|
3.
10:30 PM 14/02/2015
Nửa tiếng trôi qua kể từ lúc Myungsoo về. Em gái tôi đến giờ vẫn chưa thấy về tới. Đã khá trễ rồi! Tôi dù buồn ngủ vẫn đang ngồi trên sofa xem tivi đợi con bé ấy về. Nó mà về tới thì chết chắc với tôi!
King…kong…
Ai vậy chứ? Giờ này còn đến nhà tôi??
Lười biếng đứng dậy bước về phía cửa. Tôi mở cửa và ngạc nhiên khi thấy Myungsoo đứng đó, gương mặt tươi rói. Cậu ta điên rồi chắc?!
- Ưm… Cậu vào đi.
Không biết là chuyện gì. Nhưng ít ra có người ở cùng tôi là may rồi. Sau khi Myungsoo bước vào, cậu ấy đứng trước mặt tôi, vẫn giữ nụ cười tươi đó. Tôi bắt đầu thấy sợ rồi đây!!
- C-cậu để quên thứ gì sao?
- Không. À…!
- Sao?
- Cậu xem này…
Sau cậu nói, Myungsoo đưa ra trước mặt tôi một bó hoa bằng kẹo mút. Mắt tôi mở to hết cỡ, tôi chỉ muốn hét thật to, tôi luôn thích những món quà sáng tạo và trông lãng mạn thế này! Nhưng, khoan đã… Tại sao cậu ấy lại đưa nó cho tôi?!
- A-à, cậu tính đem tặng Ji Yeon à? Tuyệt đấy! Cô ấy sẽ khóc lên vì cảm động cho xem…
Tôi cố gắng thật bình tĩnh để trông như mình đang nói chuyện bình thường với Myungsoo. Nhưng… tôi cảm thấy mình chẳng ổn chút nào! Trái tim tôi như đang bị bóp nát. Nó đau. Đau lắm…! Tại sao cậu ấy lại ác như vậy, đem những thứ này cho tôi xem?! Chỉ vài giờ trước tôi đã bảo rằng tôi yêu cậu ấy cơ mà?! Hay Myungsoo chỉ xem nó như một lời nói không thật lòng??
- ... Hừm, hẳn là Ji Yeon sẽ bỏ qua cho cậu vì những…
- Đồ ngốc! Cậu nghĩ tớ tồi tệ đến vậy sao? Rằng tớ đem khoe quà tặng bạn gái với người vừa nói yêu tớ?!
Trước khi để tôi kịp nói hết câu, Myungsoo đã tiến gần về phía tôi và búng nhẹ lên trán tôi. Sau đó… cái tông giọng trầm ấm của cậu ấy vang lên bên tai tôi. Nó nhẹ nhàng và ấm áp. Trái tim tôi chỉ muốn nổ tung ngay lúc này. Cái cảm xúc vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc với những lời nói của cậu ấy gần như đang giết chết tôi! Tại sao cái tên đần này có thể khiến cảm xúc của tôi thay đổi xoành xoạch như vậy chứ…
- Tặng cậu.
Với khuôn mặt đầy ngạc nhiên, tôi nhận lấy bó hoa kẹo từ tay Myungsoo. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi đang mơ phải không? Tại sao cậu ấy lại tặng quà cho tôi vào một ngày như hôm nay? Và… Ji Yeon có biết rằng cậu ấy sẽ tặng tôi món quà như thế này không?
- Nhưng…
- Shhh! Tớ đã nói gì nào? Hôm nay chỉ có chúng ta…
- Nhưng… cậu…
Trước khi để tôi kịp tiếp tục những từ “Nhưng” không có hồi kết, Myungsoo đã đẩy tôi vào góc tường và chặn miệng tôi lại bằng một nụ hôn! Mắt tôi lúc này mở to hết cỡ, bó hoa kẹo trên tay tôi bỗng tự đánh rơi xuống đất. Tôi chẳng biết điều gì đang xảy ra cả!! Có phải… Myungsoo… đang hôn tôi?!!
Sau vài giây, cậu ấy rời môi tôi, nhưng khuôn mặt chúng tôi cũng chỉ cách nhau vài cm. Rồi Myungsoo đưa khuôn mặt cậu ấy sang bên, khẽ thì thầm vào tai tôi…
- Cậu ồn ào quá đấy! Rùa con à, cậu có biết gì không? À, cậu làm sao có thể biết khi tớ chưa nói chứ…
Myungsoo cắt ngang câu nói bằng những tiếng cười khúc khích. Cậu ta bị gì vậy? Trong tình huống này mà cậu ta có thể đùa được ư? Đúng là một tên điên mà!
