Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: bada_kute
Thu gọn cột thông tin

[Drabble] ĐÔI LỜI MUỐN NÓI (TÂM SỰ)

  [Lấy địa chỉ]
 Tác giả| Đăng lúc 28-5-2012 13:20:35 | Xem tất
Hi mọi người !
chắc hẳn mọi người đã biết. Mình Bada là mod box fanfic và đồng thời cũng là một author trong box
*Cười* Mình chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ lại ngồi ở cái ghế mod box fanfic thế này. Lúc trước mình rất ghét fanfic vì nó nhiều chữ và khó đọc ... mình chưa bao giờ đọc một cái gì qua mạng thậm chí là tin tức , mình chỉ xem pic và vid, chat chỉ như thế ...
Nhung bây giờ thì mình thật sự yêu Fanfic ... chỉnh bản thân mình cũng không biết tại sao nữa.
Cái fic đầu tiên mình đọc ... nó tên là "L-O-T-S" Lúc tìm thấy nó mình đã nghĩ tại sao mình không đọc thử nhỉ!? ... vậy là mình đọc ... kiên nhẫn một tí ... tập trung một tí ... vậy là hết chap này đến chap khác mình thấy fanfic không phải là đáng ghét như mình nghĩ. nó có nội dung nó sâu sắc và tình cảm mình như bị cuốn vào chúng mỗi khi mình đọc ... đọc quên thời gian đọc đễ cuốn vào một cuộc sống. một thế giới khác...
Những ngày sau đó mình không chỉ là một cư dân mạng mà mình còn là một rds trung thành của fanfic ... Hahahaha ... bây giờ mình mới thấm thía cái câu "Ghét của nào trời trao của đấy" ...

Đôi khi mình có nghĩ tại sao mình ko thử viết fic? nhưng sau đó lại nhanh chóng dẹp bỏ nó vì mình không có kiên nhân và không có ý tưởng hay ... mình cứ nghĩ mình chỉ dừng lại ở vị trí một rds nhưng rồi một ngày đẹp trời nọ ... ngồi một mình vu vơ ... một ý tưởng chạy ngay qua đầu  ... một chuyện tình từ thời học sinh nhẹ nhàng và sâu lắng không phải ý tưởng gì mới nhưng không hiểu sao lúc đó mình rất muốn thể hiện chúng ...  và rồi "All My heart" ra đời ... lúc đầu mình chỉ tính làm thử một short fic thôi cơ mà *gãi đầu* Lúc đó mình đã ko suy nghĩ kĩ tất cả nội dung câu chuyện mà mới nghĩ được phần đầu nó chỉ là cảm xúc nhất thời thế là càng việc mọi chuyện càng đi xa hơn. đôi lúc mệt mỏi mình đã mún bỏ nhưng sau đó ... mình lại nghĩ . bản thân là một author mà một author thì không thể bỏ rds nên vẫn nổ lực viết và viết đến hôm nay vẫn còn đang viết mặc dù fic mình đã tung được mấy tháng rồi :)) .... cơ mà mình nhận thấy ... Mình càng viết càng yêu fanfic hơn và rồi tiếp theo sau "All My Heart" là "Love's waiting" "Hiểu lầm" "Giá Như anh đừng buông tay em" "Mình chia tay anh nhé" .... ra đời ... và mình đang dự tính cải tiến và sáng tạo làm mới các fic tiếp theo ...

cơ mà lạ thật mình chỉ thích các thể loại SA, những thể loại non SA mình không thích đọc cho lắm ... buồn cười nhỉ ... Non SA tuy mình ko thích đọc nhưng mình thích viết bởi vì fic của mình nhân vật nữ đều do mình nào nặn mình cảm thấy chẳng thích cho ai vào cả ... đó là Love's waiting, Buông tay hay níu giữ, người thứ 3 ... sắp tới mình còn đang dự định viết một cái Non SA nữa ... hehe~

Những thật bất ngờ mình không dừng lại ở đó ... ngày hôm đấy cái ngày mình đi tham quan cả box fanfic mình thấy box thật là tồi tàn và lộn xộn ... mình đã đi kiếm mod nhưng mod đã ngưng hoạt động tư dưng trong lòng mình lại muốn dựng lại box muốn xây box thật hoành tráng để đến một lúc nào đó khi người ta nghĩ đến fanfic sẽ nghĩ đến Kites
và giờ đây mình đã ngồi vào chiếc ghế mod ... mình không biết các bạn có thích hay ủng hộ mình hay không nhưng mình hứa mình sẽ làm tốt nhiệm vụ, sẽ xây dựng box một cách tốt nhất ... tất cả bởi vì ... mình yêu fanfic ...  


Chỉ có thế thôi ... hơi cụt nhỉ? ... cơ mà đấy là những dòng tâm sự của mình ... của một đứa con trai yêu fanfic ...




Bình luận

:"> gút gút gút :))  Đăng lúc 30-5-2012 09:59 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 29-5-2012 09:43:13 | Xem tất
Em ủng hộ nak ..... Một bài viết nhé ... không dài đâu ...

Annyeong!!!
Bản thân em vừa là một rds vừa là au. Em từng đọc rất nhiều fanfic. Bản thân thì đã viết truyện từ khi học lớp bảy. Em yêu fanfic, dường như là sống cùng nó. Mỗi hành động, mỗi sự việc xảy ra trong lớp học, ở nhà, dù là việc gì, cãi nhau hay là gì khác em đều muốn biến nó trờ thành fanfic. Em viết ... viết rất nhiều nhưng rồi lại bỏ đó không dám đăng lên bất kỳ mạng xã hội nào cả. Có đôi khi là những nhân vật do mình tự nghĩ ra, khi không nghĩ ra được thì lại lấy tên diễn viên, ca sĩ nào đó thay vào để diễn tả. Nội tâm nhân vật phức tạp và bản thân em cũng thế!
Đã nhiều lần từ bỏ, em nghĩ, mình viết có ai đọc được đâu. Nhưng ý tưởng vẫn cứ tuôn ra, và em lại lấy quyển tập ra, ngồi viết chán chường. Rồi lại để đó lâu lâu lấy ra đọc. Em chỉ có một lần can đảm đăng lên Zing4rum một truyện, nhưng rồi đã bò giữa chừng..... Sau đó em lại tìm tìm nhiều 4rum khác, nhưng những lần sau đó cũng chẳng dám đăng lên nữa, chỉ lẳng lặng ngồi đọc fanfic, viết cmt ... và cười chính bản thân mình ...
Nói trắng ra là em tự tin với văn phong của mình, với bản thân mình. Em không dám đăng fic chỉ vì sợ ...

Thôi em viết bấy nhiu thôi ...............

Bình luận

Nếu bạn ngại thì nên dùng nick clone :D, mình cũng 2 nick 2 fic ^^  Đăng lúc 30-5-2012 08:54 PM
Uhm, tung đi anh ủng hộ ^^  Đăng lúc 30-5-2012 11:39 AM
nae, arasso!!! bữa nào e thử đăng lên ha!!! Ge ms vít tay thôi chưa đánh word :)  Đăng lúc 30-5-2012 08:27 AM
Fanfic là tác phẩm bằng mồ hôi, chất xám và công sức của author ... sẽ ko ai chê đou em ... tự tin lên ^^  Đăng lúc 29-5-2012 02:56 PM
hjhjhjhjhjhj nhuk lỡ vít ko hay sẽ bị chê .................  Đăng lúc 29-5-2012 01:26 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 30-5-2012 10:37:15 | Xem tất
Ủng hộ topic này ^^

Em đang là 1 author box TGLT của HHT. Về việc viết thì mới được 5 tháng, kinh nghiệm không phải là không có nhưng cân đo đong đếm cũng không nhiều. Và thú thật, cách đây hai giờ em ở trạng thái chưa từng đọc fanfic^^. Em chỉ dự định viết fanfic để làm quà sinh nhật cho một chị em rất quý, và trước đó muốn đăng thử để xem ý kiến của mn, nếu đc ủng hộ thì đem tặng,  ko lại mắc công ngại :">
Tất nhiên đó là chuyện cách đây 2h đồng hồ ngắn ngủi, khi em còn thắc mắc vì sao fanfic lại khiến con bạn nó mê mẩn như vậy. Bây giờ, em hiểu và muốn làm một author fanfic :D

Hy vọng đến khi đăng sẽ nhận được nhiều góp ý của mọi người.

Bình luận

Welcome to fanfic ^^ mong tác phẩm của em sẽ sớm được post. Hóng ... hwaiting ^^  Đăng lúc 30-5-2012 11:40 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 30-5-2012 22:05:15 | Xem tất
Hờ... Chào mọi người
Vâg ! Tìm vào đây vì hôm nay cảm xúc không được ổn định cho lắm, muốn làm cái gì xả giận nhưng chả có ... Dạo này bị xui rủi ... cứ đi đâu là bị lẩn tránh.. rất khó chịu...
Bụng cứ tức tức làm xao í ... Mà đi cái 4rum nào cũng bị bơ @@
Buồn không chịu nổi.... Thôi thì chả làm đc cái gì cả..
Muốn cắn gối đập gối đập luôn đầu vào tường luôn @@
Haiz~~

Kites thân thương. 30.5.12

Bình luận

=)) xui dại e nhỏ là điều kô hay :))) tks a :*  Đăng lúc 30-5-2012 10:10 PM
Đùa chớ hwaiting ^^  Đăng lúc 30-5-2012 10:09 PM
đi nhảy sông đi em ... cho a đi vs =))  Đăng lúc 30-5-2012 10:09 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 30-5-2012 22:16:02 | Xem tất
Lượn lờ đi chơi Gặp cái blog này thấy tình bạn thật đẹp
.....

