|
27#
Tác giả |
Đăng lúc 24-7-2012 17:03:17
|
Xem tất
Con Kim tuy ngoài miệng nói vậy chứ trong bụng nó nghĩ lung lắm. Nó năm nay hăm ba tuổi, đâu còn nhỏ nhít như con Lan, con Cúc. Trong quán, trừ cô Thanh ra, nó và con Lệ là hai đứa lớn tuổi nhứt. Tuổi đó, người ta lấy chồng được rồi.
Con Kim cũng muốn lấy chồng lắm, nhưng nó chỉ mộng lấy chồng ngoại quốc hoặc ít ra cũng là Việt kiều. Hoàn toàn ngược với thằng Cải, lúc nào con Kim cũng mơ đến chuyện đi xuất cảnh.
Hoàn cảnh của con Kim so với mấy đứa trong quán cũng khá đặc biệt. Ba mẹ nó là người Quảng Tây nhưng định cư tại Campuchia từ thời xa lắc xa lơ. Năm 1975, tình hình lộn xộn, ba mẹ nó ẵm nó chạy qua Việt Nam. Trong cuộc tháo chạy hỗn loạn đó, ba nó lạc đâu mất, mãi đến bây giờ cũng không gặp lại. Mẹ con nó nghi ba nó bị tụi Pôn Pốt giết.
Suốt một thời gian dài, hai mẹ con sống lây lất, không giấy tờ, không hộ khẩu. Tình thế đưa đẩy con Kim trở thành "công dân quốc tế": tính nó là người Trung Quốc cũng đúng, coi nó là người Campuchia cũng xong, mà kể nó là người Việt Nam cũng được. Đó là trên lý thuyết, còn trong thực tế nó chẳng chứng minh được nó là người thuộc quốc gia nào hết trọi.
Chính vì lẽ đó nên con Kim dù lanh hết biết, theo bạn bè ngược xuôi buôn bán kiếm được cả đống tiền, cũng chẳng xoay xở gì được. Không có một tờ giấy lận lưng, nó mua nhà cũng khó, mua xe cũng kẹt, làm chuyện gì cũng dở dở ương ương. Con Kim rầu đời là do vậy, mơ có một "hoàng tử" ngoại quốc đến mang quách nó đi cũng là do vậy.
Gần đây, không biết con Kim chạy chọt sao đó, giấy tờ các loại đã được cấp đầy đủ. Nó mua đất ở Nhà Bè, xây một căn nhà gạch nho nhỏ cho hai mẹ con ở, kể cũng ổn định. Nhưng giấc mơ xuất cảnh đã ăn sâu vô đầu óc nó, không thể nào gột bỏ được.
Cô Thanh gần gũi với con Kim lâu năm, còn lạ gì tâm sự của nó. Khi nãy cô ghẹo chuyện ông Tiger là ghẹo cho vui, chớ cô thừa biết nếu xem việc "thi đỗ" vô trái tim con Kim như một kỳ tuyển sinh đại học thì "thí sinh" Tiger "không đạt điểm chuẩn" là cái chắc, thậm chí với cái tội đi ăn lúc nào cũng thiếu chịu, có khi ông sẽ bị con Kim gạch tên khỏi danh sách thí sinh ngay từ đầu không chừng.
Ông Tiger sức mấy biết được mộng ước của giai nhân. Ngày kế tiếp, ông lại đến, lại ngoắt con Kim:
- Cho anh gửi tiền thiếu hôm qua nè!
Khi con Kim bước ra, ông Tiger móc túi lấy ra năm tờ năm ngàn đặt trước mặt:
- Chừng này đủ chưa?
Con Kim chỉ nhón lấy ba tờ, mỉm cười:
- Dư rồi chú!
Ông Tiger nhướn mắt:
- Sao hôm qua em bảo là hai mươi lăm ngàn?
Con Kim lỏn lẻn:
- Con nói giỡn mà.
Mặt ông Tiger nhăn hí:
- Em năm nay mấy tuổi?
- Dạ, hăm ba.
Ông Tiger lắc đầu:
- Em nhỏ hơn anh có chín tuổi mà kêu anh bằng "chú", chắc anh tổn thọ quá!
Con Kim làm bộ ngây thơ:
- Dạ, chớ chú muốn sao?
