|
Cha mẹ của cô cũng giúp cô tìm kiếm, nhưng không hề có lấy một mảnh tin tức nào về cậu cả
Tất cả đã nghĩ rằng cậu đã đi xa, một nơi rất xa, không ai còn nhìn thấy cậu nữa
Nhưng cô vẫn tin rằng, rồi sẽ có ngày cô được hội ngộ cùng cậu.
Và rồi cô lại tiếp tục chơi đàn
Và rồi đôi chân của cô đã tạm bình thường trở lại
Và rồi cô bắt đầu cuộc sống mới
Và rồi cô đã chính thức trở thành một nghệ sĩ dương cầm
Thế rồi, một tít bào khiến tất cả gia nhân trong nhà giật bắn cả người
"Song Ji Eun, con gái của Chủ tịch Tập đoàn Mijung đính hôn"
Nhưng điều quan trọng trong cái tin tức đó, không phải là cái tên Song Ji Eun đó mà là...
Hae Sung đã yêu cầu các gia nhân không được để cô nhìn thấy bài báo đó, anh không muốn cô đau khổ
"Bài báo đó là gì vậy?"
"À, không, không có gì, em đừng để ý"
"Không có gì vì sao lại phải giấu?"
Nói rồi cô giựt lấy tờ báo từ tay người gia nhân, và thất kinh khi nhìn vào tấm ảnh, chính là cậu, Nắng, người mà cô đã tìm kiếm suốt mấy tháng qua.
Cậu đã chính thức đính hôn với con gái Tập đoàn Mijung.
Cậu đã chính thức từ bỏ đi quá khứ của mình
Cậu sẽ trở thành con rể của một tập đoàn
Tập đoàn ngang ngửa với gia đình cô
Trái tim của cô hoàn toàn vỡ nát
Tin tức chỉ đăng về cô dâu, hoàn toàn không có một thông tin về chú rể, không ai hiểu chuyện gì, chỉ biết răng Nắng đã tìm được đối tượng có điều kiện để kết hôn.
Mọi người đều lo lắng cho cô, nhưng cô rất bình tĩnh, thực sự rất bình tĩnh đối diện
Và rồi cô quyết định tham dự lễ đính hôn của cậu.
Ánh mắt cậu sững sốt khi nhìn thấy gia đình cô bước vào, nhưng rất nhanh liền che giấu cảm xúc đó, lại tỏ ra một gương mặt khác vui vẻ bắt tay từng người
Cô cũng nén đau thương nhìn cậu
Cô thực sự rất nhớ cậu
Nhưng bây giờ tất cả chỉ là hư không, cô đành nghẹn ngào nén nước mắt vào trong, bắt tay lấy bàn tay của cậu, đột nhiên cô nhớ đã từng cảm ơn cậu vì đã nắm lấy bàn tay của mình mỗi khi cô gục ngã, giờ đây cô cũng sắp ngã quỵ, liệu bàn tay ấy có thể nắm lấy tay cô một lần nữa?
Buổi lễ đính hôn diễn ra suôn sẻ
Không ai thắc mắc về nhân thân của chú rể
Cô đau thương trở về, và im lặng ngồi trong phòng suốt một tuần liền
Gia nhân trên dưới, đều im lặng, nhưng họ không kiềm chế được mà bàn tán, cảm thấy có chút phẫn nộ, vì tất cả họ đều quý Nắng, vậy mà cậu lại nhẫn tâm bỏ rơi cô chủ. Họ đều xì xào và xem như cậu là một kẻ phản bội.
Hae Sung mở cửa bước vào phòng
Cô liền nói
"Chúng ta hãy đám cưới nhé."
Hae Sung ôm chầm lấy cô, mỉm cười, xen lẫn nước mắt
"Anh sẽ đem đến hạnh phúc cho em, hãy tin anh"
Cô nhắm nghiền đôi mắt lại, nhớ những ngày tháng luôn có cậu bên mình
Tình cảm của cô dành cho cậu cũng thật tự nhiên như thế, từ bao giờ đã le lỏi vào trong trái tim cô, một cách âm thầm và sâu lắng
Bây giờ, một câu lãng quên cũng khó giãi bày.
