|
Mẹ nói: "Đừng thức khuya dữ quá, ngủ sớm đi."
Nhưng những lúc ấy, con lại cố gắng bù đắp thêm kiến thức cho mình. Con biết mình không thể dậy sớm để học bài được, nên buổi tối học được gì thì hay tới đó. Nhưng ấy vậy, điểm lại không khá hơn bao nhiêu, mẹ thất vọng.
Mẹ nói: "Không đậu đại học thì học cao đẳng hay trung cấp cũng được."
Nhưng khi con hỏi mẹ, con có thể không thi đại học được không. Mẹ lại bảo, thi để cố lấy cái bằng. Ừ thì cái bằng, nhưng con thấy gò bó lắm mẹ ạ.
Mẹ nói: "Đừng để ý người khác nói gì về mình, cứ cố gắng là được."
Nhưng khi mọi thứ không được như mong muốn, mẹ lại trách mắng, con với mẹ lại cãi nhau.
Mẹ nói: "Người ta lật vở, tại sao mình không lật? Giáo viên cho lật, tại sao không tận dụng cơ hội đó?''
Lần đầu tiên con để giấy trắng, nguyên cây gậy đỏ chót nằm ngay ô điểm như đang khiêu khích con, con kể mẹ nghe. Mẹ mắng, mẹ bảo rằng tự cao tự đại, đặt cái tôi cao quá, ngông cuồng. Lúc ấy, con cảm thấy không hối hận mẹ ạ. Mẹ biết sao không? Vì nếu con có đạt điểm 10 như bao người khác, con cũng chẳng thấy hãnh diện gì, vì đó là điểm của sách vở.
Mẹ nói, nói rất nhiều điều. Từ áp lực học hành đến điểm số, con cứ chuốc lấy cho chính mình. Ngay cả việc viết truyện mà con thường làm nhất, con lại không cho mình cơ hội được viết, vì con sợ, con sẽ lại tốn quá nhiều thời gian. Con thất vọng chính con, thất vọng rất nhiều. Con sợ mình không giàu có, để rồi giúp mẹ xây nhà mới thật đẹp như đã hứa. Con sợ mình không đủ can đảm, để chống chọi với rất nhiều cạm bẫy.
Con suy sụp, con gục ngã. Nhưng con không dám nói cho mẹ biết, vì mẹ sẽ không hiểu những gì con truyền đạt. Tất nhiên, vì con chỉ là một kẻ cứng đầu đáng trách.
Xin lỗi mẹ. Con chẳng biết làm gì hơn khi ghi ra những dòng tâm sự này. Có thể mẹ sẽ không biết, có thể mẹ sẽ không rõ, nhưng mà, mẹ ơi, con chỉ muốn nói, con thật sự thật sự xin lỗi mẹ.
Cám ơn vì mẹ đã giúp con có mặt trên cuộc đời này.
|
|