờ cũng không thấy đến…

Carnation ngạc nhiên bước tới khi thấy papa băng một cục ở chân, cô vội nói:

-“ Chào papa, lâu quá không gặp!”

Ông David gật đầu…

-“ Lâu quá không gặp, con gái già quá!”

Carnation nhíu mày.

-“ Ba không có gallant gì hết trơn!”

-“ Ba già rồi, cần gì gallant, để cho thẳng nhóc của con là được rồi!”

Carnation sững người… Ba đang nói gì thế kia? Nhưng cô lại nói:

-“ Sao nói ba phẫu thuật gan?”

-“ Ôi, ba nhiều bệnh lắm, con đi hỏi bác sĩ thì biết, ba không gạt con đâu!”

Carnation bước đến…

-“ Ba đổi tính rồi!”

-“ Ừ, khi con đi mọi thứ đều thay đổi!”

-“ Con đến là vì 1/5 gia tài đấy!”

Ông David bật cười.

-“ Vậy chỉ mình con gái không thay đổi, kể cả tình cảm của con gái chứ?”

Carnation hạ giọng:

-“ Ba nói thế có ý gì?”

-“ Con gái sẽ ở đây chăm sóc cho ba luôn được không?”

Carnation hạ giọng:

-“ Con chưa biết!”

-“ Ba sẽ trả thêm tiền, sòng phẳng!”

-“ Con có làm y tá đâu!”

-“ Vậy con gái học đi, con gái muốn làm gì là con gái làm được, đâu giống như ai kia!”

-“ Ba khơi lại mọi chuyện làm con đau lòng!”

-“ Ba xin lỗi…”

Ông David hạ giọng:

-“ Ba biết hết mọi chuyện rồi, là ba không biết dạy dỗ thằng John…”

Carnation chặn lời ông David…

-“ Con bỏ qua rồi ba à!”

Ông David nhướng người tới nắm lấy tay Carnation…

-“ Ba xin lỗi con!”

Carnation ngồi xuống sát bên cạnh ông David…

-“ Ai mà không có làm lỗi!”

-“ Con hiểu thế thì ba yên tâm, vậy con có chăm sóc cho ba không?”

Carnation gật đầu:

-“ Ba là ba, không phải John, con sẽ chăm sóc cho ba đến khi ba ra viện rồi mới tính tiếp!”

-“ Ừ… cũng chẳng có gì, chỉ cần con bên ba nói chuyện với ba được rồi, còn việc ăn uống của ba đã có người lo cho ba!”

Carnation đứng lên.

-“ Đi gấp quá con không chuẩn bị quà gì cho ba cả, con đi tay không!”

-“ Con là quà rồi!”

Carnation nhìn đồng hồ… 07:00 PM. Cô lại bước đến bên giường ông David.

-“ Ba ăn tối chưa?”

-“ Chưa, nó chưa đem đến, giờ này đáng lý ra là ba có đồ ăn rồi!”

-“ Con cũng đói quá, con xuống canteen, ba ăn gì con mua cho ba!”

-“ Đâu có được, ba không ăn đồ ở canteen đâu, ba cần tẩm bổ cái chân què của ba!”

-“ Thế bác sĩ bảo cần ăn món gì?”

-“ Con không cần phải lo việc đó, ba có đày tớ mà!”

Carnation bật cười:

-“ Ai là đày tớ của ba vậy, ngoài con ra ai hầu hạ được ba chứ?”

-“ Sao không, thằng Jae đó!”

Nụ cười tắt trên môi Carnation, cô nghe ông tiếp:

-“ Việc này thì nó giỏi lắm đó nhe!”

Vừa nói đến đó thì Carnation nghe tiếng cửa mở…

-“ Con xin lỗi, có một chút việc!”

Carnation bước lùi lại, quay đi, trong tiếng nói của ông David…

-“ Việc gì, trừ lương cậu đó nhé, cậu biết mình què thì phải phân chia thời gian trước chứ!”

Jae sững người, cái dáng phía sau lưng đấy làm anh không thể quên… làm anh đau thắt trái tim mình… phải là anh chỉ có thể được phép nhìn, từ phía sau lưng em mà thôi…

Carnation không muốn gặp lại, nên cô nói nhanh…

-“ Con ra ngoài ăn, lát con quay lại!”