"Anh thực sự muốn thành hôn cùng Song Ji Eun?"
Cô gặp cậu, bây giờ cậu đã thực sự đổi khác, cậu không còn lá Nắng của ngày xưa, ăn mặc thật sự rất trau chuốt ra dáng con rể của gia đình giàu có
"Uhm"
Lạnh lùng trả lời.
"Cô ấy hẳn là một người tốt?"
"Đương nhiên, tốt, giàu có và có địa vị"
Thản nhiên nói như không.
"Thật ra, chẳng phải địa vị đó tôi cũng có thể cho anh?"
"Nực cười, cô so sánh tập đoàn của cô với tập đoàn nhà Ji Eun à?"
"Tôi biết là không bằng, nhưng mà..."
"Thôi, không cần phải nói chuyện nực cười đó nữa, tôi cảm thấy nó quá trẻ con."
Đứng dậy bước đi.
"Tôi, tôi sẽ kết hôn với Hae Sung."
Thoáng chùng tay, bàn tay nắm chặt lấy áo khoác, gương mặt thoáng biến sắc, nhưng rồi cậu vẫn quay lại mỉm cười:
"Chúc mừng nhé, hãy sống hạnh phúc"
Rồi nhanh chóng bước đi
Tiếng yêu cô vẫn chưa kịp nói nên lời.
Cô cũng chưa vội thành hôn
Cô muốn quên đi quá khứ
Cô tổ chức lưu diễn khắp nơi.
Hae Sung vẫn luôn bên cô như thế, anh muốn lấp đầy khoảng trống trong cô, dù biết rằng điều đó là rất khó
Bạn bè đã luôn tác hợp cho cả hai, nhưng cô lại chần chừ, dù tuyên bố mạnh dạn, nhưng cô không quả quyết đó có phải quyết định đúng đắn hay không, nên cuối cùng cô thực muốn tĩnh tâm
Hae Sung tôn trọng quyết định của cô, và mãi âm thầm đi bên cuộc đời cô như thế...
Thế rồi ngày trở về Hàn Quốc, cô lại nhận được một lá thư, đến từ Song Ji Eun, kinh ngạc, cô mở ra xem, các gia nhân cũng không hiểu chuyện gì.
"Xin cô hãy đến ngay bệnh viện, có người cần phải gặp cô rất gấp, mong cô hãy chấp nhận lời thỉnh cầu của tôi."
Cô bàng hoàng, không hiểu chuyện gì, nhưng linh tính mách bảo cậu đã gặp điều không may, cô liền vội vã đến bệnh viện, Hae Sung đã đưa cô đi.
Ji Eun đứng trước cửa phòng, với đôi mắt thâm quầng, nhìn thấy cô vội chạy lại, nắm lấy tay cô:
_ Cuối cùng cô đã đến, anh ấy đã đợi cô rất lâu rồi.
Không hiểu chuyện gì, nhưng cuối cùng cô đã mở cánh cửa phòng đó, và bất động đứng trước giường bệnh của cậu.
Gương mặt yếu ớt đó, đôi mắt nhắm nghiền, thần sắc xanh xao, cậu dường như không hề biết rằng, cô đã đến.
Nước mắt dàn dụa trên gương mặt cô.
Hae Sung đứng bên cạnh đau thương nhìn cô, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
Nắm lấy bàn tay cậu, cảm giác nóng bừng, khiến trái tim cô đau đớn, đôi tay cứng đờ không chút cảm giác hướng về cô.
Cô đã khóc, khóc nức nở.
"Cháu đã đến rồi sao?"
Cả cô và Hae Sung cùng quay lại, kinh ngạc nhìn thấy Chủ tịch Mijung bước vào, và đang lặng lẽ nhìn cả hai.
"Shinmin đã đợi cháu lâu lắm rồi."
Cô cả kinh nhìn ông, không thể chơp mắt
"Ta chính là cha của Shinmin."
"Sao sao lại như thế?"
"Có lẽ các cháu khó tin, nhưng Shinmiin là con trai của ta."