Nhưng… tôi đã và đang yêu tên điên đó!!
- Rằng… tớ cũng yêu cậu, Soo Jung à!
Ngừng cười, cậu ấy nói với tôi bằng một giọng nghiêm túc, sau đó quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi biết ánh mắt đó, đó là ánh mắt khi cậu ấy nói những điều thật lòng mình. Nhưng… cậu ấy yêu tôi sao?! Còn Ji Yeon…?
- Còn… Ji Yeon? Cả hai cậu… đã bên nhau trong hai năm qua cơ mà?!
- Ừ! Nhưng cậu cũng bên tớ hai năm qua. Và suốt thời gian cùng cậu cũng như cùng Ji Yeon. Tớ nhận ra rằng, cậu luôn hiểu tớ! Và… tớ cũng yêu cậu từ lúc nào…
Kết thúc câu nói, Myungsoo lại khóa môi tôi lại bằng môi cậu ấy. Lợi dụng môi tôi khẽ hở, cậu ấy đẩy lưỡi của mình vào trong. Lưỡi cậu ấy khám phá, đùa nghịch trong khoang miệng tôi. Trong sự bất ngờ, tôi chẳng biết phản ứng thế nào. Rồi tôi chợt nhận ra, từ lúc nào mình đã nhắm mắt lại và đáp trả nụ hôn của cậu ấy…
Chúng tôi hôn nhau. Một nụ hôn sâu và cuồng nhiệt như thể chúng tôi đã xa cách nhau rất lâu. Nhưng sao tôi lại cảm thấy vị đắng đâu đó. Thứ gì đó trong tim tôi bảo rằng tất cả mọi chuyện này là không đúng!
Cạch…
Tiếng mở cửa căn hộ vang lên, tôi cố gắng đẩy Myungsoo ra vì nghĩ đó có thể là em gái hoặc người nhà của tôi. Nhưng tôi không đủ sức để làm điều đó. Myungsoo ghim chặt người tôi lại, không để tôi thoát ra được.
- H-hai người…
Giọng nói đáng yêu quen thuộc vang lên. Như phản xạ, cả hai chúng tôi rời nhau và đứng cách xa nhau ra. Mắt chúng tôi mở to ngạc nhiên khi hướng về phía cửa ra vào. Nơi mà Ji Yeon đang đứng đó với đôi mắt đỏ hoe vì kìm nén nước mắt nhìn về chúng tôi.
- Soo Jung! Tình bạn 5 năm đến đây là hết rồi đấy!
Ji Yeon quay chạy ngay đi sau câu nói đó với tôi. Trái tim tôi như tan nát khi thấm nhuần câu nói của bạn mình. Tình bạn 5 năm của chúng tôi… kết thúc như vậy sao? Sau tất cả những tháng ngày chúng tôi bên nhau?!
Tôi đứng chết trân tại chỗ. Nước mắt tôi bắt đầu rơi. Tôi vừa làm gì thế này? Tôi đã hôn bạn trai của bạn thân mình. Tôi đã phản bội cô bạn thân nhất của tôi.
Chợt… một cánh tay vòng quanh eo tôi từ phía sau, kéo tôi lùi lại và ôm chặt lấy tôi. Cảm giác ấm áp và mùi hương thân quen tôi luôn hằng mong ước mỗi đêm. Nhưng… tôi chẳng thể cảm thấy hạnh phúc được. Tôi yêu Myungsoo! Nhưng… tôi lại cần Ji Yeon hơn!!
Tôi hít một hơi thật sâu và cố lấy bình tĩnh, kìm chế những giọt nước mắt. Tôi quay lại đối mặt với Myungsoo, gỡ vòng tay của cậu ấy và nhìn thẳng vào đôi mắt sâu đen kia.
- Cậu đi tìm Ji Yeon đi. Cậu ấy yếu đuối và mỏng manh lắm, trời cũng đã khuya rồi. Có thể cậu ấy sẽ gặp rắc rối đấy!