Nhưng cô vừa quay qua thì khựng bước… trước mặt cô… thằng nhóc… đang ngồi trên chiếc xe lăn… Nó ngước nhìn cô với đôi mắt màu đen long lanh, như cái nhìn trong lúc ở quán kem, nó khiến cô thấy nó nhỏ bé trước cô, những xúc cảm tủi thân, nó cúi xuống cho xe chạy đến bên cái bàn…

-“ Ba… ăn liền luôn chứ?”

Giọng nó nghẹn lại, cô lao nhanh ra khỏi phòng… Từng giọt nước trong mắt cô vội tuôn rơi… Điều gì đã xảy ra cho nhóc vậy… Cô muốn ở lại đó, để hỏi, để khóc hờn, vì nhiều điều, nhưng sao cô lại trốn tránh thế này…

Jae run run bởi cuộc gặp bất ngờ, quá bất ngờ. Anh như nghẹn lại hơi thở, anh buông tay… rồi cố gắng, đổ cháo ra đem đến trước mặt ông David…

-“ Con xin phép về, vì con còn có việc, ba ăn xong cứ để ở đây, mai con đến lấy!”

Ông David hạ giọng:

-“ Con còn thương con gái của papa không con trai?”

Jae ngẩng lên lắc đầu…

-“ Dạ không…”

Với từng giọt nước trong mắt vội tuôn rơi…

-“ Vậy được, ba sẽ nói với nó, là con không còn thương nó, để nó khỏi phải chờ, nó trông xấu xí nhỉ, già như thế ai thèm thương!”

Jae ngẩng lên… lùi xe lại…

-“ Ba hiểu mà… ba bằng lòng ư? Carnation không tha lỗi cho con đâu, mà con không còn can đảm để nói gì nữa, kể cả lời xin lỗi, con về đây!”

Jae quay xe đi, anh còn nói một câu…

-“ Con quen rồi, ba ạ…”

Rồi anh cho xe chạy ra cửa… Khoảng cách của chúng ta còn có thêm rất nhiều, không thể níu kéo Carnation… mong em hiểu…

--

Carnation đứng dậy, cô đã khóc thỏa lòng. Cô nhìn thấy cái dáng gầy đó, giờ không thể đứng dậy thì làm sao cô biết nó cao đến thế nào. Một năm không gặp nó gầy hơn, nhìn gương mặt chỉ có nỗi khắc khổ. Cuộc sống của nó khó khăn lắm đúng không…

Carnation bước theo từng bước… cái xe lăn đấy nó điều khiển rất rành rọt vậy nó ngồi trên đấy đã bao lâu rồi? Sao nó quen biết papa? Có nhiều câu hỏi nhưng cô không biết mình phải hỏi làm sao… Tiền cô chuyển cho nó là cả một gia tài, nhưng nó đã làm gì hết rồi… ăn chơi hết rồi ư…

Carnation quay về phòng của ông David…

Ông David đang ăn thì thấy Carnation đi vào, hai mắt đỏ hoe… Ông lên giọng:

-“ Con gái ăn nhanh nhỉ?”

Carnation bước đến giường, cô kéo ghế ngồi xuống ngước nhìn papa.

-“ Đã xảy ra chuyện gì vậy ba?”

Ông David đặt chén cháo xuống…

-“ Ba chưa ăn xong mà!”

Carnation gật đầu…

-“ Vậy ba ăn đi, con đợi!”

Ông David lại cầm chén cháo lên, nhưng ông thể ăn nổi bởi đôi mắt to tròn của con gái đang chờ đợi… Ông lại đặt chén xuống nuốt miếng cháo trong miệng bắt đầu…

-“ Khi con gái đi, nó đuổi theo, nhưng trên đường xảy ra tai nạn, mà nó quên đi mình cũng ráng chạy đến sân bay. Đến sân bay thì con đi mất cũng là lúc nó bất tỉnh, nhân viên sân bay đưa nó đến bệnh viện. Bác sĩ nói chậm quá nên máu tràn qua phần não sau gì đó khiến nó không thể đứng lên đi lại được nữa. Bệnh viện liên lạc với con gái khi thấy điện thoại trong người nó có mỗi duy nhất số máy của con, con gái lại vứt điện thoại ở nhà papa, papa lượm giữ cho con gái nên mới biết. Tiền của nó mà con gái cho nó không đụng đến, nhà cửa xe của thằng John cho nó không nhận. Bởi thế papa phải bỏ tiền ra cho nó mượn chữa bệnh, rồi nó làm trả dần cho papa, papa là người nó mang ơn, nên nó phải hầu hạ papa. Hơn nữa nó nấu ăn ngon lắm nên papa chỉ muốn nó lo cho papa trong việc ăn uống, có vậy thôi!”

