Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: 21bang
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Khác - Xuất Bản] Quán Gò Đi Lên | Nguyễn Nhật Ánh

[Lấy địa chỉ]
21#
 Tác giả| Đăng lúc 24-7-2012 16:42:25 | Xem tất
Chương 8 -


Chuyện con Cúc mua cái láp xe độp, à quên, cái lốp xe đạp tặng thằng Cải khiến thằng Cải cảm động bao nhiêu càng khiến thằng Lâm tức ói máu bấy nhiêu.
Lâm không ngờ con Cúc coi bề ngoài nhu mì nhủ mỉ như vậy lại là đứa bụng dạ thâm hiểm độc ác quá chừng. Nó dám hỏi mượn tiền của mình để mua quà cho "người yêu" của nó thì đúng là quá quắt! Lâm đau đớn nghĩ, cảm thấy như có ai cầm dao bằm tới bằm lui trái tim mình hệt như con Lệ đang nghiến răng nghiến lợi bằm thịt chan chát trong bếp vậy.
Lâm đau nhứt là hổm rày nó quá tin tưởng thằng Cải, giao thằng Cải "phụ trách" việc tỏ tình giùm nó. Nhưng té ra thằng Cải gần gũi con Cúc không phải là để tỏ tình cho mình mà để tỏ tình cho nó. Hèn gì nó cứ làm bộ ấp a ấp úng, việc mình giao nó nhẹ hều mà nó làm hoài không xong. Hèn gì bữa trước nó ôm con Cúc cứng ngắc mà con Cúc không la lấy một tiếng. Rõ ràng hai đứa nó có tình ý với nhau lâu rồi, không sai chạy vào đâu được.
Lâm tức lắm, nhưng chỉ tức ngấm ngầm. Nó không dám lộ ra mặt, sợ mấy đứa chung quanh kêu nó là đồ nhỏ mọn. Nhưng tối tối, nó không trò chuyện với thằng Cải nữa. Nó cũng không thèm nằm cạnh chiếc bàn của Cải như mọi bữa. Nó lôi chiếc ghế bố về vị trí cũ dọc kệ đồ khô, hễ tót lên là chúi mũi vô tập, làm như trên đời ngoài chuyện học ra nó không còn quan tâm đến chyện chi nữa.
Nhìn bộ tịch thằng Lâm, Cải biết tỏng thằng này đang giận mình vụ cái lốp xe. Nhưng Cải không thèm thanh minh, mặc cho thằng Lâm làm mình làm mẩy.
Cải tuy không học cao bằng Lâm, ngoại hình cũng không có vẻ "trí thức" như Lâm, nhưng nó cũng có tự ái của nó chớ. Thằng Lâm hiểu lầm nó thì thằng Lâm ráng chịu. Thằng Lâm không thèm hé môi, nó cũng dứt khoát không thèm mở miệng.
Chỉ có con Cúc là vô tư. Gặp thằng Lâm, nó vẫn toét miệng cười nói vui vẻ khiến thằng này ngày nào cũng phải nhe răng ra gượng gạo đáp lễ, rầu muốn chết.
Cứ tưởng cuộc chiến tranh lạnh giữa thằng Lâm và thằng Cải sẽ kéo dài cho đến ngày tận thế hoặc ít nhất cũng tới khi con Cúc lấy chồng thằng Lâm lấy vợ thì đùng một cái, tình hình bỗng nhiên thay đổi.
Quán Đo Đo gần đây khách khứa bỗng đông dần lên, không hiểu do thằng Cải thay cái tên Lâm Thiên Thanh lạ hoắc lạ huơ bằng tên Nguyễn Thị Thanh mỗi khi khấn khứa hay do quán mở lâu ngày, tiếng lành đồn xa, khách khứa lần hồi tìm đến.
Thoạt đầu là đám choai choai.
Một buổi tối, mười mấy đứa cả trai lẫn gái ầm ầm kéo vô quán, ồn ào náo loạn như đám giặc.
Thằng Lâm thấy khách xông vô một lúc mười mấy mạng, bụng quýnh lên:
- Dạ, mấy anh chị ngồi chung hay ngồi riêng?
- Ngồi chung chớ! - Một đứa con trai cười - Đi chung dĩ nhiên phải ngồi chung rồi!
Nghe vậy, thằng Lâm loay hoay kê bàn. Nó là đứa nhanh nhẹn, nhưng lúc này vẫn thấy tay chân sao chậm chạp lề mề quá. Đám khách loi choi đứng nghẹt cửa quán cười nói nhí nhố và luôn miệng giục càng khiến nó thêm hoảng.
Con Lan chạy lại phụ thằng Lâm ngay từ đầu nhưng hì hà hì hụi cả buổi ba cái bàn sắp vẫn chưa xong. Bàn trong quán cái dài cái ngắn, gặp khách đi ăn theo đoàn, phải lựa đúng những cái bàn cùng loại, xoay dọc lại kê thành một dãy dài. Quán chật, bình thường xoay trở đã khó, khi cuống lên càng lướng vướng hơn.
Bí thế, thằng Lâm ngó ra cửa, hét tướng:
- Cải! Mày ngồi trơ mắt ếch ra đó hả? Vô phụ một tay coi!
Thằng Cải chạy vô, cười hì hì:
- Tao tưởng mày không bao giờ nhờ đến tao nữa chớ!
Thằng Lâm mặt hầm hầm:
- Mày đừng có ăn nói xóc hông tao!
Tuy miệng nói vậy nhưng thấy thằng Cải ra tay gọn lẹ, nhoáng một cái dãy bàn đã kê xong, bụng Lâm cũng nguôi nguôi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
 Tác giả| Đăng lúc 24-7-2012 16:43:26 | Xem tất
Đợi khách "an tọa" đâu vào đó, Lâm bước lui ra sau một bước, niềm nở:
- Các anh chị kêu món gì?
- Chờ một chút! - Đứa con trai tóc quăn ngồi đầu bàn giơ tay lên đáp, mắt vẫn dán chặt vô tờ thực đơn - Để tui này "nghiên cứu" kỹ lưỡng đã!
Nhìn bộ tịch thằng này, Lâm đoán nó nếu không là "thủ lĩnh" thì cũng là "thủ quỹ" của cả bọn. Lâm rời ghế nhà trường chưa tới một năm, còn lạ gì cái phong cách đi ăn tập thể của đám học trò.
Thằng tóc quăn lấy ngón tay trỏ rà dọc tờ thực đơn, thận trọng tỉ mỉ như máy ra-đa rà mìn. Dòm vẻ mặt căng thẳng của thằng này, Lâm biết thừa nó đang rà cột giá cả. Nếu rà cột món ăn, chả ai lại mặt nhăn mày nhíu như thế.
Hơn nữa, thằng tóc quăn vừa rà vừa lẩm bẩm:
- Tám ngàn... mười hai ngàn... mười ngàn... bảy ngàn...
Thốt nhiên nó reo lên như thể vừa lượm được cục vàng ai để quên trong tờ thực đơn:
- A, đây rồi!
Mấy đứa khác chồm tới:
- Gì vậy?
- Bánh bèo... một ngàn rưỡi một chén...
Nói xong, thằng tóc quăn ngước nhìn Lâm:
- Cho tụi này mười bốn chén bánh bèo.
Mười bốn chén bánh bèo vị chi hăm mốt ngàn, chưa bằng hai phần bánh đập thịt nướng. Lâm tính nhẩm trong đầu, giọng thất vọng:
- Các anh chị còn kêu thêm món gì nữa không ạ?
Một đứa con gái trong bàn bật kêu:
- Í, có món gì năm trăm kìa!
Thằng tóc quăn liếc mắt vào tờ thực đơn trên tay, cười hề hề:
- Đó là món khăn lau, ăn không được đâu mà ham!
Đứa con gái không chịu thôi:
- Thế còn món hai ngàn rưỡi?
- À, món... chè đậu ván.
Một đứa khác nheo mắt:
- Chè đậu ván là chè gì? Kêu thử xem sao!