Cả hai quay lại nhìn cậu, cô vẫn chưa buông tay cậu ra, thế này là sao chứ, cậu là trẻ mồ côi xuất thân ở cô nhi viện cơ mà, sao đột nhiên lại trở thành... Còn Ji Eun?
"Ngài không phải là ba của Ji Eun sao?"
"Ji Eun chỉ là con gái nuôi của chúng ta thôi, con bé đã được đem về nuôi từ khi nó mới 5 tuổi, nên cũng có thể xem là em của Shinmin"
"Shinmin?"
"Chắc là nó vẫn chưa bao giờ nói với cháu, tên của nó chính là Song Shinmin."
Thảo nào mà cậu đã bảo cậu tên là Nắng.
Thảo nào cậu mới không nói cho cô biết cậu là ai
Mọi thứ cô biết về cậu chỉ là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, cần kiếm một công việc để nuôi sống bản thân mình
Một kẻ chịu nhiều mất mát và tổn thương giống như cô
Không ngờ lại là...
Bây giờ cô mới được biết tên thật của cậu
Nhưng những chuyện sau đó còn khủng khiếp hơn
Khi bình tĩnh ngồi đối diện với Chủ tịch, cô đã phát hiện ra rằng, tất cả những lý lịch từ trước đến nay của cậu đều là nói dối.
Và rồi cô càng kinh hoàng hơn khi hiểu ra được cậu đã đi theo cô suốt hơn hai mươi năm qua
Khi con ốc biển được đặt lên bàn, toàn bộ mọi thứ xung quanh cô đều một màu xám xịt. Mặt cô tối sẫm lại, tai của cô ù đi, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra
Và rồi trái tim của cô cùng cực đau đớn, khi hiểu ra được rằng, đứa trẻ đã cứu cô thoát chết ở bờ vực năm ấy chính là cậu, đứa bé đã đưa tay cho cô khi cô trược chân ngã xuống vực trong một buổi cắm trại ở nhà trường, chính là cậu. Và rồi từ đó họ đã có cả một khoảng trời kỷ niệm, cô đã có những ngày tháng hạnh phúc bên người bạn thân ấy, cho đến ngày cậu theo gia đình sang Mỹ, cô lại cùng gia tộc dọn đến Seoul sinh sống, cả hai đã thất lạc nhau từ đó, kỷ vật còn lại chính là chiếc vỏ ốc này, món quà chia tay cô đã tặng cậu.
Vậy mà cô đã không biết rằng, cậu đã dõi theo cô từng ấy năm qua, và rồi một lần nữa lại dang tay ra cứu vớt cuộc đời của cô.
"Điều gì đã khiến cho anh ấy không nói với cháu về sự thật đó?"
Cô đau đớn hỏi
"Đó là vì, thằng bé không còn bao nhiêu thời gian nữa."
"Chủ tịch nói như thế là sao ạ?" - Hae Sung cả kinh hỏi.
"Shinmin từ bé sức khỏe đã rất yếu, ta không nghĩ rằng thằng bé có thể sống qua tuổi thơ, nhưng rồi nó đã vượt qua được, cho đến một ngày, các bác sĩ chuẩn đoán rằng, nó đã bị mắc phải căn bệnh máu trắng, ta đã hiểu không thể nào thoát qua được số phận."
"Máu... trắng ư?"
"Phải, đó là lý do vì sao gia đình ta đã đưa Shinmin sang Mỹ, và cũng là lý do vì sao nó không nói với cháu sự thật nó là ai, và cũng là lý do vì sao nó quyết định rời xa cháu."
Cô thất thần, phút chốc như người mất đi ý thức, đau thương lan tỏa cơ thể.
"Ta xin lỗi, nhưng ta nghĩ rằng, phút giây cuối đời thằng bé rất muốn được gặp cháu, vì thế nên ta đã mạo muội tìm gặp cháu như thế này."
Thì ra tất cả những gì đã diễn ra thời gian qua, đều chỉ là một vở kịch, thế nhưng điều đó không có nghĩa là một vở kich giả dối, mà chỉ là một vở kịch cậu đã dựng nên để được sống bên cô, dùng thời gian ngắn ngủi ít ỏi của cuộc đời mình, để thắp sáng ngọn lửa niềm tin trong cô. Trái tim cô quặn thắt.
