Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: bada_kute
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Drabble] ĐÔI LỜI MUỐN NÓI (TÂM SỰ)

  [Lấy địa chỉ]
171#
Đăng lúc 2-3-2014 21:29:10 | Chỉ xem của tác giả

BẠN

Có những món quà nhỏ nhoi nhưng có ý nghĩa cũng thật đáng trân trọng.

Có những việc làm giản đơn nhưng được làm bằng trái tim cũng thật đáng giữ gìn.

Buồn... thì chỉ có niềm vui mới có thể khỏa lấp.

Vui... thì chỉ muốn nhận lấy thêm những điều hạnh phúc.

Bàn tay ta có thể tự tìm, tự tạo, nhưng thật sung sướng khi có người bên cạnh cùng làm.

Và sự sung sướng đó chỉ thật sự mãn nguyện bởi cái người... được gọi bằng một từ thật thân thương là "BẠN" đem đến cho ta mà thôi.

Ps: Để tìm được một người bạn chân thành, thì ta phải chân thành với bạn trước đã.
Còn như ta đã bỏ lòng ra, mà bạn không thèm nhận lấy, thì đó là bạn không có phước để hưởng... đơn giản vậy thôi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

172#
Đăng lúc 24-3-2014 00:02:00 | Chỉ xem của tác giả
tại sao luôn nằm mơi những giấc mơ kỳ lạ như thế ?


tại sao quan cảnh thấy trong giấc mơ thật đến đau lòng như thế?

tại sao khi tĩnh mộng chỉ còn  là cảm giác như đã đánh mất đi 1 thứ gì đó quan trọng

Nếu thật sự có hữu tình,có kiếp trước kiếp này và kiếp sau .Thì giấc mơ ấy như tái hiện lại vậy,dường như 1 người quan trọng rất quan trọng  

yêu thật nhiều rồi cũng đánh mất .
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

173#
Đăng lúc 25-3-2014 01:26:52 | Chỉ xem của tác giả
Mộc phủ phong vân đúng hay

mỗi một nhân vật đều cực hay ,đều rất thông minh

mưu mô thâm độc

luôn vì lợi ích riêng của bản thân mình

trời a hay quá ,xem mà có động lực viết fic ghê
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

174#
Đăng lúc 15-4-2014 18:31:10 | Chỉ xem của tác giả
BÌNH AN NHÉ...

Em gặp anh vào một buổi chiều mưa, những hạt mưa nhè nhẹ bay...

Anh là người kèm thêm môn hóa cho em trong giờ giải lao hoặc giờ nghỉ vì trường cấp 2 chúng ta học là một ngôi trường nội trú... Địa điểm hai đứa mình thường giảng bài cho nhau là căng tin...

Em..., không biết từ lúc nào, em đã cảm thấy thích cái cách anh dạy em... Cái cách anh cốc đầu em vì không tập trung nghe anh giảng bài, cái cách anh mỉm cười nhẹ xoa đầu em khi em đạt điểm cao...

Không biết từ lúc nào em luôn mong đợi đến giờ giải lao để được gặp anh, em thích cái cách anh nhăn mặt, cách anh cười đùa nói chuyện hay chỉ là lúc anh yên lặng đọc báo...

Anh là một người lạnh lùng, phải... anh ít khi cười, nhưng em có cảm giác ở bên em, anh cười nhiều, nói nhiều và cũng hay đùa nữa,... Em không biết là thật hay là chỉ do mình nhầm tưởng, nhưng nếu là em tự ảo giác chính mình thì cứ cho em được cảm nhận cái ảo giác ấy một lần...

Anh là Bình An (em hay gọi là Peace), cái tên khiến người khác cảm thấy bình yên và an toàn một cách lạ thường, ở bên anh cũng thế.

Anh học giỏi, chơi thể thao cừ (đặc biệt là bóng đá), đẹp trai và con nhà giàu... Em không biết có phải sự đổ vỡ trong hôn nhân của bố mẹ đã làm con người anh trở nên ít nói và lạnh lùng không, nhưng em hiểu được nỗi cô đơn anh đang phải gánh chịu một mình

Rồi một ngày kia, lại một buổi chiều mưa, anh đã nói thích em... Khuôn mặt anh đỏ ửng trông thật đáng yêu, em cũng thế, lúc ấy tim em như ngừng đập, mọi hệ thống máy móc trong người đều ngưng hoạt động...

Em không biết mình có nên đồng ý hay không... nhưng rồi cái gật đầu cũng đã nói lên tất cả

Kết thúc cấp 2,... em chuyển nhà đi nơi khác vì tính chất đặc thù của công việc ba em và anh thì ở lại nơi ấy. Chúng ta xa nhau, trước lúc đi anh đã đưa cho em quả địa cầu với lời nhắn:"Trái đất đã nằm trong tay em rồi, anh thì ở đây này, anh đang nằm trong tay em... Và em hãy nhớ ở nơi này, có một người đang đứng đợi em... Anh thích em, chưa thể khẳng định là yêu bởi mình còn nhỏ, TÌNH YÊU là thứ quá lớn lao so với một đứa trẻ như chúng mình. Anh muốn mình chưa thật tốt đủ để yêu em, nhưng em hãy nhớ, anh THỰC SỰ thích em. Thích đến nỗi mỗi khi bên em anh quên cả thời gian, quên cả mình đang ở đâu, quên cả mình là ai, quên moi thức xung quanh... "

Và mình đã xa nhau...

Anh là hot boy,... phải... Một hot boy thực thụ...

Còn em, là một con nhóc lùn và mập, sức học bình thường cùng một cặp kính cận với mớ tóc bù xù như tổ chim, nhìn mình trong gương đôi lúc em tự hỏi mình có cái quái gì mà anh lại đi thích một người như em?!?!

Tuy xa nhau nhưng hai đứa vẫn giữ liên lạc bằng cách nhắn tin, gọi điện, email, facebook... Anh tặng quà và gửi những lời chúc ngọt ngào nhất trong những dịp đặc biệt cho em.  Và đôi lúc là chẳng có dịp gì cả, nhưng anh vẫn gửi quà cho em đều đặn và bất ngờ... Nhưng món quà em thích nhất vẫn là quả địa cầu thủy tinh với dòng chữ:"Yêu nhau cho dù xa cách thì có thế nào cũng sẽ trở lại bên nhau..."

Bẵng đi một thời gian, em không liên lạc với anh vì mình giận nhau, bạn thân của em nói dạo gần đây anh hay đi cùng một cô gái nào đó xinh xắn và cao ráo... Hai người cười đùa vui vẻ với nhau...

Em tức giận, em không nhắn tin, không gọi điện cho anh nữa, hai đứa mình đã cãi nhau...
Em quá tự ti, vì sự tự ti đó mà em đã nói lời chia tay với anh...
...
...
...
Anh đồng ý...

Bây giờ, đã 2 năm kể từ ngày em nói lời chia tay với anh, nhưng anh vẫn còn đâu đó trong trái tim em, mặc dù mờ nhạt nhưng lại không tài nào xóa được...

Hôm nay, nghe tin anh có người mới... Em thản nhiên, không buồn, không khóc, không đau lòng như em đã từng,...

Trống rỗng, mọi thứ với em như là không tồn tại...
Em ngỡ tưởng mình đang ở trạng thái không trọng lượng...

Kỉ niệm như mới xảy ra ngày hôm qua...

Đau buồn làm gì khi người ta đã có người khác???
Buồn đau được gì đâu khi tất cả đã hết???
Từ giờ em phải học thôi,...
Học cách vui vẻ, mỉm cười với cuộc sống - một cuộc sống chính thức không còn anh...

Cất buồn đau đi nhé, yêu đương gì giờ này??? Khi mà chỉ còn hai năm nữa em sẽ chính thức thi vào đại học...

Em không chắc chắn là em vui, nhưng em chắc mình không buồn anh ạ... Bởi em biết: Yêu nhau cho dù xa cách thì có thế nào cũng sẽ trở lại bên nhau...

Có thể em chưa tìm được người mình thực sự yêu... Nhưng trong tương lai, sẽ có một chàng trai đến gõ cửa trái tim em vào một ngày nắng nhẹ...

Bởi vậy em cần phải quên anh, em có thể làm được mà phải không Peace??? Anh tin em chứ??? Vì em mới chỉ là thích anh thôi mà... anh nhỉ...
...
...
...

Em là đứa con gái mạnh mẽ mà, một khi đã nói là sẽ làm được Peace ạ...

Vì vậy...
Tạm biệt anh... Người cũ ... Sống tốt nghen anh
BÌNH ANH NHÉ...PEACE

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
yool_bluespill + 5 Cảm ơn bạn

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

175#
Đăng lúc 21-4-2014 11:15:35 | Chỉ xem của tác giả
Đối với một đứa trẻ, ngôi nhà rất quan trọng. Một đứa bé sống trong nhà mình cũng tự nhiên và máu thịt như sống trong chính bản thân mình. Nó không thể chạy khỏi nhà mình, vì điều đó làm nó đau đớn. Cũng như một con thỏ không thể chạy ra khỏi bộ da của mình...

Chỉ có người lớn mới làm điều kì cục đó... Trong một số trường hợp Bản ngã có thể biến thành Tha nhân.

Trích: Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ

Bình luận

không được dùng màu đỏ thôi, bạn có thể dùng màu hồng, xanh, nâu được mà  Đăng lúc 3-5-2014 11:20 AM
chỉ đc dùng màu đen thôi hả bạn  Đăng lúc 23-4-2014 09:23 PM
Bạn ơi ko đc dùng màu đỏ nhé, sửa lại giúp mình  Đăng lúc 22-4-2014 03:03 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

176#
Đăng lúc 21-4-2014 19:41:10 | Chỉ xem của tác giả
VIẾT CHO MỘT TÌNH YÊU KHÔNG ĐẾN

Chúng ta… đã từng là gì đó của nhau? Là bạn bè? Là tình nhân? Hay là người yêu?
Tình yêu cần một chút gì đó mộng mị, nhưng em và anh lại quá tỉnh táo, nên ta đành lướt qua nhau...

Chúng ta…

Đã từng là gì đó của nhau?

Là bạn bè? Là tình nhân? Hay là người yêu?

Chúng ta…



Đã từng quấn quýt bên nhau, cùng nắm tay dạo bước qua những con phố

Chúng ta

Đã từng không thể rời mắt nhau, từng quan tâm, từng hò hẹn... từng hạnh phúc…

Vậy mà

Xúc cảm ấy… là không thật.

Ánh mắt ngày ấy… là giả dối.

Say mê ngày ấy… là khờ dại

Quan tâm ngày ấy… là lãng quên



Nhưng sao

Yêu thương ấy… quá đỗi chân thật

Khoảng khắc

Nhìn… mông lung… ngại ngùng… rồi rơi lệ

Đánh mất

Cái nắm tay khờ dại

Nụ hôn sớm mong manh

Giờ đây

Nghĩ về chuyện xưa…

Là cảm thấy cay khóe mắt

Là cảm thấy vụn vỡ, bất an

Là niềm tin trở nên mong manh

Là những an nhiên dần xa khuất.

Yêu thương

Phải làm sao cho đủ, chắp vá thế nào để đong đầy?

Tình yêu

Chưa đến… đã vội đi…

Viết cho một tình yêu không đến...!

Nguồn: Báo du học
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

177#
Đăng lúc 1-5-2014 08:45:03 | Chỉ xem của tác giả
LỜI NÓI DỐI ĐÁNG THƯƠNG NHẤT

Đừng bỏ mặc ai đó chỉ vì họ nói rằng “không sao cả”. Đó chỉ đơn thuần là một lời nói dối mà thôi – lời nói dối đáng thương nhất!

Em có biết lời nói dối đáng thương nhất là gì không em?

Là một câu nói mà người ta ngang nhiên nói dối để ngụy trang đi cảm xúc và tình trạng tồi tệ của mình, trưng ra một vẻ mặt an yên, cùng một nụ cười kém sắc.

Là một thoáng ngại ngùng giấu đôi mắt nhờ nước quay đi, là cúi đầu lặng lẽ, là di di mũi giày xuống đất, là ngần ngại đẩy tay một ai đó quan tâm ra khỏi mình.

Là dáng vẻ trầm buồn đến thê lương, là sự cô độc vây kín cả tâm hồn, là lúc hoang mang và cũng là khi yếu đuối nhất.

Con người ta vẫn vậy, chuộng lời nói dối để làm yên lòng người khác còn cõi lòng mình thì bị phá nát tan.

Chính là câu: “Không sao cả!”

Ừ thì không sao nên đừng quan tâm nữa, đừng hỏi han nữa, đừng gợi ý giúp đỡ, có được không? Lòng tự trong cao ngút, muốn tự mình giải quyết, không muốn phiền hà tới ai, cũng không muốn ai lo lắng cho chuyện của riêng mình, nên chậc lưỡi cho qua, nói là “không sao cả”.

Ừ thì không sao nên giấu lòng mình cũng với những giọt nước mắt nặng trĩu. Cũng đôi khi sợ sệt, nói ra rồi người ta cũng có quan tâm đâu? Người ta đã không để ý đến, thì chẳng thà cứ nói rằng “không sao cả” vì có sao đi chăng nữa, người ta cũng chỉ gật đầu nói đãi vài câu. Lúc bấy giờ, lại vì thế mà đau lòng hơn, thắp hy vọng lên làm gì, để rồi ôm thất vọng.
  


Ừ thì không sao bởi phải học cách tự lập và học cách trưởng thành. Muốn rèn giũa mình giữa những chông chênh, muốn vững bước cả khi không còn ai bên cạnh. Cũng là vì muốn người khác sẽ được chứng kiến việc mình đương đầu với khó khăn thử thách. Nói không sao như một cách nói mỉm cười, làm nhẹ đi nỗi lo và cứ thế đi lên. Đôi khi, không sao cả giữa một rừng sao là một điều phi lý, nhưng sẽ vì còn ai đó mong chờ, còn ai đó hy vọng, nên từ từ giải quyết những nỗi lo. Rồi sẽ trở thành “không sao cả” thật sự thôi mà.

Thế nên, em biết đấy, đừng vội tin, đừng vội gật đầu hay vội mỉm cười khi ai đó nói không sao, hoặc nói rằng họ ổn. Tin không em, đa số họ trong những lời đáp có phần hờ hững ấy là một tâm trạng hoang mang cần có người chia sẻ, là một bờ vui muốn run lên nức nở vì sợ hãi điều gì sắp đến. Những lúc này, đừng tin lời họ nói, hãy tin điều mà họ làm. Hãy nhìn vào đôi mắt của họ, đôi mắt chân thật không che giấu bất cứ việc gì. Nếu có thể, hãy ở bên cạnh họ nhé em. Lúc mà họ viện cho mình một lời nói dối để mạnh mẽ thay cho vẻ yếu mềm, nghĩa là lúc mà họ cần em nhất, cần quan tâm, cần động viên an ủi.

Đừng bỏ mặc ai đó chỉ vì họ nói rằng “không sao cả”. Đó chỉ đơn thuần là một lời nói dối mà thôi – lời nói dối đáng thương nhất!

Bình luận

trích nguồn nếu là bài viết siu tầm nhé bạn  Đăng lúc 3-5-2014 11:21 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

178#
Đăng lúc 3-5-2014 10:06:41 | Chỉ xem của tác giả
TẬP VIẾT


Lúc còn đi học, chỉ giỏi nhất chính tả và giảng văn, cái thời mà những bài tập làm văn phần đông chỉ được làm với văn miêu tả đấy, rất đơn giản mà làm thật tệ, y như bày bán hàng, liệt kê mọi thứ, mà không theo trình tự nào. Đọc nhiều tác phẩm văn học kinh điển, nhận lấy thật nhiều cảm xúc, dần biết diễn giải mọi thứ, thông hiểu chủ điểm, nhưng cũng tại bản tính không thích bị gò bó, ép buộc vào bất cứ điều gì, thế là lại cứ thích làm loạn, viết bằng những cảm xúc của chính mình, cùng những ước mơ.

Cuộc sống có thật nhiều điều để bận rộn, chẳng còn muốn tìm việc khó để mà làm, sao cũng được, chỉ cần mình thấy thích là đủ. Rồi khi bước đến với một cộng đồng, muốn hòa nhập, thì không chỉ mình thấy thích là được, bắt đầu tự làm khó mình, cái gì cũng có hai mặt ưu khuyết, học hỏi không ít, bỏ ra cũng thật nhiều. Không sao:

“ Chỉ cần có thời gian, mọi thứ tôi có thể làm được!”

Câu nói luôn là hành trang cũng như là lời động viên với bản thân mình, giúp mình thật nhiều, vững bước chân bước trên đường đời.

Thời gian vẫn trôi qua, có lúc thật bình lặng, có lúc có gió, sóng, mưa, thậm chí sấm sét, dù chỉ là giữa khoảng không gian nhỏ bé của riêng mình nhưng cũng đủ để cái tinh thần mạnh mẽ này gục ngã, mỗi lần té xuống vẫn có thể tự đứng dậy… một mình.

Mỗi lần gặp việc khó… vẫn lẩm bẩm: “ Ừh, khó đấy!” Khó thì sao? Từ từ giải quyết nào, còn giải quyết không được thì không bao giờ đụng vào, chứ không bỏ giữa chừng, trách nhiệm cho mọi thứ thật làm mình mệt mỏi, đôi lúc muốn buông bỏ. Và tự nói với lòng: “ Ai chẳng thế…”… Tự dưng khác người chi cho lạ, cho lạc lỏng… nhưng sao không thể thế này, phải chăng mình không còn nhỏ để vô trách nhiệm cho mọi thứ nữa…

“ Ừh, vậy đi! Chỉ cần có thời gian!”

Rồi cái thứ mà mình cần nhất lại làm khó mình nhất, ảnh hưởng, chi phối mình trong mọi chuyện. Cái gọi là “thời gian” đó trôi qua, vẫn không thay đổi trong từng suy nghĩ, lối dẫn dắt, hàm ý, nhìn qua lại vẫn thế, để biết rõ càng ngày càng cứng đầu, lì lợm.

Viết… vẫn cứ cho rằng MA là khó nhất, nhưng hiện tại đối với mình, chuyển ngôi thứ mới là khó, một câu chuyện đã được hoàn tất, bây giờ chẳng muốn chỉnh sửa lại nữa, vì đối với mình, một khi đã được hoàn, thì không muốn chỉnh sửa lại bất cứ điều gì, để đó để nhận lấy điều sai mà còn được học hỏi. Chỉ là tự sướng, nên để ngôi thứ nhất, bây giờ chuyển ngôi… zah… khó quá, toàn longfic, chuyển ngôi, thành ra looooongfic quá, tự dưng ngán ngẩm, chẳng muốn đổ thừa cho thời gian nữa.

Rồi khoảng thời gian chật hẹp cũng có thể nghĩ ra, bằng quả đầu đá cái cớ tự bào chữa cho bản thân mình khi không thể viết bằng hai từ:

“ Làm biếng”

Chẳng thể làm gì nên chuyện cho hai từ “ Làm biếng”

Thế thì có thể chấp nhận dể dàng hơn mà thôi…

Bình luận

Thật là... sao Yool không cho ss làm biếng vậy, hihi... ss sắp "xả rác" nhà Yool nữa đây  Đăng lúc 6-5-2014 06:16 PM
ss đi bụi còn gì, e thì cứ ngồi nhà đợi ss  Đăng lúc 5-5-2014 09:45 AM
Yool nói thế, tự dưng ss cảm thấy mình như vừa đi bụi, hehe, ss vẫn ở đây đấy thôi, vì chưa làm xong nhiệm vụ đó mà  Đăng lúc 3-5-2014 03:30 PM
hú hú, ss đã về  Đăng lúc 3-5-2014 11:37 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

179#
Đăng lúc 4-5-2014 07:50:38 | Chỉ xem của tác giả
Bố , ông nội , bà nội , bạn bè . rất quan trọng , rất thân . Nếu như một ngày nào đó mất đi thì sẽ ra sao nhỉ ? À không mất rồi  có đúng không nhỉ ? Không biết nữa  nhưng cái cảm giác này  thật sự là rất bức bối .. rất khó chịu .. phải làm sao bây giờ ?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Xin mọi người chấm dứt cái cảnh chửi nhau này đi .. có được hay không ?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tại sao bắt con phải lựa chọn ? Con không muốn ...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Con xin lỗi .. nhưng con không bỏ mẹ được ... Dù sao thì con cũng vẫn sẽ trở về vẫn sẽ về thăm bố ông bà cho dù mọi người không chấp nhận con đi chăng nữa ... sẽ thật khó để con phải từ bỏ mọi người  nhưng nếu lựa chọn chỉ có thể là một thì con nguyện từ bỏ tất cả để ở bên mẹ . bởi với con mẹ quan trọng hơn bất kì ai ... Mong rằng mọi người hiểu cho con

Bình luận

dành cho mẹ không bao giờ thay đổi. Chúc bé luôn mạnh mẽ vượt qua mọi thứ cùng mẹ, chúc mừng mẹ bé có đứa con biết thông hiều như bé, cố lên nhé ^^  Đăng lúc 4-5-2014 08:55 PM
Rồi bố, ông bà nội sẽ hiểu thôi bé à! như bé đã từng hiểu mẹ như thế nào! thời gian sẽ làm cho mọi thứ có thể thay đổi, nhưng ss mong rằng tình cảm mà bé   Đăng lúc 4-5-2014 08:54 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

180#
Đăng lúc 20-5-2014 17:21:57 | Chỉ xem của tác giả
Làm trẻ con
thật thích...

.
.
.
Nghĩ cái gì, muốn điều gì cũng
đều viết hêt lên nét mặt.
Thế giới của chúng nhỏ lắm, quanh quẩn từ nhà ra ngõ, từ nhà đến trường...
.
.
.
nhưng...
nhìn đâu cũng thấy bạn bè
rất chân thật
rất hồn nhiên...

Bình luận

Vì thế lúc còn có thể, đừng có lớn  Đăng lúc 28-5-2014 02:15 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách