Chương 13
Lợi dụng lẫn nhau
Ngữ Tình nhìn bức hình trên tường không chớp mắt. Trong đôi mắt của người phụ nữ cao quý lãnh đạm trong bức ảnh trên tường lại có chút ưu thương. Ngữ Tình cảm thán thở dài: “Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra với bà?” Một tên gia đinh vạm vỡ đột nhiên đi vào “Đại thiếu phu nhân, lão gia dặn dò bảo người mau chóng rời khỏi đây.” “Ta cũng không muốn ngủ lại đây, làm gì mà vội vàng đuổi như vậy?” Ngữ Tình tức giận nói. “Đại thiếu phu nhân, tiểu nhân cũng chỉ làm theo lời dặn dò của lão gia, hy vọng đại thiếu phu nhân đừng trách tội.” “Được rồi, được rồi! Ta đi ngay là được chứ gì.” Ngữ Tình phẩy phẩy tay rồi đi ra khỏi Mặc viên. Vừa đi ra khỏi đó không lâu, Ngữ Tình lại bị một cánh tay kéo thẳng vào phía sau hòn non bộ. “Đại thiếu phu nhân, cô vẫn còn có thể sống mà đi ra à? Xem ra Đỗ Hạo đối với cô quả nhiên rất tốt nha.” Tiêu Trạch Hàn mặc một bộ y phục màu trắng, lưng tựa vào hòn non bộ, gương mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười. “Anh thật muốn nhìn thấy tôi chết như vậy à? Tôi không biết đã đắc tội gì với vị đại Bồ Tác anh cả?” Đang tức anh ách mà chưa có chỗ trút giận, giọng nói Ngữ Tình chứa đầy sự phẫn nộ. “Thật là chó cắn Lã Động Tân(*) mà! Cô tự mình xem đi.” Trạch Hàn chỉ tay về phía tảng đá lớn bên cạnh. ((*) có nghĩa là làm ơn mắc oán) Ngữ Tình trèo lên tảng đá lớn, đứng trên tảng đá này có thể nhìn thấy đại sảnh của Mặc viên, xem ra ta đã hiểu lần hắn rồi. “Nếu như Đỗ Hạo thật muốn giết tôi, anh có cứu tôi không?” “Đương là có rồi, nếu không tôi mang theo mấy thứ này làm gì?” Nói xong, Tiêu Trạch Hàn lấy ra một cái bao phục màu đen từ phía sau lưng. Ngữ Tình cầm lấy bao phục màu đen xem xét, bên trong quả nhiên là có một bộ dạ hành y (y phục mặc đi ban đêm, giống như đồ của thích khách dò thám trong phim ấy mà..) “Anh chuẩn bị thật là chu toàn, ha ha… Thật chuyên nghiệp nha!” Ngữ Tình không ngừng bái phục người đàn ông trước mặt này. Tiêu Trạch Hàn hoàn toàn không lên tiếng, chỉ nhìn Ngữ Tình một cách khinh thường. “Nhưng mà chỉ dựa vào một mình anh, chúng có thể sống là rời khỏi Đỗ gia không?” “Sao vậy? Không tin tưởng tôi như vậy sao? Cô yên tâm cho dù phải liều cả mạng này thì tôi cũng sẽ bảo vệ cô chu toàn.!” Tiêu Trạch Hàn đột nhiên bước đến gần Ngữ Tình, mũi hắn dường như sắp chạm đến mặt nàng. Không nghĩ hắn có thể vì mình là liều cả mạng sống, Ngữ Tình trong lòng rất cảm động, nghĩ lại những việc đã xảy ra trong mấy ngày qua, nàng đột nhiên ôm lấy Trạch Hàn khóc rống lên. Tim Trạch Hàn bỗng nhiên đập mạnh, chậm rãi đưa tay lên chuẩn bị ôm lấy nàng, nhưng khi tay sắp chạm đến người nàng thì lại đột ngột không sức lực mà buông xuống. Tiếng khóc của Ngữ Tình càng lúc càng nhỏ dần, rồi trở nên tiếng thút thít nhè nhẹ. “Trạch Hàn, cảm ơn anh!” Ngữ Tình ngẩng đầu nhìn Trạch Hàn, ánh mắt đầy sự cảm kích. “Không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Cô đừng quên, tôi cứu cô vì cảm thấy cô còn có giá trị lợi dụng mà thôi.” Trạch Hàn bước lùi ra sau mấy bước, lạnh lùng nói. Lợi dụng! Ha ha, … Phải rồi! Ta nghĩ quá nhiều rồi, còn người giống như hắn sao lại quan tâm đến ta kia chứ. Tim Ngữ Tình khẽ nhói đau. “Đúng vậy, chúng ta chẳng qua là đang lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Thật ngại quá! Vừa nãy tâm trạng không tốt, hy vọng Tiêu quản gia đừng để tâm.” Ngữ Tình cúi đầu cắn môi, nàng không muốn để hắn nhìn thấy sự lúng túng của nàng. “Tốt, đây mới là đại thiếu phu nhân mà tôi quen biết, cái này cho cô!” Trạch Hàn đưa bao phục màu đen cho nàng. Ngữ Tình đang do dự có nên nhận hay không. “Cô yên tâm, tôi không có ý gì cả, tôi không muốn lần sau chúng ta hành động, cô lại mặc áo ngủ đi ra ngoài. Lần sau tôi không biết bản thân sẽ làm ra việc gì đâu.” Trạch Hàn nhét bao phục vào tay Ngữ Tình. Nghĩ lại việc tối hôm đó, mặt Ngữ Tình ửng hồng, cầm lấy bao phục chạy đi. Nhìn thấy bóng dáng bị nạn của Ngữ Tình bỏ chạy, Trạch Hàn bật cười thành tiếng, một lúc sau lại khôi phục sự lạnh lùng. Kỳ thực hắn cũng không biết tại sao bản thân lại ở đây. Khi Đỗ Hạo lệnh cho Ngữ Tình đi theo ông ta, hắn chỉ biết lúc đó tâm hắn rối loạn cho nên mới đi theo bọn họ. Hắn cứu nàng chẳng qua chỉ là muốn thông qua nàng mà mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của bản thân sao! Ở đây ba năm rồi nhưng một chút manh mối của không tìm ra được. Đột nhiên một hắc y nhân xuất hiện phía sau lưng Tiêu Trạch Hàn, ghé vào tai hắn nói gì đó.Chân mày Tiêu Trạch Hàn khẽ nhíu lại, ánh mắt băng lãnh lộ ra một tia sát khí.
Hết chương 13
Lã Động Tân là một trong bát tiên cùng với Hán Chung Ly, Tào Quốc Cữu, Trương Quả Lão, Lam Thái Hòa, Thiết Quả Lý, hàn Tương Tử, Hà Tiên Cô, chi tiết xem tại wikipedia hoặc google,
|