Entry về tình bạn...!!!
......
Có người đã nói "Bạn là một người thay đổi cả thế




giới của bạn dù chỉ là một phần trong thế giới đó, có thể đem

đến cho bạn nụ cười, chia sẻ với bạn từng giọt nước

mắt... một người khiến bạn tin là vẫn còn điều gì đó thật tốt đẹp

trong cuộc sống,

một người luôn mở tấm lòng ra vì bạn." - Nhưng, lại có những câu

nói, những quan

niệm giản đơn hơn nhiều về tình bạn, về những người gọi nhau là

bạn...Một người

nói: "Bạn bè là một mối quan hệ cần được bồi đắp từ từ và lâu

dài ..."

Người khác nói: "...Lớn dần, tôi vẫn sống vô tư và hiền lành,

tốt bụng, luôn giúp bạn

và tôi lại có được những người bạn tốt. Cho đến giờ, tôi có thể

mách bạn một bí


quyết sống tốt và sẽ có những người bạn tốt - Hãy mở rộng

tấm lòng của bạn, hãy

gieo trồng những hạt giống tình cảm rồi có lúc bạn sẽ hái

được nhưng quả ngọt tình

bạn - Hãy giúp đỡ mọi người khi bạn có thể cho dù người đó

đang lợi dụng bạn. Bạn


đừng tiếc nuối khi điều đó xảy ra, bạn cứ vô tư đi, người khác

sẽ nhìn ra được tấm


lòng của bạn. Hãy tin tôi. Tôi đã thành công với phương pháp

này đó..."

Người khác nói: "...Về cách chơi với bạn thế nào, quan điểm

về tình bạn của tôi là


gì? Tôi cũng không biết chỉ biết chơi hết mình, gì giúp được

thì giúp thế thôi."

Người khác nói: "Bạn là những người tôi thấy thích thú khi trò
chuyện... Friends are the Family... I choose."


Người khác nói: "Tình bạn như một sợi dây. Sợi dây đó hai người

cùng giữ, nếu lỡ có đứt thì ít ra mình cũng nắm được đầu dây bên

này của mình. Miễn mỗi lần gặp nhau gọi nhau được một tiếng bạn

rồi cười là là tốt rồi, vậy thôi... "


Người khác nói: "Tình bạn là thế, dài dòng rắc rối, mà luôn đứng ở

vị trí đầu. Bạn bè thì nhiều thật, nhưng có biết ai tốt, ai xấu... có

biết tình bạn nào sẽ bền, sẽ phai...


Chẳng sao hết, chỉ biết là cần trân trọng những người bạn mình

đang có..."

Người khác nói: "Tình bạn còn là sự hiểu ý giữa hai

người... thật đơn giả và thật... khó tả."

Lại một người nữa nói : "Chơi với bạn ta không thận trọng, ta

không quá... niềm nở cũng ko đến nỗi quá khép kín. Ta thấy ta rất

thân thiện nhưng vì tính tình ta có gì có gọi là kì kì nên làm bạn

thì dễ nhưng không mấy người ưa cái tính cà... chớn của ta. Mà ta

thấy vậy là đủ. Ta không cần thiệt nhiều bạn, miễn có người hiểu

ta là được. Ta thích là chính ta, ta không thích ai chiều ta và ta

càng không thích chiều ai


(nếu không muốn nói là thích làm trái ngược lại). Ta nghĩ vì ta

khó ưa vậy nên ai chịu được ta là bạn thật sự rồi và ta cũng tin

chắc rằng ta luôn xứng đáng là một người bạn tốt!"


Còn bạn, bạn sẽ nói gì về tình bạn và bạn bè của mình?


Cre: Sưu tầm
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 30-5-2012 22:20:21 | Xem tất
Phụ anh Bada đẹp zai nào

................................

Câu chuyện về tình bạn


Hai người bạn đi trên con đường vắng vẻ,đến một đoạn họ có môt cuộc tranh luận khá gay gắt và một người đã không kiềm chế được giơ tay tát vào mặt bạn mình,người kia đau nhưng không nói một lời,anh viết lên cát : "Hôm nay người bạn thân nhất của tôi đã tát tôi "
Họ tiếp tục đi,đến một con sông họ dừng lại và tắm ở đây,anh bạn kia chẳng may bị vọp bẻ và sắp chết đuối,may mà được người bạn cứu,khi hết hoảng sợ,anh viết lên đá:"Hôm nay người bạn thân nhất đã cứu sống tôi".
Anh bạn kia ngạc nhiên hỏi:"Tại sao khi tôi đánh anh,anh viêt lên cát,còn bâ giờ anh lại viết lên đá?"
Mỉm cười,anh đáp lại:"Khi một người bạn làm chúng ta đau,chúng ta hãy viết điều đó lên cát,gío sẽ thổi chúng đi cùng sự tha thư...Và khi có điều gì to lớn xảy ra,chúng ta nên khắc sâu nó lên đá như khắc sâu vào ký ức của trái tim,nơi không có ngọn gió nào có thể xóa nhòa được...."
Hãy học cách viết trên đá và cát


Cre: Sưu tầm
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 30-5-2012 22:26:28 | Xem tất
4 điều tôi muốn nói về tình bạn


1.Tôi yêu bạn không vì tình yêu mà vì ....

Giá mà thời gian có thể quay trở lại để mình với bạn đc nói chuyện,ăn hàng,đj chơi .....
.Sự chân thật tuyệt đối của bạn đã giúp cho ngọn lửa tình bạn cháy mãi
.Và quan trọng hơn cả bởi vì bạn luôn là bạn - người luôn bên tôi những lúc vui buồn , thành công hay thất bại .

2.Người bạn thật sự:

Người bạn thật sự sẽ luôn là đôi vai cho bạn tựa vào mỗi khi bạn buồn khổ và cần sự an ủi
Người bạn thật sự hỏi xem bạn mắc kẹt chuyện gì mà ko thể gọi sớm hơn được
Người bạn thật sự luôn có mặt khi bạn cần giúp đỡ





Và rồi một ngày kia khi bạn đi xa xa xa thật là xa,có lẽ tôi ko bao giờ gặp bạn.

3.Tình bạn và tình yêu:

*Tình bạn là khi ở cách xa, cuộc sống của bạn vẫn như khi người đó ở gần.
Tình yêu là khi ở cách xa, cuộc sống của bạn không hề như cũ, dù bạn vẫn "cảm thấy" người đó luôn bên bạn.
*Tình bạn có thể tồn tại dù không có tình yêu trong đó.
Nhưng tình yêu không thể tồn tại nếu không có tình bạn trong đó.

4.Cám ơn bạn đã đi qua đời tôi:

Đôi khi ai đó đến với cuộc sống chúng ta vì một lý do nào đó, hay theo thời vụ hay sẽ là mãi mãi
Khi bạn cân nhắc những người bạn đến với ta vì lý do gì thì tôi tin chắc rằng bạn biết phải làm sao để đối xử với người bạn đó.
Việc còn lại của bạn là chấp nhận học hỏi, yêu thương người khác và đưa những điều mình đã được học hỏi trên đường đời vào trong những mối quan hệ lâu dài này và đưa vào cuộc sống của bạn.
Kết luận: người ta nói “tình yêu là mù quáng” nhưng tình bạn thì lại có một cảm xúc khác. Hãy nói: “cám ơn bạn đã đi qua cuộc đời tôi”
Điều quan trọng nữa là tôi với bạn k0 pao giờ đj thêm bước nữa...

Cre: Sưu tầm

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
bada_kute + 5 Cảm ơn bạn

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 2-6-2012 22:16:16 | Xem tất
Bài viết dành tặng cho Su Ju nói chung và Dong Hae nói riêng. Dành tặng cho tất cả các fan của Su Ju

Tôi nhớ nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã từng nói một câu rằng : " Đừng nên hờ hững với những gì quanh ta" và điều này hoàn toang đúng. Tôi đã từng hờ hững với một số điều có thể nói là không lớn nhưng cũng không nhỏ xảy ra xung quanh tôi. Đó là tôi từng cho rằng có cô nhok tưởng chừng ngỗ ngược và iu đắm say một ban nhạc nam ở một đất nước xa xôi, và sự cuồng nhiệt của cô bé khiến tôi nhớ lại mình của những năm trước, khi tôi cũng đã từng cuồng một nam ca sĩ Việt không kém như thế..nhưng rồi tôi đã hiểu...cô bé ấy thực ra là hoàn toàn khác với những gì so với tính cách của em..bởi e sinh ra đã phải hứng chịu những điều bất công và không hạnh phúc, cô bé đã phải gánh chịu quá nhìu nỗi đau .....

Nhưng có lẽ...với tình cảm sáu năm mà tôi dành cho nam ca sĩ ấy..để rồi tôi nhận được tất cả là con số 0..Và lòng tự hứa với bản thân mình rằng không bao giờ thần tượng môt ai nữa..