Ngồi nhìn cậu, nắm chặt lấy bàn tay, cô hy vọng cậu có thể tỉnh lại, có thể lại vui cười mà trở về bên cô, nhưng tất cả là vô vọng
Cậu đã hôn mê như thế nhiều ngày, cơ hội tỉnh lại là rất mong mạnh.
"Em nghĩ nên đưa cho chị vật này."
Ji Eun đẩy sang cho cô một chiếc hộp.
"Chị khoan hãy mở ra, đây là vật mà anh ấy đã cất bao nhiêu năm nay, bây giờ em nghĩ mình nên đưa lại cho chị."
Cô nhìn Ji Eun:
"Tại sao em lại chấp nhận cùng anh ấy diễn vở kịch này?"
Ji Eun mỉm cười, chua xót:
"Là anh ấy đã nhờ em."
"Em là em gái nhưng vẫn giúp anh ấy như thế sao?"
"Cũng chẳng có gì là lạ, vì em với anh ấy không có huyết thống mà."
"Em... có phải, đã yêu Shinmin?"
Ji Eun nhìn cô, liền cúi xuống không nói, nhưng trong ánh mắt đó cô hiểu, suy đoán của cô hoàn toàn đúng
"Lần đầu tiên em nhìn thấy anh ấy đó là khi em tròn 5 tuổi. - JI Eun bắt đầu câu chuyện của mình. - Lần đầu tiên em đã nhìn thấy một người con trai như thế, đối với em đó là giây phút rất đặc biệt. Có lẽ sẽ không ai tin, nhưng với em giây phút đó chính là giây phút đẹp nhất trong cuộc đời của em. Và rồi em đã hạnh phúc với suy nghĩ, sẽ mãi bên cạnh anh ấy như thế, sẽ mãi là đứa em gái của anh ấy, và lẽn lút gởi gắm cảm xúc của mình vào từng cử chỉ chăm sóc đó. Em đã nghi cữ như thế sẽ tốt hơn, và cứ thế ở bên anh ấy một cách thầm lặng. Đối với em, Shinmin không phải là anh trai, anh ấy không phải là một cơ thể tách biệt, anh ấy chính là linh hồn của em, là hơi thở của em, và tất cả sự sống còn lại trong em. Vì điều đó em đã tin rằng cuộc sống của em là hiện hữu."
Cô im lặng lắng nghe từng lời Ji Eun nói
"Em xin lỗi vì đã cùng anh ấy dựng lên màn kịch đó, nhưng em hiểu, khi anh ấy đề nghị em làm như vậy, tức là trong trái tim anh ấy mãi mãi chỉ có duy nhất một người, đó chính là chị, vì chị anh ấy sẽ làm hết tất cả, chỉ mong rằng chị được hạnh phúc."
Cô không nói gì được nữa, nước mắt lắn dài khóe mi.
"Anh ấy thực sự rất yêu chị."
Trở về căn phòng, cô chỉ biết nắm thật chặt lấy bàn tay của cậu, và khóc, khóc đến mức cô cảm nhận bản thân chưa bao giờ rơi nước mắt nhiều đến như thế
Cha mẹ vẫn thường vào thăm cậu, mẹ cậu luôn nhẹ nhàng ôm lấy cô không nói, nhưng ánh mắt bà luôn xa xăm như thế..
Cho đến một ngày cậu đã tỉnh lại.
Hạnh phúc dâng trào trong đôi mắt của cô:
"Anh đã tỉnh lại rồi, anh đã thực sự tỉnh lại rồi."
Quá đỗi vui mừng mà ôm chầm lấy cậu, cơ thể cậu khẽ run lên bởi cảm xúc đau thương và hạnh phúc pha trộn lẫn lộn
Không nói thành lời, chỉ là cậu ôm lấy gương mặt của người mình yêu, xót xa nhìn sâu vào đôi mắt ấy
Ấm áp, thực sự rất ấm áp
"Tại sao không nói với em? Tại sao?"