Carnation hạ giọng:

-“ Vậy một năm rồi à?”

-“ Phải, nó không thể đi tìm con gái nữa!”

Carnation ngã người ra ghế…

-“ Nhưng con gái yên tâm, nó không dám yêu con gái hay tơ tưởng đến con gái nữa đâu, mà dù gì giờ con gái trông xấu xí, cũng chẳng có gì trong tay, papa đuổi nó về rồi, bởi papa đã có con gái chăm sóc!”

-“ Cậu ta giờ làm gì vậy?”

-“ Nó vẽ tranh truyện cho một tạp chí!”

-“ Jae biết vẽ à?”

-“ Biết chứ, nó vẽ đẹp lắm à nhé, giống lắm, nhất là chân dung của con gái!”

Ông David như khựng lại bởi buộc miệng, thấy Carnation nhìn, ông lại tiếp:

-“ Nó vẽ con với cái dáng sau lưng, ba tình cờ thấy ba hỏi, nó nói nó chỉ có quyền nhìn con như thế mà thôi!”

Ba xin nó vẽ một bức cho ba, ba treo ở nhà đấy, vì con gái bỏ mặc người yêu thương con gái, nên họ chỉ có quyền được nhìn con gái như thế!”

Carnation thở ra…

-“ Ba đang trách con à?”

-“ Không, ba không dám trách con điều gì, là ba có lỗi cũng như nó, nên chẳng ai dám trách con, ba ăn tiếp được rồi chứ?”

Carnation đứng lên…

-“ Con đi ăn đây!”

-“ Thế con chưa ăn à?”

-“ Dạ chưa!”

Rồi cô đi nhanh ra ngoài…




Tác giả: Bacham72    Thời gian: 11-8-2017 06:43 PM

CHƯƠNG XXV

Sáng sau khi làm mọi việc cần cho papa xong, Carnation về nhà… Căn nhà cũ mà ông đã cho cô. Ông vẫn giữ nguyên. Mọi thứ cũng vẫn còn nguyên đó.

Carnation ngả lưng ra giường, cảm giác lành lạnh xâm chiếm lấy cô, cô co mình lại… Giờ đây cô chỉ muốn một vòng tay cùng thân hình ấm áp ôm lấy cô từ đằng sau mà thôi… Cô nhớ nó quá… Cô khép mắt lại… Mọi chuyện đã xảy ra vì gì nhỉ…

Đến trưa… Carnation đi mua đồ để đến bênh viện với papa. Cô dừng xe lại nơi công ty của một tòa soạn… Tìm kiếm gì nhỉ? Bao nhiêu đầu báo, mà cô lại có biết nó làm cho toà soạn nào đâu, mà nếu như có duyên…

Carnation vội quay nhìn, cho thật rõ bởi trong kính chiếu hậu cô như không tin vào mắt mình. Cô thấy Jae với chiếc xe lăn đang đi vào tòa báo đó. Cô cho xe đậu vào bãi xuống xe bước vào theo…

Giữ một khoảng cách nhất định để chẳng ai thấy, Carnation cũng không làm mất dấu Jae, cô quẹo hành lang, nhưng chưa qua khỏi khúc cua thì cô nghe…

-“ Cậu cứ như vậy tôi cho cậu nghỉ việc nhé, chậm chạp thế, tôi biết cậu đi lại khó khăn, cậu là người tàn tật nhưng cậu biết đó nếu như ông David không lên tiếng chúng tôi không nhận cậu đâu, cậu hiểu thời cuộc này mà, có nhiều người giỏi cần việc làm…”

-“ Em xin lỗi, sáng mai em sẽ gởi hết cho anh!”

-“ Cậu đừng cho là tôi bóc lột cậu, cậu có thể hưởng phúc lợi xã hội, cậu ra làm việc chi cho mệt thân vậy!”

-“ Em xin lỗi, không có lần sau đâu ạ?”

-“ Cậu không khỏe, xong việc này cậu nghỉ ngơi đi! Chúng tôi sẽ đền bù cho cậu!”

-“ Cho em cơ hội, một lần này nữa thôi ạ!”

-“ Cậu có người chống lưng lớn quá, sao cậu không biết dựa vào, ông David nuôi cậu dư sức mà, tôi như cậu thì tôi đã không ra ngoài làm rồi, tiền không có bao nhiêu…”

-“ Em tự nuôi mình là đủ anh à, em là người tàn tật chứ không phải là người tàn phế!”