Thằng tóc quăn lắc đầu:
- Để bữa khác đi. Bữa nay không đủ tiền.
Rồi không đợi đồng bọn có ý kiến, nó lại nhìn Lâm:
- Cho chín ly trà đá đi!
Lâm tưởng thằng này nói lộn, liền cẩn thận hỏi lại:
- Dạ, chín ly hay mười bốn ly ạ?
Thằng tóc quăn cười:
- Chín ly thôi. Tụi này uống chung.
Lâm thở đánh thượt, lếch thếch đi vô.
Thấy cô Thanh ngồi cạnh con Kim chong mắt ngó ra, Lâm càu nhàu:
- Đi nguyên một hội mười mấy người, báo hại mình xếp bàn kê ghế muốn chết, rốt cuộc kêu có mười bốn chén bánh bèo với chín ly trà đá, cô nghĩ có dễ quạu không?
Cô Thanh mỉm cười:
- Con đừng có vô duyên. Tụi nó là học trò, làm gì có tiền, con phải thông cảm chớ. Người ta đến với mình là quý rồi con à.
Không phải thằng Lâm không thông cảm. Nó từng là học trò, từng đi ăn uống kiểu này, nó biết chớ. Nhưng từ lúc phát hiện con Cúc mượn tiền của mình để mua lốp xe tặng thằng Cải, ngực thằng Lâm lúc nào cũng như chèn đá, gặp chuyện gì nó cũng bực dọc, cáu gắt.
May mà cô Thanh kịp thời chỉnh nó, nếu không nó còn nổi quạu với đám khách lóc chóc này thêm mấy lần nữa.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
 Tác giả| Đăng lúc 24-7-2012 16:46:42 | Xem tất
Nhất là khi Lâm bưng cái mâm đựng mười bốn chén bánh bèo ra, thấy cạnh mỗi chén có đặt một cái siêu, cả bàn gần như chồm hết dậy, nháo nhác nhìn:
- Í, cái cây gì kìa!
- Tăm xỉa răng gì mà to đùng vậy?
- Ngộ quá! Đây chắc là Thanh Long Đao của Quan Vân Trường!
Thằng tóc quăn ngó Lâm:
- Dọn cái cây này ra chi vậy anh?
Thằng Lâm cố nặn một nụ cười:
- Dạ, để ăn bánh bèo.
- Ăn cách sao, anh chỉ tụi này với?
Thằng Lâm lầm lì cầm cái siêu lên. Người Quảng ăn bánh bèo bằng cái siêu. Cái siêu vót bằng tre, mũi nhọn, lưỡi mỏng và cứng, trông hao hao con dao găm. Những ngày đầu, thằng Lâm và mấy đứa trong quán tập sử dụng cái siêu toát mồ hôi hột. Con Lan thấy khó quá, mấy lần tính bỏ ngang, bị cô Thanh nạt:
- Con phải tập cho nhuyễn, rủi khách hỏi, mình biết đường mà hướng dẫn chớ.
Nhờ vậy mà bữa nay thằng Lâm có dịp trổ tài trước đám khách lạ.
Lâm vung cái siêu rạch hai nhát gọn gàng theo hình chữ thập, xẻ chén bánh bèo làm tư. Rồi nó kề cái siêu vào miệng chén, ngoáy một vòng ngoạn mục. Cái bánh bèo lập tức tách ra khỏi trôn chén.
Trước những cặp mắt thô lố của khách, Lâm chích cái siêu vào chén bánh bèo, dích một góc tư giơ lên:
- Ăn vậy đó.
Ba bốn cái miệng trầm trồ:
- Hay quá!
- Coi bộ khó dữ à!
Vừa xuýt xoa, đám con trai con gái vừa hào hứng cầm lên mỗi đứa một cái siêu sục vào chén bánh, thi nhau ngoáy tít. Bàn ăn bỗng chốc hỗn độn không thể tả. Đứa thì bặm mối đánh vật với chén bánh bèo, nạy cách gì cũng không lên. Đứa thì hất tung cái bánh ra bàn, lăn lông lốc. Tiếng cười đùa la hét vang lên muốn sập quán.
Rốt cuộc, chỉ vài đứa là học được cách dùng siêu. Số còn lại la trời:
- Khó quá bà con ơi. Lấy giùm tụi này mấy cái muỗng đi anh.
- Ừ, lấy muỗng múc ăn coi bộ chắc cú hơn!
Thằng Lâm lắc đầu, quày quả đi vô lấy muỗng.
Nhưng đám khách choai choai này dù sao cũng còn đỡ, nghĩa là tuy nhí nhố ồn ào, nói thì nhiều ăn chẳng bao nhiêu nhưng dù sao vẫn gọi là có ăn.
Đám lóc chóc sáng nay mới làm thằng Lâm sôi gan.
Bốn đứa hai nam hai nữ vô quán, kéo ghế cái rột, đoạn vớ tờ thực đơn ngồi đọc cả buổi như đọc tiểu thuyết.
"Đọc" xong, bốn đứa ngó nhau, lắc đầu:
- Mấy món này lạ quá, biết đường đâu mà ăn.
Đứa con gái ngước lên kệ đồ khô, nói:
- Thôi, mua bánh ăn đi!
Đứa con trai gật đầu:
- Phải đó!
Nó nhìn Lâm:
- Ở đây có bánh gì hả anh?
Con Lan đứng cạnh nhanh nhẩu trả lời thay:
- Có bánh đúc, bánh đập...
- Eo ôi, bánh gì hết "đúc" lại tới "đập"! Nghe ghê quá!
Đứa con gái rụt cổ, cắt ngang. Rồi nó chỉ tay lên phong bánh vuông vuông y như bánh xà phòng trên kệ:
- Còn bánh kia là bánh gì?
Con Lan lễ phép:
- Dạ, bánh nện.
Lần này không chỉ con nhỏ mà cả ba đứa bạn nó đều ôm bụng cười:
- Quán gì bán toàn các thứ bánh "khủng khiếp" vậy nè trời. Mới "đập" chưa xong đã lại "nện" rồi, ai chịu thấu!
- Thế còn bánh này?
Con nhỏ cố nín cười, rướn người chỉ bịch bánh trăng trắng nho nhỏ nom "hiền lành" nằm cạnh phong bánh nện.
Con Lan nãy giờ sùng lắm nhưng cố giữ bình tĩnh:
- Bánh này hả? Dạ, bánh này là bánh nổ!
Bốn đứa kia lập tức rú lên:
- Ối trời, đụng thứ dữ rồi. Chuồn lẹ tụi mày ơi.
Nói xong, trước cặp mắt sững sờ của những người trong quán, đứa con trai lên tiếng lúc nãy đứng bật dậy co giò chạy trước. Ba đứa kia ngơ ngác một thoáng rồi lật đật co giò chạy theo.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
 Tác giả| Đăng lúc 24-7-2012 16:49:40 | Xem tất
Sự cố xảy ra quá đột ngột khiến con Lan đứng như trời trồng, miệng ú ớ như bị ai bóp cổ.
Còn thằng Lâm thì mặt tái đi vì giận. Mãi một lúc nó mới nhúc nhích được và lần vô chỗ cô Thanh ngồi.
- Cô thấy đó! - Lâm gầm ghè, nó tiếc không có lửa trong miệng để phun ra - Khách khứa kiểu này thì ai chịu nổi!
Cô Thanh tủm tỉm:
- Tụi nó đùa một chút cho vui, chấp nhứt làm chi!
- Thiếu gì kiểu không đùa lại đùa cái kiểu đó! - Lâm vẫn chưa nguôi bực bội - Chỗ người ta làm ăn chớ có phải sân khấu hài đâu!
Con Lan bước tới sau lưng thằng Lâm:
- Anh Lâm nói đúng đó cô! Con nghi chắc có ai thuê mấy đứa kia tới phá mình quá!
- Con đừng có nói bậy! - Cô Thanh nạt - Tụi nó bỏ đi ra chẳng qua vì không ăn được mấy món lạ thôi chớ không có ý gì đâu!
Thấy cô Thanh bênh mấy đứa giặc con kia chằm chặp, Lâm tức mình bỏ đi ra đằng trước.
Nó ngồi xổm xuống cạnh thằng Cải:
- Thiệt tao tức muốn lòi con mắt luôn Cải ơi!
Cải cười cười:
- Chuyện mấy đứa vừa rồi đó hả?
- Chớ còn ai vô đây!
- Tức làm quái gì cho mệt!
Tự nhiên Cải nói tạt ngang:
- Trong bọn có một con nhỏ dễ thương ác!
- Dẹp mày đi! - Lâm nổi cáu - Con nhỏ đó đem liệng cho sấu ăn là vừa!
Cải cười:
- Liệng cho sấu uổng lắm! Liệng cho tao đi!
Lâm không ngờ thằng Cải lại có gan nói một câu xanh dờn như vậy. Nó nhìn sửng bạn:
- Sao mày tham lam quá vậy? Mày đã thương con Cúc rồi còn đèo bòng thêm người khác làm chi?
Cải nhếch mép:
- Ai nói mày tao thương con Cúc? Mày đừng có suy bụng ta ra bụng người!
Câu nói của thằng Cải khiến Lâm nóng ran mặt mày. Nó giật mình nhận ra vừa rồi nó đã vô tình nói tuột những điều nó nghĩ. Nó đã vô tình để lộ sự ghen tức bấy lâu nay nó cố giấu. Nghĩ lại, Lâm mắc cỡ quá xá. Khi nãy đang cáu gắt, nó quên phắt giữ mồm giữ miệng.
Nhưng đã lỡ leo lên lưng cọp, Lâm không thể leo xuống. Dù sao ngồi trên lưng cọp cũng chắc ăn hơn leo xuống đứng sớ rớ trước miệng cọp. Lâm ngó ra đường, chép miệng:
- Mày đừng có giấu tao. Tao đã biết hết rồi.
- Mày chẳng biết cóc gì cả.
Lâm vẫn rầu rầu:
- Tao chẳng trách mày đâu. Chuyện tình cảm đâu có ai nói trước được.
Cải bắt đầu nổi quạu:
- Mày vô duyên quá Lâm ơi!
Giọng Lâm tiếp tục... vọng về từ cõi âm:
- Thì chính vì tao vô duyên nên con Cúc nó mới chuyển qua yêu mày.
- Yêu cái đầu mày thì có! - Cải đập tay lên thành ghế - Con Cúc nó chẳng có "chuyển qua chuyển lại" gì hết. Nó chẳng yêu tao cũng chẳng yêu mày. Nó chỉ yêu ông bà già nó thôi.
Cải càng cố thanh minh, Lâm lại càng nghi ngờ:
- Mày đừng có sợ tao buồn.
Rồi nó hạ giọng, thều thào:
- "Đường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần buồn" mà.
Cải kêu lên:
- Trời đất, mày học ca cải lương tự lúc nào vậy hả Lâm?
- Mày ngu quá. Đó không phải là cải lương mà là tân nhạc. Mấy xe kẹo kéo hay mở bản này, tao nghe riết, thuộc lúc nào không hay.
Lâm làm Cải phì cười:
- Thì ra tình yêu của mày là "tình yêu kẹo kéo". Hèn gì càng kéo càng thua.
Lâm chớp mắt, giọng cam chịu:
- Thì tao đã nói tao chịu thua mày mà.
- Thua cái con khỉ! - Cải nhún vai - Tao nói thiệt mà mày không tin. Con Cúc với tao không có gì với nhau hết.
Lâm hờn dỗi:
- Không có gì mà nó mua lốp xe tặng mày?
- Tặng lốp xe đâu phải là yêu! Nó thấy tao không có tiền thay lốp xe thì nó động lòng nó mua tặng vậy thôi!
Lâm hơi mừng mừng:
- Đơn giản vậy thôi hả?
- Đơn giản vậy thôi.
- Nghĩa là giữa hai đứa bây không có gì thật hả?
Cải cười:
- Có chớ. Có cái hàng rào.
Lâm hơi khựng lại nhưng rồi nó chợt hiểu, liền sung sướng huơ tay:
- Vậy là mai mốt tao tiếp tục nhờ mày bày tỏ nỗi lòng giùm, mày vẫn tận tình giúp đỡ hả?
- Dĩ nhiên rồi! - Cải gật đầu - Chỉ có điều...
Thấy Cải ngập ngừng, Lâm nín thở:
- Chỉ có điều sao?
Cải tặc lưỡi:
- Tao chỉ lo sau khi tao nói giùm mày rồi, rủi con Cúc nó lắc đầu thì...
- Không có rủi gì hết! - Lâm thu nắm đấm - Mày phải tỏ tình sao cho con Cúc gật đầu mới được! Không xong thì tao giết mày!
Cải ngửa cổ ra:
- Vậy mày giết tao ngay bây giờ đi! Chết lúc này dù sao cũng oanh liệt hơn chết khi thất bại!
Cải giễu. Nhưng Lâm chẳng cười. Nó đập tay lên tay Cải, giọng âu lo:
- Mày ráng lên nghe Cải. Số phận tao đều đặt hết vào tay mày đó. Nếu con Cúc từ chối tình cảm của tao chắc tao chết.
- Mày không chết được đâu. Nếu bị từ chối mà chết, người ta đã chết như rạ và thành phố này đã phải xây thêm ngàn cái "nhị tì" rồi.
Lâm buồn bã:
- Ừ, có thể tao không chết. Nhưng tao sẽ thi rớt đại học lần nữa là cái chắc. Khi đó, tao chỉ có nước về quê trồng mía. Rồi vì quá đau lòng, mắt mũi tao trở nên kèm nhèm, thay vì chặt mía tao sẽ lẩn thẩn chặt vô chân tao. "Phập" một cái, chân tao đứt lìa, giãy đành đạch, máu tuôn xối xả, nhưng tao vẫn không nghe đau đớn. Mắt mờ đi, tao tưởng đó là khúc mía và lại vung dao tiếp tục chặt nốt chân kia...
Cái viễn ảnh u ám và đẫm máu thằng Lâm vừa ai oán vẽ ra khiến Cải dựng tóc gáy. Nó rùng mình, cắt ngang:
- Thôi, thôi, mày đừng nói nữa. Tao sẽ cố nói sao cho con Cúc không từ chối...
Đang xịu mặt than vãn, nghe thằng Cải hứa hẹn, mắt thằng Lâm lập tức sáng trưng. Nó như hóa thành con người khác, miệng láu táu:
- Mày nói thiệt đó hả Cải. Trời, tao chơi với mày quả là không lầm, quả đúng y như ông bà nói "chọn bạn mà chơi"...
Trong thoáng mắt, Lâm quên ngay nỗi buồn con Cúc, quên ngay nỗi buồn "bánh nện, bánh nổ" vừa rồi. Thân thiết và đầy cảm động. Nó nắm chặt cánh tay thằng Cải, và khi hành động như vậy, nó cũng quên ngay rằng cánh tay đó mới ôm cứng con Cúc cách đây mấy ngày chớ đâu!

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

25#
 Tác giả| Đăng lúc 24-7-2012 16:59:44 | Xem tất
Chương 9 -


Đến quán Đo Đo trong những ngày gần đây không chỉ có khách choai choai. Khá nhiều khách đứng tuổi lần lượt ghé quán "ăn cho biết" và một vài người trong số đó chẳng bao lâu trở thành những khách quen của quán.
Đầu tiên là ông Tiger.
Ông Tiger khoảng trên ba mươi tuổi, người tầm thước, thanh mảnh, ăn vận bình dân nhưng gọn gàng lịch sự.
Không ai biết ông Tiger tên thật là gì, làm nghề gì và từ đâu đến.
