Kites

Tiêu đề: [Shortfic | K+] Purse | p3_pingu97| woo-iu [In trang]

Tác giả: p3_pingu97    Thời gian: 30-5-2012 09:31 PM
Tiêu đề: [Shortfic | K+] Purse | p3_pingu97| woo-iu
Author: p3pingu97
Rating: K+
Disclaimer: họ không thuộc về tôi nhưng trong truyện tôi sẽ quyết định cuộc đời họ
Thể loại: tình cảm, hài hước, có một chút kinh dị
Tình trạng: đang cố gắng hoàn thành sớm dể thi lên lớp 10
Cặp đôi: Milky cp ( trung tâm của câu chuyện ), JiYeon-JB
Casting:

Wooyoung as wooyoung
Một công tử giàu có nhưng không la cà quậy phá, mà ngược lại học giỏi đằng khác, mất mẹ từ lúc lên 6 tuổi, ba đi ra nước ngoài định cư, phải sống với bà người ở như bị ma nhập.

Lee Ji Eun( IU) as Ji Eun
Gia đình nghèo khó nên cô học rất giỏi, nhiều năm liền nhất khối và được nhận vào một ngôi trường danh giá trên thành phố.

Ji Yeon ( T-ara) as Ji Yeon
Bạn thân của Ji Eun nhưng cả hai đều bị chia cắt ngay từ nhỏ. Cô học rất giỏi và cùng học chung trường với Ji Eun.

JB ( JJ Project) as JB
Học cũng rất giỏi, chính vì vậy mà được học chung với 3 người còn lại. Yêu JiYeon ngay từ cái nhìn đầu tiên.



NOTE:
-Mình không nhất thiết đọc là phải comment, nhưng dù sao chỉ 3 dòng thôi đối với mình cũng quá đủ để có tinh thần viết tiếp.
-Fic là món quà tinh thần đầu tiên mà mình dành cho MILKY cp bởi vì từ đó giờ mình chỉ đọc của người khác.
-Hứa với các bạn, các anh, các chị và các em, mình sẽ post cho tới khi hết fic thì thôi vì mình hiểu tâm trạng của những người đang đọc mà bị ngưng giữa chừng vì chủ fic phải làm gì đó.
-Mỗi tuần sẽ post 2 đợt: thứ 4 và chủ nhật
-Đây là lần đầu, có gì sai sót mong mọi người bỏ qua hoặc ném đá nhẹ nhẹ thôi ạ .



















PURSE

______Bắt đầu câu chuyện từ cái ví ấy______

CHAP 1:
Là một cô gái từ dưới quê lên như tôi thì việc sống một mình và tự lo lấy bản thân là một chuyện không hiếm thấy. Và việc ở trong một căn nhà trọ rẻ tiền cũng là lẽ đương nhiên. Chính vì ba mẹ tôi hồi xưa nghèo khó nên đi học là việc không thể, chỉ biết được vài chữ đủ để đọc và hiểu thôi, thế là họ trông mong vào tôi rất nhiều. Không phụ lòng ba mẹ, tôi vừa phụ công việc đồng án vừa phải chăm chỉ học tập suốt 12 năm liền. Và giờ đây, tôi đã đậu được vào trường đại học Kirin – nơi mà rất nhiều học sinh mơ ước được nhận vào. Tôi may mắn được nhận cũng chính nhờ thành tích nhất khối suốt 12 năm học. Tối hôm ấy – cái hôm tôi rời căn nhà với biết bao kỉ niệm để lên thành phố, ba mẹ tôi đã khóc rất nhiều, nhưng tôi lại không khóc. Nhưng có ai biết được, tôi không khóc không phải vì tôi muốn rời đi, tôi không khóc để tôi có thể vững lòng mà tìm con đường tương lai cho mình và cho cả gia đình tôi, tôi không khóc để suốt dọc đường đi tôi sẽ ghi lại được những kỉ niệm gắn bó với quê hương, gia đình và lúc đó nước mắt tôi sẽ rơi và không ai có thể nhìn thấy được. Sáng hôm sau, tôi chia tay ba mẹ rồi bước vững vàng ra khỏi cổng để ba mẹ không nhìn thấy được nỗi buồn xa nhà của tôi. Rồi lúc đi ngang qua khu đất trống có cây đào thật to thì mọi kí ức tuổi thơ dường như ùa về như một cơn lốc, tôi nhớ về một người đã bỏ tôi đi thật xa từ lúc còn học cấp 1, đó là Ji Yeon. Cô ấy là người bạn thân nhất của tôi hồi đó. Gia đình cô ấy khi vừa được người ta mua miếng đất với giá rất cao thì đã trở nên giàu có, cha cô ấy cũng tập tành kinh doanh và trở nên khắm khá. Thế là muốn Ji Yeon có điều kiện học tốt hơn nên cô ấy phải theo gia đình qua Mỹ sinh sống, từ đó tới nay tôi chưa hề được gặp mặt cô ấy. “ Có khi nào Ji Yeon đã trở về Hàn và đang sống tại Seoul thì sao”- tôi lại tự hỏi chính bản thân mình. Rồi nước mắt tôi lại vỡ òa ra trong sự nhung nhớ, nhớ gia đình, nhớ bạn bè và nhớ cả cây đào này, nó đã gắn với tôi biết bao nhiêu kỉ niệm.Tôi bước từng bước một cho đến khi tới bến xe và ngồi yên vào vị trí, tôi giành ngồi kế cửa số để ngắm nhìn khung cảnh quê hương một lần cuối trước khi đi xa, nhưng càng nhìn lại càng nhớ và nước mắt đã không nghe lời chủ mà cứ tuôn mãi… Sự thật thì tôi không phải là con người dễ khóc đâu, nhưng phải xa gia đình với quê hương thì đây là điều không thể tránh khỏi.
Sáng sớm thì xe đã dừng lại ngay tại bến. Do khóc nhiều nên tôi đã ngủ thiếp đi, và bây giờ tâm trạng tôi không não nề như hôm qua. Tôi sẽ bắt đầu cuộc sống mới từ hôm nay. Bước xuống xe, tôi đã đi tìm ngay khu nhà trọ giá rẻ, tôi cũng thật là may mắn vì chỉ còn 1 căn phòng duy nhất. Dọn dẹp phòng và sắp xếp đồ đạc một cách gọn gàng, tôi giở tấm bản đồ mà lúc sáng vừa mua tại bến xe ra để tìm đường đến ngôi trường Kirin và cũng tìm một nơi nào thuận tiện cho việc kiếm tiền để đi học. Tuy trước khi đi, ba mẹ tôi dặn không được đi làm mà hãy lo học hành cho đàng hoàng, hằng tháng họ lại gửi tiền lên. Nhưng có ai hiểu họ bằng tôi đâu chứ, ở nhà đã khổ mà còn lo cho tôi, trong khi tôi lại ở trung tâm, cái gì cũng mắc, vì thế ba mẹ hãy thứ lỗi cho con không nghe lời nhé.
Một ngày trôi qua, hôm nay là chủ nhật, tôi bắt đầu đi kiếm trường. Thật sự là một đứa quê mùa như tôi bước trên đường mà mắt cứ nhìn láo liêng kiếm đường như thế thì không thể không có người nhìn. Nhưng mỗi lúc một nhiều người nhìn tôi “ Không lẽ mình lạ đến thế sao? Oái! Thật là bực mình mà”. Bỗng từ phía sau có một cô gái đi lên đằng trước, liếc sơ qua tôi một cái rồi đi một mạch về phía trước. Đột nhiên cô ta đứng lại , tôi thì đang cuối mặt xuống đường để đi vì xấu hổ mà, nên tôi đã  đụng trúng. Thế là cô ta quay người lại, tưởng sẽ mắng tôi một trận nhưng lại không, mà cô ấy lại hỏi: “ Cậu tên gì vậy? Hình như chúng ta có gặp nhau rồi!”. Tôi thì rất là ngạc nhiên, đột nhiên tôi cũng cảm thấy cô ấy quen quen, rồi kí ức một lần nữa lại ùa về,  cô ấy hình như là………Ji Yeon. “ Ji Yeon à? Mình là Ji Eun đây, nhớ mình không vậy hả?”- tôi suy nghĩ một hồi rồi lắc mạnh vai Ji Yeon và nói như thế đấy. “ Thật hả? Tớ nhớ chứ, sao quên được, chúng ta kiếm chỗ nào nói chuyện đi.” – cô ấy ngạc nhiên mà hỏi tôi, đồng thời mắt nhìn xung quanh, hết nhìn đằng trước ra đằng sau, rồi từ bên phải sang bên trái. Nhìn ngó một lúc thì cô ấy lôi tay tôi, kéo tôi đi như bay.
Mình đi đâu vậy Ji Yeon?”- tôi hỏi.
Thì cứ đi theo tớ, có ăn thịt cậu đâu mà sợ!”- nói rồi Ji Yeon lại kéo đi.
Mà cậu về Hàn khi nào vậy?”- tôi vừa bước đi theo nhịp chân của Ji Yeon vừa hỏi.
À sau khi qua Mỹ được 4 năm”- Ji Yeon nói vắng tắt.
Cô ấy rời quê đi từ năm lớp 1, vậy 4 năm là cô ấy về Hàn từ khi bắt đầu học cấp 2, tôi cũng thông minh đấy nhỉ.
À, Ji Eun à, dạo này ba mẹ cậu khoẻ không? Cậu học hành sao rồi? Cây đào chỗ tụi mình hay tới chơi còn không? Mà cậu lên đây làm gì vậy?” – Ji Yeon hỏi dồn dập y như rằng chúng tôi sắp xa nhau nữa vậy.
Tuy câu hỏi dài ngoằn nghèo như thế nhưng tôi cũng đã kịp ghi vào “bộ nhớ” để trả lời từng câu một.
Ba mẹ tớ khoẻ, học vẫn như xưa, cây đào vẫn còn nguyên đấy, tớ lên đây để học tiếp” – tôi trả lời một cách ngắn gọn nhất có thể.
À, mà cậu biết tại sao ai cũng nhìn cậu không?” – Ji Yeon lại hỏi
Kì này cô ấy hỏi ngay cái câu hỏi mà tôi đang tìm lời giải, nếu hỏi vậy chắc cô ấy biết câu trả lời rồi, thế thì tôi hỏi lại:
Tại sao thế?
À đến nơi rồi, vào trong đấy đi rồi mình sẽ nói cho câu biết tại sao.”- nói xong Ji Yeon cười híp mắt rồi dắt tay tôi đi vào trong như mẹ dắt con vậy, bởi vì tôi thấy lạ và sợ mà. Thú thật, Ji Yeon càng lớn càng xinh đẹp, dáng cao, đôi mắt long lanh chưa bao nhiêu tâm sự nhưng cô ấy vẫn có nét gì giống hồi xưa nên chỉ suy nghĩ một chút thì tôi đã nhận ra ngay. Cô ấy đặt tôi vào chiếc ghế và đứng đằng sau lưng kêu tôi nhìn lên chiếc gương gắn trên tường.
Cậu nhìn cậu đi, giống người thành phố lắm hả, đã vậy đầu tóc ngắn cũn cởn rối bù như ổ quạ, thử hỏi sao người ta không nhìn chằm chằm, mà cũng may thật, nhờ vậy mà tớ được gặp lại cậu, hihi.”- nói rồi Ji Yeon nhếch mép cười đểu :“Nhưng không sao, tớ sẽ tút lại cho cậu!” rồi cô ấy đi ra ngoài bỏ mặc một mình tôi trong căn phòng bé nhỏ với một cô gái nào đó.
Một lúc sau, “ Cô ngồi yên một tí xem nào!”- cái cô gái đó ra lệnh cho tôi nhưng tôi cũng sợ nên ngồi yên không nhúc nhích, đầu hơi cuối xuống. Sau một hồi “đè đầu đè cổ” người ta ra mà cắt, gội, làm khô tóc rồi lại làm nóng tóc bằng cái gì đó thì cô ấy đã cho tôi ngước lên nhìn “ sản phấm” của cô ấy. Tôi giật mình đứng dậy hét toáng lên khiến Ji Yeon đang ngồi đọc báo chờ bên ngoài cửa phải xồng xộc chạy vào và hỏi :“ Sao thế Ji Eun?  Chị đã làm gì cô ấy rồi?”. Tôi quay lại và lắc mạnh vai Ji Yeon, hỏi một câu thực sự là rất ngớ ngẩng:
Là mình….là mình đây sao?
Khác với tôi ngày trước, đầu tóc bù xù, ngắn củn cỡn như Ji Yeon nói, không hiểu sao cái cô này làm như thế nào mà nó lại dài và thẳng băng như thế, và còn thêm cái “ muỗng dừa” ngay trên đầu tôi nữa chứ. Nhưng không phải tôi chê đâu mà là đang khen đấy, thực sự là rất đẹp.
Đến lúc này Ji Yeon mới hoàng hồn trở lại và cốc cho tôi một cái rõ đau :“ Cậu chứ còn ai vào đây nữa, làm tớ sợ cậu có chuyện gì, hết cả hồn hà, ngốc quá đi mất, đúng là mái ngố hợp với cậu quá rồi
À thì ra đấy là “mái ngố” chứ không phải “muỗng dừa” à, mà tớ không ngốc đâu, tớ là học sinh giỏi suốt 15 năm liền đó (kể cả mầm, chồi, lá) mà chỉ tại mới lên đây nên không biết đó thôi” – tôi cố cãi cho bằng được, Ji Yeon  cũng chịu thua mà huơ tay :“ Biết rồi, biết rồi, mình về thôi!”. Nói rồi Ji Yeon dẫn tôi ra cửa nhưng không phải như mẹ dắt con nữa đâu mà là bạn bè thôi. Nhưng cậu ấy cũng không quên trả tiền.
Mình ngại quá! Tại giờ đang kiếm việc nên không có tiền, chừng nào có sẽ trả ngay lập tức, hứa đó” – nói rồi tôi đưa tay lên trời như thực hiện lời hứa nhưng vẫn còn rất ngượng khi Ji Yeon lại móc tiền túi để trả cho “ cái đầu” của tôi.
Có gì đâu, mình là bạn mà, lâu năm không gặp coi như đây là quà, nhé!”- Ji Yeon cười trước vẻ mặt ngượng ngùng của tôi.
Ừm”- tôi cũng cười vui vẻ đáp lại
Nói xong rồi tôi và Ji Yeon bước ra cửa, dạo quanh các shop bán quần áo, cô ấy mua rất rất là nhiều, không cần thử mà thấy cái nào vừa ý là bỏ vào giỏ, gặp tôi thì tôi đã “ tiếc từng khúc ruột”.
Rời khỏi shop, trên đường về cô ấy hỏi tôi :“ Ji Eun à, mình có thể về phòng trọ của cậu một tí được không?”. Tôi lại hỏi cậu ấy thêm một câu ngớ ngẩn :“ Sao cậu biết mình ở nhà trọ thế?
Cậu ngốc quá, cậu không có họ hàng trên Seul, lại đang là sinh viên, không ở trọ thì ở đâu? Đúng không?”- Ji Yeon lại cốc đầu tôi và nói.
Thực sự, ở dưới quê tôi rất rất là thông minh, nhưng không hiểu sao lại ngủ ngốc trước mặt Ji Yeon thế này.
Đứng trước cửa phòng trọ, Ji Yeon bỗng reo lên: “ Oa! Ở đây đẹp quá, có cái hồ nước, mình dọn đến ở với câu nhé, tại nhà mình không có ai cả, ba mẹ mình vẫn sống bên Mỹ, vả lại ở trọ 2 người cũng có lợi, mình sẽ trả phân nửa tiền trọ mà, không ở chùa đâu”- Ji Yeon kêu ca đủ điều, làm mọi cách để xin ở chung phòng tôi. Ở trọ một mình cũng bất tiện nên tôi đã đồng ý. Sau đó cô ấy trở về nhà, một lúc sau lại trở lên và xách 1 lượt….3 cái va li làm tôi choáng váng
  Tối ấy, tôi và Ji Yeon tâm sự đủ điều và biết được cô ấy học chung trường với mình. Đã rất lâu rồi chúng tôi không gặp lại nên tôi đã quên trình độ học vấn của Ji Yeon, nhưng từ sáng đến giờ, thấy cách tư duy logic của cô ấy thì tôi cũng phần nào hiểu được tại sao cô được vào trường Kirin, đó là nhờ chính sức học của mình, chứ không như những người giàu có khác.
  “ Khuya rồi, mình ngủ để mai đi học nữa chứ!” – tôi cắt ngang cuộc nói chuyện giữa 2 chúng tôi và leo tọt lên chiếc giường hai tầng. Tôi ở tầng trên, Ji Yeon ở dưới vì cô ấy nói: “Đã quen ở lầu rồi”. Nhưng không chỉ vậy mà tôi chịu ngủ tầng trên đâu nhé, chỉ vì một lí do quan trọng khác nữa đó là thân hình tôi nhỏ hơn Ji Yeon, mà cô ấy lại ăn nhiều nên sợ “ sập” thôi.
Rồi cả hai chúng tôi chìm vào giấc ngủ
Cuộc sống sinh viên của tôi chính thức đã bắt đầu, nhưng ngay ngày đầu thì không được may mắn cho lắm…

Tác giả: bada_kute    Thời gian: 30-5-2012 11:25 PM
+ Nhãn fic sai. Yêu cầu author ra đọc lại rule box rồi edit lại cho đúng với nội quy. Nếu sau 2 ngày chưa edit thì fic sẽ bị del khỏi box

Thân.
from mod bada_kute

Tác giả: PhởluvWoo_9x    Thời gian: 31-5-2012 04:05 PM
Ôm con tem chào màn *ôm ấp*
Lại một fic nữa có milky
Thích quá
Nhưng mà hơi khó đọc
Bạn trình bày rõ ràng ra một chút được ko?
5ting!
Mau ra chap mới nha

Tác giả: baomy9x    Thời gian: 31-5-2012 06:09 PM
ôi chap mới về milky nè!
hic hic! mất tem dùi!{:285:}
không sao còn phong bì cướp luôn! hì hì
mau mau ra chap mới nha au!
mà au ui au viết cách ra được không?
hơi bị khó đọc 1 xíu! hì hì
hóng hóng hóng!
có chap mới nhớ gọi mình ha!
Tác giả: p3_pingu97    Thời gian: 3-6-2012 03:04 PM
CHAP 2:
     
Sáng sớm,tôi thức dậy và nấu bữa ăn sáng cho cả 2 đứa trong khi Ji Yeon đang "ngái khò khè" trên giường.Tôi vội nhẹ nhàng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
  
"Woa!Sáng sớm ở Seoul đẹp thật,,nhưng sao bằng dưới quê mình được".Chợt mắt tôi có cái gì đó cay cay rồi tôi lấy tay dụi đi, xong lại đắm chìm trong từng bước chân nhẹ nhàng. Từng hàng cây rung rinh làm tôi bị ướt vì lá cây còn đọng lại những giọt sương sớm. Đang rảo bước trên con đường mà hôm qua được Ji Yeon dẫn đi thì bỗng dưng bàn chân tôi như được nâng lên khỏi mặt đất, nhưng mà sao chỉ có 1 chân thế.Tôi hốt hoảng nhìn xuống đất thì thấy 1 chiếc ví."Phù,hết cả hồn!Ủa?Mà là cái ví,ví???".Tôi lập tức cầm lên và đảo mắt nhìn ngó xung quanh nhưng chẳng có ai ở gần đây cả, chắc là bị rơi tối hôm qua rồi."Hên cho người này nhỉ!Gặp đúng người hiền lành" - Tôi cười đểu nhưng cũng là sự thật thôi. Rồi "ba chân bốn cẳng" tôi chạy đi tìm đồn cảnh sát gần nhất.Vì mới chỉ 4h30, đồn cảnh sát chưa mở cửa nên tôi phải chờ suốt 30ph trong cái giá rét này chỉ để chờ trả ví cho người bị mất. Rồi cũng có 1 người mở cửa, đang ngáp dài ngáp ngắn thì bị tôi sổ ra 1 tràng:

"Dạ cháu đi trên đường thấy 1 cái ví này mà không biết là của ai nên cháu đến đây để kêu chú trả giúp ạ,mà cháu chờ 30ph lận nên lạnh lắm,vì vậy chú...chú cho cháu 1 tách trà nóng được không ạ?".