Im lặng
"Tại sao anh lại giấu em sự thật đó?"
Im lặng.
"Em đã chờ anh trở về, nhưng anh vẫn một lần nữa rời xa em, tại sao anh lại nhẫn tâm như thế?"
Im lặng.
"Anh vẫn luôn bên em như thế, tại sao anh không cho em biết, tại sao, tại sao chứ?"
"Anh... yêu... em, thực sự... rất... rất yêu em." - Bàn tay khẽ lau đi hàng nước mắt trên gương mặt của Seo Eun.
"Đồ ngốc, đồ xấu xa, em ghét anh, ghét anh lắm."
Ôm chầm lấy cậu trong nỗi niềm hối tiếc đau thương, tấm tức khóc, tủi thân như một đứa trẻ.
Cả hai đã trở lại nơi lần đầu tiên gặp nhau, ngọn đồi hướng ra biển cả mênh mông. Ánh chiều tà phản phất gương mặt của cô, chìm đắm trong một màu hiu hắt ảm đạm của mùa đông. Tuyết không rơi, nhưng không khí lại se sắc lạnh, khiến trái tim con người cũng đông cứng:
"Lạnh như vậy anh không sao chứ?"
Lắc đầu
"Chúng ta phải trở lại bệnh viện thôi."
"Đừng, anh ... không... muốn."
"Nhưng lạnh như vậy..."
"Có em rồi... anh... không lạnh đâu."
Ánh mắt nhìn cậu, tràn đầy tư vị và ấm áp.
"Em.. đã thành... công rồi, chúc mừng em."
"Shinmin..."
"Anh... đã rất hạnh phúc... khi được gặp em... Lần đầu tiên, nhìn thấy em... anh đã cảm nhận được bản thân hạnh phúc như thế nào... Khi anh nghĩ có thể sẽ... không bao giờ thấy em... anh đã rất đau."
Khẽ nấc lên và cơn ho lại ấp đến.
"Shinmin, anh không sao chứ?" - Hốt hoảng
Cô vội ôm lấy cậu, và xoa mạnh hai tay:
"Anh phải trở về bệnh viện thôi."
"Không, anh chỉ muốn... ở bên em như thế này."
Hơi khẽ nhắm lấy đôi mắt mệt mỏi, cậu tựa đầu vào bờ vai của cô.
"Em thực sự rất hạnh phúc, khi được gặp lại anh, anh đã nắm lấy tay em và giúp em bước đi qua quãng đời gian khó nhất, anh không biết em đã hạnh phúc đến như thế nào đâu"
"Soe Eun"
"Vâng"
Nắm chặt lấy tay cậu.
"Dù thế nào đi nữa, em cũng nhất định... phải sống... thật hạnh phúc."
"Shinmin, em rất hạnh phúc, vì có anh, hãy trở về bên em nhé."
"Thời gian không còn lâu..."
"Không... không đâu...anh vẫn ở đây, bên em mà, vì thế đừng buông tay em ra một lần nữa. Em sẽ nắm mãi lấy tay anh như thế này."
"Soe Eun, dù em có đi đâu, có làm gì... anh cũng sẽ... luôn hướng về em, mãi mãi... anh sẽ luôn bên em."
"Không, em sẽ không để anh đi nữa đâu"
"Anh sẽ không đi đâu, sẽ... luôn.. ở bên em, mãi mãi..."
"Em sẽ không để mất anh, đừng đi. Shinmin, em xin anh."
"Đừng sợ, luôn có anh bên em, em sẽ không cô đơn đâu... Nhất định em phải sống... thật hạnh phúc... Hạnh phúc."
Hai tiếng Hạnh phúc buông lơi, cùng bàn tay của cậu, Shinmin đã bình thản ra đi như thế, bàn tay Soe Eun liền xiết chặt lấy tay cậu, không muốn buông ra, cứ như thế ngồi bên nhau cho đến khi mặt trời khuất núi
"Em yêu anh"...
Tiếng nói vọng ra từ sâu thắm tâm hồn của Seo Eun, lần đầu tiên cô đã nói tiếng yêu như thế. Cô khao khát Shinmin có thể nghe được và hiểu được nỗi lòng của cô, nhất định cậu phải nghe được lời nói ấy, bởi vì đó là tất cả tình cảm mà cô đã dành trọn cho cậu
Lời nói ấy lại được thổ lộ vào giây phút chia xa
Cảnh vật nhòe đi trước mắt cô, như nỗi lòng cồn cào và u uất...
Trở về nhà sau tang lễ, Soe Eun mở lấy chiếc hộp Ji Eun đã trao cho cô, bên trong toàn bộ đều là những tấm ảnh
Đau thương nhận ra rằng, tất cả đều là ảnh của cô, từ khi còn là thiếu nữ, đến khi trưởng thành, như vậu Shinmin đã im lặng bước đi bên cuộc đời của cô như thế, mà cô thậm chí đã không biết lấy sự thật đó, đôi tay của cậu đã nắm lấy tay cô bao nhiêu lần, cô thậm chí đã không hề hay biết gì
Nước mắt không hẹn mà tuôn trào trên gương mặt của cô
Cuối cùng bên trong chiếc hộp ấy lại là một bức thư
Nét chữ ngay ngắn
Seo Eun
Khi em đọc được lá thư này, có lẽ anh đã không còn trên cõi đời này nữa
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc bởi điều gì. Duy chỉ có hai điều khiến anh luôn cảm thấy hối hận nhất, đó là anh chưa thể trả được chữ hiếu cho ba mẹ, và chưa một lần nói với em rằng Anh yêu em.
Anh đã khao khát được nói ba tiếng đó đến mức không còn ý thức được gì xung quanh, nhưng rồi anh đã không nói nên lời khi nhìn thấy em, chỉ vì anh đã tin rằng, định mệnh không cho chúng ta ở bên nhau
Anh xin lỗi vì đã một lần nữa bước vào cuộc đời của em như thế
Bây giờ giây phút chia xa anh mới hiểu rằng mình chẳng làm được điều gì cho em, ngoại trừ những nỗi đau
Vì vậy, em hãy xem như chưa từng có chuyện này xảy ra, hãy xem như chưa từng biết anh là ai, và hãy sống cuộc đời của em, anh sẽ luôn ở bên và ùng hộ em. Hãy mạnh mẽ bước đi và xem như tất cả là một cơn gió thoảng qua cuộc đời của em. Đừng ngoảnh lại phía sau em nhé.
Được gặp em, được yêu em, đó là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời của anh. Tất cả đều là chân thật. Vì anh sẽ luôn bên em như thế không rời.
Đã đến lúc anh phải nói lời vĩnh biệt, chúc em ngàn đời hạnh phúc.
Một người yêu em
Nắng
Cô bật khóc, trái tim cô ngân lên những khúc nhạc đứt quãng lãnh đạm và xót xa
Đau đớn cùng cực dâng lên
Và hiển nhiên khiến cô không có can đảm đối diện với tất cả
Ngày đầu tiên cậu ra đi.
Nhiều năm về sau, Seo Eun vẫn tiếp tục cuộc sống của mình, cô luôn cảm thấy lạc quan yêu đời, bởi vì cô luôn tin rằng, cậu sẽ mãi dõi theo cô như thế, đôi mắt cậu luôn hướng đến cô, ấm áp, chở che, và đôi tay ấy vẫn nắm lấy tay cô, mỗi khi cô mệt mỏi, muốn gục ngã
Vì cậu luôn bên cô như thế, nên cô không thể bỏ cuộc, ko thể gục ngã, cô không thể làm cậu thất vọng
Ánh nắng luôn xuyên qua kẽ lá, đậu lại trên bàn tay của cô, tinh nghịch đùa giỡn trên đôi tay đó
Ánh nắng đẹp như nụ cười của cậu.
Biết đâu cậu đã gửi gắm ánh nắng đó đến với cô, ấm áp khôn nguôi...
Seo Eun đã luôn khắc ghi trong trái tim mình
Mối tình đầu đẹp và ấm áp nhất cuộc đời cô...
---End--- |
|