-“ Có phân biệt nữa hay sao, chẳng hiểu cậu nghĩ gì nữa, nhớ đó sáng mai giao hết cho tôi, dù cậu không được ngủ cũng phải làm!”

-“ Em biết rồi! Cảm ơn anh, chào anh!”

-“ Chào cậu!”

Carnation bước nhanh ra trước. Cô đi thẳng ra ngoài ngồi ở xe. Lát sau cô thấy Jae đi ra, lên xe… Kể cả việc lên xe Jae cũng phải từ từ, mọi thứ như chậm rãi để anh làm việc không hiệu quả khiến bị đuổi sao Jae… bỏ đi, cái thằng đó làm với nó làm gì…

Ừ mà không làm rồi anh phải làm gì, em cũng đang thất nghiệp đây… Carnation cho xe mình chạy theo chiếc xe cũ kỹ màu xanh trước mặt… Vào đến con hẻm nhỏ, thấy Jae xuống xe, Jae ngồi trên xe lăn cho xe chạy xuống… tầng hầm…

Anh ở đây sao Jae… Anh ở đây vì không thể đi lên trên cao đó, cái hầm chỉ là kho của một căn nhà bình dị, vậy nó còn bình dị đến cỡ nào… Chỉ một ô thông gió nhỏ…

Carnation bước đến hé mắt vào khi Jae đã vào bên trong… Cô sững người… Anh đang ở tù à… cái nhà tù mà anh tự nhốt mình sao? Cô thấy Jae ngồi vào bàn làm việc nhỏ bằng gỗ…

Cô đảo mắt, một chiếc giường nhỏ, cái tủ nhỏ, cái gì nó cũng thật nhỏ trong căn nhà của anh, anh từ chối mọi thứ chỉ để chọn cách tự đày đọa tội lỗi của mình ư…

Carnation khựng ánh nhìn khi thấy bức chân dung treo ở trên tường, cái dáng phía sau của cô như papa kể… Cô thấy Jae cúi xuống vẽ vẽ rồi lâu lâu lại ngẩng lên nhìn về bức tranh… Anh chỉ ngắm em như thế thôi sao? Ừ… em có xinh đẹp đâu để mà anh cần ngắm nhìn phía trước… Cô bước lùi lại, trái tim đau thắt…

Carnation đi nhanh ra xe… Cô lái thẳng đến bệnh viện…

--

Ông David tròn mắt khi nghe Carnation nói:

-“ Papa cho con làm việc đi ạ!”

Lòng ông David rất mừng bởi quyết định của ông thật đúng, chỉ có thằng Jae mới làm con gái sống lại thôi…

-“ Nhưng ba không thể để con ngồi chức CEO và lãnh lương như lúc trước đâu!”

-“ Sao cũng được, con sẽ làm từ dưới lên!”

-“ Con cần tiền lắm à? Con có 1/5 gia tài mà!”

-“ Tiền đó con để kinh doanh!”

-“ Con gái ba chịu làm rồi, hết làm biếng rồi ah!”

-“ Con đã bỏ mất một năm rồi!”

-“ Được, nhưng ba ngày sau ba mới xuất viện, ba ngày sau con gái cùng ba đến công ty!”

Carnation gật đầu…

-“ Dạ…”

--

Không chỉ có ông David như sống lại, mà còn có cả Jae… Với anh hiện tại chỉ cần được biết Carnation hiện diện nơi đây. Dù là khoảng cách không thể với tới cũng đủ để anh yên lòng sống cùng năm tháng buồn tẻ và cực khổ.

Chỉ cần nhìn thấy Carnation làm việc quên mình, cũng là đủ… Giờ đây không thể chăm sóc cho chính bản thân mình thì lấy cớ gì đòi quyền chăm sóc cho Carnation, mà Carnation không cho đâu… Carnation không cho thì anh chẳng dám xin xỏ, dù là nhõng nhẽo như con với mẹ… Vẫn như muôn thuở, trước Carnation, anh lại biết sợ là gì…

Ông David có con gái nuôi hầu hạ chu đáo. Ngồi trên xe lăn cũng có con gái nuôi đẩy… Con gái đang tập quen với công việc này à, thật ông vui lắm… Ông đòi đi ăn nhà hàng luôn.

--

Thấm thoát 2 tháng trôi qua. Hôm nay ông đã tháo băng bột ở chân, nên ông hẹn con gái đi nhà hàng lớn để ăn mừng, và ông gọi luôn thằng Jae.

