Chương 2:
Trong nhà có biến
Rõ ràng tiết trời đã vào xuân nhưng Ôn phủ rộng lớn lại hoang lạnh đến như vậy.. Ngữ Tình đứng trước cổng, nhớ lại Ôn gia ngày xưa, hình ảnh cả nhà ba người vui vẻ chơi đùa dường như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua mà thôi. Một lão nhân gia mặc bộ quần áo bình thường từ trong viện bước ra, nhìn thấy Ngữ Tình liền vui vẻ vô cùng, đưa tay cầm lấy hành lý từ trong tay của Ngữ Tình, đồng thời đưa nàng vào trong viện. “Tiểu thơ, cô về rồi. Vốn dĩ là định đi đón cô nhưng .. nhưng lão gia bị bệnh. Tôi không yên tâm để lão gia ở nhà một mình, cho nên …” Gương mặt lão nhân gia hiện sự thú tội. “Chú Trung, đừng nói vậy, cháu phải cảm ơn chú rất nhiều..., Ôn gia gặp phải biến cố lớn như vậy, chú không những không bỏ đi mà ngược lại còn ở lại chăm sóc cha của cháu. Thật lòng cảm ơn chú.” Ngữ Tình mĩm cười nói với lão nhân. Ngữ Tình biết trong lòng chú Trung, Ôn phủ chính là ngôi nhà duy nhất của chú ấy, từ năm hai mươi tuổi đã vào ở trong Ôn gia, luôn ở bên cạnh bầu bạn với cha nàng, là người chứng kiến cảnh Ôn gia huy hoàng và lụn bại. Nhìn thấy những nếp nhăn trên gương mặt già nua và những sợi tóc bạc trên đầu ông ấy, trong lòng Ngữ Tình không tránh được chua xót. Phải rồi, chú Trung đã già, cha cũng đã già, bây giờ chỉ có nàng mới có thể bảo vệ được Ôn gia. Bước chân bất tri giác mà bước nhanh hơn. “Ngữ Tình, Ngữ Tình.! Con về rồi sao?” Trong giọng nói đau thương của Ôn Mặc Khanh cũng bao gồm cả nét mặt kinh hỉ* (Kinh hỉ: kinh ngạc và vui vẻ) Ngữ Tình liền bước nhanh vào trong phòng, nhìn thấy Ôn Mặc Khanh đang nằm trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch, đôi mắt lại ánh lên nét sâu thăm thẳm, tim Ngữ Tình nhói đau, sà vào lòng Ôn Mặc Khanh, nghẹn ngào nấc lên: “Cha, xin lỗi, xin lỗi… Con đã không chăm sóc tốt cho cha…” “Con ngoan, đừng nói như vậy… Là cha phải xin lỗi con mới đúng… Vì Ôn gia, .. Ta.. khụ…. Ta đã đồng ý với Đỗ Hạo, để cho con kết hôn với con trai của ông ấy… khụ...khụ” Chú Trung ở bên cạnh vội vàng chạy đến, đưa cho Ôn Mặc Khanh một chiếc khăn tay che miệng. Ngữ Tình đã kịp nhìn thấy một vệt máu đỏ tươi. “Kỳ thật lão gia đã bị như vậy nhiều lần rồi…. chỉ là … Người không muốn...” Ôn Măc Khanh đưa tay vẫy vẫy ra hiệu chú Trung ngừng nói. Nét mặt của chú Trung nhất thời tối xầm lại “Vậy để tôi ra ngoài, đi chuẩn bị chút đồ ăn cho tiểu thơ.” “Cha! Con biết, con đều biết hết, con không trách cha, thật đó. Kỳ thật gả cho thiếu gia của Đỗ gia cũng rất tốt mà, chí ít cũng không cần phải lo cái ăn cái mặc, hơn nữa còn có thể bảo vệ được Ôn gia.” Ngữ Tình an ủi người cha đang khích động. “Cha biết con luôn là một đứa trẻ ngoan nhưng ta lại vì muốn bảo vệ sản nghiệp của Ôn gia mà hy sinh hạnh phúc của con. Nếu có xuống cửu tuyền, ta cũng không còn mặt mũi để gặp mẹ của con. Con à! Ta xin lỗi, xin lỗi…” Ôn Mặc Khanh vỗ nhẹ đầu của Ngữ Tình, nét mặt xấu hổ. “Ngữ Tình, con đã trưởng thành rồi, con đường sau này con phải tự mình đi. Hứa với cha sau này phải sống tốt, sống thật tốt… Còn có, bí mật của Ôn gia đã lạc vào tay Đỗ Hạo, con phải cẩn thận với Đỗ gia,… cẩn thận…” Ôn Mặc Khanh vẫn còn chưa nói hết những lời muốn nói thì tay đã mất đi khí lực, tay từ từ buông xuống. “ Cha…cha….. Cha làm sao có thể bỏ lại con mà ra đi như vậy?” Ngữ Tình khóc lớn, lắc mạnh thân hình bất động của cha