Nói rồi chú ấy dẫn tôi vào ghế ngồi vì nãy giờ tôi chỉ ngồi chòm hỏm hoặc đi qua đi lại.Uống xong tách trà thì ấm cả người và chú ấy đang bận gọi điện cho người bị mất."Thôi thì xong việc rồi cũng nên về nhỉ" - tôi nghĩ bụng. Rồi tôi nói với chú cảnh sát:

"Cháu về đây ạ,cảm ơn chú vì tách trà".

"Ừ,cháu về cẩn thận,cảm ơn cháu nhé!"- chú cảnh sát vui vẻ nói.

Nói rồi tôi bước ra và cùng lúc đó một tên con trai lái chiếc xe hơi màu vàng vội vã chạy vào trong. Do bản tính nhiều chuyện không bỏ được, nên tôi lẻn vào nghe chuyện.

" Cháu có phải là chủ nhân chiếc ví không? "- Chú cảnh sát hỏi

" Đúng rồi, đưa ví đây, mà cho cháu hỏi,ai lụm mà vô duyên thế. Bây giờ chỉ mới là 5h30 thôi, người ta đang ngủ mà, có gì thì phải đợi tới sáng rồi hãy đưa chứ ,đúng là không có đầu óc!" - Tên kia nói trổng không với chú cảnh sát.

"Yah, con trai gì mà vô duyên thế, đã vậy còn vô lễ nữa, tôi có công lấy ví giùm cậu, không cảm ơn thì thôi mà còn chửi rủa tôi là sao, có biết mình trong khó coi lắm không, đồ lấy oán báo ân" - Tôi bực tức mà không nhịn được

"Chứ cô không biết bây giờ là mấy giờ à? Mà nãy giờ cô nghe hết rồi đúng không? Vậy tại sao cô không để tới sáng rồi trả cũng được, con người gì mà ngốc thế!!!" - Hắn ta xỉ xói tôi.

Nếu tôi để đến sáng thì anh lại nói là: “Cô có lục tung đồ của tôi lên không đấy!”, thế thì tôi biết làm sao???, cậu đúng là đồ ngang ngược, vô duyên” – tôi cải cho bằng được.

Nhưng tôi đâu có nói thế, tôi đã nói chưa nào?” - hắn ta chọc tức tôi.

"Cậu………… Nhưng……..Đừng có mà tưởng chứ tôi ....." – tôi hết đường để cãi nhưng chưa nói hết thì bị hắn lôi đi ,đẩy tôi vào xe,thắt dây an toàn cho tôi rồi lại nói huênh hoang: "Tôi sẽ trị tội cô". Rồi một mạch  hắn phóng xe như bay tới một nơi nào đó xa lắm. Mà lúc nãy tôi định nói thế này " Đừng có mà tưởng chứ tôi không chờ tới bây giờ để trả ví cho anh thì tôi đã về ngủ từ lâu rồi, mặc kệ cho ai lấy thì lấy, thế mà anh lại tỏ thái độ như vậy, thật là vô duyên hết chỗ nói". Nhưng bây giờ tôi không còn cơ hội để nói nữa vì phải chú ý quan sát đường để về, nhưng anh ta chạy nhanh quá. Bất chợt hắn có điện thoại:

"Này, tên wooyoung kia, hôm nay khai giảng đấy, định không đi học à?" - giọng ai đó vang lên bên kia.

"Biết rồi , về ngay, cậu làm má tớ được rồi đấy!" - Nói rồi hắn cúp máy và dừng xe tại một nơi nào đó

"Cô đó ,ở đây đi ,hình phạt của cô là từ đây đi về nhà mình, vì cô mà tôi phải dậy sớm, vả lại còn chạy từ nhà đến đồn cảnh sát, cô biết xa lắm không, thế nhé! Từ giờ không mong gặp lại" - Hắn nói mà không cho tôi nói lấy một lời rằng tôi không biết đườn, mà hắn không mong gặp lại tôi, làm như tôi mong gặp lại hắn, nhưng giờ phải tìm đường về. Tôi đi mãi mà chả thấy đồn cảnh sát nào, vả lại có điện thoại công cộng cũng không biết ai mà gọi vì tôi không có số của Ji Yeon. Tôi bắt đầu thấy sợ, ở đây hẻo lánh, chẳng thấy ai cả, giọt nước mắt tôi bắt đầu rơi. Một lúc sau đó:

"Cô em,làm gì đứng đây khóc vậy, lạc đường à, tụi anh dắt về cho nhé!" - Một trong những tên đang tiến tới gần tôi và nói như vậy đấy.
  
Tôi vội lau đi nước mắt và bắt đầu giơ những thế võ mà ba tôi đã dạy để "đi chăn bò" , thế là tôi đánh được mấy cái thì mệt đừ vì tụi nó đông mà ,với lại "từng món đòn" của tôi giống như phủi bụi cho chúng vì tôi là con gái. Không cón cách nào khác,tôi hét toáng lên trong vô vọng,bỗng từ xa có ánh đèn của chiếc xe hơi màu vàng chói

"Xe hơi màu vàng, không lẽ......" - Tôi suy nghĩ trong khi vẫn đưa tay ra trước theo kiểu "phòng vệ", mắt thì nhìn về chiếc xe.
  
Bỗng từ đằng sau có 1 người nào đó chụp thuốc mê, thế là tôi không biết ai trong chiếc xe và không biết mình sẽ bị bắt hay được cứu, nhưng trong vô thức tôi vẫn hi vọng cái tên Wooyoung gì gì đó cứu mình vì lúc nãy nghe được tiếng bên kia điện thoại gọi hắn là Wooyoung .

"Wooyoung...wooyoung" - Bỗng tôi gọi tên hắn vì tôi đang suy nghĩ về hắn mà nhưng dường như tôi đang nằm

"Hả?Đang nằm à?Vậy bây giờ mình ở đâu?" - Tôi hoảng hốt mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường màu trắng và toàn căn phòng mang một vẻ u buồn, tĩnh lặng. Thì ra đây là bệnh viện. Tôi đang suy nghĩ thì cô y tá bước vào và nói:

"Cô bé thấy đỡ hơn chưa? Bạn trai của cô đã trả viện phí cho cô và có việc gấp mà đi rồi,nếu thấy khỏe thì cô bé có thể xuất viện!" - Cô nói rồi đưa tôi bộ đồ mà vừa nãy tôi mặc.

Tôi bước ra khỏi bệnh viện mà cứ suy nghĩ mãi :"Bạn trai mình á?".

Chợt tôi nhớ lại trong lúc hôn mê mình đã nghe văng vẳng một lời nói :"Tôi với cô hết nợ rồi nhé!". "À,thì ra là hắn,OK,hết,tôi không mong gặp lại anh nữa đâu,bây giờ tôi đi về nhà đây" - Tôi tự lẩm bẩm 1 mình như con điên.

Thế là về được đến nhà nhờ 1 chú công an giúp, vừa vào thì một “trận cuồng phong” ập tới, một con "quỹ dạ xoa" (gọi Ji Yeon như thế, mong mọi người đừng ném đá ạ=.=”) đang đứng ngay trước mặt, trông rất hung dữ.

"Yah! Cậu đi đâu thế hả,cậu có biết mình mất một buổi học để chờ cậu không?Đi mà không nói 1 tiếng,vả lại không gọi điện cho mình nữa chứ!" - Cô ấy lắc mạnh vai tôi mà quát tháo như một cảm xúc dồn lại cả mấy chục năm trời.
  
Rồi tôi cũng trả lời cho cô ấy biết :"Mình bị một tên chở đến một nơi nào đó...." - Tôi kể hết một mạch câu chuyện rồi nói tiếp :" Tớ sẽ cho hắn biết tay nếu gặp hắn lần nữa"
  
" Mà tại sao hắn lại cứu cậu, có khi nào hắn biết sự thật là cậu chờ hắn trong cái lạnh thấu xương chỉ để trả cái ví không?" - Ji Yeon hỏi.
  
"Chắc là không đâu, với lại hắn biết thì cũng bình thường thôi,chắc là đến cứu mình vì tội nghiệp mà thôi, nhưng mà cậu ghi cho mình số điện thoại của cậu vào cuốn sổ này đi, có chuyện gì mình còn liên lạc được!"- Tôi nói rồi đưa quyển sổ ra trước mặt Ji Yeon .

   Tối đó,tôi nằm trằn trọc mãi không yên "Không hiểu nổi,tại sao mình lại lấy ví giùm cái tên vô duyên đó chứ, nếu không lấy thì giờ đã được đi học buổi đầu tiên rồi, mà ngày mai làm sao để nói với giáo viên đây, hơi………. mệt thật".Suy nghĩ mãi mà không biết mình ngủ từ lúc nào.....

  Sáng sớm,tôi và Ji Yeon tung tăng đến trường. Hôm nay, tôi cột tóc 2 bên

còn Ji Yeon cài một cây cài màu hồng ,trông rất dễ thương.


Chúng tôi đang đứng trước cổng trường Kirin - một ngôi trường thật là tráng lệ, đẹp từ bên ngoài và chất lượng đào tạo nhân tài thì khỏi chê. Tôi và Ji Yeon hiên ngang bước vào thì bất ngờ từ xa có 2 thằng con trai  đi hướng đối diện. Một trong hai tên ấy đụng phải tôi làm tôi ngã lăn quay xuống nền đất ,còn tên kia ban đầu rất ngạc nhiên  nhưng lúc sau lại cười "điên dại". Ji Yeon rất nóng tính nên cô ấy quát tháo:
   
"Yah,mấy cậu không biết xin lỗi à!Có biết mình đang đụng người khác không thế?".
  
Tôi phủi phủi rồi cũng định đứng dậy đi cho qua chuyện nhưng nhìn cái tên đang cười kia thì tôi đã đổi ý định, hắn là WOOYOUNG. "Đúng là oan gia ngõ hẹp, có cơ hội trả thù đây" - tôi nghĩ thầm.
   
Phủi bụi xong tôi kéo tay Ji Yeon đi và không quên móc họng hai tên đó : " Con người mà mắt để dưới mông ấy mà, Ji Yeon, đi thôi, chấp nhất họ làm gì ".Câu nói của tôi như một gáo nước lạnh tạt vào cả 2 tên kia. Wooyoung thì há hốc mồm không cười nổi nữa, nhưng tên kia thì không xi nhê mà dường như hắn không để ý đến lời nói của tôi, ánh mắt cứ hướng về Ji Yeon. "Hiểu rồi nha"^^
      
Rồi 2 đứa chúng tôi đi tìm lớp học, lớp đầu khối nên cũng được ưu tiên nằm trên lầu và là phòng học đầu tiên của dãy.
Thế là tôi và Ji Yeon lễ phép chào cô rồi diện đủ lí do vì sao hôm qua nghỉ học, cô cũng in chúng tôi và cô xếp chúng tôi ngồi thẳng hàng ,tức là tôi ngồi phía trên, Ji Yeon ngồi dưới. Lớp đã vào gần đủ chỉ còn thiếu 2 người, tôi và Ji Yeon mãi mê "tám" đến khi có tiếng mở cửa, hai  tên con trai hiên ngang bước vào “Hả??? Wooyoung và cái tên đụng tôi lúc nãy, huhu, sao mà số tôi xui thế?” - tôi há hốc mồm mà tự la làng trong lòng, nhưng mà sao hắn lại được học lớp này nhỉ, chắc là có đúc tiền rồi.
      
Cô giáo nói :"Còn 2 chỗ đằng kia, tùy các em" .Ngay lập tức cái tên đụng phải tôi đã chạy xuống ngồi chỗ kế bên Ji Yeon, còn wooyoung ngồi kế tôi vì chỉ còn có chỗ này thôi.
   
"Nào!Bây giờ các em tự giới thiệu về mình" - Cô dõng dạc nói.
   
Tới lượt tôi, dù vẫn còn lạ nhưng sự tự tin của tôi vẫn nguyên vậy, tôi nói trước cả lớp:"Mình tên là Ji Eun, đến từ Busan, hôm nay được học lớp này mình rất vui, mong các bạn giúp đỡ mình hơn nữa". Ngay sau lời tôi nói thì tiếng vỗ tay đã vang lên nghe sướng cả tai.Trong khi đó vẫn có một  người ngồi im như tượng nhưng miệng vẫn lẩm bẩm đủ cho tôi nghe thấy được:"Tên gì mà xấu  thế,không ai ưa nổi,sau này ai thích cô chắc "sướng" lắm nhỉ!". "Xí, tên cậu chắc đẹp quá nhỉ" - tôi nghĩ bụng rồi bước ầm ầm xuống bàn và ngồi tọt xuống ghế. "Tôi tên là JB, đến từ Seoul, mong các bạn giúp đỡ" - đó là lời giới thiệu của thằng bạn wooyoung, trông hắn ta cũng không đến nổi, đỡ hơn cái tên này ,tôi nghĩ rồi liếc sang tên wooyoung ấy.Mà hình như JB thích Ji Yeon thì phải,vừa mới quen nhau mà cả hai đã cười nói vui vẻ ( tất nhiên là sau khi xin lỗi tôi vì chuyện lúc nãy). Trong khi 2 người bạn của họ thì khác hoàn toàn, như  nước với lửa vậy, đó là tôi và wooyoung.
      
Đến giờ ra chơi, tôi chạy ngay đến căn tin, định mua đồ ăn lên lớp cho tôi và Ji Yeon. Đang kêu bà chủ :"Dì ơi,bán cho con 2 miếng bánh mì sandwich ạ!" thì wooyoung xuất hiện đưa trước mặt bà chủ tờ 10000won  và nói:"Bán cho cháu 2 ổ bánh mì trước ạ!".Thế là "thấy tiền mắt sáng rỡ",bà chủ bán cho hắn trước. Tôi tức tối nên khi mua xong, hắn đi trước tôi không được bao xa thì tôi chạy lại và...đạp chân hắn, tôi liền nói "À, xin lỗi nhé! Tôi vì chạy nhanh quá nên không nhìn đường,cậu biết tôi đi đứng không nhìn mà,huống chi là chạy,hihi!" - tôi nói tỉnh bơ rồi dung dăng dung dẻ đi lên cầu thang trong khi hắn đang "xì khói" vì không có cớ gì để bắt tội tôi."Hehe,trả thù được rồi nhé! Cậu làm tôi bao nhiêu,tôi sẽ trả cậu bấy nhiêu, hiệp này huề!" - tôi vui vẻ nói thầm trong bụng.

Bước vào phòng học, định đưa cho Ji Yeon miếng bánh mì nhưng thấy cô ấy đang nói chuyện với tên JB kia, tôi đâm ra gét hắn, không phải vì "giận cá chém thớt" mà là vì hắn gần cướp đi người bạn thân của tôi.Nhưng tôi cũng mong hắn đem lại hạnh phúc cho Ji Yeon vì từ khi chia tay bạn trai cũ ( tôi biết diều đó lúc cậu ấy tâm sự với tôi hôm tôi vừa lên seoul ấy) thì trái tim cô ấy dường như đã vỡ nát thành từng mảnh, vết thương lòng vẫn chưa được xoa dịu,vì thế cậu hãy hàn gắn lại vết thương ấy nhé JB.
      
Rồi tôi bước ra ngoài thì đụng mặt hắn, tôi vội đi qua nhưng bị hắn nắm tay lại và nói:"Chạy cho nhanh rồi làm rớt chìa khóa nè,cậu muốn tôi vô nhà cậu à?" - tôi nhìn chiếc chìa khóa thì sực nhớ mình đã làm rơi lúc đạp chân hắn và chạy đi, nghe câu nói của hắn như vậy nhưng ý hắn muốn trả chìa khóa cho tôi nên vì thế mà tôi vui vẻ đáp trả lại:"Ồ,cảm ơn cậu,nếu không có thì tôi khỏi vào nhà quá!" - tôi nói rồi cười tít cả mắt nhưng khi nhìn lại thì thấy hắn nhìn tôi rất nhiều, chắc có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy tôi cười,vì thế mà mặt tôi đỏ ửng lên.Thấy vậy,hắn liền nói để xua đi không khí ngượng ngùng:"Khách sáo thế,nên nhớ là tôi và cậu đang là kẻ thù cơ đấy!!!" - nói rồi hắn bỏ vào lớp còn tôi đi ra công viên trường, nhưng tôi cứ thấy sao sao ấy, cứ lấy chìa khóa ra ngắm,nó có đẹp gì đâu chứ.Không biết ai kia thì có cảm thấy như tôi không nhỉ, chắc không đâu.Tôi suy nghĩ vu vơ rồi huơ tay trong không trung như đang mắc bệnh tự kỉ làm ai cũng nhìn,thế rồi tôi lên lớp và học những tiết học tiếp theo. Cả buổi ngày hôm đó tôi không dám nhìn hắn,còn hắn thì mọi hôm vẫn hay nói móc tôi nhưng hôm nay cũng im hơi lặng tiếng, không nói được một lời " Có khi nào hắn cũng có cảm giác giống mình, á, con Ji Eun này, không có đâu, lo học đi" - tôi nghĩ rồi tự cốc đầu mình. Sau đó tất cả ánh mắt của mọi người nhìn về phía tôi, hắn cũng nhếch mép lên mà cười, thật là bực mình. Rồi tôi cũng cắm cúi chép bài cho qua đi mọi chuyện.



Tác giả: nana_st519    Thời gian: 3-6-2012 04:13 PM
qua hay, tuyet dinh
min giut tem a
ban vit chuyen hay qua di a
hehe
khi nafo cos chap hu min nha
iu ban nhiu


Tác giả: p3_pingu97    Thời gian: 3-6-2012 04:19 PM
nana_st519 gửi lúc 3-6-2012 16:13
qua hay, tuyet dinh
min giut tem a
ban vit chuyen hay qua di a


cảm ơn ^^, mong bạn vẫn tiếp tục ủng hộ fic của mình
thứ 4 tuần sau sẽ có chap mới
sớm thôi =.=''

Tác giả: PhởluvWoo_9x    Thời gian: 3-6-2012 04:20 PM
Chap dễ đọc hơn rồi
Mất tem vớ cái phong bì coi
Chap hay lắm
Có chap mới hú tớ một tiếng nha
Lượn đây
Tác giả: baomy9x    Thời gian: 3-6-2012 07:25 PM
trời ơi!
vô muộn mất hết cả tem, phong bì dùi...!
nhưng không sao lấy tạm hồ dán vậy! hì hì
chap nè hay lắm đó!
nhưng sao tình cảm diễn biến nhanh thế hử!
ss hóng hóng chap mới của e nha!
khi nào có chap mới nhớ hú ss sớm nha!
(hú sớm thì ss mới nhanh chân giật được tem đó mà) hi hi
iu e nhiều nhiều nha!
ss *lượn* đây!
Tác giả: p3_pingu97    Thời gian: 6-6-2012 07:28 AM
CHAP 3:


Đã mấy tháng học tập chăm chỉ trôi qua, tôi cũng không còn cảm giác gì với hắn cả. Và giờ đây, tôi vẫn là kẻ thù không đội trời chung của hắn.Tối đó, Ji Yeon lại tâm sự với tôi, ngày nào cũng thế, cô ấy cứ kể về JB cho tôi nghe.Thông thường tôi cứ nghe qua loa cho Ji Yeon vui nhưng hôm nay tôi phải hối thúc cô ấy kể chỉ vì 1 lời nói:

"JB gửi thư trong hộc bàn cho mình đấy!"