- Được rồi. Tớ sẽ tìm Ji Yeon rồi giải quyết mọi chuyện. Sau đó tớ sẽ quay lại đây với cậu, được chứ? Mọi chuyện sẽ ổn thôi!
- Không!! Tớ chẳng sao cả. Chuyện hôm nay chúng ta làm đều do trong một lúc bồng bột thôi. Tớ chẳng yêu cậu, và cậu yêu Ji Yeon! Có lẽ do tớ vừa bị Min Hyuk phản bội, tớ cảm thấy cô đơn và nhớ Min Hyuk nên đã hành động như vậy. Cậu nên ở bên Ji Yeon, đó là điều không thể thay đổi!!
- Soo Jung à… cậu nói gì thế? Cậu đã bảo yêu tớ rõ ràng cơ mà? Nhìn thẳng vào mắt tớ và nói đi!!
Chúng tôi tranh cãi. Nhìn vẻ mặt bối rối và thất vọng của Myungsoo tim tôi đau nhói vô cùng. Tôi chỉ muốn chồm đến ôm cậu ấy thật chặt và hét to lên rằng tôi yêu cậu ấy rất nhiều. Nhưng… lí trí không cho phép tôi làm như vậy!
- Tớ. Không. Thể. Yêu. Cậu!!
Tôi cố gắng bình tĩnh và kìm chế mình để không bật khóc. Sau đó tôi nhìn thẳng vào mắt Myungsoo và nói ra những điều hoàn toàn trái với sự thật trong tim tôi. Trái tim tôi lại bắt đầu thắt lại, dường như có hàng ngàn mũi kim đang đâm vào nó. Sao hôm nay trái tim nhỏ bé này lại phải chịu đựng nhiều sự đau đớn đến như vậy chứ!
- Đ-Được rồi! Xem như tôi đã trở thành món đồ chơi của cậu! Cả ba chúng ta, tôi, Ji Yeon và cả cậu… sau hôm nay… à không từ bây giờ, tất cả sẽ kết thúc! Chào cậu, người lạ tôi từng yêu!
Sau câu nói, Myungsoo nhanh chóng thu dọn đồ của mình và rời khỏi căn hộ. Còn lại tôi trong nhà, cảm giác đau đớn xâm chiếm lấy cơ thể tôi. Người tôi dựa vào tường và trượt xuống ngồi một góc. Tiếng khóc của tôi ngày một to hơn, những tiếng nấc bắt đầu thoát ra ngoài…
“Chào cậu, người lạ tôi từng yêu”? Tôi trở thành người lạ của cậu ấy rồi. Chỉ trong khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi, giờ thì chúng tôi còn không thể là bạn.
Tôi ngồi đó, chỉ biết khóc. Đầu óc tôi trống rỗng. Trong một ngày Valentine, mà tôi đã đánh mất cả ba người tôi yêu quý. Min Hyuk – người tôi luôn thấy biết ơn. Ji Yeon – cô bạn thân 5 năm của tôi. Myungsoo – người mà tôi yêu. Cả ba người, mỗi người rời xa tôi theo một cách, nhưng bọn họ đều khiến trái tim tôi cảm thấy đau đớn…!
Tôi bắt đầu nhớ đến tình bạn tri kỉ 5 năm của tôi và Ji Yeon. Chúng tôi đã trải qua nhiều vui buồn. Cô ấy luôn ở bên khi tôi cần, chúng tôi thân thiết hơn cả chị em. Nhưng giờ nhìn xem, tôi đã phản bội cô ấy!
Đến lúc này, tôi chợt nhớ tới cái cảm giác tôi bị Min Hyuk phản bội, nó hụt hẫng, thất vọng, và đau đớn biết bao… dù rằng anh ấy không phải là người tôi yêu. Và giờ… cô bạn than bé nhỏ của tôi đang trải qua cái cảm giác tương tự ấy. Đặc biệt đối với Myungsoo người mà cô ấy yêu và tôi người mà cô ấy quý mến nhất đã gây nên. Cô gái mỏng manh và yếu đuối ấy phải chịu đựng ra sao?!
Nghĩ vậy, tôi bật dậy và lau vội nước mắt. Choàng nhanh một chiếc áo khoác vào, tôi chạy ngay ra ngoài để tìm kiếm Ji Yeon. Tôi có thể mất người tôi yêu và người yêu tôi. Tôi có thể tìm lại những người như vậy đối với tôi trong khoảng đời dài còn lại. Nhưng tôi không thể đánh mất cô bạn thân hiểu tôi nhất, quan tâm tôi nhất và luôn chăm sóc tôi nhất. Tôi sẽ không thể tìm được ai có thể thay thế cô ấy!
~~~~~~~~~
11:30 PM 14/02/2015
- Ji Yeon…
Tôi lẩm nhẩm tên cô bạn thân khi nhìn thấy hình bóng nhỏ bé ấy đang ngồi ở trạm chờ xe buýt với đôi mắt sưng húp lên. Tôi không muốn gọi cô ấy vì tôi nghĩ cô ấy sẽ chạy đi khi nhìn thấy tôi. Tôi chỉ bước đến ngồi xuống trạm chờ với một khoảng cách khá xa.
Khoảng không im lặng cứ thế trôi qua, đến một lúc tôi không thể chịu được nữa…
- Mi-an-nea!... Tớ thừa nhận… tớ yêu Myungsoo!!
Dù không quay sang nhìn, nhưng tôi biết Ji Yeon đang ngạc nhiên và nhìn tôi bằng đôi mắt sưng húp ấy. Rồi cô ấy lại quay nhìn thẳng ra mặt đường đông xe cộ…
- Thì sao? Tôi không biết các cậu bắt đầu từ lúc nào. Nhưng giờ thì có thể công khai mà hạnh phúc rồi đấy. Nhưng xin lỗi, tôi không thể tiếp tục làm bạn với cậu!
- Tớ yêu Myungsoo ngay khi gặp cậu ấy lần đầu! Nhưng tới hôm nay tớ mới nói ra lòng mình, và cậu ấy cũng vậy...
- Tốt rồi!
- Nhưng tớ đã bảo với cậu ấy rằng tớ không yêu cậu ấy.
- Wae? Vì tôi sao? Đừng bận tâm đến tôi!
- Ừ. Nhưng tớ không thể đánh mất tình bạn 5 năm được! Và… tớ hiểu cái cảm giác khi bị phản bội! Tớ không muốn cậu phải như vậy…
- Dù sao cũng bị rồi!
Ji Yeon đứng dậy sau câu nói. Cô ấy định quay đi thì tôi đã kịp nắm lấy tay và xoay người cô ấy lại. Ôm Ji Yeon vào lòng, tôi nói bên tai cô ấy…
- Đúng! Tớ yêu Myungsoo, nhưng tớ cần người bạn tri kỉ của tớ hơn! Tớ sẽ không vứt bỏ tình bạn vì kẻ không ra gì ấy. Hắn có thể phản bội cậu, thì với tớ hắn cũng có thể! Tớ xin lỗi. Tha thứ cho tớ…
Tôi nói hết tất cả những điều mình nghĩ. Rồi thứ nước mằn mặn mà tôi ghét lại bắt đầu rơi. Tôi khóc, Ji Yeon cũng khóc. Tôi cảm nhận được cô ấy cũng bắt đầu vòng tay ôm lại tôi. Trong tiếng khóc tôi nghe cô ấy nói.
- Đồ ngốc! Tại sao cậu phải hy sinh tình yêu vì tớ chứ. Tớ thật tồi tệ khi không nhận ra cậu yêu Myungsoo suốt hai năm qua. Chắc cậu đã đau đớn và buồn vì tớ nhiều lắm. Tớ mới là người cần xin lỗi!
- Không. Tớ mới có lỗi!
- Không. Tớ có lỗi nhiều hơn!!
- Không…
~~~~~~~~
Tôi đã chọn tình bạn thay vì tình yêu!
Đơn giản vì… Tôi không muốn đánh mất người hiểu tôi nhất, người tôi yêu quý nhất chỉ vì một kẻ làm bạn tôi phải khóc!
Dù có lẽ tôi không thật sự hạnh phúc trọn vẹn khi đánh mất tình yêu đầu đời ấy. Nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc và vui mừng vì tôi đã giữ được Ji Yeon ở bên cạnh mình!
00:00 PM 15/02/2015
Tạm biệt Valentine buồn nhé!
P/s: Câu chuyện tiếc là không ra ngay ngày valentine! Nhưng hôm nay vẫn còn là Valentine đen ^^ Dành tặng các bạn còn đang cô đơn giống Au nhé :3
|
|