Một ngày đẹp trời nọ, ông ghé quán và từ hôm đó trở đi không ngày nào ông không đến, kể cả những hôm sấm chớp đùng đoàng, gió mưa tầm tã.
Ông Tiger luôn luôn đi một mình, luôn luôn ngồi một mình một bàn, luôn luôn uống bia Tiger, hôm nào trong quán hết Tiger thì ông nhịn chớ cương quyết không uống qua các loại bia khác, vì vậy mấy đứa trong quán mới gọi ông là... ông Tiger.
Thoạt đầu không đứa nào trong quán ưa nổi ông Tiger. Theo lời con Kim, con Lan thì ông Tiger có rất nhiều "tội". Tội thứ nhứt là ông đi một mình nhưng lại khoái chiếm riêng một cái bàn lớn nhứt, như vậy là giành mất chỗ của khách. Cái bàn đó, nếu ông Tiger chịu thu bớt lại còn có thể ngồi thêm ba bốn người nữa. Nhưng ông Tiger không những không thu bớt mà còn phình ra. Hễ ngồi xuống ghế là ông đặt cái cạc-táp to tướng lên bàn chớ không chịu đặt lên ghế như người ta. Nhưng đó mới chỉ là tội thứ nhứt. Tội thứ hai là sau khi "an tọa" xong, ông không chịu ngồi yên mà lần lượt rút từ trong cái cạc-táp cồng kềnh ra đủ thứ lỉnh kỉnh bày giăng giăng trên bàn: từ những thứ sang trọng như sách vở, báo chí đến những thứ bình dân như gói xôi bắp, bịch lòng gà...
Ngay hôm đầu tiên, ông Tiger đã ngoắt thằng Lâm, con Lan lại dặn:
- Kể từ ngày mai trở đi, hễ thấy chú bước vô, mấy đứa cứ đem ra hai chai Tiger ướp lạnh để sẵn trước mặt cho chú. Khi nào thấy chú uống hết, tiếp tục đem ra hai chai nữa, không cần đợi chú kêu. Cứ thế, chừng nào thấy đủ sáu chai thì thôi.
Ông Tiger ngày nào cũng uống sáu chai bia với lòng gà, xôi bắp thủ sẵn trong cạc-táp. Con Kim phụ trách việc thu tiền và kết toán sổ sách, thấy ông Tiger không thèm kêu món ăn của quán thì hậm hực lắm. Theo nó thì điều đó có thể kể như là cái tội thứ ba.
Cái tội thứ tư của ông Tiger là uống có sáu chai bia mà ngày nào cũng ngồi lì từ hai giờ trưa đến tám giờ tối, chiếm mất chỗ của biết bao nhiêu là lượt khách. Mà có phải ông "bám trụ" để làm chuyện gì nghiêm túc cho cam. Suốt sáu tiếng đồng hồ, ông bày mấy tờ báo nước ngoài kín mặt bàn rồi rút cây viết bíc trong túi áo ra, ông vừa nhấm nháp ly Tiger vừa trầm ngâm... chơi ô chữ.
Theo con Kim thì trên đời không có chuyện gì ngứa mắt hơn chuyện ngồi nhìn một cái ông già đầu như ông Tiger ngồi mải mê chơi trò con nít.
Nhưng bốn cái tội trên đây so với cái tội thứ năm của ôngTiger thì vẫn còn quá nhẹ, vẫn chưa thấm tháp vào đâu. Đó là cái tội không bao giờ mang theo đủ tiền.
Bữa đầu tiên, lúc con Kim bước lại tính tiền, ông Tiger nhìn vào tờ phiếu trước mặt rồi ấp úng gãi đầu:
- Cho anh thiếu lại hai chục ngàn được không?
Con Kim tưởng ông nói giỡn, bèn lỏn lẻn:
- Thôi mà chú.
Con Kim tưởng ông Tiger bông lơn cũng phải. Ông Tiger đâu có ăn uống chi nhiều. Sáu chai Tiger có bốn mươi tám ngàn chớ mấy. Mà với một người ăn vận tươm tất lịch sự, nhứt là lúc nào cũng xách kè kè cái cạc-táp to đùng như ông thì khoản tiền ít ỏi đó đâu có nhằm nhò gì.
Ông Tiger không đủ tiền trả sáu chai bia, mặt mày đã khó coi, nay thấy mình xưng "anh" mà con Kim nhứt quyết kêu bằng "chú" thì vầng trán thông minh của ông càng nhăn hơn nữa:
- Anh không đem theo đủ tiền thật mà. Ngày mai anh sẽ ghé trả.
Lần này, nhìn bộ tịch thiểu não của ông Tiger, con Kim biết là ông không giỡn.
Nó liền quay vô chỗ cô Thanh, xin ý kiến.
Cô Thanh cười:
- Cho ổng thiếu đi.
- Rủi ổng không quay lại thì sao, cô?
- Không sao hết! - Cô Thanh "triết lý" - Mất hai chục ngàn để hiểu được một con người, cái giá đó đâu có đắt!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

26#
 Tác giả| Đăng lúc 24-7-2012 17:01:32 | Xem tất
Nhưng số cô Thanh đúng là số hên. Rốt cuộc cô hiểu thêm được ông Tiger mà không mất một đồng xu cắc bạc nào.
Ngày hôm sau, ông Tiger quay lại, cũng đúng vào hai giờ trưa.
Vừa ngồi xuống ghế, ông ngoảnh cổ ra sau, hí hửng ngoắt con Kim:
- Anh trả tiền thiếu hôm qua nè.
Con Kim bước ra, xởi lởi:
- Từ từ trả cũng được. Làm chi gấp vậy chú.
Ông Tiger lôi từ trong túi áo ra tờ hai chục ngàn, cười hề hề:
- Tính anh thiếu ai phải trả liền. Để lâu nó khó chịu trong người lắm.
Bữa đó, ngoài sáu chai bia, ông Tiger còn hào hứng kêu thêm một dĩa hến xào và ăn thêm hai đòn chả. Con Kim ngó ra, vui vẻ nghĩ:
- Bữa nay chắc ổng mới lãnh lương.
Nhưng ông Tiger làm như không muốn cho con Kim vui vẻ được lâu.
Cuối buổi, khi nó hớn hở bước lại tính tiền, ông Tiger lại lục tung các túi áo túi quần rồi ấp a ấp úng y như hôm qua:
- Cho anh thiếu lại mười lăm ngàn, mai trả được không?
Con Kim mắt trợn tròn, nó như không tin vào tai mình:
- Chú nói thiệt đó hả?
Ông Tiger cười:
- Chuyện tiền bạc ai nói giỡn làm chi.
Xác nhận của ông Tiger khiến con Kim suýt chút nữa xỉu lăn ra đất. Hai tai lùng bùng, nó phải thò tay ngắt vô đùi một cái để trấn tĩnh:
- Chú chờ một chút, để con vô hỏi cô con!
Con Kim quay lưng tính đi vô. Nhưng nó vừa dợm bước đã bắt gặp ánh mắt của cô Thanh. Cô Thanh nhìn nó, hất hàm một cái.
Con Kim hiểu ý, quay lại cười duyên:
- Cô con kêu không sao. Mai mốt chú trả cũng được.
Ông Tiger nhìn nụ cười tươi rói của con Kim, bất giác buột miệng:
- Nụ cười của em...
- Sao?
Ông Tiger tặc lưỡi:
- Đẹp quá!
Con Kim tức mình hừ một tiếng:
- Năm ngàn nữa!
- Cái gì? - Ông Tiger ngơ ngác.
Con Kim tỉnh khô:
- Ai vô quán Đo Đo mà khen bậy, phạt năm ngàn!
Ông Tiger gãi gáy:
- Em nói thật đó hả?
- Ai tỏ ý nghi ngờ, phạt năm ngàn! - Con Kim lạnh lùng - Cho tới giờ này, chú thiếu tổng cộng hăm lăm ngàn rồi đó.
Ông Tiger không biết con Kim nói thiệt hay nói chơi, nhưng thấy mặt mày nó nghiêm nghị quá, ông cũng hơi ơn ớn. Ông mấp máy môi định phân trần nhưng sợ bị phạt thêm, bèn nuốt nước bọt hai ba cái rồi xách cạc-táp đi thẳng một nước.
Con Kim chờ cho ông Tiger khuất sau cánh cửa, liền gập bụng cười.
Cô Thanh bước ra:
- Con vừa giở trò quỉ quái gì với người ta vậy hả?
Con Kim quẹt nước mắt:
- Hù ổng chơi vậy thôi! Đi ăn mà không lo đem theo tiền, chỉ lo tán tỉnh lăng nhăng!
Cô Thanh tủm tỉm:
- Biết đâu ổng thương mi thiệt.
- Không dám đâu, cô!
Cô Thanh khịt mũi:
- Tao thấy với đứa nào ổng cũng xưng "chú", chỉ riêng với mi là ổng xưng "anh" ngọt xớt.
Con Kim rụt cổ:
- Tha cho con đi, cô! Rớ vô ông này chắc cả đời còng lưng đi làm trả nợ cho ổng quá!
Cô Thanh nheo mắt trêu:
- Còn hơn là cứ cà nhỏng suốt đời như mi.
- Cô kệ con!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

27#
 Tác giả| Đăng lúc 24-7-2012 17:03:17 | Xem tất
Con Kim tuy ngoài miệng nói vậy chứ trong bụng nó nghĩ lung lắm. Nó năm nay hăm ba tuổi, đâu còn nhỏ nhít như con Lan, con Cúc. Trong quán, trừ cô Thanh ra, nó và con Lệ là hai đứa lớn tuổi nhứt. Tuổi đó, người ta lấy chồng được rồi.
Con Kim cũng muốn lấy chồng lắm, nhưng nó chỉ mộng lấy chồng ngoại quốc hoặc ít ra cũng là Việt kiều. Hoàn toàn ngược với thằng Cải, lúc nào con Kim cũng mơ đến chuyện đi xuất cảnh.
Hoàn cảnh của con Kim so với mấy đứa trong quán cũng khá đặc biệt. Ba mẹ nó là người Quảng Tây nhưng định cư tại Campuchia từ thời xa lắc xa lơ. Năm 1975, tình hình lộn xộn, ba mẹ nó ẵm nó chạy qua Việt Nam. Trong cuộc tháo chạy hỗn loạn đó, ba nó lạc đâu mất, mãi đến bây giờ cũng không gặp lại. Mẹ con nó nghi ba nó bị tụi Pôn Pốt giết.
Suốt một thời gian dài, hai mẹ con sống lây lất, không giấy tờ, không hộ khẩu. Tình thế đưa đẩy con Kim trở thành "công dân quốc tế": tính nó là người Trung Quốc cũng đúng, coi nó là người Campuchia cũng xong, mà kể nó là người Việt Nam cũng được. Đó là trên lý thuyết, còn trong thực tế nó chẳng chứng minh được nó là người thuộc quốc gia nào hết trọi.
Chính vì lẽ đó nên con Kim dù lanh hết biết, theo bạn bè ngược xuôi buôn bán kiếm được cả đống tiền, cũng chẳng xoay xở gì được. Không có một tờ giấy lận lưng, nó mua nhà cũng khó, mua xe cũng kẹt, làm chuyện gì cũng dở dở ương ương. Con Kim rầu đời là do vậy, mơ có một "hoàng tử" ngoại quốc đến mang quách nó đi cũng là do vậy.
Gần đây, không biết con Kim chạy chọt sao đó, giấy tờ các loại đã được cấp đầy đủ. Nó mua đất ở Nhà Bè, xây một căn nhà gạch nho nhỏ cho hai mẹ con ở, kể cũng ổn định. Nhưng giấc mơ xuất cảnh đã ăn sâu vô đầu óc nó, không thể nào gột bỏ được.
Cô Thanh gần gũi với con Kim lâu năm, còn lạ gì tâm sự của nó. Khi nãy cô ghẹo chuyện ông Tiger là ghẹo cho vui, chớ cô thừa biết nếu xem việc "thi đỗ" vô trái tim con Kim như một kỳ tuyển sinh đại học thì "thí sinh" Tiger "không đạt điểm chuẩn" là cái chắc, thậm chí với cái tội đi ăn lúc nào cũng thiếu chịu, có khi ông sẽ bị con Kim gạch tên khỏi danh sách thí sinh ngay từ đầu không chừng.
Ông Tiger sức mấy biết được mộng ước của giai nhân. Ngày kế tiếp, ông lại đến, lại ngoắt con Kim:
- Cho anh gửi tiền thiếu hôm qua nè!
Khi con Kim bước ra, ông Tiger móc túi lấy ra năm tờ năm ngàn đặt trước mặt:
- Chừng này đủ chưa?
Con Kim chỉ nhón lấy ba tờ, mỉm cười:
- Dư rồi chú!
Ông Tiger nhướn mắt:
- Sao hôm qua em bảo là hai mươi lăm ngàn?
Con Kim lỏn lẻn:
- Con nói giỡn mà.
Mặt ông Tiger nhăn hí:
- Em năm nay mấy tuổi?
- Dạ, hăm ba.
Ông Tiger lắc đầu:
- Em nhỏ hơn anh có chín tuổi mà kêu anh bằng "chú", chắc anh tổn thọ quá!
Con Kim làm bộ ngây thơ:
- Dạ, chớ chú muốn sao?
Mắt ông Tiger sáng trưng:
- Anh muốn em thay đổi cách xưng hô! Đừng kêu anh bằng "chú" nữa.
Con Kim cười:
- Tưởng sao, chuyện đó có khó chi đâu, chú!
- Lại "chú" nữa! - Ông Tiger tặc lưỡi - Em kêu cách khác coi nào!
- Dạ, từ nay con sẽ kêu chú bằng "bác" hén?
Con Kim vừa nói vừa cười khúc khích, quày quả đi vô. Còn ông Tiger như đang bị ai điểm huyệt. Ông ngồi chết trân, mắt nhìn theo con Kim nhưng đầu óc thì đang phiêu phưởng tận đâu đâu.
Từ bữa đó, số lượng bia ông Tiger uống tăng thêm hai chai nữa: vị chi mỗi ngày ông uống tám chai. Tửu lượng ông tăng lên nhưng khí sắc ông có phần giảm xuống. Mỗi lần vô quán, ông vẫn nhét theo xôi bắp, lòng gà trong cạc-táp, vẫn trải mấy tờ báo kín mặt bàn để chơi ô chữ nhưng mặt ông nom buồn bã lắm. Tụi trong quán kháo nhau: chắc ổng thất tình con Kim.
Con Kim nghe hết nhưng nó không bình luận gì, chỉ cười.
Nó cười ba ngày, và đến ngày thứ tư nó đột ngột nói với cô Thanh:
- Ngày mai con xin nghỉ.
Cô Thanh sửng sốt:
- Con nói thiệt hả?
- Dạ thiệt.
- Sao nghỉ?
Con Kim đáp bằng giọng kiêu hãnh:
- Con đi lấy chồng.
Cô Thanh sửng sốt thêm lần nữa:
- Con nói thiệt hả?
- Thiệt chớ.
Con Kim gật đầu xác nhận và nó móc bóp lấy ra một tấm hình, hớn hở khoe:
- Ảnh đây nè.
Cô Thanh cầm tấm hình, ngắm nghía một hồi rồi xuýt xoa:
- Đẹp trai quá hén?
Cô nhìn con Kim:
- Con gặp anh chàng này ở đâu vậy?
- Người quen giới thiệu. Ảnh là người Đài Loan. Ảnh ở bển qua Việt Nam cưới vợ đó cô.
Cô Thanh trả tấm hình, thở đánh thượt:
- Tưởng mi đi đâu, mi đi lấy chồng tao đâu có cản được.
Ngày hôm sau, con Kim vui vẻ tạm biệt mọi người rồi lên xe dông thẳng. Nó đi lấy chồng sao thấy nhẹ nhàng như đi coi hát.
