|
Đăng lúc 27-5-2015 23:09:17
|
Xem tất
Ngô Diệc Phàm, dạo này anh sống rất vui vẻ và em cảm thấy rất thoải mái.~~ Trước kia, không biết bao nhiêu lần lại thầm nghĩ: tại sao một người tốt như anh ấy không thể nhận những điều tuyệt vời hơn vậy.
Người ta không biết gì về anh cả, người ta chẳng hiểu những nỗi đau mà anh phải trải qua, người ta cứ thế mà chĩa mũi nhọn vào cuộc sống anh. Và em đang tự hỏi tại sao em có thể biết được điều đó .
Giữa Phàm Phàm và Meigeni, chúng ta hình như có một liên kết vô hình, nếu đã cảm nhận ra thì không thể nào cắt đứt được nữa.
Người ta nói tình cảm em trao anh là lố bịch nhất. Em với anh là người xa lạ, vậy tại sao em lại thích anh nhiều đến vậy, hình như em có thể "không cần ai ngoài anh", tất nhiên là trừ gia đình em ra. )
Diệc Phàm của Meigeni chẳng bao giờ thể hiện mình mệt mỏi đến nhường nào, anh luôn im lặng giấu nỗi đau của mình vào bên trong. Mỗi lần như thế, em lại buồn, dù thế nào đi chăng nữa vẫn luôn cảm thấy anh đơn độc, vẫn luôn cảm thấy anh chỉ có một mình chống chọi lại tất cả, ngay cả khi Meigeni ở đây vẫn cứ như một tay anh dang ra bảo vệ. Anh bảo vệ cả chúng em.
Chúng ta là người thân, anh luôn cho như vậy và em cũng đồng ý thế. Nhưng anh biết không, chúng ta lại không giống nhau, anh không oán trách, cũng không đổ lỗi cho ai. Thế mà em không thể tha thứ được anh à, không thể tha thứ cho những ai làm tổn hại đến anh. Không biết có bao nhiêu người trên thế giới này cảm nhận những điều mà em đang làm. Có một mối quan hệ trên thế giới này, anh ấy có thể không biết bạn nhưng bạn lại xem anh ấy đối với mình rất quan trọng. Thật sự rất quan trọng. Anh hoàn toàn vượt xa khỏi ngưỡng cửa tình yêu của một fan dành cho idol, đây hoàn toàn không còn là thứ tình cảm xa xỉ đó nữa.
Từ khi nào, Diệc Phàm được mặc định là phải có nhiệm vụ bảo vệ "ai kia". Từ khi nào việc anh ấy đi là bỏ lại một đứa-trẻ-không-tài-nào-có-thể-tự-bảo-vệ-mình. Xin lỗi, cậu ta đã ngoài ngưỡng cửa 20, cậu ta hoàn toàn là một thanh niên trai tráng và hà cớ gì Diệc Phàm của chúng tôi lại phải hy sinh cả đam mê của mình chỉ để ở lại và "tránh cho cậu ta khỏi những kinh khủng ngoài kia". Có rất nhiều thứ tôi không can tâm về chàng trai của các bạn, đúng, tôi chính là rất ghét cậu ta. Tuy nhiên tôi không muốn chỉ trích cậu ta, dẫu sao thì cậu ta tại thời điểm kia vẫn chưa trưởng thành, và cái chưa trưởng thành kia lại được Diệc Phàm rất xem trọng. Tôi ghét sự chưa trưởng thành của cậu ta, vì như vậy nên cậu ta đã không thử đứng mình vào vị trí của người khác, không thử thông cảm cho người mà cậu ta muốn trở thành. Chết tiệt!!! Cậu đã từng được anh ấy yêu thương hết mình và cũng con người đó đã quay đầu lại với anh ấy trong cái thế giới thị phi kia. Cái vị trí của cậu trước kia là thứ mà chúng tôi đã luôn ái mộ nhưng cậu đã không coi trọng nó. Tôi ghét cái suy nghĩ ấu trĩ đó, cái suy nghĩ mà Diệc Phàm buộc phải đóng một vai Hoàng Tử của "Công chúa nhỏ" kia. Làm ơn đi, anh ấy có một cuộc đời riêng của anh ấy, người ta chỉ sống một lần thôi đấy biết không, theo đuổi đam mê của anh ấy thì có gì sai, thậm chí khi rời khỏi nhóm anh ấy cũng không hề kiện cáo vì bệnh tật của mình, chỉ nói chính sách không hợp. Một con người sống biết theo đuổi mục tiêu như thế thì cái con mẹ gì các người lại bắt anh ấy sống một cuộc sống hời hợt và mệt mỏi kia.
Ca hát chỉ là ước mơ tạm thời của anh ấy. Mọi người đều biết anh ấy thích bóng rổ, vì 2 cm về chiều cao mà anh ấy đã từ bỏ ước mơ đích thực của mình, anh ấy qua Hàn Quốc vì muốn tự lập. Khỉ thật, tôi chính là thích cái cách anh theo đuổi đam mê của anh ấy đấy!! Ở trên sân khấu anh ấy có thể tỏa sáng và rạng ngời, nhưng tôi thích là một Diệc Phàm phía sau hậu đài cơ, chính là thích một chàng trai 25 tuổi bình thường với trái tim ấm áp. Ở trên sân khấu đó, anh ấy trông rất...đơn độc. Đáng lẽ trước kia tôi vẫn luôn bị thu hút bởi một người lạnh lùng, thông minh nhưng từ sau khi gặp anh ấy, tôi chính là yêu một chàng trai có nụ cười tỏa nắng, biết quan tâm, hay ngại ngùng một cách vô thức như vậy đấy. Tôi không buộc các người phải thích anh ấy nhưng làm ơn đừng có ngày nay qua ngày khác dán mãi cái mac phản bội lên người Phàm Phàm.
|
|