Carnation không có cách nào từ chối khi papa gọi luôn Jae đi ăn, papa nói trả công cho nó chăm sóc cho papa, thì cô cũng đành thinh lặng, cô luôn làm theo ý ông muốn mà… Cô cùng papa ngồi đợi Jae khi Jae chưa tới.

Ông David ngồi nhìn con gái khi con gái đang lựa món, trong cái phòng ăn riêng, nên ông tự do thoải mái nói, ông hạ giọng:

-“ Con gái chọn món lâu thế? Con gái dễ nuôi lắm mà!”

Carnation không bỏ menu xuống, cô đáp lại tiếng nhỏ:

-“ Hôm nay ba nói ba đãi mà, hơn nữa bữa trưa nay con không ăn cơm!”

-“ Lại mê việc rồi!”

Carnation bỏ menu xuống:

-“ Tại ba bắt con làm từ dưới lên!”

Ông David bật cười:

-“ Con gái biết đùa lúc nào thế, cái công ty nhỏ của papa có chức giám đốc là nhất thì con ngồi rồi còn bảo dưới lên là sao?”

Carnation bật cười:

-“ Con sẽ cố gắng làm cho nó lớn mạnh, dù không như xưa!”

-“ Thôi, con gái, con phải giữ sức khỏe đấy, bao nhiêu tuổi rồi, còn ham tiền!”

-“ Con biết rồi, mẹ hỏi con có về không? Con nói con phải làm việc!”

-“ Ừ, con nói đúng đấy!”

-“ Con bất hiếu với mẹ quá đấy papa, con muốn đón mẹ qua đây nhưng mẹ không chịu!”

-“ Thôi được rồi, trước giờ vẫn như vậy thì cứ như vậy đi, con bỏ mẹ mấy chục năm trời rồi chứ có mới đâu!”

-“ Mẹ cũng nói như thế, mẹ bảo con phải kiếm tiền về nuôi bọn nhóc mồ côi, là nuôi mẹ rồi, mẹ thích bọn trẻ ở trường Dòng lắm papa!”

-“ Còn con?”

-“ Con cũng thế, chúng nó rất đáng yêu!”

-“ Còn nó…”

Carnation ngả người ra ghế…

-“ Con không nghĩ nữa, giờ con phải làm việc!”

-“ Ừ… tại ba có đứa con gái nhỏ, nuôi nó từ lâu rồi, bên Úc… nếu con không còn có cảm tình gì với thằng Jae, thì ba giới thiệu thằng Jae cho đứa kia nhé!”

Carnation bật cười lớn:

-“ Ba cứ tự nhiên!”

Ông David cũng cười lớn:

-“ Con gái rất biết dằn mặt papa, để lát papa hỏi thằng Jae!”

Vừa nói đến đó thì Jae đến. Anh biết hôm nay có Carnation, anh cũng muốn nhìn thấy cô khi anh không thể kìm lòng mình vì nhớ, anh cúi đầu rồi cho xe chạy lại bên bàn.

Carnation đẩy tờ menu đến trước mặt Jae…

-“ Chúng tôi chọn xong rồi, giờ đến lượt cậu!”

Jae cúi đầu, đáp nhỏ:

-“ Chị cho nhóc ăn gì cũng được!”

Carnation nhìn qua ông David:

-“ Ba chọn cho nó đi!”

Ông David lắc đầu nhẹ:

-“ Vậy giống ba đi con gái!”

Carnation nhấn chuông, nhân viên bước vào, cô gọi món… Xong cô nghe…

-“ Con gái bị chết đói à, hay thù hằn gì ba, muốn ăn hết tiền của ba!”

Carnation cười nhẹ:

-“ Ba muốn nghĩ sao thì nghĩ!”

-“ Dạo này ba nghèo lắm đó nhe!”

Rồi ông David quay qua Jae.

-“ Tôi không biết, cậu phải ở lại ăn hết, nếu bỏ phí tội của cậu lớn lắm đấy!”

Jae gật đầu:

-“ Dạ!”

Carnation nghe ông David hỏi Jae:

-“ Công việc của con trai ra sao rồi?”

-“ Dạ bình thường ba ạ?”

-“ Cậu muốn đổi công việc mới không?”

-“ Con không biết làm gì đâu ạ!”

-“ Papa có đứa con gái nuôi ở bên Úc, chắc nó khoảng bằng con trai, nó rất ngoan ngoãn nghe lời còn hơn con Carna, ba giới thiệu hai người với nhau nhé!”