Cho đến khi...một nam diễn viên Trung Quốc xuất hiện..anh đóng vai nhân vật mà tôi thik nhất trong phiên bản bộ phim đã gắn liền với tôi cả tuổi thơ..Và tình iu của tôi dành cho anh đã đến tự nhiên và bất chợt đến thế..

Nhưng rồi.....

Đất nước Hàn Quốc..là nơi tôi luôn muốn đến đó, tôi yêu cảnh vật nơi đó, yêu những món ăn nơi đó..và yêu những bộ phim ở đất nước đó..Nhưng có lẽ vì thời gian trôi, kéo theo nhiều sự thay đổi, con người ta sau khi bị vấp ngã ai cũng trưởng thành hơn và dường như không còn tin nhiều vào những mộng ảo nữa..và tôi ngày một ít xem phim HQ dần dần, nhưng tình iu dành cho đất nước ấy vẫn còn

Có thể nói, đất nước HQ là một trong những quốc gia mà công nghệ giải trí của họ đứng đầu châu Á cũng như thế giới về mức độ chuyên nghiệp cũng như những khắc nghiệt trong giới nghệ sĩ.

Nếu như bạn cho rằng, giới nghệ sĩ chỉ toàn là những con người giả dối và luôn tìm mọi cách để đánh bóng mình thì điều đó sai lầm. Tôi cũng đã từng nghĩ như thế, và quả thực những ban nhạc HQ thường ko mấy gây cho tôi thiện cảm bởi cái phong cách tóc xanh, tóc vàng của họ..

Thế nhưng..mức độ nổi tiếng của những nhóm nhạc HQ thì ko thể phủ nhận...và những ng dù ko thik họ vẫn biết đến tên tuổi của họ.

Và tôi đang nhắc đến một ban nhạc với 13 thành viên nam. có cái tên Super Junior..

Chỉ cách đây vài hôm...khi tôi lân la xuống khu fic của diễn đàn này, kites.vn..Tôi tình cờ bắt gặp một cái fic có tựa đề " Supper Junior Dong Hae tự truyện" chính cái tiêu đề ấy đã dấy lên trong tôi sự tò mò...Tôi đã click vào đường link ấy..Tôi đã đọc và đã khóc..và cảm thấy cảm mến với anh chàng ca sĩ điển trai có tính cách nhẹ nhàng với biệt danh cá ngố..

Rồi tôi được những người chị, em trong gia đình supper spam của tôi cứ thao thao bất tuyệt khi tôi hỏi những điều về anh chàng này, cũng như nhóm nhạc mà họ chính là những fan cuồng của Su Ju, họ cho tôi xem những câu chuyện, những show diễn, những bài hát của chàng cá ngố và Su Ju ..điều đó khiến tôi cảm thấy mến anh nhiều hơn.

Cuối cùng hôm nay..một người chị trong gia đình supper spam của tôi, là fan ruột của Su Ju đã cho tôi đường link và đọc một bài viết về 13 chàng trai của Su Ju..

Và quả thật, đọc về 13 người, tôi đều rơi nước mắt cả 13 lần như thế, không sót một ai. Tôi thật sự cảm phục họ, những chàng trai từ chỗ xa lạ, những tính cách khác nhau, lối sống khác nhau bỗng chốc đã quên mình vì 12 người còn lại, đã vì những người anh em của mình mà hi sinh, đánh đổi quá nhiều thứ. Mỗi người luôn là một mảnh ghép quan trọng của Su Ju , người này luôn là chỗ dựa tinh thần cho người kia..

Ở 13 bài viết về 13 người, chính là 13 mảnh ghép hoàn toàn khác nhau, nhưng họ đã biết vì tập thể, vì những người anh em, vì khán giả, vì fan mà đã tự làm mình biến thành những mảnh ghép khớp nhau thật hoàn hảo..để tạo nên Su ju của hôm nay.

Một Su Ju hát hay, múa đẹp, tài năng và đầy nhiệt huyết. Một Su Ju với trái tim ấm áp và chân thành..

Điều đó đã giải đáp thắc mắc trong tôi tại sao một ban nhạc đông thành viên như thế mà vẫn bền vững tồn tại suốt hơn sáu năm trời, và số lượng fan của họ mỗi lúc một tăng chứ không hề thuyên giảm.

Bởi đằng sau sân khấu, đằng sau ánh hào quang, họ là một gia đình.

Tôi viết bài này dành tặng cho Su Ju ...tặng cho tất cả các fan của Su Ju và những người chị em iu Su Ju của tôi.

Cảm ơn Dong Hae và Su Ju đã cho tôi một bài học rằng " Đừng hờ hững với những gì quanh ta "

Và sau bài viết này, tôi nghĩ mĩnh sắp và sẽ trở thành một fan của Su Ju..Của 13 chàng trai đáng yêu và ấm áp.

yeukhangvy_89

Bình luận

<3  Đăng lúc 6-6-2012 05:51 PM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
bada_kute + 5 Cảm ơn TT^TT

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 6-6-2012 18:01:23 | Xem tất
Anh sẽ trở về!






Một cuộc tình tan vỡ, nào có ai ngờ đâu... Từng nỗi nhớ dâng tràn trong nó giờ đây hóa thành vết thương của con tim vỡ nát sau một giấc mơ đầy giông bão.

Một ngày mưa tầm tã… mưa xối xả không ngưng, mưa như tức tối, như muốn cuốn đi hết tất cả những muộn phiền trong ai. Nó vẫn ngồi đó, lặng yên trong cái nhìn vô cảm đến đáng sợ, nó ngẩn ngơ thả hồn theo gió cuốn trôi, rồi đôi mắt cứ nhạt nhòa nhìn theo những hạt mưa bay bay ngoài ô cửa sổ giá lạnh… Bỗng nước mắt nó tuôn theo mưa…

Ký ức lại quay về trong nỗi đau của nó, cái ngày mà nó từ bỏ tất cả để đi về một nơi mà nó cứ ngỡ rằng sẽ chôn vùi được những nỗi đau giết nó ngày ấy… Nhưng không, đã bao tháng ngày lạnh lùng trôi qua, nỗi đau vẫn chưa bao giờ nhòa đi theo thời gian, theo những cơn mưa tầm tã vô hình và cũng chưa bao giờ phôi pha trong đôi mắt buồn của nó…

Ngày ấy…

Nó là một cô bé xinh xắn, hồn nhiên và ngây ngô lắm… Đặc biệt nhất là đôi mắt của nó, một đôi mắt to tròn long lanh, với hàng mi cong cong… ai nhìn cũng phải đắm chìm nhẹ nhàng trong phút giây… Nó sống hòa đồng với mọi người, thân thiện, tốt bụng và đôi khi nó cũng rất bướng bỉnh, ngốc nghếch…

Nó không thích tuýp người lạnh nhạt, vô cảm, luôn sống khép kín - đặc biệt là Quang – bạn học cùng lớp với nó - anh lớn hơn nó những 5 tuổi. Quang là một người có ngoại hình điển trai, luôn mang một gương mặt lạnh lùng và trầm tính, nhưng nào có ai biết được… đằng sau cái lạnh nhạt, vô cảm ấy, là sự cô đơn và thiếu thốn tình cảm thương yêu vượt quá giới hạn… Nhưng không vì thế mà tâm hồn Quang lại khô khan, ngược lại… anh còn là một người đa sầu, đa cảm… chỉ là… chưa bao giờ anh biểu lộ, chắc có lẽ vì một lý do nào đó… buộc anh phải như vậy…?!

Quang thích nó… nhưng tình cảm của anh chẳng bao giờ được đáp lại, bởi anh chưa bao giờ nói và nó cũng chưa bao giờ biết điều này – một điều quá xa xôi mà chắc chắn có mơ nó cũng không bao giờ thấy đâu! Một khi đã chọn cho mình thứ tình yêu chỉ xuất phát từ một phía… thì có lẽ mình là người ngốc nhất bởi đó là thứ tình yêu đau đớn nhất và khổ sở… Anh chôn kín tình cảm ấy trong suốt 2 năm Đại học mà anh và nó học chung với nhau, tuy mặt đối mặt, người gần kề… nhưng lòng cứ mãi cách xa…

Quang thật ngốc! Anh cứ mãi chôn vùi tình cảm của mình nơi sâu kín hay một góc nào đó ở nơi tận cùng của trái tim. Chẳng chịu nói, anh chỉ biết đứng lặng nhìn - dõi theo - và quan tâm nó ở một góc trời dường như xa lắm… nơi ấy anh không thuộc về thế giới của nó. Thế nhưng, dường như tình yêu anh dành cho nó có một sức mạnh, đánh bật mọi vấn vương trong lòng và xua đi những cuộc đấu tranh vẫn thường xuyên xảy ra trong tâm trí anh. Kiên nhẫn. Anh chờ đợi tình yêu ấy mặc cho từng cơn đau đớn và cho dù nó có không màng đến, thì anh vẫn một lòng với tình yêu xa vời, ngốc nghếch...

Cho đến một ngày…

Không may nó bị tai nạn giao thông, một chiếc ô tô đâm vào nó… Nó qua đường bất cẩn… sự bất cẩn chỉ trong chớp mắt… nhưng ông trời không tha thứ cho sự bất cẩn đó! Nó nằm dưới lề đường… bất động… quanh đầu nó – một vũng máu đen nặng nề… đôi mắt nó hướng về bầu trời xanh rộng… rồi nhạt nhòa nhắm lại… và thế, nó bất tỉnh… Một lát sau, nó được đưa đến bệnh viện. Bạn bè, người thân nó đều đã được báo tin, chỉ mỗi mình Quang là không. Đến tận ngày hôm sau anh nhận được một cú điện thoại như sét đánh ngang tai từ một người bạn. Anh bàng hoàng sửng sốt… chưa kịp định thần trở lại, anh tức tốc chạy đến bệnh viện, đến cửa… người anh như không còn sức sống, trán anh ướt đẫm mồ hôi… đôi bàn tay anh run rẩy… cố dồn mọi sức lực vào nó để đẩy cánh cửa vào…

Chẳng thể tin vào mắt mình nữa, anh nhìn nó mà khóe mắt nồng cay, đôi tay anh nắm chặt lại, rồi đặt lên bờ môi để kìm đi tiếng nấc nghẹn đắng và nuốt những giọt nước mắt chảy ngược vào tim mình. Anh cảm giác như con tim đang rỉ máu bởi vết cắt đau đớn của từng mảnh vỡ thủy tinh đâm vào tim… Anh bước tới gần bên nó, từng bước thật chậm, thật chậm và nặng nề làm sao… Anh nhìn nó thật lâu, bàn tay anh nắm chặt lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của nó… rồi gọi tên nó trong tiếng nấc nghẹn ngào không sao nên lời. Trong giây phút đó, anh chỉ ước sao người nằm trong đôi mắt mình lúc này... phải là anh! Là anh... chứ không phải nó! Tại sao ông trời lại giáng nỗi đau đớn này xuống nó - một người mà anh yêu rất nhiều!

Từ sau cái ngày đó, không hiểu vì lý do gì mà Quang lại vứt bỏ được cách sống nhạt nhẽo và lạnh lùng đi mất. Không còn cái vỏ bọc bên ngoài trái ngược với con người bên trong của mình nữa. Anh quyết định mỗi ngày sẽ đến săn sóc nó, đến khi nào nó tỉnh lại… Nhưng sao lâu quá, đã một tuần trôi qua mà nó vẫn chưa tỉnh lại, những hy vọng mong manh của anh đến tận bây giờ gần như vụt tắt, anh bắt đầu tuyệt vọng… Anh đã tự trách bản thân mình vì đã sống như thế, vì cứ trốn tránh, chui vùi trong cái vỏ ốc vô hình do chính mình tạo ra… Giá như ngày ấy, anh  nói với nó những tình cảm mà anh dành cho nó nhiều như thế nào, thì giờ đây… chắc sẽ không đến nỗi thế này.

Quang trở nên bất lực và yếu đuối, hôm ấy đã là ngày thứ bảy, bảy ngày nó nằm trên giường bệnh bất động, bất tỉnh. Buổi chiều hôm ấy, anh ngồi cạnh giường nó, anh nắm lấy đôi bàn tay nó, rồi bỗng gục đầu xuống, nước mắt giàn giụa rơi ướt đẫm đôi gò má, đây là lần đầu tiên anh khóc… từ sau cái chết thảm thương của cha mẹ anh. Anh lo sợ, nỗi lo sợ lại bị mất đi một người quan trọng duy nhất còn lại của cuộc đời mình. Và cũng vì thế, những nỗi đau cứ dồn nén vào lòng anh, cho đến hôm nay nó dường như đã đầy và không thể nào chất chứa thêm được nữa, điều gì cũng có một giới hạn nhất định cho riêng nó và anh cũng chỉ mạnh mẽ đến thế! Anh sẽ suy sụp nếu nó không tỉnh lại, chỉ nghĩ đến đó thôi là nước mắt anh cứ tuôn, cứ tuôn… như một đứa trẻ vậy. Anh trở nên yếu đuối trước những gì đập vào mắt. Nó vẫn chưa tỉnh lại!

Vài tiếng đồng hồ trôi qua… rồi màn đêm cũng buông xuống, cả ngày Quang đã không ăn uống gì, anh chỉ ngồi nhìn nó mà chờ đợi. Chẳng biết chờ đợi nó tỉnh lại hay chờ đợi chính nỗi đau trong anh đang ngày càng ngấm sâu như gần kề cái chết. Tất cả chỉ để tìm lại một ánh mắt trìu mến, một nụ cười thân thương của cô bé bướng bỉnh và ngốc nghếch của ngày nào… Trong cái hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng, anh lặng đứng nhìn nó… Bỗng, những ngón tay của nó cử động. Ôi! Thế là một tín hiệu đáng mừng đã đến! Anh vội vàng, hối hả gọi bác sĩ, sau 20 phút đợi chờ kết quả bệnh tình của nó, anh vừa mừng vừa lo, cái cảm giác hỗn độn làm anh rối trí, anh ngồi chờ mà trong lòng cứ thấp thỏm không yên…

Và rồi giây phút mong đợi của anh cũng đến, bác sĩ nói rằng nó đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng sức khỏe nó vẫn còn yếu lắm, hãy chăm sóc nó cẩn thận và chu đáo. Vừa nghe xong anh thở phào nhẹ nhỏm, thế là đã qua khỏi rồi, anh như vừa được giải thoát chốn ngục tù với toàn những đau đớn… nhưng giờ thì ổn rồi, tốt rồi, chỉ cần nó tỉnh lại, còn phải làm gì tiếp theo đó thì anh sẵn sàng làm mọi thứ… kể cả đổi lấy mạng sống của mình. Niềm vui ngập tràn trong lòng anh, anh quay lại phòng với nó và mang theo một niềm tin yêu anh trao cho nó!

Chắc có lẽ là nhờ trải qua những ngày tra tấn tinh thần như thế, mà giờ đây nó và Quang đã đến gần nhau hơn, cả hai cùng có một khoảng thời gian đầy hạnh phúc trong tình yêu thật ngọt ngào và ấm áp... Anh và nó đính hôn…

Cứ ngỡ rằng chuyện tình của nó và Quang phải vượt qua bao sóng gió thế là đủ, cứ ngỡ rằng đây sẽ là một tình yêu đúng nghĩa trọn vẹn, cứ ngỡ rằng trang sách tình yêu sẽ khép lại nhẹ nhàng với một kết thúc có hậu… Nhưng không! Chuyện tình yêu ấy vẫn chưa kết thúc một cách nhẹ nhàng như thế, ông trời và số phận vẫn không buông tha cho họ…

***

Một năm sau…

Vào ngày đông gió rét, sau giờ tan trường nó vội đến nhà Quang vì hay tin anh bị ốm. Đi được nửa đoạn đường, bỗng đôi mắt nó nhòa đi, không còn thấy gì nữa, nó cố bước thêm vài bước nữa, nhưng rồi đầu nó như quay cuồng… rồi nó ngất xỉu. Cùng lúc đó, may mắn đã có một người quen ngang qua đường và đưa nó vào bệnh viện. Nó không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, chỉ biết rằng khi vừa tỉnh dậy, nó đã thấy mình nằm trong bệnh viện, và một ai đó với đôi bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay nó, không ai khác - đó chính là Quang. Anh nhìn nó với đôi mắt trìu mến, thật nhẹ nhàng rồi mỉm cười, anh không nói năng gì… Anh đã rất lo, không biết chuyện quái quỷ gì lại ập đến. Vừa chăm sóc cho nó xong, anh vội ra ngoài để nhận kết quả kiểm tra tình trạng sức khỏe của nó…

Nó bị di chứng sau vụ tai nạn giao thông đó, giờ nó cần phải phẫu thuật đôi mắt của mình, không thì sẽ chẳng thể giữ được tính mạng của nó được lâu, nhưng kết quả đem lại sau khi phẫu thuật, sẽ chỉ là  50:50. Vậy có nghĩa là… hoặc cuộc phẫu thuật thành công và nó sẽ sống, hoặc cuộc phẫu thuật không thành công và nó sẽ…

Lại một lần nữa Quang suy sụp! Nhưng phải làm sao đây? Biết làm thế nào để bảo vệ người yêu của mình? Anh chỉ còn cách phải cố mạnh mẽ để cùng nó chống chọi với hoàn cảnh… nhưng, sao khó khăn quá! Anh trở về phòng bệnh của nó, cố giấu đi nỗi đau đớn và hoang mang trong đôi mắt, anh mỉm cười với nó, lại là nụ cười ấy, nhưng có một nét gì đó khác hẳn, nó nhận ra dường như có điều không hay đến với anh qua đôi mắt không bao giờ giấu được cảm xúc. Nó gặng hỏi, nhưng anh không nói, chắc có lẽ vì anh nghẹn đắng môi nên không nói được nữa, nhưng cái tính bướng bỉnh của nó nào có chịu thua trước sự im lặng của anh. Nó cứ hỏi, hỏi mãi… nhưng anh vẫn nhất quyết không trả lời câu hỏi của nó. Anh phải lảng tránh sang chuyện khác, bởi anh lo lắng, bởi anh sợ nó sẽ không chịu nổi cú sốc này – nỗi ám ảnh luôn theo nó suốt 1 năm nay, giờ đây lặp lại… Rồi đó sẽ ra sao khi biết tin? Mọi chuyện chỉ làm cho sức khỏe của nó ngày càng tồi tệ… nên buộc anh phải câm nín trong đau đớn.

Nhưng, dù sao thì nó cũng cần phải biết tình trạng sức khỏe của mình để chuẩn bị tinh thần và tâm thế vững cho cuộc phẫu thuật này… Quang sẽ chọn một thời điểm thích hợp nhất để nói với nó, nhưng chưa phải là bây giờ… Anh cần một thời gian để suy nghĩ thật kỹ về việc này, phải tìm ra người có thể cho nó đôi mắt trước khi nó biết tất cả mọi chuyện… Tất cả mọi việc anh làm là để nó có thể sống được quãng đời còn lại, được hưởng một hạnh phúc trọn vẹn của cuộc sống, không còn phải âu lo phiền muộn hay vướng bận bất cứ điều gì nữa… Anh lo lắng cho nó mà quên mất đi bản thân mình… đến nỗi hao gầy đôi bờ vai…

Rồi  một buổi chiều, anh lấy hết can đảm để đến gần bên nó và nói hết mọi chuyện. Nó phản ứng dữ dội bởi mọi chuyện đã đến với nó quá đột ngột và bất ngờ… Nó không tin vào những gì anh đã nói và cũng không tin vào những gì nó đã nghe. Nó lặng đi một hồi lâu và trả lời Quang, nó không muốn, không muốn mất đi đôi mắt của mình. Nó chấp nhận sống quãng đời ngắn ngủi còn lại chỉ để giữ lại đôi mắt này, còn chuyện đánh đổi đôi mắt của nó thì không bao giờ! Anh không muốn như thế, cả hai đã cãi nhau rất lâu. Suy nghĩ là thế, chứ lòng nó thật không muốn anh phải đau đớn vì nó… Nó lại lặng im, nhìn ra khung cửa sổ với những chiếc lá bay bay rồi rơi xuống nhẹ nhàng theo gió, nước mắt nó cũng rơi…



-         Em không yêu anh sao? - Quang nghẹn ngào nhìn vào mắt nó và hỏi.

-         Không, em yêu anh nhiều hơn tất cả! - Nước mắt nó tràn mi.

-         Vậy… anh xin em…

-         Em không thể… em xin lỗi…

-         Mất em… anh biết sống thế nào đây hả? Đồ ngốc… - Anh nói với giọng run run và dường như khóe mắt anh đỏ…

-         …

Nó nhìn thẳng vào đôi mắt buồn của anh, cứ thế… nước mắt nó tuôn nhiều thêm, nhưng rồi nó mỉm cười với anh và thay đổi quyết định. Nó đồng ý, nó sẽ vì anh mà tin vào cuộc phẫu thuật định mệnh này. Nhưng… điều quan trọng là… vẫn chưa tìm được người có thể cho nó đôi mắt…

Ngày hôm sau, nó giật mình tỉnh dậy sau giấc ngủ đầy thấp thỏm, lo lắng. Nó bàng hoàng thét lên, nó không còn thấy gì, trong mắt nó chỉ toàn một màu đen, không một màu sắc, không một ánh sáng nhỏ nhoi nào tồn tại trong đôi mắt của nó nữa. Anh vội đến ôm chặt nó vào lòng… anh xoa dịu nỗi đâu của nó bằng hơi ấm của tình yêu mãnh liệt. Và nó phải dần quen và tập sống chung với cái thế giới vô sắc, vô hình  như thế… cho đến khi nào tìm được người có thể cho nó đôi mắt…

Hai ngày sau, Quang đưa nó đến bệnh viện vì đã tìm được người có thể cho nó đôi mắt, đây là một tin hết sức may mắn dành cho nó, nó vui lắm. Nhưng đối với anh... thật kì lạ dường như có một điều gì đó khó có thể nhìn được, khó có thể biết được và khó có thể diễn tả được…

Cuối cùng thì cái khoảnh khắc đó cũng đến, cái khoảnh khắc nó đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, giữa ranh giới của niềm vui và sự đau đớn. Trong lúc nó đang hoang mang lo sợ, anh đã nắm chặt lấy đôi bàn tay nó, anh mỉm cười nhẹ nhàng và nói:

- Cố lên em nhé! Rồi mọi chuyện sẽ tốt trở lại…

Vừa dứt lời, giường của nó nằm từ từ được đẩy vào phòng phẫu thuật, đôi bàn của anh và nó dần xa nhau, nó cố với nhưng không được vì cánh cửa đã đóng lại. Đèn được bật lên, đôi mắt chứa đầy nỗi lo sợ của nó từ từ nhắm lại và rồi chìm sâu vào một giấc ngủ dài, không còn cảm giác gì nữa…

Ba tiếng đồng hồ trôi qua nặng nề trong sự chờ đợi, không biết nó sẽ ra sao đây, nhỡ… cuộc phẫu thuật không thành công thì sao? Không không! Nhất định sẽ thành công, sẽ thành công mà, nó sẽ sống và hạnh phúc bên người  mà nó yêu trong khoảng thời gian còn lại của cuộc đời… Mọi điều tốt lành sẽ đến với nó mà…

Kia rồi… cánh cửa lạnh lùng cuối cùng cũng mở ra, cuộc phẫu thuật kết thúc, nhưng phải chờ xem kết quả thế nào đã, không biết là nó đã nhìn thấy lại được chưa… Từng ngày trôi qua, nó phải chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi một mình.

Đến ngày tháo băng, trong lòng nó cứ thấp thỏm, lo sợ. Nó đã đặt rất nhiều niềm tin vào lần phẫu thuật này, một phần vì tình yêu nó dành cho Quang và một phần niềm tin anh truyền cho nó… Và thế là niềm tin đặt hết vào sự chờ đợi đã không phụ lòng nó, nó đã nhìn thấy, nó vui sướng không tả nổi, một niềm vui bất tận, khiến nó xúc động rơi nước mắt…

Nhưng kì lạ thay… từ sau cái ngày nó bắt đầu phẫu thuật thì không thấy Quang đâu nữa. Anh đi biệt tăm, biệt tích không nói trước với nó một lời nào… Chỉ nhờ một người bạn gửi cho nó lá thư, anh viết: “Ngốc ạ! Khi em đọc được những dòng chữ này của anh, anh rất vui vì em đã bình phục trở lại, vậy là từ nay em có thể sống một cuộc sống yên vui, hạnh phúc rồi. À, chắc em đang tò mò và lo lắng cho anh lắm có đúng không? Anh đoán là em đang rất muốn biết anh đang làm gì, ở đâu. Nhưng em yên tâm, anh chỉ sang Mĩ một thời gian để thăm ông của anh ở bên ấy sống thế nào thôi, có lẽ sẽ lâu lắm anh mới về. Anh xin lỗi em vì chuyến đi đột ngột này, nhưng em đừng quá lo lắng mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Từ nay không có anh bên cạnh để chăm sóc và lo lắng cho em nữa, em phải tự lo cho bản thân  mình đó có biết không? Phải sống cho thật tốt và không được buồn đâu nhé! Anh hứa với em… một ngày nào đó, anh sẽ trở về!”

Nó đọc xong lá thư mà nỗi buồn dâng kín lòng… Nó có cảm giác không hay với những dòng chữ mà Quang viết để lại cho nó... Chỉ là về Mĩ thăm ông, sao anh lại viết cứ như là sẽ không bao giờ được gặp lại nhau nữa… – Nỗi hoài nghi đó cứ tồn tại trong tâm trí của nó, nó bồn chồn, lo lắng, nó tìm mọi cách để liên lạc cho anh nhưng vô ích! Nó định thần lại và tự an ủi với lòng mình" “Anh ấy chỉ sang Mĩ thăm ông thôi mà, mày suy nghĩ nhiều quá rồi đấy!” - Mỗi ngày, nó tự an ủi mình như thế, nó luôn tin tưởng anh và đặt hết niềm tin vào lời hứa rằng “anh sẽ trở về…”

[…]

Thấm thoắt hai năm trôi qua… Một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, nhưng đã có biết bao đổi thay xung quanh cuộc sống của nó, tất cả đều thay đổi…Thời gian thay đổi. Cảnh vật thay đổi. Con người thay đổi. Và phải chăng Quang cũng đã thay đổi?! Chỉ còn mình nó, nó vẫn đợi chờ anh trong niềm tin xuất phát từ con tim với một tình yêu mãnh liệt không bao giờ thay đổi… Nhưng sao anh ấy vẫn chưa trở về?! Đã hai năm trời anh và nó mất liên lạc với nhau. Không biết ở bên ấy anh sống ra sao, hay anh đã quên nó, mà đi với một cô gái khác, xinh đẹp hơn nó, tài giỏi hơn nó?… Nó giận anh vì đã không liên lạc, không một thư từ gửi cho nó, nhưng biết đâu anh đã thay đổi trước một cuộc sống đổi thay? Có thể Quang giờ đây không còn là Quang của lúc trước – một người mà nó yêu thương hơn cả bản thân mình… Bạn bè thường hay bảo nó hãy quên anh ta đi, nếu thật sự yêu nó, thì anh ta đã trở về tìm nó hoặc không thì phải tìm cách liên lạc với nó rồi… Còn đằng này... anh biệt tăm biệt tích...

Đôi lúc nó cũng muốn quên lắm, nhưng không được. Chắc có lẽ vì tình yêu của nó đã quá lớn trong sự chờ đợi. Nó vẫn luôn nhớ về anh mỗi ngày, vẫn mong một ngày nào đó anh sẽ trở về với nó, mong thế… nhưng nó giận anh vô cùng!

Rồi thời gian cũng làm nhòa đi lý trí của nó, sự kiên nhẫn trong chờ đợi giờ đây cũng vượt quá giới hạn… Nó phải dần tin rằng, Quang đã quên nó, anh đã quên một đứa con gái bướng bỉnh, ngốc nghếch, yếu đuối và bệnh tật như nó để đi tìm một cuộc sống yên lành, một tình yêu không đau khổ như tình của anh và nó… Trách ai đây? Nó muốn trách anh nhưng không nỡ, có lẽ tình yêu nó dành cho anh vẫn còn quá nhiều… Cái nỗi buồn ấy, cái cảm giác ấy… làm nó hụt hẫng và đau đớn vô cùng. Và bây giờ, nó phải dần biết rằng… mình phải quên đi!

Ngày hôm nay, cái ngày mà vào hai năm trước nó phẫu thuật đôi mắt để đổi lấy mạng sống của mình, nó cứ mãi sống trong ký ức với nỗi đau mãi không thoát ra được. Đột nhiên nó nhận được một cú điện thoại từ một người bạn thân của nó và cả của Quang nữa, người bạn ấy muốn đưa nó đến một nơi, nghe đâu đó là một thảo nguyên rất đẹp! Nó nhận lời và đi cùng người bạn ấy, biết đâu đến nơi này sẽ giúp nó thư giãn và phần nào vơi bớt đi sự đau buồn cứ mãi vây kín lòng. Anh ta dắt nó đến một thảo nguyên rộng lớn, ở đây khung cảnh thật tuyệt vời, màu xanh biếc của cỏ hòa quyện với màu xanh thẳm của bầu trời vừa cao vừa mênh mông kia, thỉnh thoảng có những cơn gió nhẹ nhàng mơn man làn tóc mây của nó… Nó dang hai tay rộng và ngước mặt lên trời, mắt khẽ nhắm… tận hưởng những cơn gió cuốn đi muộn phiền trong lòng… một cảm giác thật thanh thản tâm hồn…

Dành riêng cho nó một khoảng trời… người bạn ấy đứng lặng nhìn nó hồi lâu… Và sau đó đưa nó đến một vùng khác trên thảo nguyên, bước từng bước thật chậm, anh quay sang nó và nói:

-         Tôi đưa em đến nơi này, nhưng em phải hứa là phải thật bình tĩnh nhé! – Anh ta nói với vẻ rất buồn… từ giọng nói đến của anh mắt…

-         … Em không hiểu… - Nó ngỡ ngàng.

-         Đây rồi… giờ thì… em hãy nhìn sang phải…

Nó nhìn sang... Bỗng đứng sựng lại, một cảm giác như chết lặng ùa vào tâm trí. Nó không tin vào mắt mình nữa, nó bàng hoàng khi thấy một ngôi mộ, tim nó như vỡ ra làm trăm mảnh cào xé cõi lòng khi đó lại là mộ của Quang! Là anh! Là anh ấy!!! – bức ảnh chân dung người mà nó yêu trên ngôi mộ đó kia! Khóe mắt nó nồng cay, nó đến bên mộ anh rồi ngã quỵ xuống, nước mắt cứ thế tuôn tràn mi… Nó khóc… khóc nức nở đến ngây dại, từng giọt, từng giọt lệ sầu rơi rớt nơi nấm mộ xanh…

- Anh ấy đã bất chấp tính mạng của mình để cho em đôi mắt, anh ấy không thể ngồi nhìn em từng giây từng phút trong đau đớn với một cuộc sống vô hình, vô sắc... Anh ấy không cho tôi nói với em điều này, vì sợ con người yếu đuối trong em không chịu được và em bi quan với cuộc sống... Cho đến tận bây giờ... khi em có thể nghĩ rằng, Quang thay đổi để đi theo cuộc sống mới, thì tôi đã yên tâm mà cho em biết sự thật.

Anh ta đưa cho nó một lá thư: “Em, anh xin lỗi… Xin lỗi em vì tất cả! Anh cho em đôi mắt không phải để em khóc đâu nhé! Anh cho em đôi mắt để một lần nữa em đến với cuộc sống này. Hãy sống tốt em nhé! Sống hộ anh khoảng thời gian anh chưa kịp sống, làm giúp anh những gì anh chưa kịp làm, yêu những gì anh chưa kịp yêu! Anh yêu em nhiều lắm… hãy hiểu cho anh… giờ thì anh chẳng thể thực hiện được lời hứa với em nữa… Hãy quên anh đi và đến với một hạnh phúc đang chờ em trong cuộc sống này, anh không thể cùng em bước tiếp quãng đời còn lại. Đừng khóc em nhé! Hãy giữ gìn đôi mắt… Vì đó là thứ duy nhất anh có thể cho em! Yêu em…”

Thế giới quanh nó dường như sụp đổ, nó khóc cho người chỉ biết sống vì nó… Khung cảnh trên thảo nguyên giờ không đẹp như lúc trước nữa, từng hạt nắng vội tắt, từng cơn gió gào thét, những hàng cây cũng xác xơ cuốn trôi bởi cơn đau này, tim nó thắt lại, dường như không thở được nữa… Một cuộc tình tan vỡ, nào có ai ngờ đâu... Từng nỗi nhớ dâng tràn trong nó giờ đây hóa thành vết thương của con tim vỡ nát sau một giấc mơ đầy giông bão. Nó tự trách mình… một cảm giác đau đớn không thể tả nổi…

Trở về thực tại với cơn mưa xối xả, nó đưa tay hứng từng hạt mưa nặng nề bên khung cửa sổ… Những hạt mưa vọng về trong tâm trí nó, rằng một ngày nào đó… “Anh sẽ trở về”!


@Kenh14

P.s : nhu vay dc chua a zai yeu =)
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 6-6-2012 18:04:00 | Xem tất
Điều kỳ diệu của tình yêu




Đêm tối, không còn nhìn thấy cô ấy qua gương chiếu hậu nữa, nhưng tôi biết, cô ấy đang mỉm cười.

- Duy à, em nhờ anh một việc nhé...

Trước mặt tôi lúc này không còn là một cô gái cá tính với đuôi tóc buộc lệch, quần áo kiểu tomboy, hành động thì lúc nào cũng mạnh mẽ như con trai nữa. Thay vào đó là khuôn mặt đỏ ửng, cúi gằm xuống bàn, hai tay áp chặt vào cốc cacao còn nóng hổi vừa được đưa ra. Nam Phương vụng về che dấu sự lúng túng cực “hiếm hoi” của mình bằng cách đưa cốc cacao lên nhấp một ngụm, trước khi (có vẻ như là lấy hết bình tĩnh) nhìn thẳng vào mắt tôi, phát biểu đầy hùng hồn:

- Em cần một partner trong đêm prom của câu lạc bộ vào cuối kỳ. Ờ, và thực ra thì em thấy anh đủ tố chất để có thể đồng hành với em đi tới buổi prom đó... Nếu anh có thể...

- Tuyệt vờiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!

Tôi suýt đã hét lên như thế trong quán cafe đang yên tĩnh với bản Natalia bằng Piano rất nhẹ nhàng. Ý tôi là tại sao tôi lại đón nhận thông tin này với vẻ ngoài bình thản đến vậy, trong khi thực sự trong lòng tôi đang sung sướng cực kì. Nếu trước giờ tôi chưa tìm được “một cảm giác rất Yomost” thì có lẽ, là ngay lúc này cảm giác đó đang ào đến. Tôi chỉ hơi buồn cười với vẻ ấp úng của Nam Phương thôi. 100% là cô bé ấy đang sợ tôi từ chối mà không thể biết rằng, tôi khao khát lời mời này mãnh liệt đến thế nào. Rõ rồi! Nam Phương đâu biết tôi thích cô ấy! Mà còn thích nhiều nữa là đằng khác cơ.

***

Một buổi chiều đầy nắng, tôi và Nam Phương ngồi nghịch đống cát trước sân nhà mình. Tôi đang hì hục đào một đường hầm thật to và rộng theo ý Nam Phương để có thể đặt mấy con búp bê bằng đất sét cô ấy nặn được từ trưa vào đó, còn Nam Phương thì ngồi nhìn với vẻ thích thú. Thấy cô bé cười, tôi buột miệng:

- Sau này lớn anh cũng sẽ xây nhà cho em ở.

- Em ở cùng bố mẹ mà. – Đôi mắt cô ấy mở to nhìn tôi.

- Lớn cơ mà. Giống như bố mẹ anh và bố mẹ em bây giờ ấy. Họ làm đám cưới và về ở với nhau. Sau này anh cũng sẽ cưới em.

- Anh nói giống Việt Huy thế!

Việt Huy là tên ngồi cùng bàn với Nam Phương. Ngày nào đi học về cô ấy cũng kể về cậu ta, chuyện cậu ta cho kẹo, cho bút chì, cho giấy màu đẹp. Nghe nhắc đến tên hắn, tự nhiên người tôi nóng bừng, tức giận đi về nhà, bỏ dở đường hầm xuyên cát đang xây, mặc cho tiếng Nam Phương cứ í ới gọi lại. Năm đó tôi lên tám, còn Nam Phương sáu tuổi. Hmm, khó mà nói chuyện tử tế với nhau ở cái lứa tuổi ấy lắm.