"Rồi sao nữa" - tôi cứ hối.

"Ừm thì cậu ấy nói nếu đồng ý thì mai hãy đến công viên trường gặp cậu ấy! Mà tớ thấy cậu ấy rất dễ mến,vả lại còn rất quan tâm tớ,cứ làm tớ cười suốt,cậu nghĩ thế nào?" - Ji Yeon nói 1 mạch rồi quay lại hỏi tôi.

"Ừm cứ nhận lời đi,mình thấy cậu ấy cũng được đó" - tôi nói.

"Ji Eun nhà ta mà đã thấy được thì ai cũng thấy được,OK,mai cậu ở một mình tớ đi gặp cậu ấy" – Ji Yeon cười mà nói.

"Bữa giờ tớ cũng ỡ nhà một mình đấy thôi" - tôi giận dỗi.

"Tớ thấy cậu hay ở với tên wooyoung kia cơ"- Ji Yeon ghẹo tôi.

"À đâu có,tớ và hắn là kẻ thù đó,cậu biết mà" – tôi cãi lại.

"Lỡ hắn có tình cảm với cậu nên mới gây sự với cậu thì sao, “thường nhau lắm cắn nhau đau mà” ,tớ nghĩ cậu cũng nên để ý tới wooyoung là vừa,không thì sẽ bị mất đấy,cậu ấy cũng đẹp với tốt bụng nữa!" .

"Hả?Hắn tốt á?Vậy là tớ chưa nói cho cậu biết à?Hắn là người bỏ rơi mình hôm bữa đấy,đi chiếc xe màu vàng đấy!"  

"Hả?Vậy à,vậy thì cậu đừng để ý đến hắn nữa,hắn không phải là người tốt đâu"

"Ơ hay nhỉ,cậu đúng là ba phải,nãy nói khác giờ nói khác,mình cũng bó tay,thôi mình ngủ đây,ngủ ngon!" - nói rồi tôi leo tọt lên giường rồi lại suy nghĩ vẩn vơ:"Hắn cũng đẹp ấy nhỉ,còn trả lại chìa khóa,có khi nào Ji Yeon nói thật không nhỉ...Ấy,cái con này,tên ấy chỉ giả bộ giả bộ thôi,ngủ đi” - tôi tự trấn an mình rồi chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay,tôi và Ji Yeon "trái gió trở trời",không đi bộ như thường ngày,chúng tôi bắt xe buýt vì Ji Yeon không muốn lỡ hẹn,đúng là đang yêu có khác.Vừa vào ngay cổng,Ji Yeon liền tạm biệt tôi và chạy vút tới công viên trường.Chợt tôi gặp wooyoung,hắn cười, tôi quay tới quay lui coi hắn đang cười với ai nhưng không thấy ai gần đây cả "Hả?Hắn cười với mình,mà khi cười trông hắn cũng không đến nổi!" - tôi nghĩ thầm.

Rồi hắn chạy đến bên tôi và nói:"Hôm nay chúng ta 'đình chiến' nhé!Chắc cậu cũng biết,JB và Ji Yeon hôm nay hẹn hò cho nên tôi và cậu đều đang cô đơn đấy,hihi".Nói rồi hắn chạy ra phía sau đẩy vai tôi đi về phía trước như thân nhau lâu lắm rồi vậy "Thật là đáng gét,nắng mưa thất thường mà" - tôi chửi thầm. Nhưng rồi tôi cũng làm theo ý hắn.Chúng tôi dừng lại ngay chiếc ti vi của trường.Thì ra là trường đang phát động cuộc dã ngoại 2 ngày 3 đêm. Ôi vui thật đấy, tôi cũng đang có tiền lương đi làm thêm, chắc chắn tôi sẽ đi vì ở quê làm gì có mấy vụ này.Tôi ngồi vào bàn học và lấy tập vở ra, khi đó hắn cũng bước vào với 2 tách cà phê nóng "Này,uống đi cho ấm,lạnh lắm!". Tôi nghĩ:"Hôm nay hắn như một người khác,tốt bụng lạ thường" và cũng cầm lấy rồi cảm ơn hắn .Đang nghe giảng thì hắn quay sang hỏi:"Cậu có đi chơi chứ?".Tôi đang chép bài lia lịa nhưng cũng kịp trả lời hắn một cách ngắn gọn nhất:"".

Chỉ những chuyện nhỏ nhặt như thế thôi cũng đủ đủ làm tôi nghĩ ngợi thứ về hắn,thật là bực trong lòng mà.Hôm nay cũng được coi là 1 ngày vui vì tưởng rằng mình có thêm 1 người bạn nữa.

Nhưng thật không thể ngờ hôm sau hắn ta quay ngoắt 180 độ.Tôi và Ji Yeon bước vào, cùng lúc hắn và JB cũng vừa tới.Ji Yeon cười với JB là lẽ đương nhiên, tôi cười với hắn nhưng thật là bực mình,hắn lại như ngày nào:"Chỉ hôm qua thôi" - hắn nói mà không nhìn mặt tôi.Câu nói ngắn gọn của hắn đủ để tôi hiểu là như thế nào,tôi thật không hiểu nổi cái con người này.Trong tiết học, 3 chúng tôi:Ji Yeon,JB và tôi nói chuyện rôm rả để bàn về việc đi chơi trong khi hắn cứ móc họng tôi mãi.

Tối hôm trước ngày đi chơi, tôi và Ji Yeon rất bận rộn để thu xếp đồ đạc cho vào vừa cái va li, vì chúng tôi là con gái mà.
Sáng sớm, tôi dậy lúc con gà chưa gáy cơ vì sốt ruột mà, tôi cũng gọi Ji Yeon dậy với mình, chuẩn bị từ rất sớm và đi bộ lần lần cho đến gần sáng thì tới trường.Chờ xe tới, tôi leo tọt lên chiếc ghế có cửa sổ để dễ nhìn bên ngoài, Ji Yeon ngồi kế tôi và tất nhiên JB kế bên, thế là hắn là người cuối cùng,cũng may tôi không ngồi kế hắn.Nhưng 1 lúc thì Ji Yeon không chịu nổi nên tôi đã nhường chỗ vì thế 3 người kia dời vô và thế là hắn ngồi kế tôi.

Vì đường xa nên tôi đã ngủ, mà đầu tôi cứ lắc lư mãi cho đến lúc có 1 bàn tay kéo đầu tôi vào cái bờ vai rộng ấy.Tôi cũng muốn mở mắt ra để biết nhưng giấc ngủ lại níu kéo tôi.Chợt giật mình thức dậy thì tôi đã thấy Ji Yeon ngồi kế mình và còn đang dựa đầu vào vai cô ấy."À,không phải hắn à?May nhỉ".Nói vậy thôi chứ tôi cũng có một chút thất vọng, mà trên xe ai cũng ngủ hết thế là tôi lại ngủ. Xe dừng lại 1 khu rừng để cắm trại, lúc đó tôi mở mắt ra thì mới hoảng hốt nhưng không thét ra thành lời:"Hả,sao giờ mình lại nằm qua vai JB,không biết Ji Yeon thấy chưa nhỉ”- rồi tôi liếc qua Ji Yeon, cô ấy cũng đang ngủ say sưa, “May quá, mà mình có nằm trên vai hắn chưa nữa,vậy là từ suốt chặng đi mình chỉ đổi chỗ có 1 lần,còn mấy người kia thì luân phiên để bảo đảm giấc ngủ cho mình sao?".

Sau khi mọi người đều bước  xuống xe, cô phân chia 1 lều 2 người, tất nhiên là tôi với Ji Yeon rồi, còn 2 tên kia cũng vậy.
Bởi vì xuống xe lúc chập tối nên khi dựng lều xong thì đã tối, chắc là khoảng 9h.Thầy cô tập hợp chúng tôi ra khoảng đất trống gần khu vực cắm trại và nói:"Hôm nay cũng tối rồi,chúng ta không thể chơi trò chơi,nhưng hôm nay trời lại đầy sao nên các em vào lều lấy kính thiên văn ra nhé!".Ai nấy đều vào lều để lấy chỉ có tôi và vài người nữa không vào lấy thôi.Mà mấy người kia chỉ là quên mang,riêng chỉ có tôi là không có,mà cái đó để nhìn sao chớ gì,tôi thì chẳng cần vì ở quê đêm nào mà chả có sao.Rồi tất cả mọi người chay ra,Ji Yeon nhìn thấy tôi liền nói:

"Ấy chết,cho mình xin lỗi,mình quên mang cho cậu" .

"Hỳ,không sao đâu,mình không cần mà,vả lại phiền cậu lắm!"- tôi cũng ngại ngùng đáp.

Vừa nói dứt câu thì chợt 1 giọng nói quen thuộc vang lên:"Cô ấy nhà nghèo thì làm sao mà có mấy thứ này".Câu nói đó dường như bóp nghẹt trái tim tôi lại,đột nhiên tôi lại chửi thẳng vào mặt hắn,tên Wooyoung đó:

"Phải, tôi nghèo thì đã sao, tôi không có tiền như cậu thì đã thế nào, mà cậu có thấy mình quá lắm rồi không, bộ người ta sinh ra muốn làm con nhà nghèo à, tôi vì muốn cuộc sống sung sướng hơn nên mới vào học trường này đấy chứ, học chung với cái hạng người như cậu. Ngắm sao à,thật nực cười,cậu trên thành phố chắc chưa được ngắm những đêm đầy sao nhỉ, còn tôi, tuy nghèo mà hạnh phúc đấy, tôi cũng xin lỗi mọi người vì những lời xúc phạm người trên thành phố nhưng hãy hiểu cho tôi, tôi chỉ muốn cho cái con người này hiểu thôi".

Hình như câu nói của tôi cũng có hơi quá đáng đối với nhiều người nhưng thực sự không thể kìm nén được nữa và thế là tôi chạy 1 mạch vào phía rừng, vừa đi vừa khóc nức nở.Nhưng từ xa,tôi có thể nghe thoang thoảng:"Em đuổi theo Ji Eun và xin lỗi đi"  "Đúng thế đấy,cậu mau đi đi".Khi nghe được,cơn giận của tôi cũng xoa dịu bớt. Bỗng có tiếng bước chân từ phía sau,tôi nghĩ chắc là tên Wooyoung ấy rồi.Vậy nên tôi nói lớn để cho "ai đó" nghe được :" Yah,cậu nói vậy thì đi theo tôi làm gì,không cần đâu".Câu nói của tôi đã vang lên từ lâu nhưng tiếng bước chân cứ thế mà đi tới trong khi vẫn không trả lời lại.Thấy có gì đó bất thường nên tôi quay đầu lại thì thấy một tên thanh niên hơn tôi chắc khoảng mấy tuổi, quần áo xộc xệch đang đi tới.Tôi hoảng hồn không biết nên làm gì thì hắn cất giọng khào khào:"Sao?Em và bạn trai cãi nhau à,vậy tối nay ngủ với anh nhé".Nói rồi hắn lao tới cố ôm lấy tôi nhưng bị tôi đá ngay vào bụng. Hắn ôm bụng 1 tí rồi nói tiếp:"Cô này cũng láo nhỉ,nhưng không sao,anh chiều được".Lần thứ 2 hắn lao tới nhưng tôi không may mắn như lần trước,vì thụt lùi nên đã vấp phải cục đá và ngã ra phía sau. Hắn được thế bước tới và nắm chặt lấy tay tôi, tôi cố gắng vùng vẫy nhưng không thoát khỏi.Tay hắn đã cởi được 1 chiếc nút áo của tôi, vì tôi đang mặc áo sơ mi mà. Tưởng như cuộc đời mình đến đây là hết nhưng quả thật không thể ngờ, bàn tay của ai khác cầm lấy cái tay dơ bẩn của hắn và đấm một cái vào mặt hắn.Tuy đang hốt hoảng nhưng tôi cũng kịp nhận ra...là Wooyoung

Hai  người đánh nhau rất ác liệt, Wooyoung lên gối một cái làm hắn ngã lăn quay, hầu như trận đánh lúc nãy chỉ có hắn bị thương.Thế là sợ rồi,hắn ngay lập tức bỏ chạy đi, wooyoung định đuổi theo bắt hắn thì tôi la toáng lên:"Thôi khỏi đi,sao bây giờ cậu mới tới hả?Sao lúc nào cậu cũng làm tôi sợ đến phát chết hả.....hức.....hức".Nói rồi tôi khóc không thành lời.Thấy vậy,Wooyoung chạy lại ôm tôi vào lòng và nói:" Tớ xin lỗi, lúc nãy tớ định trêu cậu nhưng thực sự là tớ đã quá lời, tớ xin lỗi vì tớ đã đến trễ làm cậu sợ, không sao nữa rồi, Ji Eun à!".Nói xong Wooyoung cứ im lặng để tôi khóc nứa nở như một đứa con nít , woo cứ ôm chặt lấy tôi cho đến khi tôi nín khóc và bình tĩnh trở lại. Cậu ấy đỡ tôi đứng dậy nhưng dường như do cú ngã lúc nãy, chân tôi đã bị trặc. Và thế là cậu ấy quỳ xuống nói:"Lên tớ cõng cho,coi như chuộc lỗi nhé!Với lại cậu không lên tớ cũng bắt cậu lên đấy!".Nghe nói vậy,tôi cũng phải leo lên vì có đi cũng có được đâu.Đi được một hồi thì tôi hỏi:

"Cậu biết võ à?" .

"Chỉ là sơ sơ thôi" - hắn cười vui vẻ đáp.

"Cậu xạo thế, sơ sơ mà làm hắn bỏ chạy được" - tôi không tin vào điều hắn nói.

"Hi,thôi đừng nhắc tới tênđó nữa,quên ngay chuyện này đi nghe chưa?!?" - hắn nói như ra lệnh nhưng tôi cũm cảm nhận được sự quan tâm.

Thế là tôi cũng " " rồi dụi mặt vào  vai hắn để ngủ.

Một lúc sau hắn lay tôi dậy rồi nói:"Hình như lạc rồi Ji Eun à!"

"Hả?Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?".

"Tìm chỗ ngủ cho qua đêm nay rồi sáng mai tìm đường về vậy,à đằng kia có tảng đá kìa,qua đó nhé!"- hắn nói rồi chỉ tay về phía tảng đá kia.

Tôi gật gật đầu chứ biết làm sao bây giờ. Hắn đỡ tôi ngồi dựa vào tảng đá rồi ngồi kế bên, cởi áo khoác ra mặc vào cho tôi. Tôi chỉ biết ngồi nhìn hắn cực khổ "phục vụ” cho tôi. Rồi hắn lục đục lấy ra từ cái túi kế bên hắn. Khi nhìn thấy thứ trên tay hắn tôi ngạc nhiên hỏi:

"Hả?Bánh?Mà nãy giờ tớ có thấy cậu đem theo túi đâu?"

"À chắc tại tối quá cậu không thấy đó thôi,lúc cậu đi cậu chưa ăn mà đúng không?Này ăn đi" - hắn nói rồi đưa tôi bịch bánh.

"Mà cậu cõng tớ thì làm sao mà xách được?" - tôi hỏi khi chưa hiểu gì cả

"Trời,cậu ngốc thế,bánh nặng cả tấn à?".

Nghe xong thì tôi cũng hiểu và nhăm nhi bịch bánh ,lâu lâu còn cho hắn vài miếng. Rồi sau đó tôi ngủ cho tới sang ,mở mắt ra thì hắn đã thức nhưng hình như là rất mỏi  vì tôi dựa vào ngủ mà.

"Cậu tỉnh rồi à?Đi tìm đường về thôi"- hắn hỏi

"Ừm chắc chân tớ khỏe rồi?" - vừa đứng dậy khoe khoang thì lại té xuống,hên là nhờ hắn đỡ lấy.


"Yah,cậu bị hâm à,mới một đêm mà sao khỏi.Lên đây!Lẹ lên" - sau khi đỡ xong hắn quay lại chửi tôi một phát nhung cũng có chút quan tâm đấy nhỉ.

Tôi lại leo lên lưng hắn, mà cũng thấy tội thiệt, một đêm bị tôi dựa ,giờ lại cõng tôi đi về nữa.Tôi cười và nói với hắn để cho hắn quên đi mệt mỏi:

"Ê,cậu này,khu rừng này tuyệt thật đấy,tối qua ngủ mà không có lấy 1 con muỗi cắn tớ đấy!" .

"Cậu lại ngốc nữa rồi, không nhờ tớ thức cả đêm thì giờ người cậu trở thành “mọi” rồi đó".

Ngay khi nghe cậu ấy nói thì tôi đã động lòng thật rồi đấy, cậu ấy không ngủ vì mình hả, mọi chuyện từ hôm qua tới giờ cậu làm đã quá đủ để trả nợ rồi đấy.Nếu cậu còn làm vậy nữa thì con tim tôi không yên nổi đâu đấy.

"Mà này,tớ thích cậu như vậy hơn,đừng chiến đấu nữa nhé!Mà tớ không cần cậu trả nợ về vụ việc hôm qua nữa đâu,nhiu đây đủ rồi,nếu không thì........" - tự nhiên tôi ấp úng không mún nói ra.

"Nếu không thì sao?Nhưng tớ vẫn cứ thích làm,cậu làm gì tớ?" – Wooyoung nhảy vào họng tôi .

Nghe vậy tôi lấy tay quánh hắn vài phát mặc tiếng kêu la của hắn.

Tôi với hắn cứ giỡn suốt trong suốt chặng đưởng đi về mặc kệ cho cả trường lo lắng không ngồi yên.Do ở vùng không có sóng nên không ai liên lạc được với chúng tôi cả. Rồi khi thấy 2 chúng tôi thì mọi người chạy lại hốt hoảng, hết người này hỏi tới người kia hỏi làm cho chúng tôi không kịp trả lời. Thế là tôi và Wooyoung bị chia cắt ra 2 nơi, tôi phải về trại y tế chữa cái chân, còn Wooyoung thì tôi không biết cậu ấy đi đâu nữa.Tôi sợ giống như hôm bữa ,cậu ấy rất dễ thay đổi, hôm nay khác có lẽ ngày mai cũng khác. Suốt 1 ngày hôm nay tôi ở trong trại với Ji Yeon, cô ấy hôm nay không đi với JB mà ở lại chăm sóc tôi .Riêng người khác thì tôi không kể nhưng đối với Ji Yeon thì lại khác, tôi nói hết sự thật từ tối hôm qua đến sáng nay cho cô ấy nghe .Sắc mặt Ji Yeon liền thay đổi:

"Có lẽ là Wooyoung thích cậu thiệt rồi đó Ji Eun à, hôm đi trên xe ấy, cậu ra ghế ngoài và ngồi kế là Wooyoung, sau đó ngủ và chính cậu ấy đỡ đầu của cậu vào vai cậu ấy đấy. Đúng là 2 người này thật là…".

Sau khi nghe câu nói đó,t ôi thật sự rất rất là xúc động, Wooyoung luôn làm mọi thứ vì mình.Tối đó, do mệt mỏi, tôi ngủ 1 cách ngon lành cho đến sáng.