Jae cúi xuống:

-“ Dạ… thôi ạ!”

-“ Sao vậy, ba có nói sơ qua hoàn cảnh của con rồi, nó đồng ý vì nó đang cần một người đàn ông đi ra đi vào thôi cũng được!”

-“ Con có đi được đâu ạ!”

Trái tim Carnation se thắt lại nghe tiếp:

-“ Con lo thân mình còn chưa xong…”

-“ Đã bảo rằng nó không cần cậu lo gì cho nó mà, nó chỉ cần một người đàn ông tin cậy thôi!”

-“ Ba thấy con đáng tin ư!?”

-“ Giờ thì thế!”

Jae ngước nhìn Carnation, cô quay đi rồi đáp thản nhiên:

-“ Papa nói phải đấy có cơ hội không biết nắm bắt!”

Jae nhìn qua ông David.

-“ Vậy cứ làm theo lời ba đi ạ!”

Carnation quay lại…

-“ Cậu giỏi quá há!”

Jae đáp liền:

-“ Nhóc nghe lời chị thôi!”

-“ Tại sao lại đổ thừa cho tôi chứ?”

-“ Nhóc biết chị không thích nhìn thấy nhóc, vậy nhóc đi…”

-“ Chân của cậu, cậu muốn đi đâu thì tùy cậu đó mà!”

-“ Chị nói phải đấy…”

-“ Hai đứa làm gì vậy, gây lộn à…”

Ông David lên tiếng:

-“ Con gái không còn thương thằng Jae, thì ghen làm gì, còn con trai đấy cũng có thương Carnation đâu, hờn dỗi để làm gì, tôi sẽ lo cho cậu một nơi đàng hoàng, lo cho cô một nơi đàng hoàng, xong!”

Đồng thanh…

-“ Không cần đâu ba à!”

Ông David lên giọng:

-“ Vậy để tôi ăn một bữa được không, biết thế tôi cho hai cô cậu nhịn đói xem còn hơi để mà cãi nhau không, như con nít vậy!”

Cả hai im lặng ăn bởi ông David đã hạ lệnh…

Carnation cảm thấy khó chịu tức tối nhưng cô chẳng biết làm sao, bởi cô chỉ giỏi công việc mà thôi.

Jae cũng cảm thấy lòng cứ nghẹn lại, chẳng hiểu sao anh hay hờn dỗi với Carnation thế không biết.

Ông David nói là ăn chứ ông cũng nhìn qua hai đứa thấy bọn nó cúi xuống ăn, nhưng như nuốt không vô vậy, thương nhau quá nên cắn nhau đau à…

Cái không khí tĩnh lặng như tờ trôi qua.






Tác giả: Bacham72    Thời gian: 11-8-2017 06:47 PM
CHƯƠNG CUỐI

Jae cùng ông David và Carnation đã ra đến cửa nhà hàng sau khi ăn xong. Ông David lên tiếng…

-“ Ngày mai sinh nhật cậu à Jae, tôi cho nó địa chỉ Gmail của cậu để anh chị trò chuyện làm quen trước nhé!”

Jae nhìn qua Carnation.

Chẳng hiểu Carnation buộc miệng:

-“ Hắn có sử dụng máy tính đâu mà ba cho địa chỉ Gmail!”

-“ Sao con biết?”

Chẳng cần papa hỏi thì Carnation đã biết mình lỡ lời cô nhìn thằng nhóc trước mặt… tại hắn mà cô ra nông nổi này, cô bực bội đáp…

-“ Cậu đấy tiền tôi cho cậu sao cậu không dùng đi, mua nhà mà ở, ở trong cái góc xó xỉnh đó làm gì, còn nữa việc ở tòa soạn nghĩ quách đi cho rồi, tôi tìm việc khác cho cậu!”

Rồi Carnation quay qua ông David.

-“ Papa đấy tiền hắn thiếu papa bao nhiêu con sẽ trả, ba giới thiệu công việc gì mà hắn bị ăn hiếp cũng không dám lên tiếng chỉ biết chịu đựng, hai người làm con đau lòng!”

Rồi cô bước nhanh đến xe của mình lái xe đi mất…

Ông David nhìn theo, rồi ông bật cười quay nhìn Jae…

-“ Con trai, con nghe nó nói chứ, một khi nó quyết định thì papa cũng chẳng dám cãi, con có ngon thì con cãi đi, nó yêu con như vậy, sao con không làm mặt dày đeo bám nó chứ, ngốc!”

Jae ngẩng nhìn ông David:

-“ Chị… có tha thứ không? Con sợ… chị đánh… chị đánh đau lắm…”

-“ Con trai sợ nó từ chối thôi, sao con trai nhát thế!”

-“ Con không còn tự tin nữa!”

-“ Cậu không tin à, tôi chứng minh cho cậu biết nhé!”

Ông David lấy điện thoại ra, bấm số…

Carnation cho xe lao nhanh trên đường… Thì có chuông điện thoại, cô nhìn… Số của papa gọi, cô đưa tay nhấn nút nhận cuộc gọi… nghe…

“ Con gái à, thằng Jae hình như nó trúng độc ói quá trời, papa vừa đưa nó vào bệnh viện ST Mary…”

Carnation nghe thế cô liền quay đầu xe.

“ Con đến liền!”

Rồi cô cúp máy, nhưng ông David thì chưa, ông tiếp:

“ Con gái sao vậy… Carnation… con sao thế Carna, trả lời cho ba biết đi!”

Jae chồm người tới khi thấy ông David lo lắng hỏi giật trong điện thoại, anh nghe tiếp:

“ Sao ạ… tai nạn vừa xảy ra… nó được đưa vào bệnh viện St Mary à, tôi đến liền!”

Ông David buông máy thì nghe Jae nói:

-“ Con đưa ba đi!”

Rồi anh cho xe lăn chạy đến bên xe, anh vào xe, lái thẳng đến bệnh viện St Mary trong nụ cười bên khóe môi của ông David ngồi phía sau mà anh không hề biết…

Bởi người già vẫn là người giỏi giải quyết mọi công việc nhất…

Ông David bước đi phía sau, trước mặt ông chỉ có tiếng gọi lớn của 2 kẻ thật lòng yêu thương người khác hơn bản thân mình. Ông không là nhà biên kịch, không là đạo diễn giỏi, cũng không phải là nhà cắt phim tài ba, nhưng đây chính là do duyên nợ…

Carnation và Jae chạm mắt nhau, chỉ biết lặng nhìn nhau trao đi sự lo lắng… nó có từ bao giờ, là từ lâu rồi, khi ta thật lòng yêu thương nhau…

Tha thứ cho anh… Carnation… anh không biết giải thích thế nào cho em hiểu, bởi thế hãy cho anh cơ hội để chứng minh là anh thật lòng với em…

Em chăm sóc cho anh được không, dù em biết em không giỏi trong việc đó, hãy bình yên bên em, anh không cần làm gì cả, để em làm cho anh, vì em yêu trẻ con mà lại…

Ông David bước tới:

-“ Thôi ba đã lo cho tụi con chổ đàng hoàng rồi nhé, giờ thì hai đứa phải toàn tâm toàn ý lo cho ba!”

Carnation quay nhìn…

-“ Ba đó nhe, biết trêu con rồi!”

-“ Con cảm ơn ba!”

-“ Hai đứa phải đưa papa về nhà rồi mới được đi đấy!”

Carnation bước tới, cô quàng tay mình vào tay papa.

-“ Okay!”

Ông David quay nhìn Jae…

-“ Tôi vẫn được nó yêu thương hơn cậu!”

Jae cười nhẹ:

-“ Dạ!”

--

Nơi căn nhà sang trọng trầm buồn ở khu Tây, trong phòng ngủ quen thuộc, mọi thứ vẫn không thay đổi…

Carnation chống tay gác đầu lên, cô nhìn Jae không rời…

Jae quay đi:

-“ Em nhìn thế sao anh ngủ được!”

Carnation đáp thản nhiên:

-“ Anh gầy quá đấy, hết xinh trai rồi!”

-“ Anh già rồi!”

Carnation bật dậy cô đưa tay lên bóp lấy cổ Jae:

-“ Anh dám trêu em ư?”

Jae đưa tay lên…

-“ Em ăn hiếp người tàn tật ah!”

Carnation buông tay, cô ngả đầu vào khuôn ngực đấy, tìm sự ấm áp…

-“ Em có già không?”

-“ Có!”

-“ Vậy anh ham tiền của em à?”

-“ Ừ!”

Carnation bật cười nhẹ, tiếp:

-“ Em chi rất đẹp đấy!”

-“ Anh biết!”

-“ Vậy em đưa anh đi Mỹ chữa cái chân nhe!”

-“ Được à? Đến lúc đó anh đi nhong đấy!”

-“ Thách anh đấy!”