Cô Thanh gom mấy đứa còn lại, phân công:
- Từ ngày mai, con Lệ ra ngoài thu tiền thay con Kim, con Cúc lên chức "bếp trưởng" thế con Lệ.
Con Cúc nghe nói được lên chức thì mừng lắm. Nhưng nó vẫn băn khoăn:
- Vậy lấy ai rửa chén, lặt rau hả cô?
- Con đừng lo! Cô sẽ tuyển thêm một đứa nữa phụ cho con.
Con Kim ra đi, trong quán đứa nào cũng buồn. Con Cúc từ phụ bếp lên làm "bếp trưởng", con Lệ từ "bếp trưởng" lên làm "kế toán trường", bên cạnh nỗi buồn ít ra còn có niềm vui "thăng quan tiến chức". Chớ còn thằng Cải, thằng Lâm và nhứt là con Lan thì buồn hiu hắt.
Nhưng mấy đứa này dẫu sao cũng không thể buồn bằng ông Tiger. Hôm trước con Kim tôn ông Tiger lên chức "bác", ông buồn tình tăng tửu lượng hai chai. Nay con Kim bỏ ông ra đi không một lời từ giã, ông sầu đời tăng thêm hai chai nữa. Chỉ có điều ông tăng tửu lượng nhưng tiền bạc trong bóp nhứt quyết không tăng. Không hôm nào ông không thiếu nợ, thường thì thiếu mười lăm, hai chục ngàn, hôm nào ông cao hứng kêu thêm miến xào cua hoặc bánh đập thịt nướng, phần nợ cũng vin vô đó mà nhịp nhàng hăng hái tăng theo.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

28#
 Tác giả| Đăng lúc 24-7-2012 18:19:26 | Xem tất
Chương 10 -


Ông Tiger xuất hiện tuần trước, tuần sau quán Đo Đo xuất hiện thêm ông Thịt Luộc Muối Tiêu.
Ông Thịt Luộc Muối Tiêu tóc đã muối tiêu nhưng không phải vì vậy mà ông có cái biệt danh đó.
Cũng như ông Tiger, không ai biết ông Thịt Luộc Muối Tiêu tên thật là gì, nhà cửa và công tác nơi đâu.
Chỉ biết ông vào quán Đo Đo chỉ để ăn mỗi một món: thịt heo luộc. Một tỉ người vô quán Đo Đo để ăn thịt heo luộc nhưng nếu không chấm mắm nêm thì người ta cũng chấm thịt heo với nước mắm ngon. Riêng ông Thịt Luộc Muối Tiêu khẩu vị lạ đời: thịt heo luộc chấm muối tiêu.
Ông Thịt Luộc Muối Tiêu giống ông Tiger ở chỗ ngày nào cũng đến quán nhưng khác ông Tiger ở chỗ ông không độc chiếm một cái bàn để hưởng cái thú làm vua một cõi. Vì vậy, mấy đứa trong quán khoái ông Thịt Luộc Muối Tiêu hơn ông Tiger.
Nói cho đúng ra, tụi trong quán vừa khoái lại vừa sợ ông Thịt Luộc Muối Tiêu.
Ông Thịt Luộc Muối Tiêu hiền như bụt, dĩ nhiên chẳng làm gì bá láp để thiên hạ phải sợ. Tụi con Lan, thằng Lâm sợ ông là sợ chuyện khác.
Ông Thịt Luộc Muối Tiêu có lẽ ban ngày rất bận rộn nên hôm nào cũng khoảng chín giờ rưỡi tối, tức là lúc ông Tiger đã ra khỏi quán, ông mới lò dò bước vô.
Giờ đó là giờ quán Đo Đo chuẩn bị đóng cửa nên ông Thịt Luộc Muối Tiêu tự nhiên trờ thành người khách cuối cùng trong ngày.
Riết thành lệ, hễ thấy ông Thịt Luộc Muối Tiêu với mái tóc cắt ngắn và cặp kiếng cận trên sống mũi xuất hiện là con Lan quay ra sau nhắc con Cúc, con Lệ:
- Chín rưỡi rồi đó, chuẩn bị dọn dẹp đi!
Cái đồng hồ to đùng thằng Lâm mua về treo chình ình ngay giữa quán, con Lan không thèm coi. Ông Thịt Luộc Muối Tiêu nay là cái đồng hồ của nó.
Nhưng nếu "cái đồng hồ" Thịt Luộc Muối Tiêu lúc nào cũng chạy đúng giờ thì cuộc đời có lẽ không có gì đáng lo.
Ngặt nỗi không phải ngày nào ông Thịt Luộc Muối Tiêu cũng xuất hiện đúng vào chín giờ rưỡi tối để đóng tròn vai người khách cuối cùng.
Có hôm cao hứng mới tám giờ, tám rưỡi ông đã ghé. Và không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, hễ ông đã đặt chân vô quán là sau đó chẳng có thêm mống khách nào bước vô nữa. Sự xuất hiện của ông luôn luôn thay cho lời... bế mạc.
Tụi trong quán sợ ông là sợ chuyện đó. Hôm nào đồng hồ mới điểm tám tiếng mà ông Thịt Luộc Muối Tiêu đã lù lù trước cửa là tụi thằng Lâm, con Lan, con Lệ than trời như bông.
Tuy rất sợ cái vía dữ tợn của ông nhưng ngược lại tụi loi choi trong quán lại rất quý ông. Quá chín rưỡi tối mà ông Thịt Luộc Muối Tiêu chưa đến, thằng Cải nhứt định không chịu kéo cửa. Nó nói:
- Ráng đợi ổng chút đi! Mình đóng cửa thế nào tối nay ổng cũng nhịn đói đi ngủ cho coi!
Lâm nheo mắt nhìn Cải:
- Mày lo cho người khác quá há?
- Còn phải nói! - Cải đập tay lên ngực - Bộ mày không biết tính tao hả!
Chỉ đợi có vậy, Lâm hất hàm:
- Thế chuyện tao nhờ mày, mày lo đến đâu rồi?
Cải vò đầu:
- À, chuyện đó hả? Gần xong rồi!
Lâm nín thở:
- Bộ mày nói với con Cúc rồi hả?
- Chưa.
- Chưa sao mày kêu gần xong?
- Chính vì chưa nói mới kêu là "gần xong". Chớ nếu tao đã nói ra thì "xong" quách rồi còn đâu!
Lâm nghiến răng trèo trẹo:
- Tao không giỡn với mày nghe Cải!
Cải vọt ra xa, cười hì hì:
- Tao cũng đâu có giỡn!
Lâm thu nắm tay:
- Bộ mày muốn làm tao tức chết hả?
- Tức thì tức chứ đừng chết! - Cải xua tay - Rủi tao nói xong, con Cúc thú nhận nó thầm yêu mày từ lâu, mày chết đi là uổng lắm!
Thằng Cải mồm mép lanh lợi quá khiến Lâm nói không lại. Nó thở một hơi xụi lơ:
- Vậy chừng nào mày mới nói?
- Mai tao nói.
- Chắc không?
- Chắc. Tao kêu mai là mai mà.
Lâm nhún vai:
- Tao không nói chuyện đó.
- Chớ mày nói chuyện gì?
Lâm tặc lưỡi:
- Tao muốn hỏi mày có chắc là sẽ thành công không?
Nghe thằng Lâm nhắc, Cải giật thót. Bây giờ nó mới sực nhớ thằng Lâm giao cho nó một nhiệm vụ quá xá khó. Tỏ tình giùm vốn đã khó rồi. Đằng này, thằng Lâm bắt nó phải tỏ tình thế nào cho con Cúc gật đầu, cho con Cúc phải toét miệng cười sung sướng khi biết thằng Lâm yêu nó thì cái khó đó càng tăng gấp bội. Muốn con Cúc "tâm phục khẩu phục" và giơ tay đầu hàng vô điều kiện, chỉ có nước kiếm một cây súng gí vô lưng con Cúc thì may ra! Cải đưa tay gãi gáy, bần thần nghĩ.
Thấy thằng Cải đáp không đáp, cứ đứng nhăn mày nhíu trán, Lâm thắc thỏm:
- Sao? Bộ mày thấy không chắc ăn hả?
- Chắc chớ!
Lâm bán tín bán nghi:
- Chắc sao mày trầm ngâm nghĩ ngợi hoài vậy?
Cải gật gù:
- Chính vì càng trầm ngâm nghĩ ngợi tao mới càng thấy chắc!
Cải nói vung một câu rồi sợ thằng Lâm hỏi tới hỏi lui, nó lật đật bỏ đi chỗ khác.
Lâm băn khoăn nhìn theo Cải, không biết thằng này dựa vào đâu mà ăn nói hùng hồn quá cỡ, tính chạy lại hỏi cho rõ ràng cụ thể. Nhưng nó vừa nhích chân thì đã phải hấp tấp quay lui.
Ông Thịt Luộc Muối Tiêu đang lù lù từ xa đi lại.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

29#
 Tác giả| Đăng lúc 24-7-2012 18:20:33 | Xem tất
Chương 11
-

Như những lần trước, bữa nay thằng Cải vẫn bắt đầu sứ mạng trọng đại của mình ngay cạnh cái lò than. Con Cúc tuy đã lên chức "bếp trưởng", nghĩa là chỉ cần đứng một chỗ "chỉ huy", không nhứt thiết phải tự tay làm những chuyện lặt vặt nhưng ngặt vì cô Thanh chưa kiếm được người phụ bếp, con Cúc trưa trưa vẫn phải khệ nệ khiêng cái lò than ra trước hiên ngồi nướng bánh.
Nhờ vậy thằng Cải mới có địa điểm thích hợp để tỏ tình giùm thằng Lâm. Chớ nếu con Cúc cứ đứng lì trong bếp như con Lệ trước đây thì thằng Cải chỉ có nước khóc.
- Cúc nè! - Cải thận trọng mở đầu.
- Dạ.
- Cái chuyện bữa trước đó mà...
Con Cúc vừa lui cui quạt lò vừa hỏi:
- Chuyện cái lốp xe đó hả?
- Không phải chuyện đó! - Cải khẽ nhăn mặt - Cải định nói với Cúc cái chuyện bữa trước Cải nói nửa chừng đó.
- A, em nhớ rồi! - Con Cúc ngước lên, mặt tươi hơn hớn - Chuyện người ta nhờ anh Cải nói giùm đó hả?
Thấy con Cúc nhìn mình hí ha hí hửng, Cải đâm lúng túng:
- Ừ. Chuyện đó đó.
- Chuyện nớ là chuyện chi rứa anh Cải?
Con Cúc lại hỏi, may làm sao lần này nó lại cúi xuống.
Thằng Cải hít vào một hơi và nghiến chặt răng để giữ bình tĩnh:
- Có người nhờ Cải nói với Cúc là người ta thương Cúc.
Khi nói câu đó, thằng Cải run lắm. Nó nhắm mắt quay mặt đi chỗ khác, dỏng tai chờ nghe con Cúc chửi. Nhưng con Cúc không chửi, cũng không có vẻ chi tức giận. Lạ hơn nữa là nó cũng không lộ vẻ thẹn thùng mắc cỡ như mấy đứa con gái khác. Nghe có người thương mình, nó cười hí hí:
- Í, ai vậy anh Cải?
Thằng Cải nghe vậy, liền he hé mắt ngoảnh lại:
- Thằng Lâm.
Con Cúc lại "í" một tiếng nữa:
- Anh Lâm hả? Anh Lâm thương em sao ảnh không nói với em mà nhờ anh Cải nói giùm chi rứa hè?
Lần này thì cặp mắt thằng Cải không he hé nữa mà trợn ngược lên. Nó không ngờ con Cúc lại ngang nhiên hỏi một câu "khủng khiếp" như vậy, bèn khụt khịt mũi:
- Thì thằng Lâm không dám nói, nó mới nhờ Cải nói.
Con Cúc chép miệng:
- Lạ quá hỉ! Thương thì nói thương chớ mắc mớ chi không nói. Thương chớ có phải ghét đâu!
Thằng Cải trố mắt nhìn con Cúc một hồi như nhìn một quái vật rồi rụt rè hỏi dò:
- Nó thương Cúc vậy Cúc có thương lại nó không?
Con Cúc gật đầu:
- Thương chớ!
Không hiểu sao nghe con Cúc xác nhận một cách lanh lẹ và hùng hồn, tóc gáy thằng Cải cứ dựng đứng cả lên. Nó không tin cái sứ mạng khó khăn của mình lại hoàn thành một cách quá sức đơn giản như vậy. Nó liếm môi, giọng hoang mang:
- Cúc nói thiệt đó hả?
- Thiệt chớ. Hồi mô tới chừ ai thương em, em cũng thương lại hết á.
Cải giật thót:
- Bộ trước giờ nhiều người thương Cúc lắm hả?
- Nhiều lắm! - Con Cúc khoa tay một vòng - Cô Thanh nè, chị Lệ nè, chị Kim nè, chị Lan nè, cả anh Cải nữa nè...
Con Cúc kể một lô một lốc khiến thằng Cải nghe tai mình ù ù như xay lúa. Nó khoát tay lia lịa:
- Đủ rồi, đủ rồi! Cúc đừng kể nữa!
- Răng đừng kể nữa? - Con Cúc ngạc nhiên - Em kể còn thiếu nhiều lắm đó. Còn ba em, mẹ em nữa nè, còn con Gái lớn, con Gái nhỏ nữa chi...
Cải ôm đầu:
- Khổ quá! Thương kiểu đó thì nói làm chi! Thằng Lâm thương Cúc là thương kiểu khác. Và Cải hỏi Cúc có thương lại thằng Lâm hay không cũng là hỏi thương kiểu khác kìa!
- Kiểu khác là kiểu chi?
- Kiểu chi hả?
Cải cắn môi muốn rướm máu, đầu nó quay như chong chóng vẫn chưa nghĩ ra cách gì giải thích cho con Cúc hiểu.
Chợt Cải sáng mắt lên:
- À, kiểu giống như... ba Cúc thương má Cúc vậy mà.
Con Cúc vẫn ngây thơ:
- Em thấy cũng rứa chớ có khác chi mô.
Con Cúc làm thằng Cải muốn khóc quá chừng. Nói chuyện với con nhỏ ngờ nghệch này thà nói chuyện với cái đầu gối còn hơn! Cải bực bội nghĩ. Rồi nó bực lây qua thằng Lâm: Bộ hết người thương rồi hay sao mà thằng bạn "trí thức" của nó đi thương chi con nhỏ đần độn này không biết!
- Khác xa lắc xa lơ chớ sao không khác! - Cải nổi quạu - Ba Cúc thương má Cúc thì đẻ ra Cúc, chớ con Gái nhỏ thương Cúc thì có... đẻ ra ai đâu!
Thằng Cải phát khùng nên nói năng vụng về, trắng trợn quá xá cỡ. Gặp đứa con gái khác, nghe thằng Cải ví von suồng sã như vậy, chắc nó chửi cho tắt bếp.
Nhưng con Cúc không phải là đứa con gái khác. Cho nên nó sáng mắt lên:
- À, em hiểu rồi! ý anh Cải muốn nói là anh Lâm thương Cúc để mai mốt cưới về làm vợ đó phải không?
Thấy con Cúc nói năng huỵch toẹt không thua gì mình, Cải khoái chí gật đầu lia:
- Đúng rồi đó.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

30#
 Tác giả| Đăng lúc 24-7-2012 18:21:52 | Xem tất
Con Cúc lắc đầu:
- Rứa thì không được đâu!
Cải chưng hửng:
- Sao không được? Bộ Cúc có người yêu ngoài quê rồi hả?
