|
Tác giả |
Đăng lúc 4-9-2013 06:59:28
|
Xem tất
CHƯƠNG VIII: CÓ PHẢI ANH LÀ HỒ DĨNH? (1)
Lạc Yên vừa được đưa đến phòng tân hôn là lập tức đuổi tất cả mọi người ra ngoài để cô lại một mình ở trong phòng. Cô khóc, nức nở không thôi. Những giọt nước mắt lăn dài làm nhòe đi tất cả lớp trang điểm đẹp đẽ trên khuôn mặt cô. Lạc Yên vừa nhận ra mình đã ngu ngốc đến mức nào. Sao cô lại có thể tin Thái Tử là người tốt chỉ sau một lần gặp gỡ cơ chứ? Thậm chí còn nghĩ rằng người đó đã đem lại hy vọng mới cho cuộc đời cô nữa. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc cô là thê tử của hắn, đã nắm tay hắn trong suốt lễ bái đường là cô đã hận đến mức muốn đập phá hết những thứ xung quanh. Vừa lúc đó, cô nghe tiếng gõ cửa và tiếng của Tiểu Mai từ ngoài nói vào:
-Tiểu thư, người có sao không? Nô tỳ là Tiểu Mai đây, cho nô tỳ vào đi.
Lạc Yên nén tiếng nức nở lại một chút để nói:
-Vào đi.
Tiểu Mai bước vào, nhìn cô với ánh mắt lo lắng. Lạc Yên không nói gì mà lại tiếp tục khóc. Tiểu Mai phải đến gần, cho Lạc Yên dựa vào vai nàng, để an ủi vỗ về Lạc Yên. Một lúc sau đó Lạc Yên vừa nấc vừa nói:
-Tôi thật ngu ngốc Tiểu Mai à. Tôi thậm chí còn nghĩ mình đã dành tình cảm cho Thái Tử nữa. Tôi cứ nghĩ hắn là người tốt. Nhưng giờ tôi mới biết hắn là kẻ xấu xa nhất trần đời. Hắn độc ác và tàn nhẫn biết bao. Sao tôi có thể vì loại người như vậy mà hy vọng sẽ có được một tương lai sáng sủa hơn chứ?
Tiểu Mai không hiểu chuyện gì, ngạc nhiên hỏi:
-Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ lúc nãy bái đường Thái Tử đã nói gì, làm gì cô sao?
Lạc Yên lúc này mới chịu kể hết cho Tiểu Mai nghe mọi việc, từ việc ở Hoàng Văn Quán đến việc ngày hôm nay Thái Tử đã de dọa cô như thế nào. Tiểu Mai nghe xong thì không khỏi kinh ngạc. Nhưng sau đó cũng không biết làm gì để an ủi Lạc Yên. Thực ra nàng biết, mọi người trong kinh thành trước giờ đều nói rằng Thái Tử là người máu lạnh, tàn nhẫn. Huống chi giờ Thái Tử còn phải kết hôn phải con gái của kẻ thù, việc Lưu Tuân phẫn nộ đến mức đối xử với Lạc Yên như vậy cũng là điều tất nhiên. Tiểu Mai bữa giờ không dám nói thật cho Lạc Yên biết về Thái Tử chính là sợ cô sẽ suy sụp như thế này đây. Thậm chí Tiểu Mai còn thở phào nhẹ nhõm khi ngày hôm qua Lạc Yên đến Hoàng Văn Quán mà không hỏi han gì được về Thái Tử cả. Giờ nàng mới biết hóa ra không phải như vậy. Sau đó, để Lạc Yên lấy lại tinh thần, Tiểu Mai lấy ra một tấm lệnh bài và nói:
-Cái này là để lát nữa cô trốn ra khỏi Hoàng cung. Đây chỉ là lệnh bài giả thôi! Nhưng tôi được biết hôm nay hộ vệ phụ trách canh cổng của Thừa Chính Điện là người dễ mua chuộc. Tôi có chuẩn bị một ít rượu thịt và bánh trái trong một cái làn, cô đem đến cho họ ăn uống thì họ cũng chẳng để ý đó là lệnh bài thật hay giả đâu. Lát nữa khi Thái Tử đến đây, cô hãy ra lệnh cho mọi thái giám và cung nữ đếu ra ngoài hết, chỉ để lại một mình tôi lại đây hầu hạ. Tôi có mang theo mê hồn tán, bỏ vào rượu cho Thái Tử uống thì Thái Tử sẽ lập tức ngủ ngay. Sau đó cô mặc y phục của tôi ra ngoài. Còn tôi ở lại đây mặc y phục của cô trông chừng mọi chuyện.
Lạc Yên nói:
-Để cô lại một mình với Thái Tử như thế liệu có sao không?
Tiểu Mai nói:
-Chỉ cần cô trở về trước giờ Tý là được. Mê hồn tán sẽ hết tác dụng vào lúc đó. Chỉ hy vọng cô sẽ gặp được người muốn gặp và sớm được trở về nhà.
Lạc Yên nắm lấy tay Tiểu Mai, cảm kích nói:
-Cảm ơn cô.
Tiểu Mai nở một nụ cười gượng gạo đáp lại. Dù có tính toán kĩ lưỡng đến đâu đây cũng là việc làm rất nguy hiểm. Tại Hoàng cung rộng lớn này vốn dĩ cũng không phải là nơi Tiểu Mai quen thuộc hết mọi việc. Nàng cũng chỉ biết cầu nguyện cho mọi việc được suôn sẻ.
Giờ Tuất, Thái Tử sau buổi tiệc chiêu đãi linh đình đang bước trở về phòng tân hôn của mình. Từ xa, Lạc Yên và Tiểu Mai đã nghe tiếng thái giám thông báo Thái Tử đến. Lạc Yên ngồi xuống giường, trùm khăn che mặt lên. Còn Tiểu Mai thì rót sẵn một ly rượu có mê hồn tán trong đó để đưa cho Thái Tử. Lưu Tuân bước vào phòng thì thấy ngoài tân nương và một cung nữ ra thì không còn ai nữa, cảm giác hơi lạ. Nhưng cô cung nữ kia vừa thấy chàng bước vào đã thưa ngay:
-Tham kiến Điện hạ, nô tỳ là Tiểu Mai, là người hầu thân cận của Thái Tử Phi. Phi cung vốn không quen có nhiều người lạ nên đã ra lệnh cho mọi người lui ra hết, chỉ để mình nô tỳ lại hầu hạ. Điện Hạ thấy có được không ạ?
Lưu Tuân lúc này đã uống rất nhiều rượu rồi nên tính tình cũng hơi hiền lành một chút. Chứ ngày thường mà chỉ có ít người như thế này bên cạnh, chàng sẽ không vừa ý ngay. Lưu Tuân chỉ gật đầu một cái, rồi ngồi xuống giường kế bên tân nương. Chàng dù không có hứng thú gì với nàng ta, nhưng vẫn bị cái cảm giác kỳ lạ lúc nãy quấn lấy, nên muốn giở khăn che mặt ra để xem nàng ta có thực sự là đã khóc không. Nhưng khi chàng vừa định đưa tay lên vén khăn che mặt của tân nương thì đã bị nữ tỳ kia cản lại. Rồi nữ tỳ đó đưa chàng một ly rượu và nói:
-Trước khi mở khăn trùm đầu của Phi cung, mời Thái Tử uống một ly rượu mừng trước.
Lưu Tuân đón lấy ly rượu từ tay nữ tỳ đó. Chàng trước giờ không bao giờ uống rượu trong ly mà người khác rót sẵn cho chàng cho dù là rượu mời. Thế là Lưu Tuân nhếch mép cười một cái rồi đứng dậy, lấy ra thêm một ly rượu và rót đầy. Sau đó, chàng đưa ly rượu mà nữ tỳ kia đã đưa cho tân nương. Người tỳ nữ có vẻ hơi bối rối trước hành động đó của chàng liền hỏi:
-Điện hạ, người làm như vậy là ý gì?
Lưu Tuân cười nói:
-Ta không bao giờ uống rượu do người khác rót sẵn cả. Ly rượu của ngươi cứ coi là ta đã nhận rồi, nhường lại cho Phi cung uống vậy. Đã là phu thê thì rượu mừng cũng phải uống chung chứ.
Chàng làm vậy là để đề phòng cô tỳ nữ đã bỏ gì vào ly rượu kia. Đưa cho tiểu thư của cô ta uống, chắc chắn là an toàn nhất. Nhưng rồi cô tỳ nữ vội thưa:
-Điện hạ tha tội, Phi cung từ đó đến giờ chưa bao giờ uống rượu, chỉ sợ người sẽ thất thố trước mặt Điện hạ.
Lưu Tuân nói:
-Nếu vậy thì ly rượu này ta đành không nhận vậy. Trừ phi nàng ấy chịu uống cùng ta.
Tiều Mai và Lạc Yên lúc đó đều lo sợ kế hoạch sẽ không thành vì họ không ngờ Thái Tử lại cẩn trọng đến vậy. Thế rồi Tiểu Mai trong lúc cấp bách đã giựt lấy ly rượu từ tay Lạc Yên và uống cạn một hơi rồi nói:
-Điện hạ tha tội, Phi cung thật sự không uống được rượu nhưng Điện hạ vẫn cứ nài ép. Nô tỳ không còn cách khác là đành phải thay Phi cung nhận ly rượu này vậy.
Lưu Tuân nhìn thấy Tiểu Mai đã uống ly rượu đó mà vẫn không sao nên an tâm là cô tỳ nữ kia cũng không ngu ngốc mà uống hết rượu trong ly nếu đã bỏ gì trong đó. Rồi chàng nâng nhẹ ly rượu trong tay mình lên và uống cạn. Nhưng vừa uống xong chàng bỗng thấy trời đất như quay cuồng và một màn đen chợt ập xuống hai mắt chàng. Tiểu Mai thực ra đã bỏ mê hồn tán vào bình rượu luôn rồi, nên cho dù là rót vào ly khác thì vẫn có mê hồn tán trong đó. Chỉ là do lúc nãy bị ép vào đường cùng nên Tiểu Mai đành liều mình uống luôn ly rượu vì không thể nào để Lạc Yên bị dính thuốc mê được. Lạc Yên còn phải trốn khỏi Hoàng cung nữa, nên Tiểu Mai đành để mình chịu thiệt một chút. Lưu Tuân vừa ngất xỉu thì Tiểu Mai cũng ngã xuống đất bất tỉnh. Lạc Yên hoảng hồn vội kéo khăn trùm đầu ra và đứng dậy. Cô phải lấy tay che miệng để không phát lên tiếng kêu thất thanh khi thấy Tiểu Mai bị hôn mê. Tuy rằng cảm thấy không an tâm khi để Tiểu Mai bất tỉnh như thế này ở lại đây với Thái Tử nhưng cô cũng chẳng biết làm gì hơn. Dù sao hôm nay cô cũng phải trốn ra khỏi Hoàng cung để đi gặp ông cụ kia bằng bất cứ giá nào. Thế rồi Lạc Yên tự nhủ phải sớm làm cho xong chuyện và trở về trước giờ Tý để tránh xảy ra bất trắc. Cô tráo đổi y phục của Tiểu Mai và mình rồi đặt Tiểu Mai nằm lên giường. Ban đầu cô cũng không muốn cho Thái Tử nằm lên giường đâu, mà chỉ muốn để hắn nằm dưới đất cho hắn lạnh chết luôn. Nhưng nếu Thái Tử mà tỉnh dậy trước lúc cô quay về thì sẽ nghi ngờ ngay nên cô bất đắc dĩ phải khiêng hắn nằm lên giường. Phải loay hoay một lúc cô mới đặt Thái Tử nằm đàng hoàng trên giường. Vậy mà lúc này nhìn lại Lạc Yên mới nhận ra hắn đang nằm cùng Tiểu Mai trên giường kìa, thật nguy hiểm, không thể để như vậy được! Thế là cô lôi hết tất cả chăn, nệm, gối mà cô có thể tìm được trong phòng ra xếp thành một bức tường chăn và gối chặn ở giữa họ. Rồi cô còn quấn chặt Thái Tử vào trong một tấm chăn dày, để hắn nằm im, không nhúc nhích gì được. Xong xuôi, cô vội cầm lấy cái làn có đựng rượu thịt theo và nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng tân hôn. Lạc Yên vừa đi vừa cúi đầu xuống đất mỗi khi ngang qua một đám quân nữ hay đám quân lính đi tuần nào đó. Tiểu Mai đã chỉ cô ra khỏi phòng tân hôn thì quẹo bên trái, đi hết một dãy hành lang dài, quẹo tay trái ba lần, rồi quẹo phải hai lần sẽ tới cổng Thừa Chính Điện. Ra khỏi Thừa Chính Điện, thì men theo bức tường thành cao lớn, là có thể thoát ra ngoài. Nhưng Lạc Yên, quẹo trái, quẹo phải thế nào bị lẫn lộn hết lên cả. Cô đi mãi hết dãy hành lang dài mà chẳng thấy cổng của Thừa Chính Điện ở đâu. Lạc Yên thậm chí còn đi qua luôn cả một khoảng sân rộng lớn mà vẫn không thấy cái cổng nào. Đúng lúc đó, có một đám lính tuần tra đi qua, cô vội vã nép vào một góc tường để tránh mặt họ. Nhưng ơ kìa, đằng trước mặt cô chẳng phải là một cái cổng với vài người quân lính đang canh gác sao. Mừng rỡ vì nghĩ mình đã tìm ra cổng của Thừa Chính Điện, Lạc Yên đi đến đó và đưa lệnh bài cho những người lính gác cổng. Họ săm soi nhìn lệnh bài của cô một lúc rồi hỏi:
-Lệnh bài này nhìn có chút kì lạ? Ngươi là người của cung nào?
Lạc Yên không trả lời mà chỉ cười cầu hòa một cái, sau đó cô bày rượu thịt từ trong cái làn kia ra và đon đả nói:
-Các vị đại ca, buổi đêm mà phải canh gác thế này thì mệt lắm. Tôi có mang theo một chút rượu thịt, các vị hãy ngồi xuống từ từ mà thưởng thức.
Nhưng cô vừa dứt lời thì một tên lính đã nắm lấy cổ áo cô mà quát:
-To gan. Dám ngang nhiên hối lộ cấm vệ quân sao? Ngươi chán sống rồi chắc?
Lạc Yên hoảng hồn không hiểu chuyện gì thì một tên lính khác cầm miếng lệnh bài của cô đập xuống đất. Hắn nhìn vào mảnh vỡ của lệnh bài rồi nói:
-Đúng là lệnh bài giả rồi. Không có vết chu sa bên trong miếng gỗ. Người đâu, mau bắt con nha đầu này giam vào ngục. Sáng mai đưa đến Y Nhân Phủ xử tội.
Lạc Yên lo sợ la lên:
-Các vị đại ca, tôi biết sai rồi. Xin hãy tha cho tôi. Tôi thực sự có việc gấp lắm cần xuất cung. Chuyện này có liên quan đến mạng người đấy, xin các người, hãy để cho tôi đi.
Nhưng họ chẳng thèm nghe cô nói mà lôi cô đến nhà lao rồi nhốt cô vào ngục. Lạc Yên bất lực nhìn bốn bức tường đá xung quanh mà không nghĩ được cách nào trốn ra ngoài cả. Lạc Yên lấy tay tự đập đầu mình, đau khổ nghĩ thầm: “Kỳ này là chết chắc rồi! Mình phải làm sao đây? Giờ đã là giờ Tuất rồi. Nếu sau giờ Hợi vẫn chưa thoát khỏi đây thì sẽ mãi mãi mất đi cơ hội tìm ông lão kia rồi. Thật là! Điên mất thôi!”
|
|