-“ Anh sợ em mà!”

-“ Sao anh sợ em vậy?”

-“ Anh sợ làm em tổn thương!”

Carnation ngóc đầu dậy…

-“ Thật à? Sao anh không sài vào số tiền đó, những gì em cho đi rồi thì em không tiếc đâu ah!”

-“ Tại anh ham em hơn!”

Carnation bật cười:

-“ Lại biết dụ dỗ em rồi!”

-“ Anh rất nhớ em!”

-“ Xạo!”

-“ Một năm qua anh luôn nhớ đến em không lúc nào vơi. Khi vừa nhìn thấy em thì anh lại nhớ đến những khoảnh khắc chúng ta bên nhau…”

Carnation lặng người nhìn sâu vào mắt Jae. Cô nhìn thấy hình ảnh mình hiện hữu trong đôi mắt đen đó. Cô lại ngả đầu vào khuôn ngực Jae, toàn thân khẽ run rẩy…

-“ Em cũng thế, không sao kìm lại được cảm xúc của mình!”

-“ Tha thứ cho anh!”

-“ Ừ… tha thứ cho anh…”

-“ Đừng xua đuổi anh, đừng bắt anh rời xa em… được không Carnation!?”

-“ Được… em hứa…”

Jae như nghẹn lại hơi thở, anh khép mắt lại những xúc cảm dâng trào…

Carnation nghe được trái tim Jae đang đập bất ổn, những tiếng nấc thật nhỏ vang vang từ khuôn ngực rộng. Cô ngẩng nhìn… Thì thấy từ đôi mắt khép hằn sâu những nỗi muộn phiền đấy từng giọt lệ rơi rơi…

Cảm giác đau thắt từ trái tim mình trỗi dậy. Cô đưa tay vòng qua thân Jae ôm chặt… buộc miệng:

-“ Anh lại khóc nhè… khiến em thương đến không thể bỏ…”

Carnation nghẹn lời từng câu chữ… Cô bật khóc nức nỡ…

-“ Chúng ta làm lại từ đầu chứ!?”

Jae đưa tay mình ôm chặt lấy Carnation… Bàn tay anh vuốt nhẹ lên tấm lưng dài…

-“ Anh xin lỗi… Anh xin lỗi…”

Cả hai khép mắt lại… bình yên bên nhau cho thời gian trôi qua…

--

Hơn một năm sau… Jae bước đi tự tin bằng đôi chân của mình, anh bắt đầu đi làm. Carnation cũng thế. Cả hai đều có công việc riêng, nhưng khi về nhà thì quấn quýt nhau không rời… Papa thì lo việc đám cưới của hai, cũng không mời nhiều người vì chẳng ai muốn ồn ào…

Một bữa tiệc nhỏ nhưng ấm cúng… Ông David chẳng có vui được bao lâu vì hai đứa con ông bảo phải về nhà động phòng… Bọn chúng mà còn đòi động phòng ư… Sau khi đưa ông về đến tận nhà, cả hai lên xe đi mất còn nhanh hơn gió.

Ông đứng lặng nhìn chiếc xe mất hút… rồi lặng nhìn bầu trời đêm… Trời quang mây tạnh, gió thổi rì rào man mát khiến lòng ông lâng lâng. Cảm giác an lành lại đến…

--

Carnation nghiêng đầu tựa vào vai Jae khi anh đang lái xe… Đưa cô về nhà… Tình cảnh hôm nay quen thuộc như mọi lần. Nhưng cảm giác thì rất khác… Phải chăng mùa thu đến thật nồng nàn hay cô chỉ muốn được bên Jae như thế này mãi mãi.

Jae khẽ cúi xuống, anh chạm môi lên tóc Carnation rồi hạ giọng:

-“ Em ngủ đi!”

Nghe thế Carnation nhắm mắt lại. Cô lại tìm kiếm khuôn ngực ấm áp tựa đầu…

Jae đưa mắt nhìn ra trước… Những hình ảnh ngày đầu tiên anh quá giang xe Carnation hiện về… Những lời anh đã hứa anh sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để thực hiện, đáp trả tình yêu chân thành mà Carnation đã dành cho anh… Anh mỉm cười mãn nguyện với cùng ý nghĩ… Em sẽ ngủ bình yên và hạnh phúc… Carnation nhé…




08/08/2017






P/S: Xong rùi đây nhé mấy bạn. Lại hú hồn... Hehe




Chào mừng ghé thăm Kites (https://forum.kites.vn/) Powered by Discuz! X3