- Em làm chi có giống độc nớ! Nhưng trước khi em đi, ba mẹ em dặn rồi...
- Ba má Cúc dặn sao? - Cải áp tay lên ngực.
Con Cúc chớp mắt mơ màng:
- Ba mẹ em dặn em vô trong ni đừng có bồ bịch lung tung, phải lo chí thú làm ăn, kẻo cô Thanh buồn lòng.
Thấy con Cúc đem ba mẹ ra làm bằng chứng, thằng Cải hết ham bắt bẻ. Giả như bạn bè con Cúc khuyên như vậy, thằng Cải còn có thể chửi bạn con Cúc là đồ ngu và kêu con Cúc đừng nghe những lời bá láp đó. Nhưng với ba mẹ con Cúc thì Cải đâu có thể chửi vung tán tàn lên được.
Thằng Cải bị con Cúc làm cho nghẹn họng, cứ ngồi trơ mắt ếch ra đó. Mãi một lúc, nó mới bần thần hỏi lại:
- Như vậy là Cúc không đáp lại tình cảm của thằng Lâm hả?
- Đáp răng được mà đáp! - Con Cúc cười hì hì - Em mà đáp lại, ba em đánh cho nát đít!
Thằng Cải chán quá. Liếc mắt vô trong, thấy thằng Lâm đang thô lố mắt ngó ra, nó càng chán hơn nữa. Rồi lẩn thần hình dung ra cái cảnh thằng Lâm tưởng chân mình là khúc mía và lia con dao một cái "phập", Cải rùng mình nghe lạnh toát sống lưng.
Nó sè sẹ kéo ghế lại sát con Cúc, thì thầm:
- Cúc nè.
Con Cúc sau khi từ khước tình cảm của thằng Lâm, lại hồn nhiên cúi đầu nướng bánh. Nghe thằng Cải lào thào, nó ngó qua:
- Chuyện chi nữa đó anh Cải?
Cải gãi cằm:
- Cũng chuyện khi nãy chớ chuyện chi. Nhưng có một điều quan trọng mà Cúc chưa biết.
Rồi không đợi con Cúc hỏi, Cải nói luôn:
- Nếu Cúc từ chối tình cảm của thằng Lâm, kỳ thi đại học sắp tới, nó rớt là cái chắc. Nếu thi rớt, nó sẽ phải về quê chặt mía. Lúc đó mắt mũi nó kèm nhèm...
- Anh Cải đừng hù em.
Con Cúc lo lắng cắt ngang, không để thằng Cải kịp mô tả cái đoạn phim kinh dị hôm qua thằng Lâm vừa cung cấp.
Đối với một đứa nhà quê như con Cúc, thi đậu vô đại học là chuyện cực kỳ trọng đại. Đa số trẻ con quê nó ngoi lên tới cấp hai đều học lõm bõm một hai năm rồi bỏ ngang ở nhà làm ruộng. Đứa nào lên cấp ba đã được mọi người nhìn bằng con mắt kính trọng, nể vì. Lên tới đại học thì khỏi nói, lập tức trở thành "sự kiện". Nhà nào có con đậu vô đại học bữa trước, bữa sau mổ bò khao cả làng, y như quý tử của họ vừa đỗ trạng nguyên thám hoa bảng nhãn vậy.
Vì vậy không cần nghe tới đoạn chặt tay chặt chân đầy "bạo lực" kia, chỉ nghe thằng Cải nói thằng Lâm có thể rớt đại học vì thất tình, con Cúc đã phát hoảng.
Thằng Cải nhìn thấu được lòng dạ con Cúc, liền khoái chí "hù" thêm:
- Cải nói thiệt đó. Cúc mà không đáp lại tình cảm của thằng Lâm thì tai họa không biết đâu mà lường.
Mặt con Cúc xanh dờn:
- Vậy em phải làm răng đây anh Cải?
Cải chém tay vào không khí:
- Phải thương lại nó.
Con Cúc nói giọng muốn khóc:
- Thương răng được mà thương?
- Sao lại không! Em thương nó trong này, ở ngoài quê ba má em làm sao biết được!
Con Cúc mếu máo:
- Nhưng hồi mô tới chừ em chỉ coi anh Lâm như anh trai thôi. Biểu em thương ảnh như thương anh Cải, thương chị Lan, chị Lệ thì được, còn bắt em thương ảnh như mẹ em thương ba em thì em làm răng làm được!
Bộ tịch thiểu não của con Cúc khiến thằng Cải bất giác động lòng. Tự dưng nó thấy con Cúc tồi tội và thấy mình ang ác. ừ, con Cúc hiền lành là vậy, ngây thơ là vậy, tự nhiên vì nhận lời với thằng Lâm mắc dịch mà mình bày kế dọa dẫm, bức hiếp nó thì đúng là bá láp quá cỡ.
Nhưng nếu "tha" con Cúc thì lại tội thằng Lâm. Thằng Lâm ở quê lên thành phố thi đại học đã phải vượt qua bao gian nan vất vả, nay để nó rớt thêm một lần nữa thì xót xa cho nó quá. Đó là chưa kể, rủi mai mốt vì chuyện này mà nó chặt trụi lủi cặp giò của nó, lúc đó gặp lại nó trên xe lăn, mình mặt mũi nào mà trò chuyện với nó.
Cải tấn thối lưỡng nan, nghĩ tới nghĩ lui cả buổi không nảy được mẹo nào, mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
Trong khi đó con Cúc lại luôn miệng giục:
- Làm răng chừ anh Cải?
Khiến ruột nó thêm rối bòng bong.
Con Cúc giục tới lần thứ ba thì thằng Cải không nhịn được, trợn mắt nạt:
- Cúc có im đi không! Phải giữ im lặng cho Cải tính chớ!
Thấy thằng Cải nổi khùng, con Cúc liền im thít, cúi đầu quạt lò.
- À, Cải nghĩ ra rồi! Có cách này hay lắm!
Nghe thằng Cải thình lình nói như reo, con Cúc lật đật quay sang, mắt sáng rỡ:
- Cách chi rứa anh Cải?
Mắt thằng Cải sáng trưng:
- Cách giả bộ!
- Giả bộ? - Con Cúc ngơ ngác.
- Ừ, giả bộ.
Con Cúc chớp mắt:
- Giả bộ là răng?
- Như thế này này! - Cải xăn tay áo - Bây giờ tuy trong bụng Cúc không thương thằng Lâm nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ thương...
Con Cúc nhíu mày:
- Em thấy khó quá anh Cải ơi! Hồi mô tới chừ em đâu có quen làm như rứa.
- Khó cũng phải ráng! - Cải hừ mũi - Nếu Cúc không làm vậy, thằng Lâm sẽ rớt đại học. Như vậy Cúc mang tội nặng lắm đó. Chết xuống âm phủ bị rút lưỡi, bỏ vô vạc dầu là cái chắc!
Con Cúc đâu có sợ bị rút lưỡi hay ném vô vạc dầu. Nó chỉ sợ thằng Lâm rớt đại học. Cho nên sau một hồi ngẫm nghĩ, nó đau khổ gật đầu:
- Được rồi, em sẽ làm bộ thương.
Bụng thằng Cải mở cờ:
- Cúc nói thiệt đó chớ?
- Nói thiệt.
Con Cúc gật đầu lần nữa. Rồi nó nghiêm nghị nói thêm:
- Nhưng em chỉ giả bộ đến chừng nào anh Lâm thi đậu vô đại học thôi nghe. Sau đó em không có "thương" ảnh nữa đâu á.
Cải cười hì hì:
- Thì Cải cũng chỉ cần Cúc "thương" thằng Lâm tới lúc đó thôi. Sau đó Cúc muốn chuyển qua thương ai thì tùy Cúc.
Ngược với vẻ mặt tí tởn của thằng Cải, con Cúc không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu để thằng Cải không nhìn thấy ánh mắt thẫn thờ của nó. Nó buồn, nó lo hay tro bay vô mắt nó vậy cà?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách