|
Tác giả |
Đăng lúc 2-2-2015 19:51:19
|
Xem tất
CHƯƠNG 15: CAN NGĂN
Tờ mờ sáng hôm sau, hai người vẫn chưa thức dậy.
Trạch Sinh trở mình, mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh tí ta tí tách bên ngoài.
Hắn giật mình tỉnh dậy, trời mưa sao?
Hắn vội vàng xuống giường, mang giày, may mắn là trời vừa bắt đầu mưa, chỉ mới lắc rắc vài hạt, nên đống củi bên vách nhà cũng chỉ bị ướt một chút.
Hắn lấy áo tơi che đống củi lại, sau đó ôm củi dần dần vào nhà.
Lúc này Trương thị cũng đi ra, nhìn thấy Trạch Sinh đã che đống củi cẩn thận nên cũng yên tâm, rồi quay sang ôm củi của mình vào nhà.
Tiểu Như nghe thấy động tĩnh cũng thức dậy, đang mặc quần áo trên giường, “Trạch Sinh, bên ngoài trời mưa sao?”
Trạch Sinh đang rửa nồi trong bếp, vừa rửa vừa trả lời nàng: “Ừ, mưa nhỏ thôi. Tiểu Như này, củi nhà mình không còn bao nhiêu, mấy hôm nữa ta sẽ lên núi đốn ít củi tùng về”.
“Lúc đó ta đi nữa nhé, có phải là ngọn núi bên kia sông không?” Từ lúc tới đây đến giờ, Tiểu Như chưa từng lên núi.
“Đúng rồi, là ngọn núi gần nhất ấy. Mà nàng đi làm gì, phơi gió phơi nắng, đốn củi mệt lắm đấy.” Trạch Sinh rửa nồi xong, múc một bát gạo nhỏ cho vào nồi, cắt thêm vài củ khoai để vào, đậy nắp nồi lại, đặt lên bếp rồi cúi xuống nhóm lửa.
“Ta cũng có phải cao quý gì đâu, cũng chẳng phải thiên kim đại tiểu thư gì, còn sợ gì phơi gió phơi nắng chứ. Mà nghe nói trên núi có nhiều loại quả dại lắm đúng không?” Tiểu Như hỏi với vẻ chờ mong.
Trạch Sinh không nhị được cười: “Ra là nàng muốn ăn quả dại. Mỗi năm vào mùa thu thì trên núi có quả móng gà này, quả mơ này, quả táo chua dại này, còn quả hỏa cức đẳng nữa, bây giờ chắc là chín hết rồi đấy. Bình thường có nhiều trẻ con lên núi hái quả dại lắm, đợi đến lúc nàng đi, chắc là chẳng còn gì nữa đâu.”
Tiểu Như nghe thấy mà chảy nước miếng, nàng chưa bao giờ được ăn mấy loại quả đó, thậm chí có lại còn chưa nghe tên bao giờ, “Nhất định ta phải đi mới được, ít nhất cũng phải ăn thử được một ít chứ.”
Sau khi ăn điểm tâm, bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, cả nhà không ai bước ra ngoài.
Tiểu Như và Trạch Sinh ngồi trong nhà bóc lạc. Thụy nương thì vẫn tiếp tục may bộ đồ mới của nàng, nàng đang khâu cổ áo, chắc là hôm nay có thể mặc được rồi. Lạc Sinh thì ngồi xổm trước cửa làm mũ tông, trời mưa vẫn có thể đội ra ngoài thoải mái.
Vì cửa hai nhà đều mở, nên thỉnh thoảng Thụy nương buông vài câu trêu đùa với Tiểu Như, vẻ mặt nàng ta có chút rầu rĩ, cũng có chút đố kỵ.
Tiểu Như hiểu rõ, Thụy nương là đang rầu rĩ việc kiếm tiền.
“Đại tẩu, lát nữa ta chỉ tẩu cách làm lạc đa vị nhé, chúng ta cùng nhau mang ta chợ bán.”
Thụy nương dừng việc đang làm lại, nhìn Tiểu Như mang vẻ mặt chân thành, không giống như đang lừa nàng. Nàng khó xử nở nụ cười, nói: “Khó lắm, hai nhà bán y như nhau, ngươi buôn bán cũng đâu dễ gì đúng không?”
Tiểu Như bình thản nói: “Không sao đâu, chúng ta cũng nhau kiếm tiền thôi mà!”
Thụy nương thấy Tiểu Như tốt tính như vậy, lại càng cảm thấy ngượng ngùng hơn, nên uyển chuyển nói: “Không cần đâu, mấy hôm nay ta đã bàn với Lạc Sinh tìm cách khác để kiếm tiền rồi.”
Lúc nói nàng đưa mắt nhìn sang Lạc Sinh một cái. Lạc Sinh ão não nhếch miệng cười, nghĩ thầm trong lòng, bàn tới tính lui, cũng chẳng bàn ra cách gì được.
Trạch Sinh biết ý đại tẩu không muốn tranh mối làm ăn với mình, ngẫm nghĩ thấy nhà mình cũng chỉ có bảy mươi cân lạc, bóc xong hết chắc cũng còn lại khoảng năm mươi cân, bán vài lần là hết, nên nói: “Đại tẩu, còn không….Lạc nhà tẩu bán hết cho nhà chúng ta được không?”
Thụy nương nghe vậy thì hai mắt lập tức sáng lên, đúng rồi, có thể đem lạc bán cho nhà Trạch Sinh mà, lại nói nếu bọn họ buôn bán tốt, thì phải cần nhiều lạc hơn nữa rồi. Còn lạc nhà mình thì căn bản là bán không hết được, vì nhà nào cũng trồng, cứ giữ hết ở nhà thế thì lãng phí quá, bán đi còn có thể kiếm được chút tiền.
“Được!” Thụy nương cười khanh khách đáp lại, sau đó buông việc trong tay xuống, xoay người đi vào trong nhà, để lại ở nhà khoảng mười cân, còn sáu mươi cân còn lại đều mang hết qua nhà Trạch Sinh.
Tiểu Như chỉ biết giá lạc đã bóc vỏ là sáu văn tiền một cân, còn lạc nguyên vỏ thì nàng lại không biết giá, “Đại tẩu, tẩu tự định giá nhé.”
“Sao lại để ta tự ra giá chứ, đa số đều bán là ba văn tiền một cân, giá như vậy được không?” Thụy nương nhìn Tiểu Như, rồi sợ là nàng chê đắt, nên nói: “Còn không thì rẻ hơn một chút, hai văn một cân cũng được.”
“Sao ta lại không biết xấu hổ như thế, chúng ta cứ theo giá thông thường, ba văn tiền một cân. Nhưng mà, bây giờ nhà chúng ta lại không có nhiều tiền đến thế. Tổng cộng là một trăm tám mươi văn, ta đưa trước cho tẩu bốn mươi văn được không, đợi đến khi chúng ta bán được tiếp, lại trả tiếp cho tẩu nhé.”
Thụy nương nghe thấy có thể có được bốn mươi văn ngay, thì lập tức đồng ý: “Đươc, được!”
Cuối cùng thì Thụy nương cũng vui vẻ cầm bốn mươi văn tiền về nhà mình. Vốn nàng đang phát rầu vì không kiếm được tiền, lần này lại có được những bốn mươi văn, hơn nữa còn đến một trăm bốn mươi văn chưa lấy, trong lòng cứ hớn ha hớn hở không thôi.
Lạc Sinh thấy Thụy nương cuối cùng cũng không xụ mặt nữa, nên cũng lập tức vui vẻ theo.
Trạch Sinh thấy nương hắn đang ngồi ngoài cửa khâu đế giày, nên hỏi: “Nương, lạc trong nhà nương có bán không?”
“Các ngươi có thể bán nhiều đến vậy sao? Vẫn có thể buôn bán tốt chứ?” Đương nhiên Trương thị muốn bán, chỉ là bà đang lo bọn họ buôn bán không được lâu dài, sẽ không cần nhiều lạc đến thế.
Tiểu Như rất có lòng tin, nên nhanh nhảu nói: “Nương, nương yên tâm đi, nhất định sẽ được lâu dài mà!”
Thế rồi Trương thị cười khanh khách quay vào nhà khiêng sáu mươi cân lạc ra, Tiểu Như cũng đưa trước cho bà bốn mươi văn tiền, còn một trăm bốn mươi văn nữa thì ghi nợ.
Trạch Sinh sắp xếp lại mấy bao lạc trong phòng, sau đó quay lại ngồi bóc lạc cùng Tiểu Như.
Lúc này, bỗng dưng họ nghe thấy tiếng nữ nhân khóc lớn.
Tiểu Như hoảng sợ, “Ai khóc vậy?”
Còn Thụy nương thì hình như đã rất quen với tiếng khóc này, “Đông sinh nhà bên lại đánh Chi nương phải không nhỉ?”
Trương thị cẩn thận lắng nghe, “Đúng rồi, là Chi nương đang khóc đấy. Haizzz, cái thằng Đông Sinh này, động một chút là đánh Chi nương, mà Chi nương cũng chẳng phải là đứa biết nghĩ nữa.”
Tiểu Như kinh ngạc, bạo hành gia đình sao?
Tiếng khóc của Chi nương ngày càng lớn, tiếng khóc truyền từ sát vách ra tận ngoài sân, nghe càng ngày càng thê thảm, cũng nghe rất rõ ràng tiếng mắng chửi của Đông Sinh.
Tiểu Như có hơi không nhịn được, “Thấy ồn ào ghê quá, chúng ta có nên bước qua khuyên giải không?”
Trương thị cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Thôi! Chuyện nhà bọn họ chúng ta ít dính vào thôi, trước kia bọn họ đánh nhau, Lạc Sinh và Trạc Sinh đi qua khuyên giải, cuối cùng chẳng được thứ tốt đẹp gì.”
Thật ra Trạch Sinh cũng có chút không yên, nghe tiếng khóc của Chi nương, chắc là bị đánh không nhẹ rồi.
“Con tiện phụ này! Sao ngươi không đi chết đi hả? Sống cũng chỉ biết phá của mà thôi!” Tiếng mắng chửi của Đông Sinh truyền ra trước sân, rồi nghe cả tiếng đánh đấm rất rõ ràng nữa.
Tiểu Như giật mình nhìn sang Trạch Sinh, Trạch Sinh cũng không chịu nổi nữa, vội vàng đứng dậy, chạy ra bên ngoài. Tiểu Như cảm thấy lo lắng, cũng chạy theo sau.
Vừa bước vào sân, Tiểu Như đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hãi.
Chi nương người đầy bùn đất ngồi khóc dưới đất, còn Đông Sinh thì hung hăng đá lên người nàng, vừa đá vừa mắng: “Đồ con đàn bà phá của, bao nhiêu tiền trong nhà đều bị ngươi dọn sạch hết rồi, mới hôm trước ta kiếm được hai mươi văn tiền, đảo mắt cái đã không thấy tăm hơi! Ngươi lén mang cho nhà mẹ đẻ, còn dám nói là làm mất rồi, hôm nay lão tử không đánh chết ngươi thì lão tử sẽ không mang họ Phương!”
Vóc người Đông Sinh cao lớn, thân thể cường tráng, gương mặt góc cạnh, còn Chi nương thì thân hình nhỏ bé, nước mắt đầm đìa, mặt mũi bầm dập, có vẻ bị đánh rất thê thảm.
Tiểu Như thấy Đông Sinh đấm đá Chi nương hung ác như vậy, thì lập tức hết hồn! Cứ đá như vậy nữa, chắc chắn Chi nương sẽ bị hắn đá đến chết.
Trạch Sinh chạy đến kéo Đông Sinh ra, nhưng Đông Sinh lại rất khỏe, hắn dùng sức đẩy Trạch Sinh ra, lại đạp thêm một cái vào trước ngực Chi nương.
Trạch Sinh không thể làm gì ngoài đứng ra ngăn cản trước mặt Chi nương, nhưng không ngờ lại bị Đông Sinh đẩy mạnh một cái, ngã ngồi trên mặt đất.
Tiểu Như vội vàng chạy đến đỡ Trạch Sinh dậy.
“Tiểu Như, nàng mau đứng nép ra ngoài đi, cẩn thận bị thương đến nàng đấy!” Trạch Sinh đứng dậy, phủi phủi bùn đất trên người.
Lúc này Đông Sinh lại chạy đến nắm tóc Chi nương, kéo lê nàng ta trên đất.
Tiểu Như hoảng sợ la lên. Mà càng làm Tiểu Như giật mình hơn là, nương của Đông Sinh chỉ một mực thờ ơ nhìn, vẻ mặt lạnh lùng, cứ như mong sao Đông Sinh đánh chết Chi nương đi vậy.
Chỉ có cô bé trong tay bà ta đang thất thanh khóc lớn nhìn Chi nương gọi mẹ.
Trạch Sinh chạy đến kéo Đông Sinh ra, không cho hắn túm tóc Chi nương nữa. Nhưng Trạch Sinh nào phải là đối thủ của Đông Sinh cao lớn, hắn cứ vươn tay đẩy Trạch Sinh ra, làm Trạch Sinh không sao tới gần hắn được.
Đông Sinh giận dữ quát: “Trạch Sinh, ngươi về đi, đừng quan tâm đến chuyện nhà ta!”
Hắn vừa hô vậy, thì Trạch Sinh chỉ có thể bất đắc dĩ lùi về sau một bước.
Đông Sinh càng tức giận hơn, bỗng dưng cầm một khúc cây to chuẩn bị đánh lên người Chi nương.
Trạch Sinh hết hồn vội vàng chạy tới định giật lấy khúc cây, nhưng sao hắn có thể đấu lại Đông Sinh được?
Lạc Sinh thấy Đông Sinh tay cầm khúc cây, cũng vội vàng chạy đến hỗ trợ.
Cha Phương và Trương thị cũng đi qua, nhưng dù gì thì ông bà cũng không phải người đồng lứa, không tiện nhúng tay can thiệp, chỉ nói: “Đông Sinh, mau buông cây xuống đi, cho dù là Chi nương không đúng, thì nàng ta cũng là thê tử của ngươi, là nương của khuê nữ của ngươi.”
Nhưng Đông Sinh không hề lọt tai, chỉ hận sao không đánh chết Chi nương ngay lập tức.
Trạch Sinh, Lạc Sinh và Đông Sinh cứ lôi kéo nhau trên vũng bùn.
Không biết sao, bỗng dưng Đông Sinh trượt chân, ngã về phía sau, té xuống đất, đập đầu vào một tảng đá.
Một tiếng “đông” vang lên! (Càfé: đầu người va vào đá mà ra thứ tiếng này có mà nát sọ ><)
Lúc này, mọi người ở đây đều ngây người tại chỗ!
Rốt cuộc nương của Đông Sinh cũng có phản ứng, bà buông đứa bé trong tay xuống, chạy đến, khóc lớn: “Đông Sinh! Đông Sinh!”
Chi nương cũng sững sờ, mặt mũi bầm dập, tóc tai bù xù như người điên chạy nhào vào người Đông Sinh, khóc lóc: “Đông Sinh, ngươi đừng có việc gì mà! Ngươi mà làm sao bảo ta và đứa nhỏ sống thế nào đây?”
“Ngươi nói bậy gì hả? Ngươi đang rủa hắn chết sao?” Nương Đông Sinh hung ác mắng nhiếc Chi nương. Thân thể Chi nương lập tức cứng đờ, khóc không thành tiếng.
Lạc Sinh và Trạch Sinh thì sợ đến mức không dám cử động.
Tiểu Như, Thụy nương, Trương thị, cha Phương đều sợ đến ngây ra, chẳng lẽ can ngăn mà dẫn đến án mạng luôn rồi?
Nương Đông Sinh và Chi nương liên tục lắc người Đông Sinh, gào khóc không thôi.
Bỗng nhiên nương Đông Sinh quay người lại, vừa khóc vừa oán giận nói: “Lạc Sinh, Trạch Sinh, ai cho các ngươi quản chuyện nhà chúng ta hả? Đông Sinh có đánh chết Chi nương thì liên quan gì đến các ngươi chứ?”
Chi nương lại càng oán giận bọn họ hơn, khóc lớn, rồi gào thét lời lẽ ác độc: “Nếu như Đông Sinh có chuyện gì, ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu!”
Tuy rằng Tiểu Như rất sợ, nhưng cảm thấy người mạnh mẽ khỏe mạnh như Đông Sinh sẽ không dễ dàng ngã chết như thế. Nên nàng vội vàng chạy đến ấn vào nhân trung của Đông Sinh.
“Ngươi làm gì vậy?” Nương Đông Sinh và Chi nương đồng thời hô lên.
“Hắn không té chết thì cũng nghe các ngươi khóc đến chết!” Tiểu Như lạnh lùng trả lời.
Tiểu Như ấn mạnh vài cái, cuối cùng Đông Sinh cũng tỉnh, hắn từ từ mở mắt, rồi ngồi dậy.
Bấy giờ, nương Đông Sinh và Chi nương lại đồng thời ngưng bặt tiếng khóc.
Nương Đông Sinh vui vẻ nói: “Đông Sinh, ngươi không sao chứ?”
Đông Sinh sờ sờ sau ót, “Không sao, sau ót hơi đau, cũng hơi choáng chút thôi.”
Cả nhà Trạch Sinh đồng loạt thở phảo nhẹ nhõm, cuối cũng cũng không xảy ra án mạng, còn không không biết phải thế nào nữa! Nhưng không ngờ Chi nương lại chạy đến trước mặt Trạch Sinh, lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt, tức giận nói: “Trạch Sinh, ngươi trả tiền mời lang trung cho Đông Sinh đây!”
Tiểu Như thật không hiểu, mới vừa rồi là ai đánh nàng ta chết đi sống lại, còn ai là người cố gắng lôi Đông Sinh ra, để nàng ta không bị đánh chết, rõ ràng nàng ta không biết phân biệt phải trái gì cả.
Tiểu Như nổi giận, bước lên cãi lại: “Chi nương, ngươi đừng không nói đạo lý như vậy, ngươi chẳng những không cảm tạ Trạch Sinh nhà ta, bây giờ còn bắt hắn bồi thường tiền? Ngươi như vậy, sau này Đông Sinh lại đánh ngươi, còn ai dám chạy đến can ngăn?”
“Nhưng nhà ta không có tiền mời lang trung, không có tiền bốc thuốc, Đông Sinh bị ngã vỡ đầu như thế, sau này hai mẹ con ta dựa vào ai bây giờ?” Chi nương lại khóc lóc thê thảm.
Đông Sinh vừa mới tỉnh lại, lại nghe Chi nương nói hắn như thế, hắn lập tức nổi điên lên: “Tìm lang trung cái gì, khóc lóc cái gì, lão tử còn chưa chết đâu!”
Chi nương sợ hãi không dám lên tiếng.
Nương Đông Sinh thấy con trai bà không sao nữa, nên cũng theo đó mà chì chiết Chi nương: “Ngươi cũng biết nếu không có Đông Sinh, ngươi và đứa trẻ sẽ không biết dựa vào ai sao? Vậy sao ngươi lại ăn cắp tiền đưa cho nhà mẹ đẻ ngươi vậy hả? Ngay cả cái chén cũng ăn cắp đi, ngươi như vậy còn là người nữa sao?”
Nhà mẹ đẻ Chi nương nghèo đến mức không có gì ăn, vì nàng ta có một ca ca bị ngốc, ba đệ đệ còn nhỏ, cha thì bị bệnh, nương lại yếu ớt. Bình thường nàng tiếp tế cho nhà mẹ đẻ, thì Đông Sinh sẽ mắng nàng, nên nàng chỉ còn cách là ăn trộm.
Đông Sinh lại xoa nhẹ cái ót, đứng dậy, đi vào trong sân nhà mình, vừa đi vừa nói: “Vào nhà hết đi, còn ở đó không biết xấu hổ nữa!”
Nương Đông Sinh và Chi nương không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn theo vào trong nhà.
Tiểu Như không khỏi cảm thấy bối rối, rốt cuộc ai mới là người không biết xấu hổ vậy?
Lạc Sinh và Trạch Sinh thì thở dài nhẹ nhõm, lần can ngăn này thiếu chút nữa là ra tai nạn chết người rồi!
Sau khi về nhà, Trạch Sinh cởi bộ quần áo đầy bùn ra, thay bộ quần áo sạch sẽ, Tiểu Như thì múc nước cho hắn tắm.
Trương thị ngồi trong nhà bực mình xụ mặt, nói lầm bầm: “Sau này chuyện nhà bọn họ ngàn vạn lần đừng…đừng dính vào, cho dù Chi nương có khóc thảm thế nào, bị đánh ác thế nào, cũng không được can ngăn nữa. Giúp cho đã rồi không được tiếng cám ơn đâu phải là lần đầu! Nếu lỡ xảy ra án mạng, không chừng còn phải đi hầu quan nữa!”
Trương thị càng nói, càng nghĩ lại càng cảm thấy sợ hãi.
Hình minh họa:
1/ Áo tơi: là áo mưa thời xưa
2/ Mũ tông:
3/ Qủa móng gà:
4/ Qủa mơ (hay còn gọi là quả mâm xôi):
5/ Qủa táo chua dại:
6/ Qủa hỏa cức đẳng:
|
|