mình. Cũng giống như khi mẹ mất năm đó, Ngữ tình bây giờ nhìn thấy cha chết trước mặt mình như vậy nhưng nàng cũng không thể làm được gì. Đầu của Ngữ Tình nổi lên cơn đau kịch liệt, khóc rồi lại khóc đến lúc ngã gục xuống đất hôn mê. Đúng lúc chú Trung bê trà đi vào, nhìn thấy tình cảnh này, khay trà trên tay rơi xuống đất vỡ toang. “Tiểu thơ, tiểu thơ, … cô làm sao vậy? Lão gia, lão gia…” Chú Trung hoảng sợ gọi lớn. Ngữ Tình từ từ mở đôi mắt mệt mỏi, nàng luôn nghĩ rằng mình đang nằm mơ, hoặc là đừng tỉnh lại như vậy nữa, như vậy là có thể đi gặp cha và mẹ của nàng rồi. “Chú Trung! Ngữ Tình, Ngữ Tình… chị ấy tỉnh lại rồi!” Tiền Bảo Bảo lớn tiếng gọi. “Ngữ Tình, em biết chị rất đau khổ, nếu muốn khóc thì cứ khóc ra đi! Chị không phải chỉ có một mình, chị còn có em và chú Trung nữa.” Tiền Bảo Bảo an ủi Ngữ Tình “Có đúng không chú Trung” Chú Trung lại gật gật đầu. Ngữ Tình lại đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “ Tôi hôn mê mấy ngày rồi? Hậu sự của cha đã thế nào rồi?” “Ngữ Tình, chị yên tâm đi. Hậu sự của cha chị, em và chú Trung đã thu xếp ổn thỏa cả rồi.” Nhìn thấy một Ngữ Tình hoạt bát vui vẻ như mình bây giờ trở nên lạnh nhạt như vậy trong lòng Bảo Bảo rất buồn, chỉ hy vọng Ngữ Tình mau chóng vượt qua khó khăn. “Cám ơn mọi người, mọi người ra ngoài trước đi, tôi muốn một mình yên tĩnh.” Ngữ Tình ôm lấy Bảo Bảo. Chú Trung và Bảo Bảo đều thất kinh, sợ Ngữ Tình lại làm chuyện ngu ngốc gì. “Không sao cả, tôi sẽ không làm chuyện ngốc nghếch gì đâu. Tôi đã hứa với cha nhất định sẽ sống thật tốt, mọi người đừng lo lắng.” Gương mặt trắng bệch ấy lại lộ ra nét kiên cường. “Ừm, vậy em và chú Trung ra ngoài trước, chị nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Bảo Bảo đau lòng nhìn Ngữ Tình một cái rồi cùng chú Trung ra ngoài. “Chú Trung, việc của Ngữ Tình cũng là việc của cháu, nếu có việc gì cần cứ việc nói với cháu nhé!” “Cám ơn Tiền tiểu thư, tiểu thơ có người bạn như cô thật là phúc khí của cô ấy.” Chú Trung nói xong liền hướng về phía Bảo Bảo hành lễ. “Chú Trung! Đừng như vậy, cháu về trước đây. Chú chăm sóc tốt cho Ngữ Tình nhé.” Bảo Bảo sau khi nói xong liền quay lại nhìn về phía phòng của Ngữ Tình, hít một hơi thật sâu sau đó quay người đi ra cửa. Xe của Tiền gia đang đợi phía bên ngoài. “Tiền tiểu thơ, Đó là.. ận...” Chú Trung do dự cuối cùng không biết có nên đem chuyện của tiểu thơ nói cho nàng biết hay không. “Làm sao vậy? Chú Trung còn có việc gì sao?” Bảo Bảo lo lắng hỏi. “Không có, không có, chỉ là muốn nói Tiền tiểu thơ trên đường đi về nhớ chú ý an toàn.” Chú Trung hoảng sợ nói, tiểu thơ chắc là không muốn để nàng biết đâu. “Tiểu thơ, mau trở về thôi, nếu không khi trở về sẽ bị mắng đó! Bây giờ là giờ giới nghiêm, lão gia đã dặn dò, lần trước trên bên cảng có mấy người bị bắn chết, nghe nói là người của Đảng Cách mạng.” Chú Đức – quản gia của Tiền gia lớn tiếng nhắc nhở. “Biết rồi, biết rồi! Lập tức về là được, chú Trung vào nhà trước đi. Cháu đi đây, có chuyện gì thì đến Tiền gia tìm cháu. Gần đây cha cháu trông chừng rất kỹ, chắc khoảng hai ba ngày nữa mới đến được.” Tiền Bảo Bảo nói xong thì lên xe. Nhìn chiếc xe từ từ khuất xa, chú Trung khóc nấc thành tiếng, sau nhỏ dần mà nghẹn ngào. “Sau mấy ngày nữa thì đã không còn giống thế này rồi, không giống được như thế này nữa rồi.”
Hết chương 2
Chủ thớt: Ôi! Ngữ Tình ơi |