Đi vào nhìn xem, chỉ nhìn thấy ba chữ viết ấn tượng trên ảnh là “Ôn Mặc Vũ”, phải rồi, người phụ nữ này nhìn rất giống cha. Người phụ nữ này với cha có quan hệ gì? Nhưng mình từ trước tới giờ không nghe cha nhắc đến.
Cửa lớn bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng “Kẽo kẹt”, không xong, có người đến rồi, làm sao? Làm sao? Ngữ Tình vội đến không biết phải thế nào.
Đột nhiên có một bàn tay lớn kéo nàng xuống gầm giường, Ngữ Tình bị dọa đến muốn kêu lớn lên, kết quả còn chưa kịp lên tiếng, đôi môi đã bị một nụ hôn đột nhiên chặn lại.
Ngữ Tình vùng vẫy mạnh mẽ nhưng người đó lại mang nàng ép xuống dưới thân. Ngữ Tình động cũng không thể động, kêu cũng không thể kêu, Nước mắt trong hốc mắt nàng thi nhau rơi xuống.
Người đó lại hoàn toàn không nhìn nàng mà một tay vén một góc giường quan sát động tĩnh trong phòng.
Men theo ánh đèn yếu ớt, Ngữ Tình nhìn thấy rõ gương mặt đó. Cái gì! Lại là Tiêu Trạch Hàn! Môi của hắn đang dán với môi của ta. Ngữ Tình lại bắt đầu vùng vẫy.
Môi của Tiêu Trạch Hàn cuối cùng cũng rời khỏi môi của Ngữ Tình, đầu ngẩng cao hơn một chút
Hơn nữa dùng tay che kín miệng của Ngữ Tình, cúi đầu nhìn Ngữ Tình, chỉ thấy nàng mặc chiếc váy ngủ màu đen, bởi vì làm loạn mà phần ngực bị lộ ra phần nửa. Cô gái đáng chết này, nửa đêm dám ăn mặc gợi cảm như vậy thâm nhập Mặc viên!
Ngữ Tình ở dưới thân hắn vẫn vặn vẹo chống trả. Thật là một cô gái nóng nảy mà, hô hấp của Tiêu Trạch Hàn trở nên nặng nề hơn, cảm nhận được sự mềm mại dưới thân mình, hắn, cuối cùng cũng có phản ứng!
Có thể là cảm nhận được sự dị thường của hắn, Ngữ Tình không dám cử động nữa.
Tiêu Trạch Hàn lấy tay khỏi miệng Ngữ Tình đồng thời ra dấu “Suỵt!” nhỏ bên tai nàng. Hơi thở ấm áp của Tiêu Trạch Hàn ngừng ở bên tai, Ngữ Tình chỉ cảm thấy một trận tê cóng, không tự chủ được mà đỏ mặt xấu hổ.
“ Đều do bà, đều do người phụ nữ là bà hại tôi như vậy! Tôi hận bà! Tôi hận bà!” Giọng nói bi thương mà ai oán trong phòng vang lên.
Tiêu Trạch Hàn và Ôn Ngữ Tình đều dồn sự chú ý nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy một người thanh niên hình như đã uống rượu say đang tức giận mắng bức chân dung trên tường. Người thanh niên quay đầu lại đột nhiên bật cười thật lớn nhưng trong tiếng cười đầy khổ sở.
“ Ha ha, cái gì mà nhị thiếu gia Đỗ gia, đây chẳng quá chỉ là một sự hành hạ.”
Thì ra là Đỗ Ly Thương. Nhưng hắn ta không phải là con trai của nhị phu nhân sao? Anh ta tại sao lại hận mẹ ruột mình như vậy chứ?
Đỗ Ly Thương lạnh lùng quay đầu lại nhìn bức chân dung trên tường sau đó lắc lư đi ra khỏi Mặc viên. Bóng dáng hắn ta lộ ra sự bi thương không diễn tả.
“Phù…” Hai người dưới gầm giường thở ra một hơi dài, vừa rồi thật là hữu kinh vô hiểm nha!
(: không có nguy hiểm nhưng cũng sợ hết cả hồn)
“ Sao? Tiêu quản gia, anh còn không nỡ đứng lên à!” Ngữ Tình nhìn thấy Tiêu Trạch Hàn vẫn đang nằm đè lên than thể mình, giở giọng châm chọc.
Tiêu Trạch Hàn hoảng hốt từ dưới gầm giường chui ra. Kỳ quái, hôm nay làm sao vậy? Bản thân không thể tự kiểm soát được. Hít một hơi thật sâu, hắn khôi phục lại vẻ lạnh lùng ngạo mạn trước đây.
Nhìn thấy sự thất thố của Tiêu Trạch Hàn, Ngữ Tình bất ngờ cười vang, quen biết Tiêu Trạch Hàn từ lâu nhưng từ trước đến nay chưa thấy qua biểu hiện của hắn ta như vậy. Không đúng, rõ ràng là nàng bị hắn “chiếm tiện nghi” sao bây giờ lại đổi ngược lại là dáng vẻ hắn bị nàng “chiếm tiện nghi” vậy chứ.
“Nè, đó là nụ hôn đầu của tôi, anh tính làm sao đây?” Ngữ Tình dự tính diễn kịch với hắn, Nhưng đây thật sự là nụ hôn đầu tiên của nàng, chỉ là bản thân hình như hoàn toàn không có tức giận, Ngữ Tình cũng không biết tại sao như vậy.
“Vậy cô không phải cũng nên bồi thường cho tôi à! Huống hồ tôi vẫn là vì cứu cô, nếu như vừa nãy không phải tôi, cô sớm đã bị người ta phát hiện rồi.” Tiêu Trạch Hàn lạnh nhạt nói.
“Anh … anh…” Rõ ràng là hắn “chiếm tiện nghi” của ta vậy mà hắn còn có thể nói đạo lý khí khái như vậy, Ôn Ngữ Tình tức giận lấy tay chỉ vào mũi của hắn.
Nhìn khuôn mặt yêu kiều gần sát mặt mình, Tiêu Trạch Hàn mất kiềm chế giương tay giữ chặt lấy cổ của nàng, không giống như lần trước đơn thuần chỉ là môi chạm môi mà lần này là môi lưỡi quyện lấy dây dưa, kịch liệt giống như cuồng phong bão táp.
Ngữ Tình bị nụ hôn này làm cho sắp không thể thở được, không nhẫn nại được khó chịu dùng tay đấm mạnh vào ngực hắn. Tiêu Trạch Hàn cuối cùng cũng tỉnh táo buông Ngữ Tình ra, bản thân lại mất kiểm soát rồi, nguyên nhân nhất định là do nàng ta ăn mặc quá gợi cảm rồi. Mồi ngon trước mặt như vậy, người đàn ông nào chịu nỗi chứ.
Mặt Ngữ Tình đỏ lên, oán hận nhìn chằm chằm vào Tiêu Trạch Hàn.
“ Trước là cứu tôi, vậy bây giờ lại là cái gì đây?”