|
[Quan điểm văn hóa của Heon Shik] Các khái niệm về lòng biết ơn, sự trung thành và sự báo đáp giữa các ngôi sao và công ty quản lý cần phải biến mất trước tiên.
Trong mô hình ban đầu của các công ty giải trí Hàn Quốc, CEO là người có quyền lực gần như tuyệt đối. Sự thật là, không hề có sự phân chia giữa nhà quản lý và các CEO. Mô hình này phổ biến ở hầu hết các công ty giải trí Hàn Quốc. Tuy nhiên, một vài công ty có quy mô lớn đã bắt đầu đi trên một hướng khác.
Các công ty quản lý như Sidus hay SM thích một phương pháp phân chia rõ ràng và chuyên biệt hơn là mối quan hệ theo chiều thuận như vậy. Nhưng điều đó không có nghĩa là quá trình quyết định các vấn đề cũng hoàn toàn được dàn ngang và chia đều. Không giống như ở Mỹ, các công ty giải trí Hàn Quốc có ý thức chiếm hữu mạnh mẽ hơn là chỉ đóng vai trò như một công ty quản lý bình thường.
Mười năm trước, khi các ca sĩ đứng trên sân khấu ở nhiều lễ trao giải khác nhau, các phương tiện truyền thông tràn ngập những hình ảnh họ bật khóc và gửi lời cảm ơn đến CEO của mình. Nhưng những năm sau đó, chẳng còn thấy được mấy ca sĩ như vậy. Vậy tại sao họ đã từng khóc và cảm ơn rối rít CEO của mình… Và rồi bây giờ lại chẳng còn thấy như vậy nữa?
Những ca sĩ không thể không biết ơn đến những người đã cung cấp cho họ phương tiện đi lại, nhà ở, cho phép họ phát hành album và xuất hiện trên các chương trình truyền hình, biến họ trở thành những ngôi sao sáng giá. Các CEO liệu có phải là những nhà hảo tâm sẵn sàng bỏ ra những khoản đầu tư không giới hạn để đưa những người xa lạ đến với hào quang, danh tiếng và tiền tài?
Nhưng những bạn trẻ lúc nào cũng mang theo lòng biết ơn đã sớm nhận ra lý do tại sao họ lại được đầu tư quá nhiều như vậy. Việc phát hiện, đào tạo và giúp đỡ họ ra mắt để trở thành ngôi sao không phải là hành động từ thiện, mà là phương thức sinh lời thuần túy. Vào đầu thập niên 90, SM đã đầu tư khoảng hơn 3 tỷ Won cho lần ra mắt của BoA, vốn chỉ là học sinh lớp 7 tại thời điểm đó. Tất nhiên, có người sẽ đặt câu hỏi, nếu toàn bộ kinh phí dùng để đầu tư cho BoA, vậy điểm mấu chốt là, họ tình nguyện mắc nợ để đầu tư sao? Viện nghiên cứu kinh tế Samsung (SERI) đã tuyên bố giá trị hiện tại của BoA ước tính lên tới 1 nghìn tỷ Won.
Trong một cuộc phỏng vấn, CEO Lee Soo Man của SM cho hay, “Ngân sách cho dự án lần đó là 3 tỷ Won. Nhưng công ty của chúng tôi không có trong tay số tiền đó nên đã phải đi vay. Nếu nhìn lại quãng thời gian ấy, tôi cảm thấy những gì chúng tôi đã làm thật điên rồ. Nhưng nó (T/N: Việc ra mắt của BoA) là thứ là tôi đã luôn muốn thúc đẩy.” Theo tài liệu thu thập được, các công ty quản lý khác đầu tư vào khoảng 2-3 tỷ Won trước và trong quá trình ra mắt của nhóm nhạc thần tượng của mình.
Ít nhất là khoảng 400~500 triệu Won được dùng để đầu tư cho mỗi người. Mặc dù thật khó để chấp nhận rằng giá trị này như một khoản đầu tư của công ty giải trí để phục vụ cho công chúng, nhưng không thể phủ nhận rằng lượng tiền đầu tư cho mội người quả thực rất lớn. Các công ty quản lý càng lớn và càng chuyên biệt thì mức đầu tư cũng theo đó mà nhiều hơn.
Động lực đằng sau việc họ tình nguyện sa vào nợ nần, sẵn sàng đầu tư cho ca sĩ từ ăn ở, trang phục cũng như cho họ cơ hội biểu diễn, không còn gì khác ngoài lợi nhuận. Thời điểm khi lợi nhuận bắt đầu tăng lên đến con số khổng lồ, cũng là lúc lòng biết ơn biến thành oán giận.
Những người nổi tiếng được đào tạo thông quá các khoản đầu tư khác nhau được cho là tài sản của công ty quản lý. Họ không thể tự quyết định bất cứ điều gì. Bởi vì khi đó, họ sẽ trở thành những con thú không trung thành dám cắn trả người nuôi chúng. Hợp đồng nô lệ chỉ là một trong rất nhiều rào chắn rủi ro mà các công ty quản lý tạo ra.
Trong trường hợp các ca sĩ không thể nổi tiếng dù cho rất nhiều tiền và nguồn lực đã đầu tư vào họ, hoặc nếu quá nhiều tiền đã được sử dụng, các công ty quản lý có thể trích hết lợi nhuận của các ca sĩ. Vậy tại sao hợp đồng nô lệ bất hợp pháp lại tồn tại, ngay cả khi lợi nhuận ở mức cao. Như đã nói ở trên, đó là vì ý thức sở hữu mạnh mẽ của các công ty quản lý. Khái niệm “Nhờ có chúng tôi nên mới có bạn” đang rất chiếm ưu thế.
Thực tế này ở Hàn Quốc có thể nhận thấy rất rõ trong nỗi ám ảnh sở hữu mà các bậc cha mẹ dành cho con cái của họ. Xung đội phát sinh giữa Jang Yoon Jung với gia đình cô ấy là một ví dụ cho điều này. Nếu nỗi ám ảnh vẫn còn tồn tại trong gia đình với một mức độ như vậy, thì ở các công ty quản lý còn tồi tệ hơn nữa. Bạn có thể kiếm được từ 100 tỷ đến 1000 tỷ Won từ số vốn vài tỷ Won bạn bỏ ra ban đầu nếu ca sĩ của bạn hoạt động hiệu quả.
Đây là lý do tại sao những công ty quản lý tình nguyện chịu cảnh nợ nần, và rồi đẩy món nợ đó qua cho người khác. Bởi vì khi một ngôi sao tỏa sáng, sẽ mang về cho họ một khoản lợi nhuận tăng dần theo cấp số nhân. Điều này càng củng cố thêm tham vọng nâng cao lợi nhuận của các công ty quản lý. Và càng làm vững chắc niềm tin rằng các ca sĩ là những sản phẩm và tài sản do chính họ tạo thành. Vậy là càng nhiều các hợp đồng bất hợp pháp được tạo nên, chí ít là đối với các nhóm nhạc thần tượng.
Vào tháng 7 năm 2009, JYJ tuyên bố rằng hợp đồng độc quyền với SM là trái pháp luật và đệ trình đơn xin tòa án vô hiệu hóa hợp đồng độc quyền. Thời gian hợp đồng là 13 năm, quá dài để có được sự công bằng, và phân chia thu nhập mà công ty được hưởng là quá nhiều. Khi JYJ rời khỏi TVXQ, Liên đoàn Nghệ thuật -Văn hóa nhạc pop Hàn Quốc (KFPCAI) mà SM liên kết với, đã gửi một thông báo chính thức cho các công ty phát thanh truyền hình và ra lệnh không cho phép JYJ xuất hiện trên các chương trình của họ. Bị thúc đẩy bởi mong muốn của công ty quản lí, các công ty phát thanh truyền hình chấp nhận yêu cầu này và không cho phép JYJ xuất hiện trên các chương trình của họ. Thậm chí JYJ còn phải dừng việc phát sóng phim tài liệu của mình và không được chiếu trong các rạp chiếu phim. Họ đã không thể tiếp cận với công chúng thông qua các phương tiện truyền thông.
Mặc dù sức ảnh hưởng của KFPCAI đã đụng được đến các album cũng như các công ty phân phối âm nhạc online, nhưng JYJ vẫn bán được hơn 300.000 bản trong album đầu tiên của họ. Lý do tại sao lại có một kì tích xảy ra như vậy, đó là do các fan hâm mộ trong nước và quốc tế của JYJ. Ủy ban Thương mại Công bằng (FTC) đã đi đến phán quyết rằng tội lỗi của SM và KFPCAI là đã can thiệp vào việc phân phối album của JYJ và xuất hiện trên sóng truyền hình, và điều này có được là nhờ sự tham gia tích cực của fan hâm mộ JYJ.
Nghịch lý thay, các nhóm fan hâm mộ được hình thành thông qua các nguồn lực và sự quảng bá của các công ty quy mô lớn. Nếu họ không tạo dựng một nền tảng mạnh mẽ thì các ca sĩ sẽ không có được khả năng thu hút người hâm mộ cả trong và ngoài nước. Đây là cách mà các công ty giải trí hoạt động. Mặt khác, các công ty không cần phải đào tạo ra nhiều thần tượng như trước đây nữa. Đó là vì chu kỳ luân chuyển trong việc trở thành ngôi sao thần tượng đã trở nên rất ngắn.
Hệ thống công ty của Hoa Kỳ đầu tư ít tiềm lực trong đào tạo nhân tài. Họ có một mô hình mà có những người đã trên con đường trở thành ca sĩ, và nâng cao giá trị của bản thân họ để thu về lợi nhuận. Họ không phải là những bộ óc tài năng được lấy ra từ đống hỗn tạp và phải chỉnh sửa để hoàn thiện lại toàn bộ như Hàn Quốc. Chúng tôi không thể nói đó là đúng hay là sai, nhưng suy nghĩ của mọi người ở đó chẳng qua cũng chỉ như các sản phẩm đơn thuần và hạn chế họ giành lấy sự độc lập vì mục đích lợi nhuận. Đây không phải là một hành động giao dịch kinh doanh công bằng, mà là 1 vi phạm nhân quyền.
Vì vậy, tình trạng khó xử hiện tại của JYJ làm cho người ta băn khoăn, liệu Hàn Quốc sẽ áp dụng các mô hình như các công ty ở Mỹ. Tuy nhiên, lý do tại sao mô hình của Hàn Quốc có thể tạo nên làn sóng Hallyu không phải là do tâm lý hết mình giành cho cơ quan này, nhưng là vì tâm lý tài sản kinh doanh. Tâm lý chiếm hữu đã áp đảo cảm giác trở thành công ty liên kết hoặc đại diện.
Tiến trình sản xuất tập thể hàng loạt cũng có ưu và khuyết điểm riêng của nó. Thật sự chỉ hợp với một số thị trường nhưng không thể hoạt động trong những thị trường khác. Nếu ngưng hoạt động tại các thị trường đã từng phát triển mạnh, và không thể mở rộng ra các thị trường mới, làn sóng Hallyu sẽ gặp số phận tương tự như phim điện ảnh Hồng Kông. Nếu lợi nhuận không như mong đợi, bất chấp tổng số tiền đầu tư kếch xù vào các dự án và các hợp đồng tiêu chuẩn đã được hoàn thành, vốn đầu tư cũng sẽ thực sự giảm.
Chúng ta phải ngồi chờ xem có thêm bất kỳ mô hình công ty kiểu môi giới sẽ được xuất hiện trong thế kỷ 21 này thà với nội dung không lệ thuộc còn hơn là sản xuất và tạo ra âm nhạc của riêng mình. Nhưng điều này chỉ có thể khi có nhiều cơ hội dành cho những người tài năng được đứng trước công chúng và được thể hiện hết những gì họ có. Chỉ khi đó các nội dung độc lập, góp thêm các đặc trưng độc đáo của mỗi cá nhân, mới được tạo ra.
Nếu không có một điều như vậy, bi kịch của việc không thể tiếp cận với công chúng mà không hòa hợp được với một số người nhất định sẽ kéo dài, thậm chí tạo ra nhiều sự bất bình đẳng hơn. Nội dung sáng tạo không thể tạo ra trong môi trường như vậy. "Hãy buông nỗi ám ảnh với con của mình. Đó không phải là tài sản của bạn." Tình cảm quá mức và sự liên lụy sẽ trở thành một điều trong quá khứ. Lòng trung thành và niềm tin, lòng biết ơn và sự báo đáp sẽ biến mất như một trạng thái tâm lý đã lỗi thời.
Source: dongbangdata.net
V.Trans by [email protected] |
Rate
-
Xem tất cả
|