Tác giả: baomy9x    Thời gian: 6-6-2012 08:18 AM
hay tuyệt cú mèo!
chắc là sau buổi cắm trại này thì Jieun sẽ nhận ra được tình cảm của Wooyoung dành cho mình nhỉ! hi hi

ss hóng chap tiếp theo của e nhe!
hóng hóng hóng!
ss *lượn* đây!
iu e nhiều ( hôn cái chụt vô má), (chạy lẹ, kẻo bị ném dép)
hi hi
Tác giả: PhởluvWoo_9x    Thời gian: 6-6-2012 08:22 AM
Mất tem ùi
Thui vớ cái phong bì vậy
Chap này dễ thương nha
Wooyoung của tui là nhất
Mau ra chap mới nha
Có nhớ hú tui liền á
Lần này tui mất tem ùi
Tác giả: dautay_kute_62    Thời gian: 8-6-2012 08:51 PM
cóa chap mới nhớ nói nha
viết hay đóa!!!!!!!!!!!
nhớ nói đóa nhaaaaaaaaaaa
hóng chap nhìu lém
Tác giả: p3_pingu97    Thời gian: 10-6-2012 09:54 PM
CHAP 4: Part 1

Rồi sáng hôm sau, khi ông mặt trời còn chưa lên tới núi thì tôi đã phải thức dậy vì 1 tiếng còi reo inh ỏi từ phía ngoài lên.Chiếc loa phát lên:"Nào các em,dậy và làm vệ sinh cá nhân mau lên chúng ta sẽ có 1 bài 'tập thể dục' ".

Tiếng loa vừa dứt thì cũng là lúc chúng tôi thò đầu ra khỏi cái lều. Làm vệ sinh cá nhân sạch sẽ xong thì mọi người đều xếp hàng ngay ngắn theo lớp chờ nghe lệnh. Đang còn mơ mộng trong giấc  ngủ thì chợt thấy 1 nụ cười làm tôi trở lại bình thường,Wooyoung cười với tôi, vậy là hôm qua là sự thật, hôm nay cậu ấy không thay đổi.

"Hôm nay chúng ta tập thể dục bằng cách đi bộ nhưng không chỉ đi bộ bình thường mà chúng ta phải nhặt cho đủ 10 viên đá có số màu khác nhau,mỗi nhóm 2 người,các em tự phân chia rồi nói cho tôi biết,nhanh lên nào" - tiếng của cô giáo thất thanh trong màng sương sớm mờ mờ ảo ảo.

Tôi định đi với Ji Yeon nhưng hình như tiếng gọi của tình yêu đã hối thúc cô ấy,vì vậy Ji Yeon đi với JB.Trong khi ai cũng đầy đủ cặp thì chợt một bàn tay lạnh ngắt của 1 ai đó nắm chặt lấy tay tôi, vì đây là sáng sớm cơ mà. Người đó nói:"Đi với tớ,tớ cho cậu xem cái này".Tôi quay người lại thì thấy Wooyoung,rồi tôi cũng "" một tiếng rồi cả hai chúng tôi chạy về phía cô giáo để báo cáo.

"Vậy là các em đã bắt cặp xong hết cả rồi,việc thứ 2 là chúng ta phải đi tìm thật nhanh trước khi đồng hồ điểm 12h trưa nhé!" - giọng cô lại dõng dạc vang lên.

Mỗi nhóm đều đi những con đường riêng của mình, chúng tôi cũng vậy.Wooyoung cứ nắm tay tôi mà kéo đi mãi về phía trước, lâu lâu lại phải khựng lại vì tôi phải nhặt đá. Cách trại không xa thì có rất nhiều đá, tôi đã nhặt được 7 viên rồi,nhưng càng đi xa càng ít lại, suốt dọc đường tôi chả thấy viên nào cả, nhưng hình như có gì đó kì kì, tôi ghì tay Wooyoung làm cậu
ấy đứng lại rồi tôi nói:

"Yah,sao chỉ có mình tớ nhặt vậy,cậu không nhặt à,vậy là cậu theo nhóm của tớ để ở không chứ gì?".

Wooyoung đáp lại:"Tớ biết có 1 nơi đá rất nhiều,chúng ta đến đó xem!".

Rồi cậu ấy quay phắt đi 180 độ giống như đang nói dối mà sợ bị phát hiện vậy.Rồi cậu ấy cứ kéo tôi đi về phía đường thẳng kia cho đến khi dừng lại tại 1 nơi đầy lá cây.

"Yah,đá của cậu đấy hả?" - tôi hét lớn vào tai Wooyoung.

Tưởng cậu ấy mắng lại nhưng cậu ấy lại cười và bảo tôi:"Trèo lên cây đi,nhìn trên cao mới thấy đá được chứ!" - cậu ấy giục tôi trèo lên cái cây lùn lùn gần đó,mà đối với đứa nhà quê như tôi là chiện bình thường,có bị gạt cũng biết đường leo xuống mà.

Khi tôi trèo lên vừa đủ tầm mắt thì dừng lại và rất đỗi ngạc nhiên:"Wooyoung yêu Ji Eun" là chữ được xếp dưới nên đất kia, nó được kết lại bằng lá cây, thì ra đống lá hồi nãy không phải lá bình thường, rồi tự dưng tôi không biết phải làm như thế nào nhưng tim tôi nó cứ nhảy nhót mãi, tôi đứng hình rồi có giọng nói vang lên:"Yah,Ji Eun,cậu không sao đấy chứ,xuống mau đi,té bây giờ".Lời hỏi han quan tâm của Wooyoung càng làm trái tim tôi như mún nhảy ra khỏi lồng ngực,sau đó vài giây,tôi trèo xuống,Wooyoung đỡ tôi đáp đất an toàn rồi cậu ấy lại nói:"Đẹp không Ji Eun,tớ làm từ tối hôm qua đến lúc mà cô chưa gọi đấy,lá nó cứ bay mãi,phải xếp lại mấy lần,tức quá tớ lấy keo dán lại lun,nó dính xún đất mãi lun rồi đấy và.......".Bất chợt câu nói của Wooyoung bị ngưng lại bởi cái ôm của tôi, tôi đã khóc đấy,nhưng đấy là nước mắt hạnh phúc, cậu ấy làm quá nhìu vì tôi, lá bay rồi sao không bỏ cuộc mà lại đi xếp nữa,thật không hiểu nổi,muốn tôi nhìn đống lá này lắm sao,chúng chẳng có gì cả.Nhưng thực sự chính nó đã làm cho tôi hiểu thêm về Wooyoung và hiểu thêm về trái tim mình "Cậu biết cậu sến lắm không?" - tôi vừa khóc vừa hỏi Wooyoung trong khi vẫn đang nằm trong lòng cậu ấy "Biết,nhưng tớ còn 1 chuyện nữa muốn nói với cậu" .Rồi cậu ấy lấy từ túi quần ra một chiếc nhẫn và quỳ xuống bên chân tôi:"Làm bạn gái tớ nhé!".Trên tay Wooyoung đã đeo một chiếc giống hệt vậy và khoảng 3,4 giây sau đó, tôi cũng cúi đầu xuống ừ một tiếng, vì sợ nếu chần chừ thì tình yêu sẽ vụt khỏi tầm tay mình, mà dạo này tôi cũng có tình cảm với wooyoung mà, cả khuôn mặt tôi nóng như bếp than ở nhà, rồi Wooyoung cầm bàn tay nhỏ xíu của tôi lên và đeo vào ngón áp út. Sau đó cậu ấy dắt tôi đi lụm cái bao đựng 7 viên đá lúc nãy rồi nói: "Còn 3 viên nữa,kì này để tớ" - Wooyoung cười híp cả mắt.

Nhìn khuôn mặt đó tôi cũng cười theo.

Suốt dọc đường đi,chúng tôi cứ nắm chặt tay nhau không buông và việc đi lấy đá dường như không còn quan trọng nữa, thì lúc ấy tức khắc đá từ đâu xuất hiện không ngừng,và dĩ nhiên 10 viên đá khác màu trong khu rừng này được chúng tôi nhặt dễ dàng.Đang định đi về thì từ phía sau có 1 nhóm chạy lên, đó là JB và Ji Yeon. Hai người họ định nói gì đó, rồi nhìn chúng tôi sau đó lại nhìn bàn tay chúng tôi và JB nói 1 câu vô duyên hết chỗ nói:"Hai cậu bị hâm à?Đang là kẻ thù,chỉ có bị ghép đi kiếm đá mà nắm tay nhau à!Haha".Sau câu nói đó thì tức khắc có 1 bàn tay đấm ngay vào bụng cậu ấy,đó chính là tôi "Cậu hâm thì có,vô duyên,về dạy lại tên này đi nghen Ji Yeon". Tôi nói rồi kéo Wooyoung đi tiếp, lúc đó thì Ji Yeon mới lên tiếng:"Vậy là hai cậu.....hai cậu đã........",  "Ừm" - Wooyoung cười tươi trả lời rồi giơ bàn tay của chúng tôi lên như muốn họ nhìn vào 2 chiếc nhẫn vậy. Rồi chúng tôi cười  vui vẻ suốt dọc đường và đến nơi lúc nào không hay.

Hai chúng tôi cầm bao đá lại đưa cho cô. Sau khi tất cả mọi người đã quay về, cô cho chúng tôi xếp thành vòng tròn, rồi cô dõng dạc nói:"Hôm nay là bữa cuối cùng trong chuyến đi nên cô đã cho các em đi nhặt đá,đó là kỉ niệm và được cất giữ trong phòng lưu niệm của trường .Và ngay bây giờ,chúng ta hãy cùng tìm ra tài lẻ của các em qua chuyến đi thực tế này bằng cách mỗi em phải trình diễn tài lẻ đó cho mọi người xem".Ji Yeon từ nhỏ đã đam mê học nhảy nên cậu ấy đã trình diễn 1 màn nhảy hết sức gợi cảm,làm ai cũng há hốc mồm ra mà xem,không ai rời mắt được. Đến lượt tôi,tuy không nhảy hay bằng Ji Yeon nhưng tôi thấy giọng hát của mình cũng không đến nỗi tệ vì lúc còn ở dưới quê tôi hát rất nhiều.Thế là tôi đơn ca bài "You and I". Lúc đầu hơi run nên giọng hát của tôi không được mọi người chú ý cho lắm, chỉ có Wooyoung cứ ngồi mà lắng nghe, nhưng càng về sau thì lại khác, giông tôi càng lúc càng mạnh dạn và tôi đã thể hiện rõ được tài năng âm nhạc của mình,mọi người ngồi say sưa nghe như bị ai đó bỏ bùa. Sau khi tôi về chỗ thì một tràng pháo tay của mọi người làm tôi xúc động. Đến lượt Wooyoung,cậu ấy biễu diện beatbox và hát. Màn beatbox thì khỏi chê vào đâu được,cậu ấy nhào lộn trông thật nhẹ nhàng,điêu luyện như đã học từ kiếp trước tới bây giờ. Đến khi hát thì giọng cậu ấy trầm ấm và tuyệt nhiên mọi người im lặng và lắng nghe, giọng hát của cậu ấy đã được phô diễn 1 lần tại trường hôm khai giảng rồi, nhưng lúc ấy tôi không thể có mặt nên không biết,chính nhờ cậu ấy mà tôi không đến được đấy, nghĩ lại mà tức chết, nếu được đến trường hôm ấy chắc tôi đã “say nắng” cậu ấy ngay từ lần đầu gặp mất rồi, nhưng cái nhìn đầu tiên của tôi đối với Wooyoung đó là cậu ấy chẳng ra làm sao.Vậy mà giờ đây,tôi và Wooyoung là 1 cặp đấy chứ, đúng là "ghét của nào trời trao của đó".Sau khi tất cả mọi người  đều thể hiện xong thì chúng tôi vào lều thu dọn hành lí chuẩn bị ra về. Lên xe là lúc trời đã tắt nắng, màn đêm buông xuống nên tôi rất bùn ngủ, kì này tôi không ngồi với Ji Yeon nữa mà thay vào đó là Wooyoung,chúng tôi ngồi kế và nắm chặt tay nhau.Rồi tôi tựa vào bờ vai của Wooyoung mà ngủ ngon lành cho đến khi tới nơi.

Đi mất cả 1 ngày trời, giờ nắng đã tắt tù lâu rồi, thế là ai về nhà nấy,nhưng trước khi đi cậu ấy lấy trong ba lô ra 1 chiếc điện thoại di động, đặt vào tay tôi rồi nói:"Tối nay tớ sẽ gọi, giữ cẩn thận nhé, đồ ngốc" - nói rồi cậu ấy chạy vụt đi rất nhanh.Tôi hét lên "Yah,tớ không ngốc đâu" nhưng do chuyện chửi rủa quan trọng hơn nên tôi đã quên 1 chuyện "Nhưng mà cái này.........cảm ơn cậu nhé,Wooyoung ngốc!" - tôi nghĩ thầm. Cả tôi và Ji Yeon trở về nhà trong sự mệt mỏi,vừa mới về tôi đã leo tọt lên giường để ngủ,Ji Yeon cũng thế. Rồi đột nhiên chuông của cái điện thoại Wooyoung vừa đưa tự dưng reo lên làm cả 2 giật mình thức dậy.Trên điện thoại hiện lên "Wooyoung đang gọi" nhưng tôi có biết trả lời bằng cách nào đâu .Thấy thế Ji Yeon liền bảo:"Cậu nhấn cái nút xanh ấy rồi đưa lên tai mà nghe"

"Òh cám ơn"- rồi tôi làm theo Ji Yeon.

"Yah,sao lâu thế hả?Cậu về đến nhà chưa?Nếu về rồi thì hãy ăn đi, đừng có mà ngủ không khỏe đâu" - tiếng Wooyoung bên kia la inh ỏi vào tai tôi

"Nhốp nhép nhốp nhép,nghe không, đang ăn đây này!" - tôi giả bộ tạo ra tiếng đang ăn để Wooyoung không mắng,lúc đó Ji Yeon đã bắt đầu cười.Thấy Ji Yeon đang nghe lén,tôi leo xuống rồi chạy ra ngoài cửa mà đứng nói chuyện.

"Ừ nghe rồi, ăn từ từ kẻo mắc nghẹn đó, mà Ji Eun,mai......ngày mai ấy......tụi mình đi .......chơi nha, à mà đừng nói cho ai biết cả nhé!" - nghe vậy tôi liên nhìn vào trong xem Ji Yeon có đang đứng nghe không nhưng cô ấy đang ngủ

"" - tôi trả lời nghẹn ngùng.

"Vậy nhé, mai 8h tớ đón cậu tại trường".

"Ừ, ngủ sớm đi, không được thức khuya đâu đấy, tớ biết được cậu thức khuya là chết với tớ đấy".

  "Biết rồi, ngủ ngon, honey yêu" - nói rồi Wooyoung cúp máy. "honey" á, tôi vừa đi vào trong vừa cười như con điên.

"Chỉ có vậy mà điên rồi hả Ji Eun, haha mắc cười Ji Eun nhà ta quá đi à".- Ji Yeon trêu tôi

"Yah,cậu không ngủ à,vậy nãy giờ cậu có nghe chúng tớ nói chiện không vậy?".

"Chắc tớ là tiên ả,tai tớ đâu có thính đến thế,nằm chơi thôi chứ ngủ gì,mà cậu sướng thật,khi yêu ai cũng hỏi han như vậy,chỉ có JB là........." - đang nói giữa chừng thì chuông điện thoại Ji Yeon reo lên "Yongseo" - Ji Yeon nói.

"À,JB đây,tớ mới đổi số,mai tụi mình đi chơi nha,nhớ cậu quá à".

"Òh,biết rồi,mai 7h tại công viên trường,vậy nhé,bye" - nói xong Ji Yeon quay sang tôi nói tiếp:"Chỉ có JB là quan tâm đến tớ thôi".

"Xì, có vậy cũng nói,mà Ji Yeon nè!!!" - tôi làm mặt cún con rồi chạy sang nắm tay Ji Yeon.

"Gì?" - cô ấy lạnh lùng nói như  biết tôi sắp năn nỉ điều gì đó.

"Cậu chỉ tớ xài điện thoại đi".

"Chỉ có vậy thôi hả,tưởng gì,nhìn cho kĩ nhé" - nói rồi Ji Yeon huyên thuyên chỉ cho tôi,may mà đầu óc tôi có chút thông minh nên đã hiểu hết.

"Cảm ơn cậu nhé,mà còn 1 chiện nữa,mai cậu đi chơi với JB ấy ,về trễ lên nhé,tớ không chờ đâu".

Chợt ngay khi câu nói ấy vừa dứt,Ji Yeon quay ngắt sang tôi rồi nhìn bằng ánh mắt kì lạ hỏi tôi:"Sao thế?Cậu đi đâu à?Mọi lần cậu kêu tớ về sớm vì sợ đêm khuya ở một mình mà,khai mau".Tôi sợ ánh mắt đó sẽ phát hiện nên tôi quay mặt đi chỗ khác rồi trả lời:"Đâu có.....à mà có,tớ đi làm thêm,đúng rồi,tớ làm thêm".

"Thiệt không?" - Ji Yeon liếc nhìn tôi.

"Phải mà"- nói rồi tôi leo tọt lên giường mà nói vọng xuống:"Yah,mai cho tớ mượn cái quần ngắn của cậu nhé,tại làm việc phải cần thoải mái đúng không,chứ tớ không mượn để làm việc khác đâu,đừng lo" - tôi xổ một tràng, tự giải thích chứ Ji Yeon chả bắt bớ gì hết nên như thế cậu ấy cảm thấy nghi ngờ hơn: "Chứ tớ có nói không cho mượn đâu, làm gì mà ghê vậy,mai tớ sẽ ở nhà theo dõi cậu" - ấy chết tôi rồi, cậu không nói giỡn đấy chứ, tôi rất sợ bị phát hiện nhưng vẫn cố gắng nói: "Tùy cậu,lần cuối JB với cậu có dịp đi chơi chung, mốt là nghỉ dài hạn để làm bài tập rồi,không đi vì tớ cũng tốt thôi,ngủ sớm đi để mai canh tớ nhé!" - tôi nói vậy để Ji Yeon không còn nghi ngờ gì nữa, mình quá thông minh rồi đấy nhỉ. Rồi tôi chỉnh báo thức lúc 6h và chìm vào giấc ngủ.




Tác giả: p3_pingu97    Thời gian: 10-6-2012 09:58 PM
CHAP 4: Part 2

Sáng hôm sau, tôi thức dậy thì đã thấy Ji Yeon đang nấu ăn, vừa thấy tôi ngo ngoe ngồi dậy, Ji Yeon liền mếu máo nói:

"Ji Eun à,khét 3 cái trứng rồi đấy,huhu,xuống giúp mình coi"

"Ủa,ai nói không đi chơi ở nhà canh tớ vậy ta".

"Yah,lẹ đi khét nữa bây giờ".

"Biết rồi,biết rồi xuống đây" - tôi chiên cho cậu ấy 2 miếng trứng hình trái tim sau đó đi làm vệ sinh cá nhân.

Nhìn cậu ấy cắm cúi ngồi sắp xếp thức ăn vào hộp khiến tôi ngứa cả tay nhưng cậu ấy không cho mà nói:"Ngoài chiên trứng ra thì cậu không được đụng vào đồ của tớ,để tớ tự làm lấy".Thôi thì cho cô ấy ngồi làm và tôi chợt nhớ tới cuộc hẹn của mình và Wooyoung, nhưng đã 6h30 rồi Ji Yeon vẫn ngồi đây làm sao mà mình chuẩn bị kịp, nào là thay đồ, làm tóc, trang điểm nhẹ, còn làm cơm hộp."Cậu không đi làm à,thay đồ đi,tớ để cái quần trên móc treo trong phòng tắm rồi đấy" - cô ấy nói như vậy chắc không nghi ngờ gì nữa,hehe,vậy mình cũng thay đồ là vừa. Hôm nay,tôi mặc chiếc áo cặp với Wooyoung mà hôm bữa cậu ấy bỏ vào cặp tôi lúc còn ở trại và để lại lời nhắn: "Cái này mặc lúc tớ và cậu đi chơi lần đầu tiên đấy nhé!". Tôi mặc chiếc áo này với chiếc quần ngắn lộ rõ được đôi chân thon nhỏ của tôi. Để tóc xõa ngang vai và 1 chiếc mũ lưỡi trai cũng là mũ cặp.Vừa thay xong ra thì Ji Yeon đã đi mất tăm và để lại lời nhắn:"Yah,đi làm về thì ngủ trước đi nhé,chắc 8h tớ mới về".Thế là tôi hăng hái làm cơm hộp, cũng là 2 miếng trứng hình trái tim,vài hột đậu Hà Lan, 1 phần cơm nhỏ, còn lại là rau xanh, tôi thích ăn rau mà. Rồi tôi vui vẻ khóa cửa và xỏ vào đôi giày bót da để thấp ,trông cũng ổn đấy nhỉ.7h30,chắc Ji Yeon đã đi rồi,vì sợ trễ hẹn nên tôi ngồi xe buýt đi đến trường.Vì nhà cũng xa trường, mà chiếc xe buýt vô duyên hết xăng giữa chừng nên phải dừng lại mua xăng, thế là trễ 15ph.

Vừa bước xuống xe, thấy Wooyoung đang dựa vào chiếc xe màu vàng từ đằng xa, tôi liền kêu to:"Wooyoung à".Cậu ta nghe được nhưng vẫn không quay lại, chắc là đang giận lắm đây, tôi tiến lại gần, cậu ấy quay lại với vẻ mặt hầm hầm làm tôi phát sợ, bỗng thay đổi sắc mặt ngay lập tức rồi cậu ấy nhìn tôi với vẻ kì lạ, rồi mặt đỏ lên ,cậu ta quay mặt lại và nói:"Sao giờ này cậu mới tới, tớ chờ cậu lâu lắm rồi biết không?".Dường như câu nói đã giảm được phân nửa độ nóng, nếu lúc nãy không quay lại nhìn tôi chắc câu nói này còn nghiêm trọng hơn đấy. "Mà tại sao nhìn mình cậu ấy lại đổi sắc vậy?" - tôi tự hỏi rồi tôi trả lời lại Wooyoung:"À,là thế này,......." - rồi tôi kể hết cho cậu ấy nghe. Lúc này,cơn giận của Wooyoung mới thực sự được giải tỏa, cậu ấy mở cửa xe đẩy tôi vào chỗ ngồi, thắt dây an toàn cho tôi rồi lái xe đi. Suốt dọc đường đi, cậu ấy nói chuyện mà không ngó qua tôi 1 lần, bực mình tôi liền đưa ra ý kiến:"Yah,mắt cậu chỉ nhìn được phía trước thôi hả,tớ bực rồi đó!"

"Tớ đang lái xe mà" - cậu ấy nói cũng không liếc qua tôi.

Bực mình, tôi kêu:"Dừng lại,tớ hết muốn đi chơi nữa rồi" - nói rồi tôi tháo dây an toàn ngay lúc xe đang chạy, định mở cửa xe nhảy xuống thì Wooyoung nói:"Từ từ!".Rồi cậu ấy chầm chậm dừng xe lại sợ tôi té. Tôi một mạch bước xuống xe khi nó chưa dừng hẳn,Wooyoung từ sau chạy lại nắm lấy tay tôi:"Cậu hiểu lầm rồi,ý tớ không phải vậy đâu".

"Chứ là gì?" - tôi bực bội quay lại.

"Tại vì....tại vì.....hôm nay cậu đẹp quá.tớ...tớ sợ mình đỏ mặt nên không dám nhìn thôi!".

Khi nghe xong thì tôi trố mắt lên nhìn Wooyoung, cậu ấy liền chạy ra phía sau, đẩy tôi trở về xe."Đi thôi,hết giận nha", lúc này đây tôi mới đỏ mặt, không biết nói gì hết.

"Sao vậy?Sao cậu không nói chuyện với tớ nữa?Còn giận hả?" - Wooyoung cất tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.

"À tại.....tại tớ không có chuyện nói thôi. ".

Mà cái túi nãy giờ cậu để trên xe tớ là gì thế,lúc nãy giận cậu còn để lại đây nữa đó".

"Là cơm hộp của tụi mình".

"Hả?Cậu làm á?Chắc ngon lắm,biết vậy lúc nãy cho cậu đi luôn, tớ ôm hết 2 hộp mà ăn,hihi".

"Hứ,vậy cậu cho tớ xuống".

"Thôi giỡn mà,đừng giận nữa " - nói rồi Wooyoung nắm tay tôi, tôi lại đỏ mặt tập 2 còn Wooyoung mạnh dạn hết sức. Từ câu nói lúc nãy mà thay đổi hẳn, tôi bây giờ ngồi im thin thít, không dám động đậy, còn Wooyoung thì huyên thuyên suốt cả chặng đường. Đến một vườn đào nhỏ, cậu ta cho xe vào bãi rồi xuống mở cửa cho tôi, tôi bây giờ mới hào hứng trở lại vì tôi thích đào, tôi cầm 2 hộp cơm trên tay thì Wooyoung giật lại "Để tớ".Một tay cầm cái túi, lưng đeo ba lô còn tay kia phải nắm tay tôi giống như sợ tôi bị lạc vậy nhưng như vậy tôi lại rất thích. Chúng tôi dựng lều tại 1 cây đào nhỏ, sau khi sắp xếp đồ đạc vào thì cậu ta chạy đi mướn xe đạp đôi, tôi thì ở đây ngắm nhìn những cánh hoa đào đang rơi.Wooyoung dắt chiếc xe lại,chúng tôi chạy dạo quanh hồ nước,những hàng đào cứ rũ những cánh hoa hồng thắm lên tóc tôi.Chúng tôi dựng xe tại một góc cây rồi ngồi trên chiếc ghế đá gần đó. "Cậu thích đào lắm à?" - Wooyoung hỏi tôi.

Tôi dựa vào vai cậu ấy rồi nói:"Cậu biết không? Đào với tớ là bạn thân đấy,ở nhà tớ dưới quê có 1 cây đào to ơi là to gấp 3,4 lần cây này nè!" - tôi vừa nói vùa diễn tả bằng hành động tay trông rất buồn cười.Wooyoung cũng không nhịn nổi vừa cười vừa hỏi tiếp:"Nhưng sao là bạn được?".

"Mỗi lúc bùn hay vui tớ đều ra cây đào ấy để tâm sự và nó cũng là nơi tớ được nhìn thấy cuối cùng khi bắt đầu lên sống tại Seoul,cậu biết không tớ và Ji Yeon đã từng có 1 thời gắn bó với cây đào ấy đấy!".

"Vậy cậu và Ji Yeon đã quen với nhau từ trước chứ không phải lên đây mới gặp à?".

"Ừ,hồi đó tớ và cậu ấy còn hơn cả chị em ruột đấy,nhưng mà lúc ấy còn nhỏ lắm,tớ chỉ nhớ vậy thôi".Chợt 1 cánh hoa đào từ đâu rơi xuống đặt ngay vào mái tóc óng mượt của tôi,Wooyoung thấy vậy lấy tay gỡ xún và đặt một nụ hôn nhẹ  lên trán tôi.Nụ hôn này giống như đánh dấu tôi là của cậu ấy và nó cứ giữ mãi nét trong sáng của tuổi học trò.

Sau đó,chúng tôi đạp xe chạy vòng quanh rồi trở về cái lều bé nhỏ, nhăm nhi bữa trưa rồi ra về."Tớ dẫn cậu đến nơi này,chờ nhé!" - nói rồi Wooyoung vào lấy xe.
Kì này tôi ra hàng ghế sau, nằm dài trên đó để ngủ.
"Ji Eun à,đến nơi rồi,có dậy mau không?" - tôi nghe tiếng Wooyoung liền giật mình tỉnh dậy nhưng không chịu đi ra ngoài.

"Thôi làm biếng lắm!" .

"Làm biếng đúng không,đừng trách tớ nhé!" - nói rồi Wooyoung bước xuống, mở cửa xe sau ra và chui vào, bế xốc tôi trên tay, giống như tôi là em bé vậy.

"Yah,thả tớ xuống " - tôi cố gắng vùng vẫy nhưng không được, sợ nếu thả ra là mông tôi sẽ đáp đất đấy.

"Tại cậu làm biếng, được ẵm sướng quá còn gì?".

"Cậu muốn gì?".

"Muốn hành hạ cậu,hehe".

"Yah,tớ quánh cậu thật đấy".

"Tớ có võ mà".

"Ờ thì......thôi mà thả tớ xuống ,người ta nhìn thấy bây giờ”.

"Kệ họ,chúng ta đang quen mà" .

"Yah!" .

"Biết rồi,biết rồi,cô ngốc ạ!" - nói rồi Wooyoung thả tôi xuống.Vừa đáp đất an toàn, tôi lấy chân mình đạp chân cậu ta và nói: "Tớ không ngốc đâu nhé!" rồi chạy về phía trước. Bỗng tôi đứng khựng lại trước 1 căn nhà biệt thự to lớn ,có cả hồ bơi, sân thể thao mà không có người."A,bắt được cậu rồi" - Wooyoung chạy lại và ôm eo tôi từ phía sau.Tôi nghiêm mặt hoảng hốt : "Cậu dẫn tớ đến đây làm gì vậy?".Thấy bộ mặt tôi như vậy,Wooyoung liền bật cười thành tiếng:"Haha,cậu đang nghĩ gì vậy,tưởng mình làm gì cậu à,ngốc quá,đây là nhà mình", "À,ra vậy" - tôi trở về bình thường rồi mở cửa bước vào,Wooyoung cứ lẽo đẽo phía sau mà hỏi mãi:"Lúc nãy cậu nghĩ gì thế,nói cho tớ biết được không,haha".Tôi thì đỏ cả mặt cứ thế mà bước về phía trước cho đến lúc 1 bà lão từ trong cánh cửa đằng kia bước ra, đầu tóc bạc, đôi mắt cứ nhìn về phía tôi như mất hồn, cứ thế bà ấy đi lại và nắm lấy tay tôi bằng đôi tay lạnh ngắt. Hốt hoảng,tôi quay ra phía sau và ôm chặt lấy Wooyoung rồi mếu máo:" Ma,ma đấy,về thôi" .
"Không phải ma,là người ở nhà tớ đấy,đừng sợ!" - Wooyoung vừa nói vừa vuốt ve tôi để tôi không còn sợ nữa. Bỗng bà ta cất tiếng ồm ồm:"Cậu chủ về đấy à,còn đây là ai?" - bà ta nói rồi quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt sắc lạnh. Tôi cứ níu lấy cánh tay Wooyoung không buông được."À,cháu mới về,đây là bạn cháu,bà đừng làm vậy,cô ấy sợ đấy!". Nghe Wooyoung nói vậy, bà ta "hiền hậu" được một chút, rồi cậu ấy dắt tôi lên lầu, bà ta cũng theo, làm tôi phải nắm chặt người cậu ấy không buông, Wooyoung nhìn tôi như vậy cứ cười mãi."Cậu cười gì chứ,người ta sợ thật mà" .

"Haha, “người ta” ở dưới quê mà vậy đó hả?" .

"Mệt quá, kêu bà ta xuống đi, không tớ đi về đấy!" .

"Biết rồi" - rồi Wooyoung quay ra phía sau bảo bà ta:"Cháu vào phòng,bà xuống được rồi ạ" ,

"Vâng thưa cậu chủ" - rồi bà ta đi xuống,lúc này tôi mới an tâm mà buông tay Wooyoung ra "Sao thế, không nắm nữa đi, tớ muốn vậy mà" - Woo bày đặt nũng nịu nữa chứ làm tôi nổi cả da gà nhưng tôi cũng níu lấy cậu ấy như lúc nãy rồi cả 2 bước vào phòng cậu ấy .

"Woa,phòng cậu nhìu sách thật,tưởng vậy mà Wooyoung nhà ta chăm học nhỉ" - tôi ngạc nhiên trước căn phòng ngăn nắp và sạch sẽ của cậu ấy.

"Cậu nhìn tớ vậy thôi,chứ tớ được nhìu bằng cấp lắm đấy"- cậu ấy chỉ tay và những tấm bằng khen được lồng khung kính treo khắp nhà

"Ờ đúng rồi hen,lúc đầu nhìn cậu tớ tưởng lưu manh không đấy!" .

"Thôi cậu ngồi đây đi,tớ đi lấy bánh với nước"  .

"Thôi đừng đi" - tôi níu Wooyoung lại, làm mặt cún con.

"Sợ à?Hỳ,không sao đâu,cậu cứ ngồi yên đây là được chứ gì" - lúc này tôi mới chịu buông tay Wooyoung ra.

Một lúc sau,khi cậu ấy vừa ra khỏi,cảm thấy ớn lạnh sống lưng,tôi cũng chạy theo, nhưng lúc nãy Woo đi hướng nào nhỉ, bếp chắc là dưới cầu thang,thế là tôi leo xún nhưng không thấy cậu ấy đâu cả,tôi từ từ bước lại căn phòng có hình ông đầu bếp, chắc là đây.Tôi mở cửa bước vào : "Wooyoung à,hết hồn chưa?" nhưng chẳng có ai mà đây là phòng bình thường chứ không phải bếp, tôi đi vào trong và thấy tấm hình để trên bàn "Á,sao lại có ba của mình trong đây,mà tấm hình này giống hệt trong album hình nhà mình, mà tấm hình ở nhà sao bị gạch chéo ngay mặt cái ông này nhỉ?" - tôi suy nghĩ, rồi chợt một bàn tay lạnh ngắt của ai đó chạm vào vai tôi "Cô gái trẻ,vào đây làm gì?".Tôi hét toáng lên:"Á......." rồi ngất đi.

Tác giả: p3_pingu97    Thời gian: 10-6-2012 10:00 PM
Bữa giờ cảm ơn các bạn đã ủng hộ fic của mình
sau ngày hôm nay mình sẽ tạm close fic để thi chuyển cấp rồi!
Nên hôm nay mình đăng nhiều hơn
Sau kì thi mình sẽ post cho hoàn tất
Love all :*
Tác giả: PhởluvWoo_9x    Thời gian: 11-6-2012 09:16 AM
Vậy là milky tỏ tình rùi à???
Chap sau ss cho Ji Yeon với JB nha, thích couple này lắm
Au 5ting!!!
Hóng chap mới nha
Coi cái Ji Eun bị làm sao á
Có chap hú liền nha

Tác giả: dautay_kute_62    Thời gian: 11-6-2012 05:21 PM
Ji Eun bj j` thế???
mau ra chap mới nhanh nha!!!
ko bt IU bj j` nữa
Coa chap mới nhớ nói nha!!!
Tác giả: s2.milky    Thời gian: 11-6-2012 09:11 PM
- Lần đầu cm cho au nà :x

Milky thật là dễ ~  thương quá đi

Khúc cuối đag hay thỳ hết :(

Chắc nhà JE vz Woo quen nhau há

Và chắc cóa chuyện jk đêy mà

Hóng chap sau của au lắm í

Ủng hộ fic của au lắm lắm luôn

- Au 5 ting - !! :x ~
Tác giả: bada_kute    Thời gian: 13-6-2012 04:50 PM
Mở fic theo yêu cầu của author.

Thân.
From mod bada_kute

Tác giả: baomy9x    Thời gian: 24-6-2012 08:52 PM
hí hí

bữa giờ về quê không comt cho au được!

khi về thì au close fic không comt được!

vậy nên bữa nay mới comt cho au nè!

chap nè hay lắm đó!

ha ha

Milky tỏ tình dùi!

mà cái người trong hình có quan hệ gì với nhà jieun nhỉ?

hóng hóng chap sau của au ha!

nhớ hú ss hen!

ss lượn đây!

mà cái fic nè e cung post bên kst hử?

saranghae e ha!
Tác giả: p3_pingu97    Thời gian: 26-6-2012 03:28 PM
CHAP 5: Part 1:

Tôi mở mắt ra và thấy Wooyoung ngồi kế bên,tay nắm chặt tay tôi:

"Cậu thấy trong người thế nào rồi,có khát không? Tớ đi lấy nước cho cậu nhé!" - Woo ân cần hỏi han tôi .

"Thôi đừng đi nữa mà, tớ sợ lắm, có khát tớ cũng không cho cậu đi" - tôi ghì tay Wooyoung lại.

"Ngoan nào, 1 tí thôi, bà ấy không làm gì cậu đâu" - tôi lại một lần nữa "thả" Wooyoung đi, nhưng không sao, cậu ấy về rất lẹ.

"Ngồi dậy uống nước nào" - Woo lấy tay đỡ lấy người tôi. Uống xong 1 ngụm tôi liền hỏi:

"Nhà cậu mướn người ở như vậy, ai dám vào nữa, sao không đuổi đi?" .

"Tớ kể cậu nghe, hồi đó lúc tớ còn nhỏ, bà ta không có như vậy, vẫn như những người bình thường thôi, nhưng kể từ lúc mẹ tớ mất lúc tớ 6 tuổi, bà ta trở thành như thế ,ai cũng nói bà ấy bị mẹ tớ nhập nhưng tớ là người hiểu rõ mà, vì vậy tớ sống với bà ấy từ lúc đó đến giờ" .

"Thế, ba cậu?".

"Ba tớ qua Mỹ định cư, chứ nếu ở nhà thì không thể chịu nổi".

"Vậy ra, ba cậu và bà ấy rất thương mẹ cậu".

"Đúng vậy, mẹ tớ là một cô gái đẹp, dịu hiền, sống rất tốt với mọi người nên bà người ở khi mẹ tớ mất không chịu đi mà cứ ở phòng mẹ dọn dẹp lau chùi không cần trả lương, chỉ cần đủ ăn lo cho mẹ tớ đươc rồi, với lại bà ấy cũng không có họ hàng thân thích nên tớ giữ bà ấy ở lại, bà rất ngại người lạ nên đối với cậu như vậy đấy!" .

"Thì ra là vậy ,mà đừng nói là phòng lúc nãy.......là phòng ........của mẹ cậu nha".

"Ừm, thì đúng là vậy ,nhưng cậu đừng sợ, không có ma đâu" - tôi vớ lấy tay Wooyoung để không sợ nữa thì bỗng cánh cửa mở ra, bà ấy xuất hiện, tôi vội lếch lại, ôm Woo chặt cứng, cậu ấy thì cứ để vậy.

"Cậu chủ, tôi đem bánh lên, cô cậu ăn vui vẻ, mà cho tôi xin lỗi nhé, cô gái trẻ à!" - bà ấy vừa nói vừa chạm vào vai tôi làm tôi ôm Woo chặt hơn thế nữa nhưng vẫn nói để bà ấy mau chóng đi ra ngoài:

"Dạ....dạ...không có gì đâu ạ!" - rồi bà ấy bỏ tay ra khỏi người tôi và bước ra khỏi phòng,lúc này tôi mới thả lỏng Woo ra.

"Làm gì ôm tớ cứng ngắt thế, sợ vậy à?" .

"Ừm, tới giờ vẫn còn sợ nè!".

"Lại đây" - nói rồi Woo ôm tôi vào lòng: "Cứ thế đi, chừng nào hết sợ thì nói".

"Mà Woo à, tại sao cái hình ở trước phòng đó lại có hình ông đầu bếp, tớ tưởng cậu lấy bánh chỗ đó nên mới đi vào?" .

"À, mẹ tớ hồi xưa làm đầu bếp, ba tớ gặp mẹ tớ lúc 2 người cùng nhau thi nấu ăn tại một vùng quê nào đó".

"Cho tớ hỏi thêm 1 câu nữa nhé!".
Woo cười trước vẻ ngây thơ của tôi rồi nói: "Ừ, hỏi gì hỏi đi, miễn sao cậu không sợ nhà tớ nữa được rồi" .

"Cái tấm hình để trên bàn, trong phòng đó đó,là ai vậy?" .

"Hình ba tớ" .

"Với ai nữa?".

"Ba tớ kể lúc thi nấu ăn ở đó, gặp được cậu bạn đó và họ trơ thành bạn thân" .

"Hả? Bạn thân?" .

"Ừ,sao thế?".

Nếu mà là bạn thân thì tại sao ba mình lại gạch chéo mặt của ông ấy nhỉ, ghét ba Wooyoung đến thế sao, mà giữa họ đã xảy ra chiện gì thế?

"Ji Eun à, cậu sao vậy?" .

"À, không sao" - nói rồi tôi rời khỏi người Wooyoung .

"Hết sợ rồi à?" .

"Ừm".

Thực ra thì tôi đang suy nghĩ về hai bức ảnh ấy,một người thì vẫn giữ ảnh nguyên vẹn,còn người kia thì lại ghét người này,là chuyện gì thế nhỉ. Chợt nhìn lên đồng hồ: "Hả,7h30 rồi".

"Có chuyện gấp à?".

"Ji Yeon.....Ji Yeon sắp về rồi!Chở tớ về nhà, kẻo bị phát hiện".Tôi vội vàng  bước xuống nhưng cũng là lúc bà ta bước lên, thế là tôi quay đầu lại chạy lên phòng, mở cửa ra và la toáng lên: "Á....". Woo đang thay đồ. Cậu ấy quay mặt lại và thấy tôi đang đứng đó rồi nói: "Cậu chờ tớ 1 tí ở dưới không được sao? Tự dưng lại chạy lên, may là tớ đang thay áo thôi đấy, mắt cậu có bị gì tớ không chịu trách nhiệm đâu đấy!" - vừa nói Woo vừa mặc chiếc áo mới vào.Tôi thì vừa lấy tay che mặt vừa nói: "Tớ.....tại gặp bà ấy nên tớ chạy lên chứ bộ". Nghe tiếng mở cửa từ phía sau, ngay lập tức “ba chân bốn cẳng” tôi bay thẳng lại Wooyoung và nấp đằng sau.

"À, tôi lại làm cô sợ à, tôi xin lỗi, tôi chỉ định mang nước lên thêm cho 2 người thôi, mà hình như cậu sắp đưa cô ấy về, vậy 2 người đi đi kẻo tối nguy hiểm lắm ” - bà ấy khào khào nói. Lúc này tôi mới ló đầu ra "Bọn cháu về ạ!" .

"Mốt đến chơi nữa nhé!" - bà ta đã trở nên thân thiện hơn.

"Dạ vâng ạ!".

Rồi bà ấy mở cửa cho tôi và Wooyoung bước ra

Vào trong xe, Woo nói:

"Ji Eun" .

"Hả?".

"Cậu hay thật đấy, từ trước tới giờ không ai dám tới nhà tớ vì bà ấy đấy, kể cả JB, tớ tưởng cậu cũng thế!" .

"Lúc đầu thì tớ rất là sợ luôn, nhưng không hiểu sao lúc nãy thấy bà ấy thân thiện như vậy và tớ muốn tới nữa" .

"Tớ thấy cậu giống mẹ tớ rồi đấy, chắc là bà ấy cũng tưởng vậy" .

"Yah, lái xe mau đi, chỉ còn có 10ph nữa thôi đấy" .

"Dạ vâng ạ".

"Yah, không giỡn nữa đâu đấy" .

"Biết rồi".

Nói rồi Woo lái xe như bay về khu nhà trọ của tôi. Woo xuống xe mở cửa và hôn nhẹ lên môi tôi rồi nói: "Vào nhà cẩn thận, tối nay ngủ mơ về tớ nhé, hôm nay tớ thực sự rất vui, cảm ơn cậu, honey yêu" - nói rồi Woo vuốt má tôi và đi vào trong xe.Tôi vô cùng ngạc nhiên, đờ người ra nhưng cũng cúi người xuống nói vọng vào: "Cậu cũng thế, đi đường cẩn thận". Tôi chờ cho chiếc xe đi ra khỏi tầm mắt thì quay đầu vào, mặt đỏ ửng. Đến lúc này tôi mới nhận ra mình trễ 5ph, vừa bước vào ,một ánh mắt rực lửa quay lại nhìn tôi: "Yah,cậu đi đâu thế, tớ về lúc 7h30, đáng lẽ công việc phải kết thúc lúc 5h chiều rồi chứ, có biết tớ phải ăn mì gói không thế, khai thật, mau!" .

"Thì tớ làm thêm 3 tiếng nữa mà" - rồi Ji Yeon đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt tôi nói: "Cậu xạo quá rồi đó, tớ thấy hết rồi" .

"Hả? Thấy rồi à? Tụi mình chỉ đi chơi 1 ngày thôi mà" .- tôi lúng túng

"À,vậy là có đi chơi, cậu bị dụ mà khai rồi" .

"Yah, ừ thì hẹn hò, có gì đâu, giống cậu và JB thôi".

"Vào trong tắm rồi ra ăn mì với tớ?" .

"Vậy ra cậu chưa ăn à?".

"Sợ cậu giống như lúc trước nên ngồi chờ muốn sốt ruột, có đi đâu cũng phải gọi tớ 1 tiếng chứ".

"Cậu đúng là bạn tốt, tớ biết rồi, lần sau không dám nữa, vào tắm ngay đây ạ!".

Hai chúng tôi ngồi ăn mì rồi mỗi đứa về “nhà” nấy. Một tin nhắn từ trong điện thoại tôi:"Ji Eun à, ba tớ ngày mai sẽ về, sáng mai tớ qua chở cậu ra sân bay và ra mắt “ba chồng” nhé, 7h tớ có mặt, không được ngủ nướng đâu quan trọng lắm đấy, ngủ ngon, honey yêu". Dù chỉ đọc qua tin nhắn thôi nhưng tôi cũng đủ cảm nhận được rằng Wooyoung đang rất vui vì đã không gặp ba rất lâu rồi. Tôi lật đật bay xuống chỗ Ji Yeon, kêu cô ấy dậy và cho coi dòng tin nhắn này.

"Honey với chả honey, thân thiết nhỉ" .

"Yah, tớ cho cậu coi không phải để cậu nói mấy cái đó" .

"Chứ không phải cậu khoe bồ cậu được hơn bồ tớ à?" .

"Không phải, mà là kêu cậu chuẩn bị cho tớ bộ đồ nào vừa ý ấy" .

"Á, muốn làm con dâu nhà người ta rồi đây" .

"Yah, tớ còn nhỏ, chưa tới mức đó đâu, mệt cậu quá, lẹ đi" .

"Biết rồi mà cô nương".

Nói xong Ji Yeon lục đục trong tủ tìm quần áo cho tôi. Cuối cùng,cô ấy lấy ra ba bộ và bảo tôi mặc thử cho cô ấy coi. Tôi thay bộ thứ nhất, bộ này tuy rất đẹp nhưng khi kéo lên thì nó hở dưới,mà kéo xuống dưới thì nó lại hở phần trên.Vậy là tôi không chịu mặc, dù Ji Yeon ép, tôi cũng cương quyết không mặc. Tới bộ thứ hai, cái bộ đầm gì mà dài thườn thượt, tới mắt cá chân cơ, vậy thì làm sao thoải mái và năng động được. Cuối cùng,bộ thứ ba tôi rất vừa ý, chiếc áo sơ mi tay ngắn màu hồng được bỏ vào chiếc váy màu kem ngay ngắn, cộng thêm chiếc túi kẻ sọc nâu, mái tóc dài mượt, đôi guốc không cao lắm. Coi như tạm ổn, tôi cũng cảm ơn Ji Yeon rối rít rồi thay bộ đồ ra để đi ngủ và cũng không quên chỉnh đồng hồ báo thức lúc 6h.

Sáng sớm, khi chuông đồng hồ reo lên thì cũng là lúc tôi thức dậy, làm vệ sinh cá nhân xong xuôi thì tôi thay ngay bộ đồ hôm qua mới chọn vào rồi ăn sáng trong khi Ji Yeon vẫn đang ngủ. Tôi ra ngoài mà cũng không quên để lại lời nhắn:"Tớ không biết đi tới chừng nào nữa, cậu tự lo lấy nhé. Mà khi thức dậy thì hãy ăn áng đi nhé, đừng để bụng đói như mọi bữa,
thức ăn ngay trên bàn, bye, bestfriend
"

Tôi vừa ra thì chiếc xe màu vàng ấy chạy tới, kì này tôi tự mở cửa bước vào ngồi. Wooyoung lại quay mặt đi chỗ khác. Mà tôi đã nhận ra 1 điều ở Wooyoung. mỗi lúc đỏ mặt thì cậu ấy liền đánh trống lảng và quay mặt đi chỗ khác , cũng không dám nói chuyện.Vì vậy, tôi cũng ngồi im.

"Sao cậu không hỏi tớ sao không nói chuyện với cậu nữa?" .

"Tớ biết ngay câu trả lời nên không hỏi" .

"Nhưng tớ lại muốn nghe" .

"Thôi lái xe đi, mà Wooyoung này, cậu biết người chụp hình chung với ba cậu là ai không?" .

"Không, mà cậu biết à?" .


"Ừm, đó là...ba tớ"  .

"Thật hả? Vậy chuyện chúng ta quen nhau cũng trở nên dễ dàng rồi!"  .

"Không dễ vậy đâu, tớ có linh cảm xấu, à mà ngày mai tớ về quê, cậu đi không?".

"Gia đình người yêu mà không đi sao được, phải chào hỏi chớ, hihi" .

"Cái tên Wooyoung này, lo lái xe đi" - tôi đỏ cả mặt rồi giục Wooyoung.

Đến sân bay, tôi và Wooyoung ngồi đợi, bỗng từ phía trong phòng kính có 1 người đàn ông cao to, đeo mắt kính cứ nhìn vào chúng tôi, tôi lay Woo dậy vì cậu ấy đang dựa vào vai tôi mà ngủ, chắc hôm qua cậu ấy không ngủ được

"Wooyoung à, cái ông kia sao cứ nhìn chúng ta hoài kìa, có phải ba cậu không vậy?".- tôi giục Wooyoung.
Wooyoung dụi mắt rồi đứng bật dậy: "Ba, con Wooyoung nè!" - rồi Wooyoung chạy lại ôm ba mình mà quên cả tôi, nhưng tôi hiểu cảm giác đó mà, rồi tôi từ từ đi lại: "Cháu chào bác ạ!" - tôi lễ phép chào người lớn tuổi.

"Ai vậy con?" - ông ấy hỏi vẻ ngạc nhiên .

"Dạ là bạn ạ!" - Woo ngại ngùng đáp

"À, bạn gái à? Chúng ta về, trên đường đi nói chuyện sau!"- ông ấy sống bên Mỹ quen rồi nên lối sống cũng không
bị bó buộc, thoải mái, bới vậy khi Woo giới thiệu tôi, sắc mặt ông ấy rất ư là bình thường . Rồi Woo nhanh chóng chộp lấy cái vali và đi lấy xe. Tôi và ông ấy đứng đợi, tôi không dám nói chuyện, rồi cuối cùng, ông ấy cũng hỏi: "Cháu tên gì, bao nhiêu tuổi, học trường nào vậy?" .

"Dạ cháu tên là Ji Eun, cháu bằng tuổi Wooyoung và bọn cháu đang học cùng trường" .

"Cháu là bạn gái nó đúng không?" .

"Dạ" - tôi cúi mặt xún đáp.

"Wooyoung ra rồi ,chúng ta đi thôi cháu" - nói rồi ông ấy kéo tay tôi đi giống hệt Woo vậy, trông ông ấy rất gần gũi, vậy sao ba tôi lại ghét ông ấy. Nhất định ngày mai tôi phải hỏi cho ra lẽ. Trên đường đi, 2 cha con họ nói chuyện rồi cười đùa vui vẻ, ông ấy nói chuyện với tôi giống như người thân trong gia đình vậy, tôi cũng thấy rất vui.

"Ba à, Ji Eun nấu ăn ngon và hát hay lắm đấy, lát nữa cô ấy sẽ nấu cho chúng ta ăn" .- Wooyoung nói rất là tự nhiên

"Ơ sao lại.....dạ...cháu sẽ làm ạ!".Cái tên Wooyoung trời đánh, tự nhiên đem người ta ra làm osin chứ, tôi là đương sự mà còn không biết nữa bởi vì hắn có nói cho tôi tiếng nào đâu, kệ nấu đại vậy.Về trước cửa nhà, Woo chạy lại mở cửa sau ra cho tôi và ba cậu ấy đi ra.

"Ồ,ông chủ về rồi" - bà người ở hôm qua đã thay đổi 360 độ, không còn như "hồn ma" nữa

Ừ,cô dẫn Ji Eun vào bếp rồi nấu 1 bữa ngon ra nhé!" - nói rồi ông đẩy tôi ra phía trước. Yah, cái ông này, định cho tôi làm người ở nhà ông à, không dám đâu, tôi chỉ nấu cho ông bữa nay thôi nhé. Nhưng mà Wooyoung rất dễ thương, cậu ấy nói: "Để tớ phụ cậu", chắc cậu ấy không coi thường phụ nữ thời nay đâu, dám à, hehe. Rồi cả hai chúng tôi quậy tưng cả cái bếp, bà người ở chỉ biết đứng đó mà cười, đây là lần đâu tiên tôi thấy bà ấy vui thế cơ đấy.

"Xong rồi, mời ba xuống ăn cơm" - Wooyoung vui vẻ gọi ba xuống .

Nào là những món ngon: kimbap, kimchi, canh rong biển.......Tất cả đều rất ngon nhưng vẫn mang nét truyền thống của Hàn
Quốc. "Là Ji Eun nấu hết đấy ba, con chỉ vào quậy thôi" - Wooyoung nhanh nhảu nói như con nít, lần đầu tôi thấy cậu ấy như vậy, chắc là không gặp ba mình lâu lắm rồi, thảo nào lúc sáng ngủ say sưa .

"Vậy con làm chồng được rồi đấy ,biết phụ giúp vợ là 1 việc nên làm mà, phải không cháu" - bác ấy nói rồi quay sang nhìn tôi. Tôi đang ăn thì tự dưng bị hỏi liền nói:

"Dạ? Dạ...cháu không biết ạ!" - tôi ngượng chín cả mặt.       

"Ba à, mai con về nhà Ji Eun dưới Busan chơi, ba đi không, sẵn hai bên gia đình gặp mặt nhau luôn" .

"Busan á?" - ông ấy ngạc nhiên.

"Không được" - tôi và ông ấy cùng cất giọng. Tôi thì sợ ông ấy gặp ba tôi thì chết mất, chắc ông ấy cũng nghĩ  nếu gặp ba tôi ở đó thì chết, vậy nên 2 người mới nói cùng lúc như vậy.

"Cả 2 người sao vậy? Mới quen mà đã vậy, ba định delete con trai mình à, mà có chuyện gì vậy ba?" - cậu ấy hỏi ba rồi quay sang tôi : "Sao vậy Ji Eun?".

Chắc cậu ấy không hiểu gi đâu, tôi cũng sẽ kím một cơ hội nào đó để nói cho Wooyoung biết những khúc mắt trong lòng
nhưng không phải là lúc này.

"À,không có gì đâu" - ông ấy nói.

"Tớ cũng thế!" - tôi đáp.

Rồi cả ba cắm cúi ăn, Wooyoung đã đi mua bia cho cả 2 cha, chỉ còn tôi và ông ấy ngồi trên phòng khách, còn bà người ở thì đang làm gì đó .

"Sao lúc nãy con không cho bác xuống Busan, có chuyện gì à?" .

"Dạ? Không phải là không cho ạ, tại cháu chưa nói gì với ba cháu cả nên mới vậy".

"Thì ra là vậy?" .

"Mà tại sao bác lại không mún xún Busan ạ?" – tôi làm liều hỏi đại, nhỡ tìm ra được manh mối nào thì sao.

"Ta sợ gặp lại một người bạn, ông ấy dường như rất hận ta".

Vậy là suy nghĩ của mình là đúng ,ba hận ông ấy, vậy tại sao chứ, phải gỡ bỏ mối nghi ngờ này mới được.

"Bác có thể kể cho cháu nghe chuyện gì không?" .

"À, chắc không được đâu cháu ạ, chuyện này chỉ mình bác biết thôi, xin lỗi cháu nhé!" .

"Dạ không có gì đâu,cháu chỉ tiếc là không chia sẽ nỗi bùn với bác được thôi" - hứ, cái ông này kín miệng dữ ha.

"Woo quen cháu đúng là phước ba đời của nó" .

"Dạ chắc không đến nỗi vậy đâu ạ, à, Wooyoung về rồi, cháu cũng xin phép về cho hai người trò chuyện, lâu không gặp mà" .

"Vậy cháu về cẩn thận" .- ông ấy nhìn tôi nói với vẻ lo lắng rồi quay sang Wooyoung

"À, con chở Ji Eun về đi rồi cha con ta hãy nói chuyện, để con gái đi một mình ba không yên tâm" .

"Ba không nói con cũng tự làm mà, hihi" - Nói rồi Wooyoung chở tôi về, trên đường đi cậu ấy hỏi tôi rất nhìu:

"Ji Eun à, lúc nãy, lúc đang ăn ấy, có chuyện gì giấu tớ à?".

"Không có đâu, tại tớ chưa nói gì cho ba tớ hết nên việc ba cậu xuống thì thấy hơi kì, đúng không?" .

"Ừ, cũng đúng" .

"Thôi tới đây được rồi, vào trong khó quay xe ra lắm, mai phải đi sớm đó nên không được uống nhìu, hại sức khỏe lắm đấy, về cẩn thận" - tôi bước xuống và nói với Woo.

"Ừm biết rồi, không uống nhiều đâu, cậu cũng ngủ sớm rồi gọi về cho gia đình biết trước đi, bye, honey yêu" .

"Biết rồi, bye bye!".

Tôi từ từ đi vào trong và xâu chuỗi lại mọi chuyện, ba mình và ba Wooyoung nghiêm trọng đến mức đó sao, vậy cũng ảnh hưởng tới chúng tôi rồi, phải giải quyết làm sao đây. Vừa bước vào, Ji Yeon liền hỏi: "Ủa sao cậu về sớm thế, mới 2h trưa thôi mà" .

"Hai cha con đang nhậu nên tớ về, mà mai tớ về quê, cậu ở nhà một mình không sao chứ?" .

"Hả? Sao không nói sớm, mà cậu tưởng tớ là con nít à, tớ ở một mình quen rồi, có gì tớ đi chơi với JB lun, hehe" .

"Ừm sao cũng được, miễn sao cậu ổn là được rồi, thôi tớ đi chuẩn bị hành lí ”.

Tôi đi dạo quanh các shop mua quà về cho mấy đứa nhỏ trong xóm và mua cho ba mẹ những bộ đồ mới. Tối đến, tôi cũng dọn xong đồ đạc và lên giường ngủ.

Khi con gà gáy báo hiệu trời bắt đầu sáng, tôi thức dậy, làm vệ sinh cá nhân, thay đồ và mặc chiếc áo khoác lông dày vì trời rất lạnh, tôi đứng ngoài cửa chờ Woo tới. Ánh đèn từ phía xa làm chói mắt tôi, Woo đã tới, tôi leo lên xe và la lên:

"Yah,sao cậu muộn thế, 5h rồi đấy, kiểu này về chắc trễ mất" .

"Cậu không nên khinh thường tài nghệ lái xe của tớ đâu đấy!".

Nói xong cậu ấy lao nhanh về phía trước làm tôi mém tí bật ngửa ra đằng sau.Sau 2 tiếng đồng hồ, chúng tôi đã gần về đến nơi.Mọi lần khi ngồi xe thì tôi luôn ngủ vì sợ say xe nhưng hôm nay được về quê thì tôi hào hứng không kể xiết.

Tác giả: p3_pingu97    Thời gian: 26-6-2012 03:32 PM
Mình đã comeback trở lại và cũng mong tất cả mọi người vẫn ủng hộ fic của mình như trước.
Chỉ còn 1 part nữa thôi thì câu chuyện cũng đã hết, tại vì fic này mình sử dụng ngôi kể thứ nhất nên phạm vi kể  2 nhân vật kia rất hạn hẹp, cho nên mình sẽ cố gắng viết thêm phần ngoại truyện của Ji yeon- JB
Mong các bạn vẫn ủng hộ, mình có ấp ủ một cái fic nữa, chỉ mới là ý tưởng nên mình chưa nói trước được gì cả
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ fic mình, mình sẽ cố gắng viết hay hơn nữa vào các fic tiếp theo
Love all
Tác giả: baomy9x    Thời gian: 26-6-2012 06:38 PM
yah!

đã quá đi mất!

mới có part 1 thui mà dài cỡ đó lun á!

hì hì!

thui vào vấn đề chính comt cho au nè!

không ngờ ba woo lại thoáng như thế chứ!

không hề phản đối tình cảm của 2 đứa nè!

mà vì chuyện gì mà 2 người bạn thân lại trở thành kẻ thù thế!

cho nên hóng part 2 của au ha!

lượn đây!

saranghaeyo au!
Tác giả: dautay_kute_62    Thời gian: 26-6-2012 07:39 PM
viết hay lém
mong chap tiếp theo của au
nếu ra chap mới nhớ hú một tiếng nha
------------------------------------------------------

Tác giả: PhởluvWoo_9x    Thời gian: 26-6-2012 07:53 PM
Em chào au
Au comeback nì lợi hại thiệt
Em hạnh phúc quá
Nhớ au quá đi au à
Chap hay lém
Mấy đứa dễ x ương quá đi
Hóng au ra chap mới nhá
Au 5ting!!!
À mà au nhớ hú em típ nha
Chúc au mau ăn chóng lớn c ó sức vít fic em đọc nhoa
^^

Tác giả: p3_pingu97    Thời gian: 27-6-2012 08:10 PM
CHAP 5: Part 2:

Chúng tôi dừng lại ngay tại cánh cổng quen thuộc. Khi vừa thấy tôi, ba mẹ tôi đã chạy lại ôm tôi, nước mắt tôi đã tuôn ra, tôi cùng ba mẹ đi vào nhà, bỏ mặc "ai đó" đang thui thủi xách hành lí xuống. Nhớ lại, tôi chạy ra: "À,Wooyoung,tớ........." .

"À, biết mà, không sao đâu" - rồi Wooyoung mỉm cười, tôi nắm tay Woo kéo vào nhà.

"Dạ thưa ba mẹ, đây là bạn trên thành phố của con tên là Wooyoung"- rồi tôi quay qua Wooyoung: "Còn đây là ba mẹ tớ" .

"Dạ cháu chào 2 bác, cháu nghe Ji Eun kể về hai bác rất nhiều"- Woo cúi đầu chào rất là lễ phép, đúng là biết nịnh nhỉ .

"À, chào cháu, mà hai đứa học cùng trường à?" .- mẹ tôi hỏi wooyoung

"Dạ vâng ạ!" - Woo cười tươi đáp.

"À ba phải ra trồng lại mấy cái cây hôm qua bị gió làm ngã, con dẫn bạn đi chơi đi" .

"Lớn rồi mà chơi gì nữa bác, để cháu ra phụ bác một tay ạ!" - nói rồi Woo xắn tay áo lên tới khuỷu tay và cùng ba tôi ra vườn .Nhìn cậu ấy mồ hôi nhễ nhại vì chắc chưa bao giờ làm, thấy mà xót lắm cơ.

"Con à"- mẹ tôi hỏi.

"Dạ?"  .

"Cậu trai trẻ đó là bạn trai con à?" .

"Dạ...vâng ạ!" - tôi cúi mặt đáp.

"Mẹ thấy cậu ấy cũng được, mà gia đình bên đó đã biết con chưa?" .

"Dạ ba cậu ấy đã gặp mặt con rồi mẹ".

Vậy còn mẹ?" .

"Dạ mẹ cậu ấy mất từ khi cậu ấy còn nhỏ".

"À, ra thế tội nghiệp cậu bé, con cố chăm sóc nó để nó không cảm thấy buồn nghe con" .

"Dạ con biết con nên làm gì mà".

"Thôi vào bếp làm phụ mẹ" .

"Dạ".

Tới trưa ,cả gia đình sum họp vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, tôi còn nói ít hơn Wooyoung nữa cơ đấy, làm như đây là gia đình của cậu ấy vậy, xí. Mà thấy cậu ấy vui như vậy tôi cũng vui theo. Ăn xong tôi và Wooyoung rửa chén, ba mẹ tôi bận cái gì đó.

"Cậu vui thế cơ à?".

"Ừm cảm ơn cậu, tớ vui lắm" - nói rồi Wooyoung hôn trộm lên má tôi .

"Yah, ba mẹ tớ thấy bây giờ, cậu chết với tớ" - tôi vừa nói vừa lấy nước hất vào mặt cậu ta.

"Bộ tớ không có quyền hôn bạn gái mình à?" – câu ấy nghênh mặt ghẹo tôi. Và thế là, tôi đập cậu ấy vài phát rồi tiếp tục rửa chén, chúng tôi cứ giỡn suốt mà hình như có 4 con mắt của ai đó dõi theo. Đến chiều, Woo phải về trước vì có việc bận.

"Dạ thưa hai bác, cháu có việc gấp phải về nên không làm phiền hai bác và Ji Eun nữa ạ!" - xong rồi quay sang tôi:

"Sáng mai tớ sẽ tới đón cậu, giờ về trước nhé, bye" - cậu ấy nói xong rồi cúi đầu chào ba mẹ tôi một cách lễ phép, sau đó leo lên chiếc xe màu vàng chạy về phía trước.

Tối hôm đó, tôi không ngủ được vì lâu ngày mới được về quê, tôi ra ngoài hành lang ngồi hóng gió thì chợt tiếng bước chân từ đằng sau đi tới, tôi quay đầu lại thì thấy ba đang mỉm cười với mình. Ba ngồi xuống cạnh tôi rồi nói: "Con gái của ba lớn nhiều rồi nhỉ, mới đây thôi mà đã biết yêu rồi!" .

"Dạ, đâu có đâu ba"  .

"Đừng có giấu nữa, lúc trưa ba mẹ thấy hết rồi, ai hiểu con bằng ba được" .

"Dạ thì có".

"Con à, con cũng giống ba hồi đó, ba rất yêu mẹ con rồi cũng đùa giỡn hoài vậy đó!".

"Vậy à, ba kể con nghe tiếp đi" - tôi nũng nịu hối thúc.

"Hồi đó ba gặp mẹ con lúc đang thi nấu ăn ở dưới này này, rồi ba thích mẹ con ngay lúc đầu gặp và hình như mẹ cũng thích ba, ba kể điều này cho một người mới quen nghe, ông đó là cái ông trong tấm ảnh mà ba gạch chéo ấy, con thấy không?".

Hả, là ba Wooyoung sao.

"Dạ thấy,ba kể tiếp đi" - tôi muốn hiểu được tại sao hai người hận nhau đến thế nên hối thúc.

"Rồi tự dưng một ngày ba biết được ông ta đã gửi thư tình cho mẹ con, điều đó làm ba không thể chấp nhận được, nhưng ông ấy lại có ăn học đang hoàng và giàu có hơn ba, ba nghĩ mình đã hết hi vọng, ba đã để cho mẹ con lựa chọn giữa ba và ông ấy, thế là mẹ con chọn ba và sống tới bây giờ, con thấy li kì không?" .

"Dạ còn ông ấy, ba làm thế nào?".

"Thì ba “nghỉ chơi” ông ta ra rồi, từ đó tới giờ không gặp nữa, vả lại cũng không muồn gặp vì ông ta xém tí nữa cướp đi mẹ con còn gì". Tôi suy nghĩ hồi lâu: cũng đúng, ông ta bị ba mình hận là đúng, nhưng mà ba Wooyoung yêu mẹ cậu ấy thế cơ mà, không thể nào mà thích 1 lượt 2 người phụ nữ trong 1 cuộc thi được, theo mình nghĩ thì ba Wooyoung không phải người lăng nhăng, chắc có hiểu lầm gì rồi, cắt đứt dòng suy nghĩ, tôi nói tiếp:

"Chắc ba nghĩ sai về ống ấy rồi!".

"Sao con nói vậy, con đã gặp ông ấy rồi hả?" .

"Dạ, ông ấy là....ba của Wooyoung đó ba" .

"Hả? Thật hả?".

Ba tôi ngồi suy nghĩ một tí rồi quay sang tôi, mắng tôi rất lớn: "Con bỏ ngay cái thằng đó đi, ba nó đã vậy thì nó không tốt lành gì đâu, nó chỉ dụ dỗ con thôi, nghe lời ba, rõ chưa?"  .

"Nhưng mà...." – Woo không như thế đâu, câu ấy rất tốt vói tôi, tôi không tin.

"Không nhưng nhị gì hết, vào trong ngủ, mai thằng đó xuống nó biết tay ba".

Nói rồi ba tôi một mạch bỏ vào nhà, tôi thì run cầm cập không biết xử lí thế nào, biết sớm thế này thì tôi nào có nói ra, mà mai Wooyoung đến phải làm thế nào đây, ba tôi nói là sẽ làm, sẽ cho cậu ấy 1 trận mất. Trông phút chốc, bình tâm trở lại, tôi mở điện thoại nhắn tin cho Wooyoung: "Wooyoung à,có chuyện rồi, mai cậu xuống sớm nhé, nhớ đó". Chờ một lúc lâu sau, tin nhắn hồi âm lại:

"Hả? Chuyện gì? Xa thế nếu tớ xuống sớm chắc khỏi ngủ quá"  .

"Ừ khỏi ngủ cũng được, chuyện rất rất rất quan trọng đối với tụi mình đấy, mai tớ sẽ kể, ngủ đi rồi mai dậy thật sớm nhé, bye" .

"Ừm, biết rồi, bye honey yêu". Trời ơi, lúc này còn "honey", cậu ấy chả biết gì cả, mà tôi có nói cho cậu ấy nghe
đâu nào. Lật đật vào thu xếp hành lí, tôi cố gắng làm những hành động im lặng nhất có thể để ba mẹ không phát hiện. Rồi chợp mắt được 1 chút thì tôi thức dậy, lúc này đã là 3h sáng, tôi vào trong đánh răng rồi ra ngoài đợi Wooyoung ,may thật ba mẹ vẫn ngủ, tôi đi rồi thì làm sao có thể trở về, nhưng tôi phải giải được mối hiểu lầm này, nếu không thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến mối quan hệ giữa tôi và Wooyoung. Chờ trong vài phút thì xe của Wooyoung đã tới, tôi chạy nhanh ra xe rồi hối thúc:

"Chạy nhanh đi, ba tớ biết thì 2 đứa chết toi đấy" .

"Sao thế? Tớ thấy ba cậu cũng quý tớ lắm mà" .

"Hết rồi, nhờ tớ đây này".

"Hả? Ýcậu là sao? Không hiểu gì hết" .

"Chạy đi rồi tớ kể , lẹ đi" .

"Ừ, biết rồi" - chạy được quãng xa thì Woo hỏi tiếp : "Sao? Có chuyện gì rồi?".

"........." - tôi kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho Woo nghe .

Ngay khi nghe xong lập tức cậu ấy hét lên: "Hả? Cậu nói thiệt hả? Vậy là rắc rối to rồi ,nhưng để tớ về hỏi chuyện đó xem sao, mà cậu cũng về chung đi, biết đâu sẽ hóa giải được" .

"Ừ, cậu tính đi, tớ điên lắm rồi" .

Cậu ngủ một giấc cho khỏe đi, tới nơi tớ kêu cho" .

"Thôi không ngủ đâu, lo lắm".

"Òh..."- cậu ấy liếc qua thấy tôi có vẻ mệt mỏi nên không nói nữa và quay đầu lại lái xa tiếp

Đến nơi, chúng tôi bước vào nhà, lúc này mới chỉ có 5h nhưng cả nhà Woo ai cũng thức cả rồi, đặc biệt là bà người ở kia "À, chào cô gái trẻ, tới sớm thế" - trời bà ấy lại trở về như cũ nữa rồi, vì còn quá sớm, trời lại chưa sáng hẳn, làm tôi sợ rớt cả tim, tôi chạy lại níu lấy tay Wooyoung
"Haha, tôi chỉ giỡn thôi, cô không sao chứ, cô vào đây ngồi, tôi đi lấy nước"- bà ấy cười trên sự đau khổ của tôi.

Trời hú hồn, rồi tôi và Wooyoung ngồi vào ghế

"Để tớ lên kêu ba tớ xuống, cậu ngồi đây nhé!".

Rồi bà người ở bưng  nước ra, lúc này tôi mới bắt đầu trò chuyện, lần đầu tiên cả 2 nói chuyện vui vẻ như thế này.

"À, cậu chủ và ông chủ xuống rồi, mời hai người ngồi, tôi vào bếp có chút chuyện, xin phép ạ!" .

"Sao cháu đến sớm thế?" .

"Dạ,cháu có chuyện muốn nói với bác " - tôi nhìn Wooyoung và cậu ấy gật đầu, tôi tiếp tục: "Thật ra, người đàn ông mà bác quen dưới Busan, người mà trong tấm ảnh để trên bàn của phòng bác, chính là....ba cháu" .

"Hả? Thật sao?" – ông ấy ngạc nhiên mà giống như cằm gần rớt xuống đất

"Ba ơi, ba kể sự thật cho tụi con nghe đi, không là có chuyện lớn đó ba!".

"Đúng rồi bác ạ, tại ba cháu đang rất giận cháu và Wooyoung ạ!" .

"Vậy ta kể nhé, hôm đó, bác viết thư tình cho mẹ của Wooyoung nhưng không hiểu sao lại nhét lộn vào hộc bàn của mẹ cháu, do lúc đó hai bàn thi nấu ăn của hai người đó kế bên, bác bị cận nên cũng chẳng nhìn rõ, thế là sau khi đọc thư, bà ấy hẹn gặp bác và nói chỉ thương ba cháu, lúc đó bác mới biết mình đưa nhầm thư, chỉ có mẹ Wooyoung biết chuyện nên rất thông cảm với bác và hai người yêu nhau. Khi ba cháu biết thì rất giận và không thèm nhìn mặt bác đến tận bây giờ. Cũng chỉ vì một lá thư nhầm lẫn mà ra nông nỗi thế này, bác thật có lỗi".

"Không đâu ạ, chỉ tại bác không nhìn rõ thôi, vậy để chút cháu đón xe về Busan và nói hết mọi chuyện cho ba cháu nghe" .

"Không được, nếu giờ cậu về chưa chắc ba cậu đã chịu nghe mà còn bắt cậu ở lại luôn đó, như vậy không ổn đâu
".

"Hay là ba người chúng ta xuống dưới, nói thẳng vậy, hai con ra xe đi, ba đi lấy một thứ rồi xuống sau".

"Dạ vâng ạ".

Chúng tôi đi thật nhanh để về Busan. Ngay lúc này đây ,tôi có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt đang tức giận của ba tôi thế nào, đứa con gái ruột đã không nghe lời mình mà "theo trai", thử nghĩ sao ông ấy lại không tức cho được. Nhưng nếu không đi thì mình đâu biết được sự hiểu lầm giữa hai người được. Đến nơi, tôi mở cửa xe xuống trước, và ngay tức khắc, người đàn ông đang cầm cây chổi chà kéo tôi lại rồi nói:

"Cậu còn định chở con gái tôi đi đâu thế hả?" -rồi quay sang tôi : "Còn con nữa, đêm hôm khuya khoắc bỏ
nhà đi theo thằng này là sao, con muốn ba tức chết hả?
".

"Ba bình tĩnh nghe con nói" .

"Bình tĩnh gì được mà bình tĩnh" .

"Hiểu lầm rồi,tất cả là hiểu lầm".

"Hiểu lầm gì ở đây, con đi theo trai rành rành mà hiểu lầm gì?"  .

"Không phải, ý con là ba và ba của Wooyoung hiểu lầm rồi".

"Hả? Ba của thằng này? Ta biết ông ấy à? ” - trời, tôi mới nói hôm qua mà giờ ba đã quên rồi à. Rồi từ cửa xe, ông ấy, ba Wooyoung bước ra, tháo mắt kính xuống. Lúc này, ba tôi mới giật mình: "Cậu...cậu đến đây làm gì, vợ tôi không theo cậu đâu" .

"Cậu hiểu lầm rồi, cho tôi giải thích được không?" .

"Có gì mà giải thích nữa, chuyện đã quá rõ ràng rồi còn gì, tôi đã nói thích cô ấy cho cậu nghe, vậy mà cậu lại viết thư tỏ tình, cậu không xứng đáng làm bạn tôi". Tới giờ Wooyoung mới lên tiếng: "Bác cho ba cháu có cơ hội giải thích đi ạ!" .

"Cậu ranh con này im coi, biết gì mà nói, tôi chưa tính sổ với cậu về việc dẫn con gái tôi đi đó"

"Ba, đừng vậy nữa, la làng hàng xóm người ta nhìn, vào trong nói chuyện đi ba".

Ba tôi liếc ngang liếc dọc, hình như nhiều người nhìn rồi nên ông ấy mới chịu vào trong.

"Rồi nói gì nói đi, tôi đang rửa tai mà nghe đây".

Ba Wooyoung định ngồi xuống nói thì ông ấy lại tiếp tục: "Ở đây là nhà tôi, tôi chưa mời, mong cậu thông cảm". Thế là ông ấy đứng lên ,thấy ba mình hơi quá đáng tôi nói: "Không sao đâu bác, ba cháu đang giỡn ấy mà, bác ngồi đi ạ!".
"Ba không rãnh giỡn với cậu ta
" .

"Ba này……..con xuống lấy nước rồi lên ngay, ba và bác chờ con tí" - Woo cũng đi theo rồi nói: "Chỉ có cậu là tốt, còn ông ấy......" .

"Ê thằng nhóc kia, nói gì đó" - rồi Woo chạy một mạch ra sau, nhìn mà mắc cười. Rồi hai chúng tôi đem nước lên, lúc đó ba Woo bắt đầu huyên thuyên kể chiện "ngày xửa ngày xưa". Tới  lúc này, ba tôi mới thực sự hiểu ra mọi chuyện và bắt đầu thấy xấu hổ.

Ba Woo tiếp tục lấy trong túi ra tấm ảnh của hai người: "Tôi còn giữ đây này, nhờ nó mà Ji Eun, con của cậu, tìm ra được mọi chuyện đấy, nên cảm ơn nó đi".

Ba tôi cúi mặt bí xị: "Cậu thật là, bị tôi hận đến thế tại sao còn giữ cái này trong khi tôi thì....." - lúc này tôi cố an ủi ba mình:

"Chỉ là hiểu lầm thôi, ba có lỗi, mà bác cũng có lỗi, hai người huề nhé!" .

"Đúng rồi, cháu nói đúng đó, hai người huề cho hai đứa trẻ mới tiến tới được chứ"

"Lúc nãy bác chửi rủa mắng cháu dữ lắm mà, cháu muốn bác giống như lúc nãy cơ" - Woo lém lỉnh.

"Cái thằng này, muốn ta giống lúc nãy hả, vậy ta không cho hai đứa quen nhau nữa bây giờ" .

"Dạ…. không ạ, cháu xin lỗi “ba vợ” ạ".

"Cái thằng “con rể” trời đánh này".

Sau đó, hai người làm huề và bắt đầu cười đùa vui vẻ với nhau. Hơn ai hết,tôi và Wooyoung là người vui nhiều nhất, vì được chính thức qua lại với nhau. Vài ngày sau, ba người chúng tôi trở về Seoul, ba mẹ tôi  thì cười vui vẻ chào tạm biệt, ba Woo trở lại với công việc của mình, bà người ở nhà Wooyoung cứ hễ thấy tôi là dọa "hồn ma" nhưng giờ thì tôi không còn sợ nữa, biết quá rồi. Cặp đôi JB và Ji Yeon thì vẫn mặn nồng, thắm thiết nhưng không bị trắc trở gì như tôi và Wooyoung cả ( ai nói như thế, có khi còn khó hơn nữa, tại vì chuyện này Ji Yeon đâu có kể cho Ji Eun nghe đâu mà biết). Cả bốn chúng tôi vẫn học hành chăm chỉ, luôn đạt được những thành tích cao trong trường và mong sớm được nhận bằng tốt nghiệp và bắt đầu cuộc sống mới - cuộc sống hôn nhân và gia đình.


Tác giả: p3_pingu97    Thời gian: 27-6-2012 08:19 PM
NGOẠI TRUYỆN:




_____Hôm JB tỏ tình với Ji Yeon_____


Ji yeon bước tới công viên thì thấy JB đang đứng nói chuyện với một cô gái khác, tuy chưa chính thức làm bạn gái của cậu ta nhưng  trong lòng vẫn thấy có chút gì đó bực bội khó tả được, như là đang bị những con kiến lửa cắn vào tim vậy.

Gì chứ? Làm bạn gái tớ nhé! Gặp ở công viện trường, toàn là giả dối cả, kêu tôi tới đây để xem 2 người tình tứ à, được thôi, dám chơi xỏ bà thì bà đây cũng không nhường nhịn đâu”- Ji Yeon nói thầm trong tức giận.

Rồi  Ji Yeon lấy trong cặp mình ra một chai dầu, hiên ngang bước tới 2 người đang đứng nói chuyện kia, mắt ngước lên như muốn người khác thấy mình oai phong lẫm liệt. Đứng trước mặt JB, Ji Yeon nhìn vói ánh mắt lạnh lung mà làm người khác phải nói cả da gà. Vừa thấy Ji Yeon, JB liền giơ tay lên vẫy chào:

A, Ji Yeon, tới rồi à, đây là….”.

Câu chưa kịp thốt ra hết thì Ji Yeon lấy đôi tay lạnh giá của mình đang cầm chai dầu nhét vào tay JB.

Chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, JB liền nói:

Cái này là sao, câu đưa mình làm gì?” – JB ngơ ngác hỏi với vận tốc rất chậm.

Tớ làm xong việc này thì cậu sẽ cần đến nó đấy” – Ji Yeon nói với giọng lạnh tanh như muốn giết người.

Cái chị kia đứng bên cạnh mặt cũng ngơ ngơ như JB nhưng khi đã chứng kiến hành động mà Ji Yeon làm thì chị ấy như không thể tin nổi.

Vừa dứt câu nói, Ji Yeon liền giơ bàn chân đang mang giày bata của mình lên và đạp một cái rõ đau vào chân JB.

Rất đau mà chưa hiểu gì cả nhưng JB vẫn cố lôi cái chân đang tàn tật của mình chạy theo kéo Ji Yeon trở lại. Tay JB níu lấy khuỷu tay của Ji Yeon rất chặt, làm cô có vùng vẫy tới mức nào cũng không thoát ra được. Không chịu thua cái người giả dối này, Ji Yeon quay lại ngay trước mặt JB khiến cậu ta có chút giật mình. Chợt “ BỐP”, một bàn tay nhỏ bé đã in hằn lên má của JB, hiện ra rõ 5 ngón tay ấy, JB như chưa tin được chuyện mà Ji Yeon đã làm với mình. Không kìm nỗi xúc động, sau khi tát vào mặt JB, Ji Yeon đã hét toáng lên:

Cậu…..cậu cũng chỉ như những tên con trai khác, lúc đầu thì thích, lúc sau hết thích rồi thì bỏ đi và làm quen với người con gái khác, đều là giả dối, chẳng có gì là sự thật cả, trước kia tôi đã lầm tưởng cậu không như những người khác nhưng ngay hôm nay, tôi cũng đã biết được bộ mặt thật của cậu, cậu kêu tôi ra đây để chứng kiến cảnh tưởng này, cảnh tượng mà cậu với cô gái kia đang nói chuyện thân mật đúng không, cậu….”- “là đồ giả dối” còn chưa kịp thốt ra thì đã bị chặn bởi một đôi môi khác, cô cố vùng vẫy nhưng cái ôm đó và cả sự xúc động trong tâm trí cô cũng làm cô dịu đi bớt phần nào, cô không la lối um sùm nữa và cũng đứng im không nhúc nhích được.

Một lúc sau, JB nhẹ nhàng đẩy Ji Yeon ra, vịnh lấy bờ vai bé nhỏ của cô và nói nhỏ nhẹ:

Ji Yeon à, câu hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm cả thôi, người mà tớ đứng nói chuyện lúc nãy là chị họ của tớ, tớ hiểu và tớ biết tâm trạng của cậu lúc này, cậu đã từng bị lừa bởi một tên con trai không đáng đúng không, Ji Eun đã kể cho tớ tất cả, hôm nay tớ thật sự có nhiều chuyện rất muốn nói với cậu, tớ không phải hạn người như thế, tớ sẽ che chở bảo vệ cậu, dù cậu có như thế nào thì tớ sẽ luôn là người đầu tiên đứng trước mặt cậu lúc cậu gặp khó khăn nguy hiểm nhất, và chuyện hôm nay tớ muốn nói là…”.

Đang nói giữa chừng thì JB quỳ xuống (đúng là hai thằng bạn than có 1 chiêu duy nhất để tán gái hà, hihi), nắm lấy bàn tay Ji Yeon, bàn tay mà vừa nãy tát vào mặt mình, cậu ấy ngước mặt lên và nói: “ Làm bạn gái tớ nhé”. Dù không có nhẫn, không có hoa nhưng Ji Yeon đã cảm nhận hết tấm chân tình mà JB đã dành cho mình, cô đã hiểu lầm cậu ta thật rồi, không phải ai cũng là một người con trai gian dối, xảo trá, cô nhìn bàn tay vừa nãy tát cậu ta giờ đang được nắm lấy, rồi cô hối hận với những việc mình đã làm, chợt tới đây nước mắt cô lăn dài trên má, cái mũi đỏ ửng vì khóc, nhưng mặt cô còn đỏ hơn.

Cô vội nấc thành tiếng: “ JB à, tớ… tớ xin lỗi…chuyện lúc nãy, tớ không nghĩ là mình sẽ xử sự như vậy…tớ…”. Rồi cô cúi mặt xuống tỏ vẻ hối hận. Một lần nữa JB nắm chặt tay Ji Yeon và lặp lại: “ Làm bạn gái tớ nhé”. Cô gật nhẹ đầu, và cảm xúc đang ùa về trong cô, nước mắt cô tuôn ra nhiều hơn nữa, lúc này đây mới thấy được JB là chỗ dựa lớn nhất cho cô. Cậu ta đứng dậy và ôm lấy Ji Yeon, một lúc sau cô ấy nín khóc và hai người đi lại bên người chị họ của JB.

Dạ, em thật sự xin lỗi, mong chị tha thứ cho em ạ” – Ji Yeon cúi mặt xuống cầu khẩn, mà hình như đây là lần đầu cô phải làm vậy, đúng là sức mạnh của tình yêu.

Không sao đâu, nãy giờ chị đã nghe cả rồi, trong tình yêu ai mà chả có lúc ghen hả em, thôi chị phải lên lớp, lần sau có duyên chị em ta sẽ gặp lại” – tuy có chút giận nhưng chị ta vẫn nói nhẹ nhàng để không gây ra tranh cãi.

Ji Yeon chỉ biết cúi mặt xuống nhìn theo bóng chị ta khuất dần mà không dám nói câu nào nữa vì cô biết trong chuyện này cô là người có lỗi nhiều nhất. Lúc này JB mới cất tiếng ghẹo cô:
Cậu ghen à?”.

Không, không có, chỉ là….”- cô đỏ mặt ngập ngừng mà không biết nói lí do tại sao lại vậy, chắc là ghen rồi nhưng cô vẫn không thừa nhận.

Chỉ là gì? Vậy sao đạp chân tớ và còn tát tớ một cái quá mạng như thế? Hả?”- JB cố nén cười bởi gương mặt ngượng ngùng của Ji Yeon nhưng vẫn cứ hỏi những câu hỏi móc họng cô.

Tại tớ…chỉ là…”- Ji Yeon vẫn đang suy nghĩ lý do.

Chỉ là gì? Ghen chứ gì nữa!” – JB vẫn cố chấp hỏi tiếp.

Không có, chỉ là…. À, tại tớ ngứa tay thôi”- tuy biết lý do của mình quá dở hơi nhưng cô vẫn cười vì mình đã có một lý do chứng tỏ mình không ghen.

Nghe xong, JB cũng buồn cười, nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, đạp cũng đã đạp, tát cũng đã tát, mà tỏ tình cũng đã tỏ tình rồi, cho nên hai đứa đã vui vẻ trở lại và dắt nhau đi chơi cho tới tối mới mò về nhà.

Sau chuyến đi chơi này xong dường như sự xuất hiện của cặp đôi này ngày càng nhiều trên khắp đường phố của Seoul, đến nỗi mà bác tài xế taxi, cho đến những thương nhân nhỏ dọc đường cũng biết.

Cho đến một ngày, khi Ji Eun đi với Wooyoung về quê Ji Eun thì cặp này cũng dắt nhau về nhà của JB.

Đứng trước ngôi nhà “có bề dày lịch sử” này, Ji Yeon thoáng ngạc nhiên, thì ra gia đình JB theo phong kiến lễ giáo, mà từ đó giờ cô sống bên Mỹ nên làm gì biết mấy thứ này, nên cô quay sang JB với vẻ mặt cầu cứu. Hiểu ý, JB nắm lấy tay cô và nói:

Có tớ đây, đừng sợ”.

Vừa đẩy cửa bước vào, tất cả ánh mắt đều hướng về cô vì đây là lần đầu tiên JB dắt con gái về nhà chơi, mọi người đều há hốc mồm nhìn cô với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên và coi cô như người sao hoả mới đến, lâu lâu lại nghe có tiếng xì xầm của người nhà JB: “ Con gái con đứa mà mặc quần ngắn tới cái đùi gà, ớn quá đi”. Chỉ duy có một người là không ngạc nhiên, cô dường như biết rõ hơn ai hết tính cách của Ji Yeon, tuy bề ngoài hơi lạnh lùng nhưng có lẽ đây là người mà Ji Yeon có thể dựa dẫm trong gia đình của JB, đó là cô chị họ hôm ấy.

Tới trước mặt người nhà và họ hàng của JB ( thường thì gia đình lễ giáo sống cùng nhau với nhiều thế hệ), Ji Yeon lễ phép khoanh tay chào thưa: “ Cháu chào các ông các bà, con chào các cô chào các chú, em chào các anh các chị, chị chào mấy em nhỏ, tôi là Ji Yeon, là bạn học của JB ạ”( gia đình gì mà đông gớm, chào xong cũng đũ rớt cái hàm ra ngoài). JB cũng cúi chào họ hàng rồi dẫn tôi vào trong nhà. May thật, những người khác đều về phòng  của mình, chỉ còn tôi, JB, ba mẹ JB, em gái cậu ấy và cô chị họ.

Chúng tôi trò chuyện tuy không được thoải mái cho lắm vì phải kính cẩn, nhưng cũng rất vui.

Cháu sống ở đâu mà ăn mặc theo lối phương Tây như thế, nhà có bao nhiêu anh em, cha mẹ làm nghề gì?”- những câu hỏi đơn giản nhất mà ba mẹ chồng thường hỏi con dâu lúc về nhà, Ji Yeon cũng biết được trong một lần đi nhà sách trước khi JB rủ về nhà chơi, bởi vậy Ji Yeon không có chút áp lực nào cả nên trả lời rất rành mạch.

Dạ cháu sống bên Mỹ từ nhỏ cùng ba mẹ, nhà chỉ có mình cháu nên cháu được ba mẹ dạy dỗ rất cẩn thận, luôn biết giữ lễ phép với người lớn ạ ( không biết có nổ không nữa), ba mẹ cháu làm kinh doanh nên gia đình cũng khấm khá, và vì công việc nhiều nên cháu về Hàn có một mình, nhờ gặp lại người bạn cũ nên giờ cháu sống chung với cô ấy”.

Câu trả lời của Ji Yeon làm ba mẹ của JB hài lòng phần nào, ánh mắt JB trở nên tự hào về cô bạn gái của mình, cô em gái thì âm thầm ngưỡng mộ, chỉ có bà chị họ là sắc mặt vẫn không thay đổi.

Bỗng tự nhiên cô ta hỏi một câu làm Ji Yeon phải cứng họng :“ Lễ phép, có gia giáo, thế tại sao hôm ấy cô lại tự nhiên tát em trai tôi mà chưa tìm hiểu lý do?”.

Tất cả ánh mắt đều dồn về một phía, vẻ mặt vô cùng giận dữ, chị ta có ý gì đây, hay là muốn Ji Yeon thừa nhận là mình đã ghen lúc ấy, mọi người đều mong chờ câu trả lời của Ji Yeon, JB cũng cười thầm trước câu trả lời của chị họ vì hôm đó Ji Yeon chưa nói là mình ghen, nhưng tình thế bậy giờ thì đành cắn răng mà nói thôi.

Cuối cùng, Ji Yeon đành kể lại tất cả mọi chuyện hôm đó cho ba mẹ JB nghe và thừa nhận mình đã ghen và đã “làm chuyện dại” trong lúc ấy, đó là tát JB một cái muốn rụng quai hàm.

Thấy vẻ mặt đáng thương của Ji Yeon, lúc này chị ta mới cười tươi rói và nói: “ Thật ra chị muốn em nói ra như thế ( biết ngay mà) vì chị cũng đã ghen một lần và cuộc tình đó đã chấm hết, vì thế ghen cũng nên có mức độ thôi nhé, em ghen quá là không ai chịu nỗi đâu”. Nghe xong JB cũng gật đầu vài cái tỏ vẻ đồng tình với chị ta, nhưng cũng đúng thôi, lúc đó mà JB không chạy theo năn nỉ chắc là chuyện tình đã kết thúc, mà nó đã có bắt đầu đâu mà kết thúc. Rồi một giọng nói ồm ồm vang lên giống như đang dạy dỗ con dâu vậy:

Gia đình bác tuy rất nghiêm khắc nhưng JB đã quyết định vậy thì bác cũng không ngăn cản, nhưng bác vẫn muốn nói với cháu, có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì ta nên tìm hiểu lý do, chứ mà như cháu cứ ào ào xông tới thì có nước đem chồng bán cho người khác là vừa, thôi tối rồi, cháu cũng nên về nhà, con gái tới nhà con trai đêm hôm thế này người ta dị nghị”( cũng giở cái thói phong kiến ra nữa, hồi ở Mỹ Ji Yeon đã từng tới nhà con trai ngủ thì có làm sao, nhưng đã làm bạn gái JB thì cũng phải chấp nhận thôi).

Tất cả mọi người trong nhà đều ra tiễn Ji Yeon trước khi JB đưa về, tuy tất cả đều rất gia giáo nhưng rất hoà đồng, cô em gái của JB lúc này mới chạy lại “ chị dâu” của nó và và ngoắc ngoắc tay kêu Ji Yeon cúi xuống cho nó nói nhỏ.

Chị à, chị đẹp thật đó, anh hai em dữ với em lắm nên mốt chị về dạy bảo dùm”- nó nói nhỏ rồi liếc sang anh hai nó vì sợ nghe thấy.

Ji Yeon nghe xong cũng nhìn JB với vẻ mặt kì lạ: ăn hiếp em gái à, được, mốt tớ sẽ “dạy dỗ” cậu.

Rồi Ji Yeon vẫy tay chào mọi người và leo lên xe cho JB chở về.

Những hôm sau đó, mọi người đều bận với lịch học của mình và cố gắng hoàn thành những bài tập một cách tốt nhất nhưng cả hai cặp đôi: Ji Eun - Wooyoung; Ji Yeon – JB vẫn luôn sát cánh với nhau, và mãi mãi như thế.   
THE END

Tác giả: p3_pingu97    Thời gian: 27-6-2012 08:22 PM
thế là fic đã hoàn thành rồi
cảm ơn các bạn lâu nay đã ủng hộ fic của mình
thật sự là mình đang ấp ủ một fic mới nhưng không biết fic này đã ổn chưa?
mong nhận được nhiều ý kiến từ các readers để cho fic sau hoàn chỉnh hơn và hay hơn
thành thực cảm ơn!!!!
Tác giả: dautay_kute_62    Thời gian: 27-6-2012 08:50 PM
đúng là một happy ending
nếu có fic mới thì nhớ nói nha
hóng fic mới của pn nhìu lém.....
Tác giả: PhởluvWoo_9x    Thời gian: 28-6-2012 09:25 AM
happy ending rùi
hai couple đều hạnh phúc
vậy là fic au cũng hết rùi
Buồn ghê
khi nào au viết fic mới au gọi em vào nhé
em qua liền
^^
Tác giả: sami_iuđời    Thời gian: 28-6-2012 10:42 AM
Hay quá, quá hay, hay ko ta nổi và ko biết dùng từ nào để ta lun
happy ending. Hay quá
Thôi ko khen nữa, vô vấn đề chính
công nhận, bà chị học jb gian xảo thiệt
ép ji yeon tới bước dường cùng phải nói ra là mình ghen, hehe
Cả cô em gái nữa chứ, nói nhỏ với ji yeon kiu xử dùm ông anh trai
hay quá xá, mà khúc đầu ji yẹo đánh ghen hơi bị dữ à nha
hehe, nhưng mà mfnh thít fc nì lắm
có fic mới hú mìn nha
Iu bạn nhìu
pp
Tác giả: baomy9x    Thời gian: 28-6-2012 01:10 PM
yah!

vô muộn mất hết dùi!

tuy buồn nhưng vẫn comt cho au nè!

ha ha

ss là ss kết fic nè của au lắm nha!

giờ nó kết thúc dùi!

1 happy ending theo ý của ss!

hì hì! ( nói đại thui)

về phần Wooui thì ss cực kết lun!

không bàn tán gì thêm!

comt cho phần ngoại truyện đây!

không ngờ Ji nhà ta cũng ghen gớm ta!

ôi tội nghiệp bạn JB ngây thơ vô (số) tội

hổng biết chuyện chi hết!

hì hì!

cái phần Ji về ra mắt gia đình JB đó!

ha ha mắc cười quá đi!

mà sao bà chị họ của JB ác thế! bắt Ji nhà ta phải thú nhận là mình ghen cơ chứ!

thui comt đến đây thui!

ss hóng hóng hóng cực cực cực hóng cái fic tiếp theo của au ha!

khi nào có fic mới nhớ hú ss 1 tiếng ha!

ss sẽ nhào vô ngay đó!

nến không báo thì au sẽ mất 1 rds đó!

thui pp au!

ss lượn đây!

saranghae!
^_^
Tác giả: pe.heokon97    Thời gian: 28-6-2012 09:00 PM
ta comt cho nàng đây!!!!!
nàng cứ bắt ta comt hoài
đành phải zào comt thou
truyện cũm dk đấy nàng!!!
mà fic ms của nàng là gì thế????
có lấy tên ta k???
Tác giả: p3_pingu97    Thời gian: 29-6-2012 07:14 AM
TRÂN TRỌNG THÔNG BÁO:
Giờ đây fic đã kết thúc cũng là lúc cho mọi người biết
Trong khoảng thời gian mình cực lực ôn thi, mình đã cố gắng hoàn thành fic ra giấy nhưng muốn đăng lên được phải ghi ra word
Mà " người hảo tâm" giúp mình đánh máy là pạn pe.heokon97
Fic hoàn thành và đăng đúng hẹn cũng là nhờ heokon đấy!!!
Cảm ơn heo nhiều nhá!!




Chào mừng ghé thăm Kites (https://forum.kites.vn/) Powered by Discuz! X3