Gia đình tôi chuyển nhà hai năm sau đó. Bố mẹ mua chung cư cách nhà cũ mười mấy cây số, tôi dù có nhớ cũng không làm sao gặp được cô ấy. Ngót mười năm sau, tôi và Nam Phương tình cờ gặp nhau ở một buổi ra quân của sinh viên thủ đô. Nam Phương của ngày xưa giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp rồi. Tự nhiên những kí ức về cô nhóc ngày xưa lại ùa về trong tôi. Chúng tôi xin số điện thoại và giữ liên lạc.

Dĩ nhiên rồi, tôi vẫn còn thích cô ấy lắm. Như hồi bé vậy. Duy chỉ có điều, lần này tôi sẽ không nói ra nữa. Đúng ra là, tôi định... trả thù chuyện hồi nhỏ ấy mà! Hì. Vậy nên, trái ngược với những suy nghĩ bên trong, tôi lại thể hiện một vẻ bề ngoài khá lạnh lùng và có phần “tưng tửng”. Chưa nhận lời cô ấy vội, tôi nhếch mép trước khi order một phần bánh kem hương dâu mà Nam Phương cực thích. Điềm đạm khuấy ly bạc sỉu, tôi ngước lên hỏi Nam Phương:

- Sao anh nhớ mới tuần trước em còn nói với anh vụ này em nằm trong ban tổ chức và không cần partner cơ mà. Có gì thay đổi à?

Nam Phương rục rịch trên chiếc ghế mây, vẻ khổ sở:

- Thì ban đầu tưởng là vậy, nhưng không ngờ khi trình lên nhà trường thì bên Câu lạc bộ MC cũng có 1 buổi prom như bọn em, chương trình cũng đặc sắc không kém, vậy là kết hợp luôn. Em từ ban tổ chức bị đẩy xuống làm chân lăng xăng do bên hội sinh viên cử người xuống điều hành nữa. Và chân lăng xăng thì buộc phải có partner ANH HIỂU KHÔNG?

“Cáu rồi!” – Tôi mỉm cười nghĩ bụng. Vẫn vẻ mặt vô cùng bình thản, cứ như là sắp từ chối vậy.

- Anh sẽ được trả công như thế nào đây?

- Trả công á? – Nam Phương Tròn mắt, toan bật lại, nhưng nghĩ gì đó lại thôi, ỉu xìu nhìn xuống bàn, khuấy khuấy ly cacao – Tùy anh.

- Là em nói đấy nhé! Còn bao nhiêu ngày nữa nhỉ? - “Ý là tôi có bao nhiêu thời gian để lên kế hoạch trả thù đây mà.”

- Cuối kỳ mà. Còn lâu. Nhưng anh có biết nhảy không đấy? Tham gia King and Queen mà không biết nhảy là không được đâu.

- Biết đủ để dẫn em không bị ngã là được chứ gì. Chuẩn bị đi nhé. Anh sẽ đòi thù lao bắt đầu từ ngày mai đấy.

- Hả???

***

Tôi có mặt trước cửa nhà Nam Phương đúng 7h sáng, bấm chuông và được mẹ cô ấy ra mở cửa. Từ ngày gặp lại Nam Phương, tôi vẫn tới thăm hai bác đều, ngồi nghe kể những câu chuyện thời hai nhà còn là hàng xóm. Thi thoảng còn được quà mang về nhà. Lúc là mấy trái ổi hái trong vườn, khi lại túi rau sạch nhà trồng được, bác bảo mang về cho mẹ tôi nấu. Nhiều lúc tôi cứ nghĩ quá lên, khéo khi mình cứ lấy lòng phụ huynh trước khi quay sang cô nhóc khó tính kia cho rồi. Ý nghĩ ấy làm tôi chợt bật cười không sao kìm lại được. Bạn không biết đâu, tình yêu đôi khi làm cho con người ta trở nên khó hiểu thế đấy!

Nam Phương xuống nhà với mái tóc rối còn chưa kịp buộc, nhìn tôi vẻ “căm thù” vì phá tan cơn ngủ nướng của cô ấy. Phụng phịu chào bố mẹ và miễn cưỡng leo lên sau xe, không quên nhéo tôi một cái vào lưng đau điếng:

- Em bảo anh là sáng nay em lên thư viện còn gì, sao còn sang đón em. Nếu không vì sợ mẹ thì em đã không đi cùng anh rồi. Mẹ cứ áy náy mãi chuyện bắt anh phải chờ 30 phút.

- Haha. Chẳng nhẽ em không có chút áy náy nào sao? Không nhớ anh nói là kể từ hôm nay sẽ đòi thù lao à?

- Nhưng thù lao là gì mới được chứ?

- Đây! Thù lao đây còn gì. Trong những ngày tiếp theo cho đến prom, sáng nào em cũng phải dậy sớm cho anh. Anh sẽ qua đón đi học. Con gái mà cứ ngủ nướng, không xấu hổ à?

- Kệ emmmmm. Anh đòi thù lao kiểu gì vậy? Không tính không tính.

- Thế thì thôi nhé. Không làm partner nữa nhé! Quay xe lại trả em cho bố mẹ nhé!

- Khônggggg! Anh là đồ đáng ghét nhất quả đất! Nếu không lỡ hứa với lũ bạn hôm đó sẽ có bạn nhảy thì em cũng chẳng thèm nhờ anh.

Nam Phương đấm thùm thụp vào lưng tôi. Nhìn vào gương chiếu hậu khuôn mặt nhăn lên vẻ khó chịu của cô ấy, tôi chợt mỉm cười. Ai mà ngờ được sau ngần ấy năm chúng tôi lại gặp lại và thân thiết thế này chứ. Kí ức về thời thơ ấu với Nam Phương lúc nào cũng được tôi cất vào góc sâu nhất của trái tim, không một ai biết. Chỉ thi thoảng nhớ lại về nó, về hình ảnh một cô nhóc hàng xóm dễ thương, người mà tôi “thầm thương trộm nhớ” suốt từ hồi còn bé xíu. Ai mà ngờ được, cho đến giờ tôi vẫn còn thích cô ấy nhiều thế này cơ chứ!

***

Đều đặn, sáng nào tôi cũng tới đón Nam Phương đúng giờ, và hầu như lần nào cũng là khuôn mặt phụng phịu, chau mày đáng yêu và câu nói quen thuộc: “Em ghét anh. Sao anh cứ bắt em phải dậy sớm thế này. Em không đi prom nữa cho rồi.” Tôi cốc vào cái trán bướng của cô ấy một cái rồi cười xòa. Hì. Hay thật, ai bảo con trai không nhỏ nhen nào. Chỉ vì hồi bé cô ấy chẳng thèm quan tâm đến tôi mà giờ tôi lại “nhẫn tâm” kéo con sâu ngủ là cô ấy ra khỏi đống chăn nệm đầy cám dỗ đó, chắc ghét tôi lắm đây. Tôi chở cô ấy đi ăn sáng, rồi lượn lờ qua mấy con phố quen nhân lúc chưa đến giờ cao điểm. Ngồi sau xe, Nam Phương gục đầu vào lưng tôi ngủ một cách ngon lành. Trời lạnh nhưng người tôi lại nóng ran. Có cảm giác như từng nhịp thở của cô ấy cứ đốt cháy tôi vậy. Tim đập nhanh, rộn ràng như nhảy lô tô khiến tôi cũng không hiểu chính mình nữa.

Công việc ở phòng thiết kế không hề đơn giản với một tên lính mới tò te như tôi. Ở công ty không lúc nào là rảnh rỗi, hợp đồng cứ chốc chốc lại được mang đến đặt trên chỗ làm việc. Ngó sang bên cạnh, mấy thằng đồng nghiệp cũng chẳng khá khẩm hơn, cứ nhìn nhau ngao ngán. Đêm nào cũng thức khuya để hoàn thành nốt việc còn tồn đọng trước khi đi làm vào sáng mai. Hầu như máy tính phải để render cả đêm không nghỉ. Hai ba giờ sáng mới chợp mắt được tí, một thời gian như vậy khiến tôi hốc hác hẳn.

- Hay từ mai anh đừng tới đón em nữa nhé!

Nam Phương đứng bên cạnh, chần chừ mãi không chịu lên xe, cứ nhìn chăm chăm vào tôi, mà đúng hơn là nhìn đôi mắt gấu trúc thâm sì, dù đã đeo kính để che nhưng vô ích. Giọng điệu không còn khó chịu, nạt nộ như trước nữa. Hình như cô ấy đang lo cho tôi thật thì phải. Tôi mừng đến phát điên, nhưng còn giả bộ:

- Sao lại không tới. Em định ăn quỵt thù lao à?

- Không phải, tại anh làm việc nhiều như thế, sáng còn dậy sớm đưa em đi học thế này thì mệt lắm. Từ mai em sẽ tự đi.

- Không sao. Công việc ngập đầu như thế nhưng chẳng hiểu sao cứ nhìn thấy khuôn mặt xấu xí vì ngái ngủ của em là anh hả hê lắm, stress biến đi đâu ấy. Haha.