Mắt ông Tiger sáng trưng:
- Anh muốn em thay đổi cách xưng hô! Đừng kêu anh bằng "chú" nữa.
Con Kim cười:
- Tưởng sao, chuyện đó có khó chi đâu, chú!
- Lại "chú" nữa! - Ông Tiger tặc lưỡi - Em kêu cách khác coi nào!
- Dạ, từ nay con sẽ kêu chú bằng "bác" hén?
Con Kim vừa nói vừa cười khúc khích, quày quả đi vô. Còn ông Tiger như đang bị ai điểm huyệt. Ông ngồi chết trân, mắt nhìn theo con Kim nhưng đầu óc thì đang phiêu phưởng tận đâu đâu.
Từ bữa đó, số lượng bia ông Tiger uống tăng thêm hai chai nữa: vị chi mỗi ngày ông uống tám chai. Tửu lượng ông tăng lên nhưng khí sắc ông có phần giảm xuống. Mỗi lần vô quán, ông vẫn nhét theo xôi bắp, lòng gà trong cạc-táp, vẫn trải mấy tờ báo kín mặt bàn để chơi ô chữ nhưng mặt ông nom buồn bã lắm. Tụi trong quán kháo nhau: chắc ổng thất tình con Kim.
Con Kim nghe hết nhưng nó không bình luận gì, chỉ cười.
Nó cười ba ngày, và đến ngày thứ tư nó đột ngột nói với cô Thanh:
- Ngày mai con xin nghỉ.
Cô Thanh sửng sốt:
- Con nói thiệt hả?
- Dạ thiệt.
- Sao nghỉ?
Con Kim đáp bằng giọng kiêu hãnh:
- Con đi lấy chồng.
Cô Thanh sửng sốt thêm lần nữa:
- Con nói thiệt hả?
- Thiệt chớ.
Con Kim gật đầu xác nhận và nó móc bóp lấy ra một tấm hình, hớn hở khoe:
- Ảnh đây nè.
Cô Thanh cầm tấm hình, ngắm nghía một hồi rồi xuýt xoa:
- Đẹp trai quá hén?
Cô nhìn con Kim:
- Con gặp anh chàng này ở đâu vậy?
- Người quen giới thiệu. Ảnh là người Đài Loan. Ảnh ở bển qua Việt Nam cưới vợ đó cô.
Cô Thanh trả tấm hình, thở đánh thượt:
- Tưởng mi đi đâu, mi đi lấy chồng tao đâu có cản được.
Ngày hôm sau, con Kim vui vẻ tạm biệt mọi người rồi lên xe dông thẳng. Nó đi lấy chồng sao thấy nhẹ nhàng như đi coi hát.
Cô Thanh gom mấy đứa còn lại, phân công:
- Từ ngày mai, con Lệ ra ngoài thu tiền thay con Kim, con Cúc lên chức "bếp trưởng" thế con Lệ.
Con Cúc nghe nói được lên chức thì mừng lắm. Nhưng nó vẫn băn khoăn:
- Vậy lấy ai rửa chén, lặt rau hả cô?
- Con đừng lo! Cô sẽ tuyển thêm một đứa nữa phụ cho con.
Con Kim ra đi, trong quán đứa nào cũng buồn. Con Cúc từ phụ bếp lên làm "bếp trưởng", con Lệ từ "bếp trưởng" lên làm "kế toán trường", bên cạnh nỗi buồn ít ra còn có niềm vui "thăng quan tiến chức". Chớ còn thằng Cải, thằng Lâm và nhứt là con Lan thì buồn hiu hắt.
Nhưng mấy đứa này dẫu sao cũng không thể buồn bằng ông Tiger. Hôm trước con Kim tôn ông Tiger lên chức "bác", ông buồn tình tăng tửu lượng hai chai. Nay con Kim bỏ ông ra đi không một lời từ giã, ông sầu đời tăng thêm hai chai nữa. Chỉ có điều ông tăng tửu lượng nhưng tiền bạc trong bóp nhứt quyết không tăng. Không hôm nào ông không thiếu nợ, thường thì thiếu mười lăm, hai chục ngàn, hôm nào ông cao hứng kêu thêm miến xào cua hoặc bánh đập thịt nướng, phần nợ cũng vin vô đó mà nhịp nhàng hăng hái tăng theo. |
|