“Đáng ghét!” - Nam Phương quắc mắt lườm tôi rồi lên xe, không quên nhéo tôi một cái thật đau. Và sau hành động quen thuộc ấy, cũng rất tự nhiên, cô ấy cho tay vào túi áo tôi khiến cho tôi giật mình sững lại hồi lâu. Nói chính xác là tôi như không tin vào những gì đang diễn ra. Nhưng nụ cười của Nam Phương mà tôi nhìn thấy qua gương chiếu hậu, nụ cười hiền trong khi mắt vẫn nhắm nghiền, áp khuôn mặt xinh xắn vào vai tôi, tôi biết mình không mơ.



- Cái mặt em lên ảnh trông lừa tình dã man.

Tôi nhìn vào máy ảnh rồi ngước lên nói với Nam Phương. Cô bé xịu mặt, toan chạy đến đòi xem ảnh, nhưng thấy tôi nói vậy lại tỏ ra giận dỗi, quay lưng bước đi mà không thèm đợi tôi. Bật cười, tôi đành phải chạy lại làm lành:

- Anh đùa mà. Em là mẫu xinh nhất anh từng gặp đấy.

Tôi lại đưa máy ảnh lên chụp thêm một kiểu nữa, bắt đúng khoảnh khắc điệu cười mím chi của cô ấy, trông đáng yêu vô cùng. Lâu lắm mới có một ngày chủ nhật rảnh rỗi, tôi rủ Nam Phương đi chụp ảnh ngoài trời. Dân thiết kế như bọn tôi, lèo tèo vài ba đứa con gái thì không tính làm gì, chứ là con trai thì ngoài công việc còn hai sở thích khác nữa. Một là guitar, hai là nhiếp ảnh. Trước giờ tôi rất ít khi chụp mẫu là con gái. Tôi thích chụp phong cảnh hơn. Nhưng từ ngày gặp lại, và yêu Nam Phương, không hiểu sao tôi rất thích chụp hình cô ấy. Bức ảnh nào trông Nam Phương cũng xinh như thiên thần vậy.

- À anh này...

Nam Phương nói trong lúc tôi đang xoay chỉnh lens. Vẫn cố nhá một kiểu trước khi hạ máy ảnh xuống:

- Sao em?

- Chuẩn bị prom rồi đấy. Haha.

- Prom thì prom chứ sao. Sợ anh không dám đi hả? Chỉ sợ em không chịu cho anh đi cùng thôi – Tôi bật cười và tiếp tục giơ máy ảnh lên – Thứ mấy nhỉ?

- Tối thứ ba ạ.

Flash. Tôi sững người, hạ máy ảnh xuống.

Tối, tôi ngồi edit ảnh chụp được hồi chiều. Gần 200 tấm mà không phải bỏ tấm nào, cũng không cần chỉnh sửa nhiều. Tâm trạng khá ngổn ngang với nhiều dự định sắp phải bỏ lỡ, tôi nhấp một ngụm cafe đen đắng ngắt. Tối thứ ba tuần này tôi có hẹn với khách hàng quan trọng từ Sài Gòn ra. Công ty đã book sẵn lịch, cũng chỉ còn 2 ngày nữa, không thể nào thay đổi được. Là lính mới, không lý gì tôi lại có quyền bỏ ngang hay dời lịch, cũng không thể chuyển cho người khác.

- Mày giúp tao gặp khách hàng vào tối thứ 3 nhé. Tao có việc đột xuất, không hủy được – Tôi gọi điện cho Minh – chiến hữu thân thiết nhất của mình trong công ty.

- Việc gì mà lại quan trọng hơn việc này? Bận thì mày phải nói sớm chứ. Bên kia cũng đã có contact của mày, phương án cũng lên hết rồi, tao giúp kiểu gì được. Đừng làm sếp thất vọng. Công ty kì vọng vào vụ này lắm đấy.

- Tao biết.

Nhưng còn Nam Phương? Ông trời đúng là chơi khó tôi mà. Ai mà lường trước được buổi prom của cô ấy lại trùng vào thứ 3 cơ chứ. Không thể hủy hẹn với khách hàng, càng không thể không đi cùng Nam Phương. Thật là tiến thoái lưỡng nan. Ngày thứ 2 trôi qua một cách chậm chạp nhất tôi từng thấy. Vừa làm việc, tôi vừa phải nghĩ xem nên giải quyết tình huống này thế nào. Đời là vậy, được bên này lại mất bên kia, chẳng bao giờ cho được trọn vẹn. Cuối ngày, tôi quyết định bấm điện thoại gọi cho khách hàng, xin hủy hẹn. Thôi thì, chọn thiên thần của tôi vậy.

Nam Phương is calling.

- Anh ơi – Giọng cô ấy buồn rầu.

- Có chuyện gì vậy em?

- Prom lại delay anh ạ. Chuyển sang thứ 6. Chán thế. Làm em hí hửng chọn váy suốt mấy hôm nay.

- Ơ... Vậy còn... Thôi chờ nhé, anh tan làm rồi, anh qua nhà em bây giờ đây.

- Vâng. Bye anh.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi đúng là có quý nhân phù trợ mà. Đang chuẩn bị gọi cho khách hàng thì Nam Phương lại gọi trước. Cô ấy đúng là thần hộ mệnh chỉ mang đến những điều tốt đẹp cho tôi thôi. Trời không phụ lòng người tốt là đây. Yêu thiên thần của tôi quá.

***

Buổi gặp mặt với khách hàng diễn ra rất tốt đẹp. Khỏi phải nói tôi vui như thế nào. Đây là hợp đồng lớn nhất trong những hợp đồng tôi mang về cho công ty. Vừa ra khỏi văn phòng thì Minh gọi điện:

- Tình hình sao mày?

- Ổn cả. Tao đã ra tay mà còn phải lo sao?

- Thôi đi ông tướng. Không nhờ Phương thì còn lâu mày mới chịu đi. Cô bé ấy, đúng là “quân lệnh như sơn”, nhỉ? Haha

- Là sao? Tao không hiểu.

- Ơ, thì tao gọi cho Phương, hỏi có biết mày đi đâu vào thứ 3 không mà đòi hủy hẹn...

Tôi như rơi cái bụp từ trên cao xuống đất vậy. Không còn kịp nghe Minh nói thêm gì nữa, tôi phóng thật nhanh đến địa điểm dự kiến của buổi prom mà lần trước Nam Phương nói. Tiệc đã tan, mọi người bắt đầu ra về. Hóa ra prom không hề bị hủy. Chính Nam Phương dùng cách này để nói dối tôi, cô ấy không muốn vì mình mà ảnh hưởng tới công việc của tôi. Những tưởng là do tôi may mắn, nhưng kì thực không phải.

Cô ấy kia rồi...

Vẫn tóc buộc cao, quần jeans và cardigan giản dị, không cầu kì, không make up, cũng không có bộ đầm xúng xính sặc sỡ như những cô bạn của mình. Và không có partner – là tôi...

- Nam Phương!

- Ơ, anh – Cô ấy reo lên - Gặp khách hàng thế nào rồi? Ổn cả không?

- Sao em bảo anh...

- Hì, có gì đâu. Chuyện nào quan trọng hơn thì phải ưu tiên chứ. Em không sao mà.

Không sao gì chứ. Hủy thi trong khi đã đăng kí King and Queen. Chuẩn bị những điệu nhảy cách đây cả tháng, nhất là khoe sẽ mang theo bạn nhảy và cuối cùng lại đi một mình. Tôi biết, Nam Phương rất mong chờ buổi prom này, thế mà tôi lại không thể đi cùng cô ấy như đã hứa...

- Anh xin lỗi.

- Ngốc à. Sao lại xin lỗi em. Không phải em lo cho anh đâu. Em sợ nếu anh bị cho nghỉ việc thì sẽ rầu rĩ suốt ngày, rồi không có ai đưa em đi ăn sáng, mua hoa và gấu bông cho em, không dậy sớm chở em đi học nữa. Không phải thế sao? Haha.

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, thật lâu. Cô bé ấy, đã lớn thật rồi. Không còn hờn dỗi, cố chấp như xưa. Biết đánh đổi điều cô ấy muốn để mang lại may mắn cho tôi.
Tình yêu thật diệu kỳ. Nó có thể khiến người ta quên đi bản thân mình vì người khác. Cả tôi và cô ấy đều sẵn sàng từ bỏ niềm vui và đam mê của mình, chỉ để khiến cho người mình yêu được hạnh phúc.

Thật diệu kỳ, vì nó khiến cho những điều nhỏ bé trở nên đặc biệt, điều đơn giản trở nên ý nghĩa, như giây phút này đây. Diệu kỳ biết bao, khi hai trái tim cùng chung nhịp đập, khi tâm hồn hòa quyện buông lơi, ánh mắt rạng ngời và lòng đang bối rối...
Đáp lại cái nhìn chằm chằm của tôi, Nam Phương tinh nghịch nghiêng đầu: “Nhìn gì?”, rồi bẹo má tôi một cái, không để tôi nói thêm gì nữa, vội ngồi lên sau xe.

Vẫn vậy. Nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng tôi. Vòng tay cho đôi bàn tay nhỏ xinh vào túi áo khoác của tôi. Đêm tối, không còn nhìn thấy cô ấy qua gương chiếu hậu nữa, nhưng tôi biết, cô ấy đang mỉm cười.

Hẳn rồi.

Vì tình yêu, có thể làm nên điều kì diệu mà, phải vậy không?


@kenh14
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách